Chương 31: Vĩnh Viễn Đích Nhãn Tình


Đám người Lý Cáp lại rồng rắn đi theo đoàn người tới quãng trường phía
Đông, cuối cùng cũng thấy trên lôi đài một người thân mặc quần áo màu
xanh da trời, mặt che một cái khăn màu xanh, Lưu Nguyệt Nhi.

“Ân, dáng người uyển chuyển, da như bạch ngọc, tóc như nước chảy, mắt như
sao đêm, không sai không sai, vừa nhìn liền có tiềm chất của một tiểu mỹ nhân, dung mạo chắc hẳn là cũng sẽ không xấu”. Lý Cáp tại dưới lôi đài
vuốt cằm thầm nghĩ.

Lưu Nguyệt Nhi ngạo nghễ đứng ở trên lôi
đài, trong tay một cây hắc sắc trường tiên, mái tóc phất phới, duyên
dáng yêu kiều, lộ vẻ anh khí lại không mất phần ôn nhu, nhìn đám nam
nhân dưới đài đang bừng bừng dục vọng mong được lên tỉ thí

"Nguyệt nhi! Ngươi đang làm cái gì? Quả thực là hồ đồ! Mau xuống đây!" Lưu viên ngoại mặt vẻ giận dử, đi tới mắng.

Lưu Nguyệt Nhi nói: "Cha, Nguyệt Nhi tuyển hôn phu, cần dùng phương thức
của Nguyệt Nhi, mong cha đừng nhúng tay vào! Bằng không, Nguyệt nhi tình nguyện không lấy chồng!"

"Ngươi... Ngươi, ngươi, ngươi... Tốt,
tốt, tốt vậy ngươi thích thế nào thì làm vậy đi, ta mặc kệ ngươi !" Lưu
viên ngoại phẩy tay áo bỏ đi.

Phía dưới, Lý Cáp cũng không ngừng
gật đầu “ Ân, thanh âm thật là dễ nghe, có thể đào tạo để ca hát, cùng
Thiên Thiên làm một đôi, một người thanh âm trong trẻo véo von, một
người thanh âm nhu mềm uyển chuyển. Bất quá tựa hồ còn có chút tính
cách, xem ra sau này phải chậm rãi huấn luyện nhiều.”

Lúc này tại trong lòng Lý nhị công tử, Lưu Nguyệt Nhi đã bị đưa vào kế hoạch bồi dưỡng hậu cung của hắn.

Cái gì? Người ta còn chưa có đồng ý? Nói đùa à! Nữ tử mà Nhị công tử đã coi trọng, còn muốn hỏi ý nguyện của ai sao?

Trên lôi đài, Lưu Nguyệt Nhi ôm quyền hướng mọi người dưới đài nói: "Các vị
anh hùng, tiểu nữ Lưu Nguyệt Nhi hôm nay dựng lôi đài, luận võ chiêu
phu. Ai nếu có thể thắng Nguyệt nhi, Nguyệt nhi liền gả cho người đó.
Mặc kệ phú quý hay là bần cùng, mặc kệ anh tuấn hay là xấu xí!"

"Chủ nhân, cô nàng này khẩu khí lớn như vậy, ta đi tới một chiêu liền bóp bể ngực* của nàng!" Ngưu Đại bỗng nhiên nói.

"..." Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngưu Đại, khóe miệng giật giật thở dài
nói: "Ngươi có thể hay không đừng hở tí ra là đòi bóp bể cái này, bóp bể cái khác?"

Ngưu Đại gãi gãi đầu: "Ta đây đánh nát ngực* của nàng?"

(Nguyên văn 2 chữ ngực này là nãi cầu tức 1 vật thể nam nhân thích cầm, nắm,
bóp, nặn tính để là nãi cầu nhưng dịch là ngực cho nó nhẹ nhàng)

Lý Cáp bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán: "Ngươi trước hết đừng nói gì vội, thành
thật đứng yên đó, không được ta phân phó, ngươi cái gì cũng không làm."

"A."

Thiên Thiên ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, ngươi muốn cùng Lưu gia tỷ tỷ luận võ sao?"

Lý Cáp cười nói: "Ta là ngốc sao? Đi tới cùng nàng luận võ? Hừ, bản công
tử muốn nàng, còn cần luận võ sao?" Hắn hiện tại chỉ có công phu chịu
đòn, đi tới luận võ cũng là chịu đòn, vậy thì làm sao có ai mà chịu gả
cho hắn.

Trong lúc họ đang nói chuyện, đã có bốn năm đại hán bị roi của Lưu Nguyệt Nhi đánh cho rớt khỏi lôi đài.

Lý Cáp ghé sát Mạch Đông Khoan bên cạnh hỏi: "Sư phụ, công phu của Lưu gia tiểu thư ra sao?"

Mạch Đông Khoan bĩu môi nói: "Chỉ là loại bình thường, giang hồ tam lưu thiên hạ, không bằng Diễm Nhi."

"A ~" Lý Cáp tùy tiện ứng tiếng, lại tiếp tục nhìn tỷ thí trên lôi đài.

Sau khi Lưu Nguyệt Nhi thoải mái đánh rơi hơn mười đại hán, đã hồi lâu
không ai lên đài tới. Xem ra, Hàm Châu Thành nho nhỏ này, cũng không có
võ lâm cao thủ.

Ngay khi vẻ mặt của Lưu Nguyệt Nhi
thất vọng, mà chuẩn bị trở về bên cạnh lôi đài nghỉ ngơi, Lý Cáp đã bay
lên lôi đài. Bay sao? Đương nhiên, là do Mạch Đông Khoan đỡ bay lên đó
mà.

Sau đó, ba tên đại hán to lớn giống nhau như đúc cũng song
song nhảy tới phía sau của hắn, hai tay đan nhau ở trước ngực, dáng dấp
như những tên tay sai.

Lưu Nguyệt Nhi đã chú ý tới này đoàn
người thật lâu rồi, vừa nhìn đã biết có vài người là cao thủ khó gặp,
chỉ nghĩ bọn họ đến xem náo nhiệt không lên đài đến tỷ thí. Khi nàng cho rằng những người này đối với chính mình không có hứng thú, bọn họ đúng
là lên lôi đài, điều duy nhất khó hiểu là tại sao lại đi lên nhiều người như vậy.

"Chư vị, qui củ của lôi đài luận võ là một đối một." Lưu Nguyệt Nhi ôm quyền nói với Lý Cáp.

Lý Cáp mỉm cười: "Nguyệt nhi cô nương, tại hạ muốn nhìn thấy phương dung của cô nương, chẳng biết có được hay không?"

Lưu Nguyệt Nhi ngạc nhiên nhìn nam hài chỉ hơn mười tuổi này, nói: "Nếu
ngươi có thể một đối một đánh bại Nguyệt nhi, Nguyệt nhi liền tự tháo
khăn che mặt xuống cho ngươi xem. Chỉ có điều... Vị tiểu công tử này,
ngươi tựa hồ còn chưa tới tuổi thành thân a, mà nơi đây là lôi đài
Nguyệt nhi luận võ chiêu phu."

Lý Cáp vẫn cười: "Hiện tại
không thể cưới, không có nghĩa là sau này không thể cưới. Ngày hôm nay
bản công tử muốn nhìn ngươi một cái, không nhìn thấy rõ phương dung của
cô nương, bản công tử tối ngủ không yên!".

Mạch Đông Khoan
vừa nghe Lý Cáp muốn lên lôi đài, liền biết tiểu tử này lại rắp tâm bất
chính, quả nhiên là như thế. Hắn vốn xuất thân là dâm tặc, hiện tại
trước bàn dân thiên hạ lại có chút xấu hổ cho tiểu tử này. Con mắt bắt
đầu lơ đễnh nhìn quanh, giống như đang ngắm phong cảnh, để tránh cho
tiểu tử này bắt hắn làm chuyện cưỡng đoạt dân nữ. Tuy rằng hắn trước đây là dâm tặc, nhưng cũng đã bỏ nghề nhiều năm, lại làm Tổng Đốc phủ cung
phụng, da mặt cũng đã mỏng đi nhiều.

Lưu Nguyệt Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu nói: "Vị tiểu công tử này, xin tự trọng!"

"Ngưu Đại Ngưu Nhị Ngưu Tam!" Lý Cáp nói.

"Tại!" Tam ngưu đáp.

Lý Cáp chỉ Lưu Nguyệt Nhi: "Bắt nàng giữ lại cho ta!"

"Dạ!" Tam ngưu bật người vọt đi tới.

Hắc tiên của Lưu Nguyệt Nhi như mưa, nhưng căn bản không làm gì được tam ngưu, bị Ngưu Nhị đem hắc tiên bẻ thành ba đoạn.

Ngưu Đại rất nhanh chế trụ hai tay của Lưu Nguyệt Nhi, đem tới trước mặt Lý Cáp, Ngưu Nhị Ngưu Tam vội đứng hai bên.

Dưới đài mọi người đều ồ lên, bất quá bọn họ phần nhiều là vừa mới Hồng Lâu
tới, cũng đã kiến thức được sự uy phong cùng hung mãnh của ba tên cướp
này, cũng chỉ âm thầm chỉ trích, không ai dám trực tiếp chửi mắng.

Lý Cáp chà xát hai tay, vẻ mặt như thiếu niên hư hỏng đang đùa giỡn thiếu
nữ, chậm rãi đưa tay hướng về phía cái khăn che mặt của Lưu Nguyệt Nhi.

Lưu Nguyệt Nhi thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi Ngưu
Đại chế phục, nhưng Ngưu Đại là hạng người khí lực, như thế nào lại để
nàng thoát được.

Thấy Lưu Nguyệt Nhi có ý cầu xin, lại thấy
trong đôi mắt đẹp dòng lệ bắt đầu muốn tuôn chảy, phảng phất như một
tầng hơi nước trên đôi mắt, mái tóc dài cứ mãi rung động trước mặt,
trong lòng Lý Cáp lại thêm hưng phấn, con mắt cũng sáng lên, ngàn ngạt
mùi thơm hoa lài cứ xông vào mũi. Hắn không hề do dự, giật cái khăn che
mặt của Lưu Nguyệt Nhi xuống.

Ách...

Lý Cáp sửng sốt
một lát, trừng mắt nhìn, nuốt khẩu nước bọt, rồi mang khăn che mặt lại
cho Lưu Nguyệt Nhi, nhìn tam ngưu nói: "Rút lui, chúng ta đi thôi." Dứt
lời xoay người lại bỏ chạy, thoáng cái đã nhảy xuống lôi đài.

Tam ngưu A một tiếng, liền phóng khai Lưu Nguyệt Nhi rồi đuổi theo Lý Cáp.
Mà Lưu Nguyệt Nhi, ngồi bệt xuống mặt đất, phảng phất toàn thân cũng
không có khí lực, hai mắt gắt gao nhìn mãi bóng lưng của Lý Cáp, trong
mắt cũng không toát lên chút cảm xúc nào.

Trên đài dưới đài, mọi
người đều là mạc danh kỳ diệu, tam ngưu bởi vì đối diện với Lý Cáp đương nhiên không thấy được chận diện mục của Lưu Nguyệt Nhi, dưới đài mọi
người bởi vì Nguyệt Nhi bị Ngưu Đại chế trụ, thân thể khom xuống, vì vậy khuôn mặt bị lưng Lý Cáp che mất, cũng không ai thấy rõ hình dáng Lưu
gia tiểu thư, chỉ có Mạch Đông Khoan ở bên cạnh vừa mới nhịn không được
trộm liếc mắt, hiện tại chỉ dám ở sau lưng Lý Cáp mà cười trộm, bao tử
của hắn có lẽ vì cười mà phải nôn ra, nếu không phải phải chú ý hình
tượng, sợ rằng đã nằm lăn xuống bên cạnh lôi đài mà cười cho thoải mái.

Thiên Thiên thấy chủ tử vẻ mặt tái nhợt, bước lên phía trước thân thiết nói:
"Chủ tử, chủ tử ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

Diễm Nhi vẻ mặt nghi hoặc theo sát một bên cũng không rõ Lý Cáp thế nào lại có biểu tình này.

Lý Cáp cũng trên mặt đích cơ thể run rẩy, lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó khẳng
định là tiền hai ngày trước khi đi qua miếu thổ địa tưới ít nước tiểu
bây giờ gặp báo ứng, ******... Giữa ban ngày ban mặt lại gặp rết
tinh..."

Nguyên lai Lưu Nguyệt Nhi,người mà Lý Cáp tràn ngập
hy vọng, trên khuôn mặt một vết bớt dài hình dạng như con rết, làm cho
người nào nhìn cũng cam thấy nổi cả da gà. Trách không được từ nhỏ đã
mang cái khăn che mặt, trách không được phụ thân hắn muốn ném tú cầu tìm vị hôn phu, trách không được, trách không được!”

Lý Cáp thế
mà bị hù đến kinh hãi, nguyên bản kỳ vọng sẽ gặp được tiên nữ ai ngờ lại đụng ngay dáng dấp của yêu quái, hơi thở thiếu chút nữa cũng nghẹn tại
cổ, hiện tại hắn chỉ muốn làm sao nhanh nhanh ly khai Hàm Châu Thành, ly khai địa phương đáng sợ này, ly khai nữ tử đáng sợ kia.

"Đứng lại!" Thế nhưng trời không như Lý Cáp mong muốn, ở phía sau Lưu Nguyệt Nhi đã khóc nức nở.

Không biết sao, nguyên bản đang muốn trốn chạy càng nhanh càng tốt, nghe thấy vậy, trong đầu lập tức hiện lên Lưu Nguyệt Nhi kia hai mắt đang dâng
tràn lệ, đôi mắt thật là sâu thẳm như đáy hồ, đôi mắt nhìn như yên tĩnh
nhưng lại cất giấu nhiệt huyết dâng trào, vừa thê lương nhưng lại lộ ra
kiên cường sau đó lại hiện ra vẻ nhu nhược và bất lực. Hắn liền dừng
lại, đứng lại kinh ngạc.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên
một cổ kích thích mãnh liệt, muốn hắn quay trở lại ôm lấy nàng, cho hắn
khát vọng được nhìn lại đôi mắt kia một lần nữa, nhưng thân thể vừa
chuyển được phân nửa, hắn lại nghĩ tới vết bớt trên khuôn mặt trắn nõn,
vết bớt thật dữ tợn, vết bớt làm cho hắn nổi hết cả da gà.

Oán hận nuốt nước bọt, Lý Cáp lại tiếp tục bước đi, mang theo Thiên Thiên, Diễm Nhi cùng tùy tùng ly khai.

Phía sau truyền đến thanh âm của Lưu Nguyệt Nhi, tuy rằng nhưng mang theo cả tiếng khóc , nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều: "Ngươi là người nam nhân thứ nhất thấy được khuôn mặt của Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi đời này chỉ có
thể gả cho ngươi, Nguyệt nhi sẽ theo ngươi, thẳng đến chân trời góc
biển, thẳng đến khi ngươi chết đi, hoặc là Nguyệt nhi chết đi..."

Thanh âm dần dần đi xa, nhưng trong đầu Lý Cáp thế nào cũng không quên được
đôi mắt đó, hắn không khỏi dâng lên một ý niệm —— có lẽ, cả đời này đều
không thể quên sao?

Lý Cáp rốt cục bắt đầu hối hận hành vi xúc phạm vừa rồi , lẽ nào, là lão Thiên đang nghiêm phạt sự bá đạo của chính mình?

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #31