Chương 3: Vọng Thước Lâu.


Lý Cáp mang theo ngao khuyển Đại Phi, tỷ tỷ Vân Lâm và bốn tùy tùng rời
khỏi Lý phủ, một đoạn đường vui vui vẻ vẻ đi dạo trong thành Hổ Dương.

Thành Hổ Dương chính là trung tâm kinh tế và chánh trị của hai tỉnh Thanh,
Lâm, cũng là một tòa thành phồn hoa nổi danh ở Đại Hạ quốc. Không chỉ
ban ngày náo nhiệt phi phàm, ban đêm cũng không có chút yên tĩnh. Các
gian hàng đều treo lồng đèn để tiếp tục buôn bán, khiến người đi người
đến đều náo nhiệt. Đêm ở thành Hổ Dương đều sáng chưng.

Lý Cáp
dẫn theo năm người một cẩu nghênh ngang đi trên đường. người ở thành Hổ
Dương đang đi vừa thấy bọn họ đều tự động tránh sang một bên và cung
kính nói một tiếng: "nhị công tử."

Lý Cáp trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nụ cười cho có lệ, nhíu mắt nhìn, từ từ đi tiếp. Có người vấn an hắn, thì cũng chỉ khẽ gật đầu, tựa như một lão thái gia đức cao
vọng trọng.

Người mới tới tuy không quá rõ ràng tình huống, nhưng chứng kiến bên cạnh Lý Cáp là một con cự khuyển thân cao gần một thước, mặt như sư hổ, đều hoảng sợ trong bụng, cũng như người khác tránh sang
một bên. Nhưng mà khiến bọn họ ngạc nhiên hơn chính là, mấy người này
không có sợ con cự khuyển kia, mà dường như sợ cái tiểu hài tử chỉ chừng mười tuổi kia.

Đi ngang qua một gian hàng bán trái cây, Lý Cáp
đi vào, lão bản thấy hắn, vội vàng bỏ lại khách nhân mà vội vã chạy như
điên tới vấn an: "Chào nhị công tử!"

"Ừ, sinh ý không tệ nha." Lý Cáp thản nhiên nói.

Vẻ mặt của lão bản vẫn tươi cười, cung kính nói: "Nhờ phúc của nhị công tử, vẫn không quá lo."

Lý Cáp gật đầu, đi một vòng, rồi tùy tiện lấy hai quả táo, trên trù bào
(áo dài bằng lụa) lau sơ nó, xoay người lại đưa cho tỷ tỷ một quả, rồi
rời khỏi gian hàng trái cây. Thanh âm của lão bản từ phía sau truyền
đến: "Nhị công tử đi thong thả."

Dọc đường đi đều là thanh âm
"nhị công tử" "nhị công tử" thay nhau vang lên. Lý Cáp cảm giác được
chính mình ở thành Hổ Dương này quả thật uy phong ngang với hoàng đế.

Thành Hổ Dương truyền lưu một câu nói như thế này: "Đi chọc mười con hổ vẫn
không bằng lý nhị lang." Có thể thấy rằng Lý Cáp ngày thường uy phong
không ít. Vừa được chín tuổi đã xâm nhập vào trong lòng của dân chúng ở
thành Hổ Dương.

Đi tới, đoàn người đã đến một trong những con đường phồn hoa náo nhiệt nhất ở thành Hổ Dương, Thước Kiều nhai.

Thước Kiều nhai sở dĩ gọi như thế, bởi vì con người này đi ngang qua con kênh bảo vệ thành, trên đó có một cây cầu, mỗi bên đầu cây cầu phân biệt có
hai gốc đại thụ không biết tên. Hàng năm vào tháng bảy, có một lượng lớn chim khách đến đây đậu trên hai đại thụ đó. Thước Kiều liền bởi vậy mà
nổi danh.

Cây cầu cũng không dài lắm, nhưng bởi vì có một phong
cảnh và tên lãng mạn như vậy, cho nên trở thành thánh địa của các cặp
tình lữ trong thành Hổ Dương.

Lúc này chính là tháng bảy. Trên
Thước Kiều đàn chim khách bay lượn, mà lúc ban đêm ngắm nhìn, cũng là
một cảnh tượng hoành tráng đáng xem. Rất nhiều đôi tình lữ của thành Hổ
Dương và những du khác từ các nơi khác nghe danh mà đến đều từ sớm đến
trên Thước Kiều.

Nhưng cảnh đẹp vì nhìn nhiều lần cũng không
tránh khỏi nhàm chán. Ở thành Hổ Dương nhiều năm như vậy, đám người Lý
Cáp, Vân Lâm đã sớm không có hứng thú với cảnh đẹp khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi này.

"Tỷ tỷ muốn mua vài bộ trang phục, ngươi có định theo tỷ tỷ đi không?" Sau khi vào Thước Kiều nhai, Vân Lâm hỏi.

Lý Cáp vội lắc đầu: "Không đi, không đi, ta đến Vọng Thước lâu chờ tỷ. Lý
An, Lý Bình, các ngươi đi theo đại tiểu thư mua trang phục." Dứt lời
liền dẫn ngao khuyển Đại Phi và hai tùy tùng khác vội đi qua Thước Kiều
hướng về phía Vọng Thước lâu, lưu lại Vân Lâm mặt đang trách móc.

Vọng Thước lâu nằm cách Thước Kiều không xa. Nó có một tầng lầu, là kiến
trúc cao nhất ở Thước Kiều nhai. Ngồi ở tầng ba và bốn nhìn qua cửa sổ,
có thể thấy toàn cảnh của Thước Kiều, bởi vậy gọi là Vọng Thước lâu.

Bây giờ là tháng bảy, là lúc sinh ý của Vọng Thước lâu tốt nhất, bình
thường đều phải đặt trước mấy ngày mới có chỗ. Bây giờ không cần phải
nói thì biết tất cả các tầng đều đầy người.

Nhưng mà Lý Cáp cũng
không lo lắng. Hắn biết chỗ tốt nhất ở lầu bốn của Vọng Thước lâu nhất
định sẽ có một đám người chiếm. Mà đám người kia, chính là các vị công
tử của các nhà quyền quý phú hòa ở thành Hổ Dương.

Lý Cáp mặc dù
bây giờ chỉ có chín tuổi, nhưng tâm lý đã sớm trưởng thành, và sớm đã
xuất đầu lộ diện làm mưa làm gió trong thành. Hơn nữa gia thế bối cảnh
của hắn rất sâu, nghiễm nhiên trở thành đầu lĩnh lão đại của đám hoàn
khố đệ tử này.

Lão đại đã đến, ai dám không nhường chỗ đây?

Nhưng mà sau khi tới Vọng Thước lâu, Lý Cáp chính là ngạc nhiên. Mấy vị phú
gia công tử quen biết và tùy tùng của bọn họ mặt mày đều bị bầm dập đang đứng phía trước lâu, vẻ mặt phẫn nộ đang mắng chửi cái gì. Còn chủ quán lão bản và mấy tiểu nhị đang vừa cười vừa nói.

Việc lạ rồi, việc lạ rồi, tại thành Hổ Dương tự nhiên cũng có lúc bọn họ bị đánh?! Ai có
khả năng lớn như vậy? Trèo lên đầu lão hổ để bứt lông?

"A, nhị công tử, ngài đã đến." Tiểu nhị vừa thấy Lý Cáp, bật người nhiệt tình chạy lại tiếp đãi.

Lý Cáp khoát tay đuổi tiểu nhị đi, nắm ngao khuyển đi tới đám hoàn khố đệ
tử kia, rồi hỏi: "Các ngươi sao vậy? Đều ngã xuống hầm phân ư?"

Chúng hoàn khố đệ tử và chủ quán lão bản vừa thấy Lý Cáp, vội vàng ôm quyền
chào: "Nhị công tử." Một đám công tử hơn hai mười quay người hành lễ với một nam hài mới chín tuổi, mà vẻ mặt còn cung kính, và nam hài kia cũng thản nhiên. Tình huống này tựa hồ có chút kỳ quái mà không được tự
nhiên. Nhưng người trong Vọng Thước lâu ở thành Hổ Dương vừa nhìn thì
cũng không thấy có cái gì không ổn cả.

Trong đó một gã thiếu niên mập mạp tai to mặt lớn tiến lên, và nói: "Nhị công tử, có người đến Hỗ
Dương tác oai tác oái! Ta đã cho người trở về mời cao thủ hộ viện của
nhà ta tới đây. Hôm nay không đem hai tên kia chơi chết, ta cũng sẽ
không cần tiếp tục ở Hỗ Dương nữa." Tiểu mập mạp này trên mặt hai tròng
mắt bị thâm đen, cái mũi bị sưng phù, mặt mày cũng có vài chỗ bầm tím,
thật là thê thảm.

Tiểu mập mạp này gọi là Âu Tề. Phụ thân của gã
là thuộc hạ của phụ thân Lý Cáp, tổng trong coi về muối ăn ở sông Hằng,
cũng không tính là một vị quan nhỏ. Trong hoàn khố đệ tử ở thành Hổ
Dương, gã cũng tính là một nhân vật có quyền được nói.

Mặt khác
một công tử mặt mày đầy phấn, cũng phẫn nộ nói: "Ta cũng đã cho hạ nhân
đi kêu người. Hôm nay bị té đau, không trả lại, thì sẽ mất hết thể diện
của người thành Hổ Dương bởi vì chúng ta. Sau này truyền ra ngoài, còn
tưởng rằng người ở thành Hổ Dương dễ bị khi dễ!"

Mấy công tử bên cạnh và tùy tùng đều phụ họa theo.

"Ồ? Không phải là người ở Hỗ Dương ư?" Lý Cáp suy nghĩ một chút, cũng đúng, tại thành Hổ Dương, ai dám động thủ với đám thái tuế này, chẳng lẽ là
người tỉnh khác, hai đại nhân vật từ thượng kinh tới?

Lại hỏi lão bản của Vọng Thước lâu thì mới biết, nguyên lai mấy ngày hôm trước có
người muốn đặt chỗ tốt nhất của lầu bốn. Lão bản thấy đám người Âu Tề
cũng một đoạn thời gian không có tới, liền đáp ứng. Hôm nay chỗ đó có
hai người đến, kết quả cũng không biết may hay không may, đám người Âu
Tề hôm nay lại muốn đến Vọng Thước lâu uống rượu ngắm cảnh. Vì vậy, liền đưa số bạc gấp ba cho hai người kia để họ nhường chỗ.

Cái này
nếu là người bình thường, chứng kiến Âu Tề bọn họ người đông thế mạnh
lại là địa đầu xà, lại còn có tiền cầm, cũng sẽ cho qua. Nhưng mà hai
người kia cũng không phải là người dễ trêu, đối với Âu Tề bọn họ là vẻ
mặt khinh thường, trong đó còn có một người thậm chí mắng "Tử phì trư".

Cái này khiến Âu Tề bọn họ nổi lửa. Ở thành Hổ Dương cho tới bây giờ chỉ có bọn họ kiêu ngạo ngang tàn lúc bọn họ khi dễ người khác, trừ Lý Cáp ra, bọn họ vẫn chưa từng sợ ai! Lập tức một đám người xông lên đánh, nhưng
mà không nghĩ tới một đám hơn hai mươi người lại bị hai người kia luân
phien đánh cho mặt mày bầm dập, bay xuống lầu.

Lý Cáp trầm ngâm
một chút, nhíu mắt nhìn mập mạp Âu Tề, nói: "Trước tiên đừng có vọng
động, theo bổn công tử lên trước, đi xem thử là thần thánh phương nào
đã."

Mấy vị công tử nhìn nhau vài lần, tên Âu Tề kia nói: "Hai
tên kia có chút thân thủ, nhị công tử chính là chờ cứu binh tới đi...."
Gã vẫn còn chưa nói xong, Lý Cáp nắm ngao khuyển Đại Phi cùng hai tùy
tung lên lầu.

Chúng công tử bất đắc dĩ, đành phải đi theo.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #3