Nhìn cái hố lớn dưới sàn nhà, Lý Cáp không nhịn được cười. Ngưu đại thấy hai đệ đệ mình đều không làm gì được hắn, đánh ra sáu quyền mạnh mẽ mà
Lý Cáp không chút ảnh hưởng gì, liền tự thân xuất mã, hạ trọng tâm
xuống, ngưng thần đề khí nhưng quyền còn chưa ra, sàn nhà dưới chân
không chịu nổi lực lượng của hắn liền vỡ tan tành khiến hắn rơi xuống
lầu một.
“Tháp tháp tháp!” Bất quá chỉ một lúc sau, Ngưu đại chạy lên lầu, ngoài miệng chửi cái nền nhà sao yếu thế. Hắn nhảy đến trước
mặt Lý Cáp lớn giọng gầm gừ: “Hai huynh đệ của ta thấy ngươi còn nhỏ,
không đành lòng tổn thương ngươi, nhưng ta thì không, chuẩn bị ăn một
quyền của ta!”
Lý Cáp không quan tâm cười cười: “Đến đi!”
“Nha nha nha!!” Ngưu đại quát lớn, toàn thân phảng phất như bành trướng lên
một phần tư, cả người so với trước đó càng thêm uy vũ cường tráng, thực
khách trong sảnh đường đều sợ hãi than.
“Tiểu oa nhi!Ăn của lão tử một quyền!” Ngưu đại gầm lên đánh ra một quyền về phía ngực của Lý Cáp.
Một quyền này không so thể với sáu quyền trước đó của Ngưu nhị, Ngưu tam,
động tác ra quyền dường như có chút trì trệ, mỗi lần chậm lại một chút
thì gương mặt của Ngưu đại lại dữ tợn hơn một ít, cho đến khi nắm tay
chậm rãi đập vào trước ngực Lý Cáp, cái trán của hắn đã phủ đầy gân
xanh, lông mày dựng lên, trông giống như bức tượng hung thần la hán
trong phật đường.
Quyền này tốc độ nhìn thì thong thả, kể ra có
chút trì trệ, chậm chạp nhưng trên thực tế thì nhanh không gì sánh được, hơn nữa trước khi Ngưu đại ra quyền thì quyền kình đã bao phủ lấy đối
thủ, cho dù là cao thủ nhất đẳng cũng khó tránh thoát, chỉ có thể liều
mạng tiếp quyền này của hắn.
Quyền uy mạnh mẽ là thế nhưng kết
quả cũng không khác Ngưu nhị Ngưu tam là mấy, Lý Cáp vẫn như trước vững
vàng đứng tại chỗ, thân thể như trước không chút động đậy, ngay cả lắc
lư thân mình một chút cũng không có.
Ngưu đại ngây người, Ngưu nhị Ngưu tam cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Yêu quái, yêu quái…”
“Không đúng, không có khả năng! Nhất định là tiểu oa nhi ngươi lừa ta! Ngươi
bên trong người có mặc gì vậy?” Ngưu đại trừng mắt quát lên, chính là
không tin Lý Cáp có thể thực sự chống lại một quyền của hắn mà lông tóc
không hề sứt mẻ chút nào.
Lý Cáp bĩu môi, nói với Thiên Thiên bên cạnh: “Thiên Thiên, giúp chủ tử cởi áo ra.”
Thiên Thiên thở phào một hơi, ôn nhu đến giúp Lý Cáp cởi trù bào bên ngoài ra.
“Cởi nữa.” Lý Cáp thản nhiên nói.
Thiên Thiên lại giúp hắn cởi luôn Lý y (áo của họ Lý, chắc uniform nhà nó)
xuống, hiện tại Lý Cáp đã quay ngực trần về phía Ngưu đại.
“Lần nữa, để xem lần này ngươi còn có gì để nói.” Lý Cáp trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
Ngưu đại hồ nghi quan sát Lý Cáp một hồi, rồi lại tập trung lực, toàn bộ lực lượng dồn vào một quyền mạnh mẽ nhất. Thế nhưng kết quả vẫn như
trước,một quyền ấy giống như đá chìm đáy biển, ngay cả một rung động nhỏ cũng không có, Lý Cáp vẫn như trước mỉm cười, không chút sứt mẻ.
“A nha!” Ngưu đại không tin, lại đánh ra một quyền, tình huống vẫn như
trước, bây giờ thì ba người chín quyền đã đánh xong, nhưng Lý Cáp vẫn
không mảy may ảnh hưởng chút nào, kết quả cuộc tỷ thí đã có.
Tam ngưu đều ngây người, 3 mặt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều khó tin.
“Thiên Thiên.” Lý Cáp nhẹ nhàng gọi một tiếng, Thiên Thiên liền nhu thuận đi đến giúp hắn mặc lại áo, Diễm Nhi cũng đến hỗ trợ.
Lý Cáp sau khi mặc lại y phục thấy tam ngưu còn đang đờ người ra, liền ho
nhẹ một tiếng, nói: “Ba vị còn có gì để nói không? Lời ban nãy có còn
hiệu lực không?”
“Tiểu ngưu Tam thiên vương giữ lời nói!” Cơ thể Ngưu đại hơi run lên, trả lời.
Ngưu nhị cũng nói: “Võ công không bằng người, tự nhiên đã nguyện đánh cuộc thì phải biết thừa nhận thất bại.
Ngưu tam cũng nói: “Ngươi có thể thắng chúng ta, chúng ta khâm phục khẩu phục, làm người hầu cho ngươi cũng không sao!”
“Hảo!” Lý Cáp cười to “Đã như vậy, sau này, các ngươi sẽ đi theo ta.Hiện tại các ngươi nên gọi ta như thế nào?”
Ngưu đại sửng sốt: “Chúng ta không thể gọi tên ngươi sao? Vậy chúng ta phải gọi ngươi như thế nào?”
Lý Cáp thầm mắng ba tên ngu ngốc, nói: “Ta hiện tại là gì của các ngươi?”
Tam ngưu hơi sửng sốt, lập tức phẫn nộ đáp: “Chủ nhân.”
“Vậy là được rồi” Lý Cáp thỏa mãn quét mắt nhìn mọi người, đối với ánh mắt
sùng bái của chúng thực khách và ánh mắt vui mừng của Thiên Thiên, Diễm
Nhi, hắn cảm thấy rất hưởng thụ, tâm trạng đắc ý, lão tử không cần biểu
diễn võ công cũng có thể bắt cao thủ làm người hầu vậy.
“Ăn no rồi, xong việc rồi, chúng ta đi thôi” Lý Cáp chấp tay sau lưng đi xuống lầu.
Thiên Thiên mở tay cấp cho hai tiểu nhị đang đứng ngây người ở hai bên hai tờ ngân phiếu, rồi cùng Diễm Nhi theo Lý Cáp xuống lầu.
Tam ngưu liếc nhau, bĩu môi đi theo sát.
Mới vừa ra đến đường,Ngưu đại liền đi đến, thấp giọng nói: “Này….”
Lý Cáp nhíu mày: “Ngươi gọi ta là gì?”
Ngưu đại hơi lúng túng, nói: “Chủ nhân…”
“Ân, chuyện gì? Không phải lại đói bụng chứ?” Lý Cáp thản nhiên nói.
“Có người đi theo chúng ta.” Ngưu đại nói.
“A?” Lý Cáp ngẩn ra, quay đầu lại, trên đường đầy người, cũng không thấy có gì đặc biết.
Ngưu đại nói: “Ta vừa cảm nhận được, có người theo chúng ta, bốn người không sai.”
Lý Cáp quét mắt ra xung quanh một hồi, bỗng nhiên cất cao giọng: “Bốn vị sư phụ, còn không chịu hiện thân sao?”
Thiên Thiên sửng sốt,nói: “Chủ tử, bốn vị sư phụ đuổi theo sao?” Nói xong
quay mặt ra sau nhìn lại, nhưng cũng chỉ thấy dòng người đông đúc mà
thôi.
Trên đường cái, người đi đường đều kì quái nhìn Lý Cáp đang chờ người, đối với Thiên Thiên và Diễm Nhi bên cạnh hắn thì kinh ngạc,
đối với tam ngưu thì sợ hãi than, đối với ‘đại phi’ thì là hoảng sợ.
“Thế nào, bốn vị sư phụ thích chơi trốn tìm với bổn công tử sao?” Lý Cáp tiếp tục cao giọng nói.
“Ha ha ha ha…Nhị công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc, chúng ta bốn người ẩn
thân cẩn thận như vậy, cư nhiên cũng bị phát hiện.” Nghiêm Phong cười
lớn bước ra từ góc đường, kế đó Mạch Đông Khoan, Đồ Hòa cùng Tiêu Thanh
Sơn cũng từ các góc đường đều đi ra, xuất hiện trước mặt Lý Cáp.
Thiên Thiên kỳ quái hỏi: “Chủ tử làm sao biết bốn vị sư phụ theo sau chúng ta?” Diễm Nhi cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Cáp nói: “Ta biết bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến chúng ta, chỉ là
không ngờ lại nhanh như vậy. Xem ra mê dược của Hoa lão thái bà không
ảnh hưởng đến bọn họ lắm.
Nghiêm Phong nói: “Nhị công tử, chúng
ra cũng là sợ người có sơ xuất, nên chúng ta âm thầm đi theo, thứ nhất
có thể cho người thỏa thích du ngoạn, thứ hai cũng có thể bảo hộ an toàn cho người.”
Lý Cáp không hề nói đến việc đó, chỉ hỏi: “Bốn vị sư phụ thấy bổn công tử thu được ba người hầu thế nào a?”
Tam ngưu nghe Lý Cáp giới thiệu bọn họ, đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu khoe cơ bắp, một dạng lão tử là cường tráng nhất.
Bốn người vẻ mặt xấu hổ, bản lĩnh của tam ngưu, bọn họ hoàn toàn nhìn không ra. Ngoại trừ thân thể tuyệt đối là cường tráng, khí lực hẳn rất lớn,
nhưng lại nhìn không ra bọn họ có phải là cao thủ hay không, đạt tới
trình độ nào.
Mạch Đông Khoan nói: “Tiểu tử, bọn họ mấy người lai lịch không rõ ràng, sao có thể dễ dàng thu làm người hầu?” Lý Cáp lúc
bái hắn làm thầy,luôn gọi ông là “Bán bí đao, bán bí đao (1)” Mạch Đông
Khoan cũng kêu hắn là “Tiểu tử”, gọi lâu riết rồi thành thói quen.
Tam ngưu nghe nói vậy, liền bước tới, cùng kêu lên: “Chúng ta là tiểu ngưu tam thiên vương”
Mạch Đông Khoan hừ lạnh: “Các ngươi mà cũng vọng tưởng xưng là Thiên Vương?”
Lý Cáp mỉm cười, nói với tam ngưu: “Đánh ngã bọn họ, ta tăng thêm cơm tối
nay cho các ngươi” Hắn muốn nhìn một chút xem thực lực của tam ngưu rốt
cuộc thế nào, mạnh đến đâu nên muốn họ đánh với Tứ đại cung phụng mấy
hiệp.
Tam ngưu lập tức quát lên, phóng tới, bốn vị cung phụng hơi sửng sốt, cũng tiến lên nghênh đón, bảy người nhất thời lao vào đấu với nhau.
Ban đầu Tiêu Thanh Sơn chỉ một bên làm khán giả, ba vị
cung phụng còn lại cũng dùng tay không đấu với tam ngưu. Nhưng càng đánh càng kinh ngạc, càng đánh càng gian nan, lực lượng của tam ngưu thực sự mạnh mẽ, quyền phong ào ạt, cuồng phong như nhận (gió cuống như lưỡi
đao) làm bọn họ phải xuất binh khí của mình.
Trải qua một hồi
chiến đấu, tam ngưu vẫn chiếm thượng phong, Tiêu Thanh Sơn cũng đã tham
gia, thỉnh thoảng thay đổi vị trí hỗ trợ cho ba người còn lại, vốn định
hợp lực hạ nhất ngưu, nhưng tam ngưu đều mạnh mẽ vô cùng, mặc dù Tiêu
Thanh Sơn cùng một cung phụng khác hợp lực cũng chỉ có thể chiếm chút
thượng phong, trong nhất thời khó có thể đánh bại.
Cứ thế, Tiêu
Thanh Sơn trái đánh hai chiêu, phải trợ giúp một chút, cũng chỉ có thể
làm song phương miễn cưỡng ngang hàng, càng đấu càng bất phân thắng bại.
Lý Cáp hai mắt sáng lên, hắn không nghĩ tới, võ công của tam ngưu lại
cường hãn đến thế, cư nhiên có thể cùng Lý phủ tứ đại cung phụng bất
phân thắng bại, xem ra hắn nhặt được kho tàng rồi.
Lúc này, trên
đường đoàn người vây quanh bỗng tách ra, một đám quan sai vọt đến, người dẫn đầu nhìn bảy người chiến đấu đến hoa cả mắt, trong mắt hiện lên vẻ
sợ hãi, nhưng vẫn nuốt nước bọt, đi đến cao giọng quát: “Man nhân phương nào, cư nhiên dám ẩu đả giữa phố?”
Bảy người trong trận không quan tâm đến lời hắn nói, căn bản không ai để ý đến hắn.
LÝ Cáp thấy cách đó không xa, chưởng quỹ của Thiên Thượng Nhân Gian đang
lo lắng nhìn về phía quan sai đi đầu, bất quá vị quan sai kia đang nhìn
bảy người giao đấu nên không phát hiện ra.
Lý Cáp liền minh bạch, đây là do trước đó, tam ngưu đến tửu điếm đòi ăn cơm Bá Vương, chưởng
quỹ đã tìm người báo quan, bất quá hiện tại thấy tam ngưu đại chiến với
tứ đại cung phụng, xuất phát từ cương vị công tác ắt sẽ phải quản.
Lý Cáp đánh mắt cho Thiên Thiên, lại nhìn vị quan sai kia một chút, Thiên
Thiên lập tức hiểu ý, đi qua đưa ra hai tờ ngân phiếu trăm lượng vào tay hắn, thấp giọng nói: “Những người này không liên quan gì đến các ngươi, đều là chuyện trong nhà, xin hãy trở về đi.”
Vị quan sai kia
sửng sốt, nhìn lại là một tiểu cô nương xinh đẹp trên dưới mười tuổi,
tâm trạng nghi hoặc, nhìn lại tờ ngân phiếu trong tay mình, hai mắt nhất thời trợn lên…một trăm lượng?
“Chủ tử nhà ta đang làm việc, các
ngươi hãy trở về đi, bằng không chọc giận chủ tử nhà ta, các người không đảm đương được đâu. “Thiên Thiên nhàn nhạt bỏ lại những lời này, liền
lui về bên cạnh Lý Cáp.
Quan sai vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn về phía
Lý Cáp trước mặt Thiên Thiên, lại nhìn Diễm Nhi sau lưng hắn và ‘đại
phi’ dưới chân, lại nhìn tờ ngân phiếu trong tay, trong lòng do dự.
Lúc này, tiểu nhị của Thiên Thượng Nhân Gian đến bên người quan sai, thấp
giọng nói mấy câu. Vị quan sai kia nghe được quay lại nhìn Lý Cáp, thầm
nghĩ cho dù bọn cường đạo này đánh nhau thì mình có muốn chen vào cũng
không được, không chừng còn mất mạng, vị tiểu công tử này xem ra là một
đại nhân vật, không thể trêu vào, hay mặc kệ mọi chuyện là tốt nhất.
“Đi đi, đi đi, không có việc gì để xem đâu, bọn họ đùa giỡn đấu võ, không
có việc cho chúng ta, quay về nha môn thôi.” Quan sai chỉ trong chốc lát đã mang theo mười mấy tên thủ hạ rời đi, đối với chiến sự mù trời của
bảy tên kia xem như không thấy.
Lý Cáp tán thưởng nhìn Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên thật là thông minh, càng ngày càng cơ trí a.”
Thiên Thiên hé miệng cười khẽ: “Đều là chủ tử dạy bảo tốt.”
Lý Cáp nhìn về phía trước, thấy bảy người đang bất phân thắng bại, xem ra
đánh cả buổi cũng không phân thắng bại, nếu thực lực tam ngưu đã không
sai biệt lắm, có đánh tiếp cũng vô dụng, cũng không phải muốn sinh tử
đấu.
“Ngưu đại Ngưu nhị Ngưu tam, trở về! Bốn vị sư phụ, xin dừng tay!” Lý Cáp tiến lên phía trước,chắp tay cao giọng quát.
“Nha nha nha!”
“Hắc hắc hắc!”
“A A A”
Đáp lại hắn chính là vài tiếng gầm lên….
Bảy người đánh đến nhập thần, nhất thời không dừng lại được, đối với tiếng
quát của Lý Cáp đều không nghe thấy, chỉ chuyên chú đối phó đối thủ của
mình, nếu có chút phân tâm sẽ dẫn đến thua cuộc.
Chú thích:
(1) Mại đông qua: bán bí đao, buôn bán chứ ko phải là nữa trái bí đao
hhehe! ko bit phải hem nữa hay là tên Mại Đông Qua, vì vẫn có họ Mại