Chương 27: Tiểu Ngưu Tam Thiên Vương


Lý Cáp nhíu mày, Diễm Nhi lập tức hỏi tiểu nhị: “Dưới lầu có chuyện gì
thế? Sao lại ồn ào như vậy? Kêu bọn họ yên lặng một tý, tránh làm phiền
chủ tử ta dùng cơm.

Tiểu nhị vội đáp lời đi xuống lầu, một lát
trở lên, tức giận nói: “Không biết từ đâu đến ba tên hỗn đản, chúng nói
nghe được mùi thịt liền tìm đến. Hỏa kế dưới lầu thấy bọn chúng nghèo
nàn hủ lậu, liền biết chúng không có tiền, muốn đuổi bọn chúng đi. Hừ,
kết quả ba tên đó ỷ sức trâu càn quấy, hỏa kế bắt không được bọn họ,
ngược lại còn bị chúng đánh nằm sấp dưới đất, rồi chúng lưu lại trong
điếm không chịu đi! Công tử gia ngài chờ cho một chút, đừng sốt ruột,
chưởng quỹ của chúng ta đã đến Thiên môn nha phủ gọi người rồi, rất
nhanh sẽ có quan sai đến bắt bọn chúng, xin ngài thông cảm.”

Lý Cáp trong lòng khẽ động, nói với tiểu nhị: “Ngươi để bọn chúng lên đi, nói là ta mời bọn chúng ăn một bữa.”

Tiểu nhị sửng sốt: “Bọn man ngưu thô lỗ, dáng vẻ quê mùa kia, đi lên đây sợ sẽ làm hoan ố quý khí của ngài…”

“Bảo ngươi gọi thì đi gọi đi, không nên nhiều lời vô ích!” Diễm Nhi trừng mắt hạnh lên nói.

“Vâng, vâng, tiểu nhân đi gọi ngay, đi gọi ngay.” Tiểu nhị rụt cổ lui lại, vội vàng chạy xuống lầu.

Lý Cáp vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía đầu cầu thang, muốn nhìn mấy tên quê
mùa hình dạng ra sao, thất khác biệt với quê mùa bình thường hay sao?

Một lát sau, theo vài tiếng bước chân trầm trọng truyền từ cầu thang đến,
ba thân ảnh cao to cường tráng xuất hiện trước mắt Lý Cáp.

Một
người, trên dưới hai mươi tuổi, lưng rộng eo thô, ngực rộng hơn lưng,
mặc một bộ ‘tiểu mã quái’(1) lộ ra cơ ngực cường tráng, trên mũi đeo một cái khoen.

Còn một người, cũng trên dưới hai mươi tuổi, lưng
rộng eo thô, ngực rộng hơn lưng, mặc một bộ ‘tiểu mã quái’ lộ ra cơ ngực cường tráng, trên mũi đeo một cái khoen.

Vẫn còn một người, trên dưới hai mươi tuổi, lưng rộng eo thô, ngực rộng hơn lưng, mặc một bộ
‘tiểu mã quái lộ ra cơ ngực cường tráng, trên mũi đeo một cái khoen.

Ách..cái gì? Này, không phải đều giống nhau sao? Không sai ! Ba đại hán này, con mẹ nó dáng dấp thật giống nhau, tuyệt đối không phải ta tiếc kiệm từ
đâu.

Lý Cáp nhìn thấy liền trợn mắt há miệng (ND: mục trừng khẩu
ngốc), ba tên đều cao gần hai thước, bề ngoài đều giống như Quyền vương
Thái Sâm (2), làm hắn kinh ngạc nhất chính là: ba người này giống nhau
như đúc!

Thể hình, tướng mạo, biểu tình, nhãn thần (ánh mắt) đều
vô cùng giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả động tác cũng tương đồng,
nhìn kỹ lại thì chỉ khác nhau ở cái khoen mũi.

Một người khoen ở
lỗ mũi bên trái, một người ở giữa hai lỗ mũi, còn một người ở lỗ mũi bên phải. Đây cũng là khác biệt duy nhất có thể dùng mắt để phân biệt.

“Gọi chúng ta lên làm gì? Ngươi không phải nói có thịt ăn sao? Thịt đâu?”
Một người trong đó trừng mắt nói với tiểu nhị, tiếng vang như chuông
ngân, chấn cho mọi người đang ăn trên lầu phải một trận ù tai, phảng
phất như tiếng đánh chuông trong miếu bên cạnh, khí thế này làm cho cả
‘đại phi’ cũng hơi ngẩng đầu lên, mặt khuyển trở nên ngưng trọng.

Lý Cáp trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không phải người thường, cứ thu làm tùy tùng cũng được! Khổ người như thế này, lúc đi trên đường, ‘đại phi’ đi phía trước mở đường, ba tên này đi sau lưng và hai bên trái phải,
bốn mặt hộ vệ, thật khí thế, thật uy phong a!!

“Là bổn công tử
mời các ngươi ăn.” Lý Cáp mỉm cười đứng dậy, rồi nói với tiểu nhị: “Đem
những thứ này xuống, rồi đem lên rượu và thức ăn ngon nhất lên đây!”

“Vâng, công tử xin chờ một chút.” Tiểu nhị lên tiếng trả lời, dè dặt từ bên
cạnh đi qua ba đại hán rồi nhanh chân chạy xuống lầu.

Lý Cáp cười cười với ba người: “Ba vị, mời qua ngồi bên này, thức ăn sẽ lập tức được mang lên thôi.”

Ba đại hán cũng không khách khí, đỉnh đạc ngồi xuống bàn của nhóm Lý Cáp.

Lý Cáp phát hiện, ba đại hán này từ lúc đi lên đây, căn bản không thèm
nhìn người xung quanh một lần, chỉ lúc mình mời bọn họ ăn, họ mới nhìn
mình một lần, ngay cả tuyệt sắc mỹ nữ Diễm Nhi bên cạnh mình cũng không
thèm để ý, mà bọn họ không giống như hoạn quan hay là ‘đoạn tụ chi
phích’(3), chẳng lẽ là anh hùng thực sự không gần nữ sắc hoặc là ba tên
đại ngốc không hiểu được mỹ sắc? Xem ra dạng người sau có khả năng cao
hơn.

“Này! Ngươi không phải nói có thức ăn sao? Thế nào đến giờ vẫn chưa đem lên?” Một đại hán trong đó thô giọng hỏi Lý Cáp.

Diễm Nhi nhíu mày nói: “Chủ tử nhà ta hảo tâm mời các ngươi ăn, các ngươi đây là có thái độ gì?”

Tên đại hán đó liếc Diễm Nhi nói: “Chúng ta không quản ai mời chúng ta ăn,
chúng ta chỉ biết có cơm ăn! Thức ăn ở đâu? Ở đâu?” Đôi mắt to như
chuông đồng đảo quanh bốn phía, những thực khách đang lén nhìn vội rụt
cổ lại quay đầu sang hướng khác.

Một đại hán thấy dưới chân Lý
Cáp là ‘đại phi’, hai mắt sáng ngời, quay sang hai người kia nói: “Đã
lâu không ăn thịt chó rồi, con chó này lớn như vậy, đủ cho chúng ta ăn
một bữa rồi!”

Nói xong liền đưa tay ra muốn bắt ‘đại phi’. ‘đại
phi’ lập tức nhe hàm răng sắc bén ra, hướng tay hắn cắn một phát, tốc độ cực nhanh không hề thua khoái quyền của một võ lâm cao thủ.

“A!
Bà nội nó, con chó này thật đúng là hổn đản ! Lão tử không tin không
đánh chết ngươi!” Đại hán kia dĩ nhiên thoải mái thoát khỏi cú tấn công
bất ngờ của ‘đại phi’, chà chà nắm tay rồi giơ lên định đánh xuống.

Lý Cáp híp mắt, lạnh giọng hỏi: “Ba vị có thể báo danh hào và danh sư không?”

Đại hán đeo khoen mũi bên trái vỗ vỗ ngực nói: “Lão tử là Ngưu đại!”

Đại hán đeo khoen ở giữa mũi cũng vỗ vỗ ngực noi: “Lão tử Ngưu nhị!”

Đại hán đeo khoen mũi bên phải cũng vỗ vỗ ngực nói: “Lão tử Ngưu tam!”

Ba người đồng thanh nói: “Chúng ta là nhi tử của Ngưu Thiên Vương, tiểu ngưu tam thiên vương!”

Lý Cáp nghe xong cơ thể hơi co giật, Ngưu Thiên Vương? Các ngươi nghĩ các
ngươi là con cháu của Ngưu Ma Vương hả? Hắn không nghĩ tới mình mời bọn
họ ăn miễn phí mà ba tên này còn muốn ăn ‘đại phi’! Bộ dáng kiệt ngạo
bất tuân, cuồng ngạo vô thiên như thế, sợ rằng không phải chỉ cho chúng
ăn là thu phục được. Cho dù thu phục được, cũng không nhất định nghe
lệnh của mình.

Nhớ đến lời nói và việc làm của Tam ngưu đối với
mình, Lý Cáp thầm nghĩ, hôm nay cần phải hung hăng trừng trị bọn chúng
một phen, nếu không bọn chúng còn cho rằng Lý gia nhị công tử ta đây là
trái hồng dễ bóp nát (ý nói là kẻ dễ bắt nạt)

Bất quá Lý Cáp
không hề chút ý đến Diễm Nhi bên cạnh lúc nghe được “Ngưu Thiên Vương”
ba chữ, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn về phía tam ngưu ba người
nhãn thần nhất thời trở nên không ổn.

Ngưu Thiên Vương này không
phải là một người bình thường a! Đối với một tên không có hiểu biết về
giang hồ như Lý Cáp không nói, nhưng Diễm Nhi thì không thể không biết,
hơn trăm năm qua, trên giang hồ không ai không biết địa vị thiên hạ đệ
nhất cao thủ không ai khác chính là Ngưu Thiên Vương. Chẳng lẽ, ba đại
hán này chính là hậu nhân của Ngưu Thiên Vương?

Diễm Nhi càng nghĩ càng kinh hãi, không khỏi hỏi: “Các ngươi nói là Ngưu Thiên Vương, là Ngưu Đức Thiên Ngưu đại thần?”

Ngưu đại bĩu môi nói: “Cha ta hình như nói qua tên thật của ông là Ngưu cái
gì Thiên, dù sao cũng không sai biệt lắm, thiên hạ chẳng lẽ còn có Ngưu
Thiên Vương khác hay sao? Tên nào dám tự xưng Ngưu Thiên Vương, lão tử
đấm vỡ đầu hắn!” Nói xong giơ tay chụp xuống một góc bàn, nắm lại, tiếng rộn rạo vang lên, mở tay ra, một góc bàn đã nát thành bột phấn tung bay trong gió….

Lý Cáp trong lòng phát lạnh, hơi rùng mình một tý.
Tên này so với ngưu còn ngưu hơn a, không hổ là họ Ngưu, ngưu bức! Thực
là ngưu bức! (Ý nói thằng này trâu bò)

Vốn hắn cảm thấy tiếc rằng tỷ tỷ không có ở đây, không thể thần không biết quỷ không hay hạ thuốc
với tam ngưu, làm họ mê đi để dễ trị. Đang nghĩ tìm biện pháp khác đối
phó với tam ngưu, không nghĩ đến tam ngưu thoạt nhìn bề ngoài chỉ được
cái to lớn, tương đối kiêu ngạo cùng đần độn mà thôi, nay lại thấy họ có vài phần bản lĩnh chân thực. Tâm trạng hao hức muốn thu phục họ lại
hiện lên.

Diễm Nhi lại hỏi: “Ngưu Thiên Vương tiền bối vẫn khỏe
chứ?” Thiên hạ đệ nhất nhân vốn ẩn tích giang hồ hơn ba mươi năm, hiện
tại hậu nhân hắn xuất sơn, trên giang hồ sẽ lại xảy ra những đại sự kiện gì nữa đây?

Ngưu đại nói: “Cha ta đã chết!”

Ngưu nhị nói: “Thiêu rồi!”

Ngưu tam nói: “Tro cốt đã ăn!”

“Ăn…ăn?!” Lý Cáp ba người trợn mắt há mồm, ngay cả tro cốt của cha mình cũng ăn được? Ba tên này thật biến thái!

Ngưu đại nói: “Cha bắt bọn ta ăn.”

Ngưu nhị nói :”Đốt thành tro rồi ăn vào.”

Ngưu tam nói: “Vĩnh viễn chúng ta luôn cùng một chỗ.”

Lý Cáp ba người bừng tỉnh.

“Như vậy.. hiện giờ các ngươi có tính toán gì không?” Diễm Nhi tiếp tục thăm dò.

Ngưu đại nói: “Cha muốn chúng ta đi ra ngoài.”

Ngưu nhị nói: “Bên ngoài có thứ tốt để ăn.”

Ngưu tam nói: “Bên ngoài nhiều chó….”

Nói xong liền một lần nữa nhìn về phía ‘đại phi’, hai mắt tỏa sáng: “Các
ngươi dài dòng làm gì, lão tử sắp chết đói rồi, trước tiên bóp chết con
chó này rồi nói.”

Lý Cáp trong lòng nghĩ thầm ba tên này mười
phần thì hết tám phần là đầu óc có chút vấn đề, phỏng chừng so với ngưu
cũng không thông minh hơn là bao.

Lúc này thì thức ăn được đem
lên, khuôn mặt Lý Cáp tươi cười nói: “Ba vị hay ăn thức ăn, uống rượu có sẵn thì hơn, hà tất phải động vào ái khuyển của tại hạ?”

Kỳ thật không cần Lý Cáp nói, ba người đã bị thức ăn trên bàn hấp dẫn lôi cuốn. Trong nháy mắt đem ‘đại phi’ ném sang một bên, trực tiếp dùng tay giải
quyết bàn thức ăn. Tiểu nhị đem thức ăn lên rất nhanh nhưng cũng không
bì kịp với tốc độ tiêu diệt thức ăn của ba tên Ngưu nhân này. Bất quá có một điểm kỳ quái là bọn họ cư nhiên không nhìn đến bình rượu ngon đến
một lần.

“Ba vị sao không uống chút rượu?” Lý Cáp hỏi.

Ngưu tam đang xử một miếng thịt, hàm hồ trả lời: “Cha trước khi chết…đã dặn…”

Ngưu nhị bưng một đĩa thức ăn nói: “Không được uống rượu!”

Ngưu tam ăn cá mà không cần nhả xương, nói: “Uống rượu là chuyện xấu!”

Vẫn rất có gia giáo nha, đáng tiếc là đàn gảy tai trâu…Lý Cáp đến bên cạnh
Diễm Nhi hỏi: “Nàng nhận thức được vị Ngưu Thiên Vương kia à?” Khi nãy
lúc Diễm Nhi hỏi, hắn đã thấy nghi hoặc.

Diễm Nhi thấp giọng nói: “Vị Ngưu Thiên Vương kia, võ công rất lợi hại, trên giang hồ rất có
tiếng tăm.” Bất quá không biết tại sao, nàng cũng không nói ra Ngưu
Thiên Vương là giang hồ đệ nhất nhân.

“A? Rất lợi hại sao?” Lý
Cáp nhìn về phía ba huynh đệ đang tiêu diệt thức ăn kia, trong lòng mong muốn thu phục càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Rất nhanh, thức ăn
trên bàn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả xương cũng không còn, hệ tiêu
hóa của tam ngưu nhân này thật có khả năng so với ngưu a!

“Như
vậy thế nào? Các ngươi sau này đi theo ta, làm người hầu cho ta, ta hằng ngày sẽ chuẩn bị cao lương mỹ vị cho các ngươi,thấy thế nào?”

Ngưu đại xem thường nói: “Tiểu ngưu tam thiên vương chẳng lẽ lại sợ không có cơm ăn sao?”

Ngưu nhị ngạo nghễ nói: “Tiểu ngưu tam thiên vương sẽ không vì thức ăn mà khom lưng hầu hạ kẻ khác!”

Ngưu tam hừ lạnh nói: “Tên tiểu oa nhi ngươi, bằng vào cái gì kêu tiểu ngưu tam thiên vương bọn ta làm người hầu cho ngươi?”

Lý Cáp nhíu mày hỏi: “Vậy thì, phải như thế nào các ngươi mới bằng lòng
làm người hầu cho bổn công tử, nghe bổn công tử sai khiến?”

Chú thích:

(1) tiểu mã quái = áo khoác giốg áo jacket hay pony

(2) Thái Sâm = Myke Tyson

(3) đoạn tụ chi phích: Câu này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #27