Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến, đảo mắt đã hai năm trôi qua.
Hai năm sau, Lý Cáp cùng Thiên Thiên đã cao lớn rất nhiều, Diễm Nhi cũng vì ăn no ngủ ngon hiện giờ so với khi mới đến Lý Phủ nàng còn yểu điệu đẫy đà hơn rất nhiều, xinh đẹp mỹ lệ động lòng người. Hiện tại nếu như nói
lại sắp xếp thập đại mỹ nhân có thể nàng sẽ là đệ nhất mỹ nhân cũng
không chừng.
Thiên Thiên thánh khiết đáng yêu sắc sảo, ngộ tính
cực kỳ cao, mặc dù hiện tại nàng chỉ là tiểu hài tử chín tuổi nhưng cầm
nghệ, kỳ nghệ, họa nghệ đều có năng lực xuất sư. Mấy lão sư ở Phiêu
Hương Lâu được xem là lão sư thiên tài giờ đây cũng không còn gì để dạy
cho các nàng nàng nữa. Vì vậy Lý Cáp bắt đầu viết thư cho huynh cả ở
kinh thành hỗ trợ tìm kiếm nữ danh sư về cầm nghệ, kỳ nghệ, họa nghệ,
đặc biệt đào tạo ra một nữ tử xuất sắc.
Về vũ kỹ Diễm Nhi tiến
triển cũng không sai, tuy rằng nàng không thuộc dạng thiên tài như Thiên Thiên, nhưng nàng đã luyện võ từ nhỏ và dáng người thon gọn dẻo dai nên đối với năng khiếu múa xem ra cũng có thể lý giải được, hơn nữa hàng
ngày còn theo vũ sư Phiêu Hương Lâu nỗ lực luyện tập, hiện giờ nàng có
thể phối vũ cùng âm nhạc của Thiên Thiên đã có thể làm cho Lý Cáp vỗ tay trầm trồ khen ngợi rồi.
Sau hai năm, Diễm Nhi đã ngoan ngoãn hơn nhiều không sai phạm bất cứ thứ gì, thế nên thời gian qua cuộc sống
thoải mái cứ bình thản trôi qua.
Mỗi buổi sáng giúp Lý Cáp rửa
mặt, thay đồ, chải đầu điều là Thiên Thiên, buổi chiều cùng hắn tắm rửa
chà lưng bồi dục cũng Thiên Thiên, bình thường ở bên cạnh hắn xoa vai
đấm bóp vẫn là Thiên Thiên. Diễm Nhi trên cơ bản chỉ phụ trách bưng trà
rót nước và một ít việc linh tinh trong nhà mà thôi, cũng không mệt,
cũng không khổ cực, thời gian còn lại dành cho theo vũ sư học múa và
cùng với Thiên Thiên hợp phối biểu diễn cho Lý Cáp thưởng thức, hoặc là
theo hắn dạo phố, tản bộ, mua thứ gì, ăn thứ gì đó!
Trải qua hai năm chung sống, Diễm Nhi cũng dần dần hiểu được tính tình của Lý Cáp, thật ra hắn cũng không khó phục vụ.
Cũng như trứơc đây Thiên Thiên đã từng nói, chỉ cần làm theo suy nghĩ của
chủ tử, theo ý muốn của chủ tử, làm việc nhu thuận chút, nói chuyện ôn
nhu hòa nhã chút, như vậy chủ tử sẽ đối với ngươi rất tốt.
Hiện
tại, tuy Lý Cáp chưa đối xử với Diễm Nhi thân mật như Thiên Thiên, nhưng đối xử với nàng đã khác rất nhiều, trách phạt và blah blah hầu như
không có.
Quả thực đôi khi nàng nghĩ đi theo bên cạnh Lý Cáp đôi khi còn thoải mái hơn khi còn làm tiểu thư nhà Âu Dương.
Bởi vậy, tuy rằng hai năm nay Lý Cáp không bắt nàng nuốt viên thuốc phong
bế nội lực nữa nhưng nàng vẫn không có tâm tư muốn chạy trốn khỏi Lý
phủ. Nàng không phải lo sợ liên lụy họ Âu Dương thế gia, nếu phụ thân
cùng với thúc bá khai trừ nàng ra khỏi gia tộc nàng sẽ không còn phải lo nghĩ sự suy thịnh của gia tộc nữa. Nàng cũng không lo trốn không thoát, Lý Cáp đối với nàng căn bản không có đề phòng bất cứ cái gì, cho dù
nàng cần bất cứ thứ gì ở bên ngoài đi chăng nữa chỉ cần nàng xin là có
ngay.
Hai năm, sống ở Lý phủ hai năm, ở bên người Lý Cáp đã hai
năm rồi. Diễm Nhi đã thích ứng với cuộc sống ở đây, thích ứng với thân
phận thị nữ hiện giờ, thậm chí có chút thích thú. Nhưng không phải nàng
có cảm tình gì với Lý Cáp, mà chỉ là nàng thỏa mãn với cuộc sống hiện
tại, không khổ cực hay ti tiện đê hèn khi làm tì nữ như dự đoán của
nàng, chỉ cần làm theo ý Lý Cáp, nghe hắn nói, có thể sống thoải mái,
thậm chí so với thân phận đại tiểu thư nhà giàu còn muốn hạnh phúc hơn.
Nếu như rời khỏi Lý Phú, nàng còn có thể đi đâu? Trở về Âu Dương thế gia
không được, lẽ nào nàng muốn bước chân vào chốn giang hồ sao?
Nếu hai năm trước không bị bắt đến Lý Phủ, không có những chuyện xảy ra tại phòng bếp thì có thể nàng sẽ thật sự nghĩ đến chuyện bước chân vào
giang hồ, tuy rằng kết quả rất có thể là sẽ quay trở về Âu Dương thế gia hoặc Lý Phủ.
Thế nhưng hiện tại, Diễm Nhi biết, nếu như nàng một mình ngao du trên giang hồ không biết có bị bắt về hay không, cho dù
nàng có thể tránh được thế lực ngầm của Lý Phủ cùng Âu Dương thế gia,
không có tiền trong ngừơi cũng rất khó sống, chẳng lẽ nàng phải đứng đầu đường làm xiếc hay sao? Nàng mặc dù có một chút võ công, nhưng trên
giang hồ cướp phỉ nhiều như mây, nàng lại xinh đẹp như hoa, không có Âu
Dương thế gia chống đỡ có lẽ tương lai không xa nàng sẽ bị bọn thổ phỉ
cường đạo cứơp về làm thiếp, nếu gặp cao thủ võ lâm hái hoa dâm tặc...có lẽ đã...
Cho nên đó là lí do để Diễm Nhi nàng có thể cam tâm
tình nguyện ở Lý Phủ làm thị nữ cho Lý Cáp mà không nguyện quay về họ Âu Dương thế gia đối mặt vời phụ thân và thúc thúc, những người đã bán
đứng nàng, càng không nguyện một mình lưu lạc giang hồ màn trời chiếu
đất lại không được no bụng kia
Lại nói đến Vân Lâm đi đến Đông
Hải, tuy mỗi tháng đều gởi một lá thư nói về tình hình hiện tại của
nàng, nhưng chưa từng về nhà, làm cho Lý Tư Hồng, Chân thị và Lý Cáp phi thường chờ mong vô cùng.
Hôm nay, thư của Vân Lâm được gửi đến, phu thê Lý Tư Hồng xem qua, rồi sai ngường mang qua cho Lý Cáp xem.
Lý Cáp xem lá thư của Vân Lâm, hai hàng chân mày nhíu lại càng ngày càng
chặt, đang chỉnh cầm Thiên Thiên không ghìm được hỏi: “Chủ tử, lá thư
của đại tiểu thư ghi gì vậy?”
Lý Cáp bỏ thư xuống, than thở: “Tỷ
tỷ nói cái gì sư phụ thấy nàng căn cốt kỳ lạ, lại đem cái chó má tuyệt
học trấn môn gì đó toàn bộ truyền lại cho tỷ, lại phải ở lại trong động
chó má gì đó ở Đông Hải dựa vào cái đầm chó má gì đó trong động mà
luyện, nhanh thì hai ba năm , chậm có khí sáu bảy năm mới xuất quan.
Trong khoảng thời gian này không được rời khỏi Đông Hải, mỗi ngày điều
phải dựa vào cái đầm chó má gì đó để tu luyện, một ngày không luyện sẽ
không thể thành công, tạm thời không thề về nhà, hỏi ta có hay không đi
thăm tỷ ấy.”
Thiên Thiên trừng mắt hỏi: “Chủ tử muốn đi Đông Hải?”
Lý Cáp nở nụ cười: “Thiên Thiên không hổ là bảo bối của ta, so với giun
trong bụng ta còn rõ hơn a. Không sai, tỷ tỷ đã đi Đông Hải hai năm, ta
cũg hay tưởng niệm đến nàng, quay về thời gian trước mà nghĩ thì ngươi
hiện tại cũng không có được một lão sư giỏi để dạy ngươi cầm nghệ, hoạ
kỹ, vũ kỹ của Diễm Nhi cũng không sai biệt lắm, khó chịu ở Dương thành
cũng đã buồn chán, không bằng đi ra ngoài một chút, cho khuây khoả,
thuận tiện nhìn con mẹ nó giang hồ là cái dạng gì ?
Diễm Nhi đang đứng ở bên cạnh nghe thế cười nói : “Kỳ thực giang hồ cũng không có gì, một đám người vì một chuyện nhỏ dẫn đến sát nhân, sau đó kết oán thù
hận, rồi báo thù báo oán.”
Lý Cáp nhìn về phía Diễm Nhi nói:
“Thiếu chút nữa quên, trước đây Diễm Nhi là một trong thập đại mỹ nhân
võ lâm đây? Hắc hắc, ở trên giang hồ còn là nhân vật có danh hiệu là
công chúa.”
Diễm Nhi hé miệng cười, nói: “Diễm Nhi chỉ là thị nữ của chủ tử, không phải là công chúa võ lâm thập đại mỹ nhân gì hết.”
“Ân, đúng vậy, càng ngày càng biết ăn nói!” Lý Cáp mỉm cười khen.
“Điều là do chủ tử chỉ bảo!” Diễm Nhi từ lâu phát hiện, chủ tử này kỳ thực
rất tốt, chỉ cần biểu hiện nhu thuận, ăn nói hiền thục chút là được.
“Ân! Tốt, Thiên Thiên một lúc nói cho Lý Đông, cơm tối nhớ làm mấy món mà
Diễm Nhi thích ăn nhất như ‘thủy tinh hà nhân(1)’ cùng với ‘hồng thiên
trư trửu(2)’”, Lý Cáp quay qua nói với Thiên Thiên.
Diễm Nhi từ
khi chính thức thành thị nữ của Lý Cáp thì tham ăn hẳn lên, nàng thích
nhất là ăn. Hơn nữa mặc dù nàng ăn rất nhiều nhưng vì nàng tập võ từ
nhỏ, với lại mỗi ngày nàng đều khổ luyện học múa nên vóc người thủy
chung giữ mãi vẻ đẫy đà yễu điệu chứ không bị phát phì cho dù nàng ăn
nhiều như thế nào đi chăng nữa. Cũng vì vậy mà Lý Cáp thường hay trêu
đùa nói nàng ăn xông “đi”, không còn tí nào, lãng phí lương thực.
“Tạ ơn chủ tử.” Diễm Nhi vui vẻ vội vàng nói.
“Ta nói rồi, chỉ cần hầu hạ ta thật tốt, làm ta vui vẻ, ta tự nhiên sẽ cho
ngươi cuộc sống thoải mái và hạnh phúc.” Lý Cáp bước đến bàn trà rồi
nói: “Thiên Thiên chỉnh cầm được rồi, đàn cho chủ tử nghe khúc “kiếm
hiệp tình duyên” để hiểu rõ một chút về nhu tình hào hiệp của chốn giang hồ.”
Diễm Nhi nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Lý Cáp, giúp hắn nhu nhu hai bên đùi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Cáp một mình đi đến phòng của phụ mẫu.
“Nhị công tử.” Mở cửa cho hắn là thị nữ của mẫu thân tên Tiểu Vân.
“Là Thiết lang sao?” Thanh âm từ phòng trong vọng ra.
Lý Cáp đi vào,hành lễ thưa:”Nương, là hài nhi.”
Chân Thị lúc này đang đọc sách dưới ánh đèn, trước khi gả vào Lý gia, nàng
cũng từng là một tài nữ có tiếng tăm lừng lẫy trong tầng lớp quý tộc
quan lại, bình thường ngoại trừ ra ngoài giao du nói chuyện phím với các quý phu nhân trong Dương Thành thì cũng chỉ ở trong phòng đọc sách.
Thấy Lý Cáp đi vào, Chân Thị buông quyển sách nói: “tên tiểu tử nhà ngươi,
một khi có thị nữ liền quên nương, ngươi nói nghe xem sao từ khi có hai
cô thị nữ kia một tháng chỉ đến thăm nương có vài lần? Ai nha, sau này
ngươi mà có thê có thiếp, nương sợ rằng muốn gặp ngươi một lần chắc rất
gian nan đây.”
Lý Cáp nghe Chân Thị trách móc xong vẻ mặt có phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nhìn trái phải một cái rồi nói: “Phụ thân lại
đi ra ngoài tiệc tùng nữa rồi à?”
“ừ, phụ thân ngươi thân là Tổng Đốc hai tỉnh, đương nhiên là cần phải đi tiệc tùng nhiều, hôm nay hình
như là một khâm sai trong kinh thành, tiền đồ sáng lạng, nhân vật quan
viên to nhỏ trong thành điều đến Phiêu Hương Lâu tiếp đoán” Châu Thị sai tiểu Vân bưng cho Lý Cáp một chén nước, lại nói: “Ngươi hiếm thấy tìm
đến nương, nói đi, lại có chuyện gì? Vừa lúc nương có việc muốn tìm
ngươi, vốn định trễ chút ta sai tiểu Vân đi gọi ngươi, nghĩ không ra
ngươi lại đến tìm nương a?”
Lý Cáp nói:”Vây nương nói trước đi.”
“hay để ngươi nói trước đi, để xem tiểu tử nhà ngươi có lúc đến cầu nương,
xem ra không đơn giản.” Chân thị vẻ mặt cảnh giác, làm cho Lý Cáp tâm
trạng thẹn thùng: “ta chính là nhi tử của ngươi mà ! Thế nào lại nghĩ ta là kẻ hạ lưu đến vậy.
“cái này...hài tử xem tin của tỷ tỷ, tỷ
muốn bế quan tu luyện, không có khả năng về nhà được. Đã hai năm không
được gặp tỷ tỷ, hài nhi rất nhớ tỷ ấy, sở dĩ... sở dĩ hài nhi muốn đi
Đông Hải để gặp tỷ tỷ, mong nương đáp ứng cho hài nhi.” Lý Cáp đắn đo
nói.
Nếu tỷ tỷ mười hai tuổi có thể đi Đông Hải, vậy hiện giờ ta đã mười một tuổi, hẳn là đã có thể đi rồi. Lý Cáp nghĩ như thế.
“Không Được.” Không ngờ Chân Thị trả lời dứt khoát như vậy,
Lý Cáp loáng thoáng, thiếu chút nữa té từ ghế xuống.
Chú thích:
(1) thủy tinh hà nhân: tôm gì đó ko biết
(2) hồng thiêu trư trử: giò heo kho tàu