Chương 22: Sự Thanh Bạch Của Diễm Nhi. ...


Ra khỏi Hoa Y Hiên, Lý Cáp lại đến Bách Bảo Khố mua cho Diễm Nhi một đôi
vòng tai cùng một chiếc vòng tay, nhìn sắc trời không còn sớm, liền
chuẩn bị trở về ăn bữa trưa.

"Diễm Nhi tỷ tỷ thật xinh đẹp." Thiên Thiên nhìn Diễm Nhi sau khi thay đổi trang phục vội cất lời ca ngợi.

Lý Cáp ngắt lời Thiên Thiên nói: "Ngươi sau này lớn lên, khẳng định so với nàng còn đẹp hơn."

Thiên Thiên e thẹn cúi đầu: "Chủ tử lại trêu người ta"

"Điều ta nói là thật, Thiên Thiên của ta sau này nhất định là một tuyệt thế đại mỹ nhân. Sách sách, ta thật là có phúc."

"Thiên Thiên được theo chủ tử, cũng là phúc khí của Thiên Thiên."

"Ha ha, Quả là bảo bối Thiên Thiên, sao lại có thể nói như vậy !!!" Lý Cáp
cười nói. Trong lòng lại nghĩ, Thiên Thiên mới bảy tuổi đã thanh khiết,
thông minh, khéo hợp lòng người sao Diễm Nhi kia đã tròn mười sáu tuổi
mà thật chậm chạp, mọi thứ đều phải dạy. Như vừa rồi, mua cho nàng nhiều xiêm y đồ trang sức, thế mà vẫn chưa nói “tạ ơn chủ tử” , thực sự là
không có thiên phú làm thị nữ !

Đi ở phía sau, Diễm Nhi thấy Lý
Cáp cùng Thiên Thiên hai người, bộ dáng ôm ấp thật thân mật như là đôi
tình nhân đang liếc mắt đưa tình, rất là tự nhiên, nhãn thần không khỏi
trở nên quái dị.

Bỗng nhiên, ở phía trước, Lý Cáp dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Diễm Nhi, tim nàng bỗng run lên, đầu cúi thấp xuống,
trống ngực đập loạn, cứ như đang làm việc gì xấu bị bắt gặp.

"Ân, toàn thân là đồ mới, nhìn thật khác với trước kia." Lý Cáp gật đầu lẩm
bẩm, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, toàn thân là đồ mới?

"Khoan về nhà vội, đi Trữ Bảo Hiên." Theo ý Lý Cáp, đoàn người đi vào khu chợ khác

Tới Trữ Bảo Hiên rồi, Diễm Nhi mới phản ứng, nơi này là nơi chuyên bán đồ
của nữ tử- cửa hàng bán yếm ! Mặt lập tức mắc cở đỏ bừng, đầu vội cúi
thấp xuống, trong lòng thầm mắng: "Tiểu lưu manh, xú lưu manh, tử tiểu
tử..."

Thiên Thiên vốn hay ngượng ngùng, lúc này thần thái
lại vô cùng tự nhiên, không cho rằng có gì không thích hợp, ngược lại
cùng Lý Cáp cười cười nói nói lựa chọn yếm.

"Ai nha, là nhị công
tử, ngài cùng Thiên Thiên cô nương chọn lựa tiểu y*?" lão bản Trữ Bảo
Hiên vẻ mặt cười nịnh, hắn cùng lão bản Hoa Y Hiên là thân huynh muội,
tuy một người mở tiệm bán quần áo, một người mở tiệm bán yếm, nhưng thật ra phối hợp cùng nhau mà buôn bán. Bất quá chỉ khác là ông chủ Trữ Bảo
Hiên không nhiều chuyện như bà chủ chưa chồng bên Hoa Y Hiên.

(*Tiểu y = y phục nhỏ = hí hí….Đồ lót)

Diễm Nhi nghe được lão bản hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ tới hình như khi đến
cửa hàng nào, lão bản cùng chưởng quỹ đều hỏi có hay không là vì Thiên
Thiên đến lựa chọn thứ gì đó. Không khỏi len lén nhìn trang phục như
tiểu công chúa, diễm lệ xinh đẹp, lại không hiện tục khí Thiên Thiên,
trong lòng có vài phần ước ao: “xem ra nàng nói xong không sai, gia hoả
đối nàng xác thực rất tốt ”.

"Ân, lấy mấy kiểu này, không
phải số nhỏ, là thị nữ phía sau của ta mặc. Tuyển xong, đưa đến phòng
thử đồ cho ta.". Lý Cáp để Lý An, Lý Bình chờ, liền mang Thiên Thiên,
Diễm Nhi cùng Đại Phi vào phòng thử đồ của khách quí trong Trữ Bảo Hiên.

Trữ Bảo Hiên là cửa hàng bán yếm, phụ nữ đến nơi này mua yếm phần nhiều là
người phú quý : phu nhân, cơ thiếp hoặc tiểu thư cô nương. Các nàng mua
yếm, không chỉvì mặc vào thoải mái, mà cũng vì lấy lòng phu quân cùng
tình nhân. Bởi vậy, có lúc sẽ có nam tử cùng các nàng đến. Lúc thử yếm
đương nhiên không muốn đến phòng thử đồ bình thường thay đồ cho phu quân hoặc tình lang nhìn. Bởi vậy này phòng thay đồ của khách quí còn lớn
hơn phòng thay đồ bình thường rất nhiều, không chỉ có bàn trà, còn có
một tấm gương đồng cao bằng người.

Lý Cáp để Thiên Thiên đem cửa phòng thay đồ đóng lại, đã đem vài cái yếm ném cho Diễm Nhi, nhàn nhạt nói: “Thay!"

"Cái gì? !" Diễm Nhi vẻ mặt kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải một chút, nói: "Tại... Ở chỗ này thay?"

"Nói nhiều ! Không ở thay chỗ này, ta mang ngươi đến đây làm gì? Nhanh lên
một chút nhanh lên một chút, khó có khi nào bản công tử có tâm tình cùng ngươi mua yếm." Lý Cáp ngồi ở ghế, chân bắt chéo, một bên uống trà
ngon, một bên không nhịn được nói.

Diễm Nhi cắn chặt môi, mặc cho Lý Cáp trợn mắt nhìn, nữa ngày không nói một câu, cầm mãi một chiếc yếm đừng ngây ngốc ở giữa phòng thay đồ…

Lý Cáp liếc mắt nhìn nàng : "Thế nào? Không nghe chủ tử nói sao?"

Diễm Nhi nhấc cằm nói: "Ngươi giết ta đi!". Cái yếm trong tay cũng ném xuống đất.

"Diễm Nhi tỷ tỷ." Thiên Thiên liếc nhìn Lý Cáp thấy hắn còn mãi uống trà,
không có trách chính mình lắm miệng, vội nói: "Diễm Nhi tỷ tỷ, ngươi
thay đồ đi, Thiên Thiên lúc đầu tại trước mặt chủ tử thay quần áo, cũng
có chút xấu hổ, thế nhưng sau cũng không cảm thấy gì."

Diễm Nhi
nhìn Thiên Thiên nói: "Thiên Thiên, ngươi không hiểu. Nữ tử có thể mất
mạng cũng không thể mất sự thanh bạch! Ta thà chết cũng không để tiểu tử này làm nhục sự thanh bạch của ta!"

"Phốc! ——" Lý Cáp nghe
được lời ấy, nước trà vừa uống được phân nữa, toàn bộ liền phun ra, ngay cả trong lỗ mũi đều chảy đầy nước trà, nghẹn đến phải ho khan.

Thiên Thiên một bên giúp chủ tử vuốt lưng, một bên nhìn Diễm Nhi nói: "Thiên
Thiên hiểu, Thiên Thiên là người của chủ tử, sự thanh bạch của Thiên
Thiên cũng là của chủ tử. Thiên Thiên vì chủ tử mà thanh bạch, ngoại trừ chủ tử, không ai có thể đụng chạm đến thân thể của Thiên Thiên. Diễm
Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng là người của chủ tử..."

Lý Cáp nghe Thiên Thiên nói xong, vừa ho khan vừa giơ ngón tay cái lên trước mặt nàng tán dương.

Diễm Nhi cũng nói: "Ta không phải là người của tiểu tử này! Ta có thể làm
thị nữ của hắn, ta có thể hầu hạ hắn nhưng khi nhục sự thanh bạch của
ta, không có cửa!"

Lý Cáp thở vài hơi, lại để Thiên Thiên lấy tay giúp hắn lau miệng, híp mắt nhìn Diễm Nhi, cười lạnh nói: "Bản
công tử thật đúng là nhìn không ra, ngươi là một trinh tiết liệt nữ a?
Còn có thể kiên cường như vậy? Nguyên lai ngươi vẫn còn có tính tiểu
thư, còn có sự kiêu ngạo của tiểu cô nương a?"

Diễm Nhi đối hắn trợn mắt nhìn, cắn răng không nói.

Lý Cáp hừ lạnh một tiếng: "Không nói hiện tại bản công tử còn chưa tính
toán làm sao để khi nhục ngươi, mà cho dù ta có “chơi” ngươi, thì sao?
Đừng quên, ngươi hiện tại đã không là tiểu thư của Âu Dương thế gia,
ngươi bất quá chính là một tên thị nữ của bản công tử mà thôi!"

"Thị nữ cũng có tôn nghiêm, thị nữ có thanh bạch! ..."

"Thanh cái đầu ngươi!" Lý Cáp nheo con mắt, lạnh giọng nói: "Ngươi vừa rồi
không nghe Thiên Thiên nói sao? Ngươi là người của bản công tử, sự thanh bạch của ngươi cũng là của bản công tử, ngươi chỉ có thể vì bản công tử mà thanh bạch! Nếu không ngươi giữ sự thanh bạch làm cái gì? Chẳng lẽ
sau này ngươi vẫn còn muốn tìm tình lang, rồi đem sự trong trắng của
ngươi hiến cho hắn?”

Đại Phi nằm bên cạnh cũng cảm thụ được sự tức giận của chủ nhân, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hung quang.

Thiên Thiên thấy tình thế không tốt, chủ tử hình như thực tức giận, mang đối
Diễm Nhi nói: "Diễm Nhi tỷ tỷ, ngươi mau nhận sai với chủ tử, mau thay
cái yếm đi, ngươi xem mấy cái yếm này, ngươi mặc vào đến nhất định đẹp."

"Thà chết không thay !" Diễm Nhi từng chữ từng chữ một nói.

Lý Cáp giận dữ cười: "Cáp! Tốt, tốt lắm. Thà chết không thay! Bản công tử
sẽ không giết ngươi, bất quá sau khi trở về, ngươi chuẩn bị ngủ bên cạnh nhà xí đi, ta cũng không cho ngươi quay về trù phòng, mấy gian nhà xí ở Lý phủ, giao cho ngươi để ý. Ban ngày tại nhà xí quét dọn, buổi tối tại nhà xí ngủ, ngay cả ăn cũng ở cạnh nhà xí mà ăn. Hừ, để ngươi với phân
cùng nhau mà sống!”

Nếu như ngươi có dũng khí tự sát, thì tự sát
đi ! Bản công tử đã nói rồi, bình hoa của ta ta muốn thay đổi lúc nào
thì thay đổi!" Lại nhè nhẹ vỗ vào đầu đại phi, thản nhiên nói: "Ngươi
nếu như tự sát, ta còn có thể để Đại Phi có thêm bữa ăn khuya, nhìn
ngươi tế da nộn thịt, chắc Đại Phi hẳn là rất thích..."

Thiên Thiên lôi kéo tay Lý Cáp dịu dàng nói: "Chủ tử, ngươi không nên như vậy doạ Diễm Nhi tỷ tỷ, hảo hảo khuyên nàng vài câu, Diễm Nhi tỷ tỷ sẽ nghe lời."

Lý Cáp cười lạnh nói: "Ai nói với ngươi ta đang doạ nàng?
Những gì hắn vừa nói ngươi đều đã nghe thấy? Trong mắt nàng có xem ta là chủ tử? Ngày hôm nay nàng nếu không ở chỗ này tự sát, khi trở về liền
cút đến nhà xí mà làm việc cho ta! Hanh! Hảo hảo khuyến nàng? Nàng là
chủ tử hay ta là chủ tử ?"

"Thỉnh chủ tử bớt giận." Thiên Thiên bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Lý Cáp, nói: "Thỉnh chủ tử tha Diễm Nhi tỷ tỷ một lần."

Lý Cáp liếc nhìn Thiên Thiên, thản nhiên nói: "Đứng lên."

"Thỉnh chủ tử cấp Diễm Nhi tỷ tỷ một lần cơ hội."

"Thế nào? Ngay cả ngươi cũng không nghe lời ta sao?" Lý Cáp nhíu mày.

"Thiên Thiên... Thiên Thiên không dám." Thiên Thiên vội đứng lên, bất đắc dĩ liếc nhìn Diễm Nhi, nàng cũng đã tận lực.

Lý Cáp lại nhìn về phía Diễm Nhi. Diễm Nhi thần sắc phức tạp nhìn cái yếm
nằm trên mặt đất. Hiện tại nàng đang đấu tranh tâm lý một cách kiệt
liệt. Là tôn nghiêm của bản thân cùng tính tình tiểu thư trọng yếu , hay mạng nhỏ cùng sinh hoạt thoải mái trọng yếu?

Thay? Đó là hắn tự bỏ đi tôn nghiêm của mình, mai này cũng chỉ là một thị nữ, mặc cho người khác đùa giỡn.

Không thay ? Sau khi chết bị ngược thi, có lẽ còn hơn cả mất tôn nghiêm.

(DG: ngược thi = thi thể bị ngược đãi)

Diễm Nhi càng do dự Lý Cáp lại càng không kiên trì: "Ngươi rốt cuộc có tự
sát hay không? Muốn tự sát cũng nhanh một chút, đừng kéo dài thời gian,
thời gian của bản công tử không phải cho ngươi lãng phí !" Sờ sờ trên
người, không tìm được cái gì lợi khí, ngẫm lại hắn trên đường phố có khi nào cần mang vũ khí? Liền nói với Diễm Nhi : "Ta cũng không mang đao
kiếmthôi thìngươi cố chịu một tí, qua vách tường bên kia mà tự tử. Dùng
lực vào, đừng để một lần mà không chết cuối cùng bán thân bất toại hay
bị gì đó. Còn có... Đập đầu đúng chỗ đừng đập bể gương đồng nhà người
ta."

Diễm Nhi cả người trắng bệch, môi cũng muốn cắn chảy máu.

"Mẹ nó chứ! Ngươi mau một tí nào!" Lý Cáp nói tục làm cả Thiên Thiên cùng Diễm Nhi đều nghe không hiểu.

"Chủ tử, cái gì là mẹ nó?" Thiên Thiên dè dặt hỏi thăm.

"Ách... Nói sai, nói sai..." Lý Cáp thẹn thùng, lại nhìn về phía Diễm Nhi đang
ngây người, nói: "Ta nói ngươi không phải đang choáng váng chứ? Ngươi
nếu không muốn chết thì con mẹ nó theo ta trở về, thành thành thật thật
cút vào nhà xí đi làm việc!" Dứt lời liền đứng dậy phải ly khai phòng
thử đồ.

Thiên Thiên muốn đi tới khuyên Diễm Nhi vài câu, nhưng
liếc nhìn bóng lưng Lý Cáp cuối cùng chỉ khẽ thở dài lại cùng Đại Phi đi theo.

"Chờ một chút... Ta... Ta thay." Phía sau truyền đến tiếng kêu khẽ của Diễm Nhi.

Thiên Thiên nghe vậy mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng, quay đầu hướng Diễm Nhi gật đầu cổ vũ.

Bất quá cước bộ của Lý Cáp lại chút nào không có dừng lại, tay hướng về phía then cửa.

Diễm Nhi trong lòng lo lắng, một chút quỳ rạp xuống đất, khóc nói: "Chủ tử,
chủ tử! Diễm Nhi sai rồi, Diễm Nhi thay cái yếm này, thay cái yếm này!
..."

Tay đang đặt trên then cửa lại hạ xuống, Lý Cáp mặt mỉm cười quay đầu: "Vậy mau thay đi."

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #22