Chương 178: Dê Rừng Và Tiện Nhân


- Trương tiên sinh, sao lại là ngươi?

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ kinh ngạc nói.

Người được gọi là Trương tiên sinh cười nói:

- Hồng tướng quân, không nghĩ lại nhìn thấy ngươi. Các ngươi hôm nay không phải tuần tra trong cung sao?

Hồng tướng quân nói:

- Đi ra ngoài chấp hành công vụ.

Lúc này ngữ khí so với lúc nãy khác nhau rất lớn, hiển nhân nhận ra
Trương tiên sinh nên trong lòng có chút băn khoăn, nói xong lại nhìn về
phía Lý Cáp hỏi:

- Vị này chính là…?

Trương tiên sinh liếc nhìn Lý Cáp một cái, thấy hắn khẽ gật đầu, mới nói:

- Vị này là Nhị công tử của chúng ta, còn người kia là tỷ tỷ của công
tử. Hôm qua mới vừa đến kinh thành, chúng ta dẫn nàng đi mua đồ, lại
không nghĩ rằng…

Nói tới đây cố ý ngừng lại, nhìn Hồng tướng quân.

Hồng tướng quân nghe được ba chữ “Nhị công tử” liền cảm thấy kinh hãi, mở to hai mắt nói:

- Chính là Vũ Uy Hầu đại nhân sao?

Trương tiên sinh gật đầu:

- Đúng vậy.

- Mạt tướng Hồng Tam Vi, tham kiến Hầu gia.

Hồng tướng quân nghe vậy vội vàng cùng người dưới hành lễ với Lý Cáp. Vũ Lâm quân tuy là quân đội hoàng gia, nhưng uy danh tướng quân Lý Cáp quá lớn bọn hắn cũng chịu nhiều ảnh hưởng, tựu đưa hắn thành đệ nhất trong
quân, Chiến thần Đại Hạ quân, quân thần.

Nghe được Hầu gia hai chữ, Lý Cáp nhịn không được cùng với “Hầu gia”
liên hệ một chỗ, nghe Hồng tướng quân nói mặt liền không nhịn được mỉm
cười. Bất quá ý cười dừng trước Hồng Tâm Vi cùng đám người lại giống như cười lạnh liền làm bọn hắn bồn chồn. Phải biết rằng uy danh tướng quân
thô bạo cũng không thua kém với dũng mãnh uy danh của hắn, nghe nói
chiến phủ chưa bao giờ có thi thể lành lặn.

- Bên trong là ai?

Ánh mắt Lý Cáp nhìn về phía nội đường hỏi. Cẩm Tú Đường chia làm nội và
ngoại đường. Ngoại đường bán chính là quần áo, còn nội đường là bán
trang sức cùng châu báu quý hiếm còn có nội y, thậm chí cả tranh khiêu
dâm, chất kích thích đều có.

Nghe vậy, Hồng Tam Vi ngẩng đầu hơi do dự, nội đường đã truyền ra một thanh âm:

- Bên ngoài là ai? Sao ồn ào vậy?

Lý Cáp nghe được thanh âm này, trong đầu lập tức tìm tòi vài người. Suy
nghĩ một chút liền có thể xác định chính mình trước kia chưa nghe qua
thanh âm này, nghĩ đến người ở bên trong cũng không phải người mình
quen. Chẳng lẽ phi tần trong cung? Phi tần cũng xuất cung lựa chọn trang phục sao?

Hồng Tam Vi lập tức nói to:

- Là Vũ Uy Hầu đại nhân ạ.

Nghe được câu trả lời của hắn, bên trong truyền đến hai tiếng kêu kinh ngạc.

- Không biết bên trong là vị quý nhân nào?

Lý Cáp cao giọng hỏi.

- Vũ Uy Hầu tiến vào xem chẳng phải sẽ biết sao?

Bên trong vang tới thanh âm, là tiếng của người thứ nhất.

Lý Cáp cúi đầu hừ một tiếng, mang theo tỷ tỷ cùng Hương Hương nhị nữ đi
vào nội đường. Vưu Mang cùng với đám người Hồng Tam Vi cũng theo vào,
chưởng quầy do dự một chút cũng đi vào.

Cẩm Tú nội đường so với ngoại đường nhỏ hơn một chút, trang hoàng cũng
không lộng lẫy. Nhưng có vài kiện đồ cổ hiếm thấy cùng với trang sức cổ
xưa lại làm cho nội đường có vẻ cao quý thanh nhã, không vướng tục khí,
cũng không sơ sài. Còn có ghế dựa thoải mái, trên bàn một ấm nước trà,
một bên có nhân viên thanh tú cửa hàng hầu hạ.

Nội đường cũng không có phục trang đẹp đẽ như trong tưởng tượng. Trang
sức quý báu đều được đặt trong hộp, khách hàng cần gì thì nhân viên cửa
hàng sẽ giới thiệu. Còn có thiết kế trang sức và quần áo, sẽ có sư phó
đến nơi này chuyên làm theo yêu cầu của khách hàng.

Còn như kỳ kỹ dâm xảo cùng với nội y đều có ở trong rương tủ, như khách hàng cần nhân viên cửa hàng có thể mang đến để chọn lựa.

Lúc này giữa nội đường trừ bỏ vài tên nhân viên cùng với sư phó cửa
hàng, chỉ có bốn người. Trong đó hai người mặc áo lụa cầm quạt xếp là
công tử ca, nhưng Lý Cáp liếc mắt một cái liền nhận ra là gái giả trai,
giả mạo rất không trình độ, khuyên tai còn chưa gở xuống cùng thanh âm
không đổi. Bất quá diện mạo khi giả nam trang của các nàng mặc dụ không
xấu xí nhưng cũng chỉ tính thông thường, dáng người thì tàm tạm, theo
ánh mắt Lý Cáp mà nòi còn chưa tính là mỹ nữ.

Bên cạnh hai người là một người trung niên áo bào tro văn sĩ mặt trầm
như nước cùng với một lão giả đầu bạc mặc lam y sắc mặt hồng nhuận.

Lý Cáp cảm giác hai người này thân thủ chỉ sợ không thua Thịnh lão đầu
người bên cạnh hoàng đế. Như vậy xem ra cần phải xem lại thân phận hai
người giả nam trang này.

Lý Cáp từ sư phụ Mạnh Đông Khoan học qua ngự nữ tướng thuật, liếc mắt
một cái liền nhìn ra công tử ca thấp một chút vẫn là thân xử nữ, còn
người kia thì không phải. Như thế trong lời nói hai người này không phải là phi tần, có thể là công chúa chẳng hạn. Đương nhiên cũng không bài
trừ lão hoàng đế tuổi già vô lực, tân hoàng đế thì bất lực, ngón tay
không cách nào sủng ái đến phi tử khiến cho đến nay vẫn là xử nữ.

Lý Cáp cùng đám người vừa tiến đến. Hai công tử ca ánh mắt phát sáng
lên, bất quá để hắn kinh ngạc chính là lực chú ý của hai nàng không phải đều ở trên người của hắn.

Công tử cao tương đối cao nhìn chằm chằm vào hắn. Vừa thấy ánh mắt kia
liền biết nàng này là dâm phụ, xem sắc mặt này nếu nàng là phi tần nhất
định thường sau lưng lão hoàng đế và tân hoàng đế trộm tình, vả lại ở
hơn một canh giờ trước vừa nằm dưới xong.

Còn công tử ca kia lại có chút kỳ quái, trừ bỏ lúc đầu liếc Lý Cáp một
cái ánh mắt luôn dừng lại trên người Vân Lâm, thỉnh thoảng đảo lên diện
sa Hương Hương cùng Thiên Thiên, tựa như nam nhân xem mỹ nữ trong mắt
tràn ngập dâm ý.

- Hai vị công tử…cái này...cái này… Tiểu nhân…

Vẻ mặt chưởng quỹ cười xòa đối với hai công tử ca nói.

- Dài dòng cái gì, lăn qua một bên.

Công tử ca thấp bé chán ghét liếc mắt nhìn hắn trách mắng.

Chưởng quầy không dám nhiều lời vội đứng qua một bên, trong lòng cảm thấy không yên.

- Công tử…

Hồng Tam Vi lúc này cũng vào nội đường, cung kính nói.

- Ngươi cũng qua một bên, đồ vô dụng!

Công tử ca vẫn trách mắng.

Hồng Tam Vi vâng một tiếng cũng lui về một bên, bất quá Lý Cáp thấy được hắn nắm chặt hai đấm, có thể thấy được trong tim hắn phi thường bất
mãn, chỉ sợ đang dùng nhiều lời ác độc nhất cho hai giả nam trang này.

Công tử ca cao hơn che miệng cười nói:

- Vũ Uy hầu, quả nhiên đủ uy phong.

Vừa nghe thanh âm này, chính là nữ nhân mỵ hoặc cực điểm, bất quả chỉ là mỵ hoặc hạ đẳng, đây so ra cùng Thiên Thiên mỹ nữ thì quả thực gà rù so với phượng.

Lý Cáp mìm cười:

- Không có ý quấy rầy. Thỉnh hai vị quý nhân tôn tính đại danh?

Ý đặc biệt ở “quý nhân” hai chữ tăng thêm thanh âm. Hắn thật muốn nhìn
một chút, đã biết thân phận của hắn còn dám châm chọc nữ nhân của hắn là ý gì.

Công tử ca thấp bé nói:

- Vũ Uy hâu thật là quý nhân hay quên. Mới gặp hôm qua đã không nhớ rõ hai chúng ta sao?

Hôm qua mới gặp? Chẳng lẽ là ở Uy Vũ điện. Ngày hôm qua Uy Vũ điện, quần thần chúng tướng tự nhiên không có nữ nhân, trừ bỏ hoàng hậu cũng chỉ
là công chúa. Mà trước mắt hai nàng hiển nhiên không phải hoàng hậu, như vậy chính là công chúa. Lý Cáp nghĩ tới như vậy cũng phát giác hai nàng có điểm quen mắt.

Công tử ca còn lại thấy hắn không trả lời liền khẽ cười nói:

- Hoàng muội đừng nên làm khó dễ Vũ Uy hầu. Hôm nay mới chân chính gặp
mặt thôi. Hôm qua Vũ Uy hầu đầu đội khôi giáp chúng ta cũng không thấy
rõ diện mạo.

Nói xong liền giới thiệu với Lý Cáp:

- Vũ Uy hầu, bổn cung Dung Dương, đây là hoàng muội bổn cung, Kiến Văn.

- Nga, nguyên lai là hai vị công chúa, thất kính thất kính. Hai vị công
chúa mặc nam trang quả thật hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, phong
thái phi phàm! Tại hạ nhất thời không nhận ra hai vị là nữ nhi.

Lý Cáp nói phét không biết ngượng mồm.

- Tiểu đệ, đây là hai công chúa?

Vân Lâm có chút khó tin ở bên tai Lý Cáp thấp giọng nói.

- Ân, nếu mà sai thì tối nay mặc kệ trời đất, ta thịt tỷ tỷ.

Lý Cáp thấp giọng trả lời. Trong lòng âm thầm đem Dung Dương công chúa và Kiến Văn công chúa kêu thành “dê núi” và “tiện nhân”.

Hai người nhò giọng nói thầm, hai vị công chúa kia tự nhiên nghe không
được, hai vị cao thủ phía sau lại nghe được rành mạch, lập tức trừng
tròng mắt hướng về hai người.

Tỷ đệ hai người cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, không hề nhượng bộ chút nào nhìn lại, không một chút yếu thế.

Tuy rằng Lý Cáp biết ngoài công chúa Tinh Nguyệt đều không nghe qua
phong hào của công chúa nào khác, cũng không biết hai công chúa này làm
gì đến đây nhưng lúc này đang là quốc tang. Tuyên Hòa đế còn chưa nhập
thổ, công chúa thông thường cũng không thể xuất cung, lại càng không cần phải nói ăn mặc nam trang không ra thể thống gì. Mà hai người tiền hô
hậu ủng đến Cẩm Tú Đường hiển nhiên không chuồn đi chơi vào lúc canh
phòng sâm nghiêm. Cho nên có thể được thái hậu hoặc hoàng đế chấp thuận. Ít nhất hai người là công chúa được sủng ái.

- Vũ Uy hầu mang theo hồng nhan tri kỷ đến mua trang sức sao? Nghe nói
Hỗ Dương Lý nhị công tử phong lưu đệ nhất Giang Nam, từng chi trăm vạn
lượng bạc trắng mua hoa khôi Hà Liên Khanh giấu ở trong phủ. Quý phủ lại còn có mỹ nữ nhiều như mây, mỗi người tuyệt sắc một vẻ. Hiện giờ lên
kinh cùng Hoa gia tiểu thư thành thân lại dẫn theo cô nương xinh đẹp như vậy trên đường phố, quả không phụ hai từ phong lưu .

Dung Dương công chúa lại nói.

Lý Cáp cũng không giải thích Vân Lâm là tỷ tỷ của mình, dù sao cũng là
nữ nhân tương lai hắn. Bất quá đối với hai con hàng này hắn không thích
nhân tiện nói:

- Phong lưu không dám, tại hạ chính là đa tình thôi. Lâm Liên Khanh
chuộc thân chỉ là cái nhấc tay không đáng nhắc đến. Nhưng thật ra ta
thường nghe thấy Đại Hạ hoàng tộc cung đình quy củ sâm nghiêm, công chúa phần lớn truyền thống cũ kỹ, hôm nay mới biết được thế nhân nói không
đúng. Đại Hạ công chúa kỳ thật cố gắng mở ra thời đại mới, đều có thể
mặc nam trang đến xem trang sức, quần áo nội y cùng kỹ vật kích tình.

Dung Dương công chúa nghe được lời ấy, hai má ứng đỏ gắt giọng:

- Vũ Uy hầu quả nhiên danh bất hư truyền, không chỉ có thân thủ bất phàm, miệng lưỡi cũng rất lợi hại.

- Công chúa quá khen.

Vẻ mặt Lý Cáp không chút thay đổi.

Kiến Văn công chúa nhìn Vân Lâm nói.

- Vị cô nương này nên xưng hô như thế nào?

Thanh âm so với lúc nói chuyện với Lý Cáp nhẹ nhàng không ít.

Vân Lâm thản nhiên hỏi ngược lại:

- Công chúa cho rằng nên xưng hô như thế nào?

Vân Lâm cũng không muốn cho nàng biết tên mình.

Kiến Văn công chúa sửng sốt, lập tức cười nói:

- Chẳng lẽ bổn cung gọi ngươi là Vũ Uy hầu phu nhân sao?

Nói xong cầm tay Vân Lâm:

- Cô nương, chúng ta đi nhìn xem đồ đặc sắc ở đây đi.

Vân Lâm đối với hai công chúa cũng không có hảo cảm, tỉnh bơ hơi dời thân thể liền dễ dàng tránh thoát tay Kiến Văn công chúa.

Kiến Văn công chúa lặng đi một chút, đưa tay định giữ lại. Vân Lâm là
thân thủ gì? Không muốn thì sao có thể nàng tùy ý, bàn tay mềm mại như
chưa bao giờ động đậy nhưng Kiến Văn công chúa lại không thể đụng vào.

Kiến Văn công chúa nhíu mày đang muốn nói gì, Lý Cáp đi đến bên cạnh tỷ tỷ nói:

- Kiến Văn công chúa, không phải ngươi dẫn bọn ta xem đồ vật đặc sắc sao?

Kiến Văn công chúa mấp máy miệng, cuối cùng bỏ ý đồ cùng với Vân Lâm, hướng chưởng quầy ngoắc tay:

- Lại đây, đem kỳ vật dâm xảo lấy ra.

Chưởng quầy lập tức chạy tới, cẩn thận mở một cái ngăn tủ rồi bưng ra một cái hộp đen, đặt lên trên bàn, từ từ mở ra nói:

- Đây là món hàng mới lấy từ mấy hôm trước, đều là tốt nhất.

Lý Cáp vừa nhìn tráp mở ra, mày lập tức nhăn lại, đây đúng là một đống
vật phẩm kích tình. Đương nhiên lấy thuyết pháp thế giời này là kỳ kỹ
dâm xảo.

Hai công chúa này thật là có đủ dâm đãng, lại có thể làm trò trước mặt mọi người cùng xem loại hàng này.

Bất quá thủ hạ hai công chúa sắc mặt đều không đổi sắc, hiển nhiên sớm
thành thói quen. Lý Cáp cùng Lý phủ hộ vệ thấy vài thứ kia, người thì vẻ mặt kỳ quái còn người thì lại ngạc nhiên. Vưu Mang khó hiểu hướng Dương Cận thấp giọng hỏi:

- Này. Đó là trang sức gì mà hình dạng kỳ quái vậy?

Dương Cận ngưng mi hồi lâu, nghiêm mặt nói:

- Ta xem đây là trang sức châu báo hoa quả rau dưa.

- Hoa quả rau dưa?

- Ngươi nhìn xem, có giống cây củ cải, lại giống cây ngô còn một ít
chuỗi Lưu Ly châu giống như quả nho. Đoán chừng là để trong vườn nhà quý tộc cho đẹp.

- A…

Vưu Mang giật mình.

Thời đại này tình hình loại hình vật phẩm cùng thời đại kia không giống
nhau, nhưng Lý Cáp vẫn liếc mắt một cái liền nhận thức được mặt hàng
này.

Vân Lâm ban đầu vẫn là vẻ mặt tò mò, đợi chờ Lý Cáp cùng nàng thấp giọng giảng giải phương thức sử dụng, khuôn mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng,
âm thầm chửi mắng hai công chúa.

Kiến Văn công chúa cầm lấy một vật như cành tay con nít, thêm đường vân hạt bắp, giống như Lưu Ly làm thành hướng Vân Lâm nói:

- Cô nương, ngươi xem vật này như thế nào? Có đáp ứng ngươi không?

Lý Cáp ánh mắt híp lại thành một tuyến, “tiện nhân” công chúa này rõ
ràng muốn khiêu khích dụ dỗ tỷ tỷ, hắn bắt đầu nhận ra con hàng này là
less. Đều nói từ xưa đến này trong cung hay làm thay đổi tính cách,
“tiện nhân” này khả năng less đúng là rất cao.

Vẻ mặt Vân Lâm lạnh lùng đối với nàng nói:

- Ngươi hỏi ta làm cái gì, ta đối với loại này không hứng thú.

Nói xong nhăn mày nhìn đệ đệ liếc mắt một cái.

Lý Cáp đương nhiên biết ý tứ của tỷ tỷ, nàng là cảm thấy hai người được
gọi là công chúa rất đáng ghét, ảnh hưởng tâm trạng nàng lựa chọn trang
sức cùng trang phục.

Lý Cáp quay đầu nhìn về hướng Dương Cận, hắn hiểu rõ ý tử liền ra ngoài nội đường, hắn liền nói với Kiến Văn công chúa:

- Kiến Văn công chúa quả nhiên nhìn xa trông rộng, thanh khiết thông
minh. Hiện tại bắt đầu thông cảm cho tương lai phò mã sợ hắn không đủ
sức, vì hắn nên chuẩn bị “Vũ Khí” này.

- Ngươi…

Kiến Văn công chúa nghe vậy đang muốn phát tác, Lý Cáp lại lập tức nói:

- Ai nha, vừa nãy ta quên cùng hai công chúa nói một chuyện.

Dung Dương công chúa theo bản năng hỏi:

- Chuyện gì?

Lúc này, Dương Cận đã cùng mấy quân sĩ đem tám đại hán áo xanh cùng hai
trung niên nhân áo bào tro vào nội đường, vứt nằm ở trên sàn nhà.

Mấy người đều là mặt mũi bầm dập, thân thể tổn thương. Đặc biệt hai
trung niên nhân áo bào tro đầy mặt huyết nhục mơ hồ, miệng đầy máu,
không ngừng trào ra máu tươi. Vốn mặt mũi đã không rõ ràng, trên quần áo còn cháp đen, giống như khoai nướng.

Hai công chúa nhìn thấy ngẩn ngơ, mới vừa nãy Hồng Tam Vi vốn muốn bẩm
báo chuyện phát sinh bên ngoài, nhưng bị Kiến Văn công chúa ngăn lại.
Các nàng chỉ nghĩ đám người Lý Cáp tự tiện xông vào, phát sinh xung đột ở bên ngoài mới có thể tiến vào, lại không nghĩ rằng bọn họ là một đường
đánh vào, đem thủ hạ hai người đánh thành bộ dạng heo chết.

Dương Cận đem đại hắn áo xanh ném trên mặt đất, còn hung hắn đạp một
phát lên đầu hắn, đem cằm của hắn đạp vào trên sàn nhà, lại chảy ra
không ít máu.

Kiến Văn công chúa thấy vậy nổi giận nói:

- Nô tài lớn mật!

Lý Cáp cũng lập tức nói:

- Được rồi. Nô tài này cũng quá lớn mật!

Hai công chúa và bọn người Dương Cận lại sửng sốt, lại nghe Lý Cáp nói:

- Chuyện vừa mới xảy ra ở Cẩm Tú Đường, theo tại hạ thấy chủ quán cần
đóng cửa cảm thấy được rất là không ổn, liền sai người tiếng lên hỏi.

Nói xong chỉ mấy người trên mặt đất:

- Nào biết mấy nô tài này thái độ ngang ngược càn rỡ, không đem tại hạ
vào mắt lại còn buôn lời ô uế, rất là bất kính không biết trên dưới. Tại hạ nói như thế nào cũng là Đại tướng quân trụ cột của triều đình, ăn
lộc của vua tự nhiên phải trung quân. Hiện giờ thích khách hoành hành,
bọn hắn lại không chịu báo thân phận, tại hạ lo lắng phương diện này
chứa chấp thích khách…

- Oan uổng, tiểu điếm làm sao chứa chấp thích khách.

Chưởng quỹ nghe được hai từ “ thích khách” liền hoảng hồn vội vàng biện bạch.

- Ta đang nói chuyện với ngươi sao?

Lý Cáp liếc mắt hắn một cái.

Chưởng quầy cảm thấy sợ sệt, ngập ngừng không biết nói gì, bên cạnh một
quân binh sĩ đã đưa tay tát hắn hai phát, đứa hắn quay cuồng ngã xuống
đất.

Lý Cáp tiếp tục nói:

- Tại hạ vì an toàn của hoàng thượng cùng thái hậu. Lo lắng ở nơi này có chứa chấp thích khách nên mới đi vào khám xét. Hắc! Ai ngờ mấy nô tài
lớn mật lại có thể ngăn trở, cùng thủ hạ của ta va chạm. Hai vị công
chúa, các ngươi nói bọn họ có phải tội ác tày trời không?

Hai công chúa nghe xong cơ hồ đều choáng váng, các nàng từ nhỏ đều sinh
thói quen kiêu căng, vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, ai thấy các
nàng không phải khom lưng, không cố ý lấy lòng. Chẳng bao giờ nhìn thấy
thằng nào dám tranh luận.

Kiến Văn công chúa kịp phản ứng, trừng hai mắt đang muốn nói chuyện, Lý Cáp lại lập tức nói:

- Hiện giờ là lúc quốc tang, bọn hắn như vậy tội đáng chết nhiều lần,
bất quá tại hạ cũng không phải người nhỏ mọn. Nếu là hai vị công chúa ở
trong này chọn đồ, bọn hắn làm vậy cũng có lý do. Xem bọn hắn đều bị
giáo huấn, tại hạ liền nể mặt mũi hai vị công chúa không hề truy cứu
chuyện này. Bất quá hai vị công chúa nên dẫn thuộc hạ mau về trị thương
thật tốt, nếu không kịp thời bọn hắn chỉ sợ đều tàn phế.

- Nguơi…

Kiến Văn công chúa giơ tay chỉ vào hắn.

Lý Cáp tùy tiện khoát tay đã đem tay nàng chụp được, híp mắt nhìn nàng nói:

- Ta ghét nhất bị người khác chỉ vào mặt khi nói chuyện, công chúa nên tự trọng.

Nói xong lại nhìn mấy tên trên mặt đất, nói:

- Hai vị công chúa vẫn là mau mang thủ hạ của các ngươi về trị thương đi, nếu không sợ bọn hắn nhịn không được.

Nói xong, Dương Cận cùng Vưu Mang lập tức hiểu ý, đối với hai trung niên áo bào tro đạp một cước. Tình huống này ai cũng nhìn ra Lý Cáp muốn
đuổi hai công chúa này đi.

Hai đại nội cao thủ ở phía sau công chúa thấy thế hướng Lý Cáp tiến lên
trước một bước, vài tên hộ vệ Lý phủ cũng lập tức tỉnh bơ đem hai người
vây quanh ở giữa, động thủ tuyệt đối sẽ không sợ. Hồng Tam Vị cùng Vũ
Lâm quân dưới tay định động, Dương Cận cùng Hổ Quân tướng sĩ cũng nhìn
chằm chằm bọn hắn như hổ rình mồi.

Kiến Văn công chúa tức giận đến nói không ra lời, Dung Dương công chúa
mặc dù vẫn ra vẻ tươi cười, nhưng mọi người đều nhìn ra, dưới nụ cười ẩn chứa sự tức giận:

- Vũ Uy hầu, không cần khinh người quá đáng!

- Công chúa nói quá lời, Lý Cáp lòng dạ sắt son, thiên địa chứng giám,
nhật nguyệt có thể hiểu, tất cả là vì Đại Hạ, vì hoàng thượng.

Lý Cáp vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Hiện tại, Lý Cáp cũng là vì thủ hạ hai vị công chúa mà suy nghĩ, nếu còn không điều trị sợ không qua khỏi đâu.

Tiếng nói vừa dứt, trên mặt đất hai áo bào tro lại bị hai cước, máu tươi từ miệng và mũi ròng ròng phun trào. Nếu không phải bọn hắn bị phong
lại huyệt câm chỉ sợ sớm đã khóc thét.

Dung Dương công chúa nhìn chung quanh nội đường một vòng, thu hồi tươi cười, chậm rãi gật đâu:

- Vũ Uy hầu, khá lắm, tốt lắm, tướng quân uy phong. Bổn cung lĩnh giáo, Hoàng muội chúng ta đi.

Dứt lời lôi kéo Kiến Văn công chúa đi ra, áo bào tro văn sĩ cùng với lam y lão giả cũng theo sát mà ra, còn Hồng Tam Vi cùng đem người thì
khiêng mười người trên mặt đất cẩn thận đi ra ngoài.

Hai công chúa đi rồi, Vân Lâm hướng Lý Cáp giơ ngón tay:

- Oai phong.

Lý Cáp trừng mắt nhìn:

- Cám ơn.

- Hai công chúa kia, ngươi không sợ các nàng làm phiền sao?

Vân Lâm hỏi.

Lý Cáp mỉm cười lắc đầu:

- Không sợ, có gì gọi gia gia.

Muốn tìm hắn phiền toái có quá nhiều người, đương kim hoàng đế là một
đại phiền toái, nếu cái gì hắn cũng sợ thì đã không phải là Lý Cáp.

Hướng chưởng quầy đang nằm trên mặt đất vẫy vẫy tay, Lý Cáp chỉ vào cái hộp đựng kỳ kỹ dâm xảo nói:

- Cái này ta lấy, ngươi gói lại cho ta.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Hầu gia trúng ý thứ gì cứ việc lấy, xem như tâm ý của tiểu điếm, một chút tâm ý.

Chưởng quầy bị đánh sưng má liên tục không ngừng nói, đã biết trước mặt
là uy chấn thiên uy Hổ Uy tướng quân, Vũ Uy Hầu. Trong lòng hắn sớm đã
không có chủ ý. Công chúa và Hầu gia xung đột trong điếm, còn lại bị
thương người, việc này không phải nhỏ, nên vội vàng thỉnh đại gia này đi là tốt rồi.

Lý Cáp cầm hộp lên, vỗ vỗ nói:

- Như vậy sao được. Ta cũng không phải thổ phỉ, mua đồ thì phải trả
tiền. Ta xem đồ chơi này không tệ, cho người một ngàn lượng không thối
lại.

Trong bụng lại nghĩ:

“Ban đầu ở Hỗ Dương xác thực như thổ phỉ, mua đồ chưa bao giờ dùng tiền, bất quá đã lâu không làm thổ phỉ rồi…”

Dương Cân lập tức đem ngân phiếu ngàn lượng ném tới trước mặt chưởng quầy.

Một ngàn lượng… Bất quá mặc dù là một ngàn lượng hắn cũng không dám thu, hắn tin tưởng lão bản biết tình huống hôm nay sẽ không trách hắn.

Dương Cận vỗ đầu hắn, trách mắng:

- Cho ngươi thì hãy thu đi, không nên nhiều lời vô nghĩa!

Chưởng quầy lập tức ỉu xìu không dám nói tiếp nữa.

- Tiểu đệ, người mua mấy thứ này làm gì?

Vân Lâm nghiêm sắc mặt hỏi.

Lý Cáp ho khan hai tướng, đem tráp đưa Vưu Mang cười hắc hắc nói:

- Chơi.

Vân Lâm trừng mắt:

- Ngươi vừa mới không phải nói ta mấy thứ này sử dụng như nào sao? Làm sao chơi đùa?

Lý Cáp cười hắc hắc nhìn về phía Thiên Thiên cùng Hương Hương, hai nàng lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu.

- Ngươi.

Vân Lâm tức giận:

- Ngươi là tiểu tử hoang đường!

Lại làm cho tỷ tỷ, Hương Hương cùng Thiên Thiên thêm mấy bộ trang sức theo yêu cầu, Lý Cáp cùng đoàn người mới rời khỏi.

Trở lại phủ thái sư, lập tức có hạ nhân đưa lên thiệp mời, Lý Cáp nghi
hoặc mở ra xem, nguyên lai là thiệp mời của Đằng Lăng vương. Mời hắn đêm nay đến làm khách tại Đằng Lăng vương phủ.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #178