Chương 176: Tỷ Đệ Gặp Lại


Vưu Mang hộ tống phu thê Lý Tư Hồng bằng xe ngựa tiến vào phố Chu Tước.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, phố Chu Tước thậm chí cả kinh thành
đều tăng mật đồ tuần tra, cho nên vài bước là có thể gặp một đội Vũ Lâm
quân.

Nhìn thấy một đội võ trang đầy đủ không phải Vũ Lâm quân kỵ sĩ có thể
tiến vào kinh thành thậm chí là phố Chu Tước. Binh lính Vũ Lâm quân cũng là phi thường ngạc nhiên, bất quá hỏi thăm qua thì biết người hộ tống
là uy phong tướng quân cùng cha mẹ và tỷ tỷ. mà bọn hắn chính là Hổ
Doanh kỵ binh nên cũng bình thường trở lại. Lý Cáp trong khoảng thời
gian này ở trong quân danh vọng tăng cao, gần như thành đệ nhất quân
thần. Thân nhân của hắn cùng đội ngũ đi ra cũng tự nhiên được nhiễm một
tầng hào quang.

Từ cửa sổ xe chứng kiến cảnh ánh mắt binh lính Vũ Lâm quân đối với họ tôn kính, Vân Lâm cảm khái nói:

- Tiểu đệ bất luận ở đâu đều chiếm được chỗ đứng, trở thành tiêu điểm
của mọi người. Xem ra hắn ở kinh thành cũng vẫn rất bá đạo.

Lý Tư Hồng lại là than một tiếng:

- Tiểu tử này từ nhỏ ở Hỗ Dương bị làm hư, hung hăng càn quấy như vậy
cũng không đổi được. Kinh lịch trong quân thời gian, chỉ sợ tính cách
càng thêm mãnh liệt bá đạo.

Dừng một chút lại nói:

- Bất quá ở kinh thành còn có gia gia cùng đại ca của hắn, tiểu tử này sẽ không làm ra chuyện tình hoang đường.

Nếu để hắn biết, Tuyên Hòa hoàng đế vừa mới băng hà là nhi tử của hắn xử lý, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

- Nhắc đến, thật sự là lâu rồi chưa thấy qua đại ca rồi.

Vân Lâm cười nói.

Chân Thị Diệc đối với đại nhi tử vô cùng nhung nhớ:

- Minh Nhi lâu không trở lại Hỗ Dương, lần trước hắn gửi thư lên nói Tử
Quân đã có bầu, chờ hài tử sinh ra, chúng ta Lý gia cũng coi như tứ đại
đồng đường.

Lưu thị thê tử Lý Minh khai sinh không phải là Tử Quân, nhưng Chân thị
lại thói quen kêu nàng Tử Quân, bởi vậy trưởng bối Lý gia đều gọi nàng
là Tử Quân.

Vừa nhắc đến việc này, Lý Tư Hồng cũng là ý cười đầy mặt, hắc hắc nói:

- Cuối cùng cũng sinh một đại bàn tiểu tử.

Chân thị giận trượng phu liếc mắt một cái:

- Bất luận nam nữ, còn không phải là bảo bối Lý gia chúng ta?

- Ha ha, đó là…

Lý Tư Hồng cũng không cùng thê tử tranh luận, dù sao sinh nam hay nữ
cũng không phải bọn hắn có thể cố gắng thay đổi. Bất quá lấy gia phả Lý
gia đến xem, chỉ toàn sinh nam hài không có sinh nữ hài. Từ phụ thân
cũng chính là gia gia Lý Cáp đồng lứa trở lên, còn không có sinh qua một người nữ nhi nào. Đương nhiên việc này cũng là nguyên nhân Lý gia giữ
đúng kế hoạch hóa được học trộm của Việt Nam.

Xe ngựa tới phủ thái sư trước, sau khi thông báo lập tức có một đám bộc
nhân đi tới đem xe ngựa, chiến mã khiên đi.Vợ chồng Lý Tư Hồng cùng Vân
Lâm cũng từ trong xe ngựa đi xuống.

- Phụ thân! Nương! Tỷ tỷ!

Vài tiếng hô to vang lên, đúng là tiếng Lý Cáp.

- Thiết lang!

Chân thị vừa thấy con của mình, hốc mắt lập tức đỏ lên. Lý Cáp nhanh chóng nghênh đón, cấp cho cho mẹ đại lễ.

Chân thị ôm bả vai nhi tử, nhìn thấy sự thành thục cùng kiên nghị trên
khuôn mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Thời gian ở kinh thành không là
bao nhiêu, nhưng trải qua nhiều chuyện tình, hơn nữa bản thân đang vươn
mình trong chính trị, thân thể cùng khí chất đều có một chút biến hóa.

Mang theo phụ mẫu cùng tỷ tỷ vào phủ thái sư, Lý Cáp dọc trên đường đi
bị Chân thị lôi kéo hỏi han, Lý Tư Hồng chính là thản nhiên hỏi vài sự
tình ở kinh thành. Mà tỷ tỷ Vân Lâm thì luôn theo cười híp mắt theo sát
Chân thị, ánh mắt càng không ngừng đánh giá đệ đệ.

Hạ nhân cùng quản gia phủ thái sư đối với Lý Tư Hồng cùng Chân thị đều
phi thường quen thuộc. Hai người dù sao cũng là gia chủ cùng chủ mẫu xác định đời tiếp theo. Đã từng lên kinh, gia nhân đối với hai người thêm
tôn kính.

Phu thê Lý Tư Hồng cùng Vân Lâm gặp mặt Lý thái sư sau đó, mọi người
liền ở trong phòng hàn huyên. Người một nhà khó được đoàn tụ, tất nhiên
là có nhiều chuyện muốn nói. Một lát sau, Lý Minh cùng Lưu thị cũng đã
tới. Lý gia tam đại trai tráng, tụ nhất đường, bốn người thoạt nhìn thật giống nhau như một khuôn đúc ra.

Lý Cáp anh tuấn uy vũ, thiếu niên đắc chí, bên người mỹ nữ vờn quanh,
phong lưu bất phàm. Lý Minh cũng như tiểu đệ anh tuấn tiêu sái. Mặc dù
không có thân hình cùng cuồng ngạo khí phách, lại đều có một cỗ tham
chính nhiều thành thục mị lực. Lý Tư Hồng so sánh với Lý Minh thì càng
thêm thành thục, trầm ổn rất nhiều, ánh mặt cùng nụ cười đều là bình
thản rộng lượng, làm cho người ta vừa nhìn rất đúng đại nhân vật. Thái
sư Lý Tiêu đã tám mươi, lại không chút nào thấy lão thái, trên vầng trán một cỗ khí thế không giận mà uy kinh sợ lòng người, đây chính là nhân
vật một tay che trời.

Lý gia hiện giờ kiệt xuất nhất bốn nam nhân, đều ở đây cả.

Mấy nam nhân lúc này cùng nhau trò chuyện về thế cục triều đình, mấy nữ
nhân thì trò chuyện đứa trẻ trong bụng Lưu thị cùng cuộc sống kinh
thành.

Trong lúc này, không thể nghi ngờ Lý Cáp là người cảm thấy nhàm chán
nhất. Nữ tử bên kia hắn tự nhiên không thể chen vào. Mà gia gi, phụ thân cùng đại ca bên này đàm luận cái gì các thế lực rắc rối cùng quan hệ
phức tạp cũng không phải quan tâm của hắn.

Dồn dập cấp cho tỷ tỷ Vân Lâm đưa mắt ra hiệu, Lý Cáp rời nhà đã mấy
tháng đối với tỷ tỷ tự nhiên phi thường nhớ nhung. Nếu không phải phụ
mẫu ở bên chỉ sợ sớm đem nàng ôm lấy mãnh liệt thân một chút. Hơn nữa
tưởng niệm với chúng nữ, cũng muốn hỏi tình huống của các nàng.

Cũng một mực chú ý Lý Cáp nên thấy được ánh mắt đệ đệ, mỉm cười thừa dịp mẫu thân cùng tẩu tử đàm luận chủ đề phụ nữ có thai, làm như thế nào để bổ thân thể thì tìm cớ cùng đệ đệ ly khai tiểu sảnh.

Lý Cáp mang theo tỷ tỷ tới tiểu viện của mình, trực tiếp vào phòng đóng cửa lại.

Một hồi hôn thật dài, hôn thẳng đến mặt tỷ tỷ đỏ bừng mới hơi đưa miệng
đến cổ. Hai tay cũng không còn nhàn rỗi, từ lưng đến mông, lại từ mông
mò lên eo thon mềm mại, chậm rãi hướng trước ngực kiều mềm mại đi đến.

- Đệ đệ… Đợi lát nữa… Đợi lát nữa còn muốn ra ngoài ăn cơm, đừng… Đừng đùa tỷ tỷ.

Vân Lâm thở gấp cầm lấy tay Lý Cáp nói.

Lý Cáp một tay ôm eo nhỏ tỷ tỷ, một tay lại nằm trên ngực kiều đầy đặn,
nắm chặt bộ ngực sữa nhẹ nhàng vuốt ve, miệng ở tai tỷ tỷ thì thầm:

- Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ.

- Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi.

Vân Lâm ôn nhu đáp lời, khẽ nhắm hai mắt, ôm thân hình cướng tráng đệ đệ, hai má mềm mại chậm rãi cùng mặt của hắn vuốt ve.

Hai người ôm hồi lâu, Lý Cáp mới nói:

- Trong nhà có khỏe không?

Tỷ tỷ ở trong lòng ngực của hắn giơ tay nói:

- Mọi chuyện đều ổn. Mấy hồng nhan tri kỷ cùng muội muội đều rất nhớ
ngươi, bất quá nhiều người cùng một chỗ thật cũng không tịch mịch. Chỉ
là…

- Chỉ là cái gì?

Lông mi Lý Cáp hơi nhíu lại.

- Tiểu Tịnh cùng Linh Nhi đều bị bệnh.

Tiểu Tịnh tức là Tịnh Cơ.

- Cái gì? Bị bệnh? Bệnh gì? Có nặng hay không?

Lý Cáp vội hỏi nói.

Tỷ tỷ khẽ vuốt lưng hắn, an ủi:

- Ngươi đừng vội, bệnh của nàng của không tính nặng. Bất quá thầy thuốc
đến khám lại nói không biết nguyên nhân phát bệnh, chỉ cho mấy đơn
thuốc, khiến các nàng hảo hảo điều dưỡng.

- Cái gì? Nhìn không ra bệnh? Lang băm chỗ nào đến?

- Không phải lang băm, là Hồ Xuân Phong. Ngươi không nên gấp gáp, hoặc là các nàng chỉ là nhớ ngươi, tưởng niệm thành bệnh.

Lý Cáp suy nghĩ một chút, Linh Nhi thật sự có thể là nhớ mình mà bị
bệnh, từ khi đem nàng từ trên Thiên Sơn đi xuống, tiểu nha đầu này liền
luôn luôn ở bên cạnh mình, cùng hắn thân mật đến cực điểm. Hơn nữa hàng
năm sinh hoạt tại Thiên Sơn thế ngoại đào viên, không âu lo, tín nhiệm
nhất đúng là hắn. Cho nên hắn rời đi lâu như vậy, tiểu nha đầu phỏng
chừng sợ sẽ lo lắng quá độ, mà tích tụ thành bệnh. Bất quá Tịnh Cơ, chỉ
sợ cũng có nguyên nhân khác, hắn cũng không tự phụ cho rằng Tịnh Cơ nhớ
nhung hắn mà sinh bệnh.

- Ngươi nha, đi đánh giặc đi lâu như vậy, vừa trở về vài ngày lập tức
thượng kinh, trong nhà các cô gái người nào không nhớ nhung ngươi. Giống Tử Nghiên, đừng nhìn nàng thường ngày thích nhất cùng ngươi tranh cãi,
lúc ngươi đi vắng, nàng mỗi ngày nấu cơm đều như không có tay nghề, đồ
ăn hằng ngày iu thích hay nấu cho ngươi, thường xuyên là quên bỏ muối.
Chẳng hạn hôm trước lại bỏ quá tay nha. Lúc ăn cơm cũng luôn nhắc tới,
không biết lúc ăn cơm đầu bếp kinh thành có làm hợp vị ngươi không, có
phải ngươi lại gầy, không nên đưa dạ dày ngươi hành hạ như vậy. Lần này
ta tới kinh, nàng cũng nhờ ta mang rất nhiều điểm tâm.

Tỷ tỷ khẽ vuốt tóc Lý Cáp cười nói.

Lý Cáp vừa cảm thụ tỷ tỷ ôm ấp khoan khoai ấm cúng, một bên vì Tử nghiên cảm động. Quả thật, cái miệng hắn cùng dạ dày đã hoàn toàn bị đầu bếp
này chinh phục. Hắn đã thành thói quen ăn mỹ thực nàng làm, thói quen vì chính mình chuẩn bị điểm tâm. Vì vậy từ ngày không được ăn thức ăn do
Tử Nghiên nấu, gia gia của hắn tiết kiệm được khối gạo.

- Còn có Nguyệt Nhi, cho dù ngươi không ở bên cạnh, nàng cũng không quên mỗi đêm làm cho ngươi y phục, lúc nào cũng có kim chỉ nơi tay. Lần này
cũng vậy, nàng nhờ ta mang đến cho ngươi vài món trang phục hè thu cùng
thu y. Nàng nha, làm quần áo cho người chẳng mấy chất đầy phòng nàng.

- Thanh Thanh cùng Diễm Nhi còn lại gửi gắm tình cảm vào ca và vũ. Nghe
ca khúc du dương lại réo rắt thảm thiết, tỷ tỷ cũng nhịn không được rơi
lệ vài lần.

- Còn Liên Khanh, cả ngày quấn quít lấy Tử Nghiên học trù nghệ, nói phải đợi ngươi trở về, làm một bữa ăn ngon cho ngươi. Nàng vẫn cùng Diễm Nhi hai người biên soạn một bộ vũ khúc, nói ngươi nhất định rất thích.

Lý Cáp nghe được trong lòng ấm áp, thật sự là được thê tử như thế, chồng còn có gì đòi hỏi.

- Này… Thiên Tú cùng Phong di thì sao?

Vân Lâm nhìn hắn một cái, thở dài:

- Tiểu đệ a, không phải tỷ tỷ nói ngươi, nữ nhân của ngươi thật sự là
nhiều vấn đề. Giống hai nữ nhân này, đều không phải tộc của ta, kỳ tâm
khó dò. Ngày đó Thiên Tú đối với ngươi rất nhiều phỉ báng, kể với Tử
Nghiên cùng các nàng ngươi ở thảo nguyên tàn bạo như thế nào, khiến các
nàng giúp nàng thả người Hồ tộc. Cũng may Tử Nghiên, Thanh Thanh các
nàng cũng biết nàng là Hồ tộc công chúa, đối với lời nàng cũng không
tin… Tiểu đệ, tỷ tỷ cũng không cản trở ngươi thích nữ tử xinh đẹp, nhưng cô công chúa Hồ tộc này, cùng ngươi là mối hận mất nước, chỉ sợ sẽ
không thật tâm cùng ngươi một chỗ. Lưu trữ nàng ở bên cạnh ngươi, là một tai họa.

Lý Cáp nghe vậy trầm mặt một hồi, mới mỉm cười nói sang chuyện khác nói:

- Tỷ tỷ, ta đã nói với tỷ, đồ chơi kinh thành cũng không thiếu đâu. Tỷ
nên tận dụng sớm một chút, còn có thể xem hội hoa xuân. Hội hoa xuân rất náo nhiệt, toàn là hoa nha, có trăm ngàn loại. Ta suy nghĩ nếu chúng ta cũng làm một cái hội hoa xuân ở Hỗ Dương, nhất định sẽ không kém với
kinh thành bao nhiêu. Giang Nam chúng ta có rất nhiều hoa đẹp …

Thiên Tú công chúa này, hắn là không rảnh đi dạy dỗ. Đợi cho hắn quay về Hỗ Dương, cũng không tin không làm thịt được Hồ tộc công chúa. Không
nói Thiên Tú vốn là được sung sướng không giống với người thường, chỉ là cùng hắn phát sinh qua quan hệ này một cái, liền đủ để khiến Lý Cáp
cũng không buông tay.

Vân Lâm tự nhiên đoán được đệ đệ của mình đang suy nghĩ gì. Nhiều năm là tỷ đệ như vậy, nàng đối với tiểu đệ gian xảo không đến mười phút cũng
có thể đoán được tám phần. Khẽ thở dài, nhỏ nhẹ nói:

- Kinh thành chốn phồn hoa, mỹ nữ nhất định không ít. Ngươi không thừa
dịp hội hoa xuân náo nhiệt như thế đi tìm mấy mỹ nữ làm bạn sao?

Lý Cáp ho khan vài tiếng, cười cười nói:

- Ta không phải mang theo Hương Hương cùng Thiên Thiên sao? Thế nào còn
muốn tìm mỹ nữ làm bạn nữa. Mỹ nữ, cũng không đẹp bằng tỷ tỷ, haha. Hơn
nữa, ta lần này chính là thượng kinh để kết hôn, làm sao đi tìm mỹ nữ.
Đệ đệ của ngươi thật ra là quang minh lỗi lạc.

- Ngươi đừng có vuốt mông ngựa. Từ nhỏ đến lớn, đánh rắm thần công này
thật ra tiến triển không nhiều! Hừ hừ, bản thân ta là tin tưởng trên đời này không có mỹ nữ nào có thể qua Hương Hương cùng Thiên Thiên. Bất quá theo cá tính tiểu tử ngươi, đâu dễ dàng thỏa mãn. Ngươi nếu sẽ thỏa
mãn, heo cũng biết leo cây, Nòng Nọc không thành được ếch.

Lý Cáp cười gượng:

- Tỷ tỷ, thế giới to lớn, có đủ những cái lạ, heo thật ra có thể lên cây…Ô oa…!

Nói còn chưa xong, lỗ tai của hắn đã là bị Vân Lâm nắm trong tay.“cửu âm bạch cốt trảo” đối phó “Hổ Uy tướng quân” lần nào cũng đúng. Từ nhỏ bị
xoay đến lớn cái lỗ tai tựa hồ cũng thuận theo bàn tay mềm phát triển.

- Bớt đùa cợt với ta, thành thật khai báo, ngươi ở kinh thành tìm mấy muội muội?

Vân Lâm cáu nói.

Lý Cáp mở trừng hai mắt, bắt đầu giơ ngón tay đếm:

- Ta sẽ đếm. Nhất thời thật đúng là không nhớ rõ, từ từ từng bước sẽ nhớ…

- Ngươi!

Vân Lâm trừng mắt, bàn tay mềm dùng sức, lỗ tai Lý Cáp lại theo quỹ tích quái dị xoay.

- Ô ô! Tỷ tỷ, ta sai rồi, một người đều không có, ta thề ta tới kinh
thành trừ bỏ Hương Hương, Thiên Thiên cùng vị hôn thê, một người muội
muội cũng chưa tìm.

Lý Cáp cầu xin tha thứ trong lòng lại thầm nghĩ. Tuổi của Mạc Liên khẳng định lớn hơn mình không tính muội muội đi.Còn Tinh Nguyệt công chúa tuy rằng so với chính mình nhỏ, nhưng mình cũng không có động nàng a, hơn
nữa coi như động, cũng không kêu muội muội nha, hẳn là kêu lão bà.

- Thật sự một người đều không có?

Vân Lâm nhìn vào mắt Lý Cáp.

- Không có.

Đầu lắc rất kiên quyết.

- Hừ! Quên đi, ta cũng không ép ngươi nói. Dù sao ngươi muốn cũng phải
đem ra mắt trong nhà, đến lúc đó xem ngươi giải thích như thế nào đi!

Vân Lâm nói xong buông lỗ tai hắn ra, lại nói:

- Ta hỏi ngươi, vị Hoa gia tiểu thư xinh đẹp không? Tính cách như thế nào? Có thể làm tương lai Lý gia Nhị công tử phu nhân sao?

Lý Cáp nuốt ngụm nước bọt, giả ngu nói:

- Việc này, tỷ tỷ , Đại Hạ phong tục, trước hôn nhân là không được nhìn thấy tân nương.

Vân Lâm đám nhẹ bả vai đệ đệ, sẳng giọng:

- Ngươi tạm thời bớt giả bộ. Lấy tính cách tiểu tử ngươi, đến kinh thành lâu như vậy không đi Hoa gia “kiểm hàng” thì không phải là tiểu đệ Lý
Cáp.

Lý Cáp cười xấu hổ:

- Người hiểu ta chỉ có tỷ tỷ.

- Nói đi, Hoa tiểu thư kia thế nào?

- Hắc hắc, xinh ngon, nhiều nước.

Lý Cáp cười nói, nói xong nhanh chóng bổ sung một câu:

- Đương nhiên, tỷ tỷ hấp dẫn hơn.

- Còn gì nữa không?

- Này… Tính cách thực ôn nhu, không giống với tỷ tỷ. Nàng là điển hình tiểu thư khuê các, tựa như bách hợp giống nhau.

- Như thế nào? Ý của ngươi là, tỷ tỷ ta không phải tiểu thư khuê các, là nữ tử tiểu gia sao?

- Không phải không phải, tỷ tỷ là danh môn vương nữ, vương nữ!

Lý Cáp vội nói.

- Hì hì!

Vần Lâm cười ra tiếng:

- Vương nữ? Còn danh môn vương nữ, vương cái gì nha?

Lý Cáp ôm tỷ tỷ eo thon cười nói:

- Đương nhiên là vương phu, vương gia, vương tử, vương đệ, hắc hắc.

- Với ngươi có nghiêm chỉnh mà nói đâu, ta là nói nàng có năng lực làm
“nữ quản gia” của ngươi hay không? Ngươi có thể phải biết rằng nữ nhân
của mình có bao nhiêu!

Vân Lâm véo nhẹ mũi hắn nhẹ lay động nói.

Lý Cáp nói:

- Chỉ sợ không được, cá tính của nàng rất nhu nhược. Chuyện này tự nhiên vẫn là tỷ tỷ đảm đương, ha ha.

Đây quả thật là lời trong lòng, tuy rằng hắn cũng không muốn cấp thê tử
của chính mình phân cái gì là chính hay phụ, tiểu thiếp, nhưng nhiều lão bà như vậy, không có “Đại tỷ”, còn quả thật không dễ làm. Tuy rằng
chúng nữ trong lúc đó không có tranh đoạt rõ ràng, nhưng sẽ không tránh
ghen tuông phát sinh, mình hoàn toàn không thể nào công bình đối đãi, mà tác dụng “Đại tỷ” rất trọng yếu. Mà tỷ tỷ vô luận phương diện nào, đều
thích hợp nhất làm “Đại tỷ”.

Trên mặt Vân Lâm hiện lên một tia lo âu:

- Tiểu đệ, ta lo lắng… Cha mẹ có thể sẽ không đồng ý chuyện của chúng
ta. Nếu thật như vậy, cả đời ta sẽ không lấy chồng. Mãi mãi vì mình
ngươi làm tỷ tỷ cùng thê tử, ngươi thấy được không?

Lý Cáp nhẹ nhàng nâng cầm tỷ tỷ , nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng, chậm rãi nói:

- Không được. Tỷ tỷ, ta muốn tỷ chính là thê tử của Lý Cáp ta. Có lẽ tỷ
tỷ không để ý danh phận, nhưng ta không để tỷ chịu ủy khuất. Vấn đề phụ
mẫu, ta sẽ đi nói, nhất định sẽ thuyết phục bọn họ. Ngoại nhân nếu muốn
nói xấu, bản thân ta muốn nghe xem thằng nào dám nói cái gì!

Vân Lâm nhìn thấy trong mắt đệ đệ hiện lên ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng thở dài:

- Ta là không muốn ngươi cùng phụ mẫu phát sinh cái gì. Ngươi phải biết
rằng, bọn họ dù sao cũng là phụ mẫu ta. Nhiều năm như vậy, bọn họ luôn
luôn đem ta trở thành nữ nhi ruột thịt của mình. ngươi nói chúng ta sao
có thể làm cho bọn họ thương tâm khó xử?

- Chúng ta không có quan hệ huyết thông, vì cái gì không thể kết thành phu thê?

Lý Cáp ngưng mi nói.

- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định có biện pháp thuyết phục phụ mẫu. Bọn họ cũng nhất định sẽ cao hứng vì ngươi làm Lý gia thê tử!

Chính là nước phù sa không lưu ruộng người ngoài nha. Hắn cũng không tin, cha mẽ sẽ cố chấp như vậy, gắng chia rẽ hắn và tỷ tỷ.

Trong lòng Vân Lâm thầm than một tiếng. Nàng biết đệ đệ của nàng, một
khi thằng này quyết định cái gì, cho dù cửu đầu ngưu, mười đầu ngưu, hai mươi đầu ngưu đều không ngăn được. Đồng thời nàng cũng biết, đệ đệ là
đánh giá thấp quan niệm truyền thống, cũng đánh giá thấp luân lý xã hội
này. Tuy rằng bọn hắn không có huyết thống quan hệ.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm Thiên Thiên:

- Chủ nhân, phu nhân sai muội tới gọi, đến giờ ăn cơm trưa.

Lý Cáp cùng tỷ tỷ đang ngoài cửa, đang thấy được ngoài cửa Hương Hương khinh dật bay vào.

- Tỷ tỷ.

Nhìn thấy Vân Lâm, Hương Hương cũng không có nhiều ngoài ý muốn, chính
là tháo khăn che mặt mỉm cười cúi người thi lễ. Tuy rằng nàng trên thực
tế đã hơn ngàn tuổi, tuổi hơn xa Vân Lâm, nhưng bỏi vì quan hệ với Lý
Cáp, cũng luôn luôn xưng Vân Lâm làm tỷ tỷ.

Vân Lâm cười kéo Hương Hương mỉm cười nhìn lại:

- Hương Hương thật sự là càng xem càng xinh đẹp. Ai nha, tiểu tử này như thế nào vận khí tốt như vậy, bên người đều là nữ tử xinh đẹp lại ôn
nhu. Hắn nha, như vậy rồi mà còn chưa đủ.

Lý Cáp cười hắc hắc, trộm trừng mắt nhìn Hương Hương. Hương Hương thừa
dịp Vân Lâm quay đầu đi cùng Thiên Thiên nói chuyện, khẽ lắc đầu. Hắn
lập tức biết, Mạc Liên không có tìm được. Hắn thực sự không hiểu, nàng
tự phế võ công làm sao có thể rời đi khỏi phủ thái sư tuần tra sâm
nghiêm, lại làm như thế nào có nắm chắc chạy ra kinh thành? Chẳng lẽ
nàng còn được Thiên gia dạy pháp thuật hoặc là vu thuật?

Lý Cáp khẽ thở dài, không có biện pháp, chỉ có thể chờ rời khỏi kinh
thành sau đó lợi dụng thế lực ngầm của Lý gia đi tìm, coi như đào ba
thước đất, cũng phải đem Mạc Liên tìm ra. Chuyện cười, nữ nhân của Lý
Cáp hắn, sao lại có thể tùy tiện tìm một chỗ cô đơn cả đời.

Mọi người vây ngồi cùng một chỗ ăn cơm trưa, cười nói vui vẻ, phi thường náo nhiệt. Thiên Thiên cùng bị Lý thái sư yêu cầu nhập tiệc, làm vợ Lý
gia tương lai, ngồi ở hai bên Lý Cáp. Vân Lâm thì cùng Chân thị cùng Lưu thị ngồi cùng một chỗ.

- Khó có được! Lý gia chúng ta lần đầu tiên có thể tề tụ cùng nhau ăn cơm, ta thật cao hứng, thật cao hứng!

Dọn cơm trước, Lý thái sư đầy mặt hồng quan nâng chén với mọi người nói.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều vui vẻ nâng chén dựng lên, Lưu thị đang mang thai thì lấy trà thay rượu.

Nhìn sự nghiệp thành công cùng con cháu, con dâu, Lý thái sư an lòng, cười to nói:

- Cạn ly!

Mọi người đem chén rượu khẽ chạm cho nhau, theo Lý thái sư, uống một hơi cạn sạch.

Phía sau thị nữ lập tức tiến lên đêm rượu rót đầy, bất quá chén Lý Cáp là do Thiên thiên châm.

- Một chén này, là vì người Lý gia đầu tiên được phong Hầu.

Lý thái sư đối với Lý Cáp cười nói.

Mọi người lại uống một chén xuống bụng.

Lý thái sư lại nói:

- Một chén này, cho Lý gia tương lai, vì hai tử trong bụng Tử Quân, cạn ly!!!

Chín chén tụ lại với nhau, chín bàn tay tụ lại với nhau, chín trái tim
tụ lại với nhau, tình cảnh này, mọi người Lý gia đang ngồi ở đây đều
vĩnh viễn nhớ kỹ…

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #176