Ngoài năm dặm cửa thành đông của thành Hổ Dương, trong một cánh rừng nhỏ vắng vẻ có hai lớn một nhỏ nữ từ ngồi với nhau. Đó chính là ba người Tiểu
Thanh, Sương nhi.
"Tỷ tỷ, cấm chế trên người của tỷ vẫn chưa giải trừ, tại sao có thể vọng động sử dụng vậy. Cái này nếu lại tổn thương
kinh mạch nữa, thì nên làm thế nào đây?" Tiểu Thanh vừa lau máu bên khóe miệng của ôn nhu nữ tử kia, vừa đam tâm nói.
Khăn che mặt của ôn nhu nữ tử đã được tháo xuống, để lộ một khuôn mặt trắng bệt như tờ giấy nhưng lại cực kỳ thanh diễm tuyệt trần. Lúc này nàng ta đang bàn tọa
điều tức chân khí toán loạn trong cơ thể, nghe được những lời ấy của
Tiểu Thanh, khẽ thở dài một hơi, rồi nói: "Khi đó đang có ba cao thủ
không thua ngươi cấp tốc chạy tới bên đây, suy nghĩ rất có thể là người
của cái nhị công tử kia. Nếu bọn họ liền đến, ngươi hẳn sẽ không là đối
thủ, hơn nữa còn có ta và Sương nhi bên cạnh làm ngươi phân tâm, và muốn chạy cũng thể chạy được. Ta chỉ có thể dùng chân khí để mang các muội
rời đi trước mà thôi."
Tiểu Thanh nghe vậy khẽ cắn môi, giọng căm hận nói: "Đều là tên tiểu tự thúi kia, sau này ta nhất định quay lại giết chết hắn!"
Ôn nhu nữ tử khẽ nhíu mày, và nói: "Vị công tử họ Lý kia hiển nhiên là
người thuộc quan gia. Đừng gây thêm chuyện nữa. Chúng ta bây giờ đã
phiền lắm rồi."
"Đều là do ả tiện nhân Lãnh Vô Tình kia.. Nếu
không thì lấy công lực của tỷ tỷ, làm sao để tiểu tử thúi kia khi dễ
được chứ!" Tiểu Thanh cực kỳ phẫn nộ nói, trong lời nói hận ý đối với
Lãnh Vô Tình gì đó còn đậm hơn đối với Lý Cáp.
Ôn nhu nữ tử thở
dài, rồi đứng dậy và nói: "Cho dù là ta không có bị cái cấm chế kia,
cũng chưa chắc có thể làm gì được công tử họ Lý kia. Không cần nói đến
thân thế con nhà quan của hắn, chẳng lẽ mấy lần xuất thủ, ngươi vẫn
không nhìn ra được hay sao? Hắn dù tuổi nhỏ đã không hề e sợ đối với nội gia kình khí lẫn ngoại gia kích đả. Nếu không phải là người có thiên
phú cực cao lại được tuyệt thế cao thủ không ngại tổn thương tu vi mà
giúp đả thông kinh mạch, tuyệt đối không thể được như vậy. Vị tuyệt thế
cao thủ này cả ngươi và ta cũng không có khả năng làm đối thủ." Nàng ta
thật không có nghĩ được rằng, Lý Cáp căn bạn không học bất cứ võ công
gì, mà chỉ là một quái thái trời sinh vô địch!
Nếu như mà miễn
cưỡng nói hắn học cái gì, thì cũng chỉ có thể nói là hắn đã học được Ngữ Nữ tương thuật từ Mạch Đông Khoan mà thôi.
Tiểu Thanh còn định
nói thêm gì nữa, ôn nhu nữ tử đã đưa tay không cho nàng ta nói tiếp: "Đi thôi, Lãnh Vô Tình tuy nói cho chúng ta thời gian một tháng, nhưng nếu
cứ đi chậm chạp dừng lâu, sau một tháng chưa chắc đã tới được Băng
cung."
Tiểu Thanh dìu tỷ tỷ, hừ lạnh một tiếng: "Ả tiện nhân hèn
hạ vô sỉ kia, ai biết ả có hay không trong một tháng phái người đuổi
theo chúng ta. Ta xem tên tiểu tử thúi kia cực kỳ giống như là nghe lệnh của ả ta vậy!"
Ôn nhu nữ tử mỉm cười: "Điểm tín dụng ấy, Lãnh Vô Tình phải có. Về phần công tử họ Lý thì.... Ả ta sợ rằng không có năng
lực sai phái đâu. Đừng nói thêm nữa, đi thôi."
Tiểu Thanh nói với Sương Nhi đang bất động bên cạnh: "Sương Nhi, đi. Sương Nhi, Sương Nhi?"
"A! Cái gì?" Sương Nhi giật nảy mình, khanh một tiếng rồi rút thanh đoản kiếm ra, khẩn trương hỏi.
Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Sương Nhi, ngươi sao vậy? Không phải là đang suy
nghĩ chuyện vừa rồi ư? Mối cừu với tiểu tử thúi kia, Thanh tỷ tỷ sớm
muộn gì sẽ giúp ngươi báo thù, không nên nghĩ đến nữa."
Sương Nhi nghe được lời ấy, mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Ta không có nghĩ gì."
Tiểu Thanh kỳ quái nhìn nàng ta: "Đừng suy nghĩ nữa. Tương lai và hy vọng
của Tuyết Hoa cung tất cả đều trên người của ngươi, cũng đừng làm chúng
ta thất vọng."
Sương Nhi lên tiếng đáp ứng nhưng cũng thật không
yên, trong lòng không ngừng suy nghĩ đến câu nói kia của Lý Cáp: "Từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!"
Hắn tại sao muốn
hôn ta? Hắn tại sao nói ta là nữ nhân của hắn? Hắn tại sao để cho ta làm thị nữ của hắn? Tâm lý của nữ hài có rất nhiều nghi vấn không giải
thích được. Nàng ta lại nghĩ đến bộ dáng của Lý Cáp sau khi hôn mình
xong, rồi đứng lên bàn lớn tiếng nói với mọi người xung quanh "từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!", trong lòng không khỏi nhịn
được thầm mắng: 'thật sự là một đại bại hoại da mặt dày!'
Và Tiểu Thanh kỳ quái nhìn được đôi gò má ửng đỏ trên khuôn mặt, cùng nụ cười
vui vẻ có một tia ngọt ngào bên khóe miệng của Sương Nhi.....
Giờ thì nói đến Lý Cáp tại thành Hổ Dương.
Ba nữ nhân vừa mới rời khỏi, ba cung phụng của phủ Tổng đốc cũng từ căn phòng xa xa chạy tới.
Dẫn đầu là 'Thần long thương' Nghiêm Phong, y đi tới trước mặt Lý Cáp, và
hỏi: "Nhị công tử có việc gì không? Ta nghe người báo lại nhị công tử có xung đột với mấy người giang hồ liền lập tức vội vàng chạy đến, nhưng
không nghĩ là không kịp...."
"Làm phiền ba vị sư phụ rồi, ta không sao." Lý Cáp nhàn nhạt lên tiếng rồi mang ngao khuyển Đại Phi về đến Lý phủ.
Bị lỡ rồi bị lỡ rồi, vốn tính sẽ được thị nữ song kiều hảo hảo như vậy
nhưng rốt cuộc đã mất dịp. Ài! Còn có vị nữ tử có đôi mắt tuyệt mỹ kia
nữa. Thật muốn tháo khăn che mặt của nàng ta để nhìn xem xinh đẹp đến
mức độ nào! Lòng hiếu kỳ thật sự giết người a a! Ban đêm nhất định sẽ
mất ngủ đây!
Lý Cáp buồn bực trở lại viện trong phủ của mình, rồi gọi Lý Bình đi tìm Mạch Đông Khoan. Hắn muốn hỏi rằng, trên giang hồ có nhân vật nổi danh nào tên là Tiểu Thanh hay Bạch Ngưng Sương không. Sau này có cơ hội sẽ lại đi tìm các nàng.
Vừa vào phòng, Thiên Thiên đã nhu thuận đứng lên đó: "Chủ tử."
"Uhm." Lý Cáp thản nhiên đáp lại. Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng thấy Thiên Thiên nhu thuận động lòng người, tâm tình trở tốt không ít: "Cái họa sư này thế nào? Dạy có được không?"
Thiên Thiên vừa giúp Lý Cáp thay giày, vừa đáp: "Anh lão sư họa kỹ rất cao, họa thuật thì rất cao minh."
"Cao minh là tốt rồi, cao minh là tốt rồi. Ngươi cần phải học cho tốt. Sau
này đi theo công tử ra ngoài, lúc thì đàn vài bài, lúc thì họa vài bức
tranh. Không những xinh đẹp nhu thuận, còn phải tinh thông cầm kỳ thư
họa các loại. Ai nha... có thị nữ như vậy, còn không phải khiến người
khác hâm mộ đến chết sao?" Lý Cáp nhắm mắt lại dựa lên ghế rồi nói ra
mong muốn.
Thiên Thiên cũng mỉm cười: "Thiên Thiên sẽ cố gắng, không làm chủ tử thất vọng."
"Chủ tử!"
"Uhm?"
"Thiên Thiên hôm nay học học với Anh lão sư, tự mình họa một bức, mời chủ tử nhìn một chút." Thiên Thiên cắn môi thấp giọng nói.
"Ồ?" Lý Cáp lập tức ngồi dậy: "Đem đến để ta nhìn. Đem đến để nhìn. Họa của
bảo bối Thiên Thiên ta tất nhiên không phải là tục phẩm."
Thiên
Thiên đi tới bàn cầm bức họa đưa tới để Lý Cáp nhìn, rồi cúi đầu đứng
bên cạnh, đôi tròng mắt như hai viên bảo thạch thị len lén nhìn vẻ mặt
của hắn.
Lý Cáp mỉm cười, đem ánh mắt lên bức họa.
Vừa liếc thoáng một cái, sự tươi cười trên mặt lập tức hiện ra, mừng rỡ cười đến nổi không thể khép miệng lại được.
Bức họa là một người một khuyển. Người đó tuy chỉ là một nam hài, nhưng mặt như quan ngọc, ánh mắt có thần, khuôn mặt còn có một nụ cười, đại mã
kim đao tựa lên ghế, sở hữu một cỗ khí anh phách. Đó chính là Lý Cáp!
Bên cạnh là một con cự khuyển lông đen, thân thể khổng lồ, ánh mắt lợi
hại, ngoan ngoãn ngồi bên chân củ Lý Cáp. Không phải Đại Phi thì là ai.
"Tốt quá! Tốt quá! Thiên Thiên cũng quả nhiên là bảo bối của ta! Không tệ,
không tệ, công tử ta muốn đem nó treo trong phòng! Thiên Thiên thật
giỏi, Thiên Thiên thật giỏi!" Lý Cáp cười lớn xem trái xem phải thích
thú không buông tay.
Xem ra Thiên Thiên trước kia không chỉ từng
học qua đàn cầm, mà còn học qua hội hoa. Nếu không thì mới chỉ học có
một ngày, làm sao có thể họa được có thần như thế, tuyệt diệu như thế cơ chứ?
Mà để cho Lý Cáp cao hứng, không phải là Thiên Thiên có họa công cao, mà bởi vì Thiên Thiên vẽ hắn! Lại tự nhiên vào lúc hắn không
có ở đây, chỉ dựa vào ấn tượng trong đầu mà họa có thần giống thật như
vậy, có thể thấy rằng địa vị của hắn trong lòng Thiên Thiên.
Khiến người ỷ lại, khiến người yêu thích, khiến người sùng bái và nhớ nhung
là rất cao tay. Đặc biệt là Lý Cáp theo chủ nghĩa đại nam tử cường ngạnh giữ lấy thì càng như thế.
Xem qua họa của Thiên Thiên thì nỗi buồn bực vì không thể lưu trụ tam nữ kia cũng lập tức biến mất.
Không phải cũng là nữ nhân sao? Sương Nhi trời sanh lệ chất muốn so sánh với
nguyệt nữ Thiên Thiên trời sanh mị cốt chưa chắc sánh bằng!
Đôi
mắt tuyệt mỹ của vị nữ tử ôn nhu kia? Thiên Thiên nhà của ta sau này
trưởng thành đôi mắt tất nhiên đẹp hơn nàng ta, lạnh hơn, mị hơn!
Liếc mắt qua, tâm tình của Lý Cáp đã tốt hơn.
Một lát sau, Lý Bình cùng Mạch Đông Khoan tới.
Mạch Đông Khoan vừa vào phòng thì hai mắt nhìn chằm chằm Thiên Thiên, miệng
vẫn còn cười sách sách: "Lợi hại a lợi hại, mới nửa ngày không gặp,
dường như lại trở nên tịnh lệ hơn. Sách sách, lợi hại, lợi hại!"
Thiên Thiên bây giờ cũng đã quen với ánh mắt của Mạch Đông Khoan, sắc mặt không đổi, chỉ châm trà cho y: "Sư phó, mời dùng trà."
Lý Cáp ho nhẹ một tiếng để chiêu hồi ánh mắt của Mạch Đông Khoan: "Sư phó."
"À, ờ, Lý Bình nói ngươi có việc tìm ta?"
Lý Cáp hỏi: "Ngươi có từng nghe nói quan trên giang hồ có nhân vật nào là Tiểu Thanh hay Bạch Ngưng Sương không?"
"Tiểu Thanh, Bạch Ngưng Sương?" Mạch Đông Khoan nhíu mày suy nghĩ một hồi,
lắc đầu đáp: "Không có, chưa từng nghe qua nhân vật nào như vậy. Bất quá ta đã nhiều năm không có hành tẩu giang hồ, gần hai ba năm nay càng
chưa rời khỏi thành Hổ Dương. Cho nên có lẽ là người mới nổi trong chốn
giang hồ cũng không chừng."
Lý Cáp gật đầu, hắn vỗn cũng không có trông cậy gì, dù sao Sương Nhi mới mười một mười hai tuổi, mà Tiểu
Thanh kia thoạt nhìn cũng không lớn. Mạch Đông Khoan không biết cũng là
bình thường thôi. Xem ra sau này nếu muốn tìm các nàng ta, thật đúng là
không dễ.
Nhưng mà, sau khi xem quan bức họa của Thiên Thiên, ý
muốn đối với Sương Nhi và vị ôn nhu nữ tứ có đôi mắt tuyệt mỹ kia cũng
không còn mãnh liệt như trước.
Sau này có gặp được hay không, thì tùy duyên vậy. Bất quá, nghĩ đến việc ông trời đã để cho ta gặp được
các nàng, vậy thì sẽ có thể cho ta gặp được các nàng một lần nữa thôi.
Lý Cáp trong lòng thầm nghĩ như vậy.
"Nhị công tử, Âu Dương Bác cầu kiến." Lúc này Lý An vào phòng bẩm báo.
Lý Cáp hai mắt sáng ngời, nói: "Mang bọn họ vào."
Đợi Lý An đi, hắn lại nói với Mạch Đông Khoan: "Sư phụ, sắp đến giờ cơm rồi, ta không có lưu ngươi ăn cơm đâu."
"Ách, này, chỉ thêm đôi đũa và cái chén, vi sư hôm nay cho ngươi cơ hội hiếu kính."
"Chúng ta ở đây đũa và chén chỉ đủ dùng, không thêm được."
"Không nên ích kỷ như thế. Ta đây gọi người mang chén và đũa tới."
"Ta nói với sư phụ nha, ngài không phải muốn cho đồ đệ ta đuổi ngài đi chứ?"
Mạch Đông Khoan nhăn mặt: "Không phải lại thu một cái thị nữ ư? Ta nhìn thì
như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn được nàng ta ư? Không nên hẹp hòi quá, ta cũng là sư phụ của ngươi! Trọng sắc khinh sư, coi chừng bị trời đánh."
"Được rồi, được rồi, ông trời muốn đánh ta thì đã đánh
sớm mấy ngàn năm rồi. Đây là nội vụ gia sự của ta, cho nên sư phụ ngài
nên rời đi đi." Lý Cáp phấc tay mà nói.
Bất đắc dĩ, Mạch Đông Khoan đành phải hậm hực rời đi, vừa đi vừa nói: "Thu đồ đệ không cẩn thận a...."