Chương 169: Phi Điểu


- Đi ra ngoài.

Hai gã cao thủ đại nội hướng tới chỗ Lý Cáp cùng nữ thích khách đang ẩn thân.

Lý Cáp cùng nữ thích khách liếc mắt nhìn nhau rồi hắn mau chóng mang
theo nàng, thân thể chợt lóe tiến tới đón nhận quyền kình của hai gã cao thủ đại nội. Khi hai chưởng đối nhau, kình khí của hai gã đại nội liền
bị hóa giải.

Hai gã đại nội cao thủ kinh hãi lùi về phía sau, sau đó mấy tên cao thủ cùng binh lính Vũ Lâm quân rầm rầm xông tới.

Lý Cáp cùng nữ thích khách sóng vai đứng cùng nhau. Một người toàn thân
trường bào màu đen, đầu đội mũ, người còn lại một thân áo đen che mặt.
Nhìn qua, ai cũng nghĩ hai người là đồng bọn.

Nữ thích khách có chút kỳ quá liếc nhìn Lý Cáp, do dự một chút, dao găm
trên tay cũng thu về. Nàng không biết tại sao Lý Cáp lại giúp nàng,
nhưng hiện tại trước mắt, đại địch là những cao thủ đại nội cùng Vũ Lâm
quân.

- Cung tiễn thủ.

Đầu tiên, hai cao thủ đại nội vừa đấu quyền với Lý Cáp dù chưa bị
thương, trong lòng không khỏi kinh hãi. Có thể đem lực lượng liên thủ
của hai người hóa vô hình, người này không phải nội lực võ công cao hơn
bọn họ rất nhiều, chính là luyện loại hấp công… Đối với những người
luyện võ, chỉ cần giao thủ qua một chiêu, đã phân định thắng thua.

Với loại cao thủ như vậy, những đại nội cao thủ kia võ công còn thấp kém hơn bọn họ cùng với đám Vũ Lâm quân cùi bắp lại là đối thủ của người
kia sao? Cung tên là phương pháp hữu hiệu nhất.

Nữ thích kách thấy hơn mười Vũ Lâm quân nhnh chóng gỡ cung xuống, rút
tên kéo dây cung nhắm vào bọn họ, có ý đồ muốn chuồn thật lẹ. Nhưng khi
nàng nhìn sang Lý Cáp bên cạnh, thấy thằng này mang bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, nhất thời làm cho nàng không giải thích được.

Hai gã đại nội cao thủ cầm đầu thối lui đên bên cạnh binh lính Vũ Lâm
quân. Sau đó, một người huýt sao thật dài, dường như muốn báo tin cho
các cao thủ đại nội khác trong thành.

- Thích khách lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói?

Một cao thủ đại nội lớn tiếng quát lên.

Không đợi hai người Lý Cáp trả lời, một cao thủ đại nội khác đã giơ tay
dùng sức vung xuống, cảnh mưa tên bắt đầu vun vút tiến về phía hai
người.

Nữ thích khách kinh hãi, khoảng cách gần như vậy, cho dù là võ công cấp
tông sư thì cũng thành con nhím. Lúc này nàng thầm hận chính mình, tự
nhiên lại ngu dốt đứng lại cùng tên dâm tặc này.

Nhưng không giống với dự đoán, bất ngờ trước mặt xuất hiện tấm màn đen.
Chỉ nghe soạt hai tiếng, miếng vải đen này cuốn hai cái, đem tất cả mưa
tên bắn tới cuốn xuống.

Nữ thích khách định thần lại. Tấm màn đen khổng lồ này chính là ống tay áo hắc bào của Lý Cáp?

Cao thủ đại nội cùng một đám binh lính Vũ Lâm quân đối diện nhìn màn này cảm thấy choáng váng. Tại sao tay áo lại có thể dài như vậy? Ngay cả
cung tên bắn cũng không xuyên qua? Hơn nữa, bọn họ rõ ràng nhớ được, hắc bào trên người Lý Cáp không có tay áo dài như vậy.

Ống tay áo kia tự nhiên là kiệt tác của Bách Biến. Sau khi Lý Cáp giải
quyết xong đám mưa tên, tay còn lại lôi kéo nữ thích khách còn đang sững sờ. Hắn chợt tăng tốc, ôm nữ thích khách nhảy trên đỉnh đầu đám binh
lính Vũ Lâm quân còn đang ngơ ngác. Đến khi bọn chúng phục hồi lại tinh
thần, hai người đã vọt đi thật xa.

Nhưng mà Lý Cáp cũng không xài kinh công. Bởi vì một tay che chở thiếu
nữ trên lưng, cho nên tay kia chỉ có thể lôi kéo nữ thích khách. Một
đường cứ thế hùng hục chạy như trâu, nữ thích khách kia cho dù là cao
thủ, cũng bị hắn lôi cho choáng váng đầu óc.

Chạy được một đoạn, Lý Cáp bị mấy cao thủ đại nội ngăn lại. Lúc này thấy Lý Cáp đi tới cùng cao thủ đại nội đối đầu, nữ thích khách không ngơ
ngác đứng bên cạnh nhìn, mà len lén tránh ra. Ngày hôm nay sau khi thoát đi, nàng đã tra ra được thân phận của Lý Cáp. Biết hắn là thân tôn của
đương kim thái sư, là Hổ Uy tướng quân uy chấn thiên hạ, nay là Vũ Uy
hầu. Vậy mà hắn là một trong những đối tưộng bọn họ phải ám sát. Người
này căn bản giết không chết, nàng cũng đã có nhận thức như vậy. Mặc dù
nàng không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt, Lý Cáp lại mặc bộ quần áo
như thằng ăn trộm chạy đến thâm cung đại viện. Nhưng dù sao bọn hắn cũng là cá mè một lứa. Nếu nàng không có cách nào giết chết Lý Cáp, chẳng
thà cho bọn hắn tự xử lẫn nhau.

Lý Cáp chỉ vung mấy quyền cước vớ vẩn, mấy cao thủ đại nội ban đầu hung mãnh giờ đã không dám lại gần.

- Ngươi trước hướng thành cung chuồn đi, ta che chở cho ngươi.

Lý Cáp nói về phía sau. Nhưng một hồi không thấy có trả lời, bỗng nhiên
hắn không còn cảm thấy hô hấp của nữ thích khách. Khi hắn quay đầu nhìn
lại, đã không còn thấy bóng dáng của nàng đâu.

- Đạch mợ. Con hàng này không nói với ta một tiếng đã chuồn rồi? Thực sự chẳng có chút nghĩa khí nào.

Ngoài miệng Lý Cáp oán trách, hắn liền xông qua mấy cao thủ đại nội,
hướng cổng thành chạy đi. Nhưng khi hắn vừa chạy gần tới thành cung,
phía bên trong hoàng thành đã bày sẵn trận địa đón quân địch. Hoàng
thành, cung thành có nhiều cao thủ đại nội cùng thị vệ Vũ Lâm quân như
vậy, nữ thích khách mà thò đầu ra, chẳng bị bắn thành con nhím.

Nhưng mà sau khi Lý Cáp đến trên thành cung, dưới tường cao thủ như mây truy binh, nhưng không thấy nữ thích khách đâu.

Chẳng lẽ nàng không có trốn ra bên ngoài? Nàng vừa quay trở lại? Hay là
nàng lạc đường? Có thích khách như vậy sao? Trong lòng Lý Cáp nghi ngờ.

Khi Lý Cáp xuất hiện trên tường thành, lập tức hấp dẫn mọi người, “
Thích khách xuất hiện”. Tiếng gọi liên miên không dứt. Binh lính Vũ Lâm
quân dưới tường đã dương đầu súng lên nhắm về phía hắn. Cao thủ đại nội
phía sau xếp thành trận thế. Liếc qua, ít cũng phải hai ba trăm người.
Đội hình này kéo ra ngoài, tùy tiện có thể dễ dàng tiêu diệt một hai
doanh tinh nhuệ.

Xem tình hình hiện tại, trận chiến này là không thể tránh khỏi. Lý Cáp
nhìn sang bốn phía, sau đó nhẹ tay nâng bờ mông thiếu nữ trên lưng, thấp giọng nói:

- Đem lỗ tai bịt lại, ca ca muốn giết heo. Khi nghe tiếng heo thét, đừng để bị dọa nhé.

Ngay một khắc này, chân trời phía đông bỗng nhiên lóe lên một đạo kim
quang. Sau đó kim quang từ từ dâng lên, như một ngọn lửa cự đại bình
thường, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Một trận gió lớn theo thần quan xuất
hiện, thổi phấp phới đại kỳ trên cung thành.(Sáng rồi )

Trong lòng Lý Cáp bỗng nhiên vừa động, từ trên cung thành cao cao nhìn xuống, chậm dãi mở hai tay ra.

- Cung tiễn thủ chuẩn bị

Vũ Lâm quân phía dưới bỗng nhiên hét lớn. Sau đó chỉ nghe âm thanh dây cung được kéo chỉnh tể vang lên.

- Loảng xoảng sát sát.

Thanh âm từ hai bên vang lên. Đây là Vũ Lâm quân toàn thân áo giáp đứng
tại phía sau đại thuẫn đang cầm trường thương bên cạnh cung thủ.

Gió càng lớn, Lý Cáp không khỏi có chút hoài nghi. Đây có phải là kình phong mà mấy trăm cao thủ đại nội kia thả ra hay không.

- Bắt hắn lại. Nếu có phản kháng, lập tức giết chết.

Một kỵ sĩ mặc kim giáp bên trong thành cao giọng hô. Lý Cáp nhận ra, hắn chính là thủ lĩnh Vũ Lâm quân trong cung thành, Cao Mộc Tề.

Nhưng mà khi binh lính Vũ Lâm quân cùng đại nội cao thủ chuẩn bị xuất thủ, dị biến nổi lên.

Trên thành cung bỗng vọt lên một tấm màn đen. Ngay sau đó, tựu thấy tấm
màn den che trời bỏ nhào xuống. Tất cả mọi người nhìn ngây người.

Tấm màn đen giữa không trung khẽ trệ xuống một chút, bỗng nhiên bay lên. Mọi người phía dưới dựa vào nắng sớm có thể thấy rõ tấm màn đen này là
vật gì. Vật kia chính là hắc bào trên người thích khách, bỗng nhiên từ
hai bên kéo dài ít nhất là mười thước rộng, mượn nhờ gió lớn bay lên.

Dĩ nhiên, không có mấy người trong đám binh sĩ Vũ Lâm quân hiểu được Lý
Cáp là nhờ gió lớn bay lên. Bọn họ còn tưởng rằng ác ma trên trời xuống
trái đất. Rất nhiều người yếu tim nhịn không được quỳ phục xuống mặt
đất.

Người quỳ lày càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người đều sợ bất kính với ma điểu này mà gặp phải tai họa ngập đầu. Vũ khí đều vất xuống mặt đất. Ngay cả những cao thủ đại nội kia cũng hai mắt nhìn nhau, không biết
phải làm sao.

- Thần tiên?

Một cao thủ đại nội nhìn lên trời lẩm bẩm.

- Yêu quái?

Một người khác cũng tràn đầy nghi ngờ.

Mà lúc này, Lý Cáp mượn nhờ sức gió bay trên trời, nhìn đám binh lính Vũ Lâm quân trên mặt đất mà bật cười. Không nghĩ rằng, mình tới cái thế
giới này, lại có thể phi thiên. Thực có cảm giác.

Cách mặt đất hơn 10m, hắn liền mượn gió bay ra khỏi hoàng cung. Những
đại nội cao thủ kia không biết làm gì, chỉ bất lực đứng xem. Những binh
lính Vũ Lâm quân đã sớm u mê, nào dám nhìn ác ma đang bay trên trời bắn
tên.

Lý Cáp không những có thể khống chế được hình dáng, độ cứng của Bách
Biến, mà còn có thể khống chế được trọng lượng của nó. Chỉ cần căn cứ
cảm giác khống chế lớn nhỏ cùng hình dáng, mượn sức gió khống chế phương hướng, càng bay càng cao.

Từ bầu trời kinh thành bay vút qua, trên khoảng không nhìn xuống kinh
thành, đường phố làm cho Lý Cáp không khỏi thầm nghĩ. Mình cứ bay như
thế này, có khi bay khắp thế giới.

- Chúng ta… Chúng ta đang trên trời sao?

Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của thiếu nữ. Lý Cáp lúc này mới nhớ tới, trên lưng của mình vẫn mang theo một người.

- Đúng vậy. Chúng ta đang ở trên bầu trời. Chúng ta đã ra khỏi hoàng cung rồi. Phía dưới chính là kinh thành Đại Hạ quốc.

Lý Cáp nhẹ giọng trả lời. Thiếu nữ mềm mại lạnh như băng, dán chặt lấy thân thể hắn, làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

- Chúng ta… Đúng là ở trên trời?

Thiếu nữ nắm chặt cổ tay Lý Cáp, thanh âm có chút ít mong đợi:

- Ngươi có thể bay?

Lý Cáp cười cười, không khỏi tự bội phục chính mình, lại có thể dùng
Bách Biến mượn gió để bay. Nhưng vậy, nói mình có thể bay, cũng không có gì là không đúng. Liền cho thiếu nữ một câu trả lời chắc chắn:

- Đúng vậy.

- Vậy… Ngươi là ai?

Thiếu nữ có chút thấp thỏm hỏi.

- Ngươi nghĩ ta là ai?

- Ngươi… Ngươi là người sao?

Câu hỏi của thiếu nữ suýt làm cho Lý Cáp biến thành con Nòng Nọc. Nhưng
mà nghĩ lại cũng đúng. Có thể đem nàng từ hoàng cung phòng giữ sâm
nghiêm đi ra, lại còn bay lượn trên trời, người có thể làm được sao? Ít
nhất, không phải là người bình thường.

Lý Cáp bỗng nhiên trêu chọc cô gái được gọi là “công chúa” này, hắn mỉm cười nói:

- Nàng nghĩ ta là cái gì?

Qua hồi lâu, thiếu nữ vẫn không nói tiếp. Lý Cáp liền trầm mặc. Nghĩ là
Nòng Nọc làm gì nhiều, cứ bay lượn trên không trung cho thích.

Bọn họ đã sớm bay ra khỏi kinh thành, cứ bay lượn thưởng thức cảnh đẹp trên bầu trời.

- Ngươi nhất định là thần sứ trên trời đúng không?

Thiếu nữ bỗng nhiên hỏi.

- Ách? Thần sứ?

Lý Cáp sửng sốt, không khỏi cười nói:

- Đúng vậy, ta là thần sứ. Ta đến đón nàng lên trời làm tiên nữ. Như vậy có được không?

- Thần tiên ca ca, ta không nên làm tiên nữ, ngươi dẫn ta đi tìm mẫu phi được không? Ta nhớ mẫu phi quá…

Thanh âm của thiếu nữ nghẹn ngào, làm cho Lý Cáp thương tâm không ít.

- Việc này…

Trong lòng Lý Cáp đau nhói. Hắn nhớ tới lời nói lúc trước của Hồ Quân
Úy. Mẫu thân của công chúa này đã bị xử tử, hơn nữa chết rất thê thảm.
Ngay cả thi thể cũng bị đám người kia đem ra giải trí.

- Van xin ngươi. Thần tiên ca ca. Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn gặp mẫu thân. Ta rất nhớ người, ta rất nhớ người…

Lý Cáp cảm thấy trên cổ mình mát lạnh. Hắn biết đó là nước mắt của thiếu nữ, vội vàng đáp ứng:

- Được, được, ta dẫn nàng đi gặp mẫu phi. Nàng đừng khóc, đừng khóc nữa.

Như một con con đại bàng màu đen, Lý Cáp cùng thiếu nữ hướng phía đông bay đi.

Mà giờ khắc này, bên trong hoàng cũng đã sớm rối loạn. Đủ bộ tin tức đồn ra, không thể cấm vận được.

Tối hôm qua tại hoàng cung, khẳng định là xảy ra chuyện. Việc này tất cả mọi người xác định, nhưng chẳng ai biết đó là việc gì. Bởi vì tin đồn
thật sự quá nhiều, lại cực kỳ khoa trương, làm cho người ta không thể
tin nổi.

Sáng sớm hắc ảnh cực lớn bay trên bầu trời, không ít người cho rằng đó
là cự điểu thần ma mang đến tai họa, vô cùng lo lắng. Cũng có người cho
rằng đó là hắc sắc đại bang, báo trước điềm tốt. Hơn nữa còn có kẻ nói
đó là hoàng đế cưỡi ngựa tiên thăng.

Trong cung Đại Minh.

Hoàng đế quấn nửa người đang hấp hối nằm trên long sàng, bên cạnh hắn là một đám thái y sứt đầu mẻ trán.

- Hoàng hậu, tả Vũ Lâm quân Tần thống lĩnh muốn gặp hoàng thượng…

Thái giám Phạm Tiến thấp giọng nói bên cạnh hoàng hậu.

- Gặp hoàng thượng? Không thấy long thể hoàng thượng đang trọng thương sao? Gặp sao được? Để cho hắn cút đi.

Hoàng hậu tức giận nói. Mặc dù thái y bên cạnh không thằng nào dám nhìn
sang, nhưng trong lòng có chút buồn bực. Hoàng hậu luôn luôn coi trọng
cử chỉ khí chất, đây là lần đầu tiên thấy bà hổ báo như thế. Chẳng lẽ
bởi vì hoàng thượng bị trọng thương?

- Nhưng mà… Hắn nói nhất định phải an bài người bảo vệ hoàng thượng, đảm bảo an toàn cho hoàng thượng.

Phạm Tiến ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, tiếp tục thấp giọng nói.

Sắt cơ trong mắt hoàng hậu chợt lóe, khẽ nói với hắn:

- Cao Mộc Tề đâu? Hắn quản bộ hạ của mình như vậy sao?

- Bên trong cung đang rối loạn, Cao Mộc Tề đang ở Hoa Lăng điện Thiên Môn chỉ huy.

- Ngươi cho người nói với họ Tần. Người của hắn là Vũ Lâm Quân. Thị vệ
Đại Minh cung cũng là Vũ Lâm quân. Bổn cung đã cho Cao Mộc tướng quân
phái người canh giữ rồi. Lại có mười tám cao thủ hộ vệ bảo vệ an toàn
cho hoàng thượng. Kêu hắn tập trung tinh thần lùng bắt thích khách đi.

Hoàng hậu thản nhiên nói.

- Vâng…

Pham Tiến gật đầu, đối với thái giám bên cạnh rầm rì vài câu.

- Phạm… Phạm…

Hoàng Đế bỗng đưa tay về phía Phạm Tiến, khàn giọng nói.

Phạm Tiến vội vàng đưa đầu lên trước:

- Có nô tài. Hoàng thượng… Ngài có điều gì muốn nói.

Hoàng Đế một tay nắm lấy Phạm Tiến, suy yếu nói:

- Trẫm.. Trẫm… Mau… Không… Không… Được…

- Hoàng thượng… Hoàng thượng đừng lo lắng. Ngài là thiên tử. Có lão
thiên che trở, nhất định có thể hóa hiểm vi di(Biến nguy thành an).

Phạm Tiến nhìn mấy thái y một cái, cười cười nói với hoàng thượng.

Hoàng đế khó khăn lắc đầu:

- Đừng… Đừng an ủi trẫm… Kia… Tên kia đáng chết… Cùng… Họ nhà heo… Trậm… Khụ, khụ, khụ… Không được… Khụ…

Thái y bên cạnh trợn mắt há mồm, hoàng thượng lại chửi người rồi.

Phạm Tiến vừa giương mắt nhìn một cái, mấy thái y ho khan nhìn trái phải, một bộ anh đây không nghe thấy gì hết.

- Hoàng thượng. Cao Mộc tướng quân đã tập nã thích khách, rất nhanh sẽ
đuổi bắt đem về, lăng trì xử tử, trả mối hận cho hoàng thượng.

Phạm Tiến như đúng rồi nói.

Hoàng đế lắc lắc đầu, sau đó lờ đờ đưa tay về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu cũng vội vàng quỳ bên giường, cúi người ôn nhu nói:

- Hoàng thượng, thiếp thân đã báo cho Đẳng Lăng Vương, Vũ Nhạc Vương
cùng các hoàng thân khác rồi. Rất nhanh bọn họ sẽ tới giúp người.

Hoàng đế cầm đầu ngón tay của hoàng hậu, kho khan một hồi rồi nói:

- Hoàng hậu… Ta có nhiều phi tần như vậy… Nhưng… Thích nhất… Chỉ là nàng…

Hoàng hậu nghe những lời chém gió này, nàng mặc kệ con bà nó trong tâm
có thích hoàng thượng hay không, trong lòng cao hứng cùng ngọt ngào.
Được vị vua cao quý của một nước thật lòng thích. Đây chính là vinh dự
vô thượng.

Hoàng đế thở hổn hển nói:

- Trẫm… Trẫm… Không xong rồi… Giang sơn Đại Hạ này… tựu phải giao lại rồi… Nàng… Nàng có nguyện theo cùng trẫm không …

Hoàng hậu nghe được những lời này, liền ngây người một hồi. Một lúc lâu sau mới hiểu ý hoàng đế, là muốn mình chôn cùng.

- Cụ nội thằng già này.

Hoàng hậu bỗng nhiên hất tay hoàng đế đứng lên, chỉ vào hắn mắng:

- Ngươi muốn chết còn lôi kéo bà đây? Ngươi đi tìm chết đi.

- Ách…

Đám thái y thấy màn này đều muốn lồi con mắt.

- Ngươi… Ngươi… Ngươi… Phốc…

Cánh tay hoàng đế chỉ vào hoàng hậu, run rẩy hồi lâu, phun ra một ngụm máu tươi đặc.

Hoàng đế ngừng lại một chút rồi thở hổn hển, kéo tay Phạm Tiến nói:

- Để cho… Để cho tiện nhân… Này… Theo… Theo ta… Ba cung viện… Tất cả phi tần… Chôn cùng…

Phạm Tiến nhìn hoàng thượng nửa sống nửa chết, lại nhìn hoàng hậu mang
sắc mặt xanh mét. Hắn lại ngẩng đầu nhìn đám thái y câm như hến.

- Thần… Chúng thần không thấy gì… Cũng không nghe được gì…

Nhóm thái y bị làm cho sợ hãi vội vàng xua tay.

Phạm Tiến nhìn về phía hoàng hậu, nàng khẽ gật đầu với hắn.

- Hoàng thượng, ngài cứ an tâm đi di… Những chuyện khác, nô tài sẽ xử lý.

Phạm Tiến nói.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #169