Chương 164: Ám Sát


Đội ngũ rầm rộ ra khỏi Huyền Vũ môn, chậm rãi đi dọc theo đường chính kinh thành tới cửa thành. Hai bên đường đứng đầy binh sĩ Vũ lâm quân, loan giá hoàng đế đi đến đâu, tất cả dân chúng đều đứng tại
chỗ hô to: "Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Lý Cáp và Lê Bố ở giữa đội ngũ, cách xe ngựa của hoàng đế không xa.
Thái tử và Cẩu Thịnh vẫn đi bên cạnh bọn hắn, bô bô nói không ngừng. Một hồi thì chúc mừng Lý Cáp được phong Vũ Uy hầu, một hồi khích lệ Lý Cáp dũng mãnh thiện chiến, rõ ràng là cố ý lôi kéo làm quen.

Bởi vì Lý gia là người ủng hộ thái tử, cho nên thái tử cố ý lung lạc Lý
Cáp ngôi sao tương lai của Lý gia cũng là bình thường. Bất quá Lý Cáp Lý Hầu gia của chúng ta thỉnh thoảng nghe "Giọng nói của Lý tướng quân
nghe thật quen tai " "Cô cảm giác, cảm thấy giống như đã gặp qua Vũ Uy
hầu ở đâu đó, ha hả " "Xem ra cô và Vũ Uy hầu rất có duyên a, gióng như
bằng hữu lâu năm không gặp. " khiến hắn thấp thỏm bất an, lo lắng mình
lộ chân tướng chỗ nào đó nên bị nhận ra.

Cũng không phải Lý Cáp nhát gan, mà Lý gia bây giờ ủng hộ thái tử, chính mình lại biến hắn thành thái giám, nếu để hắn biết chuyện sẽ rất phiền toái, đoán chừng gia gia phải thay đổi kế hoạch phát triển Lý gia sau
này.

Lý Cáp đang bị thái tử cuốn lấy không cách nào thoát thân thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo, ngay sau đó "Có thích khách! " "Hộ giá! " liên tiếp vang lên. Những kim giáp kỵ sĩ cùng ngân giáp kỵ
sĩ lập tức vây quanh loan giá hoàng đế và các đại thần, các tướng lĩnh
bảo vệ, trường thương chỉa ra ngoài, rõ ràng được huấn luyện nghiêm
chỉnh.

Mà đại nội cao thủ cùng thị vệ ẩn trong đội ngũ cũng bắt đầu rối rít
xuất động, nghênh đón thích khách bịt mặt liên tục xuất hiện từ những
kiến trúc xung quanh.

Lý Cáp thấy thế đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hét lớn một tiếng
"Nhanh đi cứu giá!", rồi thúc ngựa phóng đến loan giá hoàng đế.

Tiếng "sưu sưu " vang lên không ngừng, từ các kiến trúc xung quang cung
nỏ không ngừng bắn về phía xe ngựa hoàng đế. Bất quá xe ngựa hoàng đế
hiển nhiên là đặc chế, cung tiễn không cách nào bắn xuyên qua.

Người áo đen bịt mặt đã xuất hiện ước chừng hơn hai mươi người, đều là
cao thủ nhất đẳng, những kim giáp, ngân giáp kỵ sĩ kia còn chưa đến gần
đã bị quyền kình, đao khí đánh bại. Chỉ có những đại nội cao thủ cùng
ngự tiền thị vệ mới có thể liều mạng. Nhưng hắc y nhân thế tới rất mạnh, lại có cung nỏ hai bên phối hợp, nhất thời đã vây quanh xe ngựa lại.

Tất cả xảy ra chỉ trong nhát mắt, dân chúng bên cạnh cũng u mê, có diễn
tuồng à? Ở kinh thành cũng có người có can đảm ban ngày ban mặt hành
thích hoàng đế?

Khi thấy ba ngự tiền thị vệ lái xe sắp không trụ được, dưới đáy xe ngựa
bỗng nhiên bay ra hai lưỡi đao hình chữ thập sắc bén, xoay tròn như gió
lốc hai bên xe ngựa, mặc dù không có thể đánh bị thương thích khách
nhưng vẫn bức lui được mấy bước, tạm thời hóa giải nguy cơ cho hoàng đế.

Hai lưỡi đao sắc bén xoáy tròn một trận rồi lui vào đáy xe ngựa. Sau đó hai người từ đáy xe nhảy lên mui xe.

Hai người đều mặc đồ màu xanh biếc, mặt đeo mặt nạ đỏ chót, tay cầm lưỡi đao hình chữ thập, lưng tựa vào nhau. Hai người này chính là cao thủ Lý phủ, phụng mệnh Lý thái sư ngồi trên xe ngựa bảo hộ hoàng đế ra Huyền
Vũ môn an toàn.

Hắc y nhân vẫn đang không ngừng nhảy ra từ xung quanh, đại nội thị vệ,
Vũ lâm quân cùng ngự tiền thị vệ vây lại liều mạng che chở loan giá
hoàng đế.

Ba một tiếng, Lý Cáp nhảy xuống trước xe ngựa. Bởi vì hắn không có khinh công, chỉ nhảy lên thật cao rồi nặng nề rơi xuống, thiếu chút nữa đụng gãy xe, bảy tám thớt tuấn mã đồng loạt phát ra một tiếng rên rỉ thống
khổ.

- Hoàng thượng đừng sợ hãi! Mạt tướng Lý Cáp đến đây hộ giá, bảo vệ hoàng thượng chu toàn!

Lý Cáp bộ dạng chúa cứu thế đứng trên xe ngựa, uy phong bát diện nói.

- Ngươi chính là Lý Cáp?

Một người trong đám áo đen trầm giọng nói.

Lý Cáp nhíu mày:

- Thì sao? Ngươi muốn xin chữ kí sao?

- Lên! Diệt cả hắn luôn.

Hắc y nhân kia quát to, những mũi tên ẩn hàm nội kình lập tức từ hai bên bắn tới Lý Cáp.

Lý Cáp mở rộng hai tay gạt hết đống tên bắn tới, quát đám kim giáp kỵ sĩ cùng ngân giáp kỵ sĩ bên cạnh:

- Các ngươi ăn cơm khô hay sao? Không bắt mấy tên điểu nhân bắn tên xuống? Ngồi trên lưng ngựa thoải mái lắm à?

Rầm rầm, lập tức có vài chục tên kim giáp kỵ sĩ tung mình xuống ngựa, cùng Vũ lâm quân bên cạnh xông tới.

Lý Cáp vừa mới nói xong, năm thích khách áo đen đã vác đao cầm kiếm xông tới gần bên. Nhóm khác đánh tới đám đại thần Lý thái sư, Chu thái phó,
đội ngũ hộ vệ Lý gia cũng không phải là ngồi không, che chở mấy vị đại
thần vững vàng, những thích khách áo đen kia tấn công điên cuồng thế nào cũng không thể làm được gì.

Những thích khách áo đen này quả thật đều là cao thủ, chiêu thức không
tinh diệu nhưng thực dụng, nội kình thâm hậu, Lý Cáp trước kia chưa từng gặp qua, so với lão đầu Cẩu Thịnh bên cạnh thái tử kia không kém là
bao.

Mấy lần đấu, hai tay Lý Cáp đã múa đến không nhìn rõ nhưng cũng không
thể nào ngăn cản thế tấn công, người thỉnh thoảng bị chém mấy đao, trúng mấy cước nhưng chút ít này chỉ gãi ngứa, không đáng giá nhắc tới.

So với Lý Cáp năm thích khách áo đen vây công hắn đã sợ hãi từ đáy lòng
từ lâu. Bọn họ luôn luôn cực kỳ tự phụ võ công của mình, còn luyện thuật hợp kích, tự tin trên đời không người nào có thể chống lại bọn họ dùng
toàn lực. Lại không ngờ rằng Lý Cáp không chỉ đỡ được bọn họ đánh toàn
lực, thỉnh thoảng còn có thể phản kích. Công kích của bọn họ đánh vào
người hắn như đánh vào bùn, như gỗ đánh sắt, không có chút phản ứng nào. Mà nắm đấm của hắn đủ khiến bọn họ bị thương, không chỉ lực lượng siêu
nhiên, tốc độ cũng như sấm sét, người bình thường mà dính đòn không biết sẽ thành dạng gì.

Lý Cáp bị bọn họ vây công mà buồn bực, không đề phòng nữa mặc cho quyền
cước, đao kiếm bọn hắn đánh lên mình, trong nháy mắt đã phá hỏng lễ
giáp, may là cái nón phao câu gà vẫn ổn, không sao.

Năm thích khách áo đen thân hình cực kỳ quỷ dị, Lý Cáp ngưng thần nhanh
chóng khóa chặt một người, liền toàn lực tiến công đánh mạnh một quyền
vào hậu tâm người nọ, răng rắc một tiếng, xương sống vỡ vụn, người nọ
văng ra ngoài.

Năm người thiếu một người, chiến lực giảm mạnh, lập tức lại một người bị Lý Cáp đá vào bụng, nội tạng võ vụn, thất khiếu phún huyết, bay ra mười mấy thước, nện vào vách tường một cửa hàng bên đường, rơi xuống đất, co quắp mấy cái rồi tắt thở.

Ba người kia thấy thế vội rút về, nội tâm kinh hãi khó nói nên lời. Bọn họ biết Lý Cáp đao thương bất nhập, lại có cái dũng vạn phu khó địch,
có thể tung hoành giữa vạn quân. Nhưng không ngờ đánh chém mãi không làm hắn tổn thương chút nào, ý như đánh vào pháo đài sắt vậy.

Không có năm cao thủ áo đen kiềm chế, Lý Cáp tiếp tục cùng hai cao thủ
Lý phủ cầm đao hình chữ thập đối phó đám thích khách áo đen. Một chọi
một, không ai có thể cùng Lý Cáp đỡ quá mười chiêu, chỉ cần hắn cứng rắn để cho bọn họ đánh hai cái là dễ dàng đánh chết bọn họ. Chỉ chốc lát,
số thích khách bao quanh đã bị hắn giết chết hết, số lượng thích khách
hắn giết còn nhiều hơn tổng số mọi người giết cộng lại.

Thích khách áo đen lúc này đã hơn mười người nhưng đại nội cao thủ, ngự
tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ đông hơn, mà vẫn đang không ngừng tăng
lên, xung quanh cũng chi chít binh lính Vũ lâm quân.

Bỗng nhiên liếc thấy thái tử và Cẩu Thịnh phía sau đội ngũ đang nhìn về
phía này, Lý Cáp động tâm, chế phục thích khách đối diện, tựa như tùy ý
ném đi, vừa lúc rơi xuống chỗ thái tử và Cẩu Thịnh.

Thích khách kia dĩ nhiên là xuất kiếm muốn đâm thái tử, Cẩu Thịnh vội xuất thủ ngăn cản, hai người lập tức chiến đấu với nhau.

Lý Cáp thấy Cẩu Thịnh đối phó thích khách kia nhẹ nhàng, liền bắt một
thích khách khác tùy ý đạp vào mông hắn một cái bay về phía thái tử.

Cho nên lúc này Cẩu Thịnh là một đánh hai nhưng vẫn ngang tay không có chút yếu thế nào cả.

- Ta kháo, có thể đánh ngon vậy?

Lý Cáp mắng thầm, hét lớn một tiếng, thấy bên cạnh loan giá hoàng đế đã
đầy đại nội cao thủ, ngự tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ, an toàn không
lo, liền lao tới chỗ đông thích khách nhất, vung tay lên ném bọn chúng
đi, trùng hợp thế nào mà bọn chúng đều rơi bên cạnh thái tử, thấy thái
tử mặc kim bào liền biến hắn thành đối tượng ám sát.

Cẩu Thịnh một chọi ba đã phải dốc toàn lực, Lê Bố bên cạnh tiến lên
tương trợ, nhưng nếu không phải mấy tên đại nội thị vệ liều chết bảo vệ
sợ rằng thái tử đã tiêu đời trong tay thích khách rồi.

Trong ánh mắt người khác, Lý Cáp chỉ ra sức chém giết, dũng mãnh vô cùng, không ai ngờ rằng hắn cố ý đánh bay về phía thái tử.

- Mợ kiếp, vẫn chưa chết?

Lý Cáp liếc mắt về phía sau thấy thái tử được bảo hộ kĩ càng đang lui về sau thì mắng thầm.

Lý Cáp muốn mượn tay thích khách trừ thái tử đi, nhưng mạng thái tử cờ mờ nó lớn vậy, thế mà vẫn sống được.

Đúng lúc này, đầu đường cuối ngõ bỗng nhiên xuất hiện mười mấy bóng
người nhanh nhứ chớp đã đánh đến đám thích khách xung quanh loan giá
hoàng đế.

Lý Cáp nhận ra mấy người kia là mấy tên cao thủ hộ vệ võ công cao tuyệt gặp qua ở Lý phủ, chính là người Lý phủ.

Đông! ————

Bên trong hoàng thành vang lên một tiếng chuông lớn vang xa. Chỉ chốc lát, tám cửa thành cũng nổi kèn lệnh.

Dân chúng trên đường phố đã bị Vũ lâm quân từ bốn phương tám hướng chạy tới giải tán, toàn bộ tám cửa thành đã bị đóng.

- Rút lui! ——

Lúc này, thủ lĩnh thích khách Sầm Đầu trên một tửu lâu vung tay nói với thuộc hạ.

- Mọi người lập tức rời đi!

- Nhưng mà... Hoàng đế là ở chỗ này, xin cho thuộc hạ...

Thủ hạ áo đen nắm chặt chuôi đao không nỡ nói.

Sầm Đầu trừng mắt, lạnh giọng nói:

- Đừng nói Hổ Uy tướng quân Lý Cáp dũng mãnh, đao thương bất nhập, chỉ
tính những đại nội cao thủ mới chạy đến ngươi có thể đối phó được không? Đừng dài dòng, chúng ta mau rút lui, chậm nữa là toàn quân bị diệt!

Dứt lời đã nhẹ nhàng đi xuống lầu, thủ hạ cũng theo sát.

"Cô cô ~~~ " một thanh âm kỳ thái vang lên cùng pháo hiệu bắn lên bầu
trời kinh thành, những thích khách áo đen rối rít ngẩng đầu nhìn trời,
bắt đầu rút lui ra bốn phương tám hướng.

Bất quá hiện tại đường lớn vốn rất rộng rãi đã chật cứng xe ngựa, binh
lính, đại nội cao thủ,… rất nhiều thích khách chạy trốn không nỏi bị đại nội cao thủ tập kích, binh lính dùng trường thương đâm chết.

Phần lớn đại nội cao thủ, ngự tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ đều ở lại hộ vệ hoàng đế, chỉ có một bộ phận truy giết thích khách, mà Lý Cáp là
một trong số đó.

Lý Cáp theo dõi một thích khách áo đen, phát hiện võ công của hắn rất
cao, xuất thủ ác độc, là cao thủ tương đối nhân vật lợi hại. Bất quá khi hắn định tống về phía thái tử thì tên này chạy trốn nên hắn đuổi theo.

Thích khách áo đen khinh công rất tốt, dùng một loại móc bám vào nóc nhà leo thoăn thoát như sóc, khi hắn phát hiên Lý Cáp đuổi theo thì bắt đầu lượn vòng cắt đuôi.

Lý Cáp mặc dù không có khinh công, nhưng dựa vào sức bật siêu cường vẫn
như hình với bóng theo sát, bất quá chỗ bị hắn giẫm lên không sập thì
cũng in dấu chân thật sâu, tiếng vỡ vụn vang lên không ngừng.

Hai người một chạy một đuổi đã qua vài con phố, phía trước là cửa thành
phía đông, số lượng lớn Vũ lâm quân và đại nội cao thủ đã tập trung,
thích khách thấy vậy liền rẽ trái chạy tiếp, Lý Cáp theo sát, miệng mắng không ngừng:

- Móa con heo, chạy đi, chạy nữa đi,đợi lão tử bắt người xem có chặt hết chân ngươi coi chạy được nữa không!

Đến một con đường tương đối vắng lặng, thích khách áo đen kia bỗng nhiên dừng bước, đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn Lý Cáp đã theo kịp, mắt
đầy hàn quang. Ngỡ người đuổi theo hắn chỉ có một người tính dừng lại xử lí luôn không ngờ lại gặp Lý Cáp, kẻ một mình xử lí cả đám bọn hắn.

Lý Cáp thấy hắn dừng lại cũng tính dừng không ngờ quán tính làm hắn đụng vào gian phòng phía trước, sầm một cái vỡ luôn tường nhà người ta, bụi
đất mịt mù, thích khách tranh thủ lúc này tính chạy trốn.

Bất quá Lý Cáp nhanh chóng chui ra, đứng vững trên nóc nhà, chỉnh lại
cái nón phao câu gà cho ngay ngắn, ngón trỏ chỉ vào thích khách đứng đối diện, ho khan hai tiếng, nhổ bãi nước bọt, lớn tiếng nói:

- Thích khách lớn mật, Đại Hạ Đại tướng quân Vũ Uy hầu Lý Cáp ở đây, còn không mau mau quỳ xuống đầu hàng?

Thích khách hàn quang trong mắt tăng vọt, cổ tay đột nhiên biến ra một thanh dao găm, phóng người lên như gió đánh tới Lý Cáp.

Lý Cáp cười một tiếng, cũng không né tránh, đứng tại nguyên chỗ chờ hắn.

Dao găm hung hăng đâm tới gáy Lý Cáp, nhưng không thể đâm vào tí nào.
Cùng lúc đó tay trái Lý Cáp đánh tới bả vai thích khách, tính khóa hắn
lại, không ngờ thích khách phản ứng rất nhanh, né thoát được. Tay Lý Cáp đổi hướng đánh lên ngực thích khách

Tay Lý Cáp cứng rắn như sắt tháp, nếu chộp trúng sẽ nắm chặt được, nhưng hắn chợt phát hiện có gì không đúng, sao lại mềm mại như vậy?

- A! ——

Một tiếng thét yêu kiều vang lên, Lý Cáp vội vàng buông lỏng tay trái,
tay phải thuận thế vòng qua eo thích khách kia, đỡ hắn đứng vững.

Lý Cáp kinh ngạc nhìn thích khách kia, tay trái vẫn giữ trên ngực, bất quá hiện tại đã không dùng sức tí nào nữa.

Thích khách kia vừa đứng ổn, lập tức thấy ngực trái nhói đau, nhìn bàn
tay to nắm ngực mình, lòng đầy lửa giận, người xoay tròn để ngực thoát
khỏi tay hắn, tay cầm dao găm dùng hết sức đâm về cổ họng hắn.

Lý Cáp vẫn duy trì động tác, đứng yên nhận dao găm, chỉ nghe "răng rắc " một tiếng giòn vang, dao găm bị gãy thành hai khúc

Mà Lý Cáp lúc này lầm bầm phun ra hai chữ:

- Thật to...

Thích khách nổi giận lui ra, chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng tới,
cũng có mấy máy bóng nhảy trên nóc nhà phóng tới đây, oán hận dẫm mạnh
chân, trợn mắt nhìn Lý Cáp, chỉ vào mũi hắn nũng nịu mắng:

- Dâm tặc! Ta sẽ quay lại tìm ngươi!

Dứt lời lập tức phi thân nhảy xuống, biến mất trên phố.

Lý Cáp kịp phản ứng, vội nói:

- Ai! Khoan đi đã!

Vội nhảy theo nhưng đã khuất bóng.

Lý Cáp hồi tưởng mùi thơm ngát mới ngửi được, xúc cảm từ lưng ong cùng
tiếng mắng nũng nịu hai chữ “Dâm tặc”, chừng đó đủ khẳng định thích
khách này là nữ rồi.

- Sao lại đi như vậy chứ?...

Lý Cáp đứng trên phố mất mát nói, nhớ lại câu nói của thích khách trước
khi đi lầm bẩm nói: “Sẽ quay lại sao? Nàng nói sẽ giữ lời chứ?”

Lúc này hai người mặc áo xanh tay cầm đao chữ thập hạ xuống.

- Nhị công tử, ngài không sao chứ?

Hai người cung kính hỏi.

Lý Cáp không trả lời, chắp tay sau lưng quay người đi về, khi đi ngang
qua hai người lầm bầm mấy chữ “Thật là một bộ ngực sữa cực phẩm a…” làm
hai người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #164