Chương 161: Hoa Phủ Bắt Giặc


- Bên cạnh hoàng đế cao thủ như mây, chúng ta chỉ có một cơ hội, một kích không đắc thủ lập tức rút lui.

Một giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng kim loại ma xát vào nhau.

Trong mật thất âm u chỉ có một viên dạ minh châu bé nhỏ, thoạt nhìn giống như chỉ có một hai người, lại tựa hồ có mười mấy người thậm chí nhiều hơn, không khí âm trầm áp lực.

- Giáo chủ nói qua, còn có thái sư Lý Tiêu...

Giọng nói của một người cúi thấp đầu vang lên.

Giọng nói lúc trước lại vang lên:

- Cái đó ta cũng biết, nhưng cao thủ bên người Lý Tiêu sẽ không ít hơn hoàng đế, thậm chí còn nhiều thế lực bí ẩn hơn. Chúng ta không nắm chắc bằng ám sát hoàng đế nên chỉ có thể hy vọng ám sát hoàng đế đồng thời giết nốt Lý Tiêu. Nếu không thì dù là động vào ai trước cũng sẽ rất phiền toái với hành động tiếp theo.

- Sầm Đầu, Bình Lỗ Đại tướng quân Lý Cáp kia làm sao bây giờ? Nghe nói hắn có dũng vạn phu không đỡ được, lần Bắc thượng thảo nguyên khuất phục người Hồ cơ hồ nhờ một tay hắn cả. Người như vậy nếu chúng ta không thể sử dụng sau này tất có họa lớn. Phải trừ.

Lại một giọng nói vang lên.

Được gọi là Sầm Đầu nói:

- Việc này ta đã chuẩn bị tốt rồi, đối Lý Cáp không thể dùng lực, chỉ có thể dùng trí. Cho dù vạn quân cũng khó tổn thương hắn nên phái người đến cũng không để làm gì.

- Ý của Sầm Đầu là?

- Theo ta được biết, Bình Lỗ tướng quân Lý Cáp lần này nhập kinh, không chỉ có thụ phong lĩnh thưởng, tham gia lễ mừng, đồng thời cũng là vì kết hôn với Hoa Tư tiểu thư Hoa gia. Nếu chúng ta không thể tấn công trực tiếp hắn, vậy thì âm...

Sầm Đầu ẩn thân trong bóng đêm âm trầm nói.

- Chúng ta bắt Hoa Tư áp chế Lý Cáp sao?

Một người nghi ngờ nói.

Sầm Đầu trừng mắt nhìn người kia, vẫn giọng giọng nói như kim loại ma xát vào nhau mắng:

- Đồ đần, áp chế thế nào? Bắt hắn tự sát sao? Ý kiến đần vậy cũng nói được.

Bỗng ngừng một chút, mới chậm rãi nói:

- Lý Cáp chưa từng gặp mặt vị hôn thê của hắn, cũng không quen biết, chỉ cần chúng ta cho người ta giả dạng thành Hoa Tư, đợi đêm động phòng hoa chúc...Lúc đó, mặc dù là Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo, khi giao hoan cũng không thể nào, đến lúc đó... Không giết hắn, cũng có thể phế một nửa.

- Sầm Đầu kế này cao minh.

Mọi người lập tức phụ hoạ, nghe thanh âm chí ít có hai, ba mươi người.

Sầm Đầu liếc mắt nơi tăm tối khắp ngõ ngách, nói:

- Trương Chiêu, Địch Minh, dịch dung các ngươi sở trường nhất, việc này giao cho hai ngươi đi làm. Đến lúc đó hoàng đế tế tổ qua rồi, chúng ta vô luận thành bại đều cũng rút lui khỏi kinh thành, Lý Cáp liền giao cho các ngươi xuống tay. Nhớ kỹ, đừng để lộ bí mật, nếu thất thủ bị bắt, các ngươi nên biết làm thế nào rồi chứ?

- Thuộc hạ biết!

Hai cái bóng đen đồng thời từ trong góc lóe ra, quỳ một gối xuống nói.

Ngày hôm sau, Lý Cáp đợi Hoa Vân, Hoa Minh Hùng lên triều, sau đó mới cùng Hương Hương, Thiên Thiên hai nàng tới cửa sau Hoa phủ.

Vẫn là Hương Hương giở trò cũ, đánh mê mọi người trong phủ, Lý Cáp thì nghênh ngang từ cửa sau vào phủ, ngựa quen đường cũ đến tiểu viện Hoa Tư.

Tới ngoài căn phòng Hoa Tư, Lý Cáp chứng kiến vị hôn thê của hắn đang cầm một cái con rối em bé ngẩn người. Nhìn con rối em bé, lại nhìn Hoa Tư, hắn bỗng nhiên biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt Hoa Tư quen thuộc như vậy. Nguyên lai nàng chính là nữ tử lần đó ngồi trong xe a!

Hoa Tư tựa hồ cảm thấy ánh mắt Lý Cáp, ngẩng đầu, chứng kiến mặt của hắn đang ở trước mặt mình, không khỏi thở nhẹ ra, nhanh lui mấy bước.

Lý Cáp mỉm cười, xoay người vào cửa sổ, vừa đi về phía Hoa Tư, vừa nói:

- Sớm vậy!

- Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng tới đây!

Hoa Tư cũng kích động.

Lý Cáp không khỏi có chút kỳ quái, ngày hôm qua không phải mới đùa vui sao? Sao hôm nay gặp hắn như thấy quỷ vậy?

- Làm sao vậy? Ta hôm nay lại tìm được một chỗ, mang nàng đi chơi được không? Nàng yên tâm, sẽ không bị phụ thân và ông nội nàng phát hiện.

Lý Cáp cười, tiếp tục đi về phía nàng, tình hình bây giờ tựa như một con sói đối mặt một bé cừu non.

- Ngươi đứng lại, đừng tới đây!

Hoa Tư vội la lên.

Lý Cáp nhíu mày, bước chân cũng không ngừng. Nhìn mặt mũi của nàng có chút tiều tuỵ, mắt đầy tơ máu, có chút đau lòng.

Hoa Tư tối hôm qua suy nghĩ một đêm, nàng không thể tiếp tục tiếp tục như vậy, người này hiển nhiên có ý đồ với nàng, nhưng nàng đã có hôn phu, không thể lại dây dưa không rõ cùng nam nhân khác, nếu không không chỉ có cho nàng, cũng sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho cả Hoa gia. Tuy rằng cái vị hôn phu kia còn chưa gặp mặt, cũng chưa thành lễ nạp thái, nhưng trong lòng của nàng vẫn là chồng tương lai.

Thấy Lý Cáp đã đi đến trước mặt, Hoa Tư quýnh lên, vừa vặn thấy bên cạnh có một cái kéo, lập tức nắm lấy, nói với Lý Cáp:

- Ngươi đừng tới đây, lại đến ta sẽ đâm ngươi!

Lý Cáp cười nói:

- Vậy đâm đi.

Nói xong tiếp tục đi về phía nàng.

Hoa Tư lùi về phía sau đã là vách tường, thật sự không có cách nào khác, dưới tình thế cấp bách nhắm ngay cây kéo vào cổ trắng muốt của mình:

- Đừng qua đây...

Lý Cáp nhíu mày, thật không ngờ Hoa Tư sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi kỳ quái nói:

- Hoa Tư, Tư Nhi, ngươi làm sao vậy?

- Mời ngươi tự trọng, ta không biết ngươi là ai, nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta đã có hôn phu, chúng ta sắp kết hôn, xin ngươi đừng tìm ta nữa.

Hoa Tư cự tuyệt nói.

Lý Cáp sửng sốt, lập tức cười nói:

- Ta cũng có hôn thê a.

Hoa Tư không khỏi chán nản:

- Ngươi có vị hôn thê còn tới tìm ta làm cái...

Bất quá nàng nói còn chưa nói xong, kéo trong tay đã bị Lý Cáp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt mất, ngay sau đó thân thể cũng bị ôm vào trong lòng.

- A!

Hoa Tư lên tiếng kinh hô, tiếp theo hết sức giãy dụa, nhưng nhu nhược như nàng làm sao là đối thủ của Lý Cáp

- Buông! Vốn tưởng rằng ngươi là người tốt! Không nghĩ tới cũng là dâm tặc! Ngươi buông! Ngươi dâm tặc thối tha!

Dâm tặc là dâm tặc, sao lại thêm chữ thối đây? Lý Cáp trong lòng buồn bực suy nghĩ, chính mình rõ ràng tối hôm qua mới tắm rửa. Bất quá hắn cũng cố ý mà buông lỏng cánh tay ra để Hoa Tư có thể giãy dụa, lại tránh không thoát được. Cảm thụ thân thể mềm mại vặn vẹo trong ngực mình, thật sự là thoải mái a.

Bất quá hắn cũng không dám làm gì nữa, xem trong lòng vị hôn thê mặt đã đỏ rực, nước mắt lưng tròng, ánh mắt nhìn mình cũng trở thành ai oán, nên giải thích nên giải thích a.

- Buông! ...

Hoa Tư còn giãy dụa.

- Ta ôm vị hôn thê cũng không được sao?

Lý Cáp trêu đùa.

- Ai là vị hôn thê của ngươi! Vị hôn phu của ta ở kinh thành, hắn là Đại tướng quân, ngươi nếu khi dễ ta, hắn sẽ không bỏ qua ngươi...

Hoa Tư oán hận trừng mắt nói. Bất quá nàng luôn nhu nhược, khi tức giận lại càng thêm đáng yêu.

- Nga? Kia vị hôn phu của nàng gọi là gì?

- Ngươi... Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Ngươi không thể trêu vào hắn, ngươi mau thả ta, ta sẽ làm như chưa bao giờ thấy ngươi, sau này ngươi cũng đừng tới tìm ta!

Hoa Tư lại tránh né, giãy dụa vô ích.

- Nàng sẽ không đến vị hôn phu của mình tên là gì cũng không biết chứ?

- Ai nói không biết, hắn chính là Bắc phạt quân Bình Lỗ Đại tướng quân Lý Cáp!

Hoa Tư trừng mắt nói:

- Hắn nếu là biết ngươi như vậy với vị hôn thê của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!

- Nàng vô cùng hiểu hắn nha.

Lý Cáp cười nói.

- Nàng gặp hắn chưa?

- Ta thấy hắn hay chưa có quan hệ gì với ngươi, nếu nếu không buông ta sẽ gọi người đến.

- Kêu đi.

- Ngươi...

Hoa Tư cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng không kêu, nàng biết người trong phủ đã bị người này đánh mê dược, nàng kêu cũng vô dụng.

- Nếu ta là vị hôn phu của nàng thì sao?

Lý Cáp cười nói.

- Ngươi? Ngươi không phải Lý Nhị lang sao?

Hoa Tư ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn nói.

- Đúng a, ta là Lý Nhị Lang a, nhưng đại danh của ta là Lý Cáp, cấp bậc là của ta là Bình Lỗ tướng quân, ta có vị hôn thê, gọi là Hoa Tư.

Lý Cáp trên mặt thủy chung vẫn tươi cười, ôn nhu nhìn chăm chằm vào Hoa Tư trong lòng.

Hoa Tư ngây ngẩn cả người, chợt nhớ tới ngày hôm qua lái xe trên lưng có trường đao quân dụng, nhớ quân sĩ bao quanh khu rừng ngày hôm qua, nhớ xe ngựa của bọn họ vào thành không bị kiểm tra, nhớ Vũ Lâm quân đều xuống ngựa hành lễ khi xe ngựa đi qua, nhớ hắn trong nhà là lão Nhị...

Chẳng lẽ hắn thật sự là Lý Cáp, Lý gia nhị lang, là Uy Vũ tướng quân nổi tiếng Hoa Hạ, là vị hôn phu của ta? Hoa Tư nhìn mặt Lý Cáp, trong lòng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ.

Đúng vậy a, sớm nên nghĩ đến, Lý Nhị lang, không phải là Lý Cáp sao? Chỉ là... Chỉ là hắn làm sao có thể là Lý Cáp đây? Ánh mắt Hoa Tư không ngừng biến hóa, vẻ mặt phức tạp đến cực điểm, có giật mình, có do dự, có mâu thuẫn, có hoài nghi.

- Làm sao vậy? Không tin sao?

Lý Cáp nói xong buông một tay ra vào lòng rút tấm đồng cộp mác đại tướng quân ra, một tay kia lại vẫn ôm chặt eo Hoa Tư.

Hoa Tư nhìn năm chữ "Bình lỗ Đại tướng quân" thật to trước mắt cùng hai chữ nhỏ bên cạnh "Lý Cáp", trong lòng mê muội —— hắn thật sự là vị hôn phu của ta? !

- Thế nào, tin chưa?

Lý Cáp xác nhận Hoa Tư đã thấy rõ thân phận bài của mình sau đó thu hồi vào lòng.

Nhưng lúc này, nước mắt Hoa Tư bỗng nhiên chảy xuống, Lý Cáp lập tức luống cuống, khó hiểu nói:

- Đừng khóc a, sao lại khóc?

Hoa Tư nâng hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy hắn nức nở nói:

- Ngươi vì sao phải gạt ta? Ngươi biết rõ ta là vị hôn thê của ngươi, còn như vậy...

Kỳ thật nàng cũng không hiểu vì sao phải khóc, vốn nàng có hảo cảm với nam nhân trước mắt này, hiện tại biết hắn kỳ thật là vị hôn phu của mình, trong lòng hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng nước mắt ngăn không được rơi xuống, giống như ủy khuất, lại như u oán.

Lý Cáp vừa cẩn thận lau nước mắt cho Hoa Tư, vừa nhẹ giọng nói:

- Ta cũng vậy ngày đó ở “Vạn hội hoa xuân” gặp được nàng sau mới biết được nàng chính là vị hôn thê của ta, sau lại biết nàng luôn chờ đợi trong phủ, ít đi ra ngoài, rất buồn, liền trộm tới tìm nàng, muốn mang nàng đi ra ngoài vui vẻ. Hơn nữa, ta cũng không còn lừa nàng a, nhiều nhất chỉ là giấu diếm không nói thôi.

Ở Đại Hạ Quốc, theo như phong tục, việc gả cưới, nhà gái thu qua lễ hỏi sau, trước hôn lễ một tháng, chú rể cô dâu không thể gặp mặt. Bất quá quy củ này quyền quý thế gia chú trọng chứ gia đình bình thường đa số không tính toán cái quy củ này.

Lý Cáp lại nhìn về phía Hoa Tư trong tay vẫn nắm cái con rối em bé nói:

- Nếu ta lừa nàng, nàng cũng có thể đã lừa ta một lần a. Đêm Vạn hội hoa xuân đó, ta hỏi nàng chúng ta gặp qua chưa, nàng còn gạt ta nói không có. Nói như vậy, chúng ta xem như mỗi người một lần, hòa nhau, được chứ?

Hoa Tư cũng nhỏ giọng nói thầm:

- Mới gặp lần đầu còn chưa nhớ rõ, sao có thể trách ta lừa ngươi...

Lý Cáp nghe nói như thế, biết đã sau cơn mưa trời lại sáng, cười hắc hắc ôm nàng vào lòng.

Cùng lúc đó, ở ngoài Hoa phủ, hai nha hoàn Hoa phủ đang đi trên phố Chu Tước, chuẩn bị về phủ.

Trong lúc hai nàng đến trước cửa một nhà, bỗng nhiên từ trong tường nhảy ra hai bóng đen, mỗi người nắm cổ một người nhảy vào trong. Tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, thậm chí Vũ lâm quân vừa mới đi qua cách đó không xa đều không phát hiện ra chút nào.

Ai có thể nghĩ đến, ở phố Chu Tước cũng có người dám ban ngày ban mặt làm như thế?

Bất quá Vũ lâm quân không thấy, cũng không phải tất cả mọi người không thấy, trong một ngách rẽ phố Chu Tước, một sổ đạo mục quang thu hết tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh vào mắt.

Chỉ chốc lát, trên tường nhà kia lộ ra nửa cái đầu, nhìn chung quanh một chút, xác định không ai sau liền nhảy ra, ngay sau đó lại một người nhảy ra. Tập trung nhìn kĩ, hai người này là hai nha hoàn Hoa phủ mới bị đánh ngất.

- Địch Minh, sao ta cảm giác có người nhìn mình chằm chằm nhỉ?

Một nha hoàn bỗng nhiên nói.

Địch Minh ánh mắt như điện, nhanh chóng quét vài lần bốn phía, thấp giọng nói:

- Trương Chiêu, đừng đa nghi, không ai đâu.

Hai người liền đi đến Hoa phủ, nhưng Trương Chiêu vẫn cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác mình bị người giám thị, có thể nhìn chung quanh, trừ bỏ thỉnh thoảng vài Vũ lâm quân tuần tra ra cũng không có ai khác. Dọc theo đường đi cũng không có ai đến hỏi hoặc là tìm bọn họ gây phiền toái.

Bất quá sau khi hai người vào Hoa phủ, lại cảm thấy không khí có chút khác thường. Trước mặt là hai người hầu, đều là ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, đầu nghiêng lệch, thấy bọn hắn tiến vào, cũng không ai có phản ứng.

Hai người lập tức cảm thấy không đúng, có cổ quái, quả nhiên lập tức ngửi một mùi thơm quỷ dị.

- Không tốt!

Trương Chiêu kinh hô, chứng kiến Địch Minh ánh mắt đã có chút mê mang, vội đánh lên lưng hắn, muốn đánh hắn tỉnh lại. Nhưng Địch Minh không những không tỉnh táo lại, còn trực tiếp tái ngã xuống đất.

Trương Chiêu trong lòng khẩn trương, nín thở ngưng thần, tự bảo vệ không cho mình bị hôn mê.

Một tiếng "Di" nhẹ nhàng vang lên, một thân ảnh trắng muốt xuất hiện trước mặt Trương Chiêu, rõ ràng là một bạch y tiên tử không nhiễm khỏi lửa nhân gian, mắt hắn mê loạn, thiếu chút nữa bị mùi thơm gây mê, nhanh chóng cắn lưỡi, mới xem như bảo vệ tâm thần.

Mỹ nữ tựa thiên tiên này, dĩ nhiên là Hương Hương. Kỳ thật nàng dùng mùi thương đánh mê người trong Hoa phủ là một pháp thuật cấp thấp của hồ yêu. Loại này pháp thuật có chỗ tốt, là không tạo bất kì ảnh hưởng bất lợi gì cho người bị trúng, cũng không có tác dụng phụ, chỉ làm người ta ngủ say một giấc. Nhưng chỉ cần hơi tập trung thì không bị ảnh hưởng.

Trương Chiêu này đúng là hơi thông đạo pháp, mà Hương Hương thi pháp lại dùng cho người bình thường nên ảnh hưởng rất nhỏ đến hắn.

Vốn xem hai người này đều người mang võ công, không nên có đạo pháp. Bởi vì vô luận là tu luyện đạo thuật hay là võ thuật, đều cần chuyên nhất, nếu không cơ bản không có khả năng có thành tựu, cho nên có rất ít người đạo vũ song tu, thông thường làm như vậy không phải là người mọi thứ đều tinh thì chỉ biết chút da lông mà thôi. Mà Trương Chiêu là loại sau, hắn có học lướt qua, cũng không tinh thông.

Cho nên đối mặt ngàn năm yêu hồ Hương Hương hắn cũng chỉ đành bó tay thôi.

Khi Hương Hương một tay nhấc một người thì trong tiểu viện Hoa Tư Lý Cáp cùng vị hôn thê của hắn đã là ôm nhau ngồi trên ghế đá trong bụi hoa vừa nói vừa cười. Không thể không nói, Lý Cáp lừa gạt nữ hài tử càng ngày càng mạnh.

Ba!

Hương Hương ném hai người lên mặt đất sau đến bên cạnh Lý Cáp ôn nhu nói:

- Chủ nhân, hai người này thân phận không rõ, cải trang nhập phủ, mưu đồ gây rối.

Lý Cáp còn không nói gì, Hoa Tư trong ngực của hắn đã lên tiếng kinh hô:

- Tiểu Lục, Tiểu Hồng?

Nói xong nhìn về phía Hương Hương, nhíu mi nói:

- Hai người họ là nha hoàn trong phủ chúng ta, từ nhỏ đến lớn...

Hương Hương cũng không đáp, chính vung tay lên, ống tay áo bằng sa mỏng màu trắng quét qua mặt hai người trên mặt đất, lập tức hiện ra hai khuôn mặt dữ tợn, màu da đen như than cùng cánh tay trắng muốt quả thực khác biệt, cùng với thân thể lồi lõm gợi cảm lại càng khiến cho người ta thấy rợn gáy ghê tởm.

- Như thế nào... Như thế nào vậy... Bọn hắn...

Hoa Tư bị hù sợ, chui vào trong lòng Lý Cáp.

- Xem ra những người đó muốn động thủ với Hoa phủ...

Lý Cáp vỗ về Hoa Tư híp mắt lẩm bẩm.

- Muốn cứu tỉnh bọn hắn hỏi chút không?

Hương Hương nói.

Lý Cáp lắc lắc đầu, thấp giọng an ủi Hoa Tư:

- Ta đi về trước, ngày mai trở lại thăm nàng. Hương Hương ở lại cùng nàng trước, lát nữa ta sẽ bảo ông nội phái người đến Hoa phủ, yên tâm đi có ta ở đây, không có chuyện gì đâu!

Để Hương Hương lại bảo hộ Hoa Tư, Lý Cáp thì dẫn theo hai người kia rời Hoa phủ, lên xe ngựa về phủ thái sư.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #161