Chương 159: Hẹn Hò


Tiểu Bích nhìn thấy tiểu thư ngồi ở trong viện ngẩn
người, khẽ thở dài. Từ buổi sáng sau khi Hoa Tư rời khỏi giường đến giờ
tinh thần vẫn không phấn chấn, phờ phạc, mãi đến sau ăn cơm trưa, vẫn là bộ dáng tiều tuỵ, làm cho người ta nhìn thấy thực đau lòng.

Kỳ quái, đêm qua trước khi ra ngoài vẫn tốt, tại sao trở về lại thành
như vậy? Lão gia tối hôm qua sau cùng cũng không dùng gia pháp? Trong
lòng Tiểu Bích thực khó hiểu.

Bỗng nhiên một trận mùi thơm thản nhiên bay vào trong mũi, Tiểu Bích
không khỏi nhăn mi lại, là cái mùi gì, như thế nào từ lúc ở trong viện
đến giờ vẫn chưa ngửi qua, không giống như là mùi hoa a? Mới vừa nghĩ
đến đây, liền bị một trận mệt mỏi đánh úp, tiếp theo cái gì cũng không
biết.

Hoa Tư vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mình trong gương, không biết nghĩ đến
cái gì, một chút cũng không biết, thậm chí thị nữ phía sau là đang đứng
ngủ cũng không hay.

Mấy sợi tóc trên trán bị gió nhỏ nhẹ nhàng lay động, đôi mắt giống như
một vũng thanh đàm, thỉnh thoảng lại tạo nên vài đoá gợn sóng.

Bỗng nhiên, trên mặt cánh hoa trước mắt có một con Hồ Điệp màu sắc sặc
sỡ ngừng lại, Hồ Điệp cỡ khoảng như bàn tay. Hai mắt Hoa Tư lập tức toả
sáng, trong nháy mắt mặt cười tươi như trời mây biến thành trời quang.

- Làm sao ngươi đến được nơi này? Điệp nhi Điệp nhi, là ngươi đến tìm ta sao?

Hoa Tư nhẹ nhàng vươn tay chỉ đến hướng thất thải Hồ Điệp.

Ngay khi tay nàng sắp chạm đến Hồ Điệp thì Hồ Điệp lại đột nhiên vẫy
cánh bay mất. Hoa Tư quýnh lên, đứng lên đuổi theo, nhưng ánh mắt đuổi
theo con Hồ Điệp kia , lại ngây dại.

Thất thải Hồ Điệp xinh đẹp dừng lại trên bả vai rộng của một người nam
nhân. Trong tiểu viện của Hoa Tư, đột nhiên xuất hiện một nam tử cao
lớn, trên mặt mỉm cười thản nhiên, ánh mắt đang nhìn cô nương xinh đẹp
trước mắt, biểu cảm kia, thật giống như đang nói:

- Cuối cùng ta cũng tìm được nàng!

- Ngươi… Ngươi…

Hoa Tư nhìn thấy hắn, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ lên, không nhịn được mà cuối đầu xuống, nhìn thấy vạc áo của mình, trong lòng bùng bùng nhảy
múa. Vừa rồi là nàng đang nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nghĩ đến thất
thải Hồ Điệp kia, nghĩ đến nam tử có nụ cười đẹp kia, phát hiện nam tử
kia bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhìn nàng mỉm cười, trong lòng
không khỏi khiến người khác nhìn thấu tâm tư tình cảm.

- Ngươi tên Hoa Tư, đúng không?

Nam nhân này dĩ nhiên là Lý Cáp, hắn chậm rãi đi đến hướng vị hôn thê xinh đẹp của mình, nhẹ mỉm cười nói.

- Đúng vậy.

Hoa Tư thấp giọng đáp lại, mới chợt phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn:

- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Nếu để cho người khác biết trong tiểu viện của nàng xuất hiện một nam tử xa lạ thế này, thật có thể như phụ thân nàng thường nói, thanh danh bị
huỷ hết, tuy rằng trong lòng nàng kỳ thực rất muốn nhìn thấy nam tử này.

Lý Cáp chạy tới trước mặt Hoa Tư, rồi ngừng lại cách nàng hai bước chân, mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên là trèo tường vào.

- Trèo tường?

Hoa Tư không khỏi thất thanh kinh hô, hắn làm sao có thể trèo tường vào? Phải biết rằng viện tử của nàng là bên trong nội viện Hoa Phủ, ngoài
tường còn có nhữnng sân nhỏ khác, muốn trèo tường tiến vào, chính là cần phải vượt qua nhiều cái sân đó. Ban ngày ban mặt thế này, hắn lại ở
trong phủ Thương Thư trèo tường đến mức thần không biết quỷ không hay.

- Công phu của ngươi tốt lắm sao?

Lý Cáp nụ cười càng sáng lạn hơn:

- Ta nghĩ ở trong Hạ Quốc, không tính là đệ nhất, thì cũng có thể là đệ
nhị. Nhưng nếu ta là đệ nhị, chỉ sợ cũng không ai dám nhận là đệ nhất.

- Khoác lác!

Hoa Tư khẽ vểnh miệng nói, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới vị hôn
phu từ trước đến nay được người xưng là nhất võ dũng mãnh. Nghĩ đến mình bây giờ sắp là con gái xuất giá, cùng một nam tử xa lạ tại chính tiểu
viện của mình nói chuyện, giống như là một cuộc hẹn, liền không khỏi
dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi.

Lý Cáp cũng không có giải thích gì, cười nói:

- Một mình nàng ở trong tiểu viện này, chắc chắn là rất buồn?

Hoa Tư chợt nhớ tới, trong viện không phải chỉ có một mình nàng, vội
nhìn lại hướng Tiểu Bích, thấy thị nữ của mình đang nghiêng đầu đứng
nguyên tại chỗ ngủ.

Bên cạnh nàng vang lên thanh âm:

- Nàng yên tâm, nàng ấy không có việc gì, chỉ là đang ngủ.

- Ngươi… Làm sao ngươi tìm được ta?

Hoa Tư đem khoảng cách giữa mình và Lý Cáp gần lại một chút. Nàng cảm
giác ở trước mặt nam nhân này thực dễ bị lạc mất chính mình, điều này
thực quá nguy hiểm, nhưng lại khiến cho nàng cứ như vậy mong ngóng.
Nhưng những lời nói tối hôm qua của phụ thân lúc nào cũng ở trong đầu
nhắc nhở nàng, quyết định của nàng, việc nàng làm, đã không còn là dính
dáng đến hạnh phúc riêng của nàng, mà là liên can đến sinh tồn tử vong
của cả Hoa gia.

Lý Cáp cười nói:

- Đương nhiên là bản lĩnh của ta.

- Vậy… Vậy ngươi tìm ta làm gì?

Ánh mắt Hoa Tư vẫn không dám nhìn vào mặt Lý Cáp. Tuy rằng là nàng thực thích nụ cười ấm áp như ánh mặt trời kia.

- Nàng đã quên, tối qua nàng vẫn chưa đáp ứng ra một chuyện sao?

Lý Cáp nói.

Hoa Tư nhớ tới, tối hôm qua quả thật đã nhận lời, chỉ cần hắn có thể
triệu hoán thất thải Hồ Điệp kia đến, bản thân sẽ đáp ứng hắn làm một
chuyện. Lúc ấy vốn tưởng là hắn chỉ nói đùa, Hồ Điệp làm sao có thể nghe lời người ta điều khiển, huống hồ hắn cũng không biết mình ở đâu, cho
dù đáp ứng rồi, bất quá cũng chỉ là kẻ hư danh hứa xuông mà thôi. Lại
không nghĩ rằng, hắn không những có thể làm cho Hồ Điệp kia nghe lời hắn gọi, mà còn giống như thần thông đến ngày hôm sau liền tìm tới mình,
ngay cả tên cũng biết được.

- Vậy… Vậy ngươi muốn ta làm chuyện gì? Ngươi đã nói… Ta phải tự nguyện mới được.

Hoa Tư thấp giọng nói, trong lòng không khỏi nghĩ đến, hiện tại trong
nội viện chỉ có một mình đứng đối diện hắn, nếu như hắn muốn giở trò xấu với mình, vậy phải làm thế nào? Với võ công của hắn, bản thân nhất định không có cách nào giãy dụa phản kháng. Nhưng sau đó lại lập tức cảm
thấy được, hắn nhất định sẽ không làm như vậy đối với mình. Về phần tại
sao, trong lòng cũng không nói được nguyên nhân.

- Ừ, nàng suốt ngày ở trong phủ nhất định rất buồn chán, ta mang nàng đi ra ngoài chơi, thế nào?

Lý Cáp cười nói, như vậy tựa như lừa tiểu gà mái vào tay con chồn.

- Đi ra ngoài chơi?

Hoa Tư do dự. Nàng biết rằng, bản thân cần phải từ chối. Nàng là nữ tử
đã đính hôn, nàng là vị hôn thê của người khác, không thể cùng nam tử
như hắn đi ra ngoài. Nhưng trong lòng lại vô pháp kiềm chế mà nhớ đến
tình cảnh tối hôm qua ở “Vạn Hoa hội”. Nhìn thấy nụ cười của nam nhân
trước mặt, không tự chủ liền muốn đáp ứng.

- Nàng muốn cùng ta đi ra ngoài chơi không?

Lý Cáp thay đổi cách hỏi.

- Muốn.

Ma xui quỷ khiến, Hoa Tư gật đầu, nhưng nàng lại lập tức phản ứng, vội hỏi:

- Nhưng nếu phụ thân ta biết được, sẽ rất phiền toái…

Lý Cáp cười nói:

- Nàng yên tâm, gia gia và phụ thân của nàng đều không ở nhà. Chúng ta
đi ra ngoài chơi một chút là được rồi, sẽ không để cho người ta phát
hiện nàng rời khỏi viện tử.

- Nhưng mà…

- Ta cam đoan với nàng, nhất định sẽ không để nàng bị phát hiện, được không?

- Này…

Trong lòng Hoa Tư vẫn là đấu tranh kịch liệt, lý trí nói cho nàng biết, không thể đi. Nhưng ý nghĩ lại là muốn đi.

- Nàng nguyện ý đi với ta, phải không? Trong lòng nàng là nguyện ý, đúng không?

- Ta…

Hoa Tư không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng Lý Cáp cũng không cần nàng trả lời, trực tiếp một tay nắm cả eo
nàng, mặc kệ nàng kinh hô, bước hai bước, nhảy ra tiểu viện.

- Ở bên ngoài tiểu viện, vẫn là nội viện Hoa phủ. Hoa Tư nhìn thấy trên con đường tối trong phủ có vài vị hạ nhân đang đứng canh, ngộ nhỡ để
cho bọn họ thấy được, phụ thân truy hỏi, nàng phải giải thích như thế
nào?

- Không cần phải lo lắng, bọn họ đều đang ngủ.

Lý Cáp biết Hoa Tư lo lắng đến cái gì, thổi nhẹ ở bên tai nàng nói.

- Đang ngủ?

Hoa Tư sửng sốt, nhìn về phía những hạ nhân kia, quả thật cả đám cùng
Tiểu Bích trong viện đều giống nhau, đứng nguyên tại chỗ, nghiêng đầu,
mắt nhắm, một bộ dáng ngủ say.

- Tại sao có thể như vậy, làm sao ngươi làm được?

Hoa Tư ngạc nhiên hỏi.

Lý Cáp mỉm cười, nói:

- Ta nói rồi, là bản lĩnh của ta thôi.

Nói xong ôm chặt eo nàng, mang nàng chạy ra khỏi Hoa phủ.

Đây đương nhiên không phải Lý Cáp thần thông, hết thảy đêu là hồ yêu
Hương Hương ở một bên tương trợ. Dựa vào pháp thuật của nàng, đã đem tất cả mọi người trong Hoa phủ rơi vào trạng thái tạm thời hôn mê.

Cho nên, trên đường đi ra ngoài, nhìn thấy người trong Hoa phủ, đều là
đứng ngủ, không một ai nhìn thấy hai người bọn họ. Bọn họ cứ như vâỵ
trực tiếp theo từ cửa sau Hoa phủ đi ra ngoài, lên xe ngựa đã sớm dừng ở ngoài cửa.

Hai người vừa mới lên xe, một bóng trắng cũng từ trong phủ nhảy ra, theo sát sau rồi lên xe ngựa, đúng là hồ yêu Hương Hương.

Trong xe ngựa Hương Hương cùng Thiên Thiên cũng không che mặt. Hoa Tư
sau khi thấy hai nàng, không khỏi thán phục, trên đời lại có nữ tử xinh
đẹp như thế! Tối hôm qua hai nàng đều che mặt, nàng chỉ cảm thấy dáng
người các nàng rất tốt, ánh mắt thực tinh, biết ràng bộ dáng của các
nàng không kém. Nhưng không nghĩ rằng hai nàng lại có vẻ đẹp như thế,
quả thực chính là hơn cả loại tiên nữ trần gian.

Bên cạnh hắn đã có nữ tử xinh đẹp như thế, vì cái gì còn muốn đến tìm ta? Hoa Tư nhìn về phía Lý Cáp ánh mắt càng thêm phức tạp.

Lý Cáp vừa lên xe liền nói với phụ xe do Dương Cận đảm đương:

- Đi thôi.

Sau khi xe ngựa bắt đầu chạy, Hoa Tư lập tức hỏi:

- Ngươi là ai?

Hiện tại nàng không nên đi ra ngoài, thì cũng đã ra rồi. Một khi đã như
vậy, phải như thế nào, thì như thế nấy đi. Nhưng thân phận của nam nhân
trước mắt nàng lại càng thêm kỳ lạ, có thể tìm được nàng, lại có thể dễ
dàng đi vào trong phủ Đại Hạ Quốc Thượng Thư tìm người, lại có thể làm
cho mọi người trong phủ đều đứng ngủ, rốt cuộc hắn là ai?

Lý Cáp cười cười, nói:

- Nàng có thể gọi ta là Lý Nhị Lang.

Đã biết Hoa Tư là vị hôn thê của mình, hắn bỗng nhiên lại không muốn
nhanh như vậy để Hoa Tư biết thân phận của mình. Hắn hy vọng trước khi
lấy nàng, phải lấy được trái tim nàng.

Lý Nhị Lang? Hoa Tư không khỏi nổi lên nghi ngờ, nàng chưa từng nghe qua tên này. Chẳng lẽ hắn là một cao thủ, đại hiệp nào đó trên giang hồ?

- Ngươi… Ngươi muốn mang ta đi đâu?

Hoa Tư trong lòng không yên hỏi.

- Rồi nàng sẽ biết.

Lý Cáp cười nói.

Hoa Tư chợt phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng, không khỏi khó hiểu hỏi:

- Ngươi… Ngươi nhìn ta làm cái gì?

Hai mắt Lý Cáp vẫn là đang nhìn kiều nhan của nàng:

- Chúng ta đã gặp qua chưa?

Hoa Tư nghe vậy ngẩn ra, lại nghĩ đến ngày ấy ở trên đường, hắn bỗng
nhiên từ ven đường ném một con rối vào trong xe ngựa của mà, con rối kia thật đáng yêu a! Cũng chính là ngày đó, nàng thấy được nụ cười tươi như ánh mặt trời kia, từ đó về sau ghi tạc trong lòng. Cũng bởi vậy, tối
qua mới có thể ở “Vạn Hoa hội”, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, nhờ
hắn giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, trải qua một cái “Vạn Hoa dạ” khoái
lạc.

Bất quá do dự một hồi, Hoa Tư vẫn là không có trả lời Lý Cáp, không có nói gặp qua, cũng không nói chưa thấy qua.

Lý Cáp cũng không có hỏi tiếp, ngược lại nổi lên hứng trò chuyện về
chuyện của Hoa Tư, muốn điều tra một chút. Mấy năm nay Hoa Tư rất ít đi
ra ngoài, cho dù xuất môn, cũng là trong xe ngựa, chưa bao giờ ở ngoài
công khai xuất đầu lộ diện, có thể nói là đúng chuẩn thục nữ thế gia.
Tối hôm qua, là lần đầu tiên Đại tiểu thư này chạy ra ngoài chơi.

Cho nên, trên đường đi hắn đều nói cho Hoa Tư biết về những nơi này một
chút, nói từ Giang Nam đến Tây Bắc, rồi từ Tây Bắc lại nói đến sa mạc,
lại từ sa mạc nói đến kinh thành, làm cho Hoa Tư nghe xong liền biểu lộ
vẻ mặt say mê. Cuối cùng, Lý Cáp còn đồng ý, sau này nhất định sẽ mang
nàng đi xem những nơi đó. Hoa Tư mặc dù cho rằng đây là hắn đang dụ dỗ
mình, nhưng trong lòng vẫn là vui vẻ cực độ.

Không bao lâu, xe ngựa ra khỏi cổng kinh thành, càng làm cho Hoa Tư cảm
thấy kỳ quái, hắn muốn mang mình đi đâu? Sẽ không phải… Trong lòng thất
kinh, nhưng trước mặt xem ra vẫn mang theo bộ mặt tươi cười, nhưng thế
nào cũng không giống là sẽ làm chuyện bất lợi đối với mình, tâm lại có
chút đè nén.

Xe ngựa lại đi theo hướng nam hồi lâu, cuối cùng ngừng lại, Hoa Tư xuống xe ngựa, không khỏi ngây dại.

Đây đúng là một mảnh rừng cây mỹ lệ! Trong rừng tiếng chim vang từng
hồi, màu sắc sặc sỡ, khắp nơi rõ ràng những động vật nhỏ kia đã bị kinh
động mà chạy mất.

Ở bên ngoài rừng cây, còn phảng phất thấy được có rất nhiều binh lính,
cuối cùng là ở nơi nào? Bên ngoài kinh thành sao lại có nơi như vậy? Hắn rốt cuộc là ai? Trong lòng Hoa Tư ngày càng nghi ngờ, nhưng rất nhanh,
nàng đã bị mảng rừng cây xinh đẹp cùng linh khí hấp dẫn.

Nơi này thật ra là “Minh viên” - nơi săn bắn của hoàng đế cùng các quý
tộc Vương Công thường đến, Lý Cáp hôm nay là đặc biệt đến xin chỉ thị
của gia gia, được cho phép đến, mới mang theo Hoa Tư đến nơi này chơi.

Hoa Tư hiển nhiên là không có ngựa, vì thế Lý Cáp cưỡi ngựa mang theo
nàng, còn Hương Hương và Thiên Thiên thì cùng cưỡi một con khác, Dương
Cận cầm cung tên theo sát ở phía sau.

Lý Cáp cũng không để binh lính trông giữ “Minh viên” dẫn đường, chính là năm người tự mình cưỡi ngựa ở trong rừng dạo chơi.

Qua một hồi nói chuyện với nhau, Hoa Tư có lẽ đã bị không khí trong khu
rừng này ảnh hưởng, cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng, chủ động lên tiếng
nói chuyện.

Nhưng mà bởi vì là ngồi trong lòng Lý Cáp, thỉnh thoảng lại sẽ đụng chạm vào thân thể hắn, nghe trên người hắn hơi thở nam tử, Hoa Tư cảm thấy
thân thể mình luôn mềm nhũn ra, không đè nổi khí lực.

Nàng phát hiện, hai nữ nhân bên cạnh Lý Cáp, Thiên Thiên khá thân thiết, dễ nói chuyện, miệng cũng rất ngọt, luôn kêu Hoa tỷ tỷ Hoa tỷ tỷ. Còn
Hương Hương thì khá lạnh nhạt, nói đúng hơn là lạnh lùng với người khác
ngoại trừ Lý Cáp. Thường thì không cùng những người khác nói chuyện,
nhưng đối với Lý Cáp là ngoan ngoãn phục tùng.

Mấy người này mục đích cũng không phải là vì săn thú, hơn nữa Hoa Tư lại sợ thấy máu, cho nên bọn hắn một con mồi cũng không đánh, chỉ là ở
trong rừng dạo chơi khắp nơi một vòng, sau khi cười đùa đủ rồi, bèn quay trở về bên cạnh xe ngựa.

Mấy người lính trông coi xe ngựa thấy bọn họ trở về, liền tự giác lui ra ngoài, trước khi lui ra chỉ cuối người thi lễ với Lý Cáp một cái, cái
gì cũng không nói, Lý Cáp cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ. Khiến cho Hoa Tư thông qua xưng hô vẫn không đoán ra được thân phận của hắn.

Trên đường trở về, ở trong xe, Lý Cáp bỗng nhiên hát lên bài :

“Thanh thanh hà biên thảo, du du thiên bất lão ( xanh xanh cỏ ven sông, ngày kéo dài không tắt).

Dã hoả thiêu bất tẫn, phong vũ xuy bất đảo. ( Lửa dữ thiêu không chết, mưa gió thổi không ngã).

Thanh thanh hà biên thảo, miêm mien đáo hải giác. ( xanh xanh cỏ ven song, kéo dài đến góc biển).

Hải giác lộ bất tẫn, tương tư tình vị liễu. (Đường góc biển vô tận, tình tương tư chưa dứt).”

Hát lên hát lên, Hương Hương cùng Thiên Thiên cũng đồng thanh hát lên:

- Vô luận xuân hạ dữ thu đông nhất dạng thanh thúy nhất dạng hảo, vô
luận nam bắc dữ tây đông đãn nguyện tương tùy đáo chung lão~ ( Vô luận
xuân hạ cùng thu đông đều xanh tươi như nhau, vô luận nam bắc cùng tây
đông, chỉ mong cùng nhau sống đến quãng đời còn lại).

Hoa Tư chưa từng nghe qua ca khúc như vậy, không khỏi cảm thấy say mê.
Đến lần thứ hai, nàng cũng có thể cùng ba người hát chung.

Trong một mảnh tiếng ca, xe ngựa quay trở về kinh thành. Khiến cho Hoa
Tư ngạc nhiên chính là, quân ở cửa thành Vũ Lâm lại không có kiểm tra xe ngựa đã để cho bọn họ đi vào. Tuy rằng trước kia mỗi lần nàng ra vào
thành, Vũ Lâm quân cũng không có kiểm tra xe ngựa, nhưng phải biết rằng
bọn họ có lệnh bài của Thượng Thư phủ mới có thể như vậy. Dân chúng bình thường hoặc là quan viên cấp thấp mặc dù có gia tài vạn bạc, khi vào
thành cũng phải chịu kiểm tra.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Hoa Tư đoán nam nhân trước mắt này
xem như là đại hiệp giang hồ, thân phận của hắn, tuyệt đối không đơn
giản như vậy.

Lúc này đã là hoàng hôn, nắng chiều xuống núi, ở trong xe, Hoa Tư đang
cùng Thiên Thiên lưu luyến chia tay. Đến Chu Tước nhai thì trong lúc vô
tình nhấc màn xe lên nhìn thoáng qua, bắt gặp xe ngựa của gia gia Hoa
Minh Hùng, Hoa Tư lên tiếng kinh hô, nhìn Lý Cáp vội la lên:

- Gia gia của ta đã trở về! Làm sao bây giờ?

Lý Cáp nhấc màn xe lên nhìn thoáng qua, nói với đánh xe Dương Cận ở phía trước nói:

- Vượt qua đi lên.

Dương Cận đáp một tiếng, lập tức hung hăng vung roi đánh ngựa.

Nghe xong những lời ấy, Hoa Tư thiếu chút nữa từ chỗ ngồi té xuống, lại
có thể ở Chu Tước nhai vượt qua xe ngựa của đương triều Thượng Thư ,
này…

Thiên Thiên bên cạnh đỡ nàng, xe ngựa bắt đầu tăng tốc mạnh, không lâu
liền vượt qua phía trước Hoa Thượng Thư. Phía sau - tại xe ngựa của
Thượng Thư truyền lại tiếng chửi mắng của tên phu xe, nhưng mà tiếng
mắng chỉ hô một nửa, lập tức ngừng lại, tựa hồ là đột ngột nuốt trở lại
vào bụng, khiến cho trong lòng Hoa Tư khó hiểu.

Phía trước truyền đến một hồi tiếng bước chân dày đặc, tâm Hoa Tư lập
tức lại hiểu rằng, nàng biết là đã gặp phải Vũ Lâm quân của Chu Tước
nhai.

Nhưng kỳ quái chính là, tốc độ xe ngựa không giảm, trái lại đám Vũ Lâm
quân kia đồng loạt dừng bước, chỉ nghe truyền đến một trận tiếng cọ sát
do chỉnh tề áo giáp vang lên. Hoa Tư không khỏi nghi hoặc, kép một góc
màn xe nhìn hướng ra ngoài, đã thấy ở kia hơn mười người Vũ Lâm quân
đồng loạt đối với xe ngựa của mình thi lễ.

Chỉ chốc lát, xe ngựa dừng, đến bên ngoài cửa sau Hoa phủ, Lý Cáp trực
tiếp mang Hoa Tư vào phủ, Hương Hương theo sát phía sau mà vào. Trong
phủ một đám hạ nhân vẫn còn ở tư thế lúc hôn mê, mà Hoa Thượng Thư lúc
này mới vừa xuống xe ngựa ở trước đại môn.

- Ngày mai ta lại đến tìm nàng.

Lý Cáp cười nhéo nhéo tay Hoa Tư, để lại những lời này liền rời đi.

Cùng lúc là Lý Cáp từ cửa sau Hoa phủ rời đi, đồng thờii Hoa Thượng Thư
cũng từ đại môn vào phủ, Hoa phủ bị một trận gió mùi thơm nhẹ thổi qua,
hơn trăm người hầu cùng gia nhân Hoa phủ nháy mắt từ trong hôn mê tỉnh
lại, mê mang nhìn thấy sắc trời đã muốn biến thành đen, khó hiểu vỗ mạnh đầu.

- Thật là kỳ quái, như thế nào đứng cũng có thể ngủ.

Tiểu Bích nói thầm rồi đưa tay lên xoa lưng mỏi, dụi dụi hai mắt, nhìn
nhìn sắc trời, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trong hoa viên cạnh Hoa Tư
ôn nhu nói:

- Tiểu thư, người đã ngồi ở đây suốt buổi trưa rồi, vẫn nên về phòng
nghỉ ngơi một chút đi? Đợi lát nữa nô tỷ tới gọi người ăn cơm.

Hoa Tư ngẩn đầu nhìn trời, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì. Này… Có được tính là cuộc hẹn hò đầu tiên của nàng không?

Lý Nhị Lang, hắn cuối cùng là ai đây? Hoa Tư trong lòng đã tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng đã ngập trong mâu thuẫn: ngày mai.. Hắn bảo ngày mai
sẽ đến tìm ta, ta có nên theo hắn đi ra ngoài hay không?

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #159