Chương 158: Dạ Đàm


- Gia gia.

Lúc Lý Cáp đến trong thư phòng Lý thái sư thì vị Đại Hạ Quốc quyền thần này đang phiên duyệt lên vài chỗ trình báo.

- Thiết Lang à, “Vạn Hoa hội” thế nào? Khiến cho con vẫn còn vui vẻ sao?

Lý thái sư dừng tay lại, ngẩng đầu lên. Hai vị thị nữ bên cạnh Lý Cáp lập tức rót trà.

Lý Cáp có thể cảm nhận được, trong phòng và ngoài phòng chí ít có đến
mười mấy vị cao thủ đang bảo hộ gia gia. Mặc dù hắn không có chân khí,
nên không thể biết chính xác là có mấy người, nhưng ở chỗ này, cảm giác
này tuyệt đối không có sai. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bên người
gia gia cũng đã phòng vệ chặt chẽ như vậy, Đại Hạ hoàng đế kia, chẳng
phải là luôn luôn có hơn mười vị cao thủ bảo hộ?

Lý Cáp ngồi xuống nâng chum trà lên hớp một ngụm nói:

- Gia gia, hôm nay ở “Vạn Hoa hội” con có gặp một người.

- Nga? Người nào?

Lý thái sư hỏi, hắn biết cháu mình có ý đặc biệt đến đây nói với hắn về người này, vậy dám chắc người này không tầm thường.

- Người nọ thoạt nhìn bộ dáng hai lăm hai sáu tuổi, mang theo một đám thủ hạ, mỗi người đều mang đao.

Lý Cáp miêu tả nói:

- Hơn nữa, ngang hông hắn có treo một cái ngọc bội, màu xanh đậm, hình rồng.

- Ừ?

Lý thái sư nói:

- Long ngọc màu xanh đậm?

- Đúng, gia gia cũng biết người kia là ai?

Lý Cáp hỏi.

Lý thái sư trầm ngâm nói:

- Hai mươi lăm hai mươi sáu… Long ngọc màu lam... Ắt hẳn là Đằng Lăng vương Hàn Bình rồi.

- Đằng Lăng vương?

Lý Cáp ánh mắt híp lại, hỏi:

- Hay là người thiếu chút nữa trở thành thái tử Đằng Lăng vương?

- Không sai. Ngươi ở “Vạn Hoa hội” tình cờ gặp hắn? Các ngươi có nói gì không?

- Không có, không có nói một lời, thân phận cũng không nói rõ với nhau.

Lý Cáp nói, nhưng hắn cũng không đem việc gặp Hoa Tư ra nói.

- Đằng Lăng vương này, cũng như là đống cỏ, so với đương kim thái tử thì cũng chẳng ra gì. Bất quá chúng ta bây giờ là ủng hộ thái tử đăng cơ,
đến lúc đó thái tử đăng ngôi tân hoàng, cũng không giữ hắn lại được.

Lý thái sư nói.

Lý Cáp gật gật đầu, hiện tại trong lòng hắn đã biết. Đương kim hoàng đế
hiện thời thể yếu nhiều bệnh, mấy năm nay càng ngày càng không ổn. Chỉ
sợ không bao lâu hồn đã về Tây Thiên, rồi thái tử đăng cơ. Đến lúc đó,
Đằng Lăng vương này, hắc hắc…

- Gia gia, tiện thể cho cháu hỏi thêm, Phạm Tiến kia là người như thế nào?

Lý Cáp lại nghĩ tới tên hoạn quan trong triều là chỗ dựa của Nạp Lan thế gia..

Lý thái sư nói:

vChẳng qua chỉ là một người nịnh nọt tôm tép nhãi nhép thôi, cũng như
một tờ giấy đùa giỡn trước mặt hoàng thượng. Bất quá tiểu tử này vẫn còn tính thức thời, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đều rõ
ràng, bằng không cũng không sống lâu như vậy. Như thế nào? Thiết Lang,
không phải con đối với việc triều chính luôn không quan tâm sao? Tại sao mà hôm nay đến hỏi những thứ này? Hay là tên Phạm Tiến cùng ngươi có
xung đột?

Lý Cáp nói:

- Không có chuyện đó, chẳng qua muội phu của Phạm Tiến là Nạp Lan, gia tộc Nạp Lan ở trong võ lâm, thực khoa trương.

Lý thái sư suy nghĩ một chút, nói:

- Nạp Lan thế gia, hình như có nghe qua.

Nói xong nhìn về phía Lý Cáp:

- Thiết Lang, chờ sau khi đại hội Khánh Công của hoàng thượng đi qua,
con cũng nên phong tước thêm hàm. Tại Hạ Quốc này, cũng được coi là nhân vật nhất đẳng. Muốn làm chuyện gì, chỉ cần cảm thấy nên làm, đáng giá
làm, liền lập tức làm, không cần lo nghĩ nhiều. Mọi việc đều có phụ thân con, huynh trưởng cùng gia gia gánh vác cho con.

Những lời này của gia gia ám chỉ cái gì, Lý Cáp nghe tự khắc hiểu được. gia gia còn nói:

- Muốn diệt Nạp Lan gia, lập tức làm đi. Chỗ Phạm Tiến, không cần phải lo lắng.

- Tôn nhi hiểu được.

Lý Cáp cung kính đáp lời, có những lời này của gia gia, nhất định có rất nhiều chuyện không cần do dự lưỡng lự như vậy nữa. Từ những chuyện vừa
nói cũng có thể thấy được, thế lực của Lý gia hiện tại ở Hạ Quốc, đã gần như ở cục diện một tay che trời. Xem ra khi kinh thành rơi vào thế rối
loạn, người được lợi, là Lý gia mà thôi.

- Đúng rồi, đêm mai không cần chạy loạn, cùng ca ca con ở quý phủ ăn cơm. Tiện thể giới thiệu một người cho con biết.

- Ai?

Lý Cáp nghi ngờ nói.

- Đến lúc đó con sẽ biết. Dù sao tiểu tử này con nhất định sẽ muốn biết.

Lý thái sư mỉm cười nói.

Bên này Lý Cáp đang cùng gia gia thoải mái mà trò chuyện, bên kia Hoa Tư về đến Hoa phủ lại bị phụ thân Hoa Vân Cường tra hỏi.

Chứng kiến vẻ mặt Tiểu Bích trước mặt đang quỳ trên mặt đất, phụ thân
thì xanh mặt đứng ở trong phòng, bên cạnh mang theo một tấm ván gỗ đinh
dài, chính là lúc Hoa gia dùng công cụ chuyên dụng thi hành gia pháp,
trong lòng Hoa Tư không khỏi trầm xuống.

- Ngươi còn biết trở về ư?

Hoa Vân Cường giọng nói tựa hồ thực bình tĩnh, nhưng Hoa Tư lại biết
trong giọng nói nói ẩn dấu nhiều tức giận, liền đi đến buông thỏng người im lặng quỳ xuống.

- Là nữ nhi bức Tiểu Bích giúp, mọi chuyện không liên quan đến nàng, xin phụ thân trách phạt một mình nữ nhi là đủ rồi.

Hoa Tư hạ người, nàng đời này chỉ từng thấy qua ông nội dùng một thứ
gia pháp, mà đối tượng lần đó chính là phụ thân nàng. Mỗi khi hồi tưởng
lại cảnh tượng lúc đó, lòng nàng đều không cầm lòng được mà run rẩy.

Vật kia đánh lên người, không phải nhất định sẽ rất đau sao? Hoa Tư liếc mắt một cái lên tấm gỗ đinh trên bàn, trong lòng thầm nghĩ. Nàng từ nhỏ đến lớn đều là nữ nhân ngoan ở nhà, cha mẹ nói cái gì thì làm cái ấy,
là thục nữ nổi tiếng của kinh thành, cho nên chưa bao giờ chịu qua xử
phạt của gia pháp.

Hôm nay, xem ra là chạy không khỏi trận đòn này. Nghĩ vậy, Hoa Tư trong
lòng không nhịn được lại nhớ đến lúc vừa rồi bất ngờ gặp được Lý Cáp,
nhớ đến ánh mắt ấm áp cùng nụ cười như ánh mặt trời.

Nếu hắn biết là ta bị đánh, sẽ vì ta thương tâm sao? Trong lòng Hoa Tư thầm nghĩ.

Hoa Vân Cường phất tay để Tiểu Bích lui xuống, nhưng Tiểu Bích nhìn thấy tấm ván gỗ đinh dài và thân thể mềm mại phong phanh của Hoa Tư, không
khỏi vội la lên:

- Lão gia, tiểu thư cũng là nhất thời ham chơi…

- Đi xuống!

Còn chưa đợi nàng nói xong, Hoa Vân Cường liền hầm hừ trừng mắt quát.

Tiểu Bích chỉ biết đem những lời còn lại nuốt vào bụng, cắn môi nhìn Hoa Tư quỳ rạp trên đất, chậm rãi thối lui khỏi phòng.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại có Hoa Vân Cường và Hoa Tư.

Nhưng mà tất cả đều ngoài dự đoán của Hoa Tư, phụ thân cứ thế bình tĩnh đi đến bên người nàng, nói:

- Nói một chút đi, nay trốn đi, làm cái gì rồi?

Hoa Tư quỳ trên mặt đất đem từng việc ở “Vạn Hoa hội” nói ra, nhưng mà
không có nói gặp phải đám quý công tử kia cùng công tử áo tro bào có nụ
cười rạng rỡ.

Hoa Vân Cường nghe được Hoa Tư chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Không có gặp người quen của ngươi sao?

Hoa Tư lắc đầu nói:

- Không có.

- Không có là tốt rồi…

Hoa Vân Cường ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nhìn nữ nhi nói :

- Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, kẻo sinh bệnh. Ngươi cũng thật là, đã
là người sớm sẽ xuất giá, lúc này còn chạy loạn. Nếu để cho người khác
bắt gặp, biết khuê nữ Hoa gia xuất đầu lộ diện bên ngoài, thanh danh của ngươi có thể bị phá huỷ.

Hoa Tư từ mặt đất đứng lên, nhưng trong lòng không phục mà thầm nghĩ,
Tiểu Văn lúc đó cũng không phải thường xuất đầu lộ diện sao? Chẳng lẽ
thanh danh của nàng cũng bị phá huỷ? Nam nhân muốn lấy nàng chẳng phải
xếp hàng dài từ Chu Tước môn đến Bạch Hổ môn sao?

- Tư nhi, ngươi nên biết, vị hôn phu của ngươi là con cháu Lý gia, chính nhân vật có quyền thế rất mạnh tại Đại Hạ Quốc. Làm thông gia của Lý
gia, đối với Hoa gia chúng ta rất quan trọng, thậm chí là liên quan đến
đại sự sinh tồn tử vong. Ngươi hiểu chưa?

Hoa Vân Cường tận tình khuyên bảo nói.

Hoa Tư gật gật đầu, cái gì cũng không nói.

- Ai.

Hoa Vân Cường khẽ thở dài.

- Ta làm sao không biết ngươi cũng muốn giống như Tiểu Văn, tuỳ ý đi dạo phố, tuỳ ý cùng các quan tiểu thư, công tử nhà khác trong kinh thành
uống rượu nói chuyện phiếm, cùng bọn họ ra ngoài du ngoạn. Nhưng mà Tư
nhi, ngươi phải biết rằng, hiện giờ Hạ Quốc nhìn như thiên hạ thái bình, trên thực tế lại ngấm ngầm hành động, các thế lực lớn tranh giành cấu
xé lẫn nhau, có thể bỗng nhiên một đêm tỉnh lại, cái gì đó bằng hữu của
ngươi, liền có một nửa người sẽ không còn gặp lại nữa. Ngươi chỉ có thể
tìm chỗ kiên cường dựa vào, mới có thể có được hạnh phúc.

Hoa Tư vẫn im lặng gật gật đầu, trên thực tế là nàng hoàn toàn không có
nghe phụ thân đang nói cái gì, trong đầu tràn đầy cảnh đẹp khi hồ điệp
đầy màu sắc bay múa ở quanh thân, tràn đầy nụ cười rạng rỡ của người đó. Nghĩ đi nghĩ lại, khoé miệng không lý do thoáng lộ ra một chút mỉm
cười.

Hoa Vân Cường thấy nữ nhi nghe vậy mà vẫn thản nhiên nở được nụ cười,
biết rằng căn bản nàng không có nghe mình nói gì, không khỏi giận dữ, vỗ bàn một cái, quát:

- Ngươi rốt cuộc nghe có hiểu hay không?

Hoa Tư hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn phụ thân, không biết phải làm sao.

- Quỳ xuống!

Hoa Vân Cường quát.

Hoa Tư lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu.

- Xem ra hôm nay không để cho ngươi bị giáo huấn, ngươi sẽ không nhớ được.

Hoa Vân Cường tức giận đến mức cắn răng, cầm lấy tấm ván gỗ kia muốn
hướng tới lưng Hoa Tư chụp xuống, nhưng chụp đến một nửa, liền dừng lại ở giữa không trung, vẫn là không nỡ xuống tay, qua hồi lâu, khẩu khí dịu
đi, nói:

- Sau này không được xuất môn một mình, biết không? Ta để Tiểu Văn và Sở cô nương đến giúp ngươi, nếu ngươi cảm thấy buồn, có thể lập tức ngồi
xe ngựa ra ngoài đi dạo một chút, đừng tự mình lén ra ngoài nữa.

Hoa Tư yên lặng gật gật đầu, ưng thuận nói:

- Nữ nhi đã biết.

Hoa Vân Cường thở dài:

- Có lẽ ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi tắm một cái, rồi đi nghỉ sớm đi.

Nói xong đứng dậy đi hướng ra cửa, sau khi đi ra khỏi cửa lại nói:

- Nhớ rõ, đừng lén đi ra ngoài nữa, nếu không lần sau ngươi trở về sẽ không còn thấy Tiểu Bích.

Thân thể Hoa Tư mềm mại run lên:

- Nữ nhi nhất định sẽ không tiếp tục lén đi ra ngoài nữa.

Ngày hôm sau, Bắc Tích nhai Hoàng gia bị một đám võ sĩ cẩm bào tìm đến.
Nghe nói xét nhà, đem Hoàng gia lên triều kiến, bắt bọn họ phải giao ra
một người nha hoàn tên là Tiểu Bích. Nhưng mà Hoàng gia căn bản không có nha hoàn tên Tiểu Bích, làm sao giao ra? Cuối cùng, thẹn quá hoá giận
nên các võ sĩ cẩm bào đem gia chủ cùng công tử Hoàng Gia ra đánh gần
chết, mới nghênh ngang rời đi.

Mọi người biết một chút nội tình cũng nói, võ sĩ cẩm bào này chính là
thủ hạ của Đằng Lăng vương gia, đại danh đỉnh đỉnh “Đằng Lăng cẩm vệ”.
Tuy hắn là Vương gia nhưng cũng đâu thể ỷ hiếp người như thế vậy. Đây là kinh thành dưới chân thiên tử đấy, như vậy vương pháp có còn hay không? Chẳng nhẽ thiên hạ này chỉ cần một người Hàn gia bọn họ nói là xong
sao?

Cũng có thể nói là như vậy, cũng không có mội ai dám đối kháng cùng Đằng Lăng vươnga, từ xưa dân không cùng quan đấu, huống chi giờ là hoàng
tộc. Ngay cả phụ tử Hoàng gia bị hại, đều chỉ biết nén giận, tự cho là
không may. Tuy nhiên đến nay bọn họ không biết tại sao, đám cẩm bào võ
sĩ này muốn tìm đến bọn họ gây rối. Thậm chí còn theo bản năng cho là
mình trước kia đắc tội với bọn hắn, lần này bọn hắn đến là để trả thù

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #158