Hoa phủ.
Hoa Tư cảm thấy chán nản khi ngồi một mình ở tiểu viện, liền thuận tay
cầm miếng vải nhỏ vuốt vuốt. Trong lòng nàng lúc này thoạt nhìn không
giống như vẻ mặt bình yên kia, mà là đang ở trong tình cảnh đấu tranh
kịch liệt.
Nàng vừa nghe được mấy nha hoàn trong phủ nói chuyện, các nàng đang nhắc đến “Vạn Hoa hội” mỗi năm tổ chức một lần diễn ra vào tối nay. Sẽ có vô số đoá hoa xinh đẹp và đủ loại hoa đăng mỹ lệ, làm cho tâm tư Hoa Tư
khó mà nhịn được khát khao được ra ngoài xem. Nhớ đến lời Tiểu Văn nói
qua, Hổ Uy tướng quân kia là người rất bá đạo, nếu như sau khi gả vào Lý gia không thể ra khỏi cửa, cứ như vậy đi theo hắn rời kinh thành đến Hỗ Dương, chẳng phải ở kinh thành nhiều năm như vậy đều là vô nghĩa sao?
Ngay cả “Vạn Hoa hội” cũng chưa có xem, như thế nào còn được coi là
người kinh thành? Câu này do nha hoàn kia mới vừa nói, một mực khiến Hoa Tư hồi tưởng bên tai.
Không được, ta không cam tâm, ta không thể luôn luôn như con chim bị
nhốt trong lồng không thể thấy trời xanh. Bất kể như thế nào, nhất định
phải ra ngoài một lần! Trong lòng Hoa Tư quyết định.
- Tiều Bich.
- Tiêu thư, có gì phân phó?
Bị gọi lúc đang ngủ gật, Tiểu Bích vội vã đi tới.
Hoa Tư ở bên tai nàng thấp giọng nói mấy câu, Tiểu Bích thất thanh nói:
- Tiểu thư, người muốn lén xuất phủ?
- Hư! Nhỏ giọng một chút, ngươi sợ không ai biết à?
Hoa Tư vội bụm miệng nàng lại, nói:
- Ta sẽ đi xem “Vạn Hoa hội”, xem xong ta sẽ trở lại. Chỉ cần ngươi không nói, sẽ không bị phụ mẫu phát hiện.
Tiểu Bích vội la lên:
- Không được a ! Tiểu thư một mình đi ra ngoài, ngộ nhỡ có gì không hay xảy ra….
Hoa Tư nói:
- Có thể có cái gì không hay xảy ra a? Không phải ngươi cũng thường xuất môn một mình sao? Nha hoàn trong phủ người nào không thường xuất môn
một mình? Có khi nào ngươi thấy các nàng xảy ra chuyện gì không?
- Tiểu thư, người không giống như chúng ta.
- Cái gì không giống, không phải đều là thân thể người lớn lên sao?
Chúng ta đổi quần áo, ai biết ta là nha hoàn hay là tiểu thư? Dù sao hôm nay ta nhất định phải đi ra ngoài, ngươi nói mau, có giúp ta hay không ?
- Tiểu thư…
Tiểu Bích sắp khóc luôn rồi.
Đến gần tối, sau khi ăn qua bữa cơm chiều, Hoa Tư liền đổi với Tiểu Bích một bộ y phục thị nữ vừa người, cúi đầu theo sau Tiểu Bích ra cửa sau
Hoa Phủ.
- Tiểu thư, xin người ngàn vạn lần trở về sớm một chút.
Tiểu Bích ở cửa thấp giọng nói.
- Ta biết rồi, ngươi trở về đi.
Hoa Tư như con chim nhỏ vừa được thả ra khỏi lồng, trong lòng vô cùng hứng phấn, chỉ còn lại một chút khẩn trương và lo lắng.
Kế hoạch lén xuất phủ kỳ thực Tư Hoa đã nghĩ đến vô số lần, từ hoán đổi y phục thị nữ, đi cửa sau, dùng thị nữ che giấu, tất cả đều tự mình học
được qua tiểu thuyết. Vậy mà cũng đến lúc phải dùng đến.
Lần đầu tiên không mang khăn che mặt xuất môn, lần đầu tiên sau mười hai tuổi không ngồi xe ngựa xuất phủ, cảm giác bên ngoài gió đêm thổi tới,
cảm giác chân bước dưới mặt đất, Hoa Tư cảm thấy bản thân kích động đến
mức thở không nổi.
“Vạn Hoa hội” mở ở mấy phố trung tâm nên cũng không khó tìm, chỉ cần hướng đến nơi náo nhiệt nhất là được.
Đêm nay, kinh thành nơi nơi đều là ánh sáng của hoa đăng, trên đường đầy người, khắp nơi đều là hoa. Hàng ngàn loại hoa bày đầy hai bên đường,
trên đường mùi hoa xông vào mũi, làm cho tình thần người say đắm.
Cũng may là Hoa Tư xuất môn vào buổi tối, nếu không nàng không có khăn
mặt che lấp tuyệt mỹ kiều nhan cùng dáng người thục nữ yểu điệu, không
phải là bắt hồn nam nhân ở đường hết sao? Cho dù hiện tại đa số mọi
người đều chú ý đến hoa tươi cùng hoa đăng ven đường, nhưng vẫn có không ít nam tử lơ đãng thấy được nữ tử xinh đẹp này, đều khiến thần trí hốt
hoảng, ngỡ như mình nhìn thấy Hoa tiên tử trong truyền thuyết.
Hoa Tư nhìn qua phía đông rồi lại nhìn qua phía tây một cái, cái gì nàng cũng đều tò mò. Nàng vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra rằng bốn phía hiện tại rất nhiều ánh mắt đang chú ý đến nàng, thậm chí còn có mấy tên phú
công tử đi theo nàng.
Trong lúc vô tình, nàng đã thuận theo dòng người đi đến một trong những
hội trường trung tâm của “Vạn Hoa hội” - quảng trường Bạch Hổ môn.
Giữa quảng trường thật lớn, do mấy trăm hoa đăng tạo thành đoá hoa lớn.
Tại đây đoá hoa đăng lớn này chiếu rọi xuống, trên quảng trường vài trăm loại hoa trồng tranh đua khoe sắc, làm cho người ta hoa cả mắt.
Bên cạnh nơi có hoa đăng lớn, còn có ba chỗ biểu diễn xiếc.
Hoa Tư hứng thú nhìn bọn họ biểu diễn, nhìn thấy hoa đăng, nhìn thấy hoa tươi, làm cho hai mắt không nỡ nháy mắt một cái. Khiến cho nàng vui
mừng nhất, vẫn là cái không khí náo nhiệt này.
- Cô nương, đi một mình sao?
Bỗng nhiên có một quý công tử mặc hoa phục chắn trước mặt nàng. Một tên
gia hoả loè loẹt tự cho mình là tiêu soái tay cầm một cái quạt giấy để ở ngực, nhìn Hoa Tư nói:
- Cô nương, một mình đi xem “Vạn Hoa hội” chẳng phải rất nhàm chán sao, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem?
Hắn tựa hồ là giả bộ để được nhã nhặn, nhưng giữa lông mày dâm mi lại lộ rõ khiến cho người khác không thể không nghi ngờ, làm cho trong lòng
Hoa Tư cảm thấy ghê tởm không thôi.
Cùng là nam nhân, tại sao lại kém nhiều như vậy? Hoa Tư không khỏi nghĩ
đến ngày ở trên đường, nam tử trẻ tuổi kia đem con rối em bé ném vào bên trong xe nàng.
Hoa Tư không nói gì, thay đổi hướng đi, nhưng đám quý công tử kia lại tiếp tục chặn đường.
- Cô nương, nhìn dáng vẻ của nàng, cũng là nha hoàn của đại gia? Nói đi, nàng là nha hoàn nhà ai ? Sáng mai ta phải đi cầu hôn, cho ngươi làm
Tam phu nhân của ta, thế nào?
Quý công tử đầu trọc kia tham lam nhìn dáng người xinh đẹp của Hoa Tư, một tay sờ lên cằm nói.
Quý công tử kia lập tức nói lại:
- Nếu nàng thấy chán ghét hắn, theo ta cũng được. Ta còn chưa có vợ. Nàng đã đến rồi, tuyệt đối sẽ không bị khi dễ.
- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi làm gì vậy? Đã nói cô nương này là ta vừa ý, thê tử của bằng hữu không thể lấn, biết không?
Công tử đầu trọc mặc kệ.
- Cái gì thê tử của bằng hữu, nàng ta còn không có trả lời ngươi kìa!
Mấy người cứ như vậy nói chuyện ầm ĩ, đem Hoa Tư giáp lại ở giữa, tiến thoái không được.
- Các ngươi làm gì đó?
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, mấy công tử đều im lặng, nhìn theo hướng tiếng hét.
- Các ngươi có còn vương pháp hay không? Trên đường chắn một tiểu cô nương đi bộ?!
Một người mặc trường bào trắng, thoạt nhìn khí thế bất phàm, khoảng
chừng hai lăm hay sáu tuổi, hai bên mang theo một đám thủ hạ đi đến.
Công tử đầu trọc kia nhìn hắn vài lần, mắng:
- Con mẹ nó, ngươi là ai? Không đến ngươi chõ mõm vào nói…
Bạch y công tử kia nhíu lông mày lại, phía sau hắn mấy thân hình chợt
loé lên, đã đem lời nói phiến của công tử đầu trọc nuốt vào miệng.
- Con mẹ nó, ngươi không muốn sống à?
Một người trong đám sắc mặt âm trầm nhìn quý công tử đầu trọc nói.
Công tử đầu trọc kia bỗng chốc bị tỉnh mộng, ngơ ngẩn đứng nguyên tại
chỗ, mặc cho máu mũi trào ra. Đám bằng hữu của hắn nhìn bạch y công tử
liếc mắt một cái, sắc mặt liền đại biến, vội bước lên phía trước lôi
công tử đầu trọc đi, vừa đi vừa nói:
- Thật là ngại, thật không phải. Vị công tử này người cứ chậm rãi mà chơi, bọn ta đi trước, đi trước…
Bạch y công tử kia mỉm cười, đi đến trước mặt Tư Hoa, liếc mắt đánh giá nàng một cái, cười nói:
- Vị cô nương này, xưng hô thế nào?
Bạch y công tử này thoạt nhìn bộ dạng cũng anh tuấn, nhưng Tư Hoa không
biết như thế nào, cảm giác thoạt nhìn có chút khó chịu, đặc biệt là ánh
mắt của hắn, khiến nàng muốn đem dũng khí chạy đến móc hai nhãn cầu hắn
xuống.
- Thiếp thân... tên Tiểu Bích.
Hoa Tư nghĩ một lát, mạo hiểm đem tên Tiểu Bích ra dùng. Nhưng mà ban
đầu cũng đã quên tự xưng “Nô tì” mà nói thành “Thiếp thân”.
Nhưng bạch y công tử kia lại không có chú ý đến điểm này, hắn đã sớm bị
thu hút bởi dáng người hấp dẫn của Hoa Tư, nghe vậy lập tức nói:
- Tiểu Bích, tên rất hay, tên rất hay a. “Vạn Hoa hội” đêm nay, cô nương là đoá hoa đẹp nhất. Không biết cô nương, nhà ở nơi nào?
Hoa Tư tuỳ tiện nói:
- Ở Bắc Tích nhai.
- Bắc Tích nhai?
Bạch y công tử kia khẽ nhíu mày, một tên thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức cuối đầu thì thầm vài câu.
- Nơi đó dường như đều là nơi ở của thương nhân?
Bạch y công tử nói:
- Tiểu Bích cô nương là tiểu thư nhà ai ?
Tuy rằng hắn thấy quần áo nàng mặc là của nha hoàn, nhưng khí chất tốt đẹp của nàng, khiến cho hắn có chút hoài nghi.
- Thiếp thân… là nha hoàn của Hoàng gia.
Hoa Tư lại tuỳ tiện nói một cái, Hoàng gia này là thương gia nổi danh ở Bắc Tích nhai, Hoa gia là đại chủ của bọn hắn.
Thủ hạ bên cạnh bạch y công tử lại lập tức cúi người cùng hắn thì thầm
vài câu, đoán chừng là nói cho hắn biết Hoàng gia này vốn là cái gì.
Bạch y công tử kia nghe xong cười nói:
- Thì ra là nha hoàn của lão Hoàng gia, quả nhiên là không tầm thường.
Hoa Tư cười khan hai cái, cảm thấy được ánh mắt của bạch y công tử này
không có hảo ý, bắt đầu tìm cơ hội muốn chạy. Nhưng mấy người thủ hạ của bạch y công tử này, cũng cố ý đứng mấy hướng bên cạnh nàng, làm cho
nàng không có chỗ để trốn.
Đáy lòng Hoa Tư có chút hồi hộp, không khỏi có chút hối hận vì lén chạy đến.
- Tiểu Bích cô nương, chúng ta ở “Vạn Hoa xuân” này gặp được nhau cũng
coi như hữu duyên, không bằng cùng nhau đi xem hoa, như thế nào?
Tay bạch y công tử đã muốn vươn đến nắm lấy bàn tay trắng mền của Hoa Tư.
Hoa Tư luôn chú ý đến động tác của bạch y công tử. Vừa thấy vậy nàng liền dấu tay của mình, vội vàng mở ra, thấp giọng nói:
- Nam nữ thụ thủ bất thân.
Bạch y công tử cười nói :
- Tiểu Bích cô nương còn ngại ngùng sao?
Nói xong cả người tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực.
Đi bên cạnh không ít người, nhưng phần lớn chỉ có thể đồng cảm nhìn
thiếu nữ xinh đẹp bị đám người kia vây quanh, trong lòng thương tiếc,
lại một đoá hoa xinh đẹp bị người tàn phá.
Hoa Tư nhẹ nhàng né tránh, muốn trốn khỏi cái ôm của bạch y công tử. Nhưng đại hán bên cạnh lại chặn đường đi của nàng.
Bỗng nhiên, Hoa Tư nhìn thấy cách đó không xa ở giữa hai bạch y nữ tử có một vị nam tử áo bào tro cao lớn đi tới, đúng là mấy ngày trước ở trên
đường đem con rối ném vào trong xe nàng, vội hô lớn:
- Công tử!!!
Tiếng hô lớn làm cho bạch y công tử thất kinh, liền nhìn theo hướng đông người, nam tử áo bào tro kia cũng hiển nhiên là ở trong đó.
Ánh mắt hai người gặp nhau, công tử áo bào tro lặng đi một chút, sau đó lập tức mang theo một đám tuỳ tùng đi tới.
Bạch y công tử kia nhíu mày, đám thủ hạ của hắn bên cạnh liếc nhìn.