Hoa Tư cười nói:
- Thấy ai cơ? Tìm được người trong mộng rồi sao?
Tiểu Văn từ từ nói:
- Người trong mộng thì đúng là gặp được, nhưng đáng tiếc không phải của ta.
- Vậy sao? Thật sự là trong kinh thành này, có người có thể thoát khỏi được bàn tay của Viên đại tiểu thư sao?
- Lời này phải dành Sở tỷ mới đúng chứ, ta chưa có được mỵ lực lớn như vậy.
- Được rồi, Tiểu Văn, cũng đừng tâng bốc linh tinh nữa. Nói đi, hôm nay muội chứng kiến đại nhân vật nào sao?
Sở Linh Lung cười nói.
Tiểu Văn nhìn sang Hoa Tư, nói:
- Ta nhìn thấy được vị hôn phu của ngươi.
Hoa Tư ngẩn ra:
- Vị hôn phu?
Sở Linh Lung nói:
- Có phải là người đơn độc xông vào Hồ doanh, đánh Hồ Quân, Hổ Uy tướng quân?
Hoa Tư lại nói:
- Chàng… Chàng đến kinh thành sao?
Tiểu Văn cười nói:
- Chỉ là may mắn gặp được thôi, ngươi đoán ta gặp được hắn ở
đâu? Hoa Phượng Lâu. Lúc ấy chúng ta đang ăn cơm trưa, bỗng nhiên
hắn ở đâu mang theo ba tùy tùng lên lầu. Chúng ta đều cho rằng
hắn là vì đến xem Sở tỷ tỷ nên hối lộ cho Lưu Quý Trúc mới
có thể đi lên lầu này, tự nhiên là không để ý đến hắn. Tiếp
sau thì Tư Phong Kiều cùng Tiếu Hoán xảy ra xung đột, đến lúc
hắn ra tay, chúng ta mới biết được hắn lại chính là vị hôn phu
của Hoa Tư --- Hổ Uy tướng quân Lý Cáp.
- Xem ra hẳn là hắn ngày hôm qua mới đến, hôm trước ta có ghé
qua phủ Lý Thái Sư, Lý Thái Sư có nhắc tới hắn đâu.
Sở Linh Lung nói.
- Hoa Tư, vị hôn phu của người thật đúng là như lời đồn đại -
vừa uy phong, vừa anh tuấn, cùng ngươi một chỗ thật sự là rất
xứng đôi!
Tiểu Văn nhìn Hoa Tư, cười nói:
- Mặt ngươi như thế nào đỏ vậy? Nhắc tới phu quân tương lai, tư xuân sao?
Hoa Tư sẵng giọng:
- Nói bậy, người ta làm sao… làm sao… ai nha, không thèm nghe ngươi nói nữa.
Tiểu Văn hì hì cười nói:
- Ngươi thực là không muốn nghe một chút chuyện về vị hôn phu của ngươi sao?
- Ngươi còn chêu ta nữa.
Hoa Tư gấp quá độ, hai phiến má từ trắng nõn chuyển qua phất hồng.
- Được rồi, Tiểu Văn, biết Hoa Tư da mặt mỏng còn trêu nàng nữa.
Nói mau, Hổ Uy tướng quân thế nào lại đi Hoa Phượng Lâu, cùng tên
Tư Phong Kiều xung đột sự tình là như thế nào?
Sở Linh Lung hỏi.
Tiểu Văn nói:
- Tại sao hắn đến Hoa Phượng Lâu, ta cũng không rõ nguyên do. Tư
Phong Kiều cùng Tiếu Hoán bọn hắn xảy ra tranh chấp, trong lời
nói của Tư Phong Kiều có ý vũ nhục quân Bắc phạt, bị hôn phu
của Hoa Tư bất bình ra tay, cấp cho môt trận ra trò.
- Tranh chấp? Chỉ sợ lại là cùng người tranh đoạt tình nhân?
- Sở Linh Lung nhìn thấy Tiểu Văn cười nói:
- Hồng nhan họa thủy, hắc hắc…
Tiểu Văn cười nói:
- Sở tỷ tỷ, người theo đuổi nhiều đến mức đếm không hết, đều
vì tỷ mà nguyện ý liều mạng xông qua dầu sôi lửa bỏng, một
chút sự tình nhỏ nhắn của bọn hắn tính là gì.
Hoa Tư bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Chàng… Chàng có bị thương không?
Tiểu Văn giả bộ hồ đồ nói:
- Hắn? Hắn hả? bị Tư Phong Kiều đánh cho thành đầu heo. À là hắn đánh. Ngươi yên tâm đi, Hổ Uy tướng quân là ai? Trong trăm vạn quân chém
lấy thủ cấp tướng địch
như lấy đồ trong túi, đối với lũ tạp nham như Tư Phong Kiều,
còn chả phải giống như trẻ con đòi sính cường với người lớn.
Ai nha, Hoa Tư, ngươi chưa xuất giá mà đã quan tâm tới soái lang
quân của ngươi quá nha.
Hoa Tư nghe vậy, mặt lại đỏ.
Tiểu Văn cười nói:
- Nhìn ngươi kìa, hơi tí lại thẹn thùng. Bất quá bộ dáng đỏ
mặt của ngươi thật sự mê người, nếu để cho nam nhân nhìn thấy,
nhất định sẽ thất điên bát đảo lên vì ngươi.
Nói xong nhìn về phía Sở Linh Lung nói:
- Sở tỷ tỷ, tỷ cùng Lý Thái sư không phải rất quen thuộc sao?
Vậy mà đến Hổ Uy tướng quân là hạng người gì đều không biết?
Sở Linh Lung lắc đầu nói:
- Cho tới bây giờ tỷ chưa thấy qua Lý Cáp, chỉ nghe Lý Thái sư
nhắc qua. Tiểu tôn trẻ này của hắn, từ nhỏ đã tinh quái,
nghịch ngợm gây chuyện. Ở nhà, cha và nương của hắn đều không
quản được.
- Hầu như người hồi bé nghịch ngợm gây chuyện, đa số lớn lên
đều rất bá đạo. Hôm nay ở Hoa Phượng Lâu, hắn đúng thật là
rất bá đạo, bất quá bá đạo lại có hương vị của bá đạo.
Tiểu Văn nói.
Sở Linh Lung nhìn hướng Tiểu Văn nói:
- Rất có hương vị? Tiểu Văn, không phải là muội nhìn trúng ý trung nhân của Hoa Tư đấy chứ.
Tiểu Văn nghe vậy vội nói:
- Nào có… Muội… Muội không có. Sở tỷ tỷ ngươi không được nói lung tung.
Sở Linh Lung thấy Hoa Tư nãy giờ không nói gì, tựa hồ đang nghĩ ngợi cái gì đến xuất thần, không khỏi hỏi:
- Hoa Tư, muội làm sao vậy? Nghĩ gì thế?
Hoa Tư nhìn về phía nàng, do dự, thấp giọng nói:
- Sở tỷ tỷ, muội nghe người ta nói… Chàng… Chàng ở Bắc Cương mỗi ngày đều phải giết hơn ngàn người, được mệnh danh là Ma Vương. Tỷ nói xem… tính tình của chàng có thể hay không rất xấu?
Sở Linh Lung khẽ vuốt tóc Hoa Tư cười nói:
- Muội nha, đừng có loạn. Người Hồ xâm lược chúng ta, giết
người cướp của không chuyện ác nào không làm. Hắn là Hạ quân
tướng lãnh, tự nhiên phải dẫn dắt quân đội cùng người Hồ
chiến đấu. Giết càng nhiều người, chứng minh hắn càng dũng
mãnh. Ngươi yên tâm đi, khi nào ta qua chỗ Lý Thái sư, thuận tiện sẽ giúp ngươi nhìn một chút phu quân của ngươi đến tột cùng
là hạng người gì.
Tiểu Văn nói:
- Hoa Tư, đến tối cùng ta đi dạo phố nhé? Cả ngày ngươi ngồi
không trong phủ không buồn sao? Chờ gả vào Lý gia, chỉ sợ cơ
hội đặt chân ra khỏi nhà đếu không có. Đến lúc đó ngươi đi theo Hổ Uy tướng quân quay về Hỗ Dương, chắc sẽ chẳng thể ngộ qua
cảnh kinh thành phồn hoa này, nhân sinh tiếc nuối?
Hoa Tư cúi đầu trầm mặc không nói, Sở Linh Lung liền nói:
- Tiểu Văn, muội đừng có xui dại Hoa Tư. Dù sao bây giờ muội ấy
cũng sắp gả cho người ta, nếu xảy ra chuyện gì, không phải là
đã quá trớn sao.
Tiểu Văn bĩu môi:
- Có thể xảy ra chuyện gì, mỗi ngày muội đều đi dạo phố có làm sao đâu…
Đang nói, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh từ cửa bên ngoài xâm nhập vào, một bộ từ đầu đến chân bọc trong bộ đồ đen, chỉ lộ đôi
mắt sắc nhọn đứng trước giường của tam nữ.
“ OMG !” Tiểu Văn bị dọa cho hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói:
- Quỷ di, ta nói lần sau trước khi vào ngươi có thể thông báo
trước một tiếng được không, cứ vô thanh vô tức như vậy, dọa
chết người ta rồi.
Người được gọi là Quỷ di không để ý tới nàng, hướng về Sở Linh Lung nói:
- Tiểu thư, đến lúc tới phủ Thái Sư rồi.
Thanh âm giống như hai thanh đao nhọn ma sát vào nhau, làm cho da
đầu người ta run lên từng trận, không thể phân biệt được là nam
hay nữ.
Sở Linh Lung xuống giường đi vào xỏ giày, hướng Tiểu Văn cùng Hoa Tư tạm biệt, liền đi theo Quỷ di rời Hoa Phủ
Trên xe ngựa, ở phía đối diện Sở Linh Lung, trừ bỏ đôi mắt khép hờ bên ngoài ra, cả người đều ẩn trong hắc bào, trong lòng
không khỏi tò mò. Quỷ di là nữ, nàng có thể khẳng định. Nhưng bộ dáng cùng tuổi tác của Quỷ di, nàng lại không thể biết được.
Năm đó Lý Thái sư nhờ Quỷ di đến bảo hộ nàng, cho tận bây giờ
vẫn y nguyên bộ trang phục đấy. Thật không biết vị Quỷ di võ
công cao cường này đến tột cùng có lai lịch gì, cùng Lý Thái
sư là quan hệ như thế nào.
- Quỷ di…
Quỷ di mở mắt nhìn về phía Sở Linh Lung.
Sở Linh Lung ôn nhủ hỏi:
- Quỷ di, ngươi đã từng gặp qua tiểu tôn nhi của Lý Thái sư – Lý Cáp chưa?
Quỷ di dùng âm thanh khàn khàn đặc trưng trả lời nàng:
- Đã gặp qua, năm đó cùng Thái Sư đi Hỗ Dương, từng gặp qua
tiểu công tử một lần. Lúc ấy hắn chưa đầy hai tuổi, cùng với
bạn đồng trang lứa thật sự có cái gì đó không giống nhau.
- Vậy sao? Như thế nào không giống?
Sở Linh Lung nổi lên hứng thú hỏi.
- Một lời không thể nói hết.
Quỷ di thản nhiên trả lời.
- Vâng.
Sở Linh Lung có chút thất vọng, bất quá nghĩ đến có thể gặp
được Hổ Uy tướng quân trong truyền thuyết, trong lòng có chút chờ mong.
Xe ngụa trực tiếp từ thiên môn của phủ Thái Sư chạy thẳng vào
mã viện. Sở Linh Lung thường xuyên tới nơi này. Sở dĩ nàng có
thể tại kinh thành quyền quý chen chúc này làm mọi việc đều
suôn sẻ, không người dám phiền toái, bởi vì nàng có đương
triều Lý Thái sư làm chỗ dựa. Đến cả hoàng thượng trước mặt
Lý Thái sư, cũng không dám mạnh mẽ đem nàng bắt tiến cung.
Đại đa số mọi người chỉ biết Sở Linh Lung có một cái hậu
trường rất mạnh mẽ, lại không biết cụ thể là ai. Số ít người biết, thì trong lòng lại dấy lên nghi hoặc. Lý Thái sư không
phải đối với phu nhân tình căn thâm chủng sao? Không phải mười
mấy năm chưa gần nữ sắc, chưa từng nạp thiếp sao? Thế nào đối
với Sở Linh Lung cảm thấy hứng thú?
Bởi vì tư sắc của nàng sao? Chỉ sợ không phải. Lý Thái sư
muốn tìm tuyệt thế mỹ nữ đến làm bạn, thật sự rất đơn giản. Huống hồ hắn đã ngoài tuổi tám mươi, còn sắc tâm sao? Coi như
hắn có sắc tâm, tại sao không dứt khoát đem Sở Linh Lung thu vào
trong phủ, một mình độc chiếm?
Mấy vấn này đáp án chỉ có mình Sở Linh Lung biết.
Lý Thái sư mỗi lần tìm đến nàng, đều là lấy lễ đối đãi,
chưa bao giờ làm ra một hành động vượt rào cử chỉ nào cả.
Bình thường ánh mắt giống như là trưởng bối hướng vãn bối quan tâm.
Lý Thái sư mỗi lần đều để nàng diễn tấu một cổ khúc. Tên
gọi “ Nhạn Nam Phi” mỗi lần nghe khúc nhạc này, Lý thái sư đều tập trung tinh thần đắm chìm trong đó.
“Nhạn Nam Phi “ là khúc nhạc sở trường nhất của Sở Linh Lung,
ca khúc này rất có thể cùng phu nhân của Lý Thái sư có một
sự liên hệ nào đó. Bởi vì mỗi lần nghe khúc nhạc này, trong
mắt của Lý Thái sư có thể thấy được nồng đậm bi thương cùng
hoài niệm.
Đi theo Quỷ di xuống xe ngựa đi vào nội viện, tới một tiểu viện của Lý Thái sư.
Lúc này, vị Đại Hạ Quốc quyền thần đối diện với vườn hoa đang suy nghĩ xuất thần.
Tiểu viện này Sở Linh Lung cũng không xa lạ gì. Mỗi lần nàng
đến, đều là ở trong này diễn tấu cho Lý Thái sư nghe. Có đôi
khi quá muộn, cũng tại nơi này nghỉ ngơi. Sau mới biết, tiểu
viện này trước đó chính là phòng ngủ của Lý Thái sư và phu
nhân. Đúng là có chút khó lý giải, cả một tòa phủ to như
vậy, chủ nhân lại ngủ trong một tòa tiểu viện cạnh vườn.
Nhưng mà sau khi phu nhân của Lý Thái sư qua đời, hắn cũng ít
tiếp xúc tiểu viện này. Nhưng tiểu viện hằng ngày vẫn được
quét dọn sạch sẽ, trăm hoa đua nở.
- Thái sư.
Sở Linh Lung đứng phía sau Lý Thái sư nhẹ giọng hành lễ nói.
Lý Thái sư quay đầu, đối với nàng gật đầu mỉm cười nói:
- Linh Lung đến đây, ngồi đi.
Sở Linh Lung theo lời ngồi xuống, trước mặt nàng là một chiếc
đàn cổ, nghe nói đàn này là trước đây Lý Thái sư phu nhân đã
dùng qua, cũng chính là chuôi đàn mà nàng đã diễn khúc “Nhạn
Nam Phi” cho Lý Thái sư nghe suốt bao năm qua.
- Thái sư, nghe nói tiểu tôn nhi của ngài lên kinh thành sao?
Lý Thái sư gật đầu nói:
- Không sai, hắn hôm qua đến, ngươi cũng biết sao?
Nói xong lại thở dài:
- Ha ha, Thiết Lang tiểu từ này, đến chỗ nào cũng đều gây chuyện.
- Hắn có ở đây không? Ta vừa mới nghe nói hình như hắn tại Hoa Phượng lâu xảy ra chút tranh chấp.
Sở Linh Lung nghĩ ngợi nói.
Lý Thái sư chậm rãi hớp một ngụm trà, mấp máy miệng, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, nó vừa mới trở về nói với ta, hắn ở Hoa Phượng Lâu
đem cái tiểu nhi tử của Tư Tư Mạn đánh một một trận. Chỉ có
thể nói tiểu tử này thật sự rất xui xẻo. Hắn vừa mới dẫn
hai thị nữ đi tìm Lê bố, vừa mới ăn cơm chiều tại Lê Gia. Như
thế nào? Ngươi đến là để tìm hắn?
- Vâng, ta mới từ Hoa Tư gia kia qua đây, nàng nhờ ta đi xem một chút phu quân tương lai.
Sở Linh Lung cười nói.
Lý Thái sư nghe xong, vuốt râu cười nói:
- Hoa Tư cô nương này thật đúng là không tệ. Thiết Lang nhà ta có thể lấy được nàng, cũng coi như phúc khí. Ngươi cứ bảo nàng
yên tâm, Thiết Lang nhà ta tuấn tú lịch sự, tiền đồ vô lượng,
nhân phẩm tuyệt đối cũng không thành vấn đề. Có việc gì lão
phu sẽ làm chủ cho nàng. Gả vào Lý gia, tuyệt đối sẽ không để
nàng chịu ủy khuất.
Sở linh Lung cười nói:
- Có lời này của Thái sư, Hoa Tư chắc sẽ rất yên tâm.
---------------------------
Hoa phủ.
Sở Linh Lung đi không lâu sau đó Tiểu Văn cũng rời đi rồi.
Hoa Tư tại tiểu viện của chình mình cầm một quyển Kinh Thi
nhàm chán đảo qua, kỳ thật một chữ cũng không vào đầu.
Chàng đến tột cùng là hạng người gì đây? Cô gái nhỏ trong lòng không ngừng nghĩ ngợi.
Kỳ thật nàng đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt lần nào có chút hào cảm. Nữ nhi đều yêu anh hùng, Hoa Tư cũng không phải
ngoại lệ.
Theo những gì nghe đồn từ người khác miêu tả, trong lòng Hoa Tư
đã có chút hình thành hình tượng phu quân tương lai --- Cao lớn, anh tuấn, uy phong, dũng mãnh, bá đạo, đa tình(Biên: Cái khoản
này mà cũng tưởng tượng ), trên người luôn mặc một bộ áo giáp đen bóng, cưỡi một con Kỳ
Lân cao lớn uy mãnh. Tiếng nói trầm ổn dễ nghe, đồi ngực dày
rộng, cánh tay mãnh mẽ, có thể thoải mái mà đem nàng ôm lấy
ở trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Tư không khỏi nhớ lại ở trên đường nhìn
được nam nhân kia, cái người kia đem con búp bê trả lại cho nàng, kèm theo đó là một nụ cười đầy ẩn ý. Nhớ tới tiếng cười
ấy, lại nhớ về ánh mắt của hắn nhìn mình, trái tim của Hoa
Tư liền không khỏi đập thình thịch.
Hoa Tư không xem sách nữa, nàng trở về phòng, mở ra một cái
rương trong góc phòng. Trong rương đầy quần áo, phía trên lại
đặt lên một con búp bê dáng tiểu cô nương đáng yêu.
Hoa Tư cầm lấy con búp bê, tay khẽ vuốt vuốt, trong đầu một hồi nhớ tới một thân hắc giáp cưỡi kỳ lân, một hồi lại nghĩ tới nụ cười mỉm của nam tử trẻ đang nhìn nàng.
Dân dần, nam tử trẻ tuổi cùng hình tượng vị hôn phu của nàng
hợp lại với nhau, lộ ra khuôn mặt anh tuấn phía dưới chiếc mũ
giáp đen bóng, lộ ra một nụ cười như ánh mặt trời nhìn về
phía nàng. Trước kia mỗi lần nghĩ về hình tượng vị hôn phu,
nàng chỉ biết đến hắn bộ dạng là tuấn dật, nhưng khuôn mặt
thì mơ hồ.
- Tiểu Thư? Oaa, con búp bê này thật đáng yêu.
Tiếng nói của thị nữ Bích Nhi làm nàng từ trong ảo tưởng tỉnh dậy.
- Di? Tiểu thư, mặt của người thế nào lại hồng như vậy? Sinh bệnh sao?
Bích Nhi kỳ quái nhìn tiểu thư.
- Không có gì.
Hoa Tư vội vàng đem con búp bê đặt lại chỗ cũ, đậy rương lại,
cầm kinh thư đi ra ngoài phòng, bị gió nhẹ thổi qua, mới cảm
thấy nóng nóng trên mặt, nhưng trong tim vẫn nảy lên thình
thịch.
Đều sắp lâp gia đình rồi, như thế nào còn nghĩ linh tinh đến
nam nhân khác, không biết xấu hổ. Trong lòng Hoa Tư âm thầm tự
chính mình.
Từ nhỏ nàng đã được giáo dục, nữ nhân chỉ được có duy nhất
một nam nhân. Nàng nếu sắp phải lập gia đình, tốt nhất là
không nên nghĩ đến nam nhân khác.
Các cô gái đều hy vọng trở thành nữ nhân của anh hùng, những
người khác thì lại khát vọng lãng mạn của tình yêu. Giống như trong tiểu thuyết, anh hùng cùng với mỹ nữ thường sẽ phát
sinh một đoạn biến cố, cuối cùng mới có thể trở thành người
yêu của nhau.
Hiện tại, Hoa Tư muốn trở thành thê tử của anh hùng, nhưng lại
chưa từng thấy qua dung mạo, điều này không khỏi làm cho lòng
nàng có đôi chút tiếc nuối, cảm giác không nỡ, cũng có chút
không yên. Nhớ lại trong tiểu thuyết có một câu: Nếu hôn nhân mà không có tình yêu, thì thật sự rất bi kịch.
Ta cùng hắn, sẽ nảy sinh tình cảm sao? Hoa Tư nhìn lên đám mây
trên bầu trời đang chậm rãi phiêu động, trong lòng thầm nghĩ.