Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, lúc Lý Cáp cùng hai thị
nữ vẫn còn đang triền miên trên giường, Lý thái sư và Lý Minh nhấc cái
đầu đau như búa bổ khỏi giường.
Hết cách, bọn hắn hôm nay còn phải vào triều.
Hai đại môn “Lý phủ” gần như đồng thời mở ra, ông cháu hai người mặc
triều phục gặp nhau ở cửa, hai người ngay cả động tác cùng vẻ mặt cũng
giống như nhau, một tay vuốt trán, khổ hiện cả lên mặt.
- Gia gia, ngài đây là…
Lý Minh nghi hoặc hỏi.
Lý thái sư vừa thấy bộ dáng hắn như vậy liền biết hắn tối qua cũng bị Lý Cáp chuốc ngã. Không thể tưởng tượng được tiểu tử này lại có thể uống
như vậy, cùng ca ca hắn uống một trận trước, sau đó còn có thể uống gục
lão già này. Hơn nữa Lý Cáp lúc ấy mỗi lần đều là dùng hai chén uống với hắn một chén.
- Cháu uống không lại Thiết Lang sao?
Lý thái sư vừa lên xe ngựa vừa nói.
Lý Minh cũng đi theo lên, nghe được lời ấy, nao nao, vỗ cằm nói:
- Vâng, con cùng tiểu đệ uống rượu… Tiểu đệ hôm qua vừa đến kinh thành,
con vốn chuẩn bị cơm nước xong sẽ cùng tiểu đệ đi bái kiến gia gia…
Buổi sáng hắn bị phu nhân đánh thức, sợ trễ buổi lâm triều, vội vàng rửa mặt thay đồ, nhất thời quên mất chuyện tối qua, lúc này nghe gia gia
nhắc mới nhớ tới, tối hôm qua hắn uống rượu cùng Lý Cáp.
- Ửm… Kết quả uống rượu đến bất tỉnh nhân sự sao?
Lý thái sư nói tiếp.
Lý Minh ngập ngừng nhìn gia gia mà nói:
- Gia gia, hay là… Hay là tối qua tiểu đệ cũng đem ngài…
Lý thái sư thở dài:
- Thiết Lang tửu lượng quả thật kinh người, lúc ta còn trẻ cũng không thể so với hắn.
Lý Minh cười nói:
- Không nghĩ tới… gia gia nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên say rượu đi.
Xe ngựa đã bắt đầu tiến lên, không bao lâu đã đi ra phố Chu Tước, chạy tới cổng Hoàng Thành.
Trong xe, Lý thái sư nhìn Lý Minh, bỗng nói:
- Trước kia, phụ thân ngươi từ văn võ, dựa vào quân công mà đạt được
quân hàm Đại tướng, thành Giang Nam rõ ràng trở nên giàu có và đông đúc
bậc nhất, Lâm tổng đốc, tướng soái một phương, ta đã rất vui mừng. Không nghĩ tới, nay hai tôn tử của ta, một cái “thiên hàng văn tài” (DG: trời giáng văn chương – nghe hơi chuối, nhưng đại khái nghĩa là vậy), chưa
trưởng thành đã đạt trung thám hoa, một cái là “thiên hàng thần vũ” (DG: đại khái nghĩa là võ thuật siêu quần, sức trâu vô đối…), cũng là tuổi
mười bảy (trẻ trâu) ra sa trường kiến công lập nghiệp, lập nên uy danh
hiển hách. Một văn một võ, đều xuất sắc như vậy. Tương lai, Lý gia nằm
trong tay hai huynh đệ các ngươi, thế nào cũng tái hiện được huy hoàng
của tổ tiên năm xưa…
Lý Minh lẳng lặng nghe, trong lòng cũng có chút vì Lý gia mà tự hào. Lý
gia cho tới nay, nhân khẩu không phải thịnh vượng, nhưng mỗi nam nhi Lý
gia thì đều là nhân tài, không ai không phải là người lừng lấy tiếng
tăm trong lịch sử Hạ quốc. Xa xôi không nói, hiện tại gia gia là Đại Hạ
quốc nhất phẩm quốc sư, không chỉ là đứng đầu thần tử, cũng là nguyên
lão, quyền cao chức trọng, vây cánh thế lực trải dài khắp thiên hạ, có
thể nói là một người trên vạn người, phụ thân là Thanh Lâm tổng đốc, lại là Bình Nam đại tướng quân, nắm cả chính trị lẫn quân vụ, có thể nói là nửa bá chủ Giang Nam, đệ đệ mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng uy tín
trong quân cũng cao chưa từng có, ở sa trường Bắc Cương, chinh chiến
thảo nguyên sa mạc, lập được công lao to lớn, đủ để phong hầu bái tướng, ngày sau trong quân không có người có thể chắn được mũi nhọn này; ngoại công Diên Đông vương gia, là vị Vương gia khác họ duy nhất, lại chính
là lão soái trong quân, hiện tại đại tướng quân Đại Hạ quốc có ít nhất
một nửa là bộ hạ hắn năm xưa, lực ảnh hưởng trong quân không ai bằng;
còn chính hắn, cũng ngồi vị trí Lại Bộ Thị Lang nắm thực quyền.
Nhìn khắp triều đình bây giờ, còn có ai có thể cùng so với Lý gia?
Mặc dù là Tiêu Hàn được hoàng đế tin cậy nhất, khi gặp người của Lý gia cũng thấp giọng.
Nhìn lão hoạn quan Phạm Tiến, đối với người khác ác liệt ra sao, hung hăng càn quấy thế nào, dám thế với người Lý gia sao?
Hiện giờ ngay cả đám Đại học sĩ, cháu gái Binh Bộ Thượng Thư Hoa Minh
Hùng đều chuẩn bị phải gả cho Lý gia, đến lúc đó còn có người nào cả gan đối đầu với Lý gia?
Huống chi, Lý Minh còn đang nắm giữ bí mật của thái tử đương triều.
Hoàng đế đã tuổi già sức yếu, tin tưởng không lâu nữa cũng phải thuận
theo thiên mệnh, đến lúc đó thái tử đăng cơ, có bí mật kia, cùng với
quyền thế của Lý gia, tân hoàng còn không phải nằm gọn trong lòng bày
tay của Lý gia sao?
Lý Minh híp mắt nghĩ ngơi, đợi khi hắn lên vị trí gia chủ Lý gia thì người cai quản thiên hạ này không còn là hoàng đế nữa rồi.
Đông! ~ Đông! ~ Đông!
Tiếng chuông lớn trong hoàng cung từ từ vang lên, xe ngữa cũng đã dừng
lại trước Huyền Vũ môn, hai hàng thị vệ tản ra bảo hộ bốn phía an toàn
rồi mới ra mở cửa xe ngựa, mời Lý thái sư và Lý Minh xuống.
Một già một trẻ trước sau đi xuống xe, sửa sang lại triều phục, rồi cùng các đại thần bắt chuyện, đi vào bên trong Huyền Vũ môn uy nghiêm.
Phủ Lý thái sư.
Trong hoa viên xinh đẹp, năm thị nữ đang cần cù chăm sóc hoa, tưới nước, cắt cỏ, tu bổ cây, nhưng ai trong các nàng đều má đỏ ửng.
Trong phòng cách đó không xa, thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng
thở gấp vô lực nhẹ nhàng. Giống như đạt đến cực đỉnh khoái hoạt, lại như thống khổ đến cực hạn. Mãi đến khi mặt trời lên cao thì tiếng động này
mới dần dần dừng lại.
Qua một đêm ân ái, dù là hồ yêu Hương Hương hay nguyệt nữ Thiên Thiên, thân thể đều ủ rũ, mệt mỏi, buồn ngủ vô cùng.
Lý Cáp cũng không lo lắng cho thân thể hai nàng, tinh hoa của hắn tuy
rằng tống ra những không cách nào làm cho nữ nhân của hắn mang thai,
nhưng vẫn có ưu đãi. Mặc kệ nữ nhân sau khi chinh chiến phòng the mệt
mỏi bao nhiêu, chỉ cần tinh hoa của hắn nằm trong cơ thể các nàng, ngủ
một giấc tỉnh dậy các nàng đều cảm thấy tinh thần cực tốt, thân thể dù
có mệt mỏi cũng bị quét sạch.
Mà Lý Cáp chẳng thấy buồn ngủ chút nào, từ đêm đến sáng sớm, liên tục đại chiến, đơn giản giống như là tập thể dục mà thôi.
Hắn đắp kín mền cho hai nàng, một mình xuống giường, mặc quần áo tử tế, đẩy cửa phòng đi ra.
- Nhị công tử!
Nữ tỳ trong sân vừa thấy Lý Cáp đẩy cửa đi ra, khuôn mặt mới bình thường lại đỏ lên.
Lý Cáp “Ừ” một tiếng, hít một hơi hương thơm trong vườn, duỗi lưng một
cái, liền đi ra cổng. Phía sau có một nha hoàn bước lên hỏi:
- Nhị công tử, ngài muốn đi đâu? Chúng ta có thể dẫn đường.
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Cái này thì không cần, ta đi dạo một chút thôi.
- Nhưng tổng quản đã dặn dò…
Nha hoàn kia thấp giọng nói.
- Không sao, cứ nhắn với hắn là ta nói.
Ra khỏi phủ thái sư, ra phố Chu tước, Lý Cáp đi đến đường chính của kinh thành.
Đứng ở ngã tư đường nhộn nhịp, nhìn người như cơn sóng thủy triều qua
lại, Lý Cáp không khỏi nhớ lại kiếp trước, khi mình được mười bảy tuổi,
đi cùng cha lên thủ đô nhìn quốc kỳ tung bay, khi đó hắn cũng từng một
mình từ khách sạn đi ra, đi dạo khắp các ngã tư ở Bắc Kinh, mãi đến trời tối mù mới trở về. Lúc ấy, cảm giác của hắn là, kinh thành thật ghê
gớm, thật nóng a, người cmn thật nhiều a! Hiện giờ, một mình đứng ở ngã
tư kinh thành trong thế giới này, mặc dù thời đại bất đồng, nhưng cảm
giác cũng tương tự như vậy.
Một mình lẻ loi đứng trên ngã tư đường huyên náo, đây là cảm giác mà Lý Cáp thích nhất.
Nhưng hắn “cô độc” cũng không thể được bao lâu, ngay lúc hắn hứng trí
tràn trề nhìn các loại hàng quán ven đường thì ba người từ phía sau hắn
đi tới.
Lý Cáp không cần quay đầu lại cũng biết là Dương Cận cùng hai thân vệ Hổ quân, chỉ biết thở dài, nói:
- Nếu đến rồi thì không cần theo sau đâu. Lại đây…
Dương Cận cùng hai Hổ vệ kia lập tức đi tới nói:
- Tướng quân, chúng ta cũng là lo cho ngài mà. Tuy rằng võ công ngài cái thế vô địch, không cần phải lo lắng người khác gây bất lợi với mình,
nhưng một đại tướng quân đi trên đường, nếu không có một hai người hầu,
sao được a?
Trước mặt hắn là người bán hàng, Lý Cáp cầm lấy con rối hình người to cỡ bàn tay chế tạo từ vải nhỏ trên quán, nói với Dương Cận:
- Trả tiền!
Dương Cận lập tức đưa một khối bạc vụn qua, và nói “Không cần thối lại”, liền dẫn hai hổ vệ nhanh chóng đuổi theo Lý Cáp.
Lý Cáp vuốt vuốt con rối, trong lòng không khỏi cảm thán, cái này lđúng
là tinh xảo, so với kiếp trước những thứ như “búp bê babi” (DG: Barbie
doll) càng đáng yêu, xinh đẹp hơn, tặng cho mấy cô bé là thích hợp nhất.
Lúc này, phía trước một xe ngựa to lớn hào ho chạy đến a, bên cạnh xe có mười mấy kỵ sĩ giáp trụ đầy đủ hộ vệ xung quanh, người đi đường đều vội vàng tránh qua một bên, Lý Cáp và đám người Dương Cận cũng không ngoại
lệ.
Chiếc xe ngựa kia vừa lướt qua bên người bọn Lý Cáp, thì mắt sắt của hắn phát hiện, rèm xe hơi xốc lên một góc, một đôi ánh mắt xinh đẹp đang mờ mịt nhìn cảnh sắc bên đường.
Ánh mắt kia thật là xinh đẹp, lông mi đen dài, đôi mắt sáng trong như mặt nước hồ.
Trong lòng Lý Cáp vừa động, ngay lúc xe ngựa vừa chạy qua, thừa lúc kỵ
sĩ hộ vệ bên cạnh không chú ý, tay phải ném con rối cầm trong tay vào
trong xe ngựa. Bên trong xe liền truyền ra một tiếng kinh hô, ngay sau
đó, màn xe bị nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp che khuất bởi khăn
màu trắng, đôi mắt xinh đẹp thanh thuần kia nhìn về phía Lý Cáp.
Lý Cáp cũng nhe răng cười, chớp chớp mắt.
Cô gái kia do dự một hồi, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, lại rụt đầu vào trong xe.
Xe ngựa đi rồi, Lý Cáp cũng xoay người tiếp tục bước đi. Đối với cô gái
kia, hắn cũng không có quá nhiều ý muốn, ném con rối quăng vào trong xe, cũng chỉ là tùy ý mà thôi. Nếu như có thể gặp lại tất nhiên là duyên
phận, nếu không thể gặp lại, cũng không có gì phải tiếc nuối, dù sao
nàng trông thế nào hắn cũng không biết. Huống hồ hộ vệ bên xe, tất cả
đều là binh lính Vũ lâm quân, tại kinh thành này nếu có người con gái
nào phô trương như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ cần hắn
còn ở kinh thành, phỏng chừng còn có cơ hội gặp lại.
Lại đi dạo một hồi, Lý Cáp ngẩng đầu nhìn trời, đã đến giờ ăn trưa rồi.
Lúc này Hương Hương và Thiên Thiên hẳn vẫn đang ngủ rất ngon, hắn cũng
không định quay về phủ thái sư ăn cơm, đi tìm tửu lâu tốt nhất kinh
thành thử xem vậy.
- Dương Cận, đi hỏi tửu lâu tốt nhất trong thành ở đâu.
Lý Cáp dừng bước rồi nói.
Dương Cận lập tức đáp lời, tùy tiện khẽ vươn tay ngăn một người đi đường lại nói:
- Cho ta hỏi tửu lâu tốt nhất kinh thành ở nơi nào?
Người đi đường bộ dáng công tử kia liếc hắn một cái, liền muốn đẩy hắn ra:
- Tự tìm đi, đừng phiền ta!
Bốp!
Dương Cận lập tức vỗ một tát ngay lên đầu công tử kia, tiếng vang như
tiếng vỗ dưa hấu, không ít người đi đường xung quanh dừng lại xem.
- Nhìn cái gì!
Hai Hổ vệ rút bội đao bên hông ra quát, người đi đường lập tức như chim bay tứ tán.
Công tử kia bị vỗ một cái, lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, thấy hai Hổ vệ đều là hạng người dũng mãnh hung ác, trong kinh thành còn nghênh
ngang mang đao, biết không dễ chọc, vội nói:
- Tửu lâu tốt nhất kinh thành là Hoa Phượng lâu, đi tới trước, quẹo một
cái rồi đi thẳng, cuối phố Thiên Thủy. Chỗ này tuyệt đối là đệ nhất tửu
lâu tại kinh thành đó!...
- Ừ, tốt, ngươi có thể đi rồi.
Dương Cận lại vỗ đầu hắn, thủ hạ của Lý Cáp là Hổ quân, ở trong thảo
nguyên một mình chiến đấu hăng hái mấy tháng. Mấy tháng này đều là tập
kích bất ngờ, giết chóc khắp nơi, cướp giật khắp chốn. Cho dù bọn hắn
tính cách vốn dĩ hiền lành bao nhiêu, trải qua một phen như thế đều
thành ác nhân, huống chi bọn hắn vốn chẳng phải là dân hiền lành gì, hơn nữa, đại tướng quân của bọn hắn là Lý Cáp lại là ác ma giết người như
ngóe, cho nên thái độ cũng như biện pháp của bọn hắn đối phó người cũng
cơ bản đều học từ Lý Cáp mà thôi.
Công tử kia nhanh chóng chạy đi, không dám đầu quay lại.
- Tướng quân, là Hoa Phượng lâu…
Lý Cáp khoát tay chặn lại:
- Đừng gọi ta là tướng quân, giờ ta đang mặt thường phục, các ngươi cũng không mặc giác trụ, chúng ta bây giờ là dân thường thôi.
- Vậy… Lão Đại, là Hoa Phương lâu…
Dương Cập lập tức sửa lời nói.
Cơ mặt Lý Cáp khẽ run lên:
- Lão Đại cái gì? Ngươi cho chúng ta là cường đạo thổ phỉ sao? Ngươi xem ta đây chính phái nhã nhặn thế này, giống cường đạo thổ phỉ sao?
Trong lòng Dương Cận cùng với hai Hổ vệ đều hô hào:
- Trên thế giới này có ai càng thích hợp làm cường đạo thổ phỉ hơn ngài!
Nhưng trên mặt vẫn không dám nghịch lại ý của Lý Cáp, vội nói:
- Nhị công tử, chỗ đó là Hoa Phượng lâu, đi hướng này…
Bốn người theo chỉ dẫn của công tử kia đi, một lúc sau đã đến Hoa Phượng lâu.
Hoa Phượng lâu từ bên ngoài nhìn cũng không có gì đặc biệt, chỉ có mỗi
phong cách cổ xưa và khuôn viên khá lớn thôi. Nhưng Lý Cáp dựa trên cách thực khách ra ra vào vào nói năng cùng cử chỉ, thấy rằng công tử kia
không lừa bọn hắn, Hoa Phượng lâu này cho dù không phải là tửu lâu tốt
nhất kinh thành thì cũng là nơi có tiêu chuẩn tương đối cao.
Bốn người đi vào cổng tửu lâu, một bồi bàn gương mặt thanh tú lập tức đi lại hỏi:
- Công tử, các vị đi bốn người sao?
Dương Cận lập tức nói:
- Dẫn công tử bọn ta đến phòng tốt nhất.
Bồi bàn liền mang theo bốn người lên lầu hai, đang chuẩn bị vào, dưới
lầu có mấy vị công tử hoa phục đi lên, cũng không có ai dẫn đường, trực
tiếp đi lên lầu ba.
Ánh mắt Lý Cáp thoáng nhìn qua cầu thang, Dương Cận lập tức hiểu ý, nói với bồi bàn kia:
- Này, trên lầu ba có gì?
Bồi bàn kia nói:
- Dĩ nhiên là chỗ để khách dùng cơm.
- Lầu ba tốt hơn hay là lầu hai?
Dương Cận hỏi.
Bồi bàn do dự một chút rồi nói:
- Lầu ba tốt hơn chút!
Dương Cận cả giận nói:
- Ta không phải vừa nói là dẫn chúng ta đến chỗ tốt nhất sao? Con mịa nó, mày dám giỡn với đại gia sao?
Nói xong liền nhấc bồi bàn kia lên.
Bồi bàn nhanh chóng nói:
- Khách quan đừng tức giận, khách quan chỉ sợ là từ nơi khác tới… Lầu ba của Hoa Phượng lâu này đều là chuyên khu của khách quý a, người thường
không thể đi lên… Hơn nữa, lầu ba cũng không có phòng riêng.
Dương Cận nhìn về phía Lý Cáp:
- Nhị công tử, lầu ba không có phòng.
Lý Cáp nói:
- Không sao cả, chúng ta lên lầu ba.
Nói xong liền nhấc chân bước lên cầu thang.