Chương 147: Chị Dâu


Lý Cáp đi chuyến này, mười hai người cưỡi và đi xe ngựa,
trừ hắn ra, mỗi người đều mặc áo giáp đen toàn thân nhìn rất uy mãnh, đi đường ai cũng phải chú ý. Có thể cưỡi ngựa mang binh khí vào thành ai
cũng là đại nhân vật, đây chắc là Đại tướng quân Bắc phạt lên kinh rồi.

Dương Cận tùy tiện tìm một người đi đường hỏi rõ phố Chu Tước ở đâu sau đó mọi người đi đến đó.

So với đường chính kinh thành thì phố Chu Tước hiển nhiên thanh tĩnh rất nhiều, cả phố không hề có một cửa hàng nào, tất cả đều là nhà quan.
Thỉnh thoảng lại có đội binh lính mặc giác bạc là Vũ lâm quân tuần tra
qua lại.

Đám người Lý Cáp mới vào phố Chu Tước, lập tức còn có một đội Vũ lâm quân tiến lên hỏi.

Đội úy cung kính nói:

- Xin hỏi các vị tướng quân xưng hô thế nào ạ, các vị tìm vị đại nhân nào?

Có thể mang binh khí vào thành, lại đến phố Chu Tước này, không cần nghĩ cũng biết thân phận không thấp. Bất quá hắn thấy Lý Cáp mặc trường bào, lại tuổi còn trẻ, có chút hoài nghi hắn có phải Đại tướng quân hay
không. Phải biết rằng, cả Đại Hạ Quốc Đại tướng quân cũng không nhiều
hơn trăm người.

Lý Cáp biết bọn họ chỉ làm theo phép, liền móc lệnh bài thân phận ra.

Đội úy hai tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua, vẻ mặt lập tức đại biến, lại ngẩng đầu nhìn Lý Cáp, hai mắt tỏa sáng:

- Ngài chính là Hổ quân Lý tướng quân?

- Đúng là Lý mỗ!

Lý Cáp mỉm cười gật đầu nói.

Binh lính phía sau đội úy nghe thế vội nhìn về Lý Cáp, ánh mắt đều thay đổi.

Đội úy cung kính trả lại lệnh bài nói:

- Lý tướng quân ở Hoa Bình Dã cùng đại thảo nguyên đúng là rạng danh dân tộc a! Ngài muốn đến phủ Thái sư hay phủ Lại bộ thị lang?

Ở kinh thành, quan tam phẩm trở lên sẽ được phân chỗ ở tương ứng, cho dù ở đây đã có nhà nhưng nếu trong nhà có người làm quan ngoài tam phẩm
cũng không được ở chung. Cho nên đại ca Lý Cáp Lý Minh tuy là cháu ruột
Lý thái sư cũng có phủ đệ riêng.

Lý Cáp khẽ cười nói:

- Chúng ta chuẩn bị đến phủ Lý thị lang.

Đội úy lập tức bảo một binh sĩ dẫn đường, Lý Cáp liếc mắt nhìn Dương
Cận, hắn hiểu ý lập tức nhét một tấm ngân phiếu vào lòng đội úy kia:

- Có chút ít gọi là mời huynh đệ uống rượu.

Đội úy kia sống chết không nhận, mãi đến khi Lý Cáp nói một câu: “Hay
là vị tướng quân này khinh thường Lý mỗ?” hắn mới vội thu lại.

Chờ đám người Lý Cáp đi rồi, đội úy mới lấy ngân phiếu ra nhìn, mịa nó!
Một trăm lượng! Lý gia Nhị công tử quả nhiên hào sảng như truyền thuyết
a.

Không bao lâu, đám người Lý Cáp được dẫn đến một tòa nhà có bảng tên "Lý phủ" phía trước. Bất quá làm cho bọn họ ngoài ý muốn là, đối diện"Lý
phủ" này, là một tòa "Lý phủ" khác. Hơn nữa tòa "Lý phủ" kia to lớn, uy
nghiêm, quý phái hơn nhiều.

Tên Vũ lâm quân đưa Lý Cáp đến thấy bọn họ nghi hoặc bèn nói:

- Lý tướng quân, đó chính là phủ Lý thái sư.

Lý Cáp giật mình, ca ca và ông nội mang tiếng tách ra nhưng thực tế chỉ cách nhau một con đường, tách cũng như không a.

- Lý tướng quân, đây là nhà Lý thị lang, tiểu nhân đi về trước.

Người binh lính kia nói.

- Cảm tạ huynh đệ.

Lý Cáp mỉm cười nói, Dương Cận đã cầm ngân phiếu nhét vào làm binh lính kia được sủng ái mà sợ, liên tục cảm ơn.

Khi nào thì có thể hung hăng càn quấy bá đạo, khi nào thì lại nên hiền
lành khiêm tốn, Lý Cáp hiểu rất rõ. Tuy rằng quyền thế của ông nội và
ca ca rất lớn nhưng mình mới đến kinh thành, cũng nên nghĩ cho họ.

Cộc Cộc!

Dương Cận tiến lên gõ cửa, Lý Cáp thì đỡ Hương Hương và Thiên Thiên xuống xe.

Đại môn mở ra, một người hé cửa ra nhìn, hòa nhã hỏi Dương Cận:

- Vị tướng quân này, ngài tìm ai?

Lý Cáp nói:

- Nói cho đại ca ta biết, đệ đệ của hắn đến đây.

Người hầu kia nghe vậy sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lý Cáp, nói:

- Ngài... Là Nhị công tử từ Hỗ Dương tới?

- Sao thế? Ngươi cũng muốn xem lệnh bài của ta?

Lý Cáp híp mắt mỉm cười.

Người hầu kia nhìn hai bên Lý Cáp là hai tuyệt sắc mỹ nữ và một đám quân sĩ áo giáp đen bóng, vội nói:

- Không dám, không dám, Nhị công tử cùng các vị quân gia mời vào, tiểu nhân lập tức đi thông báo Lý đại nhân.

Nói xong mở rộng cửa phủ ra.

Chỉ chốc lát, Lý Minh đeo tạp dề màu lam bước nhanh ra đón, mặt đầy vui mừng.

Hai huynh đệ đã mười năm chưa từng gặp mặt!

- Tiểu đệ! Đúng là đệ!

- Đại ca! Là ta!

Lý Minh đã gần ba mươi, mặt như ngọc, mắt sáng như sao, cao lớn anh tuấn trầm ổn, vừa nhìn là biết người phú quý. Năm đó hắn cũng là mỹ nam tử
hàng đầu Hỗ Dương a.

Hai người cầm tay đánh giá hồi lâu, bỗng nhiên đồng loạt phá lên cười.

- Tiểu tử, giờ đã cao to như vậy. Nhiều năm như vậy, cũng không thèm vào kinh thăm vi huynh, giờ muốn đến giết ta a!

Lý Minh cười nói. Năm đó hắn tránh Lý Cáp nghịch ngợm gây chuyện mới lên kinh dự thi, hơn chục năm nhưng mà nhắc đến tiểu đệ hắn vẫn lông tóc
dựng đứng, nói đi cũng phải nói lại, tình cảm hai người vẫn rất sâu đậm.

Lý Cáp cũng cười nói:

- Đại ca nhiều năm như vậy không cũng mang chị dâu quay về Hỗ Dương sao? Các cô nương Hỗ Dương đều nhớ huynh, đặc biệt là Phiên Hương lâu...

Lý Minh xấu hổ ho khan hai tiếng, thấp giọng nói:

- Đừng nói loạn, lát gặp chị dâu thì đứng đắn chút, cô ấy đang mang bầu!

Nói xong hai mắt híp mắt nhìn về phía Hương Hương, Thiên Thiên phía sau Lý Cáp, cười nói:

- Hai vị này là?

Hai huynh đệ đều có một cái thói quen, thích híp mắt mắt.

Lý Cáp vừa chuẩn bị giới thiệu, Lý Minh đã là nói:

- Đợi một chút, để ta đoán thử. Trong thư mẹ đã nói vị hôn thê và thị thiếp của đệ đã đủ hai bàn mạt chược rồi hả?

- Đây là Thiên Thiên?

Lý Minh chỉ vào Hương Hương nói, lại chỉ vào Thiên Thiên nói:

- Đây là Diễm Nhi?

Lý Cáp cười to lắc đầu.

Hương Hương và Thiên Thiên cùng vén áo thi lễ nói:

- Hương Hương (Thiên Thiên) chào Đại công tử.

- Ách, thì ra cô chính là Hương Hương a!

Lý Minh giật mình, tiếp theo chụp lấy bả vai Lý Cáp cười nói:

- Tiểu tử ngươi phong lưu hơn đại ca năm đó nhiều lắm! Hậu sinh khả ố, không sai, không sai!

- Mạt tướng gặp qua Lý đại nhân!

Đám người Dương Cận cũng ôm quyền khom mình hành lễ.

- Các vị tướng quân đa lễ, Lý Mãn, mau dẫn các tướng quân đi nghỉ ngơi,
bảo nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, khoản đãi các tướng quân
cho tốt!

Lý Minh phân phó hạ nhân bên cạnh.

Lý Cáp cùng Hương Hương, Thiên Thiên thì đi theo Lý Minh vào trong nội viện.

- Ngươi chị dâu nếu biết đệ đến nhất định sẽ rất cao hứng.

Lý Minh cười nói.

Lý Cáp cười nói:

- Chỉ sợ là nghiến răng nghiến lợi đi, đệ nhớ ánh mắt năm đó chị dâu
cùng huynh thượng kinh nhìn đệ, đúng là hận không thể nuốt sống a.

- Ách... Ai bảo đệ năm đó đệ làm chuyện xấu khi chúng ta kết hôn chứ.

Lý Cáp cười to:

- Mùi vị rượu giao bôi năm đó không thệ chứ?

Lý Minh bĩu môi:

- Ta và chị dâu bây giờ mỗi lần uống nước đều đoán xem chén rượu năm đó là thứ gì.

Năm đó Lý Minh quay về Hỗ Dương thành thân, trong hôn lễ hắn là chú rể
dĩ nhiên là phải nang cốc với khách nhân, rồi theo phong tục ở Hỗ Dương
mời cô dâu ra rồi hai người uống rượu giao bôi.

Mà người rót rượu chính là Lý Cáp, nhưng mà trong bình toàn là giấm trắng...

Lý Minh đã uống đến mơ hồ, không chú ý. Còn cô dâu đang đội khăn, lại
thêm tính khẩn trương trong ngày đại hôn, không để ý mùi rượu khác lạ.

Vì thế hai người giao bôi, giao nhau giấm trắng.

Dấm chua vừa vào miệng, hai người đều lập tức phun ra.

Năm đó cô dâu cũng là tiểu thư Lưu gia, đại gia có tiếng Hỗ Dương, tính
tình đại tiểu thư dĩ nhiên không tốt. Một hôn lễ bị Lý Cáp chỉnh nhiều
lần, lại hại nàng phun dấm chua trước mặt mọi người, khiến nàng tức
giận không nhịn được. Từ đó lúc sau, mỗi lần nhìn thấy Lý Cáp, đều trợn
mắt cắn răng, hận không thể nuốt hắn vào bụng.

Bất quá không bao lâu, Lý Minh đã mang Lưu tiểu thư quay về kinh, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lý Cáp, nếu không thì còn bị tiểu bá vương chỉnh nhiều.

Vào hậu viện, đám người Lý Cáp thấy một hoa viên thật lớn!

- Đại ca, phủ đệ của huynh không tệ a! Hỗ Dương gia còn kém xa à! Xem ra phủ của ông nội càng xa hoa hơn nha!

Lý Cáp nhìn thấy trong viên hoa nở rộ, bố cục tinh diệu, cách đó không
xa còn có hồ nước, trong hồ còn có đôi vịt bơi tung tăng. Vô tình hắn
còn thấy trong bụi hoa là “bán điệp yêu” đi theo hắn từ Thiên Sơn, lúc
vào kinh không thấy nó đâu, giờ mới thấy.

Lý Minh nói:

- Đó là đệ quen ở nhà chúng ta rồi, phủ đệ này của ta đâu so với Hỗ
Dương gia được, hoa viên này làm để giữ thể diện thôi. Làm quan trong
triều mà không có thì hoa cỏ chim cá, núi giả, đồ đạc xa hoa và tranh
chữ danh gia thì không vào được vòng luẩn quẩn của quý tộc a. Còn phủ
ông nội thì khi nào đệ qua sẽ biết.

Hai người vừa đi vừa nói đã đến một chòi nghỉ mát, bên trong một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp đang xuất thần ngắm hồ nước.

- Phu nhân, nàng xem ai tới nè!

Lý Minh đứng ở ngoài chòi nghỉ mát cao giọng nói.

Khi thiếu phụ kia quay đầu, nhìn ba người Lý Cáp, ngạc nhiên hỏi:

- Ba vị này là?

Năm đó nàng gặp Lý Cáp thì hắn mới là thiếu nhi năm sáu tuổi, bây giờ đã là người trưởng thành, lại trải qua chiến tranh tẩy lễ, nàng sao mà
nhận ra được.

- Chị dâu, là đệ! Chị quên năm đó hai người thành thân đệ đã mời hai người giao bôi rượu giấm trắng a?

Lý Cáp cười hì hì, quả nhiên là tự vạch áo cho người xem lưng.

Quả nhiên, nghe được lời ấy, Lưu thị sắc mặt đại biến, kinh hô:

- Ngươi là thiết bì nhị lang?

- Ách...

Hương Hương, Thiên Thiên hai nàng nghe được bốn chữ "thiết bì nhị lang"
không nhịn nổi che miệng cười khẽ, Lý Minh cũng buồn cười. Năm đó Lưu
thị hận Lý Cáp thấu xương a, ngoại trừ trước mặt Lý Tư Hồng và Chân thị
miễn cưỡng gọi hắn một tiếng tiểu thúc, sau lưng đều gọi là " tiểu tử
thối", mà "thiết bì nhị lang" chính là ngoại hiệu nàng hay gọi nhất.

- Chị dâu, chị còn nhớ thù năm đó sao?

Lý Cáp cười nói.

- Ngươi... Ngươi thật sự là Lý Nhị lang?

Lưu thị vẫn có chút khó tin hỏi.

Lý Minh cười nói:

- Phu nhân, nàng yên tâm đi, đây chính là Thiết Lang Lý Cáp!

Lý Cáp tiến lên hành lễ khúm núm nói:

- Lý Cáp bái kiến chị dâu!

- Mau đứng lên đi, không thể tưởng được mới chớp mắt mà nhị lang đã lớn như vậy.

Lưu thị cảm thán. Trong ấn tượng của nàng, Lý Cáp luôn là tiểu tử nghịch ngợm phá hoại, giờ thấy hắn đã là thanh niên anh tuấn uy vũ, thật khó
tưởng tượng hắn và thiết lang năm đó với nhau.

Thiên Thiên cầm trong tay một cái hộp nhỏ tinh xảo đến đặt trên bàn đá, Lý Cáp nói:

- Đây là son Nhất Phẩm hiên Hỗ Dương, tiểu đệ mang đến tặng riêng cho chị dâu, chúc chị dâu vĩnh viễn thanh xuân xinh đẹp!

Son và tơ lụa Giang Nam là hai thứ nổi danh bậc nhất Đại Hạ Quốc, mà son tốt nhất không thể nghi ngờ là Nhất Phẩm hiên Hỗ Dương. Kể cả phi tần
hoàng cung cũng chưa chắc ai cũng có mà dùng. Phụ nữ xã hội thượng lưu
thích nhất dùng son Nhất Phẩm hiên và đồ trang điểm ở đó.

Lưu thị nhìn hộp son, hơi hơi vuốt cằm nói:\

- Nhị lang thật có tâm!

Nói xong nói với nha hoàn bên cạnh:

- Đi chuẩn bị rượu và thức ăn!

Lý Minh nói:

- Làm một bàn trước, hai huynh đệ chúng ta uống vài chén rồi sang bên ông nội, đừng bày vẽ phiền toái.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #147