Trở lại Hỗ Dương gần hai ngày, Lý Cáp lại phải rời đi.
Lần này là thượng kinh thụ phong, đường xá cũng không có gì nguy hiểm
cho nên Lý Cáp muốn mang chúng nữ đi, trên đường đỡ buồn. Lần này lên
kinh có thể phải cưới Hoa tiểu thư, đưa cả đội quân tóc dài đi sao được. Mang ai đi bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định mang Hương
Hương và Thiên Thiên, dù sao các nàng cũng là thị nữ của mình.
Ngoài phủ tổng đốc, Thanh Thanh lại đàn khúc tiễn biệt Lý Cáp; Tử Nghiên làm một lượng lớn điểm tâm và lương khô đủ hắn ăn đến kinh thành;
Nguyệt Nhi lại thức đêm làm chiến bào và mũ giày cho hắn, nhìn hai mắt
nàng đầy tơ máu Lý Cáp thật sự là đau lòng không thôi, hắn giờ đã quen
mặc đồ nàng làm rồi, mặc đồ người khác may thật không quen.
Tỷ tỷ Vân Lâm vẫn dặn đi dặn lại hắn đi đường cẩn thận, lại bảo Hương
Hương và Thiên Thiên chiếu cố tốt hắn. Một thời gian sau nàng sẽ và Lý
Tư Hồng lên kinh tham gia đại hôn của Lý Cáp.
- Ca ca, Nhị Phi nên cho nó ăn gì? Nó hai ngày chưa ăn gì, cứ nằm lì trong sân vậy.
Liên Khanh hỏi.
- Không cần quản nó, cứ để nó nằm vậy đi.
Lý Cáp nói, giờ hỏa kì lân đã hoàn toàn thuần phục hắn, nếu không phải
lần này lên kinh phụ thân bảo hắn nên điệu thấp một chút hắn đã không
cưỡi ngựa rồi.
Lại chào tạm biệt Linh Nhi một phen, dặn chúng nữ chiếu cố tốt nàng, sau đó Lý Cáp liền dẫn năm trăm thân vệ và xe ngựa chở Hương Hương và Thiên Thiên chạy nhanh cửa thành Hỗ Dương.
Đoạn đường này rất đơn giản, Lý Cáp ban ngày ngồi trên lưng ngựa cùng
thân vệ đi đường, buổi tối thì chui vào trong xe ngựa hưởng thụ Hương
Hương và Thiên Thiên. Đói bụng có điểm tâm Tử Nghiên chuẩn bị, mệt mỏi
có Hương Hương, Thiên Thiên đấm bóp cho hắn, thật là thoải mái.
Trải qua gần tháng đi đường, bọn hắn cuối cùng đã tới kinh thành.
Xa xa nhìn lại, tường thành cao ngất uy nghiêm, hơn Hỗ Dương rất nhiều.
Ngoài thành ngựa xe như nước, người ngựa tấp nập hơn Giang Nam đệ nhất
thành nhiều.
Lý Cáp dẫn năm trăm thân vệ đến chỗ đóng quân cấm vệ quân chỉ định rồi
sau đó mới mang theo Hương Hương, Thiên Thiên và Dương Cận, mười thân vệ quân đi vào kinh thành.
Kinh thành lượng thông hành tuy lớn nhưng kiểm tra nhập xuất thành rất
nghiêm khắc, toàn bộ đao thương kiếm kích không được mang vào, từng
người vào thành cũng phải có căn cứ xác minh của quan phủ.
- Mấy người các ngươi, để vũ khí lại.
Ngoài cửa thành binh lính Vũ lâm quân cản bọn Lý Cáp lại, chỉ vào bố cáo trên tường thành nói:
- Kinh thành trọng địa, không được đem đao thương vào, xe ngựa kia cũng phải kiểm tra.
Nói xong đi về phía xe ngựa.
Dương Cận vội thúc ngựa tiến lên ngăn binh lính kianói:
- Vị huynh đệ này, chúng ta là quân Bắc phạt, quay về tới tham gia lễ mừng công.
Người binh lính kia liếc mắt nhìn yêu bài của Dương Cận, thấy ghi là phó thống tướng, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Bên trên có lệnh, ngoại trừ Đại tướng quân và hai mươi thân vệ có thể
mang binh khí, tướng lĩnh khác không được đem binh khí vào thành, người
trái lệnh bắt ngay tại chỗ.
Cấm vệ quân có chút mâu thuẫn với tướng sĩ từ thảo nguyên trở về, cảm
thấy bọn họ có gì mà kiêu ngạo, mình mà ra trận cũng thắng dễ dàng như
vậy a.
- Chớ có vô lễ!
Dương Cận thấy binh lính kia chuẩn bị nhấc rèm xe lên thì quýnh lên hoành thương đánh về cổ hắn.
- A? Còn dám động thủ?
Người binh lính kia cũng tức giận, gọi hơn mười Vũ lâm quân phía sau rút đao vọt tới. Mười thân vệ của Lý Cáp cũng vác thương xông tới, bọn hắn
trải qua chiến tranh đẫm máu, có gì khiến họ sợ nữa đây?
Thấy một trận chiến sắp bùng nổ, Lý Cáp cũng như không có việc gì thúc
ngựa thong thả đến bên Vũ lâm quân kia móc một huy chương bằng đồng ra
giơ trước mặt hắn
Người lính kia vừa thấy huy chương đồng ánh mắt sáng lên, đây là huy
chương chỉ đại tướng quân mới có a. Quả nhiên, trên có khắc năm chữ
"Bình lỗ Đại tướng quân", bên dước có bốn chữ nhỏ "Hổ quân Lý Cáp".
Bình lỗ Đại tướng quân? Hổ quân Lý Cáp? Người binh lính kia sửng sốt,
chợt nhớ tới "Uy Vũ tướng quân", hắn không phải được phong "Bình lỗ Đại tướng quân" sao? Hắn không phải là lĩnh Hổ quân sao?
- Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết là Uy Vũ... Không, Lý tướng
quân đại giá, có nhiều mạo phạm, xin hãy tướng quân tha thứ!
Người lính kia nhanh chóng quỳ một gối xuống nói.
Ngoài hắn ra Vũ lâm quân vừa nghe là "Uy Vũ tướng quân", cũng ôm quyền quỳ xuống đất, hành lễ cao nhất trong quân nói:
- Thỉnh tướng quân tha thứ!
Bọn hắn kính sợ Lý Cáp, không là bởi vì hắn có hàm Đại tướng quân, cũng
không phải bởi vì hắn lập chiến công hiển hách, các loại truyền thuyết,
gia thế hiển hách, chủ yếu là bởi vì hắn ở Mã Môn bảo vì tướng sĩ trong
doanh mình đã nhận hơn vạn quân trượng. Sau chuyện đó địa vị Lý Cáp
trong quân đã được nâng tầm cao cổ nhân chưa từng đến
Một tướng quân uy mãnh phi thường, lại biết che chở binh lính của mình, có gì đáng chê trách nữa chứ.
Dân chúng bên cạnh vừa nghe đến hai chữ "Uy Vũ", ánh mắt cũng lập tức
bị hấp dẫn, sôi nổi thì thầm với nhau, không khỏi hoài nghi Lý Cáp có
phải Uy Vũ tướng quân uy chấn Hoa Hạ kia không. Dù sao Uy Vũ tướng quân
cưỡi hỏa kỳ lân, cầm trường phủ màu đen, mà hắn chỉ cưỡi chiến mã, hai
tay trống trơn, cũng chỉ mặc áo bào tro bình thường, tuy rằng thoạt nhìn uy vũ phi phàm, nhưng mà không giống Uy Vũ tướng quân trong truyền
thuyết a.
Lý Cáp cũng không làm khó mấy người kia, thu lệnh bài lại, tiếp tục thúc ngựa đi tới, Dương Cận và xe ngựa lập tức đuổi theo.
Chờ Lý Cáp đi qua, tên lính Vũ lâm quân đang quỳ đứng lên lay quần áo bạn mình:
- Con mợ nó, ta nhìn thấy Uy Vũ tướng quân, ta thật sự nhìn thấy Uy Vũ tướng quân!
- Ta biết, ta biết, ta cũng nhìn thấy.
Một tên lính khác nói:
- Tuy rằng không cưỡi hỏa kỳ lân như lời đồn, nhưng khí thế này nếu không qua chiến trường đẫm máu không thể có được.
- Đúng vậy a.
Người binh lính kia hít một hơi nói:
- Ta vừa mới ngửi thấy như mùi máu tưới trên chiến trường.
- Người kia... Thật là Hỗ Dương Uy Vũ tướng quân a?
Một lão giả không nhịn được tiến lên hỏi.
- Chính xác, lệnh bài “Bình lỗ Đại tướng quân” kia không làm giả được.
Hơn nữa, ở Hạ quốc, ai dám giả mạo Uy Vũ tướng quân ? Không sợ Lý gia
bóp chết sao?
Người lính kia nói xong sờ qua bọc quần áo của lão giả, lôi ra một thanh kéo sắc nhọn:
- Đồ chơi này không được phép đưa vào thành!
- Đây là kéo mà...
Lão giả kia vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu nhân là thợ may, không có kéo sống sao được.
- Sống con mịa ngươi, kéo mà dài vậy sao? Cái này cắt cổ cũng còn thừa, là hung khí phải tịch thu, bớt nói nhảm đi!
Tên lính Vũ lâm quân đẩy hắn ra, nói với phía sau:
- Kế tiếp, nhanh lên nhanh lên!
Lại nói đoàn người Lý Cáo, sau khi vào kinh, liền đi dọc theo trục đường chính.
Ngã tư đường thật là rộng nha, Hỗ Dương đã rộng lắm rồi mà kinh thành
còn rộng hơn gấp đôi, vậy mà người ngựa vẫn chen chúc chật chội, không
hổ là kinh thành a.
Cửa hàng ở đây thật lớn a, mỗi cửa tiệm còn lớn gấp đôi đại môn bình thường, làm ăn thật phát đạt a.
Nhà ở đây cũng cao hơn Hỗ Dương nhiều.
Lý Cáp vẫn là lần đầu tiên đến kinh thành, làm cho hắn có cảm giác như Hàng Châu đến Thượng Hải kiếp trước.
- Đúng rồi, phải đến tìm đại ca.
Lý Cáp chợt nhớ mình vào kinh thành phải tìm đại ca hắn Lý Minh trước.
- Đi, đến phố Chu Tước!
Lý Cáp vung tay lên, nói với Dương Cận.
Thấy Dương Cận vẫn nhìn mình, hắn hỏi:
- Ngươi nhìn gì chứ? Đi nào!
- Tướng quân, chúng ta đi thế nào?
- Phố Chu Tước a.
- Phố Chu Tước ở đâu?
Dương Cận hỏi, hắn cũng lần đầu tiên đến kinh thành.
- Ngươi đi hỏi đi!