Từ xa mơ hồ nhìn thấy đoàn binh mã tiến đến, dân chúng Hỗ Dương tưng bừng phấn khởi hẳn lên, pháo nổ tưng bừng. Lý Tư Hồng lần
đầu tiên phát hiện, người Hỗ Dương mình cuồng nhiệt như thế.
Rốt cục, Lý Cáp và thú cưỡi to lớn cũng xuất hiện làm mọi người rộ lên,
hàng người hai bên đường và các quan chức đua nhau vỗ tay ầm ầm.
Bất quá, khi mọi người đang hoan hô anh hùng trở về thì những kị sĩ đừng đầu phải xuống ngựa. Không có cách nào bởi vì ngựa của họ đều quỳ xuống như chào đón vua của mình, không lẽ cứ uy phong ngồi trên ngựa đang quỳ sao?
Một vị quan cảm thán nói với Lý Tư Hồng:
- Sớm nghe nói, thú cưỡi của Uy Vũ tướng là hỏa kỳ lân, uy phong vô cùng, hôm nay thấy quả thực là thế a.
Đang nói, Lý Cáp cưỡi hỏa kỳ lân đã chậm rãi bước gần Hỗ Dương thành, Lý Tư Hồng thậm chí có thể thấy những cô gái xinh đẹp hắn đang ôm trong
lòng, hắn nghĩ thầm tiểu tử này bản tính không đổi, tính cả phụ nữ trong nhà đã đủ hai bàn mạt chược mà không chịu dừng!
Lý Cáp thấy phụ thân, nhanh chóng xoay người xuống khỏi hỏa kỳ lân, sau
đó ôm Hương Hương, Linh Nhi và Thiên Tú xuống, bước tới quỳ một gối
xuống trên mặt đất lớn tiếng nói:
- Bái kiến phụ thân đại nhân, con đã trở lại!
Hương Hương dĩ nhiên theo sát Lý Cáp, Linh Nhi trừng mắt nhìn nhưng mà
ca ca làm gì nàng cũng làm theo. Thiên Tú, Tịnh Cơ và Phong Di, hơi do
dự, rồi cũng quỳ rạp xuống đất.
Lý Tư Hồng hài lòng gật gật đầu, tiểu tử này, cuối cùng còn biết lễ
nghĩa, đắc chí chưa điên cuồng, trẻ con là dễ dạy, nghĩ vậy hắn tiến lên đỡ Lý Cáp, cười nói:
- Con ta ở trên chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, liên tiếp lập
chiến công, tạo uy danh hiển hách, không chỉ vinh quang cho Lý gia ta,
cũng là vinh quang cho cả Hỗ Dương này, là cha lòng ta rất vui mừng!
Nếu theo lẽ thường làm gì có chuyện cha nghênh đón con, nhưng hiện tại
Lý Cáp là đại anh hùng Hỗ Dương thậm chí là toàn bộ Hạ quốc, quay về gia hương. Lý Tư Hồng là Tổng đốc hai tỉnh, quan phụ mẫu lớn nhất, theo lễ
chế phải ra cổng thành nghênh đón. Bất quá Lý đại Tổng đốc của chúng ta
tự mình đi ra nghênh đón con mình là cam tâm tình nguyện, Lý Cáp khiến
hắn cực kì tự hào, mỗi lần nghĩ "Uy vũ tướng quân" là con của hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất có mặt mũi.
- Con chỉ làm điều nên làm thôi mà, là quân nhân thì hăng hái ra chiến
trường giết giặc lập công là điều bình thường thôi mà, còn công lao chủ
yếu là do thống soái có bản lĩnh chứ con có gì đáng kể đâu.
Bây giờ bên cạnh đều là quan chức hai tỉnh, Lý Cáp hiểu nên nói gì, dù
sao công lao của hắn ai cũng biết không cần phải nói nhiều làm gì.
Đám quan chức hai bên cũng sôi nổi chúc mừng Lý Cáp một phen, lại một
tràng khen ngợi, những người này đa phần Lý Cáp đều quen, khiêm nhường
ôm quyền khách sáo một phen.
- Những tên kia sao lại quấn quýt ca ca như vậy, thiệt là!
Liên Khanh đứng phía sau không kiên nhẫn nói.
Mặt khác chúng nữ đều là hâm mộ Hương Hương, nàng đang đứng bên cạnh Lý Cáp.
- Mấy người kia là công chúa Hồ tộc sao?
Diễm Nhi nhìn thấy phía sau Lý Cáp là Thiên Tú, Tịnh Cơ, thấp giọng hỏi.
Tử Nghiên nói:
- Đúng là đại củ cải hoa tâm, đi đâu cũng lừa con gái về. Không biết hắn tốt chỗ nào mà con nhà người ta theo hắn nhiều vậy.
Vân Lâm bên cạnh thì cười nói:
- Chưa chắc đã là ái mộ, hắn cướp về cũng nên.
Diễm Nhi, Nguyệt Nhi, Tử Nghiên chúng nữ nghĩ đến mình trong quá khứ cũng gật đầu đồng ý. Chỉ có Dương Vi cười nói:
- Lý huynh đệ anh tuấn phong lưu, gia thế hiển hách, lại có võ công
tuyệt thế, dĩ nhiên là hấp dẫn chị em rồi, mọi người không phải đều là
“tù binh” của hắn sao?
Liên Khanh nói:
- Dương tỷ tỷ cũng yêu ca ca sao?
Những cô gái khác nghe vậy đều quay lại nhìn, Dương Vi hai má đỏ bừng, vội lắc đầu nói:
- Ta lớn tuổi như vậy sao hắn thích ta được, đừng nói lung tung.
- Ai nha, làm sao tỷ biết ca ca không thích tỷ? Như vậy là tỷ thích ca ca sao?
Liên Khanh miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại.
Hai má Dương Vi đỏ hơn:
- Không thèm nghe muội nói nữa.
- Dương tỷ tỷ mặt đỏ như vậy, nhất định là bị ta nói trúng rồi.
Liên Khanh cười nói.
- Khụ, khụ!
Phía sau bỗng nhiên truyền đến hai tiếng ho khan, ngay sau đó giọng nói của Lý Cáp của vang lên:
- Ta đã trở về!
Ngoại trừ Liên Khanh ra mọi người đều đỏ mặt, nếu không ngại mọi người thì ai cũng muốn vùi đầu vào ngực Lý Cáp rồi.
Liên Khanh quay đầu, thấy Lý Cáp, thấy khuôn mặt quen thuộc, hai mắt nóng lên, nước mắt lưng tròng.
Lý Cáp mỉm cười khẽ vỗ về mái tóc xinh đẹp của nàng rồi nói:
- Chúng ta về nhà.
Lý Tư Hồng cũng đi tới nói:
- Về thôi, mọi người về nhà nói, về nhà nói.
Bởi vì hỏa kỳ lân, đám người Lý Tư Hồng không thể phi ngựa, để tỏ lòng tôn trọng phụ thân, Lý Cáp cũng đi bộ vào thành.
Hỗ Dương thành đường phố cực kỳ rộng lớn, sáu xe ngựa có thể cùng đi, nhưng bây giờ đường xá bỗng trở nên nhỏ hẹp đi nhiều.
Hàng nghìn hàng vạn người cùng theo Lý Cáp vào thành làm Giang Nam đệ
nhất thành môn – thành bắc Hỗ Dương trở nên chen chúc chật chội.
Tiếng ồn ào, tiếng hoan hô liên tục không ngừng, không chỉ hai bên đường đầy ắp người, những quán rượu, quán trà, khách sạn cũng mở hết cửa sổ,
dân chúng đều tranh nhau ra xem phong thái "Uy vũ tướng quân". Tuy rằng
đa số mọi người đều đã gặp Lý Cáp, nhưng lúc trước hắn chỉ là Nhị công
tử, đâu uy phong như bây giờ, nhìn đi, Nhị công tử vẫn là Nhị công tử
nhưng mà khí chất thay đổi nhiều rồi
- Uy vũ! ... Uy vũ! ... Uy vũ! ...
Khẩu hiệu này bây giờ mọi người đều biết.
Tiếng hoan hô điếc tai, cả tòa thành giống như bị Lý Cáp làm cho bùng
nổ, các hoàng hoa khuê nữ mở cửa tung hoa, ánh mắt nóng bỏng.
Giờ hắn đã biết cảm giác tuổi trẻ đắc chí, uy phong bát diện là thế nào.
Trên đường về phủ, đám Tam Ngưu liên tục oán giận Lý Cáp đi đánh trận không đem theo bọn hắn.
Dương Vi liền nói:
- Lý huynh đệ, thật sự là cảm ơn sự trợ giúp của cậu, nếu không ta và
hai vị đại ca không thể trở về gia đô, thật sự là không nghĩ tới Nạp Lan gia ác độc như thế.
Lý Cáp nói:
- Dương tỷ không cần phải lo lắng, có Lý Cáp ở đây đảm bảo không ai dám động đến Vạn Lợi tiêu cục.
Dương Vi cảm kích nói:
- Ân tình của Lý huynh đệ với Vạn Lợi tiêu cục thật sự là không biết nên báo đáp thế nào cho phải.
- Dương tỷ nói lời này khách khí rồi, tỷ gọi ta một tiếng Lý huynh đệ thì chúng ta là bạn bè, sao lại phải báo với đáp gì?
Dương Vi cũng là người ngay thẳng, thấy Lý Cáp nói như thế, cũng cười nói:
- Hiện giờ Vạn Lợi tiêu cục đã chuyển đến Hỗ Dương, đệ có biết ba vị đây hộ tiêu giúp ta, đã có danh tiếng lớn trên giang hồ rồi đấy.
- Nga?
Lý Cáp nhìn về phía Tam Ngưu, Tam Ngưu vội ngẩng đầu ưỡn ngực, gióng như muốn nói "Ngươi không mang bọn ta đi chiến trường thật sự là sai lầm
lớn".
- Bọn hắn bây giờ có ngoại hiệu là 'Vạn Lợi Tam Ma', bây giờ cường đạo
lớn nhỏ trên đường thấy đều phải tránh lui, uy danh vô kể.
Dương Vi cười nói.
- Vạn Lợi Tam Ma?
Lý Cáp ngạc nhiên, không khỏi cười nói:
- Sao lại không phải là Vạn Lợi Tam Ngưu đây?
Đoàn người trở lại phủ tổng đốc, Lý Cáp được Thiên Thiên, Hương Hương
hầu hạ tắm rửa một phen sau đó đến phòng gặp phụ thân, mẫu thân cùng tỷ
tỷ Vân Lâm. Sau đó cũng mọi người ăn cơm chiều, trên bàn cơm Lý Tư Hồng
tán dương một phen, lại nói cho hắn biết ngày mai thế nào, rồi sau đó
lập tức đi lên kinh thành, chuẩn bị nghe phong được thưởng. Bọn họ cũng
trù bị đại hôn Lý Cáp với thiên kim đại tiểu thư Hoa gia.
Dựa theo kế hoạch, Lý Cáp sau khi thụ phong lĩnh thưởng ở kinh thành thì cưới vợ sau đó về Hỗ Dương làm lễ cho các cô gái khác.
- Thiên Thiên, Hương Hương, Diễm Nhi, Thanh Thanh, Tử Nghiên, Nguyệt
Nhi, đã là sáu người. Lại còn có công chúa Thiên Tú mới đưa về từ thảo
nguyên, con nha, vừa mới thành niên đã nhất thê thất thiếp, đúng là
phong lưu nha.
Chân thị quở trách.
Vân Lâm nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nháy mắt với Lý Cáp, mẫu thân còn không biết tiểu đệ này có bao nhiêu tình nhân đâu.
Lý Cáp cũng là xấu hổ, bảy? Hay nói giỡn, còn tỷ tỷ, Tịnh Cơ, Linh Nhi,
Phong Di, Vương Hàm, Công Tôn Vô Tình cùng với Bạch Ngưng Sương, cũng
phải mười ba bốn đi. Bất quá hắn mà nói chẳng phải là muốn ăn đòn sao?
Đến lúc đón người về cha mẹ còn có thể nói “Không” được sao?
- Nói về Hương Hương, con tìm đâu ra vậy? Cô nương này thật đúng là xinh đẹp, vi nương chưa thấy ai đẹp như vậy, nói đi, con lừa đâu về thế?
- Ách... Cái này sao... Con ăn no rồi, con đi về đã.
Lý Cáp nói xong buông đũa chào cha mẹ, trừng mắt nhìn tỷ tỷ, chuồn ra
đại sảnh. Hắn còn chưa nói chúng nữ đã làm cả mâm cơm chờ hắn rồi.
Vân Lâm cũng nhanh chóng đi theo:
- Con cũng no rồi, cha mẹ ăn từ từ nhé...
Chân thị cùng Lý Tư Hồng liếc nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Hai đứa này...
Trên đường về, Vân Lâm truy vấn Lý Cáp:
- Thành thật khai báo nhanh, bên ngoài đệ còn bao nhiêu duyên nợ?
Lý Cáp cười xấu hổ:
- Nào có... Đệ là người đứng đắn mà!
- Đứng đắn?
Vân Lâm khẽ vươn tay nhéo tai Lý Cáp:
- Nếu thế mặt trời đã mọc hướng Tây rồi!
- Oa Oa!
Lý Cáp nhe răng trợn mắt:
- Tỷ tỷ, nhẹ chút, nhẹ chút, dù gì đệ cũng là Đại tướng quân rồi mà...
- Đại tướng quân? Đừng nói là Đại tướng quân, dù phong vương bái tướng cũng vẫn là đệ của ta.
- Đó là đó là... Ta nếu là thần tiên, ngài cũng vẫn là thần tiên tỷ tỷ...
Lý Cáp đau khổ nói, đúng vậy a, dù hắn ở bên ngoài uy phong thế nào về nhà vẫn là đệ đệ.
Trong tiểu viện của Lý Cáp, dưới ánh trăng, một bàn đầy thức ăn tinh xảo hoa mĩ, Thiên Thiên, Hương Hương cùng với Thiên Tú chúng nữ đang ngồi
chờ đợi, chờ đợi nam chủ nhân trở về.
Bất quá trên bàn chúng nữ chia làm hai bên, một bên là Thiên Thiên,
Thanh Thanh bảy người, bên kia còn lại là do Thiên Tú, Tịnh Cơ, Phong
Di. Còn Linh Nhi xinh đẹp khả ái, ai cũng thích, ai cũng yêu không được
tính vào.
Lý Cáp vừa mới bước vào cửa, Linh Nhi lập tức vọt lên nhào vào lòng hắn, thế giới này với này đối với nàng tất cả đều xa lạ trừ ca ca ra.
Lý Cáp ôm Linh Nhi cùng tỷ tỷ đi tới ngồi xuống, nhìn thấy đầy bàn oanh oanh yến yến, không khỏi cười nói:
- Xem ra ta nên đổi chỗ, nếu không thì không đủ chỗ ở mất.
Bất quá không ai cười lại với hắn mà đều trầm mặc.
Chỉ có Thiên Thiên ôn nhu châm rượu, gắp thức ăn cho hắn:
- Chủ nhân đã ăn no chưa? Đây đều là thức ăn chủ nhân thích do Tử Nghiên tỷ tỷ tự tay chuẩn bị.
Lý Cáp ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thiếu nữ xinh đẹp, chợt phát hiện nàng
tiền tuỵ gầy yếu rất nhiều, bất giác thấy sống mũi cay cay. Lại nhìn
xung quanh ngoại trừ Hương Hương là hồ yêu nghìn năm ra mọi người đều có chút tiều tụy, lòng cảm động.
- A đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu mọi người. Đây là Thiên Tú, mọi
người có thể gọi nàng Tú Tú hoặc là A Tú, đây là Tịnh Cơ, đây là...
Phong Di, còn có đây là Linh Nhi. Tịnh Cơ và Linh Nhi nói Hạ ngữ không
tốt lắm, các nàng sau này chỉ bảo cô ấy nhiều hơn.
Lý Cáp cười nói.
Chúng nữ rồi mới thản nhiên tiếp đón Thiên Tú, mà Thiên Tú và Phong Di mới hoàn lễ.
Lý Cáp lại giới thiệu:
- Đây đều là hôn thê của ta, đây là Thiên Thiên, đây là Hương Hương, đây là Nguyệt Nhi, đây là Diễm Nhi, đây là Thanh Thanh, đây là Tử Nghiên,
đây là tỷ tỷ của ta Vân Lâm, đây là muội muội của ta Thanh Liên.
Liên Khanh thấp giọng nói:
- Ca, người ta rõ ràng là Liên Khanh, ca cứ chế tên hoài.
Thiên Tú nghe được lời ấy, nhớ ngày đó Lý Cáp gọi mình là “thêu hoa”
không khỏi bật cười. Ngồi ở đối diện Thanh Thanh, Nguyệt Nhi, Tử Nghiên
chúng nữ chỉ thản nhiên ngồi đó, không vui không giận, hiển nhiên là các nàng không chào đón mấy cô gái thảo nguyên này, bầu không khí có chút
gượng gạo khiến Lý Cáp xấu hổ không thôi.
Lúc này Thiên Thiên mỉm cười nói với Thiên Tú nói:
- Thiên Tú tỷ tỷ, những món này ăn quen không?
Thiên Tú mỉm cười trả lời:
- Những món ăn này thật ngon, từ bé giờ Thiên Tú mới được thưởng thức, tay nghề của Tử Nghiên tỷ đúng là siêu hạng.
Tử Nghiên chỉ bĩu môi, thản nhiên nói:
- Quá khen.
Lý Cáp vội ho khan, nâng chén rượu lên nói:
- Thời gian này ta xuất chinh ra ngoài làm các nàng phải lo lắng nhiều.
Chúng nữ đều không nói gì, yên lặng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn
sạch. Lại nói tiếp, nữ nhân của Lý Cáp không ai không không uống được.
- Ăn cơm, ăn cơm, đã lâu không thưởng thức tay nghề của Tử Nghiên, ân ~ vẫn thơm ngon như vậy, mọi người ăn tích cực đi nào.
Lý Cáp thúc giục chúng nữ, hắn phải thay đổi sự chú ý của mọi người.
- Biết nỗi khổ phong lưu rồi chứ?
Vân Lâm ở bên cạnh thấp giọng cười nói.
Lý Cáp chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, may mà còn Thiên Thiên và Hương Hương lúc nào cũng ôn nhu bên cạnh hắn.
Đêm đó, chúng nữ dọn ra hai gian phòng cho Thiên Tú, Tịnh Cơ Phong
Di.Thanh Thanh, Nguyệt Nhi ngủ chung một gian, mà Tử Nghiên thì ngủ
chung với Liên Khanh.
Lý Cáp tự nhiên vẫn là cùng Hương Hương, Thiên Thiên, Diễm Nhi cùng Linh Nhi hoang dâm vô độ.
Bất quá đêm nay ngoại trừ Linh Nhi ngủ say trong lòng Lý Cáp những người khác không ai ngủ được.
Lý Cáp nằm ở trên giường, kể chuyện mình ở ba tỉnh bắc bộ và đại thảo
nguyên, dĩ nhiên chuyện chém giết và một số chuyện hắc ám hắn tự bỏ qua, chỉ cường điệu về kỳ ngộ ở Thiên Sơn, ba cô gái nghe đầy hứng thú, sau
khi biết thân thế Linh Nhi thì đều đồng tình với cô gái vừa đáng yêu vừa đáng thương này.
Thiên Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Linh Nhi nói:
- Một cô bé không có cuộc sống của mình, không thân nhân, không người quen, thật đáng thương a.
Lúc này Linh Nhi cuộn tròn trong lòng Lý Cáp như một con mèo nhỏ hiền
lành, khuôn mặt bình thản, khóe miệng nhếch lên lộ ra hai má lúm đồng
tiền, tựa như đang mộng đẹp.
Hương Hương nói:
- Chủ nhân, Hồ Điệp này cũng có linh tính.
Lý Cáp gật đầu nói:
- Đúng vậy, từ sau khi rời sơn động nó luôn đi theo ta.
Nói xong cười nói:
- Không phải là sẽ giống nàng chứ?