Chương 143: Ngoại Thành Hỗ Dương


Từng đoàn quân đi dàn hàng trên đường lớn, lính tráng đều là quân tinh nhuệ, ai ai cũng tỏa ra khí thế uy phong lẫm liệt khiến
cho người ta chỉ cần nhìn thấy thôi cũng nghĩ ngay đến bốn chữ “Hổ Lang
Chi Sư”

- Bạch tỷ tỷ lại đây, tỷ xem vị tướng quân đằng kia kìa, đó nhất định là Hổ Uy tướng quân! Nhìn con toa kỵ lớn chưa kìa, nghe nói nó chính là
Thiên Sơn Linh Thú Hỏa Kỳ Lân đấy.

Cao Văn hưng phấn khích nói

Bạch Ngưng Sương nhìn theo hướng mà Cao Văn chỉ, nàng thấy trên lưng của Hỏa Kỳ Lân là một vị tướng quân khoác trên mình một cái phi phong màu
xám. Bấy giờ, hắn đang ôm trong lòng một thiếu nữ đang cười cười nói nói cái gì đó. Thiếu nữ đó khá xinh đẹp và dễ thương, phía sau hắn còn có
thêm mấy thiếu nữ nữa cũng rất xinh đẹp

Bạch Ngưng Sương lẩm bẩm nói:

- Hắn vẫn phong lưu như vậy.

Bất quá Cao Văn Hưng ở bên kia cũng không chú ý tới lời nói của nàng,
giờ đây các cô gái đương trường đều bị sức hấp dẫn của Lý Cáp thu hút.

- Quả nhiên là “đồn như lời”, cao to dũng mãnh, anh tuấn tiêu sái. Chân
đạp Thần Thú Kỳ Lân, tay ôm mỹ nữ đẹp như tiên. Thật đúng là hình mẫu mà mọi nam nhân đều mong ước a! Tuổi trẻ tài cao, công thành danh toại, sợ ràng sẽ có không ít cô nương trong thành vì hắn mà mất ăn, mất ngủ.

Bạch Ngưng Sương nhìn về phía nàng nói:

- Muội cũng thích hắn sao

- Đương nhiên, vừa anh tuấn, vừa phong độ, lại còn võ nghệ cao cường
nữa. Còn cả con Kỳ Lân đó nữa, thật sự là rất muốn ngồi lên trên xem cảm giác thế nào ...

Cao Văn tự nhiên là nói theo bản năng. Sau khi nói xong nàng lập tức nhận ra vội vàng ngoảnh đầu lại sẵng giọng nói:

- Bạch tỷ, tỷ khi dễ người ta.

Bạch Ngưng Sương nhìn đoàn quân ngày càng xa khỏi tầm mắt, trong lòng
nàng thầm than: Tốt rồi! có nhiều mỹ nhân thích chàng như vậy, chắc
chàng sẽ ... sẽ không cô đơn đâu. Nữ nhân theo đuổi chàng xếp thành
hàng dài như vậy, liệu có khi nào chàng nhớ tới ta không? Hay là ...
chàng đã quên ta rồi?

- Bạch tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Thấy có chút kỳ quái Cao Văn hỏi. Theo như nhìn nhận của nàng, trên
giang hồ Bạch Ngưng Sương là một nữ tử lãnh khốc nhất trong những người
lãnh khốc. Ngoài những việc như trừ gian diệt ác, hay phế bỏ võ công,
đuổi giết giáo đồ của Ma giáo ra thì sẽ chẳng còn việc gì khác làm cho
nàng thích thú, chẳng có việc gì kiến nàng bận tâm cả. Nhưng hôm này
nàng lại nói là muốn tới xem "Hổ Uy Tướng Quân" khải hoàn trở về. Bạch
Ngưng Sương còn đồng ý sắp đặt cho hắn một đại đội hộ tống mà không cần
nói một câu nào, thât sự là kỳ lạ.

- Đi thôi, tin tình báo nói là ở Hồ Châu xuất hiện bóng dáng của Ma Giáo.

Bạch Ngưng Sương thu hồi ánh mắt, dắt ngựa đi xuống sườn núi.

Cao Văn vội vàng chạy theo:

- Đúng vậy, trong tin tình báo đúng là nói như vậy. Bạch tỷ tỷ, tỷ nói
xem những người thần bí kia tại sao lại nói cho chúng ta biết hành tung
của Ma giáo? chẳng lẽ bọn chúng với Ma giáo có cừu oán gì chăng? vì sao
bọn chúng lại không hiện thân cùng chúng ta đối phó với Ma giáo?

- Không biết.

Bạch Ngưng Sương trả lời dứt khoát.

- Thật sự là kỳ quái, dường như Ma giáo có trốn ở đâu đi nữa thì bọn hắn cũng có thể tìm ra được. Chẳng lẽ những người thần bí kia là người của
Ma giáo.

Cao Văn cứ miên man suy đoán, miệng của tiểu cô nương này vẫn luôn mấp máy chẳng hề ngừng lại.

- Rất có khả năng.

Bạch Ngưng Sương vẫn cứ trả lời ngắn gọn như trước.

Từ khi bị Lý Cáp một tay thao túng, Chánh Ma hai nhà bắt đầu chính diện
xung đột với nhau, giang hồ tựa như chiến trường bắc bộ của Hạ Quốc,
không còn bình yên nữa, khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy ngập tràn trong huyết tinh.

Mỗi khi di chuyển từ một thành trì này sang một thành trì khác thì trong một thời gian chúng sẽ không gây ra chút động tĩnh nào, không phải là
bọn chúng muốn như vậy mà là căn bản vì bọn chúng không đi được. Một
khi bọn chúng có ý đồ ra khỏi thành sẽ ngay lập tức lọt vào tai mắt của
chính đạo, chính đạo sẽ phát động quân lực đi để ám sát. Ngược lại, nếu
trước khi rời thành bọn chúng yên ắng một thời gian, tuy rằng sẽ có vài
lần bị chính đạo đuổi giết, nhưng bọn chúng cũng có thể dễ dàng ứng phó
được. Thậm chí, có vài lần chúng tiến hành phản kích thành công.

Sau đó, Quận Chúa sẽ hạ lệnh cho toàn bộ người trong ma giáo, chia thành từng tóp nhỏ ẩn tàng trên toàn bộ Hạ quốc để bảo tồn lực lượng. Đồng
thời, chúng cũng cấp cho chính đạo chút ít uy phong, việc ám sát sau đó
lại liên tiếp được phát sinh.

Chính vì vậy mà giang hồ giờ đây xuất hiện một trường chém giết truy
đuổi. Ma giáo truy đuổi người của chính đạo, chính đạo truy sát người
của ma giáo. Lực lượng của hai bên cứ như vậy mà dần dần bị triệt tiêu,
minh tranh ám đấu, lưỡng bại câu thương.

Mười ngày sau.

Hôm này, ngọai thành Hỗ Dương khắp nơi người, ra vào tấp nập. Một nhóm
đông dân chúng xếp thành hàng nghêng đón trước cổng thành hai mươi dặm,
hai bên quan đạo của thành Dương Hỗ đứng đầy người là người. Nhiều người như vậy, có lẽ không chỉ là người của Hỗ Dương phủ mà còn có cả người
của các huyện trấn khác nữa, hơn nữa các họ còn mang theo một số lượng
lớn các phú hào, địa chủ.

Nhóm người này đã đứng đợi ở đây từ sáng sớm, họ làm nhiều việc như vậy
chính là để nhìn thấy một người mà đã được sinh ra từ Hỗ Dương, "Hổ Uy
Tướng Quân, Thiết Lang". Để nhìn xem vị đại tướng quân hùng bá một
phương ở tam tỉnh bắc bộ, hay ở vùng thảo nguyên của Quan Ngoại, thâm
chí là cả trên đỉnh Thiên Sơn nó thế nào.

Hỗ Dương sản sinh ra một đại tướng vang danh thiên hạ như vậy người dân
Hỗ Dương sau này đi ra ngoài cũng có thể hãnh diện ngẩng cao đầu, vỗ
ngực mà nói:" Hổ Uy tướng quân là người của Hỗ Dương chúng ta.

Cho dù này xưa hắn hư đốn đến đau, cho dù ngày trước hoành hành ngang
ngược ở Hỗ Dương đến đâu, thì bây giờ ở thành Hỗ Dương hắn cũng là đại
anh hùng hơn nữa còn là đại anh hùng của cả Hạ Quốc nữa, mọi người tất
nhiên là đã sớm quên đi những cái chuyện xấu xa của hắn. Bây giờ mọi
người sẽ chỉ nhớ hắn là một người tốt, sẽ chỉ sùng bái và tôn kính hắn
mà thôi.

Kỳ thật, chiến báo truyền từ bên thảo nguyên rất nhiều, giờ đây hình
tượng của vị tướng quân này đã trở không còn như xưa nữa, đã trở nên cao quý vô ngần rồi.

Sức mạnh của dư luận vẫn luôn luôn khủng khiếp như vậy.

Ở ngoài cổng thành Hỗ Dương, một đám kỵ sĩ áo giáp sáng bóng lẳng lặng
đứng ở hai bên cổng thành. Đứng giữa bọn họ chính là tổng đốc cả hai
tỉnh Lý Tư Hồng, bên cạnh hắn cũng là hai đại quan của hai tỉnh.

Lần này Lý Cáp đã làm cho Lý gia nở mày nở mặt rồi, toàn bộ thành Hỗ
Dường đều kiêu ngạo vì danh của hắn. Lý Tư Hồng cũng cảm thấy rất là
hãnh diện! Xem cái cách đứng hắn kìa, ngực thì ưỡn lên trời, nụ cười
trên mặt hắn so với mặt trời thì còn muốn rạng rỡ hơn nhiều.

Mà ở đằng sau của đám quan viên, phú hào là một đám hộ vệ gồm thiết giáp vệ sĩ và ba vị đại hán cường tráng, cùng với một đám nữ tử đang ríu ra
ríu rít ở đằng sau khiến người ta chú ý.

Người ở Hỗ Dương ai ai cũng biết đó đều là nữ nhân của Nhị Công Tử. Vị
nhị công tử này cũng thật sự làm cho người ta thật hâm mộ! Thích tướng
mạo là có tướng mạo, muốn vóc dáng là có vóc dáng, cần võ nghệ là có võ
nghệ, cần tiếng tăm là có tiếng tăm, cần gia thế là có gia thế, cần hồng nhan là có hồng nhan, quả thật là ngàn vạn người mê đắm một người.

Những cô gái này tất nhiên là Thiên Thiên, Vân Lâm cùng Nguyệt Nhi chúng nữ, thậm chí là cả Dương Vi của Vạn Lợi tiêu cục cũng ở trong đó.

Ngày ngày ngóng trông chờ đợi, cuối cùng Lý Cáp cũng đã chiến thắng trở
về. Nếu như không phải là Lý Tư Hồng nói Vu Lễ(là một hình thức nghênh
đón của Trung Quốc, hình thức này tựa như nghênh đón xa giá của vua
nhưng ở tầng lớp thấp hơn) là không thích hợp, thì toàn bộ đã sớm ra
ngoài năm mươi dặm ngoài cổng thành mà nghênh đón hắn rồi.

- Thật sự là hồi hộp muốn chết, đã lâu như vậy rồi mà công tử vẫn chưa về đến nơi.

Diễm Nhi lo lắng nói.

Thiên Thiên lên tiếng khuyên nhủ:

- Yên tâm đi, bản lĩnh của công tử , tỷ không phải là không biết. Ở giữa rừng đao loạn tiễn chàng vẫn có thể an toàn, thì đi đường làm sao mà có vấn đề gì xảy ra chứ. Chắc là trên đường có việc gì làm chậm trễ thôi.

Tuy những lời nàng nói tuy là đều là sự thật, nhưng từ trong đáy lòng
mọi người ai cũng đều cảm thấy khẩn trương. Gần một năm rồi chưa gặp Lý
Cáp, đã khiến cho lòng các nàng nhớ nhung muốn chết rồi. Những ngày
không có Lý Cáp đối với các nàng như thiếu đi mục đích sống vậy, không
một chút động lực.

Liên Khanh cũng nói:

- Đúng vậy. Ca ca rất là lợi hại, không nghe thấy bọn họ đều kêu ca ca là "Hổ Uy Tướng Quân" sao?

Nguyệt Nhi cười cười nói:

- Công tử tính ra so với lão hổ thì còn uy phong hơn.

Từ Nghiên bĩu môi nói:

- Uy phong thì thế nào chứ, ta dám đánh cuộc, bây giờ hắn trở về sẽ vừa đen vừa gầy cho mà xem.

Liên Khanh lập tức nói:

- Ái chà chà! Hình như cũng có người nào đó ở trong nhà ăn không ngon
ngủ không yên gầy đi trông thấy đó. À, lại còn suốt ngày hồn vía treo
lên cành cây nữa chứ, thường xuyên đem đường trở thành muối, muối trở
thành đường, thế này hình như không giống như tài nghẹ của đại đầu bếp
đâu.

Từ Nghiên xấu hổ đến đỏ cả mặt, liền lên tiếng phản bác:

- Chớ có nói mình ta, chúng ta ai mà chả giống nhau. Thanh Thanh, Nguyệt Nhi cả Thiên Thiên nữa, các muội không phải cũng rất tiều tụy sao? Hình như còn có người nào đó ngày ngày đều ra ngắm trăng mà tương tư ý nhỉ?

- Tại sao lại nhắc đến muội.

Nguyệt Nhi nói/.

Vân Lâm thì khẽ cười nói:

- Được rồi, các muội đều là bảo bối trong long của tiểu đệ, hắn mà về
nhìn thấy mỗi người các ngươi đều tiều tụy như vậy hẳn sẽ rất đắng lòng.

Tử Nghiên nói:

- Nhìn tỷ tỷ mới là tiều tụy nhất đó.

Thanh Thanh cũng cười nói:

- Làm cho chàng đau lòng nhất vẫn là tỷ tỷ,

Giờ phút này ở nơi cách cổng thành hai mươi dặm, chiêng trống đã gõ lên, dân chúng đều reo hò.

Tiếng hò reo tựa như biển động sóng gầm, trong chốc lát hàng người
nghêng đón kéo dài hai mươi dặm từ ngoại thành đến tận cổng thành đều
biết Thanh Lâm Quân đã trở vể, Hổ Uy tướng quân đã trở về.

Tất cả các đạo quân trong quân doanh đều chạy đến ngoại thành, chỉ có Lý Cáp cùng Trương Tề mang theo bọn vệ quân tiếp tục dọc theo quan đạo
hướng tới Hỗ Dương thành mà đi.

"Hổ Uy tướng quân!" "Tướng Quân Vô Địch!" "Thiết Lang!" "Nhị Công Tử!"
đủ kiểu tên gọi vang lên ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, nhưng tất cả đều là reo hò tên của Lý Cáp.

Thấy mọi người hò reo tên của mình, ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân khuôn mặt
hắn liền trở lên tươi cười, nhiệt thành gật đầu chào hỏi chúng dân.
Trong lòng hắn không khỏi nhớ đến kiếp trước, lúc các đại minh tinh xuất hiên công khai thì cũng bị rơi vào tình cảnh như thế này.

Nhưng ta so với những đại minh tinh còn bá đạo hơn nhiều! Lý Cáp nghĩ thầm trong lòng.

Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩn ra, bên kia Đại Phi cũng đứng lại, đến cả
Linh Nhi đang đậu ở trên mái tóc y cũng đã giương đôi cánh bướm bảy màu
của mình ra, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt.

Một cái bóng trắng bỗng nhiên từ trong đám người nhảy lên, bay thẳng đến chỗ Lý Cáp.

Lý Cáp chìa một cánh tay về phía cái bóng trắng kia.

Cái bóng trắng đó nháy mắt đã chui vào trong lòng của Lý Cáp. bị hắn ôm thật chặt vào trong lòng.

- Hương Hương sao ngươi lại tới đây? Thiên Thiên các nàng đâu? Lý Cáp
vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trắng của giai nhân vừa nói. Cái bóng
trắng kia chính là tiểu bảo bối của hắn - Hồ Yêu Hương Hương.

Hỏa Kỳ Lân sau khi ngẩn ngơ một lúc, đôi mắt mắt ngay lập tức liếc một
cái rồi trở lại bình thường tiếp tục lững thưỡng hướng về phía trước mà
đi. Nó cùng với Đại Phi đều giống nhau, cùng có thể trừ tà, khu ma linh
thú. Hương Hương mặc dù đạo hạnh cao thâm nhưng dù sao cũng là yêu hồ,
cho nên chúng có thể ngay lập tức phát hiện ra. Nhưng trên người của
nàng lại phát ra loại khí tức đặc biệt của Lý Cáp, Càn Khôn Chi Khí. Cho nên, mặc dù là có một con hồ yêu đang ở trên lưng mình nhưng chúng cũng không giám động đến nàng. Đại Phi là vì trung với chủ còn Hỏa Kỳ Lân là vì sợ chủ, nếu nó mà động đến nàng thì không phải là muốn đi tìm cái
chết sao?

Hương Hương ở trong lòng của Lý Cáp nức nở khóc một hồi, mới nâng tay
lên lau đi đôi mắt vẫn còn ướt đẫm vì lệ hoa, nhìn Lý Cáp mà nói:

- Chủ nhân, Hương Hương rất nhớ người.

Con bướm bảy màu sau khi thấy vậy liền vỗ cánh, chậm rãi đậu xuống trên vai của Lý Cáp.

Mà phía sau, Thiên Tú, Tịnh Cơ, Phong di sau khi nhìn thấy dung mạo rất
đỗixinh đẹp của Hương Hương cũng lấy làm sợ hãi mà thầm than "trên đời
này lại cũng có người con con gái xinh đẹp như vậy sao?"

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #143