Chương 140: Xuôi Nam


Cuối cùng đã tới cần lúc rời đi, Lý Cáp ngồi ở cái yên
cực lớn trên lưng Hỏa Kỳ Lân. Nó không chỉ có hai tay vịn mà nó còn có
đệm lót ở phía dưới, thoải mái hơn cưỡi trực tiếp Kỳ Lân nhiều. Với lại, nhờ vào cái yên đó, nó bớt hung hãn hẳn.

Nói đến Hỏa Kỳ Lân, thật đính là "Hảo mã bào đích khoái, hảo mã bất cật
thảo", nó vừa chạy nhanh lại không cần ăn gì. Phong di đã từng nói nó có thể tự động hấp thụ linh khí của trời đất để làm thức ăn, còn nhưng thứ như thức ăn thì nó khinh không thèm động đến.

Áo Nguyệt Nhi làm bị Hỏa Kỳ Lân đốt, Lý Cáp liền mặc lấy một bộ trường
bào, ôm lấy Linh Nhi cưỡi lên Kỳ Lân. Tịnh Cơ ngồi ở bên cạnh hắn, Thiên Tú, Phong Di ngồi ở phía sau.

Hỏa Kỳ Lân chở những năm người vẫn rất thỏa mái, không hề bị chậm lại.

Ba nữ nhân Thiên Tú, Phong Di, Tịnh Cơ lần đầu tiên được cưỡi Hỏa Kỳ Lân oai phong như thế, trong lòng có chút kích động và không yên. Phong Di
di lại càng không chịu nổi, thân thể liền mềm mại đều run rẩy lên. Nàng
từng là người trong phải Thiên Sơn, không thể nào ngờ sẽ có một ngày
mình được cưỡi lên một thần thú.

Bất quá trên đường đi, xung quanh cách Hỏa Kỳ Lân trăm mét, không có một con chiến mã nào xuất hiện, chỉ có bộ binh mà thôi. Cũng không còn biện pháp gì, bất cứ con vật nào đứng gần Hòa Ky Lân thì tứ chi đều mềm nhũn ra, đứng không vững nữa. Nếu họ còn cố tình đi ngựa theo, vạn nhất con
kỳ lân quẫy đuôi một cái, mấy con ngựa chạy toán loạn lên là toi.

Nhưng không phải con việt nào cũng sợ Hỏa Ky Lân, Đại Phi chính là một
ngoại lệ. Nó vẫn luôn luôn đi theo sát bên cạnh Hỏa Kỳ Lân, chậm rãi mà
đi. Lý Cáp nhớ khi trước, lúc Hương Hương mới vào phủ vẫn là hình thái
hồ ly, chưa phát sinh quan hệ với hắn, đã bị Đại Phi không hề khách khí
đuổi chạy khắp nơi. Yêu hồ ngàn năm mà nó còn chả sợ, chắc con Hỏa Kỳ
Lân này nó cũng chả sợ lắm.

Thiên Tú ngồi ở phía sau chợt thấy có một cái mụn ở hông của Hỏa Kỳ Lân, ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì đây? Sao trên vảy kỳ Lân lại có thứ này?

Lý Cáp nhìn lại, nói:

- Hình như nó là cục trĩ, nó ở trong thiên sơn lâu quá, không có tắm rửa gì cả nên mọc lên thứ đó thôi. Đợt ta dùng chút thủ thuật cắt nó đi.

Vừa dứt, nói chuyện nhỏ với Linh Nhi ở trong lòng, hắn muốn nhanh chóng
dạy Linh Nhi nói chuyện, còn muốn cho nàng ca hát nữa, giọng hát của
nàng quả thực rất tuyệt.

Thiên Tú kỳ quay nhìn cái mụn, hỏi:

- Là cục trĩ? Ta thấy nó giống được tạo ra từ cái gì đó ý?

Phong Di dứt khoát đưa tay qua sờ, bỗng nhiên nàng ‘ồ’ lên một tiếng,
dùng sức ấn vào nó. Ai ngờ nàng vừa nhấn vào, con Hỏa Kỳ Lân vừa khẽ rên lên thống khổ. Mà tiếng rống đó làm hàng ngàn con chiến mã ở phía xa
lập tức mềm nhũn tứ chi, khiến đám kỵ sĩ ngã ạch.

Lý Cáp bực mình, đập vào đầu Hỏa Kỳ Lân một cái:

- Rống cái gì mà rống.

Kỳ Lân chỉ ‘Ô’ một tiếng ủy khuất, tiếp tục cúi đầu chạy.

Phong Di vội vàng nói với Lý Cáp:

- Lý tướng quân, thứ đó hình như một cái thủ chuôi gì đó, cắm vào thân thể nó.

Lý Cáp quay đầu lại nhìn cái mụn kia:

- Thủ chuôi?

Nói xong, hắn liền đi tới trực tiếp kéo nó lên. Hỏa Kỳ Lân dù có đau cũng không dám kêu lên, thân thể cứ run lên bần bật.

- À ha, đúng là không phải trĩ.

Lý Cáp dùng sức kéo mạnh, nhấc nó lên được mấy tấc, quả nhiên là một cái Thủ Chuôi loại gì đó.

Hỏa Lỳ Lân đau đến mức im lặng, đứng nguyên tại chỗ, cả người run rẩy.

Lý Cáp cầm lấy cái thủ chuôi kia, dùng sức nhấc mạnh, “phụt” một tiếng,
một cỗ chất lỏng màu xanh đậm phun ra khỏi đó, lộ ra hồng quang của
trường kiếm.

- Ghừ….

Hoa Kỳ Lân rốt cuộc không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng đau đớn, rồi nằm rạp xuống mặt đất.

Lý Cáp nhìn hồng quang trường kiếm trong tay, không khỏi tự hỏi xem ai
có thể cắm được trường kiếm nào vào cơ thể Hỏa Kỳ lân. Phải biết rằng
Hỏa Kỳ Lân vô cùng bạo ngược, cao thủ bình thường không đủ tuổi đú với
nó, thêm vào nữa là vẩy trên người dày như tường thành, nếu không phải
là một tuyệt thế thần binh thì không có chuyện có thể cắm thứ này vào cơ thể nó.

Nhìn thanh kiếm đó, Phong Di bỗng hô lên:

- Là Thiên Tiên kiếm!

- Thiên Tiên Kiếm?

Lý Cáp nhìn Phong Di:

- Ngươi nhận ra nó?

- Thiên Tiên Kiếm là pháp bảo đứng đầu tam đại chấn bảo của phái Thiên
Sơn, ta tuyệt đối không nhận nhầm. Nó vốn ở trong tay Chí Tôn Thánh Nữ,
mà hiện giờ nó lại ở cơ thể Kỳ Lân. Có lẽ là do năm xưa nàng vào sơn
động có giao chiến với Kỳ Lân.

Phong Di nói.

- Bảo kiếm của phải Thiên Sơn?

Vẻ mặt Lý Cáp không tin:

- Ta nhớ lần trước ta có bẻ gẫy một bảo kiếm, cũng gọi là bảo kiếm của
phái Thiên Sơn, là Thiên Sơn thần kiếm gì đó? Liệu có phải thanh kiếm đó bị phá rồi được đưa đến đây nối liền lại?

Phong Di nghe thấy Lý Cáp nói về thần kiếm Thiên Sơn bị gãy lần trước, nhất thời xấu hổ, chỉ bào chuôi kiếm nói:

- Ngươi coi trên đó có khắc chữ kìa.

Lý Cáp nhìn lại, quả nhiên trên chuôi kiếm có khắc Thiên Tiên Kiếm. Mặt
khác khắc chữ Thiên Sơn. Đây chẳng phải là Thiên Tiên Kiếm của Thiên Sơn sao?

Lý Cáp lại nhìn mông Hỏa Kỳ Lân. Lúc nãy vừa mới đổ máu nay đã khép lại, sau đó hắn vỗ vỗ thân thể nó:

- Đừng giả bộ chết. Đi nhanh lên. Bỗng nhiên bi một thanh kiếm cắm vào mông lâu như vậy, mày còn chịu đựng được. Giỏi đấy?

Hỏa Kỳ Lân sợ bị Lý Cáp gõ, vội vàng đứng lên tiếp tục chạy. Nhưng rõ
ràng hai chân sau của nó bị thương, không còn êm du như trước.

Lý Cáp vuốt vuốt hồng quang trường kiếm:

- Đúng vây, đây quả thực là bảo kiếm. Nếu đây là kiếm của mẫu thân nàng, thì nó liền thuộc về nàng.

Lý Cáp thấy Linh Nhi tò mò hồng quang trường kiếm trong tay, liền đem giao cho nàng:

- Thích không? Đây chính là di vật của mẫu thân nàng.

Thanh hồng quang trường kiếm vừa vào tay Linh Nhi, hồng quang trên thân
kiếm dần dần nhạt đi, chuyển sang bạch quang, làm cho Lý Cáp không khỏi
hiếu kỳ. Nhưng mà Linh Nhi chỉ cầm một chút, rồi đem trả lại cho Lý Cáp.

- Sao vây? Không thích à?

Lý Cáp thấp giọng hỏi. Trải qua khoảng thời gian ở chung, Linh Nhi mặc dù nói rất ít, nhưng Hạ ngữ có thể hiểu được ba bốn phần.

Linh Nhi cầm lấy tay còn lại của Lý Cáp, dùng Hạ ngữ ngọng nghịu nói:

- Ca ca, hát đi…

- Được. Ca hát.

Lý Cáp mỉm cười đáp ứng. Nhìn thấy thanh kiếm trong tay mình đỏ ửng, thì thào:

- Xem ra cái Thiên Tiên kiếm không hợp. Phải gọi là Biến Sắc kiếm.

Phong di nói:

- Người sát ý nặng cầm kiếm, kiếm hồng. Người tâm thuần cầm kiếm, kiếm
trắng. Người ý chí kiên cường cầm kiếm, kiếm lam. Người ngạo khí cầm
kiếm, kiếm vàng óng. Kiếm này có thể biến đổi hàng vạn, hàng nghìn màu
sắc. Nhưng quan trọng, khi nữ nhân múa kiếm, giống như một tiên nữ đeo
một dải lụa nhuần nhuyễn. Bởi vì Thánh Nữ Thiên Sơn là người duy nhất sử dụng kiếm này, nên nó được gọi là Thiên Tiên kiếm.

- Giống như tiên nữ đeo dải lụa?

Lý Cáp lẩm bẩm. Lý Cáp chợt nhớ mình đã từng đáp ứng Công Tôn Vô Tình,
tìm cho nàng một thanh hảo kiếm, chẳng phải là đây sao? Múa kiếm giống
như múa lụa, rất thích hợp với kiếm vũ Công Tôn. Dù sao Linh Nhi không
thích kiếm, vậy đưa cho Vô Tình, hẳn là nàng sẽ thích.

Lý Cáp đem trường kiếm treo lên trên lưng Kỳ Lân, ôm Linh Nhi thấp giọng hát:

- Đừng sợ, ka giờ đã là Thiên Võng. Đứa nào hổ báo cáo chồn với muội, ka sẽ ban nick nó. Ka sẽ đưa muội lên thiên đường. Ka bảo vệ muội muội
suốt đời…

Hắn cất giọng, Linh Nhi cũng hát theo. Tiếp theo, Tịnh Cơ cũng bất tri bất giác nhẹ nhàng hát theo.

Hát lên, hát lên. Thiên Tú cùng Phong Di cũng bị âm nhạc cuốn hút, thấp giọng hát.

Hát lên, hát lên, bọn lính Hạ quân đi theo bên cạnh cũng đú theo.

Không bao lâu, đại quân đã vượt qua Phong Hắc Trấn, tiến nhập biên giới Hạ quốc.

Bởi vì chiến tích huy hoàng của quân Bắc phạt đã sớm truyền khắp cả
nước. Nhân vật trung tâm Lý Cáp cũng được cả một đống ngoại hiệu cùng
truyền thuyết, được truyền bá khắp Đại Hạ.

Cái gì là Hỗ Dương Thiết Lang đánh thẳng vào trăm vạn Hồ quân đuổi Tường Toản như cờ hó. Hổ Uy tướng quân một búa trảm vạn Hồ quân. Đại tướng vô địch dẫn theo ba nghìn kỵ binh cày nát thảo nguyên. Cưới được Thiên Tú
công chúa, thu phục thánh thú Thiên Sơn. Đủ loại truyền thuyết được lưu
truyền khắp Đại Hạ.

Cũng vì vậy, biết được tin tức Hổ Uy tướng quân chiến thắng trở về. Mỗi
toàn thành trì binh lính đi qua, dân chúng đều đứng hai bên đường nhìn
ngắm Hổ Uy tướng quân.

Mà làm cho người xem không chút thất vọng. Lý Cáp tuy không mặc Xuyên
Khải giáp, nhưng tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn cường tráng. Lại
thêm kinh nghiệm chiến trận, khí chất phi phàm. Bên cạnh lại có mỹ nữ
làm bạn, đúng là thiếu niên đại tướng uy vũ dũng mãnh. Quan trọng nhất
là tọa kỵ của hắn, Hỏa Kỳ Lân mang thân thể cao lớn cùng uy phong, làm
cho người ta vừa thấy liền kính sợ.

Vì thế, truyền thuyết càng thuyết càng thêm lưu kỳ cùng khoa trương. Một truyền mười, mười truyền một trăm… Không bao lâu, bức họa Lý Cáp cưỡi
Hỏa Kỳ Lân trừng hai mắt, tay cầm màu đen trường phủ được truyền khắp
nhân gian.

Có người nói treo trong nhà, không chỉ có phù hộ xuất nhập bình an, còn
có trừ tà khu ma. Uy danh của Hổ Uy tướng quân nhất thời tiếp tục tăng
cao trong Hạ quốc.

--------------------

Bên trong Công Tôn thế gia.

Sau khi Lý Cáp rời đi, Công Tôn Vô Tình vẫn ở trong gia viên của mình
múa kiếm, không rời khỏi nhà nửa bước. Nhưng mà trước kia mỗi ngày nàng
đều ăn ngon ngủ yên, tâm tính bình thản. Trong đầu nàng chỉ có kiếm và
kiếm vũ, còn lại chẳng có chuyện gì cả. Nhưng từ khi nàng bị Lý Cáp thả
Nòng Nọc, nàng thấy không thể bảo trì tâm tính như vậy nữa.

Lúc ăn cơm, mỗi ngày nàng đều nhớ đến Nhị Công Tử, ngủ cũng nhớ đến Nhị
Công Tử, múa kiếm cũng nhớ Nhị Công tử, đi tắm cũng có chút nhớ đến hình ảnh tên dâm đãng kia.

Rõ ràng là bị cường bạo, tại sao lúc nào mình vẫn nhớ đến hình ảnh ngọt
ngào của thằng dâm dê đê tiện đó? Mỗi khi như vậy, Công Tôn Vô tình đều
tự hỏi chính mình, thầm mắng mình là đứa con gái đáng khinh.

Vô thức, tính cách của nàng bắt đầu có chút biến hóa. Tuy rằng khi ăn nói vẫn như vậy, nhưng không còn lạnh băng như tuyết nữa.

Vốn tưởng rằng chỉ cần an ổn chờ thêm môt năm, Lý Cáp như ước định sẽ tới đón nàng. Ai ngờ người Hồ bắt đầu xâm chiếm phía Nam.

Nửa năm trước, nghe nói Lý Cáp tòng quân xuất chinh Bắc phạt, Công Tôn Vô Tình đã bắt đầu quan tâm chiến sự.

Công Tôn Vô Viễn tự nhiên biết suy nghĩ của muội muội, Nhị công tử không chỉ chiếm được tấm thân của muội muội, mà còn chiếm luôn cả trái tim
của nàng.

Cũng may, chiến dịch Bắc phạt thuận lợi, Lý Cáp tại Hoa Bình Dã đại xuất danh tiếng, một đêm thành danh. Danh hào Hổ Uy tướng quân tại Hạ quốc,
đứa trẻ ba tuổi cũng biết.

Công Tôn Vô Tình nhẹ nhàng thở ra. Vốn tưởng rằng hắn có thể mang chiến
công chiến thắng trở về. Ai dè thằng đầu trâu này không an phận, mang
quân lên thảo nguyên tung hoành.

Kể từ đó, qua từng ngày chiến báo về. Rốt cục, người Hồ chiến bại, Hổ Uy tướng quân mang ba ngàn kỵ binh quét sạch thảo nguyên, công phá Vương
Đình, bắt sống Hồ tộc Sầm Ngu, chiến công chói lọi truyền khắp cả nước.

Xong trận, cũng nên về nhà. Công Tôn Vô Tình luôn ngồi dưới ánh trăng
thầm nghĩ, hắn sẽ không quên mình chứ? Nếu hắn quên ta, ta nên làm gì
bây giờ? Giết hắn?

Mỗi khi nghĩ đến như vậy, nàng lại tự hỏi mình:

- Vô Tình ơi Vô Tình, ngươi lại động tình sao? Ngươi bị hắn ăn rồi, có
đẹp bằng mấy thì anh Cường Thuần Khiết cũng không động vào đâu?

Có khi nàng lại nhìn trường kiếm trong tay:

- Hắn rốt cuộc tốt ở điểm nào? Tại sao ta lại thích hắn? Tại sao anh Cường Thuần Khiết không cường bạo mình mà lại là hắn?

Từng ngày trôi qua, đại quân Bắc phạt trở về.Công Tôn Viễn mang đến cho Công Tôn Vô Tình một tin siêu hot:

- Nhị công tử đã trở về.

- Hắn… Hắn đã trở lại?

Công Tôn Vô Tình có chút do dự hỏi ca ca.

Công Tôn Vô Viễn nói:

- Đúng vậy. Hết thảy đều thuận lợi. Ngày mai, hắn đi qua Tiết Thành, chúng ta có thể ở Tiết thành chờ hắn.

- Muội… Muội vì sao phải chờ hắn.

Công Tôn Vô Tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ một lát. Sau nàng trở về phòng,
trong lòng thầm nghĩ, hắn nếu nghĩ đến ta, sẽ đi tìm ta.

Công Tôn Vô Viễn nhìn bóng lưng muội muội lắc đầu, trong lòng thở dài: “ Muội muội bướng bỉnh này, ngay mai chúng ta nhất định phải đi thấy hắn. Nhị công tử ơi Nhị công tử, ngươi đến tột cùng xài ma pháp gì mà khiến
muội muội của ta trở thành nữ tình si như vậy?

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #140