Chương 139: Câu Chuyện Thiên Sơn


Phong Di nghe được lời của Lý Cáp, khuôn mặt đều trầm
xuống, hàm răng dưới chiếc khăn che mặt mỏng manh cắn chặt bờ môi, ánh
mắt phức tạp nhìn Lý Cáp, trong lòng rõ ràng là đang đấu tranh kịch
liệt.

Lý Cáp chút kỳ quái, theo cách nhìn của hắn đối với Phong Di, tính cách
của nữ nhân này hẳn lả vô cùng quật cường và tự phụ mới đúng, theo lý
thuyết hắn đưa ra điều kiện như vậy, nàng hẳn lả phải lập tức từ chối,
sao lại lộ vẻ do dự thế kia?

- Xin chàng đừng ức hiếp Phong Di như vậy.

Thiên Tú dùng giọng nói êm ái cầu xin.

Lý Cáp kéo Tịnh Cơ ngồi xuống với mình, giở trò trên bộ ngực mềm mại của nàng nói:

- Thế mà gọi là ức hiếp sao, để ta cho nàng biết thế nào mới gọi là ức hiếp nhé?

Đang nói, Phong Di bỗng nhiên quỳ xuống đất, gỡ chiếc mạng che mặt
xuống, khom người xuống, áp mặt vào cạnh ngón chân của Lý Cáp.

- Phong Di, cô làm gì vậy?

Thiên Tú kinh hãi, bước lên phía trước giữ chặt Phong Di, nàng rất khó
hiểu, lúc trước ở trước mặt mọi người, nàng vì cứu A Bố Tha mà đồng ý
hôn môi Lý Cáp trước mặt mọi người thì Phong Di giữ nàng lại, bảo nàng
đừng buông bỏ tôn nghiêm của mình, nhưng là bây giờ Phong Di tại sao
phải chà đạp chính mình như thế? Vấn đề kia quan trọng như vậy sao?

Phong Di mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cắn chặt môi cứng rắn chịu đựng không
cho nước mắt chảy xuống. Lý Cáp cảm thấy, nữ nhân ít nhất ngoài bốn mươi tuổi này, bây giờ có chút đáng yêu của tiểu cô nương.

- Xin ngài nói cho ta biết, hỏa kì lân ở đâu? Việc này đối với ta và môn phái của ta rất trọng yếu.

Phong Di thấp giọng cầu xin, đây là lần đầu tiên nàng hạ mình xin người khác giúp đỡ như vậy.

Thiên Tú khó hiểu nói:

- Phong Di, Thiên Sơn phái không phải đã sắp mất rồi sao? Tội gì cô phải làm thế?

Phong Di nhẹ vỗ về mái tóc của nàng nói :

- Tú Tú, ngươi không hiểu, phái Thiên Sơn tuy rằng đã sắp mất, nhưng
trong lòng người Thiên Sơn, phái Thiên Sơn vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Lý Cáp hứng thú nhìn thấy hai người, miệng bên tai Tịnh Cơ đã chạy xuống cổ, khiến nàng hai má ửng hồng, thở gấp liên tục.

- Thì ra con kia là kì lân sao? Đúng là ta không nhìn ra.

Lý Cáp dùng chân nâng chiếc cằm chọn Phong Di lên nói :

- Ngươi là người phái Thiên Sơn? Nghe nói Thánh nữ gì đó của các ngươi rất được đấy?

Phong Di không phản kháng, mặc cho chân Lý Cáp chọc vào người nàng, ánh mắt ảm đạm, nói:

- Phái Thiên Sơn hiện tại đã không còn, một đời Thánh nữ Thiên Sơn cuối
cùng cũng đã chết. Hỏa Kỳ Lân kia chính là thần thú Thiên Sơn, cũng là
thần hộ phái của phái Thiên Sơn từ trước cho tới nay, đã mấy trăm năm
không ai nhìn thấy, xin... xin ngài nói cho ta biết thấy ở đâu, nơi đó
có thể là nguyên mạch của phái Thiên Sơn.

- Woa? Nói như vậy, việc này đối với ngươi rất quan trọng sao?

Bàn tay to của Lý Cáp to đã luồn vào giữa hai chân của Tịnh Cơ, vươn vào trong chiếc váy của nàng, thăm dò nơi sâu thẳm ẩm ướt và nóng bỏng kia.

- Vâng.!

Phong Di nói.

Thiên Tú nói :

- Xin ngươi nói cho Phong Di đi.

- Muốn biết à? Rất đơn giản, liếm đi, liếm cho thư thái, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Lý Cáp giật giật ngón chân, quơ quơ ở trước mặt Phong Di nói.

Phong Di do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng, ngậm ngón chân đầy bụi vào, đôi mi thanh tú lập tức nhíu chặt.

- Phong Di, cô...

Thiên Tú kinh hô, Tịnh Cơ trong mắt lại không có bao nhiêu kinh ngạc,
nàng sớm đã liếm liếm hôn hôn qua bất kỳ một bộ vị nào trên người Lý
Cáp, từ sau khi ác ma này bắt hai ca ca của nàng, nàng cũng khó mà thoát khỏi sự khống chế của hắn.

- Ừm, không sai, phải dùng đầu lưỡi liếm, được rồi, cứ như vậy, không
được bỏ sót mỗi ngóc ngách, ra sức liếm, đừng tỏ ra không tình nguyện
như vậy...

Lý Cáp vừa vuốt ve thân thể mềm mại của Tịnh Cơ, vừa chỉ huy Phong Di hầu hạ chân của mình như thế nào.

Sau khi liếm lấy một lúc lâu, Lý Cáp mới vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Phong Di có thể, nói:

- Ừm, cũng không tệ lắm, hiện tại ta tới nói cho ngươi biết sự việc
ngươi muốn biết. Hỏa kỳ lân kia ta gặp ở trong một sơn động giữa sườn
núi Thiên Sơn.

Phong Di vừa chùi miệng vừa hỏi:

- Sơn động? Là dạng sơn động gì?

Lý Cáp liền kể lại chuyện trong sơn động, Thiên Tú và Phong Di đều nghe
đến ngạc nhiên, trong Thiên Sơn vẫn còn một chỗ kỳ diệu như vậy, còn có
thiếu nữ xinh đẹp giống như Linh Nhi vậy sống trong đó, đối với nữ tử
chết trong băng thất, cũng tràn ngập tò mò, người kia đến tột cùng là
ai?

- Lại nói tiếp, nàng còn viết một loạt chữ, nói cái gì “Chí Tôn Thánh nữ” gì gì đó.

Lý Cáp nhớ lại nói.

- Chí Tôn Thánh nữ?

Phong Di kinh hô.

- Hừ, nhỏ giọng một chút.

Lý Cáp nhíu mày nhìn nàng một cái, chỉ chỉ Linh Nhi đang ngủ say trong lòng.

- Thật sự chính là... Là Chí Tôn Thánh nữ?

Phong Di lại hỏi.

- Không sai, là Chí Tôn Thánh nữ, nàng xác thực là người phái Thiên Sơn các ngươi sao?

Lý Cáp hỏi lại.

- Phái Thiên Sơn mỗi một đời Thánh nữ đều có một danh hiệu, giống mẹ của Tú Tú được gọi là Khuynh Thiên Thánh nữ. Mà Chí Tôn Thánh nữ đó là
Thiên Sơn Thánh nữ trước mẹ Tú Tú, nhưng sau lại đột nhiên không hiểu
sao lại mất tích, lại nói, phái Thiên Sơn suy bại cũng chính là bắt đầu
từ đó... Không ngờ rằng, cô ấy lại ở trong sơn động Thiên Sơn.

Phong Di nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên Lý Cáp, nói :

- Ngươi... ngươi lên tới đỉnh Thiên Sơn sao?

Lý Cáp gật đầu nói:

- Đương nhiên đã đi lên, làm sao vậy?

Phong Di vội hỏi:

- Vậy ngươi có thấy đỉnh núi có cái ao không?

- Có đấy.

Lý Cáp nhớ hôm tắm trong cái ao đó, thật sự là thoải con mợ nó mái à, nếu chuyển được nó về làm bể bơi thì thật sướng.

- Vậy... vậy... ngươi có hay không... có hay không...

Phong Di cau mày, tựa hồ như muốn hỏi cái gì.

- Có ... không có cái gì?

Lý Cáp không kiên nhẫn hỏi.

Thiên Tú cũng có chút kinh ngạc nhìn Phong Di, nàng hôm nay bị làm sao vậy?

- Ngươi có uống nước trong hồ kia hay không?

- Không có.

Lý Cáp nói.

- Chẳng qua ta có tắm rửa qua thôi.

- Cái gì?!

Phong Di nghe vậy, thất thanh nói:

- Ngươi đã tắm ở Thiên trì sao?

- Ngạc nhiên cái gì? Cái hồ ấm áp kia dùng để tắm rửa là thích hợp rồi.
Nhưng mà nói lại, tại sao ở cái nơi băng tuyết ngập trời, lại có một
cái cái ao ấm áp như vậy, thật đúng là kỳ quái, đừng nói là cái Thiên
trì kìa là phái Thiên Sơn các người tạo ra đó nhá? Hạng người gì có bản
lãnh đó?

- Đó là Thiên linh của Thiên Sơn tạo thành, ngươi... Ngươi lại tắm rửa? Vậy... Ngươi... Ngươi không có việc gì sao?

Phong Di vội vàng truy vấn.

- Cái gì gọi là ta không có việc gì sao? Ta không phải đang tốt đẹp
trước mặt ngươi sao? Thế nào? Hy vọng ta tốt nhất là chết ở Thiên Sơn
phải không?

- Không... Ta không có ý này... Ý ta là... Vậy... Vậy ngươi lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên chưa?

Phong Di lúc này nói chuyện mềm mỏng như Thiên Tú, làm cho người ta hoài nghi nàng đến cùng có phải là Phong Di không.

Lý Cáp xốc một góc hắc bào bách biến lên, sờ tay vào ngực, lấy ra một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên thật lớn nói :

- Đây chính là Thiên Sơn Tuyết Liên?

Phong Di thấy cả kinh, nói:

- Ngươi có thể hái một đóa?

Lý Cáp bĩu môi nói :

- Cái gì một đóa, trên vách núi có gì ta đều đã hái về.

- Cái gì?

Phong Di nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Sơn Tuyết Liên muốn thành một đóa có thể cần phải cần trên vạn năm tích lũy linh khí mới có thể nở rộ, phái Thiên Sơn mỗi ba mươi năm đều
do người có võ công mạnh nhất vào tháng bảy, tám thời tiết tốt nhất mới
lên núi hái vài hạt sen về bào chế thành thuốc tiên cấp cho Thánh nữ
dùng. Thiên Sơn Tuyết Liên là gốc rễ của Thiên Sơn chi mạch, nếu hái
xuống, tất sẽ làm cho Thiên Sơn chấn động. Mà người mỗi lần lên núi hái
cần võ công cao cường, cho nên thông thường đều là Thánh nữ tự nhân đi
lấy. Có mấy đời Thiên Sơn Thánh nữ đều không thể tới đỉnh núi, cho dù
tới được đỉnh núi, hái hạt sen về cũng ít ỏi có mấy người. Giống mẹ của
Thiên Tú, sau khi đến đỉnh Thiên Sơn hái Tuyết Liên không có kết quả trở về, thân thể dần dần kém đi, lâm bệnh mất sớm.

Thiên Sơn Tuyết Liên sinh trưởng tại một nơi hiểm ác, lại khó hái được
như thế, đương nhiên sẽ được phủ lên các loại sắc thái thần bí, vì vậy
người trong thảo nguyên mới cho rằng Thiên Sơn Tuyết Liên là tượng trưng cho sự cao quý xinh đẹp nhất, nếu có người có thể hái Tuyết Liên, đó
chính là dũng sĩ cực mạnh. Mấy trăm năm qua, trong đông đảo dũng sĩ
người Hồ, cũng chỉ có hai người tài năng được phái Thiên Sơn trợ giúp
đến đỉnh núi hái hạt sen. Mà hai người này, sau khi trở về tộc, đều được trọng dụng, được tôn làm đệ nhất dũng sĩ. Nhưng hai người trên đường
trước khi đến đỉnh núi bị hàn khí xâm nhập tâm phế, sau khi trở về không quá nửa năm đều chết hết.

Phong Di thật không ngờ, ác ma trước mắt này, không chỉ có một thân một
mình lên đến đỉnh Thiên Sơn, còn tắm rửa ở trong Thiên trì, hái toàn bộ
Thiên Sơn Tuyết Liên, lại còn cưỡi Thiên Sơn thần thú trở về! Đây quả
thực khiến người ta khó có thể tin, nhưng mà tuyết liên trước mắt, kỳ
lân ngoài doanh, không thể không tin.

- Thì ra đây là Thiên Sơn Tuyết Liên.

Thiên Tú và Tịnh Cơ mở to mắt nhìn tuyết liên trong tay Lý Cáp, thánh
vật Thiên Sơn này, các nàng đều chỉ thấy qua, nghe qua trong sách hoặc
trong truyền thuyết, nhưng lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.

Phong Di thần sắc quái dị hỏi:

- Vậy... ngươi làm sao phục tùng được Hỏa Kỳ Lân? Sao nó lại để ngươi cưỡi?

- Cái này sao, đây là đại bí mật, người liếm ngón chân giúp ta ta sẽ nói.

Lý Cáp cười phá lên nói.

Nhưng việc ngoài ý muốn của hắn chính là, Phong Di không nói gì liền cúi người liếm chân của hắn, biểu tình trên mặt hoàn toàn khác lũ nãy.

Nữ nhân này đang làm cái quái gì vậy? Lý Cáp trong lòng không khỏi có
chút nghi hoặc, để nàng tùy tiện liếm lấy hai cái, liền kêu ngừng, hỏi:

- Hiện tại nếu phái Thiên Sơn đã không còn, ngươi cần gì phải chấp nhất mấy vấn đề này như thế?

- Xin ngươi nói cho ta biết.

Phong Di hai mắt rạng rỡ có thần.

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, ta đánh nó một trận.

Lý Cáp nói.

- Đánh hỏa kỳ lân một trận...

Phong Di khó tin thì thào.

Lý Cáp quay đầu nói với Thiên Tú:

- Con gà mái Phong Di này của nàng có phải làm bị nhũn não mất rồi không?

Thiên Tú nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Chàng cảm thấy khi dễ người ta rất vui vẻ sao?

Ban đêm, Lý Cáp cùng Thiên Tú, Tịnh Cơ và Linh Nhi ngủ chung một giường, thất thải hồ điệp nhẹ nhàng đứng ở bên gối, tựa hồ cũng đang ngủ say.

Nhưng bởi vì Linh Nhi nhất định phải nằm ở trong lòng Lý Cáp mới ngủ
được, cho nên hắn phải nhịn không thể giải tỏa. Đợi sau khi Linh Nhi ngủ say, hắn lại sợ đánh thức nàng, đành phải đứng dậy khoác quần áo đi ra
ngoài trướng hóng gió ngắm sao.

Ngoài trướng cũng hoàn toàn yên tĩnh, thân vệ canh giữ ở bên cạnh vừa thấy Lý Cáp đi ra, lập tức đứng thẳng người nói:

- Tướng quân.

Lý Cáp gật gật đầu, đi đến một bãi đất trống phía trước cách đó không xa ngồi xuống, nhìn ánh sao phía xa cùng thảo nguyên hắc ám, trong lòng
lại dâng lên nỗi nhớ nhà, quê hương, không phải Hỗ Dương, mà là nhà ở
kiếp trước.

Nhớ tới phụ mẫu ở kiếp trước, bằng hữu ở kiếp trước, cuộc sống ở kiếp
trước, một cảm xúc kỳ dị không chân thật cảm lập tức che lấp trái tim
của hắn, giống như cuộc sống mười sáu, mười bảy năm nay hư ảo giống như
trong mơ.

Lý Cáp cả kinh, vội lắc đầu tự hô lớn: “Ta là Lý Cáp, là Lý Cáp của Đại
Hạ quốc, là con trai của Thanh Lâm tổng đốc Lý Tư Hồng, ta chính là ta,
ta có sức mạnh vô địch, ta có quyền thế thông thiên, ta còn có Hương
Hương, Thiên Thiên cùng rất nhiều cô gái ta yêu và yêu ta, ta rất hạnh
phúc, rất hạnh phúc... Kiếp trước đã qua, kiếp này mới là thật, kiếp này mới là thật!”

- Ngươi rất cô độc!

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền tới một giọng nói mềm nhẹ như gió xuân, Lý
Cáp khẽ giật mình quay đầu lại, chỉ thấy công chúa Thiên Tú không biết
khi nào đã ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng nhìn bầu trời sao xa xôi.

Lý Cáp thản nhiên nói:

- Ngươi đang nói lời ngu ngốc gì đấy? Ta cô độc? Ha ha, ngươi có biết
dưới trướng ta có bao nhiêu tướng sỹ trung thành với ta không? Ta chỉ
nói một câu, bọn họ có thể vì ta đổ máu liều mạng. Ngươi có biết trong
nhà của ta có bao nhiêu vợ yêu sao? Các nàng yêu ta còn hơn bản thân các nàng. Ta cô độc? Hừ, thật hài hước!

Thiên Tú xoay đầu lại nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Nếu lòng của ngươi cô độc, dù là đang ở phố xá sầm uất cũng thấy cô đơn.

Lý Cáp cũng nhìn nàng:

- Không, ta không cô độc.

Đúng vậy, hắn tin rằng hiểu được mình có Thiên Thiên trong nhà, nàng
hiểu hắn, hắn cũng hiểu nàng, hai người bọn họ thậm chí chỉ cần một ánh
mắt là có thể nói chuyện với nhau. Còn có tỷ tỷ, nàng cũng hiểu hắn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng là người thân nhất với hắn. Đúng vậy, hắn không cô độc, bất luận là thân hay là tâm.

- Người luôn không muốn đối mặt với lòng mình, ta nhìn thấy bi thương tận đáy lòng chàng.

- À, bi thương? Ta vì sao phải bi thương, trong thiên hạ có ai có năng
lực hơn ta? Ta sao lại bi thương? Nàng không cần uổng phí tâm cơ, nàng
muốn độ hóa ta, chẳng thà đi độ hóa hỏa kỳ lân kia.

Thiên Tú dời ánh mắt đi, lại nhìn về phía bầu trời đêm:

- Ta kể chuyện cổ tích cho chàng nhé?

- Không!

Lý Cáp cũng nhìn bầu trời đêm nói:

- Ta cũng không phải là con nít ba tuổi, buổi tối còn muốn nghe chuyện cổ tích.

- Vậy chàng kể cho ta một chút chuyện trên đỉnh Thiên Sơn được không?

Thiên Tú lại nói.

- Trên đỉnh Thiên Sơn? Nàng chưa đi lên sao?

Lý Cáp kỳ quái nói:

- Gà mái Phong Di kia của nàng không phải là phái người Thiên Sơn sao? Bà không mang nàng đi lên chơi đùa à?

Thiên Tú lắc lắc đầu nói:

- Phái Thiên Sơn xây ở chân núi Thiên Sơn, ta đi Thiên Sơn rất nhiều
lần, nhưng không thể đi lên đỉnh. Thiên Sơn quá lạnh, dù là Phong Di
cũng không thể đi lên. Chàng nói xem, đứng ở trên đỉnh Thiên Sơn nhìn
xuống mặt đất, có phải thật sự là hoành tráng hay không?

Lý Cáp nói:

- Trên đỉnh Thiên Sơn nhìn xuống đều là mây, không thấy gì cả.

- Thiên trì có phải thật sự trong veo hay không, tựa như một cái gương
đồng lớn? Mỗi khi đêm xuống ánh trăng ở trong nước hồ, cả Thiên trì
giống như đôi mắt người? Trên mặt của nó lượn lờ khói nhẹ, tựa như tiên
cảnh? ...

- Nó chính là cái ao nước lớn, giống một bát nước đang được nấu sôi lên.

Lý Cáp bĩu môi nói.

- Vậy vậy trong sơn động của Thiên Sơn, có phải có chim hót hoa thơm, tựa như Tiên giới không?"

- Nơi đó bốn phía đều là tường băng, tựa như cái mai rùa, mùa hè đi nghỉ mát mấy tháng lại rất thích hợp, ở lâu thì nàng sẽ ngột ngạt đến chết.
Không cần phải tưởng tượng cái gì cũng tốt đẹp như vậy, nhìn vào sự thật đi, giống như nàng bây giờ là nữ nô của ta mà không còn là công chúa Hồ tộc.

- Dù sao nó xinh đẹp như thế, có nước uống có thứ để ăn, lại không rét
lạnh hay nóng bức cùng dã thú trùng xà, sống ở nơi này lại có cái gì
không tốt chứ? Thiên hạ này chẳng phải cũng là một cái mai rùa lớn sao?
Tâm nếu không ra khỏi nhà tù của bản thân, dù có thể rong chơi thế giới, chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Thiên Tú lẩm bẩm.

Lý Cáp vỗ trán một cái rên rỉ:

- Ôi trời ơi! Công chúa Hồ tộc không ngờ lại là ni cô đắc đạo?

Vài ngày sau, Hổ doanh của Lý Cáp cùng Ưng kỵ của Lê Bố chuẩn bị rút về
nước Hạ, trong quân tất cả mọi người đều rất bận rộn. Mà người Hồ kể từ
khi biết người mặc áo đen cưỡi kỳ lân ngày ấy chính là Hổ ma Lý Cáp của
quân Hạ, bọn hắn ở trước mặt người Hạ càng không ngóc đầu lên được.
Trong lòng người Hồ càng thêm tin tưởng, là thiên thần tức giận, ngài
muốn trừng phạt người Hồ. Lý Cáp ở trong lòng của bọn họ, dần trở thành
thân phận sứ giả của thiên thần, từ thù hận trở thành kính sợ.

Sau khi hỏi qua những việc Lý Cáp đã trải qua ở Thiên Sơn, Phong Di trở
nên vô cùng cung kính, làm cho hắn là thấy kỳ quái không thôi, thầm nghĩ không biết có phải người đẹp hết thời bắt đầu tư xuân, động lòng với
mình rồi ư? Nhưng bộ dáng của nàng cũng không tồi, làn da bóng loáng
tinh tế, dáng người cũng khá đẫy đà, thu làm nữ nô, thật cũng không tổn
thất gì.

Ngày hôm đó Thiên Tú tìm cơ hội Lý Cáp đi vắng, hỏi Phong Di:

- Phong Di, mấy ngày nay làm sao vậy? Ta cảm giác dì không giống với lúc trước.

Phong Di do dự một hồi, cuối cùng nói:

- Tú Tú, ta cho con biết, này Hổ ma... Lý tướng quân, có thể là vị Thánh chủ thứ ba của phái Thiên Sơn giáng thế.

- Cái gì? Thánh chủ?

Thiên Tú kinh hô, phái Thiên Sơn mỗi một đời đều có một Thánh nữ, phụ
trách chủ trì công vụ của Thiên Sơn. Sau khi Thánh nữ chết đi hoặc lấy
chồng, liền có Thánh nữ mới thay thế. Thế nhưng Thánh chủ từ lúc phái
Thiên Sơn khai phái trăm ngàn năm qua, chỉ có hai vị. Lúc có Thánh chủ
thì Thánh nữ là thê tử phụ tá của ngài.

Phong Di gật đầu nói:

- Con có thể không biết, trong Thiên Sơn Thánh điển có nói, chỉ cần có
thể lên được đỉnh Thiên Sơn, uống một ngụm nước Thiên trì mà không chết, đó là Thiên Sơn Thánh chủ. Trăm ngàn năm qua, phái Thiên Sơn cũng chỉ
có hai vị Thánh chủ, nhưng mỗi lần khi Thánh chủ hiện thế, đều lãnh đạo phái Thiên Sơn huy hoàng một thời, hiện tại này vị Thánh chủ thứ ba
hiện thế, phái Thiên Sơn... Có lẽ có hy vọng được trùng kiến!

- Việc này... Chỉ cần uống một ngụm nước Thiên trì là được trở thành
Thánh chủ, vậy nếu đồng thời có mấy người đều uống nước Thiên Trì mà
không chết, vậy Thánh chủ không phải có rất nhiều người sao?

Thiên Tú khó hiểu nói.

Phong Di ánh mắt tỏa ánh sáng, ngữ khí hơi có chút kích động nói:

- Căn bản là không có khả năng. Chưa nói đến muốn đi lên đỉnh Thiên Sơn
khó khăn đến cỡ nào, thiên hạ có thể bằng sức một mình đi lên, ít càng
thêm ít. Cho dù tới đỉnh Thiên Sơn, nước cũng không phải là người thường có thể uống được. Nước Thiên trì có thể nấu chảy sắt thép, bất luận là
cái gì, chỉ cần đụng đến một giọt, lập tức bị nóng chảy, càng đừng nói
đến việc uống được. Có thể không bị nước Thiên trì gây thương tích, hẳn
là Thánh chủ được thiên thần lựa chọn. Lý tướng quân không chỉ tắm rửa
trong Thiên trì vô sự, còn hái được Thiên Sơn Tuyết Liên trở về, lại
càng khuất phục được Thiên Sơn thần thú Hỏa Kỳ Lân, con nói xem còn sai
được sao?

Thiên Tú cảm thấy có chút hàm hồ, Lý Cáp này sao lại đột nhiên trở thành Thiên Sơn Thánh chủ chứ?

- Vậy sao dì không nói?

Phong Di nói:

- Ta đương nhiên sẽ nói cho ngài biết, phái Thiên Sơn trùng kiến, phải
dựa vào ngài, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất.

- Thời cơ?

Thiên Tú càng thêm nghi ngờ

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #139