Sáng sớm, trong một quân trướng nơi Hồ Quân đóng quân.
- Tú Tú, cháu đã quyết định rồi sao?
Một cô gái che mặt với trang phục màu đen hỏi.
Nghe được cô gái kia nói, Thiên tú đáp:
- Đúng vậy, tộc ta hiện tại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cháu không thể bàng quan để ba vạn cô gái khác thay cháu chịu khổ.
Thật không ngờ Thiên Tú dùng Hạ ngữ nói, hơn nữa lại rất lưu loát. Nếu người ngoài nghe được sẽ tưởng đây là hai cô gái Hạ quốc.
Cô gái áo đen đi ra sau lưng Thiên Tú, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nói:
- Hồ tộc cùng Hạ tộc tranh đấu, cháu thì có liên quan gì? Vì sao cháu
lại phải gánh vác nó chứ? Nghe Phong di nói, chúng ta xoay chuyển càn
khôn, đến lúc đó xem ai có thể làm gì được cháu! Mặc kệ Hạ tộc hay Hồ
tộc, đều chết sạch cả thôi!
Thiên Tú bật cười.
- Phong di, cháu biết người rất tốt với cháu, nhưng dù sao cháu vẫn là công chúa Hồ tộc.
- Công chúa Hồ tộc ư?
Phong di cười khẩy:
- Phụ thân cháu ngoài việc cho cháu cái chức vị công chúa thì cho cháu
được cái gì nữa? Mẫu thân cháu năm đó sao lại gả cho tên vũ phu như hắn
chứ! Hắn hiện tại thì sao? Không phải đối xử với cháu như tù binh ư?
Thiên Tú không tức giận mà vẫn mỉm cười:
- Phụ thân rất yêu mẫu thân mà, nếu không tại sao sau khi mẫu thân qua
đời, phụ thân không lấy người khác. Phong di, bởi vì phụ thân ở bên Hạ
nhân, cháu lại càng muốn đến đó, không thể để cho phụ thân khổ nữa, ông
ấy một đời anh minh, tới khi già...
- Hắn đáng phải chịu như vậy! Chiến tranh không phải do ông ta gây ra ư? Nếu hắn không đem quân đánh, Hạ nhân lại đánh sao?
Thiên Tú trầm mặc, Phong di thở dài, vỗ về vai nàng, nói:
- Tính cháu từ nhỏ tuy bề ngoài yếu đuối như khi muốn làm gì dù trời sập cũng không cản nổi. Thật là, Phong di hỏi lại cháu, cháu đã thật sự
quyết định chưa? Từ Thiên Sơn trở về, chắc cháu đã gặp tên tướng Hổ Ma
của quân Hạ. Trên chiến trường, hắn rất đáng sợ, cả Phong di cũng sợ!
Phong di thật sự không đành lòng gả cháu cho tên ác ma đó! Cháu ai cũng
muốn cứu, cháu cứu hết sao? Hiên tại, Có ai cứu cháu không?
- Phong di, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, đây cũng là vận mệnh của cháu, muốn trốn cũng không được.
- Cái gì mà vận mệnh chứ! Cháu thật là, không khác gì mẫu thân cháu, hầy... Cháu đã muốn quyết thì phải đáp ứng ta một việc.
- Phong di, cháu được người nuôi lớn, nếu người có chuyện gì, cháu nhất định sẽ làm.
Thiên Tú quay đầu nhìn Phong di đáp.
- Ta muốn cùng cháu đi Hạ quốc, ta quyết không cho phép ai ức hiếp cháu.
- Phong di...
Mấy canh giờ sau, Thiên Tú công chúa với trang phục lộng lẫy và Phong di xuất hiện trước mặt thủ lĩnh của một nhóm Hồ tộc.
Ai cũng buồn rầu khi nghĩ đến nàng phải gả cho tên ác ma kia.
Đan Khắc Đa bỗng nhiên nói:
- Đợi một chút, chúng ta không thể để cho gã Hổ Ma yên thân được!
Một vị thủ lĩnh khác kinh hãi:
- Đan Khắc Đa, ta biết ngươi khổ sở, chúng ta cũng đâu tốt hơn, nhưng
ngươi ngàn vạn lần đừng làm bậy. Chúng ta đã đồng ý rồi, nếu lúc này
nuốt lời, sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Thiên Tú nói:
- Đan Khắc Đa thúc thúc, đừng làm Thiên Tú lo lắng, Thiên Tú sẽ chiếu cố tốt cho mình.
Đan khắc Đa nhìn Thiên Tú, nói:
- Ác ma kia muốn kết hôn với Thiên Tú của chúng ta thì phải bắt hắn tuân thủ quy tắc của chúng ta.
- Ý của ngươi là...
Đám đầu lĩnh nhóm sửng sốt.
Tiếng vang lên ầm ĩ, mấy ngàn Hạ quân thiết kỵ đưa Lý Cáp cùng Tiêu Hàn tới Hồ doanh, bọn họ tới đón công chúa Thiên Tú.
Nhưng mà Lý Cáp lại không thấy Thiên Tú công chúa, mà là đám người già của liên minh bộ lạc.
Hồ tộc thấy Hổ Ma của Hạ tộc đều sợ. Mặc dù hận hắn tận xương nhưng
không thể không thừa nhận tìm khắp thảo nguyên, cũng chẳng thể tìm được
ai phi thường như hắn. Nếu hắn là người của thảo nguyên, hẳn sẽ được mọi người tôn làm anh hùng hay Chiến thần, cũng sẽ là trời sinh một cặp với Thiên Tú.
Bất quá... Hắn là Hạ tộc.
- Thiên Tú công chúa đâu?
Tiêu Hàn hỏi.
Đan khắc Đa nói:
- Thiên Tú là công chúa, nếu tướng quân muốn lấy Thiên Tú công chúa, vậy xin tuân theo quy củ của tộc ta.
Tiêu Hàn quát:
- Cái gì? Theo quy củ của các ngươi? Lý tướng quân chính là Hạ tộc,
không phải là Hồ tộc, mau đưa Thiên Tú công chúa ra, đừng lắm lời!
Đan khắc Đa nói:
- Ta theo quy củ, cũng không phải nói hôn lễ, mà là điều kiện cưới vợ.
Nếu Tướng quân, không đáp ứng, chúng ta cũng có thể hiểu được, dù sao
điều kiện không phải người thường có thể làm được. Như thế, chúng ta
cũng không biết công chúa có được gả cho một dũng sĩ hay không.
Tiêu Hàn nghe xong Lưu tiên sinh phiên dịch, cười lạnh:
- Kế khích tướng thấp kém này các ngươi cũng dùng sao?
Lý Cáp cũng nói:
- Ta đáp ứng, làm theo quy củ.
Tiêu Hàn ngẩn ra, nhìn hắn, nói:
- Lý tướng quân, chúng ta không cần nhân nhượng bọn họ.
Lý Cáp cười cười:
- Không sao, bọn hắn nghĩ sao cũng được.
Uy danh của hắn kỳ thật đã được hai tộc thừa nhận rồi, là Chiến thần vô
địch của Hạ tộc, là ma thần của Hồ tộc. Bất quá hắn hiện giờ có chút tò
mò, hơn nữa càng hy vọng thân phận “siêu nhân” để đưa công chúa Hồ tộc
cưới về. Nếu bọn hắn cần quy củ, vậy cứ thế đi, sợ cái éo gì?
- Có tinh thần Nòng Nọc.
Đan khắc Đa nói:
- Nếu muốn cưới công chúa, cần qua ba cửa. Cửa thứ nhất, đó là uống rượu thi với dũng sĩ Hồ tộc! Bởi vì thân phận công chúa nên phải càng uống
nhiều.
- Uống rượu?
Lý Cáp bĩu môi, xoay người xuống ngựa, nói:
- Uống bao nhiêu, các ngươi nói đi.
- Ngươi phải thắng một trăm người thì qua cửa thứ nhất.
Đan khắc Đa vung tay lên, lập tức một trăm võ sĩ Hồ tộc cởi sạch áo,
trợn mắt nhìn Lý Cáp. Nhưng Lý Cáp thản nhiên liếc mắt một cái, bọn lập
tức cúi đầu tránh, trong lòng đều thất kinh. Ánh mắt sắc bén như dao,
như khoét sâu vào trí não vậy.
- Một trăm người?
Tiêu Hàn cùng vài vị tướng lãnh nghe được Lưu tiên sinh phiên dịch thì chửi ầm lên:
- Điều này sao có thể? Một đấu một trăm? Giỡn mặt đấy hả?
Bọn hắn đều biết đám thảo nguyên uống rượu như ếch đẻ Nòng Nọc, bình
thường Hạ tộc uống hai chén thì ngủ mất tiêu rồi, sao có thể so sánh với Hồ tộc?
Chỉ có Dương Cận, Cổ Khang đều mỉm cười. Hay nói giỡn, tửu lượng Lý tướng còn hơn cả voi uống nước, Nòng Nọc mà so sánh với cóc?
- Nâng cốc lên.
Lý Cáp nói.
Bên kia Đan Khắc Đa và Hồ tộc cười đểu. Liệt tửu là nhất đẳng thượng
phẩm, Hồ tộc uống còn lê lết, huống chi là Hạ tộc. Ở trong lòng Hồ tộc,
Hạ tộc dù khỏe nhưng uống rượu thì tuổi gì với họ.
Trên một cái bàn dài, từng bát rượu lớn được đặt lên, rồi một người cầm
một bình rượu rót đầy, làm động tác mời Lý Cáp rồi ngửa cổ nốc sạch bát.
Lý Cáp cười lắc đầu:
- Từng người uống sao, mất thời gian quá, các ngươi nói rõ xem một trăm
người uống hết bao nhiêu, ta sẽ làm một hơi hết sạch chừng đó.
Lưu tiên sinh đem lời của hắn phiên dịch, tất cả Hồ tộc trợn mắt nhìn. Gã Hổ Ma này là con sâu rượu thành tinh à?
Hơn mười bình rượu lớn đặt trước mặt Lý Cáp. Hắn không nói nhiều, trực
tiếp cầm lấy một bình ngửa cổ uống, một giọt cũng không thiếu.
- Tuyệt vời ông mặt trời!
Tiêu Hàn vỗ đùi khen.
- Tướng quân dũng mãnh.
Hạ quân hét tung trời. Quân đội luôn như thế, kính trọng võ dũng. Lý Cáp thanh danh cũng vì thế, hiện tại uống uống rượu như thế ai cũng khiếp
sợ.
Hồ tộc cũng không khỏi khâm phục, tên tướng Hổ Ma này quả nhiên là lợi
hại, không chỉ có sức mạnh quân sự, cả uống rượu cũng là cao thủ.
Trong nháy mắt, Lý Cáp đã là uống cạn ba bình. Đầu óc có hơi chuếnh
choáng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo, rượu này quả thật rất nặng!
- Rượu ngon! Cmn chứ, rượu thế này mới gọi là rượu!
Lý Cáp lại uống cạn một bình, sau đó cười ha hả, vứt bình rượu xuống
đất, cởi luôn chiến giáp trên người ra rồi nhấc bình rượu lên tiếp tục
uống. Ở Hạ quốc, uống rất nhiều loại rượu nhưng hắn chưa một lần say. Mà liệt tửu của thảo nguyên lại làm cho hắn cảm nhận được cảm giác của
rượu thực sự, đúng là quả sảng khoái.
Chỉ chốc lát, Lý Cáp đã là nốc sạch mười bình rượu. Lúc này, bên Hồ tộc lặng ngắt như tờ, Hạ tộc hoan hô như sấm dậy.
Từ đó về sau, Lý Cáp có thêm một danh hiệu - Tửu Thần. Mà Hồ tộc thì gọi hắn là Ma Rượu, hay là Túy Ma (DG: không phải là Ma Túy nhé).
Xa xa, trên một tháp quan sát trong quân doanh, Thiên Tú đang quan sát Lý Cáp.
- Thật không ngờ, Hạ tộc lại có người như thế, tại sao lại đi làm ác ma chứ.
Phong di cảm thán.
- Ác ma?
Thiên Tú lẩm bẩm:
- Ai cũng có ai có thiện, cũng có thể do chúng ra chưa thấy được phần thiện của hắn.
Phong di thở dài:
- Cháu quá thiện lương. Hắn là kẻ thù của Hồ tộc, hắn bắt sống phụ thân
cháu, hắn giết hại bọn Vương Đình. Vì sao cháu không hận hắn chứ?
Thiên Tú đáp:
- Bất kể Hạ tộc hay Hồ tộc, đều là người, đều sống chung dưới một vòm
trời, đánh nhau để làm gì chứ, kết quả cuối cùng cũng chỉ là đau khổ,
mất mát. Cháu làm thế cũng chỉ mong không ai phải chịu đau khổ nữa.
- Công chúa Thiên Tú!
Dưới tháp vang lên tiếng hét, Thiên Tú và Phong di nhìn xuống, phía dưới chính là phó tướng A Bố Tha của Đại tướng quân Hồ tộc Tường Toản đã
chết trận.
Thiên Tú cùng Phong di đi xuống:
- Ngươi có chuyện tìm ta sao A Bố Tha?
- Tường Toản tướng quân đã chết.
A Bố Tha cúi đầu nói.
Thiên Tú cũng là vẻ mặt ảm đạm:
- Ta đã biết, có người nói cho ta biết rồi. Ta đi thăm mộ phần của hắn, hoa nở rất đẹp, linh hồn của hắn sẽ không cô đơn.
A Bố Tha lôi ra một dây chuyền bạc và nói:
- Đây là đồ vật mà tướng quân mang về từ Hạ quốc, ông ấy muốn tặng cho
nàng... Đáng tiếc... Không biết công chúa có nhận không ạ?
Thiên Tú đáp:
- Tường Toản là bạn tốt của ta, nhưng xin lỗi ta không thể nhận món quà này, mong A Bố Tha tướng quân thứ lỗi.
Trên thảo nguyên, người đàn ông tặng trang sức cho phụ nữ mang hàm ý tỏ lời yêu, nếu cô gái đó nhận thì đó sẽ là vật đính ước.
A Bố Tha thở dài, hắn đã đoán được đáp án này, bèn cất dây chuyền đi rồi gập người thi lễ:
- Xin công chúa bảo trọng.
Sau đó đi vào quân doanh.
Bên kia, Lý Cáp đã uống sạch mười bình rượu mà mặt không đỏ, bước vẫn vững vàng, hiển nhiên chưa say.
- Rượu ngon!
Lý Cáp lau miệng cười nói:
- Các ngươi tiếp tục chuẩn bị năm trăm bình nữa, ta muốn mang về uống!
- Năm... Năm trăm bình?
Đan Khắc Đa run rẩy, nói:
- Hiện tại đi đâu tìm được nhiều rượu vậy chứ?
Lý Cáp nghe được Lưu tiên sinh phiên dịch, vung tay lên nói:
- Ta mặc kệ, dù sao các ngươi phải lấy cho đủ! Đừng lắm mồm nữa!
- Cửa tiếp theo là vật thắng một trăm võ sĩ Hồ tộc.
Đan Khắc Đa vốn tưởng có thể chuốc say Hổ Ma, nào ngờ... Giờ ai còn có thể là đối thủ của hắn chứ?
Lý Cáp nhìn một trăm võ sĩ Hồ Tộc đang cởi trần, cười lớn một tiếng:
- Các ngươi cùng lên đi!
Đan Khắc Đa vội nói:
- Nói trước, đây chỉ là đấu vật, không thể giết người.
Thực lực Hổ Ma trên chiến trường không phải bàn cãi, một trăm người thì có là gì? Đan Khắc Đa vô cùng lo lắng.
Một trăm võ sĩ Hồ tộc gầm lớn, vọt tới chỗ Lý Cáp. Lý Cáp hai tay vung
ra, đẩy mấy võ sĩ Hồ tộc ngã chổng võ, chớp mắt, đã hạ gục ba mươi mấy
người.
Bỗng nhiên, Lý Cáp quát lớn, tay trái vung mạnh, chân gạt sang ngang,
hất bảy võ sĩ văng ra xa, tay phải siết cổ một võ sĩ, mà tay tên đó đang cầm một loan đao.
- Hừ! Muốn ám toán ta sao?
Lý Cáp lộ sát khí. Tuy đao thương không thể tổn thương hắn, nhưng đấu vật có người dùng đao, không khỏi làm hắn nóng máu.
- Này... Không, đừng làm vậy... A! Đó là A Bố Tha!
Các thủ lĩnh luống cuống, thấy Hạ quân đằng đằng sát khí, Lý Cáp lại
càng như ma thần cuồng nộ, lập tức giải thích họ cũng không cho người ám sát hắn.
- A Bố Tha là thuộc hạ của tướng quân Tường Toản, hắn làm như vậy, cũng không phải do chúng tôi bảo!
Lý Cáp thấy A Bố Tha nhìn mình đầy hận thù thì nổi giận muốn bóp chết hắn ngay. Đúng lúc này một tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Tướng quân hạ thủ lưu tình.
Thiên Tú công chúa và Phong di chạy ra, Hồ tộc lập tức hành lễ.
Lý Cáp hỏi:
- Nàng chính là Thiên Tú công chúa?
- Đúng vậy.
Lý Cáp mặc dù thấy Thiên Tú xinh đẹp, nhưng hắn đã thấy người đẹp nhiều, cũng chai rồi, nên cũng không đến mức kinh ngạc.
- Nàng biết Hạ Ngữ?
Lý Cáp hỏi.
- Vâng.
- Nói rất tốt, thật khiến người ra hoài nghi nàng có phải là công chúa
Hồ tộc hay không. Bất quá không sao, cho dù nàng là ai, đẹp như vậy ta
cũng xơi.
Thiên Tú thấy A Bố Tha trong tay Lý Cáp bèn nói:
- Tướng quân nể mặt Thiên Tú tha cho hắn.
Lý Cáp hỏi:
- Nàng biết hắn?
- Hắn là bạn của thiếp.
- Đáng tiếc, nàng không có quyền yêu cầu ta.
Lý Cáp bạt cười cười, lại càng xiết chặt tay hơn.
- Thiếp không phải yêu cầu ngài, mà là xin ngài tha cho bằng hữu của thiếp.
- Xin ta? Nàng xin hôn phu của nàng tha chết cho kẻ định giết ta, thật nực cười.
- Thiếp chỉ không hy vọng tay của ngài tiếp tục vấy máu, giết người chẳng lẽ mới khiến ngài vui sao?
Lý Cáp nhìn Thiên Tú thật lâu sau, trong lòng chợt nhớ tới chúng nữ trong nhà, thở dài:
- Được rồi, ta tha cho hắn, bất quá nàng thể hiện một chút? Nàng lại đây hôn ta một cái.
Phong di kéo Thiên Tú lại nói:
- Cháu không cần phải vì tên A Bố Tha đó mà đánh mất tôn nghiêm của cháu.
Thiên Tú trả lời:
- Tính mạng con người không phân biệt cao thấp, tôn nghiêm hư vô có thể
đổi được một sinh mệnh, bỏ đi thì sao chứ? Huống chi, người đàn ông kia, sau này sẽ trở thành trượng phu của cháu, cái này cũng không sao cả.
Phong di bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Được rồi, được rồi! Cháu cứ làm đi...
Thiên Tú đi tới bên cạnh Lý Cáp, trước mặt mọi người kiễng chân, hôn lên mặt hắn một cái. Người Hồ tộc ai cũng căm phẫn hằn học nhìn Lý Cáp.
Lý Cáp mỉm cười, lẳng A Bố Tha ra xa, khiến hắn hộc cả máu tươi.
Thiên Tú cả kinh, muốn xem thương thế của hắn, thì lại bị Lý Cáp ôm lấy.
- Nàng yên tâm, hắn không chết đâu, bất quá nàng không thể quá quan tâm hắn, nếu không ta sẽ xé xác hắn.
Lý Cáp nói nhỏ vào tai Thiên Tú.
Thiên Tú nói:
- Ngài thích giết người đến thế sao?
Lý Cáp nói:
- Ta chỉ giết người cần giết.
- Ngươi buông nàng ta ra!
Lưu tiên sinh không phiên dịch nhưng Lý Cáp nghe cũng hiểu, Phong di đã dùng hạ ngữ nói với hắn.
Lý Cáp nói:
- Ta ôm thê tử của mình, có được không?
Phong di nói:
- Ngươi chưa qua hết ba cửa, nàng ta chưa phải thê tử của ngươi!
Lý Cáp buông ra Thiên Tú công chúa, cười ha hả:
- Ồ? Vậy cửa thứ ba là gì?
Đan khắc Đa nói vài câu, Phong di phiên dịch:
- Cửa thứ ba là một mình lên Thiên sơn hái Tuyết Liên Hoa.