Ác ma kia lại muốn đóa hoa số một thảo nguyên Thiên Tú công chúa? Người Hồ đến hòa đàm đều kinh ngạc.
Mấy đại đầu lĩnh của các bộ tộc liền chụm lại bàn luận, cảm giác nếu
trực tiếp từ chối có vẻ không được. Nhưng đồng ý, chỉ sợ toàn bộ nam
nhân người Hồ đều sẽ không đồng ý đem nữ thần của người Hồ gả cho tên ác ma này. Bàn luận một hồi, cuối cùng cũng đưa cho phiên dịch người Hạ
một câu trả lời thuyết phục.
Phiên dịch liếc nhìn Lý Cáp, hướng về Tiêu Hàn và Lâm Thiên Văn nói :
- Người Hồ nói, Thiên Tú công chúa đã đi Thiên Sơn, bây giờ không có ở đây, có thể đổi một điều kiện khác được không ?
- Không ngờ bọn chúng đưa ra lý do này. Lý tướng quân đã muốn kết hôn
cùng công chúa của bọn hắn, đó chính là tôn trọng họ. Đó còn là phúc khí của Tú Hoa công chúa, thật không ngờ còn đem lý do này ra để từ chối?
Hai hàng lông mày của Tiêu Hàn nhướng lên, tức giận nói.
Lý Cáp không nói gì chỉ khoanh tay nhìn Tiêu Hàn khẽ cười, sau đó mặt
không chút biểu cảm nhìn đám người Hồ, mãi cho đến khi đáy lòng bọn họ
cảm thấy bồn chồn liên tục.
- Đại tướng quân, là Thiên Tú công chúa, không phải là Tú Hoa..
Người phiên dịch khẽ nhẹ giọng nhắc nhở.
Tiêu Hàn sửng sờ :
- Không phải Lý tướng quân nói là Tú Hoa công chúa sao?
- Vâng…Vâng là Thiên Tú …
Phiên dịch vẫn nhỏ giọng nhắc nhở.
- Cần gì biết nàng là cái gì Tú, dù sao vẫn là công chúa Hồ tộc là được rồi.
Tiêu Hàn khẽ đưa ánh mắt “Ngươi yên tâm” cho Lý Cáp, nhìn người phiên dịch nói :
- Ngươi nói với đám người Hồ, mặc kệ cái gì Tú công chúa đó ở đâu, trong mười lăm ngày nữa phải đưa đến đây, nếu không liền đưa cho chúng ta ba
vạn cô gái làm nữ nô.
Hắn suy đoán đám người Hồ chắc chắn sẽ không đồng ý đưa ba vạn cô gái làm nữ nô.
Quả nhiên, sau khi phiên dịch đem lời của hắn nói lại cho người Hồ nghe, mấy vị đầu lĩnh kia đều đứng thẳng dậy, trừng lớn hai mắt tức giận,
quát tháo ầm lên.
- Ồn ào gì vậy!
Ông Viễn đập tay lên bàn quát lớn.
Đám người Hồ liền ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng giận dữ ngồi xuống.
Phiên dịch liền nói :
- Người Hồ nói, hành vi của chúng ta chính là cường đạo!
Tiêu Hàn nghe xong nở nụ cười, Lâm Thiên Văn cũng cười, Ông Viễn, Trường Tề thậm chí cả Lý Cáp cũng cười.
- Nhảm nhí, chẳng lẽ chúng cho rằng chúng ta đến là cứu giúp nạn dân à?
Nói cho bọn chúng biết! Chúng ta chính là cường đạo, bây giờ là đến để
đòi nợ, hơn nữa còn kiếm thêm cả tiền lời!
Phiên dịch liền đem lời của hắn thuật lại cho người Hồ nghe, tất cả
người Hồ nghe xong vẻ mặt đều khó xử, cuối cùng liền nói là muốn trở về
bàn luận một chút.
- Chỉ một cô công chúa mà cần phức tạp như vậy sao? Đại Hãn của bọn họ
đang ở trong tay chúng ta, lúc này còn có gì để họ lựa chon sao? Có khi
nào bọn họ thật sự dùng ba vạn cô gái để thay cho cái gì Tú công chúa đó chứ?
Tiêu Hàn cau mày nói.
Sau khi đám người Hồ trở về, phiên dịch liền nói với Tiêu Hàn :
- Thiên Tú công chúa của người Hồ chính là do Sầm Ngu đại hãn cùng với
một vị thánh nữ Thiên Sơn sinh ra, nghe nói là vô cùng xinh đẹp, thiện
lương ôn nhu, chính là nữ thần trong lòng người Hồ, là tình nhân trong
mộng của tất cả nam nhân Hồ tộc. Lực ảnh hưởng so với đại hãn Sầm Ngu
cũng không thấp chút nào.
Lâm Thiên Văn vuốt vuốt chòm râu nhìn Lý Cáp mỉm cười nói :
- Lý tướng quân đã gặp qua vị công chúa người Hồ này chưa?
Lý Cáp lắc đầu nói :
- Chưa nhìn thấy, ta cũng chỉ mới nghe Lưu tiên sinh nói thôi.
Vẻ mặt vị phiên dịch Lưu tiên sinh liền xấu hổ, nghĩ thầm nếu để cho
người Hồ biết chính hắn đem chuyện về Thiên Tú công chúa nói cho Lý Cáp
nghe, chắc chắn sẽ bị băm nhỏ cho Ưng ăn mất.
Ông Viễn liền đi tới vỗ vai Lý Cáp cười nói :
- Mỹ nữ nha, là nam nhân đều thích! Lý tướng quân lại đang ở độ tuổi khí huyết tràn trề, thích mỹ nữ cũng là chuyện bình thường thôi! Ngươi yên
tâm, lúc này mặc cho người Hồ nói gì, chúng ta nếu muốn thì chỉ một câu
thôi, nếu bọn hắn không tự đưa thì chúng ta dùng sức tự cướp lấy là
được!
Lý Cáp cười cười, cảm ơn Ông Viễn. Chẳng qua trong lòng hắn cũng có
quyết định từ sớm rồi, nếu người Hồ không chịu đồng ý, hắn trực tiếp một một mình một búa tiến vào quân doanh người Hồ đem Thêu Hoa công chúa
kia cướp về. Nếu người Hồ đem nàng giấu đi thì hắn trực tiếp giết người, cho đến khi nào họ chịu gả Thêu Hoa công chúa làm vợ hắn thì hắn mới
dừng. Lý Cáp đã muốn nữ nhân, ngoài anh Cường Thuần Khiết ra thì không
ai có thể ngăn cản được hắn?
Đêm đó, Lâm Thiên Văn cùng Tiêu Hàn và vài vị đại tướng giữ Lý Cáp lại
đại doanh trung quân nói chuyện. Đối với ngôi sao sáng mới nổi trong
quân đội và quan trường của Hạ quốc này, mấy vị lão gia này tất nhiên là muốn mượn cơ hội kết giao một chút.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng ẩn trong mây, chỉ còn ánh sáng từ các
ngôi sao, đại thảo nguyên chìm trong một màu đen, khiến cho đám binh
lính tuần tra Hạ quốc cảm giác có chút bất an, giống như sắp có một
chuyện gì đó chuẩn bị diễn ra.
Ở trong doanh trại của Hổ doanh, bên trong quân trướng của Lý Cáp, Tịnh
Cơ rúc người vào chăn nằm trên giường, nhìn ánh sáng lay động trong
trướng ngẩn người. Lúc này tình hình chiến đấu đã rõ ràng, Hùng Ưng thảo nguyên cuối cùng đã bị Ác Hổ trung nguyên đánh bại. Hùng Ưng đã gãy
cánh, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết. Lúc này nàng đã hoàn toàn
từ bỏ mong muốn trở về, chỉ còn mong ước cầu mong cho tộc nhân, phụ
thân và các ca ca của mình có thể bình yên vô sự.
Lúc này tên ác ma rời đi từ sáng sớm vẫn chưa trở về, nàng cũng ở đây
chờ đợi một ngày trời. Trong một ngày này, trừ ăn cơm và ngủ thì nàng
chỉ lẳng lặng ngồi một mình, trong đầu thật sự không muốn làm gì.
Tịnh Cơ cảm giác mình lúc này giống như một cái xác không hồn, chỉ là một công cụ cho ác ma kia dâm loạn.
Những ngày sau này, đều giống như thế sao? Sau này, phải luôn luôn sống
dưới dâm uy của tên ác ma sao? Nếu là cuộc sống như vậy, thì thà rằng
nàng chết đi… Nhưng lúc ấy cả tỉ muội trong tộc làm sao đây? Tịnh Cơ
thất vọng lắc lắc đầu. Nàng biết, nếu như nàng tự sát vậy thì tên ác ma
kia sẽ không do dự mà đem các tỉ muội kia ra hành hạ đến chết!
Cuộc sống như thế liệu còn có ý nghĩa gì sao? Đến ngay cả chết cũng
không được…. Hai giọt nước trong suốt theo khóe mắt của nàng lăn dài
xuống hai má.
Bất ngờ, ngoài trướng truyền đến một hồi ồn ào, sau đó là tiếng la hét
liên tục, mơ hồ có thể nghe được tiếng đao thương va chạm.
Bên trong trướng, ánh mắt mịt mờ của Tịnh Cơ dần thay đổi, nhìn về hướng rèm che, trong lòng nghi ngờ, không phải tộc nhân chiến bại sao? Không
phải ngay cả đại hãn cũng bị tên ác ma bắt giữ sao? Không phải đại quân
của tộc nhân bị mười vạn quân Hạ bao vây sao?
Vậy không phải là bên trong Hạ doanh phát sinh nội loạn chứ. Chẳng lẽ chính người Hạ đánh người Hạ?
Ngay lúc trong lòng Tịnh Cơ đang suy đoán, ngoài trướng đã vang lên hai
thanh âm đau đớn, ngay sau đó rèm trướng đã bị nhấc lên, tiến vào đầu
tiên là một nam tử toàn thân là máu, sau đó là một nam tử cầm đao.
Tịnh Cơ nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt khó tin, tiếp đó vẻ mặt lập tức mừng như điên, dùng tiếng Hồ khóc lớn :
- Đại ca, nhị ca!
- Muội muội! Thật sự là muội ở đây!
Hai đại hán này đúng con lớn Đạt Đa và con thứ hai Ba Đa, của đầu lĩnh Đan Khắc của bộ Ương Hồi Bộ.
Đạt Đa bước vài bước về trước giường, bế Tịnh Cơ lên, ánh mắt quan tâm
quan sát nàng, nhìn nàng một thân quần áo sạch sẽ, mặc dù hơi gầy và
tiền tụy hơn trước, nhưng không có bộ dáng bị hành hạ, liền nghi ngờ hỏi :
- Cái tên Hổ ma kia có bắt nạt muội không?
Vừa nhắc đến Hổ ma, thân hình mềm mại của Tịnh Cơ liền run lên một cái, vội vàng đẩy Đạt Đa ra, nói:
- Các huynh mau đi nhanh, nhanh lên, nếu không lúc hắn trở về sẽ giết chết các huynh đó! Đi đi, đi nhanh lên!
Đạt Đa ở bên cạnh vừa liếc ra ngoài vừa nói :
- Muội muội yên tâm đi. Lúc này tên Hổ ma còn đang ở chỗ đại tướng quân
bên Hạ, đêm nay sẽ không về đâu, chúng ta chính là mượn cơ hội này để
đến cứu muội đó!
- Các huynh làm sao có thể vào đến đây?
Tịnh Cơ nói xong liền nhìn thấy trên người ca ca đầy máu, vội vàng hỏi :
- Đại ca, huynh bị thương sao?
Đạt Đa liền nói :
- Không sao cả, đều là máu của người Hạ. Lần này chúng ta trở về có đem
theo ba đại cao thủ của Ương Hồi Bộ và tứ đại hộ vệ của Cẩm Phong Bộ, Ta có thể khẳng định có thể cứu được muội muội trở về…
Hổ doanh cách khá xa với nơi đóng quân của đại quân Bắc phạt, nên mới
tạo điều kiện cho Đạt Đa đêm nay tập kích doanh trại. Nhưng trải qua mấy tháng chém giết máu tanh, mỗi tướng sĩ Hổ doanh bây giờ đều giống như
hổ lang, huấn luyện nghiêm chỉnh, sao giống binh lính thông thường được, chỉ giât lát cũng đã quá đủ để diệt sát cao thủ Hồ tộc đánh lén. Ngay
lúc Đạt Đa nói chuyện với Tịnh Cơ, thì ba đại cao thủ và tứ đại hộ vệ mà hắn vừa nhắc đến đã có ba người ngã xuống.
- Không, muội không thể đi. Nếu muội rời đi thì ác ma kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn sẽ giết thêm rất nhiều người…
Hai mắt Tịnh Cơ ngấn lệ, lắc lắc đầu nói.
Đạt Đa nói :
- Sợ gì chứ ? Có các ca ca bảo vệ muội, nhất định sẽ không để cho tên Hổ ma đó mang muội đi lần nữa! Phụ thân nhớ muội đến sắp chết rồi, mau
lên, cùng đại ca trở về nào.
Nói xong, mặc kệ cho Tịnh Cơ giãy dụa, hắn trực tiếp vác nàng lên vai đem đi.
- Đi, giết ra ngoài!
Ba Đại thét lớn, dẫn đầu lao ra ngoài trướng bổng, Đạt Đa khiêng theo muội muội đi theo sát phía sau.
Bên ngoài quân trướng đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều vang lên tiếng
kêu. Doanh trại của đại quân bắc phạt ở phía xa cũng đã phát hiện, một
lượng lớn binh lính người Hạ nhắm về bên này mà đến, từ xa nhìn lại
giống như một đám hỏa long đang bay đến vậy.
- Đại ca, đem các nàng Toa Bình, Da Lệ theo với, nếu không khi ác ma kia trở về nhất định sẽ không tha cho các nàng.
Tịnh Cơ thấy ca ca nhất định đem mình đi, chỉ còn có thể cầu xin bọn hắn thuận tiện đem một số tỷ muội trong tộc cứu ra theo.
Đạt Đa vừa chạy theo Ba Đa vừa nói :
- Không được, không còn thời gian nữa. Chúng ta chỉ cứu muội còn những người khác không thể quan tâm được nữa rồi.
Đúng lúc này, phía trước vang lên một tiếng thét lớn, chỉ thấy một bóng đen mạnh mẽ đánh ngã Ba Đa xuống đất.
- Nhị ca !!!
- Nhị đệ!
Tịnh Cơ cùng Đạt Đa cùng thét lên. Chẳng qua đám binh lính bên Hạ đã lập tức xông lên, không cho họ đến gần.
Bóng đen đánh ngã Ba Đa xuống đất chính là Đại Phi, ngao khuyển của Lý
Cáp. Ba Đa bị đánh ngã xuống đất, ngay lập tức bị đám binh linh Hạ quốc
xung quanh lao lên bắt giữ, không thể động đậy.
Đám cao thủ của Ương Hồi Bộ và Cẩm Phong Bộ chỉ có thể che chở cho Đạt
Đa và Tịnh Cơ vừa đánh vừa lui, phá vây ra bên ngoài. Thật vất vả mới
bắt được mấy thớt ngựa, vừa chạy ra khỏi nơi đóng quân của Hổ doanh thì
số người lúc này không còn bằng một thành lúc đem đến. Mặc dù người đến
đều là dũng sĩ dũng mãnh nhất của hai tộc, nhưng lúc này còn không đến
năm người trốn ra được ra ngoài. Ngay cả đến Đạt Đa, lúc này trên đùi
cũng trúng một mũi tên. Nếu không phải đám Dương Cận biết Lý Cáp cực kỳ
yêu thích cô gái Hồ này, chỉ sợ cả hai đã bị tên bắn chết từ lâu.
Dương Cận đang chuẩn bị dẫn theo tướng sĩ lên ngựa đuổi theo, Cổ Khang đã ngăn lại nói :
- Dương Cận, tướng quân đã căn dặn, trong thời gian hắn đi vắng không được tự tiện rời khỏi doanh.
Dương Cận vội la lớn :
- Lúc này có người xông vào doanh, đem nữ nô yêu thích của tướng quân cướp đi rồi, có thể không đuổi sao?
Cổ Khang liền nói :
- Lúc này có đuổi cũng không kịp, cẩn thận có mưu mô. Dù sao chúng ta
cũng bắt được vài nhân chứng sống, đợi tướng quân về rồi tiếp tục tính
toán.
Dương Cận tức giận ném mạnh roi ngựa xuống đất, xoay người xuống ngựa, đá một đá vào bụng Ba Đa đang bị trói, chửi bới:
- Con mẹ nó, người Hồ đúng là loại không thể tin mà, lại có thể nhân lúc đàm phán mà lén tập doanh! Xem ra còn chưa đánh đủ mà!
Nói xong liền đánh mấy quyền, mấy đá vào người Ba Đa.
Trời dần sáng, sắc mặt Lý Cáp lạnh lùng đứng ngoài doanh trướng của
mình, Dương Cận và Cổ Khang cúi đầu đứng một bên. Lúc này dù là ai cũng
có thể biết, vị thống tướng của Hổ doanh lúc này đang rất tức giận.
Đêm qua, tin tức Hổ doanh bị người Hồ đánh cướp đã lan truyền khắp doanh trại người Hạ và người Hồ, tất cả mọi người đều kinh sợ. Vào lúc này,
còn có người có can đảm tiến vào nơi đóng quân của Hổ ma sao?
Tiêu Hàn và Lâm Thiên Văn tức giận không thua gì Lý Cáp, đây rõ ràng
chính là khiêu khích quân Hạ mà. Trời còn chưa sáng, Trương Tề đã mang
hai vạn binh lính chuẩn bị phát động tấn công Hồ doanh.
Các đại đầu lĩnh Hồ tộc liền vội vàng xuất hiện thu xếp, tối hôm qua bên trong doanh trại của họ không hề có dị động, cũng không phải người của
họ xông vào doanh cướp người.
Lúc này đại quân của Trương Tề mới dừng bước tiến, nhưng trước đó đã kịp bắn mấy ngàn mũi tên vào trong Hồ doanh, người Hồ thương vong như thế
nào tạm thời còn chưa rõ.
Việc này thật kỳ lạ, trong Hồ tộc trên thảo nguyên còn có kẻ dám tiến
vào quân doanh Hạ quân? Tiêu Hàn lúc này muốn cho người đến doanh trại
của Lý Cáp đem tù binh bắt được đến tra hỏi, nhưng Lý Cáp nói để hắn tra hỏi rõ ràng đã, để xem là ai, là ai có gan dám xông vào doanh trại của
hắn?
- Bọn họ đến là vì Tịnh Cơ?
Thanh âm của Lý Cáp lạnh đến mức làm cho cả hai cũng cảm thấy rùng mình!
Dương Cận nói :
- Đúng vậy, mạt tướng quan sát mục đích hành động của chúng, xác định đúng là vì cướp Tịnh Cơ.
- Bọn hắn muốn cướp Tịnh Cơ, các ngươi lại để cho chúng cướp được sao?
- Mạt tướng bất tài!
Dương Cận và Cổ Khang cùng quỳ một gối xuống, đầu hạ thấp xuống mặt đất. Bọn hắn suy nghĩ, chuyện tối hôm qua thật sự là sỉ nhục cực lớn!
- Bọn chúng có bao nhiêu người?
Lý Cáp hỏi.
- Có khoảng trăm người, bị chúng ta đánh chết tám mươi hai người, bắt sống mười hai người…
Thanh âm của Cổ Khang càng lúc càng nhỏ.
Thực tế thì biểu hiện của tướng sĩ Hổ doanh đêm qua khá xuất sắc. Nếu
luận võ nghệ thì đám cao thủ của Ương Hồ Bộ và Cầm Phong bộ đêm qua còn
cao hơn cả Dương Cận với Cổ Khang. Trong thời gian ngừng chiến để đàm
phán, nếu không phải tướng sĩ Hổ doanh vẫn duy trì tuần tra bình thường, nếu không phải bọn họ không chút bối rối khi bị tập doanh, nếu việc này xảy ra ở doanh trại khác, chỉ sợ đám người này đã thần không biết, quỷ
không hay cướp được Tịnh Cơ đi rồi.
- Đem tù binh lên đây.
Lý Cáp liền nói :
- Ta thật sự muốn nhìn xem, thằng hổ báo cáo chồn nào dám có ý đồ với nữ nhân của lão tử!
Ba Đa cùng mấy cao thủ của Ương Hồ bộ và Cầm Phong bộ lập tức bị dẫn lên.
Lý Cáp nhìn thấy họ liền nhíu mày :
- Người Hồ?
Cổ Khang nói :
- Đúng vậy, chính là người Hồ. Mạt tướng cũng cảm thấy kỳ quái, người Hồ làm như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ sao?
Lý Cáp không nói gì, nhưng trong lòng đã rõ, đám người này nhất định
biết Tịnh Cơ. Bọn hắn đến cứu Tịnh Cơ nhất định là không có lệnh của đám đầu lĩnh bộ tộc Hồ.
- Mau gọi Lưu tiên sinh đến đây!
Lý Cáp liền nói, Dương Cận lập tức đến trung quân, đem phiên dịch Lưu tiên sinh gọi đến.
Lý Cáp nhìn Ba Đa đang trợn mắt nhìn mình, nói với Lưu tiên sinh :
- Ngươi hỏi hắn, bọn hắn đem nữ nhân của ta đi đâu rồi?
Lưu tiên sinh vội vàng đem lời nói của Lý Cáp phiên dịch lại cho Ba Đa nghe, lập tức Ba Đa liền cất tiếng mắng to.
- Hắn nói cái gì?
Lý Cáp híp mắt nói.
Lưu tiên sinh đắn đo trả lời:
- Thưa Lý tướng quân, hắn nói… Nàng kia không phải nữ nhân của ngài.
- Không phải nữ nhân của ta? Vậy có thể là nữ nhân của ai?
Nói xong, Lý Cáp liền đá một đá về phía đầu gối của Ba Đa, chỉ nghe
tiếng răng rắc vang lên. Theo tiếng răng rắc đó, đầu gối của hắn đã bị
dập nát.
Lý Cáp một tay chụp lấy đầu hai người Hồ, nói với Lưu tiên sinh :
- Nói với bọn chúng, nếu không khai, ta sẽ giết hai tên này!
Sau lưng Lưu tiên sinh ứa mồ hôi lạnh. Mặc dù Lý Cáp không uy hiếp hắn,
nhưng khí thế mãnh liệt như này cũng đủ làm hắn sợ hãi rồi, Hổ Uy tướng
quân thật sự là danh bất hư truyền.
Nhưng thật không ngờ người Hồ sau khi nghe Lưu tiên sinh phiên dịch lại, mỗi người đều cất tiếng la mắng liên tục, bộ dáng thà chết không khai.
Bất ngờ, tiếng la mắng ngưng bặt, tất cả người Hồ đều trợn trừng mắt kinh ngạc, há hốc mồm nhìn Lý Cáp.
Chỉ thấy hổ ma, kẻ khiến cả tộc Hồ sợ hãi, nhẹ nhàng đem hai đầu người
Hồ bóp nát lại như bóp quả cà chua bình thường, cực kỳ đáng sợ.
Lý Cáp buông tay, nhận khăn tay từ Dương Cận đưa đến, nhìn Lưu tiên sinh nói :
- Bây giờ tiếp tục hỏi bọn họ đi, xem họ có chịu khai không.
- A … Dạ, vâng vâng, Lý tướng quân….
Lưu tiên sinh đang sợ đến ngây người, bất ngờ bị Lý Cáp nhắc không kịp phản ứng.
Mấy người Hồ này cũng rất ngoan cố, bị Lý Cáp giết năm, phế đi năm nhưng vẫn không ai chịu khai.
- Tốt, như vậy cũng không sao, cho dù các ngươi không khai thì tự ta cũng tìm được!
Lý Cáp lạnh lùng nói :
- Đem bọn họ treo lên!
Lại nói về đám Đạt Đa sau khi trả một cái giá tổn thương cực lớn, cuối
cùng cũng đem được Tịnh Cơ thoát ra khỏi vòng vây của quân Hạ.
Đầu lĩnh của Cẩm Phong Bộ là Bác Cát, người này trước nay luôn thầm mến
muội muội của Đạt Đa, chính là Tịnh Cơ. Là kẻ may mắn thoát khỏi Vương
Đình lần đó, sau khi biết được Tịnh Cơ lọt vào tay Lý Cáp, Bác Cát liền
cùng hai huynh đệ Đạt Đa và Ba Đa dẫn dắt dũng sĩ của hai tộc đánh lén
doanh trại cướp Tịnh Cơ về.
Trên người Bác Ba lúc này cũng bị chém mấy đao, có một đao trí mạng ngay ngực, mặc dù miễn cưỡng cầm máu nhưng vẫn đang hấp hối, cực kỳ suy yếu. Nhưng thấy Tịnh Cơ đã được cứu ra, trong lòng hắn vẫn cảm thấy tất cả
chuyện này đều đáng giá.
- Đại ca, có phải ca lừa muội, phụ thân nhất định là không biết các
huynh đi làm việc này đúng không? Các huynh là muốn tộc nhân lâm vào đại nạn mà! Người Hạ nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta! Ác ma kia
càng không buông tha ý đồ của hắn! Sẽ có rất nhiều người vì chuyện hôm
qua mà phải chết, rất nhiều người...
Tịnh Cơ lại không hề vui sướng được thoát ra khỏi ma trảo của ác ma.
Đạt Đạ cũng trầm mặc, lúc này đệ đệ rơi vào tay hổ ma, hắn thật sự không biết nên làm gì mới tốt. Thủ hạ phái đi tìm hiểu tin tức lúc này cũng
đã trở về :
- Đại quân của người Hạ một lần nữa bao vây quân đội liên minh các bộ
lạc của chúng ta, nhưng bọn họ vẫn chưa động thủ, chỉ có điều tên hổ ma
kia thì…
- Hổ ma kia làm sao?
Đạt Đa liền vội hỏi, Tịnh Cơ cùng Bác Cát cũng nhìn sang.
- Tên hổ ma kia hình như dùng hình với đám người Ba Đa, bọn hắn tất cả đều bị treo lên phía trên cột cờ...
Tên thủ hạ vẫn còn sợ hãi nói.
Tịnh Cơ khóc nói :
- Đại ca, chúng ta mau quay lại thôi! Ác ma kia sẽ giết nhị ca mất, hắn
còn giết rất nhiều, rất nhiều người nữa… Chúng ta không thể cứ vậy mà bỏ đi được.
Đạt Đa do dự, lúc này đệ đệ rơi vào trong tay hổ ma, phụ thân lại ở
trong doanh trại của liên minh bộ lạc, còn có rất nhiều rất nhiều binh
lính của bộ tộc cũng đang ở dưới đồ đao của quân Hạ. Trước đó bọn hắn
cho rằng chỉ cần lén cứu muội muội, không để biết là ai làm, dùng cách
này để che dấu. Nhưng thật không ngờ lúc này tình huống lại thành ra như thế này. Nếu không quay về, thật sự sẽ không biết có bao nhiêu người
phải chết vì chuyện này nữa.
- Hazz !
Đạt Đa than dài một tiếng, cuối cùng quay đầu ngựa lại, nhằm về hướng liên minh bộ lạc Hồ tộc với đại quân người Hạ.
- Không…Không…Đừng ….Đừng trở về….
Bác Cát nằm úp sấp trên lưng ngựa, khó khăn vươn tay về phía Tịnh Cơ nói.
Thật tế thì Tịnh Cơ cũng không có nhiều ấn tượng lắm với Bác Cát. Trước
kia các nam tử trẻ tuổi của các bộ lạc theo đuổi nàng rất nhiều, mà nàng chưa từng để ý một ai, nên Bác Cát này cũng không ngoại lệ. Nhưng, đêm
qua vì cứu nàng mà Bác Cát gần như đánh mất nữa cái mạng, trong lòng
nàng rất cảm kích, thấy Bác Cát đi lại khó khăn, liền nói với một tên
thủ hạ của Đạt Đa :
- Ngươi ở lại chăm sóc cho Bác Cát đi, ta cùng ca ca sẽ quay lại.
Nhìn bóng lưng Tịnh Cơ càng lúc càng xa, Bác Cát mấp máy môi muốn gọi
nàng, nhưng không thể thốt ra lời. Mãi cho đến khi bóng dáng Tịnh Cơ
biến mất nơi đường chân trời, cánh tay của hắn mới vô lực hạ xuống, thở
dài, nằm úp sấp trên lưng ngựa không hề động đậy.
Thủ hạ của Đạt Đa đứng nhìn một lúc, cảm giác có điều không bình thường, liền đưa tay ra thăm dò, không ngờ Bác Cát đã không còn thở nữa!
Tịnh Cơ cùng Đạ Đa chạy được nữa đường thì bất ngờ phát hiện trước mặt
có hơn mười kỵ binh xuất hiện, Chính là Lý Cáp dẫn theo ngao khuyển Đại
Phi cùng thủ hạ.
Thì ra, Lý Cáp chính là để Đại Phi dựa theo mùi của Tịnh Cơ mà truy đuổi.
Đạt Đa muốn rút đao quyết chiến một trận với Lý Cáp, nhưng Tịnh Cơ đã nắm chặt tay hắn :
- Đại ca không thể, huynh không phải đối thủ của hắn đâu, thật sự không thể đâu, hắn sẽ giết huynh đó!
Trong chớp mắt, Lý Cáp đã thúc ngựa đuổi tới trước mặt. Thấy Tịnh Cơ bị
thằng khác ôm vào trong ngực, hắn tức nổ phổi, muốn đem trường phủ chặt
đầu hắn xuống.
Tịnh Cơ vội vàng chắn trước người đại ca, trong miệng dùng Hồ ngữ hô lên cái gì. Lý Cáp hơi híp tròng mắt, trường phủ hơi chếch, chặt đứt cánh
tay phải của Đạt Đa.
- A…
Đạt Đa kêu thảm ngã xuống mặt đất, Tịnh Cơ cũng theo đó ngã xuống. Nhưng thân thể của nàng bị Bách Biến trong tay Lý Cáp biến thành roi ngựa
cuốn lấy, kéo vào trong lòng ngực của hắn.
Lúc này, Dương Cận cùng Lưu tiên sinh cũng đã chạy tới.
Lý Cáp bóp lấy cổ Tịnh Cơ, liếc mắt nhìn Đạt Đa lăn lộn trên mặt đất:
- Hắn là ai vậy?
Tịnh Cơ nước mắt tràn trề, trong miệng thì thào nói cái gì. Lý Cáp nhìn Lưu tiên sinh quát:
- Nàng nói cái gì?
Lưu tiên sinh bị dọa thiếu chút nữa ngã khỏi lưng ngựa:
- Nàng nói… Nàng nói… Xin người buông tha cho ca ca của nàng… Đại ca.
- Ca ca? Là thân ca ca?
Lý Cáp nhíu mày hỏi.
Lưu tiên sinh gật đầu:
- Đúng vậy.
Thì ra không phải là tình lang. Đáy lòng Lý Cáp nhẹ nhàng thở ra. Tuy
rằng hắn biết trong tâm Tịnh Cơ không có để ý gì đến thằng khốn nạn như
mình. Nhưng với bản tính tham muốn độc quyền của một thằng đàn ông, hắn
tuyệt đối không bao giờ để cho nữ nhân đã bị hắn chơi qua có quan hệ
không minh bạch với thằng khác.
- Vậy tạm thời tha cho hắn một mạng.
Lý Cáp buông lỏng Tịnh Cơ ra, khẽ hôn lên đôi môi nàng, giúp nàng lau khô nước mắt:
- Hắn có sống được hay không, còn phải xem biểu hiện của hắn.
Nói xong, để cho Lưu tiên sinh dịch lại cho Tịnh Cơ.
Tịnh Cơ nghe được lời ấy, nhìn đại ca nằm trên mặt đất, vội hôn hít
khuôn mặt của Lý Cáp. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng bị Lý Cáp cường
bạo, chủ động hôn hắn.
Lý Cáp mang theo Tịnh Cơ, Đạt Đa gãy một cánh tay trở về doanh trại.
Nguy cơ giữa hai phe Hạ, Hồ tạm thời được giải trừ. Tuy rằng Hạ quân ở
nơi này toàn diệt bộ lạc Hồ tộc không phải là việc khó, nhưng cũng không dễ dàng gì. Nếu như người Hồ động viên toàn bộ, thế nào cũng có vài
chục vạn anh lính Hạ quân ra đi. Nếu như tại nơi này đem toàn bộ bọn cầm đầu Hồ tộc làm thịt, đến lúc đó hai tộc sẽ không chết sạch không thôi.
Chuyện này sau khi bình ổn, nhóm bộ tộc đầu lĩnh Hồ tộc đang đau đầu về chuyện Thiên Tú công chúa.
Thiên Tú công chúa đã từ Thiên Sơn trở về. Sau khi Vương Đình bị Hổ
doanh của Lý Cáp vây hãm, nàng đã đến trong quân bộ lạc liên minh. Nếu
như đem nàng gả cho Lý Cáp, gả cho ác ma trong lòng toàn bộ người thảo
nguyên, chỉ sợ những đàn ông trên thảo nguyên đều không đáp ứng.
- Giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự dâng ba vạn cô gái cho bọn hắn?
Một tên Hồ tộc đầu lĩnh căm giận nói.
- Cùng lắm là theo bọn họ liều mạng, cứu lấy đại hãn.
Tên đầu lĩnh kia xúc động nói.
- Mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta chẳng phải là đang nghĩ biện
pháp sao? Đan Khắc Đa lão gia tử, ngài cho ý kiến đi, chúng ta phải làm
gì bây giờ?
Một gã đầu lĩnh quay đầu nói với Đan Khắc Đa nói.
Mấy ngày nay, tóc trên đầu Đan Khắc đã bạc đi hơn nữa, con gái của hắn
rơi vào tay Hổ ma, hai đứa con hắn đi tìm cách giải cứu cũng bị bắt,
nhưng bản thân hắn lại vô dụng chẳng làm được gì, điều này làm cho dũng
sĩ một thời của thảo nguyên cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Nghe được câu
hỏi của vị đầu lĩnh kia, chỉ còn có thể mệt mỏi khoát tay áo :
- Các ngươi tự mình quyết định đi…
Đúng lúc này thì Thiên Tú công chúa từ bên ngoài trướng bước vào.
Nàng mặc một bộ quần áo bằng lông cừu trắng như tuyết, dáng người thướt
tha như mây, ngũ quan trên khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, dù cho dung nhan
hay là thanh âm của nàng, thậm chí cử chỉ và khí chất của nàng, tất cả
đều tạo cho người ta một cảm giác muốn cúi lạy, sùng bái.
- Thiên Tú công chúa.
Đám đầu lĩnh liền dồn dập tiến tới hỏi thăm.
Thiên Tú sau khi đáp lễ liền nói :
- Các vị thúc thúc bá bá không cần cực khổ suy tính nữa, Thiên Tú nguyện ý gả cho tên tướng lãnh gì đó của quân Hạ.
- Cái gì ?
Đám đầu lĩnh đều sợ hãi, ào ào khuyên can.
Thiên Tú chỉ cười cười, nhẹ nhàng nhìn Đan Khắc nói :
- Đan Khắc thúc thúc, ta sẽ tìm biện pháp để cho Đạt Đa, Ba Đa cùng với Đạt Na trở về sum họp với người.
Thì ra tên thật của Tịnh Cơ chính là Đạt Na