Bọn Lý Cáp bọn hắn đi vào Phong Hác trấn đã ba ngày, toàn thành đã được rửa dọn sạch sẽ, phụ nữ và thợ thủ công được Lý Cáp phái
người cấp tiền bạc đưa về nhà, những người sống dở chết dở thì được được quân y cứu chữa, không thể cứu được thì cho vào một gian phòng rồi châm lửa đốt cả kho hàng.
Buổi tối, Lý Cáp đứng trên nóc nhà lặng yên nhìn về ngọn lửa đang cháy
hừng hừng cả mấy canh giờ, mặt không đổi sắc, chỉ có ngọn lửa trong mắt
hắn nói ra tâm tình của hắn lúc này.
Ngọn lửa là thứ duy nhất có thể thiêu hủy những khuất nhục và dơ bẩn
trên những người phụ nữ này, để cho linh hồn và thể xác mọi người được
giải thoát.
Ánh lửa dần dần ảm đạm, thành Phong Hác chỉ còn tiếng áo giáp của lính tuần tra và tiếng vó ngựa.
Tối nay không trăng không sao, khắp nơi một màu u tối, Lý Cáp nhìn về
phía bắc, hướng về thảo nguyên, nơi thảm cỏ kéo dài miên man, bầu không
khí tươi mát, có Tuyết Sơn vạn người hướng về, còn có huyết hải thâm
cừu, quốc hận chưa báo.
Lý Cáp về phòng, đốt đèn lên, cởi đồ ra, ngồi lên giường, lấy một phong thư trong ngực ra.
Tám bức thư trải ra giữa giường, mỗi bức một kiểu chữ, nét chữ mềm mại đáng yêu, thanh tú xinh đẹp, nhìn chữ như thấy người.
Cuộc sống viễn chinh xa nhà, suốt ngày chém giết nhờ mấy là thư nồng nàn tình cảm này khiến cho linh hồn hắn không bị lạc lối, hắn biết trên thế gian này có thứ đáng để hắn cố gắng, bảo vệ, có chỗ ấm áp để hắn yên
bình cảm nhận.
- Nếu ta chết, linh hồn có còn không? Sẽ đi tới đâu đây? Địa Ngục, hay là Thiên Đường? Ha ha, đương nhiên là Địa Ngục...
Lý Cáp bỗng nhiên thì thào tự nói:
- Đó là Địa Ngục kiếp này, hay là Địa Ngục kiếp trước?
Nói xong nói xong bỗng nhiên bật cười:
- Hắc, ta sẽ chết sao? Còn có người có thể giết chết ta sao? Hay là chậm rãi chết già? Hoặc là ngày nào đó ông trời bỗng nhiên giác ngộ, lôi sấm sét ra đánh ta?
Cốc cốc..
Tiếng đập cửa vang lên, kéo Lý Cáp đang miên man suy nghĩ, lầm bầm lầu bầu về hiện thực.
- Mời vào!
Lý Cáp đem thu thư lại, giấu vào người rồi nói.
Lê Bố tiến vào.
- Lý lão đệ, vừa nói chuyện với ai thế?
Lê Bố nhìn trong phòng chỉ có Lý Cáp, kỳ quái hỏi.
Lý Cáp đứng dậy ra bảo thị vệ châm trà cho Lê Bố, nói:
- Đâu có ai đâu.
- Đêm hôm tìm ta có chuyện gì vậy?
Lê Bố sau khi ngồi xuống nói.
Lý Cáp trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Chuyện tù binh kia... Thật ngại quá, làm mất đi công lao của huynh, sau này có truy cứu tất cả trách nhiệm do đệ gánh.
Hơn một ngàn tám trăm tù binh trong chiến tranh giữa Hạ - Hồ đã tương
đối nhiều, nếu áp giải chúng về kinh thành nhất định hoàng thượng sẽ cực kì vui mừng, ban thưởng lớn. Nhưng Lý Cáp đã một mình quyết định sử tử
toàn bộ, không chỉ làm mất đại công mà còn có thể xử phạt.
Lê Bố cười nói:
- Đừng nói lời khách khí nữa! Chúng ta quan hệ thế nào chứ? Là huynh đệ sinh tử! Hơn nữa đệ còn là muội phu của ta nữa!
Lý Cáp xấu hổ, Lê Bố này, hở miệng ra là nhắc đến em gái hắn, kiểu này là muốn bàn giao bom nổ chậm cho mình rồi.
Lê Bố lại nói:
- Hơn nữa, những cô gái kia là tỷ muội của chúng ta, bọn người Hồ kia cờ mờ nó đếch phải người, dù đệ không nói chúng ta cũng không tha cho bọn
chúng!
Nói xong nói xong, thanh âm của hắn cũng trầm trọng lên.
Lý Cáp trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:
- Lê đại ca, hôm nay mời huynh đến còn một chuyện nữa.
- Chuyện gì? Đệ cứ việc nói.
Lê Bố nói xong cầm lấy chén trà uống một ngụm.
- Đệ muốn bắc thượng thảo nguyên.
Lý Cáp nói.
Phốc!
Lê Bố mới nhấp một ngụm trà đã phun ra cả miệng cả mũi.
- Đệ nói gì? Bắc thượng thảo nguyên? Ý của đệlà chúng ta chính mình bắc thượng, không đợi đại quân sao?
Lý Cáp nhìn hắn nói:
- Đúng, đệ muốn bắc thượng, Lê đại ca, huynh ở tại chỗ này, Phong Hác
thành không thể không có người canh giữ. Đệ đi thảo nguyên cũng cần
ngươi huynh ở đây làm hậu thuẫn, đến lúc Lâm đại soái dẫn đại quân đến,
cũng cần huynh tiếp đón. Bất quá huynh phải cho đệ mượn một nửa chiến mã của huynh.
Lê Bố vội la lên:
- Lúc đến đây Tiêu đại tướng quân đã thông báo, không thể tự tiện bắc
thượng. Hơn nữa thành này dù không ít lương thảo nhưng chúng ta không có đủ xe ngựa làm sao mà tiếp tế?
Lý Cáp nở nụ cười lãnh đạm, chậm rãi nói:
- Người Hồ mỗi lần xuôi nam có khi nào đem theo nhiều lương thảo, bọn họ xem Đại Hạ quốc là chỗ săn bắn, vậy sao chúng ta phải phụ thuộc vào
lương thảo tiếp tế làm gì?
Lê Bố ngẩn ra:
- Ý của đệ là...
Lý Cáp nheo mắt lọ ra sát ý nồng đậm:
- Đệ cũng phải lên thảo nguyên săn bắn!
- Nhưng mà trước này chưa có ai từng làm vậy, với lại đệ không rõ tình
hình thảo nguyên, nhỡ may không tìm được chỗ tiếp tế thì sao?
Lê Bố do dự nói.
- Bất cứ chuyện gì cũng phải có người mở đầu.
Lý Cáp nói:
- Yên tâm đi, thảo nguyên tuy lớn, nhưng người Hồ cố gắng phân bố rộng
khắp, mỗi trăm dặm thể nào cũng có một nhóm người, huynh chia nửa chiến
mã cho đệ càng tăng thêm tính cơ động và chắc chắn.
- Nếu là gặp phải đại quân Hồ thì làm sao? Ba nghìn kỵ binh đệ mang theo làm sao đủ?
- Đánh được thì đánh, đánh không lại thì trống, ai dám dẫn binh đuổi
theo đệ sẽ bổ đôi hắn. Đệ có thể tiến thoái thản nhiên giữa mười vạn chủ lực quân Hồ, đệ không tin ai cũng may mắn như Tường Toản.
Lê Bố trầm mặc một hồi, nói:
- Hay là để ta đi cùng đệ...
Lý Cáp lắc đầu:
- Không được, huynh phải ở lại Phong Hác trấn, lí do đệ đã nói rồi, hơn
nữa đệ không tính dẫn theo quá nhiều binh lính, đỡ tốn lương thảo, chủ
động hơn nhiều.
Lê Bố vẫn là không yên lòng:
- Dù sao vẫn là chống lại lệnh của đại tướng quân... Hay là...
- Lê đại ca, từ khi nào huynh trở nên rụt rè sợ hãi như vậy?
- Này...
Lê Bố cũng rất mâu thuẫn, nếu là hắn và Lý Cáp đang bắc thượng thì hắn
cũng sẽ không nói gì nữa, đại trượng phu muốn làm gì thì làm. Nhưng bây
giờ là Lý Cáp một mình mang binh bắc thượng, hắn lo lắng cho an toàn vị
huynh đệ này, cũng lo lắng cho tiền đồ của hắn. Không nói đến nguy cơ
toàn quân bị diệt, dù hắn bình yên trở về mà không lập được đại công gì
thì đến lúc đó Tiêu đại tướng quân có thể bỏ qua tội của hắn không?
Ba nghìn kị binh vào thảo nguyên có thể làm gì được chứ?
Bất quá Lê Bố cuối cùng là không thể ngăn được Lý Cáp, hai ngày sau,
"Bình Lỗ tướng quân" mang theo ba nghìn kỵ binh Hổ doanh cùng một ngàn
năm trăm con chiến mã của Ưng kị binh, mang theo chút ít lương khô, bắt
đầu hành trình lên thảo nguyên.
Khi gần đến hè, đại thảo nguyên thượng sinh cơ bừng bừng, trời xanh mây trắng, cỏ non xanh mơm mởn, dê bò béo mập đầy đàn.
Quỳnh bộ là một bộ lạc Hồ tộc tương đối nhỏ yếu, dân cư chỉ có vài trăm
người, hơn nữa nửa năm trước đại quân xuôi Nam, thanh niên trai tráng
đều đã nhập ngũ, bây giờ bộ tộc đa phần đều chỉ là người già, phụ nữ và
trẻ e,.
Ngày hôm đó, mọi người ở Quỳnh bộ vẫn làm việc như ngày thường. Bỗng
nhiên từ xa truyền tới từng đợt gầm rú, thanh âm này là tiếng vó ngựa
rất quen thuộc với người Hồ, nhưng mà đại quân không phải đã bị đánh bại rồi sao? Nghe nói Hạ quân có Hổ Ma, dũng mãnh vô địch, một mình địch
trăm vạn, ngay cả dũng sĩ Hồ tộc là Tường Toản cũng bị đuổi chạy trốn,
không lẽ Khả Hãn vừa bị đánh bại lại phản công sao?
Toàn bộ người Quỳnh bộ dừng tay, nhìn về phía kị binh dừng tay lại đầu
việc, nghỉ chân nhìn về phía kỵ binh tiến lại dần, chỉ thấy chiến giáp
màu đen kịt cùng đại kỳ thêu chữ Hạ quốc cho bọn họ biết đây là quân đội Hạ quốc!
Người Quỳnh bộ ngẩn ngơ rồi hoảng sợ.
- Hạ mọi rợ đánh tới, hạ mọi rợ đánh tới! ...
Tiếng người Hồ la hét ầm ĩ vang vọng, đã không còn thanh niên thì người già, phụ nữ phải cầm đao lên chuẩn bị ứng chiến.
Rất nhanh, ba nghìn thiết kỵ đánh tới, bọn họ không nói gì, giết chóc là ngôn ngữ của họ.
Trước khi đánh, thống tướng đã nói qua: “Một người cũng không để lại!”.
Đúng vậy, một người cũng không để lại, bọn hắn đều đã thấy cảnh phụ nữ
Hạ quốc bị đối xử như thế nào ở Phong Hác trấn, cảnh tượng đó làm máu họ sục sôi ý chí báo thù rửa hận.
Không sai, đây là ba nghìn kỵ binh Hổ doanh của Lý Cáp.
Đây đã là bọn hắn cướp sạch bốn bộ lạc người Hồ.
Nhanh, rất nhanh.
Đối với đội quân chém giết như cơm bữa thì một Quỳnh bộ không đáng là gì, chỉ cần một chi trinh sát đã đủ vây giết toàn bộ lạc.
Lý Cáp cũng không có ra tay, vài trận chiến gần đây đều vậy. Người Hồ
không ít dân cư, nhưng so với Hạ quốc lại chẳng là gì, vì trận chiến với Hạ quốc mà gần như huy động toàn bộ trai tráng, các bộ lạ chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em, binh lính của hắn đủ sức giải quyết rồi.
Đây là một màn giết hại của một bên.
Ở người Hồ kịp phản ứng phải quân đội tiễu trừ thì màn chém giết vẫn tiếp tục, ngày càng nhiều bộ lạc bị giết sạch.
Nhìn bọn lính thuần thục lùa dê bò, đột lều trại mà mặt Lý Cáp không đổi sắc.
Nợ là phải trả, đây còn chưa bằng chút lãi đâu.
Đốt sạch mọi thứ, Lý Cáp viết lên lều trại lớn nhất đầy máu tươi còn sót lại hai chữ “Uy Vũ”.
Hai chữ này, không lâu sau sẽ cùng với danh ác ma của hắn truyền khắp thảo nguyên.
Nhất thời mỗi bộ lạc đều cảm thấy bất an, đều chạy đến Vương đình xin
Khả Hãn xuất binh tiêu trừ chi Hổ lang chi sư này, đem lại bình yên cho
thảo nguyên.
Đám người Lý Cáp ngày càng quen cuộc sống “săn bắn” trên thảo nguyên
này, bọn hắn cướp dê bò thịt làm lương khô, tấn công xuất quỷ nhập thần, không có quy luật hay phương hướng cố định, gặp người thì giết, gặp dê
bò thì thịt, không được thì đốt sạch, bọn họ học được cách timd nguồn
nước trên thảo nguyên, cách định hướng và tìm người Hồ.
Người hồ gọi họ là ma quỷ, ma quỷ dưới tay Hổ Ma mang đến cho thảo nguyên huyết tinh và hắc ám.
Một ngày, Lý Cáp lại tìm được một bộ lạc, khỏi cần nói, vẫn mệnh lệnh đó, giết! Một người cũng không để lại.
Bất quá lần này đã có đội úy ý kiến:
- Tướng quân... Chúng ta có thể để đàn bà lại...
Lý Cáp sửng sốt:
- Cái gì?
Đội úy kia nuốt nước bọt nói:
- Từ khi xuất binh từ Hỗ Dương chúng ta chưa chạm qua đàn bà...
Lý Cáp ngạc nhiên, hắn thấy đàn bà người Hồ khác gì heo nái đâu, nhưng
hắn quên mất một điều, đi lính ba năm heo nái cũng thành mỹ nữ a.
Lý Cáp thấy binh lình xung quanh nhìn trộm hắn với anh mắt đầy chờ mong, do dự một chút, gật gật đầu.
Chúng tướng sĩ hoan hô lên, gào thét xông lên, chỉ lát sau tiếng nữ nhân kêu thảm vang lên.
Lý Cáp cùng mấy thân vệ đứng trên sườn núi nhìn xuống nói:
- Tới Địa Ngục, ta nên xuống đến tầng thứ mấy đây?
Nói xong trên mặt mỉm cười quái dị.
Lý Cáp kiếp trước thường nghe người ta chó cắn người, người mà cắn lại
chó thì khác gì chó? Lý Cáp không đồng ý này cách nói, chó cắn ngươi,
nếu người không đánh lại nó thảm thì ngươi không bằng chó.
Giết người đền mạng, nợ máu trả bằng máu.
Oanh!
Từ xa vang lên tiếng sấm rền, bầu trời chuyển màu u ám, mưa tí tách rơi.