Chương 127: Phong Hác Trấn


- Lý tướng quân, việc này có gấp cũng không được, phải để các lộ đại quân chuẩn cho tốt, trù bị lương thảo, rồi an bài tốt lộ
tuyến hành quân và kế hoạch tiến công mới có thể tiến binh, ngươi nên
chịu khó nhẫn nhịn một chút đi.

Ông Viễn nói.

Mặt khác, mấy vị đại tướng quân cũng sôi nổi nói Lý Cáp nghỉ ngơi, nhẫn
nại thêm hai tháng, đến lúc đó bắc thượng thảo nguyên, thì tự do chém
giết.

Ngoài hắn ra, nếu các tướng lĩnh khác yêu cầu bắc thượng như thế, Tiêu
Hàn, Lâm Thiên Vân chỉ sợ đã trở mặt từ lâu, nhưng mà địa vị Lý Cáp lúc
này tương đối đặc thù. Trong lòng binh lính, hắn chính là Chiến thần bất bại trong truyền thuyết, là chỗ dựa tinh thần của họ. Hắn lại là con
nhà võ mấy đời, lần này lại lập đại công, sau này tất sẽ được phong
thưởng, có Lý gia hậu thuẫn, tiền đồ vô lượng, nên lúc này không thể đắc tội hắn.

Lý Cáp suy nghĩ một hồi, nói:

- Các vị tướng quân, ở phía bắc Đồng Dương có một quan trấn, gọi là
Phong Hác trấn, là cửa ngõ giữa Hạ quốc với đại thảo nguyên, người Hồ
đoạt vàng bạc châu báu, nữ tử, thợ thủ công đều phải chở về thảo nguyên, mạt tướng nguyện mang ba nghìn kỵ binh, đến Phong Hác trấn, làm tiên
phong bắc phạt.

Mấy vị đại tướng quân nhìn nhau, đều hiểu được hiện tại phải lấy được
Phong Hác trấn, làm đường để tiến Bắc thượng chính là không tồi.

Chủ soái Lâm Thiên Vân trầm ngâm một hồi, nói:

- Như vậy đi, để cho Lê Bố tướng quân dẫn ưng kỵ quân cùng ngươi đi đến
Phong Hác trấn, nhớ kỹ, chiếm được Phong Hác trấn thì phải giữ kỹ, chờ
đợi đại quân tới.

Lý Cáp vội nói:

- Vâng, mạt tướng tuân lệnh!

Rất nhanh Lê Bố cũng nhận mệnh lệnh, hắn cũng đang cực kì nhàm chán muốn chém giết với Lý Cáp một trận thống khoái như ở Hoa Bình Dã. Nhưng hắn
không biết rằng, Lý Cáp bây giờ sẽ không dễ dàng ra tay như trước, bởi
vì hắn không muốn làm hư cái áo giáo và chiến bào mà Nguyệt Nhi đã làm
cho hắn.

Hiện tại Lý Cáp muốn nhanh chóng dẫn quân đi. Hổ doanh của hắn đã mở
rộng tám nghìn người, trừ ba nghìn khinh kị binh ra thì phần lớn là quân tinh nhuệ do Trương Tề tuyển tới. Lần này Phong Hác trấn, Lý Cáp quyết
định chỉ mang theo ba nghìn khinh kị binh này thôi. Mà Lê Bố cũng chỉ
mang theo ba nghìn khinh kị binh, dùng chiến thuật tốc độ tập kích bất
ngờ.

Đang lúc Lý Cáp và Lê Bố chỉnh đốn và sắp đặt xong xuôi, đang chuẩn vị
rời doanh bắc thượng, thì từ phái nam có một đội kỵ sĩ chạy tới đại
doanh ở Lương thành.

- Cho hỏi lều của Lý Cáp Lý tướng quân ở nơi nào?

Tên kỵ sĩ cầm đầu hỏi lính gác cổng.

Tên lính gác kia dĩ nhiên biết Lý Cáp là ai, bây giờ không chỉ quân Bắc
phạt mà nhân dân tam tỉnh đều biết đại danh của Hổ Uy tướng quân, nghe
thấy người kỵ sĩ hỏi, thì hắn chỉ vào đám người Lý Cáp vừa mới đi không
xa:

- Lý tướng quân phụng mệnh đi tới Phong Hác trấn, vừa mới đi nên chắc không xa lắm đâu!

Kỵ sĩ lại tiếp tục lên ngựa, thúc roi chạy theo.

- Nhị công tử! … Nhị công tử! …

Đang cưỡi ngựa thì Lý Cáp chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu
nhìn lại, thì thấy một đội kỵ sĩ đang chạy tới, tên cầm đầu cứ hô:

- Nhị công tử!

Thì ra đúng là tên đầu lĩnh hộ vệ của phủ tổng đốc Hỗ Dương.

Lý Cáp ghìm ngựa, chờ tên đầu lĩnh hộ vệ đến rồi nói:

- Vương Đàm, sao ngươi lại tới đây?

Vường Đàm cầm một cái túi lớn đưa lên nói:

- Nhị công tử, đây là của Thiên Thiên cô nương gửi cho ngài.

Lý cáp nhận lấy mở ra, thấy bên trong có mấy bộ y phục.

Nhìn qua là biết nhất định là Nguyệt Nhi tự mình làm, đều là đồ mùa
xuân, thực sự là chu đáo a! Tiếp tục mở hộp khác thì có rất nhiều điểm
tâm, liền biết là tay nghề của Tử Nghiên. Tiếp tục mở thư ra, bên trong
có tám tờ giấy, mỗi tờ giấy một kiểu chữ, là của Hương Hương, Thiên
Thiên, Tử Nghiên và tỷ tỷ viết.

Không hẹn mà gặp, chúng nữ đều bảo Lý Cáp bảo trọng thân thể, ăn no, ngủ ngon, mặc ấm, đánh giặc phải chú ý, nhất định phải bình an trở về, và
nỗi nhớ nhung của mình.

Cảm nhận được tình ý nồng đậm trên mỗi lá thư, Lý Cáp khẽ nở nụ cười, gương mặt chúng nữ lần lượt hiện ra trước mắt hắn.

- Nhị công tử, phu nhân cũng tiện thể gửi lời nhắn.

Vương Đàm lại nói.

- Mẹ ta nhắn gì?

- Phu nhân bảo ngài bảo trọng thân thể. Mặt khác, lão gia nhắn tiểu nhân ngài làm ông ấy rất hài lòng.

Lý Cáp gật gật đầu, vốn định viết thư lại nhưng chữ nghĩa thì chả ra sao, văn vẻ thì không có nên thôi:

- Ngươi trở về nhắn với cha ta sẽ chiến đầu vì vinh dự của Lý gia. Nhắn
với Thiên Thiên các cô ấy, ta rất tốt, sau khi trở về sẽ cưới tất cả các nàng.

Vương Đàm cười nói:

- Tiểu nhân nhất định nhắn đủ!

Đợi đám người Vương Đàm đi rồi, Lê Bố gom lại nói:

- Là người nhà đưa tới?

- Ân.

Lý Cáp cất kĩ thư, đưa bọc đồ cho Dương Cận, mở hộp điểm tâm ra cười vui vẻ.

- Ta nói nè Lý lão đệ, chỉ có mấy miếng điểm tâm thôi gì mà vui vẻ thế? Em gái ta làm điểm tâm thì phải nói là tuyệt hảo.

Lê Bố lại bắt đầu thổi phồng muội muội của hắn.

Lý Cáp cười cười, lấy một miếng để vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ giống như đang ở Hỗ Dương vui vầy với chúng nữa.

- Ngươi không cầm diễn cảm ghê tởm vậy chứ...

Lê Bố ở bên cạnh chọc, ai biết được ăn điểm tâm có thể nhìn ngon lành vậy chứ?

Lý Cáp cầm một miếng đưa tới:

- Cho huynh nếm thử cái gì là mỹ vị nhân gian.

- Thôi khỏi, cái này chỉ hợp uống trà thôi.

Lê Bố xua tay cự tuyệt.

Lý Cáp nói:

- Một đại nam nhân, ăn lót dạ cũng không dám?

Lê Bố chịu không nổi kích, bĩu môi tiếp lấy rồi nói:

- Này có cái gì mà không dám, chính là ta không thích thôi.

Nói xong bỏ vào trong miệng.

Vừa đặt vào miệng hai mắt Lê Bố sáng lên, vừa ăn vừa khen:

- Hảo... Ân... không sai, thứ tốt a!

Tay lại đưa ra về phía hộp thức ăn của Lý Cáp.

Lý Cáp lắc mình đi, cười hắc hắc nói:

- Không phải huynh không thích sao? Thôi đừng miễn cưỡng!

- Hắc hắc! Lý lão đệ, tói nói điểm tâm gì mà ngon đến vậy, suýt làm ta nuốt mất lưỡi rồi? Nào lại một miếng nữa.

- Cái này không thể được, đệ chỉ có một hộp thôi!

- Một miếng thôi mà, chỉ một miếng thôi!

- Này sao bảo một khối thôi mà!

- Móa nó! Không cần nhỏ mọn như vậy, về kinh thành ta mời đệ uống rượu!

- Oa! Huynh sao miệng lớn vậy, một ngụm bốn miếng! Để lại cho đệ chứ...

- Ta gả muội muội cho đệ, đệ đưa hộp điểm tâm này cho ta đi...

- Không phải vậy chứ, có người làm ca ca như vậy sao? Muội muội huynh ra sao đệ còn chưa thấy mà!

- Muội muội ta còn không giá trị bằng mấy miếng bánh sao? Cô ấy mỹ mạo
ôn nhu, thông hiểu lễ nghĩa,... A... Dương tướng quân, cậu mang gì trên
lưng đó đê tôi giúp

- Uy uy... Lê đại ca... Quỷ mặt đen! Trong đó là quần áo!

Cứ đùa cợt như vậy Lê Bố và Lý Cáp đã dẫn quân đến dưới thành Phong Hác trấn.

Từ xa nhìn thấy đại kì có chữ “Hổ” trong thành đã xôn xao, nhiều người còn tính mở cửa phía bắc bỏ chạy.

Uy danh vô địch của Uy Vũ tướng quân đã sớm lan truyền không chỉ trong Hạ quân, với quân Hồ thì hắn là ma thần bất tử tàn nhẫn.

- Là Hổ ma đến đây, là Hổ ma! Hổ ma đến đây! ...

Lính gác ở đầu thành sợ hãi hét lên.

Mấy ngàn khinh kị binh dừng bước trước của thành, Lý Cáp nhìn Lê Bố, gật gật đầu, thúc ngựa nhấc trường phủ tiến lên. Trên thành lập tức bắn tên tưng bừng, Lý Cáp biến vũ khí thành tấm chắn che cho hắn và chiến mã,
tới cổng thành, bách biến thần binh lại hóa thành trưởng phủ chém đôi
cửa thành.

Cửa thành Phong Hác bị Lý Cáp một búa bổ đôi, Lê Bố dẫn quân đánh tới.

Người Hồ đã tràn ngập sợ hãi Lý Cáp, thấy hắn và quân Hạ đánh tới vội vã cướp ngựa chạy trốn.

Kỳ thật Phong Hác trấn cũng có bốn năm nghìn quân, không hề kém hơn Hạ
quân nhưng sau trận chiến ở Hoa Bình Dã sĩ khí đã hết, lại vô cùng sợ
hãi Lý Cáp cho nên thấy cửa thành bị phá thì không có chút ý chí chống
cự nào mà bỏ chạy tứ tán.

Lý Cáp lần này cũng không ham chiến, ai ở gần hắn tiện thì hắn chém, mà
lính Hồ thấy hắn đã bỏ chạy từ xa rồi nên cũng không phải chém giết
nhiều.

Chiến đấu nhanh chóng chấm dứt, ngoài một số chạy thoát và bị giết thì có hơn một nghìn tám trăm tù binh.

Lê Bố cười nói:

- Đem những tù binh này về kinh thành là chúng ta đã lập công lớn a!

Lý Cáp hỏi Dương Cận:

- Có tìm được phụ nữ và của cải không?

- Bẩm tướng quân, còn đang tìm kiếm

Dương Cận trả lời.

Phong Hác trấn là trấn biên ải gần thảo nguyên nhất của Đại Hạ quốc,
thường xuyên bị người Hồ tấn công, kiến trúc đa phần từ đá, đơn giản
chắc chắn là chính.

Đường phố trong thành nhỏ hẹp làm Lý Cáp lại thấy nhớ Hỗ Dương.

Dân cư ở đây từ khi quân Hồ xuôi nam đã không còn ai, quân Hồ đã biến đây thành trạm tiếp tế chính.

Lý Cáp, Lê Bố và mấy người chậm rãi đi quanh thành, Cổ Khang thúc ngựa chạy tới báo:

- Tướng quân, chúng ta tìm được hơn năm trăm phụ nữ, thợ thủ công và một ít châu báu vàng bạc.

- A, ở đâu để ta đi xem?

Lý Cáp nói xong nhìn Cổ Khang, ngạc nhiên hỏi:

- Cổ Khang, sắc mặt người sao lại khó coi như vậy, bị thương à?

Cổ Khang sắc mặt hơi trắng nói:

- Mạt tướng không có việc gì, chỉ là... Ai, tướng quân đi xem đi.

Lý Cáp và Lê Bố nhìn nhau, nghi hoặc, chúng tướng theo Cổ Khang tới kho hàng của nha môn.

Chỗ này hàng loạt phòng chứa, không hề có cửa sổ, khi Cổ Khang mở một gian phòng thật lớn ra thì mùi máu tanh sộc vào mũi.

Khi cửa phòng hoàn toàn mở ra, chúng tướng kể cả Lý Cáp đều kinh hô.

Trong phòng đều là phụ nữ, nói đúng hơn thì là chỉ là bán phụ nữ.

Những người này nhìn qua là biết người Hạ, tất cả nằm trên mặt đất âm u
ẩm ướt, trên người vết thương chồng chất, bẩn thỉu, có người bị móc mắt, bị cắt tay chân, vô cùng thê thảm

Trong khung cảnh đầy phân, máu tươi là không ít xác chết, có cái chỉ còn trơ xương, có cái nội tạng lòi ra ngoài lúc nhúc giòi bọ, cảnh tượng
khiến những tướng lĩnh quen cảnh máu tanh cũng thấy dạ dày sôi trào từng đợt.

Trong phòng đa số đã chết, những người còn lại dùng ánh mắt vô thần nhìn chúng tướng mặc kệ giòi bọ chạy quanh mình.

- Này... Đây là chuyện gì?

Lý Cáp khô khốc nói.

Cổ Khang đóng cửa kho lại rồi nói:

- Đây đều là phụ nữ quân Hồ bắt đến, người mỹ mạo thì đều bị mang đến
Vương đình Hồ tộc, còn lại mấy trăm người thì được cấp cho quân giữ
thành làm nhục. Sau khi làm nhục xong thì họ bị ném vào đây tự sinh tự
diệt, mấy nhà kho quanh đây đều là phụ nữ bán sống bán chết cả, chỉ còn
hai phòng là phụ nữ chưa bị người Hồ đụng đến.

Một trận trầm mặc, mọi người đều không nói gì nhưng trong lòng đầy chua xót.

- A!!!!!!!!!!

Lý Cáp bỗng nhiên bạo rống một tiếng, trường phủ trong tay chém mạnh xuống đất tạo thành một cái hố to.

Chúng tướng đều bị dọa sợ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Lý Cáp sát khí bừng bừng.

Lý Cáp nhìn căn phòng trước mắt, trăm ngàn cảm xúc, tuy hắn là người tàn nhẫn hung bạo nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, một cỗ ác
khí trong người muốn phát tiết

- Kéo đám tù binh qua đây!

Lý Cáp bỗng nhiên nói.

Lão hổ vốn đáng sợ, lão hổ tức giận lại càng đáng sợ gấp trăm nghìn lần, sau đó dù là Lê Bố cũng không dám nói một câu, Lý Cáp lại thật sự ác ma đầy sát khí.

Rất nhanh, một trăm tù binh quân Hồ bị trói đưa đến đây, bọn họ sợ hãi nhìn nam nhân cầm trường phủ trước mặt.

Đám tướng lĩnh Hạ quân bên này câm như hến, Cổ Khang có chút hối hận đã đưa Lý Cáp đến đây.

Lý Cáp âm trầm nhìn đám lính Hồ trước mặt, nhìn kĩ từng người, âm trầm nói:

- Tới Địa Ngục chờ ta, lão tử đến từ Địa Ngục, đến lúc đó quay về Địa Ngục, chém các ngươi lần nữa!

Lời của hắn người Hồ nghe không hiểu, động tác của hắn bọn hắn lại càng không biết.

Chỉ thấy Lý Cáp cởi áo giáp, chiến bào ra đưa cho Dương Cận, người chỉ mặc mỗi quần dài, tay cầm trường phủ bước tới.

Tướng lĩnh Hạ quân thì biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng không nói gì, người ở lại thì quay mặt đi không nhìn nữa

Đám tù binh cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, bọn chúng gào thét thảm thiết nhưng không ai để í.

Tựa như băm đậu phụ, một trăm tù binh bị bằm nát như tương, khi Lý Cáp
toàn thân đẫm máu quay lại thì tất cả tướng lĩnh đều rùng mình.

- Ngoài thành có một cái rừng cây à?

Lý Cáp nhìn Cổ Khang lạnh lùng nói.

- Vâng...

- Còn có hơn một nghìn tù binh phải không?

- Hơn một ngàn bảy trăm...

- Toàn bộ thiến, móc mắt, chặt hết tay chân rồi treo trên cây.

Lý Cáp thản nhiên nói.

- Rõ...

Cổ Khang cảm thấy được cổ họng của mình... Thật là móa nó chứ, móa nó chứ.

- Vàng bạc châu báu có bao nhiêu?

- Không ít, có hơn trăm vạn lượng.

- Xuất ra một nửa chia cho đám phụ nữ này, phái một trăm người đưa họ về nhà.

Lý Cáp nói.

- Một... Một nửa?

Cổ Khang cho là mình nghe lầm.

- Đúng thế, một nửa.

Lý Cáp nói xong liền xoay người đi về ngựa của mình, nói với Dương Cận:

- Thu xếp chỗ ở cho ta, chuẩn bị nước tắm.

Mãi đến khi Lý Cáp thúc ngựa rời đi các tướng lĩnh mới dám thở mạnh, bất quá nhớ cảnh vừa rồi, lại nhìn cảnh trước mặt không ít người nôn mửa
liên hồi. Lê Bố cũng trắng bệch mặt, thầm kêu con mịa nó, Lý lão đệ thật mạnh mẽ, thật mạnh mẽ, cũng chỉ có hắn mới trấn được muội muội ta.

Vừa rồi Lý Cáp quả thực quá mạnh mẽ khiến chúng tướng không dám thở mạnh, nhưng cũng không ai dám nói gì.

- Thực sự thiến, chặt, móc, treo trên cây?

Một tướng lĩnh Ưng kị quân do dự hỏi.

Lê Bố nói:

- Dĩ nhiên!

- Nhưng vậy là trái với quân luật...

Lê Bố lườm hắn một cái:

- Vậy ngươi nói với Lý tướng quân đi!

Người nọ không dám nói gì nữa.

Bất quá công việc này nói thì thoải mái nhưng làm thì có chút có khăn,
một ngày một đêm mới treo được bảy trăm người, một cánh rừng treo đầy
người.

Ngại phiền toái, Lý Cáp phất tay chôn sống toàn bộ, vì thế hơn ngàm tù
binh được giải thoát, không phải treo trên cây hong khô mà được làm phân bón cho đất thêm dinh dưỡng.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #127