Ba tỉnh bắc bộ của Đại Hạ quốc tương đối nhỏ, đặc biệt là Đồng Dương và Lĩnh Xuyên, hợp lại còn chưa bằng một tỉnh lớn, là hai
tỉnh nhỏ nhất của Đại Hạ Quốc. Cũng bởi vậy, Hổ doanh xuất phát từ Mã
Môn bảo, tốn thời gian ba ngày đã đến Đồng Dương, nhị lộ quân hiện nay
đang ở vùng Hoa Bình Dã. Bất quá, tới trước cũng chỉ có một ngàn khinh
kị binh và một đội thân vệ gồm một trăm kỵ binh, còn bộ binh thì do Vưu
Mang dẫn đi với tốc độ cao nhất.
Lý Cáp dẫn một ngàn khinh kị tới Hoa Bình Dã thì đã tới giờ cơm trưa, xa xa nhìn lại, Hoa Bình Dã chung quanh đã một màn thê lương, tiêu điều
thê lương, trại lớn trại nhỏ hơn vạn cái che kín Hoa Bình Dã, đem Hoa
Bình Dã trở thành một bãi chiến trường.
Cánh đồng ở giữa hai phe đã có nhiều thi thể của binh lính và chiến mã
còn chưa kịp rửa dọn, vũ khí rơi rớt tùm lum, mùi máu loãng trong không
khí tản ra khắp nơi.
Hiểu nhiên, hai phe đã tiến hành nhiều trận chiến, không lâu ở đây cũng đã diễn ra một cuộc chiến.
Đám người Lý Cáp rất nhanh đã bị đám lính canh người Hồ phát hiện, sau
một tiếng cười dài là một tiếng kèn doanh trại đám người Hồ lập tiếng ồn ào của kỵ binh vang lên không ngừng, rồi một đám người nhìn về phía Lý
Cáp đang tập kết quân.
Lý Cáp mặt không chút thay đổi tay cầm trường phủ, hét lớn một tiếng:
- Hổ uy!
Rồi thúc ngựa tiến tới, Dương Cận, Cổ Khang cùng hơn một ngàn khinh kị binh của Hổ doanh cũng hổ lớn:
- Hổ uy!
Âm thanh như sấm, chấn động khắp nơi, rồi theo sát Lý Cáp xông lên.
Hơn một ngàn kị binh giống như một mũi tên đã bắn ra, Lý Các như đầu mũi tên với uy lực cực đại.
Trong thời gian tiếng kèn vang lên, thì chủ tướng của nhị lộ quân là Ông Viễn đã đi ra khỏi lều trại, nhìn về phía Hồ doanh.
Ông Viễn mấy ngày nay buồn rầu vô cùng, nhị lộ quân của hắn là một trong Đại Hạ tam lộ đại quân nhưng có binh lực ít nhất. Hồ quân thì khí thế
như trẻ che, thấy thành công thành, gặp thôn vào thôn, không gì chống cự nổi. Mà nhị lộ quân vì thủ thành, nên phải ở lại đây, dù chưa cùng
người Hồ chính thức giao chiến, nhưng binh lính càng ngày càng ít, sau
khi tới Hoa Bình Dã thỉ chỉ còn không tới bốn vạn người.
Mà đúng lúc này, người Hồ không biết ở đâu ra, hơn hai mươi vạn Hồ quân
đầy khắp đồi núi, vây khốn bọn họ ở Hoa Binh Dã, âm mưu muốn giết sạch
bọn họ.
Bất quá nhị lộ quân binh lực tuy ít, nhưng đều là tinh nhuệ, cùng Hồ
quân chống đỡ hơn mười ngày, tuy rằng thương vong trầm trọng, nhưng mà
người Hồ trả giá cũng không ít.
Bởi vậy, càng làm cho người Hồ sốt ruột, một khi Hạ quân hợp nhất. toàn lực phát ra thì người bị vây chính là bọn hắn.
- Chắc chắn Hồ quân chuẩn bị tiến công, toàn quân lập tức tập hợp
Ông Viễn phân phó cho đám thân vệ.
Chờ chúng tướng của nhị lộ quân tập hợp, Ông Viễn nhìn về Hồ doanh ở đằng xa có chút nghi hoặc:
- Người Hồ giống như không có tính toán tiến công chúng ta? Bọn hắn sao tập kết ở hướng kia?
Lý Cáp với một ngàn một trăm kỵ binh, đánh với người Hồ, giống như là con giun đánh con trăn, bé nhỏ không đáng kể.
Ông Viễn bò lên trên đài quan sát, thì chứng kiến thấy Hổ doanh đang lao xuống kỵ binh Hồ doanh, trong lòng vui vẻ, cuối cùng viện binh đã tới!
Bất quá nhìn lại, hắn nhíu cả mày, viện binh sao ít thế, nhiều lắm cũng
chỉ có ngàn người, lại còn dám chiến với Hồ binh, chẳng lẽ muốn tự sát?
Nghĩ thế, Ông Viễn chỉ biết giải thích đó là tiên phong của viện binh.
- Lê Bố!
Ông Viễn đứng ở đài quan sát hướng chúng tướng phía dưới hô
Một người mặc hắc giáp, da ngâm đen, tư thế oai hùng, cầm trường thương câu liêm, còn trẻ, lập tức thúc ngựa tiến ra, đáp
- Có mạt tướng!
- Ngươi tức khắc mang theo ba nghìn ưng kị binh, ra doanh tiếp ứng viện binh!
Ông Viễn trầm ngâm nói:
- Nhưng mà nếu bọn họ xông qua được doanh trại người Hồ thì hãy ứng cứu, còn nếu không qua được thì không cần quản.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lê Bố kiên nghị cứng như sắt, ở trên ngựa hướng Ông Viễn ôm quyền, rồi đẫn theo ưng kỵ quân của mình ra khỏi bổn doanh.
Ông Viễn dõi ánh mắt nhìn về phía Hồ doanh, có một chút ngoài ý muốn của hắn là, hơn một ngàn Hạ quân nhưng như một mũi tên cực nhanh bắn về Hồ
quân, tạo thành hình tam giác, thế như chẻ tre, làm cho Hồ quân hỗn loạn cả lên.
Hồ quân tụ tập đã được vạn kỵ, bộ binh nhưng vẫn không thể nào ngăn cản
được một ngàn khinh kỵ binh này, bị làm cho loạn hết cả đội hình, hơn
một ngày kị binh xông vào trong doanh địa Hồ quân, như gió cuốn mây tan
chém sạch quân Hồ.
- Đây là mãnh tướng ở đâu tới thế?
Ông Viễn ở trên đài quan sát âm thầm chặc lưỡi, từ hướng của một ngàn kỵ binh này đi tới, thì chắc hẳn là từ Tây nguyên tam lộ quân. Nhưng mà
hắn không rõ, là trong tam lộ quân có vị mãnh tướng lợi hại như thế.
Tiêu Mạc Vi thì đã già nua, Trương Tề tuy mạnh nhưng không có uy mãnh,
so cới Lệ Bố dưới trướng hắn thì còn kém xa.
Bên kia Ông Viễn đang thầm than, thì bên này Lý Cáp cùng với kỵ binh Hổ doanh của mình càng chém càng hứng khởi.
Bởi vì quen mặc áo giáp do Nguyệt Nhi làm, cho nên với áo giáp bình
thường Lý Cáp mặc không quen. Nên chỉ mặc có một bộ trường bào, nhưng mà cũng bị đao thương của Hồ quân chém rách, hơn nửa thân hình cường tráng dính đầy huyết tương văng tung tóe, tóc đã nhuộm thành máu tươi.
Lúc này Lý Cáp đã biến bách biến thần binh thành đôi trường phủ một lớn
một nhỏ, phạm vi công kích tăng vọt, mỗi lần quét xuống, thì máu bay đầy trời, tứ chi tung tóe. Một ngàn khinh kị binh của Hổ doanh theo sau hắn mà chém giết, tạo thành một còn đường máu, xẻ vòng vây của Hồ xuân rách thành một con đường.
Hồ quân bị Lý Cáp xông vào liều chết, trở nên tỉnh mộng, thậm chí có
người chỉ mới vừa thấy qua hắn thì đã bị đôi trường phủ phân thây.
Hổ doanh tướng sĩ đi theo Lý Cáp liều chết, đều là những anh hùng, hung
hãn không sợ chết, có thống tướng vô địch dẫn dắt bọn họ còn sợ gì ché?
Chỉ cần một đường chém giết là được rồi.
Bất quá Hổ doanh mặc dù dựa vào Lý Cáp mạnh mẽ, nhưng thương vong cũng
không nhỏ, Hồ quân tuy chạy toán loạn, nhưng mà vẫn có bổn sự lì lợm mà
không phải ai cũng có.
Lý Cáp đột phá doanh trại của Hồ Quân đầu tiên, xông vào bình nguyên
trống trải Hoa Bình Dã, nhưng cũng quay ngược lại đánh tiếp, dù sao Hổ
doanh là một tay hắn tâm huyết huấn luyện, hắn không muốn mất đi những
mất mát không đáng có.
Thấy thống tướng quay lại chém giết, còn hăng hái chém giết Hồ quân, cho nên chúng tướng sĩ khí đại chấn, hơn nữa Lý Cáp kia lại có đôi siêu cấp trường phủ điên cuồng chém giết, xẻ đội hình của Hồ quân đã nứt càng to ra.
Bất quá Hồ kỵ đều là quân chủ lực của Hồ quân, Hồ kỵ lần này xâm nhập
phía nam không chỉ có lực lượng nhân số đông đảo, mà còn tinh nhuệ dũng
mãnh. Tuy rằng Lý Cáp mạnh mẽ vô cùng, ra tay lại tàn nhẫn. nhưng từng
đợt Hồ kỵ vẫn như từng đợt thủy triều không ngừng từ bốn phương tám
hướng vọt tới, hết đợt này tới đợt khác.
Lê Bố thấy tình huống như vậy, hét lớn một tiếng, mang theo ba nghìn hắc giáp ưng kỵ phóng tới Hồ doanh.
Tiếng kèn trong Hồ doang lại vang lên, hiển nhiên là cũng không buông tha ba ngàn kị binh của Lê Bố
Rất nhanh, ưng kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Lê Bố cùng Hồ quân chiến đấu
với nhau, Lê Bố cầm liêm thương đánh ra, mỗi một thương đều có thể đâm
chết một tên Hồ kỵ, một người một ngựa không thể nào địch lại, ở trong
vạn quân không hề bị ngăn trở, tả hữu xông vào, không hề gặp một tướng
địch nào cả. Nhưng cho dù có dũng mãnh thế nào thì vẫn còn kém xa Lý
Cáp, nhưng cũng là rất đáng sợ rồi, cho nên áp lực của Hổ doanh nhẹ đi
một phần.
Chỉ chốc lát, Hổ doanh cùng Ưng kị binh liền đã tụ tập một chỗ, cùng
nhau chém giết, uy lực lại càng kinh người, Hồ quân tuy đông, nhưng mà
cũng khó cản.
Lê Bố đến bên cạnh Lý Cáp. Nhìn thấy vũ khí trong tay hắn đã biến trở lại là trường phủ. Lúc nãy tưd hắn thấy cây trường phủ kia
rất lớn kia mà, sao bây giờ lại có thể nhỏ đến như vậy, chẳng lẽ là ảo
giác? Nhưng mà rất nhanh một thân huyết tương trên người Lý Cáp, cùng
đôi mắt tóe lửa, đã thu hút ánh mắt Lê Bố, hắn luôn cực kỳ tự phụ về võ
nghệ của mình, từ nhỏ đã điên cuồng theo võ đạo, sau ở kinh thành đánh
được chức võ trạng nguyên, được Hoàng thượng phong làm Ưng Dương tướng
quân, là một vị tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất.
Chỉ là hôm nay khi gặp Lý Cáp hắn đã bị chấn động, lần đầu tiên hắn gặp
một người lợi hại đến như thế. Nguyên lai trên đời còn có loại tướng
dũng mãnh đến như thế. Vũ khí đệ nhất trong Đại Hạ không phải là câu
liêm thương của hắn mà chính là thanh trường phủ màu đen này.
- Vị tướng quân này, chúng ta sẽ ở lại yểm trợ phía sau, các ngươi mau mau phá vây!
Lê Bố cao giọng hô lên với Lý Cáp.
Lý Cáp mạnh mẽ vung trường phủ lên đã đánh rớt ba tên Hồ kị khỏi lưng ngựa, tay trái lau vết máu tươi trên mặt nói:
- Đa tạ tướng quân.
Rồi quay qua Dương Cận quát:
- Mau dẫn các huynh đệ lao ra, ta ở phía sau cản đường!
Vừa dứt lời trường phủ lại nổi lên một cơn lốc màu đen xen lẫn màu máu,
tiếng kêu la thê thảm vang lên kiên tiếp, hơn mười tên Hồ kỵ cùng chiến
mã bị hắn trảm cho thành nhiều khối thịt, máu chảy thành hồ.
Lê Bố thấy vậy ngẩn ngơ, rồi lập tức cười ha hả sung sướng, câu liêm
thương trong tay cũng bắt đầu múa quay cuồng, xung phong liều chết.
Dương Cân nhin thấy quanh Lý Cáp là tứ chi bay tứ tung, huyết vụ văng
tung tóe, trong lòng nhiệt huyết tăng cao, muốn cùng tướng quân chém
giết địch. Nhưng mà hắn vẫn nhớ lời Lý Cáp phân phó, mang theo kỵ binh
của Hổ doanh ra khỏi chỗ của Hồ quân, chạy về doanh trại nhị lộ quân.
Hổ doanh chúng tướng sĩ thấy thống tướng đã lao ra còn quay lại chém
giết, yểm trợ cho bọn hắn, đều là kích động cùng cảm kích, nếu bây giờ
nói bọn hắn liều mạng cùng Lý Cáp, bọn hắn sẽ không một chút do dự. Bởi
vì bọn hắn tin rằng, chỉ cần có Lý Cáp ở bên, thì ác quỷ địa ngục đều
phải thần phục dưới đao thương của họ.
Hổ doanh một ngàn một trăm người sau khi xung phong liều chết tổn thất
hơn ba trăm người, rốt cục cũng xông ra khỏi Hồ quân, ưng kỵ binh cũng
bắt đầu chậm rãi thoát ly vòng chiến, nhưng mà Hồ quân há lại chịu từ bỏ ý đồ, cho nên càng ngày càng nhiều Hồ kỵ bao vậy tứ phía.
Trần Vân thúc ngựa tiến lại gần Lý Cáp, còn cách vài chục bước liền hô:
- Tướng quân, đi nhanh đi!
Lý cáp vung mạnh trường phủ hai cái , rồi quay đầu ngựa về phía Trần Vân nói:
- Các huynh đệ lao ra hết rồi chứ?
Đám Hồ kỵ lúc này cũng không dám tới gần, đứng cách xa Lý Cáp hơn năm
thước, cầm trường thương cầm mã tấu, nhưng không ái dám xông lên.Từ lúc
Hổ doanh xông vào Hồ doanh tới giờ thì chỉ có thời gian một bữa cơm,
nhưng Lý Cáp hung hãn tàn nhãn, đã khắc sâu vào trong lòng người Hồ. Bọn hắn vốn hung hãn không sợ chết, chết trong chiến trận là vinh quang
nhất, nhưng hiện tại bị trường phủ của Lý Cáp làm cho sinh ra nỗi sợ hãi từ đáy lòng.
Trần Vân gật đầu nói:
- Tướng quân, các huynh đệ đã lao ra cả rồi, người cũng mau rút đi thôi!
Lý Cáp quét cặp mất đầy tơ máu nhìn đám người Hồ khiến cho chúng lạnh run, không khỏi ngửa mình giật ngựa lui về sau.
Lý Cáp chứng kiến Lê Bố cùng bộ phận ưng kỵ bị Hồ Quân dây dưa không thoát thân, liền đối với Trần Vân nói:
- Ngươi đi trước đi!
Dứt lời lập tức thúc ngựa chạy tới chỗ Lê Bố, bên cạnh đám Hồ kỵ đều sôi nổi tránh né, nếu không sẽ bị bách biến thần binh chém cho thành hai
khối thịt.
Xa xa, chủ tướng của nhị lộ quân ở trên đài quan sát nhìn chăm chú cuộc
chiến, bên kia chủ soái Hồ quân là Tường Toản vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Lý Cáp cùng Lê Bố trong loạn quân vẫn uy phong lẫm liệt, dũng mãnh vô cùng..
- Ta vốn tưởng rằng Lê Bố là võ tướng mạnh mẽ nhất trong Hạ quân, nhưng
lại không ngờ, hôm nay lại có người còn mạnh hơn hơn Lê Bố gấp mười lần, làm cho người khác sợ hãi. Xem ra trong Hồ tộc, không ai có thể đỡ được một búa của người này?
Tường Toản lắc đầu thở dài, tướng lãnh Hồ quân không ai dám nói lời nào.
Người Hồ trong các trận chiến thì luôn có ưu thế, nhưng mà hôm nay bốn
gã mãnh tướng người Hồ bị một búa của Lý Cáp bâm thây, quả thực là độc
nhất vô nhị. Bốn gã người Hồ này đều là cao thủ, nếu không phải người
bọn hắn đấu với Lý Cáp thì chắc chắn kết cục đã ngược lại.
Tường Toàn nhìn tùy tùng, lắc đầu nói:
- Tên đó xem vạn quân trong Hồ tộc ta như chỗ không người, nếu không
giết được hắn, nghiệp lớn xuôi nam của tộc ta khó mà làm được! Mau điều
tra danh tính của tên này, kể cả sở thích, tính cách, gia thế!
Trong thời gian Tường Toản nói thì ưng kỵ binh cũng đã thoát khỏi cuộc chiến, chạy về nhị lộ quân doanh.
Đám Hồ kỵ đuổi theo đều bị Lý Cáp cùng Lê Bố xung phong liều chết, nên không dám đuổi theo.
Lê Bố cả người đều là máu tươi, cánh tay, thắt lưng cũng đầy máu, nhưng
không phải của hắn. Với lại có Lý Cáp ở bên nên cũng không lo lắng đến
nguy hiểm.
Lý Cáp vung rìu rồi xoay người về phía quân Hồ rống to, làm cho một tên Hồ quân sợ tới mức té ngựa, ngoài hắn ra thì mấy tên Hồ kỵ kia cũng
nhanh chóng ghìm ngựa, sợ hãi nhìn hắn, do dự không biết nên lùi hay
tiến.
Lúc này trong Hồ doanh lại có tiếng kèn vang lên, chủ soái Tường Toản ra lệnh không truy kích nữa, trở về trại.
Đám Hồ kỵ lúc này mới cảm thấy thoải mái, nếu có lệnh xông lên giết thì
bọn hắn không thể cãi lệnh, chỉ có thể chết dưới trường phủ. Giết lý
Cáp? Chuyện hoang tưởng, nếu mà dùng nước miếng giết hắn, thì mười mạng
của hắn cũng không đủ, tên ác ma này căn bản chính là giết không chết!
Lý Cáp thấy Hồ kỵ không dám tiến lên, thì liếc mắt nhìn Lê Bố bên cạnh, gật đầu, chậm rãi ghìm ngựa quay về nhị lộ quân doanh.
Dọc đường, nơi nơi đều là vết máu với thi thể, có cái đã bắt đầu thối
rữa, thậm chí còn có những con bọ dài ngoằng, những thi thể này chất đầy Hoa Bình Dã trải đài từ doanh trại Hồ quân cho tới nhị lộ quân doanh.
Bên ngoài nhị lộ quân doanh, đầy cạm bẫy, chông; bên trong treo đầy xác
chiến mã, xác thịt người Hồ, nhưng mà quá nhiều cùng một chỗ nên nhìn
đâu cũng chỉ thấy thịt là thịt, khó phân biệt rõ.
Tính mạng con người ở đây vụn vặt như vậy, lúc nào cũng có thể trở thành cát bụi về làm phân cho đất.
Những binh lính ấy đều là có những thân thể khác nhau, những sinh mệnh
khác nhau, nhưng khi ngã xuống rồi thì chỉ còn là một con số trong tay
cấp trên mà thôi.
Nếu không tự mình trải qua, thì sẽ không bao giờ thấy được mặt trái của chiến tranh.
Lý Cáp cưỡi ngựa cùng Lê Bố, xem xét cảnh tượng trước mắt, bốn phía đầy
mùi máu tươi tanh tưởi, trên mặt không có một tí diễn cảm, trong đầu thì đầy những suy nghĩ, nhớ lại cuộc sống cùng chúng nữ khoái hoạt, nhớ lại hình ảnh giết heo ở lò mổ, nhớ lại màn chém giết đầy huyết tinh ở phía
bắc cách Mã Môn bảo hai mươi dặm.
Cảm giác trong lòng? Không phải sợ hãi, ghê tởm, không phải hưng phấn
kích động, hoặc thương tâm bi ai, mà là bình tĩnh, đúng vậy, hồi nãy
giết mấy trăm người, trong lòng Lý Cáp vẫn tĩnh lặng như hồ nước sâu dù
rằng trong đầu hắn lúc này đã là một mảnh lộn xộn.