Chương 116: Mặt Mũi Phải Tự Lấy Về(1-2)


Lý Cáp đến Mã Môn bảo đã bốn ngày, sau khi tướng quân
Tiêu Mạc Vi điều động bộ đội Tây Nguyên vẫn bất động, chỉ phái ra lượng
lớn thám báo dò la.

Lý Cáp khó hiểu, hắn nghẹn khuất một mong muốn giết địch lập công, bây
giờ địch nhân thì ở đó mà không thể đánh, khiến hắn không thể không vội
vang. Nhưng Trương Tề vội giải thích cho hắn hiểu, Tiêu đại tướng quân
lo lắng người Hồ bố trí cạm bẫy chờ bọn hắn chui vào, đoạn đường này rất thuận lợi, chỉ sợ có gian trá, phải đợi thám báo xác minh hướng đi
người Hồ cùng binh lực sau đó mới tiến công.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, thám báo trở về là càng ngày càng ít hơn,
nhiều khi là cả đội biến mất. Người may mắn trở về cũng chỉ là biết bị
người Hồ tập kích nhưng người Hồ có bao nhiêu, phân bố ở đâu thì không
rõ ràng.

Hôm nay, Lý Cáp đang ngủ ngon trong phòng mình, ngoài phòng bỗng nhiên
ồn ào một trận, càng lúc càng lớn, hắn không khỏi kỳ quái đứng lên ra
xem.

Ra bên ngoài đã thấy mấy trăm lính Hổ doanh vây lại ồn ào chuyện gì đó, hơn nữa người mỗi lúc một đông.

Lý Cáp nhíu mày quát:

- Trong quân doanh không được vô cớ làm ồn, vô cớ tụ tập ảnh hưởng trật tự, các ngươi đều quên hết quân luật rồi sao?

Nghe được thanh âm của Lý Cáp, tất cả binh sĩ đều quay đầu, thanh âm chậm rãi nhỏ đi xuống, cho đến biến mất.

Lý Cáp thấy Dương Cận, Cổ Khang cùng Trần Vân cũng đã tới, liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Ba người lại cũng không biết, vẻ mặt mờ mịt, Dương Cận tùy tiện kéo một tên lính bên cạnh hỏi:

- Sao lại thế này? Có chuyện gì mà lại tụ tập ở đây?

Người lính kia chỉ chỉ đám binh sĩ ở giữa nói:

- Người trong doanh chúng ta bị người khi dễ."

- A?

Dương Cận sửng sốt.

- Bị người khi dễ?

Lý Cáp thanh âm cao lên, đẩy đám binh lính ra đi vào bên trong.

Tới giữa thì thấy hơn mười tên lính mặt mũi bầm dập đang ngồi đó cho
những người khác băng bó, thấy Lỳ Cáp tới bọn hắn vội vàng đứng lên.

- Không cần hành lễ, đây là có chuyện gì?

Lý Cáp cau mày.

Hơn mười binh lính kia có một phó tiểu đội nói:

- Tướng quân, chúng ta hôm nay đi đến trung quân, gặp mấy binh lính khác doanh, bọn hắn nói... Bọn hắn nói chúng ta là... Chúng ta nhất thời tức giận liền lí luận cùng bọn chúng, rồi sau đó liền... Liền đánh nhau.
Mới đầu là mười mấy đối mười mấy, chúng ta chiếm thượng phong, sau đó
bọn hắn lại gọi thêm người đến, chừng trăm người đánh mười mấy người
chúng ta, thì,... thành như vậy.

- Con mẹ nó khinh người quá đáng! Tướng quân, để mạt tướng dẫn người đi phế bọn hắn!

Vưu Mang nối giận, máu giang hồ lại nổi lên.

Rất nhiều binh lính cũng la hét muốn phế đám người kia.

Lý Cáp vẫn nhíu mày, nói:

- Bọn hắn nói chúng ta là cái gì?

- Này...

Tiểu đội phó kia nhìn Lý Cáp thấp giọng nói.

- Ngươi niệm kinh à? Nói lớn chút!

Lý Cáp đá tên kia một cước ngã lăn ra, hắn hít mấy hơi lạnh mới nói:

- Là... Bọn hắn, bọn hắn nói chúng ta là... Là “Ngốc miêu doanh” ...

Nguyên lai, hôm nay này hơn mười binh lính đi về trung quân, vừa vặn gặp được mấy người Tây Bắc ở Ngụy doanh trung quân, bọn hắn lúc trước nghe
nói Lý Cáp vật tay thắng Chu doanh Hồ Long “Hồ đại lực”, ở trước ngực và phía sau lưng phân biệt xăm mấy chữ "Giết không chết" cùng "Vô địch",
có thể so sánh với Vũ vương Lê Bố nên không phục.

Mà nhóm lính Hổ doanh lúc này đang nói về công tích vĩ đại của Lý Cáp
nên người Ngụy doanh sẽ không thoải mái, các ngươi trâu bò chẳng phải tự thổi phồng lên sao? Hổ doanh mấy người này đều là tử tù ra, mỗi người
đều là kẻ giết người không chớp mắt, Lý Cáp tồn tại trong lòng họ như
chiến thần sao có thể để cho người khác nói xấu được nên tức giận mắng.

Hai phe đầu tiên là cãi nhau, sau đó không biết ai nói một câu:

- Cái gì Hổ doanh, ta thấy là Ngốc Miêu doanh mới đúng

Mấy người Hố doanh nhịn không được bắt đầu tay đấm chân đá, mấy người
hai bên đánh qua đánh lại nhưng hiển nhiên là người Hổ doanh mạnh hơn
nhiều đánh cho Ngụy doanh tơi bời, một tên lính Ngụy doanh chuồn về gọi
hơn trăm người quay lại vây đánh người Hổ doanh!

Đốc quân cũng là muốn nhìn Hổ doanh bị xấu mặt, đợi cho người Ngụy doanh chạy đi gần hết mới đến xử lí, còn viện cớ người Hổ doanh đánh người
khấu trừ quân lương của họ.

Lý Cáp nghe được ba chữ "Ngốc miêu doanh" sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Biết là người doanh nào không?

- Nghe bọn hắn nói, hình như là trung quân Ngụy doanh.

Một sĩ binh nói.

Đám binh lính Hổ doanh nghe được Ngụy doanh mắng bọn hắn vậy bèn hô to muốn phế người Ngụy doanh.

- Tướng quân... Có nên tìm Tiêu đại tướng quân? Việc này là người Ngụy doanh không đúng trước...

Trần Vân nhỏ giọng nói.

Lý Cáp nhìn hắn một cái, không nói gì, quay người đi vào một gian phòng
gần nhất, ngay sau đó tiếng răng rắc vang lên, Lý Cáp lại sắc mặt xanh
mét đi ra, cầm một đoạn chân ghế nhét vào tay Vưu Mang nói:

- Dùng thứ này, đến Ngụy doanh đòi lại mặt mũi, một người cũng không
được tha, nếu thua thì trực tiếp cuốn gói về nhà không cần ở lại Mã Môn
bảo nữa!

Vưu Mang mắt sáng lên, nắm chặt chân ghế trong tay gật đầu nói:

- Tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định đánh bọn chúng bẹp như gián!

- Đừng đánh chết.

Lý Cáp híp mắt nói, lại nhìn về phía Dương Cận cùng Cổ Khang đang nóng lòng muốn đi nói:

- Các ngươi đều đi, xuất toàn doanh ra, ta không tin không phế được bọn hắn!

Mọi người nghe vậy đều hưng phấn hét lên với binh lình xung quanh, một
đám người hùng hổ vào phòng phá bàn đập ghế dỡ tủ, có người tiện tay cần gậy gỗ, chẳng ai thèm lo lắng khi về ngủ thế nào, ngồi ra sao.

- Các huynh đệ, đi đánh Ngụy doanh!

Vưu Mang gào thét.

- Này... Tướng quân, thế này liệu có chuyện gì không?

Trần Vân ở trong quân thời gian tương đối dài, thái độ làm người ổn trọng, vội đối với Lý Cáp nói:

- Nháo sự như vậy... Theo như luật, là xử trảm nha.

Lý Cáp ánh mắt vẫn là híp lại, nhìn binh lính như lang như hổ chậm rãi tiến về Ngụy doanh không nói gì.

Hắn biết giờ Hổ doanh mới tới Mã Môn bảo, tuy nói ba lộ quân phần lớn là quân đội hai tỉnh Giang Nam tạo thành, nhưng cũng không thiếu quân Tây
Bắc và bản bộ phía Bắc, bọn hắn đối với Hổ doanh mới đến tương đối khinh thường, nghĩ đây chỉ là một nhánh quân đội dựa vào quan hệ đến lấy quân công.

Hôm nay chuyện như vậy, đó là trắng trợn khiêu khích Hổ doanh, nếu không làm gì mà nén giận thì sau này chuyện như vậy sẽ phát sinh ngày một
nhiều, Hổ doanh thật sự sẽ bị người ta khi dễ thành Miêu doanh mất.

Đừng nhìn Tiêu Mạc Vi đối với hắn đều gần gũi nhất thiết, hắn biết trên
thực tế lão gia hỏa này trong lòng cũng khinh thường hắn và Hổ doanh của hắn, chuyện như vậy nhất định sẽ nghiêng về trung quân Ngụy doanh,
nhiều nhất là đánh năm chục gậy, hai bên cùng chịu phạt.

Nhưng nếu như như vậy, sĩ khí Hổ doanh sẽ giảm xuống, cương thiết chi sư mà hắn vất vả dựng lên chưa ra chiến trường đã mềm yếu đi rồi.

Đánh lại mặt mũi thực ra không phải là biện pháp tốt nhưng nó là cách
trực tiếp nhất, Lý Cáp biết vậy là phiền toái nhưng lại không thể không
làm vậy, trừ khi hắn thật sự muốn yên lặng vô vi chờ nhận quân công.

Yên lặng đứng đó hồi lâu, Lý Cáp bỗng nhiên xoay người đi về phòng mình, Trần Vân đang gấp đến đi đi lại lại thấy kinh ngạc,tướng quân còn muốn
về phòng ngủ sao?

Một lát sau, cùng với tiếng kim loại ma xát, Lý Cáp lại xuất hiện trước mặt của hắn.

- Thời điểm kết thúc nên đến rồi.

Lý Cáp mang trường phủ thản nhiên nói một câu, rồi sải bước đến chỗ Ngụy doanh đóng quân

Trần Vân nhanh chóng đuổi theo, cảm thấy cũng kỳ quái, hắn chưa từng thấy Lý tướng quân dùng trường phủ, vậy nó từ đâu mà có?

Ngụy doanh đã tan hoang rồi, bọn hắn sao nghĩ được toàn bộ người Hổ doanh dám tới nơi bọn hắn đóng quân báo thù.

Hơn ba nghìn năm trăm binh lính Hổ doanh tựa như ba nghìn năm trăm lão
chiến hổ nhảy vào Ngụy doanh, gặp người liền vây lại đánh mạnh tay, vì
sợ chết người nên chỉ dùng gậy gộc và chân bàn. Họ như một đợt sóng tẩy
sạch Ngụy doanh, thấy một người đánh một người, thấy hai thì đánh cả
đôi, thấy mười thì đánh luôn cả đội.

Ngụy doanh tổng cộng có gần năm ngàn người, nhiều hơn Hổ doạnh rất
nhiều, nhưng lúc này mới ăn cơm tối xong, mọi người đều đang nghỉ ngơi
chém gió, đa số còn chưa biết chuyện người doanh mình ẩu đả với Hổ doanh thì đã bị người Hổ doanh hùng hổ tới đánh cho gần chết.

Hơn chục lính Ngụy doanh bị dọa sợ vội chạy đi lấy binh khí, nhưng chưa kịp rút đao đã bị người Hổ doanh nhào lên đánh tới tấp.

Nhất thời Ngụy doanh đều là tiếng kêu gào, tiếng la hét thảm thiết, tiếng gậy gộc, tiếng đánh, tiếng quát mắng.

Hổ doanh xuất thân từ tử tù, đa phần đều là dân giang hồ, đánh nhau rất
có bài bản, đánh người ta đau muốn chết nhưng lại không hại tính mạng
người ta.

Ở Dương Cận, Cổ Khang cùng Vưu Mang dẫn theo đám người đánh cho Ngụy
doanh loạn thành một mớ, các thống tướng, phó thống tướng, các quan quân đều lôi ra đánh cho nửa ngày.

Xảy ra chuyện lớn như vậy dĩ nhiên kinh động cả Mã Môn bảo, chỗ Ngụy
doanh đóng quan vây đầy binh lính, đều chung vẻ mặt vui sướng khi người
khác gặp họa.

Ngụy doanh thường ngày luôn ngang ngược càn rỡ, Hổ doanh bọn họ cũng
khinh thường, nhưng người Hổ doanh dám đến báo thù thì có hơi bội phục
đồng thời cũng hơi bận tậm, xem ra người Hổ doanh bị quân pháp xử trí
không ít.

Lúc này Đốc quân doanh phản ứng rất nhanh, không lâu sau hơn một nghìn
binh lính giương cung che kín chỗ Ngụy doanh đóng quân, đốc thống bắt
đầu kêu gọi đầu hàng:

- Hổ doanh huynh đệ, lập tức bỏ vũ khí xuống, bước ra tiếp nhận đầu hàng, nếu không nghiêm trị xử theo tội làm phản!

Hổ doanh đang đánh khí thế, Dương Cận, Cổ Khang nghe thấy thế, đầu óc thanh tỉnh lại, vội triệu tập mọi người rút lui.

Thấy người Hổ doanh đi tới, đốc thống Đốc quân doanh quát lớn:

- Quỳ xuống đất, hai tay đặt sau lưng!

Nói xong đối với binh lính bên cạnh nói:

- Trói tất cả bọn họ lại!

Binh lính Hổ doanh đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm gì, nếu để bị
trói đi thì bọn họ không cam lòng, không để bọn họ trói đi thì phải tạo
phản sao, bên ngoài là cung thủ che kín trời a.

- Trói cái gì mà trói! Ai dám trói bọn hắn!

Một tiếng rống to chấn cho tay binh lính Đốc quân doanh run lên thiếu chút bắn tên ra.

Mà đám binh sĩ Hổ doanh nghe tiếng quát thì ánh mắt đều là sáng ngời, hô:

- Tướng quân!

Lý Cáp tỏa sáng "Bách biến vô địch" nhanh chóng bước ra, nói với đốc thống kia:

- Ai cho các ngươi đem cung tên chỉa vào người của ta?

Mặt đốc thống kia không chút thay đổi nói:

- Lý tướng quân, ngươi dung túng bộ hạ quần ẩu tội này không phải là nhẹ!

Lý Cáp vẫn là nói:

- Ai cho các ngươi đem chỉa cung tên vào người của ta?

Kia đốc thống nhíu mày, nói:

- Lý tướng quân, bọn hắn làm cái gì, ngươi phải làm rõ ràng, theo luật nhất định phải bắt lại.

Lý Cáp đập trường phủ trên vai xuống đất, quát:

- Có dũng khí các ngươi bắn lên người lão tử xem! Nếu không con mẹ nó thu tên các ngươi lại!

Đốc thống kia nhất thời sững sờ, binh lính đốc quân doanh sửng sốt, binh sĩ xung quanh vây xem cũng sửng sốt, Hổ doanh tướng sĩ ánh mắt lại sáng hơn.

Bao nhiêu binh lính Đốc quân doanh đều biết vị tiểu tướng quân này là
công tử của một đại tưởng biên cương Giang Nam, còn là ngoại tôn của một đại nhân vật trong quân, gia thế phi phàm, nếu bắn hắn chết thì tám
phần mạng nhỏ của mình và người nhà tiêu rồi nên không biết làm sao cả
nhìn đốc thống.

Đốc thống mặt xanh mét, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thường ngày hắn luôn nói một không hai, thiết diện vô tư lãnh khốc vô
tình nhưng giờ bị một tiểu tướng quân làm cho tiến lui không xong.

- Trói tất cả mọi người lại!

Đốc thống kia cuối cùng mím môi nói:

- Nếu có chút phản kháng, bắn!

Ầm vang một tiếng, Lý Cáp vung trường phủ trong tay, hung hăng đập trúng một phòng gần đó, vách tường giống như tờ giấy mỏng bị xé ra, nhanh
chóng sụp đổ trong bụi bặm.

- Ai dám động đến bọn hắn! Ta sẽ bổ đôi! Có dũng khí thì thử xem!

Thanh âm của Lý Cáp như tiếng sấm, mọi người ở đây đều lặng ngắt như tờ.

Binh lính Đốc quân doanh đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đốc thống, không
biết như thế nào cho phải. Những cung thủ phía sau theo bản năng thu
cung tên lại không dám chỉ vào Lý Cáp.

- Lý tướng quân...

Lý Cáp nói:

- Ngươi không cần phải nói, việc này ta sẽ bẩm báo với Tiêu tướng quân, sẽ không làm khó ngươi!

Dứt lời đi về phía đốc thống.

Binh lính bên cạnh đốc thống thấy Lý Cáp đi tới, vội lui về sau mấy
bước, cả đốc thống kia cũng ngửa về sau theo bản năng, chỉ cảm thấy
giống như một ngón núi lớn áp về phía mình, cảm giác áp bách trầm trọng
khiến hắn cơ hồ không thở nổi..

- Lý tướng quân, mời.

Đốc thống kia làm tư thế mời, lúc này hắn phát hiện thanh trường phủ
trong tay Lý Cáp đã biến mất không thấy đâu, quả nhiên là cực kỳ kỳ
quái, chẳng lẽ mình hoa mắt.

Lý Cáp thấy lính Đốc quân doanh lại muốn đi trói tướng sĩ Hổ doanh liền quát:

- Ai dám động đến bọn hắn?

Những binh lính kia thân thể lập tức như tượng đá, sợ hãi.

Đốc thống khó khăn nói:

- Lý tướng quân, theo như luật... Này... Chúng ta không cần phải trói, đưa bọn họ vào cũng một chỗ là được, thế nào?

Chính hắn cũng không biết thế nào lại ăn nói khép nép với vị thiếu tướng quân nhỏ hơn mình hai cấp vậy, không lẽ vì khí thế hắn mới biểu hiện
ra.

Lý Cáp thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:

- Binh lính của ta sẽ quay về doanh của mình.

Nói xong quay đầu nói với Vưu Mang, Dương Cận:

- Mang các huynh đệ quay về doanh!

Vưu Mang do dự nói:

- Tướng quân, ngài...

- Ta không sao.

Lý Cáp khoát tay áo, đi về phía lầu chủ tướng trung quân.

Người Hổ doanh quay về nới đóng quân để lại một Ngụy doanh hỗn độn, đầy
binh lính Ngụy doanh nằm lăn lóc. Tuy rằng Lý Cáp đã rời đi nhưng binh
lính Đốc quân doanh không đam tiến lên, chỉ có thể xuất toàn doanh cùng
cung thủ vây quanh Hổ doanh.

- Làm sao bây giờ? Lý tướng quân có thể xảy ra chuyện gì không?

Ở trong doanh, đám người Cổ Khang tụ tập lại lo lắng nói.

Vưu Mang nói:

- Nếu không ta giết ra ngoài, cướp Lý tướng quân về, chúng ta không cần
theo bọn họ đánh người Hồ nữa! Miễn cho khi đánh thắng còn phải chia
công lao cho bọn họ.

- Giết cái đầu ngươi! Nhiều cung tiễn thủ như vậy, ngươi thoát ra nổi
sao? Mà coi như thoát ra được đi, thì sao? Là tạo phản đó! Là xét nhà
diệt tộc đó!

Trần Vân mắng chửi:

- Bây giờ đều yên lặng chờ tin tức cho ta... Ai... Cũng là tướng quân quá kích động.

- Lý tướng quân cái gọi là có nhiệt huyết!

Dương Cận nói.

- Đúng! Con mẹ nó, bất kể là người giang hồ hay là quân nhân, đều con mẹ nó phải có nhiệt huyết! Ta chính là bội phục Lý tướng quân điểm ấy!
Đừng nhìn hắn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, dù cho gọi hắn là đại ca ta cũng cam tâm tình nguyện!

Vưu Mang kích động nói, vết sẹo trên mặt vì thế mà hồng lên nhìn thềm vài phần dữ tợn.

- Bây giờ nói này đó có tác dụng cái rắm, giờ phải nghĩ làm sao giúp Lý tướng quân!

Cổ Khang nói.

Trần Vân liền nói:

- Lý tướng quân không có chuyện gì đâu, dù ai muốn làm gì hắn cũng phải
nghĩ đến hậu quả, cuối cũng sẽ chỉ phại chịu ít tội thôi, chỉ là không
biết bị phạt nặng hay nhẹ đây.

Vưu Mang nói:

- Con mẹ nó, lão tử đi ra ngoài gánh tội thay, dù sao cái mạng này cũng
là nhặt lại, đi theo Lý tướng quân mấy tháng nay cũng coi như thống
khoái, chết đã sao! Chỉ hận sau này không thể quay về Hỗ Dương uống rượu chơi gái với các huynh đệ.

Trần Vân cau mày nói:

- Chỉ sợ trị tội, không chỉ một vài người.

Vưu Mang vỗ bộ ngực nói:

- Doanh chúng ta một ngàn năm trăm lẻ bảy huynh đệ, đủ chưa?

Dương Cận lôi kéo hắn nói:

- Lão càng ngày càng xúc động, việc này hẳn không đến nỗi đó, nói không chừng Lý tướng quân có biện pháp.

Trần Vân lắc đầu:

- Có thể có biện pháp thì tốt rồi, việc này có chút khó khăn... Đây là
phạm vào quân luật cực nặng, Tiêu đại tướng quân khẳng định phải xử lý,
không xử lý thì hắn không thể nào dẫn binh được.

Mọi người nghe được lời ấy, trên mặt đều một vẻ lo lắng.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #116