Chương 113: Hổ Doanh Xuất Phát


- Chủ nhân, Hương Hương muốn đi cùng người.

Hương Hương bỗng nhiên nói.

Lý Cáp còn đang sửng sốt thì Thiên Thiên cũng nói:

- Thiên Thiên Cũng muốn đi cùng.

Diễm Nhi cũng hùa vào :

- Diễm Nhi cũng muốn đi cùng người.

Lý Cáp nhìn bên này lại ngó bên kia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, cười nói:

- Ta cũng luyến tiếc, cũng muốn mang theo các nàng, vĩnh viễn không xa
rời nhau. Nhưng việc hành quân đánh giặc không phải là trò đùa, đây
không phải là đi chơi tiết Thanh Minh. Điều ta sợ nhất là các nàng có
việc gì sơ suất, mà trong quân lệnh cũng không cho phép. Chủ tướng mà
mang theo thê thiếp sẽ làm cho sĩ khí có trướng ngại a

Tuy rằng hắn không biết việc quân sự, bình thường làm việc cũng có chút
hoang dâm nhưng hắn cũng không phải đồ đần, việc gì nên không nên hắn
đương nhiên biết.

Lần này là một cơ hội tốt để hắn có thể khẳng định địa vị của mình trong quân. Cơ hội đã đến rồi lúc này việc thành bại phải trông vào sự cố
gắng và vận khí của hắn mà thôi.

Tam nữ cũng biết lời của Lý Cáp là không ngoa, liền không nói thêm gì nữa, chỉ là ôm vào hắn, càng ôm vào chặt hơn mà thôi

Bốn người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, đến khi mặt trời chậm rãi lên
cao, sắc trời dần sáng, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên cửa sổ

Lý Cáp đứng dậy, sau đó tam nữ cũng lập tức dứng lên, phân biệt giúp hắn mặc quần ảo chải đầu,bưng nước rửa mặt

Lý Cáp mặt chiến bào, khoác áo giáp, cầm mũ giáp đi ra khỏi phòng, đã
thấy chúng nữ đứng đọi ở cửa, Liên tỷ tỷ cũng đã đến từ lúc nào, một đám khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên tối qua đều ngủ không ngon

Lý Cáp đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười, cùng chúng nữ 1 phen lưu luyến chia tay.

- Công tử ở trong quân nhất định phải tự chiếu cố mình, quần áo, vớ
giày, chăn đệm đã chuẩn bị hết chưa, nếu cần cái gì nhất định phải viết
thư trở về nói cho Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nhất định sẽ giúp người làm.

Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt nói.

- Ca ca nhất định phải bình an trở về.

Liên Khanh vừa nói vừa nhào vào lòng Lý Cáp khóc lên.

- Lương khô cùng diểm tâm cũng giúp ngươi chuản bị xong. Trong quân cơm
nước không thể so với ở nhà, nhưng nhớ phải ăn no nếu không ra chiến
trường không có sức mà đánh giặc.

Vừa nghe lời này cũng biết là mỹ nữ đầu bếp Tử Nghiên dặn dò.

- Điều nên nói các nàng đã nói hết rồi, tỷ tỷ vẫn câu nói kia, đừng nên
ham lập công, trên chiến trường phải lưu ý bản thân không nên bướng
bỉnh, quan trọng nhất là bình an.

Tỷ tỷ Vân Lâm nhẹ nhàng vỗ về mặt hắn nói.

Hương Hương, Thiên Thiên, Diễm Nhi tam nữ cùng hắn quan hệ mật thiết
nhất thì lẳng lặng giúp hắn chuẩn bị hành lý, thỉnh thoảng còn giúp hắn
sửa sang lại áo giáp cùng quần áo, loại tình cảm lưu luyến này không
nói một lời nào chỉ cần ánh mắt đã đủ rồi.

Đối với sự quan tâm củng chúng nữ, Lý Cáp cảm động vô cùng. Hắn liên mồm hứa hẹn, cũng nhắc nhở mọi người ở nhà chăm sóc cho nhau. Sau cùng Lý
Cáp ôm hôn mọi người từ biệt. Bọn Lý Đông, Lý Tây lúc này hai tay nặng
trĩu những món đồ mà chúng nữ chuẩn bị cho Lý Cáp, nào là chăn nệm, quần áo, lương khô, đồ cá nhân….

Bỗng nhiên ngoài thềm vang lên một khúc nhạc du dương. Lý Cáp quay đầu
lại nhìn thì thấy Thiên Thiên và Thanh Thanh đang tấu nhạc tiễn biệt
hắn.

Tiếng đàn u nhã uyển chuyển rồi sau lại thoáng một chút ưu thương. Lý Cáp trong lòng thổn thức, quay qua hỏi Nguyệt Nhi:

- Khúc này gọi là gì?

Nguyệt Nhi đáp:

- Khúc này là do các nàng tự sáng tác. Nó được gọi là “Niệm lang quân”,
công tử đi vắng chúng ta vẫn hay tấu bài này để thỏa nỗi nhớ mong.

Lý Cáp nghe vậy không khỏi nở nụ cười đắc ý. Hắn lúc này chỉ muốn hét lớn:

- Được chúng thê như vậy thì kiếp này còn cần gì hơn?! Ta kiếp này sống không uổng!!!

Trong Lý phủ đại đường, Lý Tư Hồng cùng Chân Thị cũng đã chuẩn bị tiễn đưa bảo bối lên đường.

Nhi tử ra trận, bậc làm cha mẹ sao có thể yên tâm trong lòng. Lúc này Lý Tư Hồng không còn hình ảnh của một Tổng đốc của hai tỉnh nữa, ông chỉ
là một người cha già lo lắng cho con trai yêu quý của mình. Chân thị
cũng không còn là Diên Đông vương quận chúa nữa, bà cũng như bao người
mẹ khác lo lắng cho đứa con của mình cháy cả ruột gan…

Lý Cáp quỳ gối trước mặt cha mẹ, uống ba chén rượu, dập đầu ba cái rồi quay về hướng Đông khấn vái một hồi.

Hướng Đông chính là hướng mặt trời mọc cũng là phương Lý gia phát tích. Nơi đó có anh linh của Lý gia tổ tiên.

Giờ đây Lý Cáp cũng đang vì quang vinh của Lý gia mà thân chinh sa trường.

Bên ngoài phủ Tổng đốc, hơn một trăm thiết kị lập tức xuống ngựa hành lễ với hắn. Hơn một trăm thiết kị này chính là thân vệ của hắn trong Hổ
doanh. Nổi bật trong đám là hai tên tầm hai mươi tuổi. Một người tên là
Dương Cận chuyên sử dụng thương, còn người kia là Cổ Khang sở trường đại đao, bọn họ chính là thống lĩnh đội thân vệ này hiển nhiên công phu
không tầm thường. Hai người nọ lúc trước là thân vệ của Lý Tư Hồng nay
chuyển nhiệm vụ sang bảo vệ Lý Cáp.

Lý Đông, Lý Tây đem mấy gói hành lý lằng nhằng ném hết cho Cổ, Dương hai người rồi lao lên một con chiến mã.

Lý Cáp cưỡi một con Hãn Huyết bảo mã, hắn khẽ gọi một tiếng, ngao khuyển Đại Phi liền chạy theo bên cạnh. Hành quân chiến chinh chỉ có thể mang
theo Đại Phi làm bạn.

Quay đầu vẫy tay từ biệt với cha mẹ và chúng nữ, Lý Cáp mang theo đội thân vệ hướng về phía cửa thành.

- Thiết Lang! Nhanh về với mẫu thân…

Nhìn bóng lưng nhi tử càng lúc càng mờ, Chân thị cũng nhịn không được mà rơi lệ…

Lý Cáp ở trên lưng ngựa quay đầu lại một lần nữa rồi vẫy tay chào mọi người lần cuối.

Ở phía xa khúc nhạc “Niệm lang quân” lại được tấu lên réo rắt. Tiếng ca
nhớ nhung của người con gái thấm sâu vào tim mọi người, Lý Cáp cầm lòng
không đặng thì thào cất lên một bài hùng ca kiếp trước hắn rất thích
“Nhật lạc kim sa than”.

Sau khi tới nơi Hổ doanh đóng quân, hơn ba nghìn năm trăm tên tướng sĩ
cùng mấy trăm tên tạp dịch đều đã chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh.

Trong quân doanh ba tấm đại kỳ tung bay phấp phới, một tấm tượng trưng
cho Đại Hạ quốc, trên lá cờ có một con viêm long đang giơ nanh múa vuốt
trông cực kỳ sống động. Hai lá cờ còn lại thì một cái thêu một chữ Lý
thật to chính là thống tướng Lý quân kỳ, lá cờ còn lại thêu chứ “Hổ” lớn không kém, chính là quân kỳ Hổ doanh. Trong tương lai hai tấm quân kỳ
này sẽ theo chân Hổ doanh rung động đại giang nam bắc.

Trải qua thời gian huấn luyện khổ cực, Hổ doanh tuy chưa phải là đội
quân vô địch nhưng ít ra cũng đã thành hình một đội quân tinh nhuệ,
trang bị hoàn mỹ.

Nhìn những gương mặt ngăm đen đầy cương nghị dưới điểm tướng đài rồi
nhìn vũ khí bén ngót trong tay họ, giáp bạc sang lòa lòa, không khí tiêu điều không khỏi cho người xem khiếp sợ nhưng nhiệt huyết lại sôi trào.
Lý Cáp lúc này cực kỳ háo hức vì sắp được mang quân đi kiến công lập
nghiệp, hắn hưng phấn đến mức ngửa cổ thét vang.

Chúng tướng sĩ dưới đài nghe tiếng thét gào như tiếng mãnh hổ ra uy cũng điên cuồng gào thét. Mọi người không không hẹn mà cùng giơ cao vũ khí
trong tay thể hiện tinh thần quyết chiến sục sôi.

Dưới đài một loạt trống trận được triển khai, hơn mười binh sĩ tay cầm dùi trống đứng thẳng tắp.

Binh lính trong lòng nghi hoặc, không biết Lý tưởng quân muốn làm trò gì? Hôm nay không phải tuyên thệ trước khi xuất quân sao?

Lý Cáp không nói nhiều, hắn tiến đến cầm một cái dùi trống, mạnh mẽ
giáng vào mặt trống, dưới đài một loạt trống cũng theo tiết tấu của hắn
đánh vang.

Tiếng trống trận ầm ầm vang dội thẳng vào linh hồn mỗi một tên tướng sĩ. Lúc này nhiệt huyết trong lòng lại càng bị khuấy động, bàn tay cầm vũ
khí cũng siết thật chặt.

Sau một trận trống dồn dập, tiếng hát trầm thấp của Lý Cáp từ từ vang lên, sau đó là cả quân doanh cùng hòa nhịp ca với hắn.

- Phong vũ cuồng sa

- Máu tươi trời chiều

- Trống trận rung trời gõ lên.

- Mộng quay về cố hương.

- Lệ khóc ánh trăng.

- Đừng cười ta mê.

- Tình huynh đệ nặng sâu.

- Nhi nữ tình trường.

- Chúng ta đưa thương đón gió.

- Giang Nam mưa bụi xa.

- Sa mạc lớn khói bụi mịt mùng.

- Dùng tính mạng của ta.

- Đổi lấy nụ cười non sông.

...

Tiếng ca vang như sấm dậy, hòa cùng với tiếng trống trận ầm ầm. Nghe như thiên quân vạn mã xới tung đất trời, nhiệt huyết nam nhi tung hoành tám vạn dặm…

Bài này đúng là “Lạc nhật kim sa than” , một bài hát mà kiếp trước Lý
Cáp vô cùng yêu thích, về sau hắn đã cho mọi người trong doanh cùng học
thuộc. Hắn lúc này không phải hát nữa mà là gào, hắn gào thật to, gào
cho ra nhiệt huyết cùng sát khí tung hoành.

Lúc này hơn ba nghìn năm trăm doanh tướng sĩ, thậm chí bình dân tạp vụ cũng bắt đầu hát theo.

Tiếng ca chấn động một góc trời, thậm chí đến tận Hỗ Dương thành cũng nghe thấy được.

Ầm một tiếng, tiếng trống kết thúc, Lý Cáp vứt dùi trống uống đất. Hắn hít một hơi thật sâu rồi gào lên vang vọng:

- Hổ uy!!!

- Hổ uy! Hổ uy! ! Hổ uy!

Chúng tướng sĩ dưới đài cùng giơ cao vũ khí, cùng hô to khẩu hiệu, sĩ
khí tăng cao chưa từng thấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này Hổ doanh chính là một cỗ máy bất khả chiến bại có thể nghiền nát bất kỳ đối thủ
nào.

- Hổ Doanh xuất phát!!!

Lý Cáp vung tay lên, tinh kỳ bay phần phật trong gió, tiếng vó ngựa ầm vang, đại quân chậm rãi xuất phát.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #113