Chương 110: Tỷ Tỷ Vân Lâm


Trong tiểu viện cuả Nhị công tử nhà Lý Tổng đốc.

Lý Cáp đang nằm dài trên ghế thái sư còn Hương Hương thì tỉ mẩn mát xa huyệt Thái Dương cho hắn. Thiên Thiên và Diễm Nhi thì đang giúp Tử Nghiên làm đồ ăn lót dạ.

- Sự việc sao rồi?

Lý Cáp híp mắt thong thả hỏi.

Trước mặt hắn chính là tay sai đắc lực Lý Đông. Nghe nhị công tử hỏi, hắn vội vàng đáp:

- Đã theo như phân phó của công tử. Chúng ta đã ném đá dấu tay thành công, cả đám người chính phái và Ma môn đều bị tổn thất rất nặng nhưng đám Ma môn vẫn thoát được vì bên chính phái không quyết tâm đuổi theo.

- Không đuổi theo đến cùng sao? Thực là ngu dốt! Chúng ta tiếp tục cung cấp tin tình báo cho bọn chúng, để cho bọn chính phái tiếp tục săn giết đám Ma môn đó. Nhưng hãy nhớ phải để cho bọn Ma môn còn sống sót để sau này chúng nó quay lại trả thù bọn chính phái càng thảm thiết hơn nữa, khi cần có thể xuất tay tương trợ, rõ ràng chưa?

Lý Cáp uể oải nói.

- Vâng! Thưa Nhị công tử.

- Cái tên kia đâu? Bây giờ hắn ở trong tay phe nào?

Lý Cáp lại hỏi tiếp.

- Thưa Nhị công tử, theo như thông tin chúng ta nắm được thì hắn đã chết trong tay đám Ma môn, rồi bị nổ tan xác.

Lý Đông trả lời.

- Đã chết!?

Lý Cáp trừng mắt nhìn Lý Đông.

- Bị nổ tan xác chết? Bị đám người Ma môn thẹn quá hóa giận mà giết chết?

- Cái này…tin tức đưa về không có nói.

Lý Đông đáp lời.

Hương Hương bỗng nhiên nói:

- Chủ nhân, có thể vu cổ kia chính là nguyên nhân. Nếu ký chủ bị chết thì sâu độc sẽ tự động phát tác, nó sẽ phun ra một loại chất độc cực kỳ kinh người.

- À! Ra là vậy. Thế cũng tốt, chết thật sạch sẽ không để lại dấu vết.

Lý Cáp lại nheo mắt lại sau đó khoát tay.

- Đi nhanh lên, đừng cho đám người Ma môn bị phát hiện nhưng cũng đừng cho chúng nghỉ ngơi thoải mái.

- Nhị công tử yên tâm, chỉ cần trong Thanh, Lâm hai tỉnh bọn hắn không thể thoát khỏi bàn tay chúng ta. Cho dù có ra khỏi hai tỉnh thì tiểu nhân cũng sẽ bám sát chúng từng ly.

Lý Đông cung kính trả lời.

- Ử! Ngươi làm rất được, tự lãnh lấy năm trăm lượng tiền thưởng đi.

Lý Cáp tùy ý phân phó.

- Tạ ơn nhị công tử.

Lý Đông vui vẻ cám ơn.

Sau khi Lý Đông bỏ đi không lâu, Thiên Thiên, Diễm Nhi và Tử Nghiên liền mang lên một đống đồ ăn điểm tâm đủ hương vị màu sắc. Lý Cáp vừa thấy đồ ăn là lăn vào tàn sát, ăn uống theo kiểu người sắp chết đói. Mấy ngày này hắn sắp phải mang quân đi chinh chiến nên hắn muốn tranh thủ thời gian ở gần người than, ngược lại mọi người chỉ cần hắn ở nhà là chăm sóc hắn từng ly từng tí một.

Đại loại cách chăm sóc thì mỗi người mỗi kiểu, Nguyệt Nhi thì làm cho hắn hơn mười bộ quần áo cho bốn mùa. Áo giáp chiến bào thì làm đến ba bộ, thậm chí quần lót cũng chuẩn bị cho hắn cả mớ.

Thanh Thanh thì lại hay tấu những khúc nhạc vui vẻ, Liên Khanh thì chỉ cần thấy hắn ở quân doanh về là bám dính lấy hắn, đấm lưng rồi nhảy múa ca hát cho hắn nghe.

Còn Tử Nghiên tuy chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận làm nữ nhân của Lý Cáp nhưng mấy ngày qua nàng cực lỳ chuyên chú làm thêm nhiều món ngon bổ dưỡng cho hắn ăn.

- Tử Nghiên à! Nàng không cần phải làm thật nhiều như vậy đâu, không chỉ nàng mệt mỏi mà chúng ta cũng không ăn hết. Chi bằng hãy mang cho cha mẹ và tỷ tỷ một ít đi.

Lý Cáp vuốt ve bàn tay mềm mại của Tử Nghiên rồi nói.

Tử Nghiên mặt hơi đỏ rồi thấp giọng nói:

- Lúc này ăn không hết thì mang theo ăn trên đường.

Lý Cáp không khỏi cười hà hà:

- Từ giờ đến lúc xuất chinh còn nửa tháng, đến lúc đó làm cũng được mà.

Tử Nghiên không nói năng gì định xoay người rời đi thì Lý Cáp bất ngờ kéo nàng vào trong lòng, ôm lấy eo nhỏ của nàng rồi hít hà cái mùi khói bếp còn vương trên tóc. Hắn nhỏ nhẹ nói:

- Cám ơn nàng!

Lý Cáp khẽ hôn vành tai nàng rồi nói:

- Ta sợ bảo bối Tử Nghiên của ta bị mệt. Nàng không cần phải cố quá như vậy biết không?

Đây là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng với Tử Nghiên như vậy.

Tử Nghiên quay đầu nhìn hắn rồi nhẹ nhàng cười trả lời:

- Ta cũng muốn ngươi ăn thật nhiều đồ ăn của ta nấu, tuyệt đối không được lãng phí, phải ăn bằng hết.

Vẻ mặt Lý Cáp nhăn nhó khổ sở nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười:

- Ăn nhiều chỉ mệt chết phu quân nàng, đến lúc ta chết rồi thì nàng lấy ai mà nấu cơm cho ăn đây.

Chúng nữ bên cạnh nghe vây thì bật cười khúc khích. Tử Nghiên lúc này mới cảm thấy xấu hổ, nàng giãy khỏi vòng tay Lý Cáp rồi sẵng giọng nói:

- Ngươi cứ khi dễ ta đi. Ta không thèm làm cơm cho các ngươi ăn nữa, đến lúc đó cứ đi mà cầu xin năn nỉ ta.

Lý Cáp cười trả miếng:

- Lúc đó ta đói chết thì ngươi đau lòng thôi.

Tử Nghiên ra tới cửa rồi quay lưng làm câu chốt:

- Ai thèm đau lòng vì cái tên thối tha ngươi chứ!

Lý Cáp nằm trên ghế thái sư quay đầu hỏi Hương Hương:

- Ta mà là kẻ thối tha sao?

Hương Hương dịu dàng trả lời:

- Chủ nhân là người tốt nhất.

Lý Cáp nghĩ cái gì đó một lúc sau hắn vội vàng nhảy dựng lên, hai tay bưng hai món điểm tâm rồi gọi Hương Hương cùng chúng nữ nói:

- Đi, đi tìm tỷ tỷ mau. Đã muốn đem sư huynh của người ta tế mất thì cũng phải cấp cho người ta một cái công đạo. hắc hắc hắc :v

Lý Cáp mang theo chúng nữ cùng với đồ ăn điểm tâm tới bên tiểu viện của tỷ tỷ.

Tiểu viện của Vân Lâm phong cách bài trí hoàn toàn khác với tiểu viện của Lý Cáp. Sân vườn của Lý Cáp đơn giản vô cùng, một thân cây, một bộ bàn ghế đá, một cái chuồng chó, mấy gian phòng nhỏ.

Còn sân vườn của Vân Lâm thì có một vườn hoa muôn sắc muôn màu, đủ loại hoa cỏ. Vân Lâm đi vắng mấy năm nay nhưng thị nữ của nàng vẫn một lòng chiếu cố cho nên số lượng hoa không những giảm mà ngày càng phong phú. Cho dù là ngày đông giá rét nhưng vẫn còn mấy loại hoa mùa đông đang nở rộ.

Ngoại trừ cái vườn hoa thì trong tiểu viện vẫn còn một cái ao nhỏ, trong cái ao là một hòn non bộ điêu tạc tinh xảo, đúng là một cái tiên cảnh thu nhỏ. Bên cạnh ao là một cái xích đu nhỏ. Lý Cáp còn nhớ hồi nhỏ hay chơi xích đu với tỷ tỷ. Hắn hay giục Vân Lâm đẩy xích đu thật mạnh, càng lúc phải càng mạnh mới vui đến lúc hắn ngã ra chòng queo làm cho tỷ tỷ hắn sợ đến phát khóc. Nhưng sau vài lần ngã, thậm chí là rớt trên nóc nhà xuống cũng không sao thì tỷ tỷ hắn hiểu được hắn chính là một thằng trời đánh không chết. Cũng từ đó trở đi, mẫu thân đặt cho hắn một cái biệt danh là “Thiết Lang”.

Đám thị nữ của tỷ tỷ vừa thấy Lý Cáp cùng chúng nữ bước vào liền vội vàng hành lễ:

- Nhị công tử!

Lý Cáp khoát tay ý miễn lễ, hắn cười nói:

- Tỷ tỷ của ta đâu?

- Tiểu thư đang tắm ạ.

Thị nữ trả lời.

- Ừ!

Lý Cáp lên tiếng nhưng vẫn còn mang đĩa điểm tâm đi thẳng vào bên trong. Thị nự không dám đi theo vào trong, chỉ tiếp tục chăm hoa cỏ ngoài vườn.

Lý Cáp vào bên trong, đứng trước cửa phòng tăm gõ cửa.

- Tỷ tỷ, ta mang điểm tâm cho ngươi!

Bên trong truyền đến tiếng nước róc rách nhưng sau khi nghe được tiếng Lý Cáp thì tiếng nước liền ngừng. Âm thanh của Vân Lâm vang lên:

- Ừ! Đã biết, ngươi đợi ta trong sân một chút.

Lý Cáp nhớ lại ngày xưa hai tỷ đệ vẫn tắm chung một chỗ, ý niệm vừa thoáng qua hắn liền quay lại nói với chúng nữ:

- Các nàng ra ngoài trước!

Chúng nữ gật đầu đi ra. Lý Cáp nhanh chóng lấy ra Bách biến thần binh rồi biến nó thành một thanh đao mỏng như cánh ve rồi đẩy vào trong khe cửa gạt rơi then cửa. Hắn đường hoàng bưng điểm tâm tiến vào.

Vân Lâm bên trong nghe thấy tiếng cửa mở vội vàng rúc người vào trong nước nhưng thấy là Lý Cáp thì nàng mới nhẹ nhàng thở phào (??? Gặp sói mà còn nhẹ nhàng). Vân Lâm sẵng giọng nói:

- Tiểu tử mất nết kia! Làm sao ngươi vào đây được hả?

Lý Cáp đóng cửa lại rồi mang một cái ghế ngồi bên cạnh bồn tắm. Hắn cầm lấy một món điểm tâm đưa đến miệng cho tỷ tỷ rồi nói:

- Tỷ nếm thử đi, đây là món ăn của đầu bếp Tử Nghiên làm đó.

Vân Lâm khẽ há miệng đem cái bánh gạo nếp nhỏ ngậm vào.

Lý Cáp cười nhạt rồi đút cho tỷ tỷ một miếng.

Vân Lâm nhai mấy miếng rồi nói tiếp:

- Ngươi vội vàng tới thăm tỷ tỷ làm cái gì?

Lý Cáp nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tiên thiên của tỷ tỷ rồi nói:

- Ta nhớ tỷ tỷ, muốn nhìn tỷ tỷ một chút.

- Nói bậy! Ngày nào mà chẳng gặp nhau.

- Mấy canh giờ rồi mà vẫn chưa gặp.

Vân Lâm thấy ánh mắt Lý Cáp dính chằm chặp vào bộ ngực sữa đang ẩn hiện của mình không khỏi đỏ mặt. Nàng gắt giọng:

- Thằng nhóc mất nết này, nhìn cái gì thế?

Lý Cáp cười hắc hắc rồi lý lắc đáp lời:

- Tỷ ngượng cái gì, cũng đâu phải lần đầu soi đâu?

Vân Lâm mặt càng đỏ hơn, vùng cổ trẳng muốt, hai bả vai nõn nà cũng dần đỏ ửng, quả là mê người vô cùng.

- Ngươi được lắm! đến tỷ tỷ cũng dám trêu vào à?

Vân Lâm giận dữ chất vấn.

Vẻ cười cowth trên mặt Lý Cáp vẫn không thay đổi:

- Ta rất thích tỷ tỷ . Ta muốn gần gũi với tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ không hiểu sao?

Nói xong hắn ta đem đồ ăn quăng sang một bên rồi vớ lấy cái khăn tắm rồi nói:

- Để ta kỳ lưng cho tỷ nào.

Vân Lâm do dự một chút rồi chần chờ nằm sấp bên thành thùng tắm, đem tóc dài vắt ra che trước ngực, đưa tấm lưng trắng nõn giao cho tiểu đệ.

Lý Cáp cầm khăn thấm nước nhẹ nhàng cẩn thận chà lưng cho tỷ tỷ. Hắn túc tắc gợi chuyện:

- Tỷ tỷ có còn nhớ trước kia vẫn hay tắm cho ta không?

Vân Lâm nhắm mắt lại, dựa sát người vào thành thùng tắm rồi từ từ nói:

- Tất nhiên vẫn nhớ. Thằng nhóc hư đốn nhà ngươi da dày thịt béo lúc tắm luôn miệng đòi ta phải chà thật mạnh, khiến ta mỗi lần tắm cho ngươi là tay mỏi nhừ. Đúng là cái đồ thối tha.

- Tắm với thối tha liên quan vãi!?

- Kệ chứ! Thối tha vẫn là thối tha, hư đốn vẫn là hư đốn, càng lớn càng hư.

- Ta mà hư?

Lý Cáp chột dạ. Đúng là tỷ tỷ hắn nói không có sai, tất tật mọi chuyện hắn làm trước nay trong mắt mọi người đúng là chuyện xấu. vu oan hãm họa, cướp giết hiếp không gì không làm. Bất quá hắn làm chuyện xấu chỉ là đối với người ngoài, còn người nhà chỉ là bảo vệ và quan tâm mà thôi.

Vân Lâm quay đầu rồi nghĩ ngợi:

- Ngươi xâm hại nhiều thiếu nữ như vậy còn chưa đủ hư hỏng à?

Lý Cáp lúc này mới té ngửa, thì ra hư đốn chính là việc này.

- Tỷ tỷ ơi! Đừng nói khó nghe như thế chứ. Ngươi xem các nàng đều là tự nguyện sao cho là ta xâm hại được.

- Những chuyện xấu xa ngươi làm sao tỷ tỷ không biết. Ngươi chắc chắn chơi mấy chiêu bẩn thỉu mới thu được ngần ấy giai nhân chứ cái dạng vô tài vô năng như ngươi ai thèm theo.

Vân Lâm quay đầu lại cười híp mắt với hắn.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #110