Lý Cáp đang vỗ về tấm lưng trắng bóng của Thiên Thiên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Thiên Thiên, ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?
Thiên Thiên nghe vậy thì nghi hoặc hỏi lại:
- Trước đây ấy hả?
- Ừ! Chính xác là chuyện trước khi gặp được ta. Ngươi có nhớ chút gì không?
Lý Cáp nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Thiên nghe vậy thì ngẩn người ra. Ánh mắt nàng ngơ ngẩn nhìn Lý Cáp như không có tiêu cự, đúng là nàng đang nhớ lại sự việc gì đó. Lý Cáp cũng
không lên tiếng, lẳng lặng vuốt ve tấm lưng nàng.
Bỗng nhiên hai hàng nước mắt xinh đẹp chảy ra, Lý Cáp giật mình vội ôm lấy Thiên Thiên.
- Sao vậy? Thiên Thiên sao lại khóc?
Hai cánh tay Thiên Thiên ôm chặt lấy Lý Cáp, nàng rúc đầu vào trong ngực hắn, thút thít nói:
- Cha và mẹ đều bị những người đó giết sạch…bọn chúng…bọn chúng…thật nhiều người chết…máu chảy khắp nơi…
Lý Cáp vội an ủi:
- Đừng khóc nữa. Ta không muốn Thiên Thiên khóc đâu. Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, không cần sợ bọn hắn nữa, không cần sợ…
Thiên Thiên được Lý Cáp an ủi một hồi mới tạm yên lòng. Nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ, hai hàng lệ vẫn còn vương lại trên khóe mắt.
Lý Cáp hiện tại cũng không thể ngủ được nữa. Hắn dứt khoát leo xuống giường mặc lấy quần áo. Hương Hương thấy vậy vội hỏi:
- Chủ nhân không ngủ nữa hả?
- Ừ! Không ngủ nữa.
Lý Cáp thản nhiên trả lời.
Lý Cáp bước ra khỏi phòng thì lập tức cho gọi Lý Đông:
- Ngươi nhanh chóng cho người tung tin giả. Tìm cho bọn nhân sĩ chính phái một Ma nữ giả.
- Vâng! Nhị công tử định dùng ai giả làm Ma nữ?
Lý Đông cung kính hỏi lại.
Lý Cáp nheo nheo con mắt rồi thản nhiên nói:
- Ngươi qua bên Hồ Xuân Phong…
Lúc này trong Châu thành của Chiêu tỉnh, Hồng Kim Thiên-Cái bang trưởng
lão, Tiết Tiến-phó bang chủ Hồ bang cùng với trên trăm tên cao thủ đang
hội họp trong một phân đà của Cái bang.
Lúc này, Hồng Kim Thiên đối mặt với một vị trưởng lão Cái bang hỏi:
- Ngươi xác định người đó chính là Ma nữ?
- Thưa Hồng trưởng lão, dựa theo những thông tin chúng ta thu thập được
có thể khẳng định người kia chính là Ma nữ Kiều Oánh đã chạy thoát khỏi
Ma môn khi xưa.
Thất đại trưởng lão cung kính hồi đáp.
Hồng Kim Thiên cùng với Tiết Tiến nhìn nhau rồi gật đầu nói:
- Ma nữ bây giờ đang ở đâu?
- Hồng trưởng lão yên tâm. Thuộc hạ đã sai người đem nàng đến đây rồi!
Thất đại trưởng lão đáp.
Hồng Kim Thiên nhíu nhíu mày:
- Việc này vô cùng quan trọng, sao ngươi lại cho thủ hạ đi làm? Nếu để Ma nữ bị người Ma môn bắt đi thì biết làm sao bây giờ?
- Cái này…
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã. Một tên Cái bang đệ tử chạy vào bẩm báo:
- Uông trưởng lão, Hồng trưởng lão, nàng kia đã đến rồi!
Thất đại trưởng lão liền nở nụ cười tươi rói:
- Hồng trưởng lão, người tới an toàn rồi đó. Cái bang ở trên giang hồ vẫn còn chưa tới lượt Ma môn gây vào!
Hồng Kim Thiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Cẩn thận vẫn hơn chứ! Đem người dẫn vào đây!
- Vâng! Đem người vào đây!
Mấy tên Cái bang đệ tử lịch kịch ôm một cái bao tải vào trong. Nhìn qua hình dạng cái bao đúng là đang chứa một người.
Hồng Kim Thiên cùng với đám cao thủ chính phái đều mở to hai mắt. Bọn họ
muốn nhìn một chút coi Ma nữ này rốt cuộc trông ra làm sao? Nghe nói sắc đẹp Ma nữ của Ma môn đều câu hồn đoạt phách, làm đàn ông ai chẳng muốn
chiêm ngưỡng qua một lần siêu cấp mỹ nữ…
Tiết Tiến nghi hoặc hỏi:
- Người thì cũng đã bắt rồi, cớ sao vẫn bị nhốt trong bao tải hả?
Đúng lúc này, ngoài phòng trong viện vang lên vô số tiếng nổ trầm đục, ngay
sau đó là bụi bay mù mịt, vài tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang vọng.
Hồng Kim Thiên thầm nghĩ không hay, quát to một tiếng:
- Coi chừng Ma nữ!
Sau đó lão cấp tốc phóng người về phía cái bao tải nhốt người kia. Tiết
Tiến cũng lao người theo sau, muốn cùng bảo vệ cái bao tải.
- Mọi người cẩn thận! Trong khói có độc!
Hồng Kim Thiên vừa chạm đất đã vội vàng cảnh báo mọi người.
Đám khói màu hồng rất nhanh bao trùm toàn bộ căn phòng, bất quá những cao
thủ ở đây cũng đều sớm có chuẩn bị. Họ vẫn đề cao tinh thần đề phòng nên đã sớm nín thở. Nhưng đám khói kia lại làm cho tầm nhìn của họ bị hạn
chế, không thể thấy rõ địch nhân.
- Mọi người cẩn thận, từ từ lui ra bên ngoài!
Hkt ôm cái bao tải chứa Ma nữ lên rồi phóng ra phía ngoài.
Đúng lúc hắn vừa ra tới cửa thì vài luồng kình phong đỏ tía đánh úp tới,
Hồng Kim Thiên bị bất ngờ. Hắn có thể cảm thấy được có ba cao thủ đồng
thời ra tay tấn công, nếu hắn cứ ngạnh kháng thì chỉ có đường chết. Hắn
cuống quýt đem bao tải chắn trước người, đúng là đối phương phải vội
vàng thu tay. Sau đó hắn đối chưởng với hai người khác rồi mạnh liệt
phun một ngụm máu tươi bay ngược lại trong phòng.
- Ma môn yêu nghiệt!
Hồng Kim Thiên hét lớn. Hắn vừa lấy cái bao tải chứa ma nữ che chắn, bọn kia không hạ thủ hiển nhiên chính là người Ma môn.
- Hừ! Khá lắm! Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau lưng. Các ngươi muốn làm chim sẻ cũng phải xem bổn sự đã!
Hồng Kim Thiên tức giận nói.
Bên trong gian nội đường khói hồng vẫn mù mịt. Thi thoảng vẫn có những tiếng hét thảm vang lên.
Cửa chính đã bị Ma môn cao thủ chặn lại. Trong phòng thì không nhìn thấy
gì, nhân số lại nhiều còn có người Ma môn trà trộn bên trong, tình hình
đúng là hiểm ác cực điểm.
Bỗng nhiên, một đạo sát khí bức thẳng đến chỗ Hồng Kim Thiên. Một cỗ khí thể mãnh liệt ập đến làm cho khí huyết hắn sôi trào.
Một trảo quét tới, Hồng Kim Thiên biết không thể địch lại nên vội vàng
buông cái túi, nhanh chóng lui về phía sau. Tuy hắn phản xạ rất nhanh
nhưng cơ thể vẫn bị trảo kình đánh trúng làm gãy mất mấy cái xương.
- Ma nữ…Ma nữ bị cướp mất rồi!!!
Hồng Kim Thiên thảm thiết hét lên.
Ma nữ bị cướp đi, bên trong nội đường dần dần yên ắng, đám khói hồng cũng dần dần rút đi.
Bên trong nộ đường lúc này là một mảnh tan hoang, người chết hơn chục tên, trong đám đó cũng có vài tên hắc y bịt mặt.
Tiết Tiến vừa băng bó vết thương ở cánh tay, vừa đỡ lấy Hồng Kim Thiên. Hắn nói:
- Hồng trưởng lão không việc gì chứ?
Hồng Kim Thiên sắc mặt trắng bệch, vội vàng điểm mấy huyệt ở thắt lưng với bụng rồi nói với Tiết Tiến:
- Tiết phó bang chủ, nhanh chóng báo tin cho bon Trâu đại đế, Nhất Tâm
đại sư nhanh tới….Ma môn muốn xuất thế rồi…Nhất định, nhất định phải
tiêu diệt Ma quân trước khi hắn mượn Ma nữ tu luyện thành ma!
Ở
một góc khác của Châu thành, trong trạch viện của một phú hào, Một tên
công tử sắc mặt lạnh lùng mặc áo xám đang đi dạo trong hoa viên, bên
cạnh hắn là ba mươi mấy tên mặc áo xanh đỏ tím vàng đủ màu. Bọn chúng
đều một mực giữ im lặng, thậm chí một tiếng thở cũng không có.
Bỗng nhiên một trận ồn ào từ phía xa truyền đến, áo xám công tử nhíu mày,
xoay người lại thì thấy hơn mười tên hắc y nhân đang nhảy tường mà
vào.Cầm đầu đám hắc y nhân là một người hoàn toàn bất đồng, mặc dù hắn
cũng mặc hắc y nhưng lại có lông mi màu trắng, thoạt nhìn qua cũng ước
chừng năm sáu chục tuổi bộ dạng, đồng thời sắc mặt tràn đầy hồng quang,
hiển nhiên cũng là một tuyệt thế cao thủ. Mà trên vai hắn lúc này đang
khiêng một cái bao tải màu xám to, nhìn qua cũng biết nhất định bên
trong có chứa người.
Áo xám nam tử ánh mắt rơi xuống trên cái bao tải, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười, bước nhanh về phía trước nói:
- Hoa hộ pháp, thật vất vả cho ngươi! Sự tình xong xuôi rồi phải không?
Lão giả lông mi trắng-Hoa hộ pháp cao giọng cười, đem túi trên vai nhẹ nhàng buông xuống rồi nói:
- Người đã về, thỉnh Quận chúa xem qua!
Áo xám nam tử được xưng là Quận chúa trong ánh mắt hiện lên một đạo thần
sắc kích động. Hắn đưa tay chậm rãi mở nút thắt của túi vải, đem người
bên trong thả ra.
Chỉ thấy người trong bao miệng bị nhét vải rách, tay chân bị trói chặt. Nữ tử kia hai mắt lông mung nhìn hắn, trong cổ kêu ú ớ.
Lúc này nếu là Vân Lâm lúc này thì nàng cũng sẽ ngạc nhiên lắm: cô gái này sao lại giống sư huynh như vậy hả?
Còn nếu là Lý Cáp thì hắn sẽ cười khằng khặc sung sướng: ngươi dám tia tỷ
tỷ ta thì ta cho ngươi đi làm nhân yêu! Còn con heo Quận chúa dám tia
Thiên Thiên của ta thì ta cho hắn đi làm đại nhân yêu!
Nhưng tên
Quận chúa hiển nhiên không biết cô gái trước mắt này lại là nam nhân
biến thành. Doãn Tiếu bị cải trang thành nữ nhân, sau khi được trang
điểm rồi mặc quần áo con gái, thoạt nhìn hắn đúng là một cô gái xinh
xắn.
- Ừ! Bộ dáng coi như cũng được. Theo lý mà nói thì tiểu Oánh cũng chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi thôi nhưng cô gái này thấy thế nào
cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi?!
Quận chú nghi ngời hỏi lại.
Trong mắt hắn Doãn Tiếu hiển nhiên không được coi là mỹ nhân, khá lắm là không dọa người thôi. Nếu so với lời đồn thổi ngàn năm Nguyệt nữ thì
hắn không khỏi thấy thất vọng.
Hoa hộ pháp bên cạnh nói:
- Thân là Thánh môn, Thánh nữ thì cơ thể có khác với người bình thường cũng không có gì lạ.
- Ừ…
Quận chúa gật đầu nhưng trong lòng vẫn hoài nghi thân phận Thánh nữ của “cô gái” kia.
Đúng lúc này, ngoài viện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, tiếp theo một gã mặc áo đó chạy tới quì một gối, bẩm:
- Quận chúa, người liên minh chính phái đến rồi!
- Tới vừa đúng lúc, lão phu còn giết chưa đã tay!
Hoa hộ pháp nhíu mày rồi lớn tiếng quát.
Quận chúa vội đưa tay giữ chặt hắn:
- Hoa hộ pháp, chúng ta nhẫn nhiều năm như vậy rồi cũng không cần nhất
thời nóng giận, Hiện đã có Thánh nữ trợ giúp, chúng ta có thể nhanh
chóng tiễn cái đám ngụy quân tử kia xuống địa ngục!
- Hết thảy đều theo Quận chúa phân phó!
Hoa hộ pháp nghe vậy lập tức cung kính nói.
- Ừ! Hoa hồng đường lưu lại cản chân địch nhân, những người khác theo ta rời đi!
Quận chú nói xong nhưng trong lòng lập tức hoài nghi. Người chánh phái không thể nào đến nhanh như vậy được, nếu có đến cũng phải mất thời gian truy tung chứ. Trừ phi bọn chúng theo dõi Hoa hộ pháp, nếu không cũng không
thể đến ngay lập tức, không thể có khả năng như vậy!
Có thể theo
sau Hoa hộ pháp võ công cao cường như vậy mà hắn lại không biết sao? Mà
bọn chính phái vừa mới bị đánh úp đã nhanh chóng phản ứng cho người theo dõi sao? Mang theo nghi vẫn, Quận chúa cắp Doãn Tiếu chạy thẳng vào mật đạo dưới đất.