Chương 101: U Hậu Và Thánh Nữ


Trở lại khách điếm vào buổi xế chiều, Lý Cáp thuê ba căn phòng hảo hạng, lại ở đại đường của khách điếm uống trà.

Ba mỹ nữ đi theo thì vừa lòng đẹp ý, nhưng mà ngọc thì cũng có tỳ vết khi có một tên họ Duẫn đại bóng đèn cũng ở tại đây.

- Ta đi trước!

Vừa mới ngồi xuống, Bạch Ngưng Sương đã đứng dậy muốn đi.

- Lý Cáp một phen giữ chặt cánh tay nàng nói:

- Nàng muốn đi đâu?

- Buông tay!

- Không buông!

- Ngươi, cái đồ vô lại!

- Vô lại thì càng không buông, nàng nói đi muốn đi đâu?

Vân Lâm nhìn cả hai thích thú, nàng muốn xem thử tiểu đệ của mình muốn lừa
gái như thế nào. Tiếu Doãn ở bên cũng có chút tò mò, cô gái này so với
sư muội có thể nói dung mạo ngang nhau,vậy đối với sư muội đệ đệ có quan hệ gì?

- Ta tất nhiên không thích ở đây, muốn quay về khách điếm cũ.

Bạch Ngưng Sương giãy giụa nhiều lần, nhưng vẫn không dứt ra được, đành phải chờ hắn buông tha. Trong lòng thầm mắng, đại phôi đản, tên bại hoại
chết tiệt, sao hắn có thể có lực lớn kinh người như vậy!

Lý Cáp nói:

- Nàng cứ ở lại đây, còn đồ vật ở trong khách điếm cũ? Ta sẽ cho tiểu nhị đi lấy giúp.

- Tai sao ta phải ở lại đây?

- Bởi vì ta ở đây.

Câu trả lời của Lý Cáp làm cho Vân Lâm xem tí nữa phun hết lý trà vừa mới uống xong.

Bạch Ngưng Sương dở khóc dở cười:

-Người ở đây

thì liên quan gì tới ta!

Lý Cáp sửng sốt:

- Đương nhiên là phải quản rồi, nàng là nữ nhân của ta mà! Ta ở đâu thì nàng ở đó.

- Ai là nữ nhân của ngươi chứ!

Bach Ngưng Sương nóng nảy muốn rút tay ra khỏi tay Lý Cáp. Nhưng mà vẫn
không rút được, nàng gấp đến nỗi, muốn rút cả kiếm ra đâm tên vô lại khó chơi này.

Lý Cáp nói:

- Hơn bảy năm trước lời của ta nói có phải nàng dã quên? Nụ hôn đính ước năm đó nàng quên rồi sao?

- Đã đính hôn?

Vân Lâm ánh mắt sáng rực, nói:

-Ngay cả miệng cũng đã hôn rồi sao?

-Ngươi…

Bạch Ngưng Sương măt đỏ bừng, căn môi, trừng mắt nhìn Lý Cáp một cái, rồi
cũng chịu ngồi xuống. Thật không biết tên này da mặt làm bằng gì mà dày
đến thế, có thể nói ra những lời như vậy?

Vân Lâm nhìn Hương Hương rồi nói:

- Tiểu đệ, vị này cũng là hồng nhân tri kỷ của đệ sao? Sao cứ luôn mang
mạng che mặt vậy? Nơi này đều là người một nhà, mời nàng đem khăn che
mặt xuống, để cho tỷ tỷ xem mặt một cái đi.

Lý Cáp không biết vô
tình hay cố ý liếc mắt nhìn Duẫn Tiếu một cái. Hắn thấy ánh mắt của Duẫn Tiếu cũng nhìn chằm chặp vào Hương Hương thì quay sang phía tỷ tỷ nói:

- Nàng là Hương Hương, thị nữ của đệ. Bất quá các nàng có phong tục là
ngoại trừ nam nhân của mình thì không để cho ai khác thấy được dung
nhan. Cho nên nếu tỷ tỷ muốn nhìn thì hãy chờ khi nào đến phòng của đệ
đi.

- A! Thì ra là vậy!

Vân Lâm không nghi ngờ gì, cười nói:

- Trước kia đệ nói muốn có một thị nữ, hiện tại cũng được như ý muốn,
Hương Hương nhìn nhu thuận, đã vậy còn trẻ đẹp. Đệ phúc khí tốt quá đi!

Lý Cáp cười nói:

- Còn phải nói, Hương Hương là bảo bối của đệ mà.

- Hừ! Xem như ngươi lợi hại.

Bên kia Duẫn Tiếu thấy mọi người cười nói vui vẻ, cũng chen vào cười nói:

-Đệ đệ, đệ cũng tham gia Anh Hùng hội à?

Lý Cáp nghe vậy sắc mặt trầm xuống nói:

- Ai là đệ đệ của ngươi ?

-Cái này…

Doãn Tiếu sửng sốt.

- Bổn công tử trong nhà đứng thứ hai.

Lý Cáp từ từ nói.

Doãn Tiếu nhìn Lâm Vân, rồi ngập ngừng nói:

- Nhị công tử…

Gia thế của sư muội có thể người khác không biết chứ hắn thì biết rõ, nữ
nhi của Tổng đốc hai tỉnh, nếu là đệ đẹ của nàng thì chính là con của
Tổng Đốc hai tỉnh. Là một đệ từ thế gia, thì hắn không thể nào tùy tiện
xưng huynh gọi đệ được.

Đợi hắn kêu sau, Vân Lâm mới vỗ đầu Lý Cáp sẵng giọng:

- Có tỷ tỷ ở đây mà cũng dám uy phong à!

Bất quá nói vậy cũng không để tên kia đổi lại xưng hô, bởi vì nàng cũng
không thích tên sư huynh này, mà theo quy củ, phải là kêu như vậy.

-Lý Cáp lập tức cười nói:

-Sao có thể được

- Đúng rồi! Sương nhi, hồi nãy ở Anh Hùng hội. ta có nghe nói Bắc Cực Môn có U Minh Thiên làm chỗ dựa cho nên người trong chính đạo không ai dám
đụng vào. Vậy U Minh Thiên rốt cục là gì?

Lý Cáp quay sang hỏi Bạch Ngưng Sương.

Bạch Ngưng Sương, tay còn bị Lý Cáp nắm, nghe hắn nói vậy nên hỏi lại:

- Sao lại hỏi ta?

Lý Cáp nói:

- Bởi vì ta với tỷ tỷ mới bước chân vào giang hồ nên đối với những chuyện của các môn phái còn có giới hạn. Nhưng nàng thì lại khác. Hơn nữa ta
nghe người ta nói Băng Cung cũng thuộc U Minh ngày trước.

-U Minh thiên…

Bạch Ngưng Sương thở dài trong lòng, nói:

- Hơn trăm năm trước, có một bang phái ra đời. Người lãnh đọa là một nữ
tử, tên thì không ai biết, cho nên mọi người gọi nàng là U hậu. U hậu có rất nhiều tiền tài, nàng tụ tập các cao thủ hắc đạo lại, thôn tính các
bang phái trung tiểu, dần dần lớn mạnh lên. Từng cùng liên minh chính
đạo, Ma môn tạo thành ba chân gọng kiềm. Thậm chí suýt chút nữa là đã
thống nhất được võ lâm. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, U Hậu bỗng
nhiên đem U Minh Thiên tan rã thành ngũ cung tam môn, rồi tự mình đem
vài tên thủ hạ đi ra đảo nhỏ ở ngoài biển xây một tòa U Minh thiên cung
sinh sống, rồi từ đó thối lui giang hồ.

Ngũ Cung gồm Tuyết Hoa
cung, Thiên Nguyệt cung, Tẩy Tâm cung, Viêm cung, Băng cung, tam môn còn lại là Bắc Cực môn, Hồng Luyện môn, Vận Thú môn, các cung vào các môn
này thường xuyên tranh đấu. U hậu tuy mặc ngoài nói buông bỏ nhưng dưới
tình huống bị uy hiếp thì U hậu sẽ trở lại

Nhân sĩ chính phái sợ U Minh Thiên sẽ trở lại cho nên không dám đụng tới đám người ngũ cung tam môn.

Tuy Bạch Ngưng Sương miêu tả qua loa, nhưng Lý Cáp hiểu U hâu này phải có
tiền tài rất lớn mới tụ tập được nhiều cao thủ như vậy. Muốn thống nhất
giang hồ phải trải qua nhiều khó khăn, hiểm ác. U hậu này thực sự là một kỳ nữ.

-Ha ha, Sương nhi! Tổ sư môn của nàng thật sự rất là uy phong đó.

Lý Cáp cười nói.

Bach Ngưng Sương cười khổ, nhưng cũng không nói gì. Băng cung hiện tại, cũng không còn uy phong như ngày xưa? Còn Tuyết Hoa cung thì ngày càng lớn
mạnh. Nhớ tới biểu hiện đần độn của hai vị sư tỷ trên giang hồ một năm
qua, nàng cũng không quá buồn vì sự vô dụng của mình.

Lý Cáp lại nói:

- U hậu này là người như thế naò? Võ công của bà ta tốt lắm sao? Lại có
thể thuyết phục được nhiều cao thủ vì bà ta bán mạng như vậy?

Bạch Ngưng Sương nói:

-U hậu võ công ra sao thì không ai biết nhưng bà rất hiểu tâm tư lòng
người. Bất kể ai đứng trước mặt bà ấy, bà đều biết kẻ đó đang nghĩ gì.
Hơn nữa bà ấy là một người rất đẹp, phi thường đẹp.

Lú Cáp cười nói:

-Rất đẹp? So với nàng có đẹp hơn không?

Bạch Ngưng Sương lườm hắn một cái, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết võ lâm đệ nhất mỹ nữ là ai?

Lý Cáp cùng Vân Lâm cùng hỏi:

-Chẳng lẽ là U hậu ?

Bạch Ngưng Sương gật đầu:

-Đúng là U Hậu.

Lý Cáp không thể nào tin nổi:

- Không phải chứ? Nàng nói bà ấy sáng lập nên U Minh thiên cả trăm năm
như vậy thì đã hơn cả trăm tuổi? Chính là một bà già hỏng bét rồi, sao
còn là đệ nhất mỹ nữ nữa?

Bạch Ngưng Sương nói:

- Năm đó
bà ấy thoái ẩn giang hồ, thì đã hơn 70 tuổi, nhưng vẫn không có ai có
thể tranh đoạt được với bà ấy. Bà ấy luôn luôn là số một, trừ khi bà ấy
chết đi, còn không thì không ai có thể thay thế.

Lý Cáp nghe xong ngẩn cả người, nhìn Hương Hương thầm nghĩ: U Hậu này mới có trăm tuổi,
trong khi Hương Hương của ta dã hơn cả ngàn tuổi. Nàng có thể so sánh
với Hương Hương à? Hay nàng cũng là yêu quái tu luyện thành tinh?

Buổi tối, Lý Cáp mang theo Hương Hương chơi ở phòng của tỷ tỷ cho đến khuya mới quay lại phòng ngủ.

Tại một khách điếm cách nơi này không xa, trong hậu viện của cái khách điếm đó có một thân ảnh tuấn lãnh đứng dưới ánh trăng vào trời đông, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Cho đến khi canh ba, thì mới có mọt đạo hắc ảnh thiểm nhập, quỳ gối trước người đó, thấp giọng nói:

-Thuộc hạ tới chậm, thỉnh chủ nhân thứ tội.

Chủ nhâ kia thản nhiên nói:

-Thế nào? Cái Anh Hùng hội đó thương nghị thế nào?

- Hồi chủ nhân, đang bàn bạc thì lại bị tên Triển Mặc làm cho mất vui, cho nên giải tán, ngày mai mới tiếp tục.

Tên đó quỳ dưới đất cả người mặc đồ đen, trên mặt cũng che một miếng vải đen.

- Ồ? Tên Triển Mạc này có thể xem là một hán tử, nhưng mà là anh hùng thì không, quan niệm quá cũ, không thích hợp cho chúng ta sử dụng. Khi nào
ngươi châm ngòi kích động thì hãy bắt hắn trừ bỏ để khỏi phá hư chuyện
của chúng ta.

- Vâng! Bất quá hôm nay nghe được lão khất cái Hồng Kim Thiên nói rằng, bọn hắn đã chuẩn bị tìm ra Thánh nữ, lấy Thánh nữ
là mồi dụ Quận chúa hiện thân.

-Sao? Thánh nữ… Bọn hắn tìm ra rồi sao?

Tên chủ nhân kia âm thanh phấn khích.

Hắc y nhân nói:

- Theo lời tên thất cái nói, hắn lần trước có nhìn thấy trong cảnh nội, nhưng cụ thể thế nào còn phải cần tra cho kỹ.

Quận chúa kia ngửa mặt lên trời, sau đó thản nhiêu nói:

- Nếu bọn chúng đã đi tìm, thì chúng ta bọ ngựa rình ve, Hoàng tước tại
hậu… Hoằng Di nói , các thánh nữ đều có thân Nguyệt nữ. Ngay cả mẹ ta
cũng chỉ là Tinh nữ đệ nhị. Đáng tiếc là cả mặt của nàng ta còn chưa
nhìn thấy. Nếu có thể tìm được nàng, được tấm thân xử nữ của nàng tương
trợ thì thần công của ta đại thành chỉ là chuyện nay mai!

Thánh
nữ là người con gái có mỵ cốt trời sinh. Không phải là mỹ nữ bình thường có thể bồi dưỡng được thành Thánh nữ, mỵ nữ phân thành tứ đẳng, đệ tứ
là nhu nữ, tam đẳng là Trữ nữ, hạng nhì là Tinh nữ mà cao nhất là Nguyệt nữ. Thánh nữ phẩm chất tối thiểu nhất phải là đệ tam Trữ nữ mới được,
thường Thánh nữ các triều đại đều là tam nhị, chưa bao giờ có Nguyệt nữ. Bây giờ vất vả lắm mới đào tạo được một Nguyệt nữ, thì Thánh môn lại
đại biến, mọi người thất lạc, không rõ sinh tử.

- Chủ nhân, hôm nay Đông Hải Linh Uyên các cũng có hai truyền nhân tới dự.

- Ừ! Việc này ta biết rồi.

- Dáng vóc của cô gái họ Vân thật tốt! Không biết chủ quân có ưng ý không để tôi bắt nàng về làm lô đỉnh?

Hắc y nhân nói.

Tên chủ quân nói:

- Việc này tốt nhất là ngươi đừng có nghĩ tới.

- Cái này… Đông Hải Linh Uyên các luôn luôn đối với Thánh môn chúng ta…
Bắt truyền nhân của chúng cũng như là ra đòn phủ đầu, cho bọn chúng chỉ
biết ở lại Đông Hải làm con rùa biển.

Tên Hắc y nhân khó hiểu nói. Đông Hải Linh Uyên các luôn luôn đối địch với Thánh môn mà.

- Hừ! Vậy ngươi có biết nữ từ họ Vân đó có thân phận gì không?

- Không phải chỉ là truyền nhân của Đông Hải Uyên Linh các thôi sao?

- Ta cho ngươi biết, cô gái này có hậu đài mà chúng ta không thể trêu vào, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu. Hiểu chưa?

- Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.

Hắc Y nhân kia mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn ứng tiếng nói.

- Tốt lắm! Ngươi trở về đi, đừng để cho người khác nghi ngờ.

-Vâng! Chủ nhân bảo trọng.

Hắc y nhân phóng người bay qua bức tường rồi biến vào bên trong màn đêm yên tĩnh.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #101