Hoàng Tử Kim Cương


Người đăng: sakuraimikie

“Á…a…”
Tôi đang định ra oai thì bị tiếng thét chói tai làm giật mình.
“Tao… tao vừa nhìn thấy An Vũ Phong, chàng chỉ cách tao hai mét… chỉ hai mét
thôi, chàng còn nhìn tao nữa.” Đệ nhất ma bư ở bên lớp bên lại chạy sang lớp
tôi hét ầm cả lên.
“A…” Tất cả lũ con gái ở trong khu vực lớp tôi “gầm” lên như hổ đói.
Làm gì mà ghê thế? An Vũ Phong là tên quái nào? Đối với tôi chỉ có Kim Nguyệt
Dạ với Lý Triết Vũ là đẹp trai nhất thôi.
“An Vũ Phong! Là An Vũ Phong thật sao? Chàng trai đứng thứ hai trong bảng xếp
hạng những chàng trai quyến rũ của British, một trong sáu nhân vật sáng chói
của hội học sinh British, dáng chuẩn hơn cả siêu mẫu, chiều cao một mét tám
mươi, cân nặng bảy mươi kilogram, sao cự giải, nhóm máu A…” Thượng Hội đọc
vanh vánh lí lịch của người có tên An Vũ Phong.
Cái con nhỏ này, bình thường cứ kêu học mãi không thuộc bài thế mà lý lịch của
mấy trai hot thì lại thuộc như lòng bàn tay.
“Nữ sinh toàn thành phố Sant Roland này không ai là không biết đến viên kim
cương lấp lánh như An Vũ Phong cả.” Nói đến đây Ngọc Dĩnh liếc xéo tôi “Dĩ
nhiên, chỉ trừ có chị Miss nhà ta…”
Ghê gớm thế cơ à? Tôi bắt đầu tò mò về cái tên này rồi đấy.
“Nhìn An Vũ Phong thế nào…”
“…”
Cả lũ con gái vây chặt lấy đệ nhất sumo mà hỏi chuyện.
“Hứ…” Một âm điệu lạnh tanh phát ra.
Bối An An, kẻ thù truyền kiếp không kém gì Anna của tôi đang kễnh kiệu khua
tay để lộ vết băng dán trên tay.
“Tiểu thư An An, làm gì mà tay bị thương thế kia.” Đệ nhất sumo lại nói lời
nịnh nọt.
“Có gì đâu, chẳng qua tôi bị ngã ở cổng trường nên An Vũ Phong dán băng cho ấy
mà.” An An kiêu hãnh nói.
“Thật sao?!”
“…”
Đúng là một lũ háo sắc, lúc nào cũng bàn luận xung quanh chuyện đấy.
Rầm… rầm…
Cái gì thế? Tận thế à?
“Bà con ơi! An Vũ Phong kìa.”
“Con đang ở thiên đàng sao?”
“…”
Sao những tiếng la hét này càng ngày cầng gần lớp tôi thế nhỉ.
“Mình có thể vào không?” Một giọng nói êm ả cất lên từ phía cửa lớp tôi khiến
mọi tạp âm lắng xuống, nhanh như chớp tất cả những thứ kĩ thuật số như máy
quay, máy ảnh đều hướng về người phát ra giọng nói đó.
Tôi rất muốn nhìn xem đó là thần thánh phương nào nhưng nhìn thấy đám đông
trước mặt, tôi ngao ngán quay về chỗ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Làm ơn, chỉ cho tôi biết Thái Linh ở đâu được không?” Giọng nói êm ả lại cất
lên.
Đang chìm đắm trong cảnh sắc ngoài cửa sổ nên tôi không để ý thấy có người đã
đến gần bên mình.
“Bạn là Thái Linh nhỉ?” Một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Một khuôn mặt hoàn mĩ hiện ra trước mắt tôi, nụ cười mang đầy ẩn ý, hàng lông
mày rậm và đen nhếch lên có phần ngỗ ngược, ánh mắt sáng ngời như ngôi sao
sáng trong đêm. Nước da trắng hồng, đẹp hơn cả con gái, dáng người dong dỏng
cao, bờ vai rộng, rắn rỏi, đặc biệt là chiếc khuyên kim cương lấp lánh bên tai
trái như tô điểm thêm cho vầng hào quang chói lòa ấy.
“Kim Nguyệt Dạ.” Bất giác tôi nghĩ đến Dạ.
“Không, mình là An Vũ Phong, bạn là Thái Linh đúng không?” Giọng nói vẫn êm
du.
“Không, tôi là Phương Vy Vy.” Tôi trả lời trong vô thức.
“…” An Vũ Phong ngớ người “Thế ai là Thái Linh?” An Vũ Phong đảo mắt khắp lớp.
“Là cô ấy.” Nữ sinh trong lớp đồng loạt chỉ vào tôi.
An Vũ Phong nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Thái Linh…” Thượng Hội vừa gọi vừa ném cuốn sách vào đầu tôi khiến tôi tỉnh
hẳn.
Tôi khẽ xoa cục u trên đầu rồi gật đầu nhìn An Vũ Phong.
“Tôi đúng là Thái Linh.”
“Kim Nguyệt Dạ là bạn trai của cậu à?” An Vũ Phong nhướn mày hỏi.
“Không.” Tôi khẽ lắc đầu, ước gì là thế.
“Thế thì tốt quá, tôi muốn đưa bạn cái này.” An Vũ Phong chìa ra cho một phong
thư màu hồng phấn rất đang yêu, trên phong thư là dòng chữ viết tay “Thái Linh
thân ái”.
“Đây là cái gì?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Thư làm quen.” An Vũ Phong cười như hoa mùa xuân.
Rầm!
Vừa nghe đến, chân tôi đột nhiên trở nên bủn rủn, trượt chân ngã đánh rầm một
cái.
“Ha… ha…”
Những cô nàng lớp tôi che miệng cười khúc khích.
Cái gì mà che miệng chứ, nếu mà không có ‘Hoàng tử kim cương’ của mấy người ở
đây thì các người chả hô hô cười to rồi.
Tôi trong lòng nguyền rủa mấy cô nàng lớp mình.
“Bạn không sao chứ?” An Vũ Phong ánh mắt dịu dàng quan tâm tới tôi, thậm chí
còn chìa tay ra trước mặt tôi “Để mình kéo bạn đứng lên.”
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của An Vũ Phong tôi có chút run rẩy.
Rụt rè đặt tay mình vào lòng bàn tay của An Vũ Phong.
Tay cậu ấy thật ấm áp, tối cảm thấy hai má của mình đã nóng ran, theo đà của
An Vũ Phong đứng lên.
“Bạn có sao không? Có muốn mình đưa đến phòng y tế không?” An Vũ Phong dùng
đôi mắt sáng ngời nhìn tôi.
“Không… không sao.” Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Cái này… bạn còn chưa nhận.” An Vũ Phong chìa bức thư làm quen màu hồng của
cậu ấy ra.
Tôi ngây ngốc nhìn lá thư trong tay An Vũ Phong một lúc.
Mọi chuyện có thể tuyệt đẹp như thế không?
Nếu tôi là Phương Vy Vy thì chắc chắn tôi sẽ hai mắt sáng ngời ôm lấy cổ cậu
bạn kim cương này nhưng…
Tôi hiện tại là Thái Linh, bà chúa xui xẻo của thế giới này.
“Bạn xác nhận người bạn cần tìm là tôi.”
“Là bạn.” An Vũ Phong gật đầu đậy kiên quyết.
“Tôi là Thái Linh.” Tôi bất đắc dĩ chỉ chỉ vào mặt mình.
“Tôi có viết tên bạn trên thư của mình mà.” An Vũ Phong lại một lần nữa nở một
nụ cười thật quyến rũ.
Tôi thất thần cầm lấy phong thư của An Vũ Phong.
“Um ba la ba la bùm.” An Vũ Phong đột nhiên lẩm nhẩm thần chú, một bông hoa
hồng tím xinh đẹp hiện ra trên tay An Vũ Phong “Bông hoa xinh đẹp này rất hợp
với bạn.”
An Vũ Phong đặt bông hoa hồm tím vào tay tôi.
“Mình có việc phải đi trước, mong bạn đọc thư của mình sớm, bye.” An Vũ Phong
vẫy vẫy tay rồi quay lưng bỏ đi.
Một phút…
Hai phút…
“A a a…”
Đến năm phút sau tất lớp tôi mới thanh tỉnh sau khi bị ‘Hoàng tử kim cương’
hớp hồn.


Hoán đổi - Chương #6