Iii: Hạ Phàm (1)


Người đăng: Marg

٭٭٭

Cộc cộc cộc.

"Tiểu thư?"

Cộc cộc cộc, Bạch Xà nàng ta đã đứng gọi ở cửa nửa canh giờ rồi, thượng thần
nhà nàng ta quả thực rất thích ngủ nướng a.

Tự nhiên nàng ta lại cảm thấy rất khổ tâm, tại sao một Bạch gia rộng lớn thế
này lại không có lấy một nha hoàn, chỉ có mỗi hai con tiểu Xà, không lẽ đống
vàng bạc châu báu ở trong kho là để muối cà hết sao.

Với cả công việc của nàng là canh cửa mà giờ đây từ nấu nướng quét dọn đều
giao cho nàng, việc của nha hoàn cũng do nàng quản, làm nhiều việc như vậy mà
đến nửa hạt chân châu nàng cũng không được nhận.

Khắp cả Hồng Hoang này, ai cho nàng lương thiện a...

Rầm.

Hắc Xà nãy giờ đứng sau Bạch Xà mất hết kiên nhẫn, hắn giơ chân đạp nát cánh
cửa. Vốn dĩ hắn không cần phải ở đây.

Ban đầu là Bạch Ngôn kêu Bạch Xà tới gọi muội muội bảo bối Bạch Băng dậy,
nhưng quá nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy ai quay lại, hắn liền bị kêu tới trợ
giúp.

Qủa thực đánh thức thượng thần nhà hắn kịch tính như đánh trận, rất hao tâm
tổn trí, còn khó hơn lên trời.

Nghe tiếng động mạnh, Bạch Băng cuối cùng cũng tỉnh ngủ, nàng ngồi dậy dụi dụi
mắt, cảm thấy hình như hôm nay nàng thức dậy sớm hơn mọi khi. Nhìn mấy mảnh
vụn dưới đất, nàng liếc nhìn về phía cửa hỏi

"Chuyện gì vậy, cửa phòng ta làm sao lại nát hết rồi?"

Hắc Xà vốn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, chỉ đợi nàng hỏi câu này để hoàn thành
vai diễn của hắn. Chắp tay cúi đầu, hắn nói

"Sáng hôm nay Bạch Ngôn thượng thần nói với ta cánh cửa ở phòng của người cũng
quá cũ rồi, chính vì vậy thượng thần là lo do cửa cũ quá mà người ngủ không
ngon, nên hôm nay kêu ta đến thay cái mới. Mong người tỉnh dậy ra ngoài để ta
làm việc."

"Cửa cũ? Chẳng phải hôm qua vì cửa dính sương mà Bạch Ngôn hắn vừa dỡ đi sao?"

Bạch Xà nãy giờ trốn sau điện, thấy Hắc Xà rơi vào thế bí, nàng ta liền nhanh
chóng đi ra, cúi người nói

"Đại thiếu gia sai ta đi qua xem tiểu thư, nếu người đã tỉnh rồi thỉnh người
thay y phục đến chính điện dùng bữa sáng."

"Ồ được." Bạch Băng nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc có lẽ vẫn chưa hoạt động khiến
nàng không nghĩ được nhiều, chỉ nghe sao biết vậy. Nàng loạng choạng, mắt nhắm
mắt mở đứng lên thấy một chiếc áo mỏng khoác lên người rồi đi ra ngoài.

Bạch Xà rất biết ý, ngỏ lời hỏi

"Tiểu thư, người là muốn đi đâu trước."

"Đến ôn tuyền đi."

Nghe nàng nói, Bạch Xà liền lễ phép đi theo sau, nhường nàng đi trước.

Bạch Băng luôn có thói quen ngủ dậy sẽ đi tắm, dù biết vậy lần nào Bạch Xà
cũng hỏi, dần dần liền trở thành thói quen.

Ôn tuyền của Bạch gia phải nói không thua kém gì ôn tuyền của Thiên giới. Là
chính bởi thói quen thích tắm của con gái mà năm xưa Bạch Hiển đã chặt dòng
nước suối nơi ôn tuyền của Thiên Quân thành ba mà đem về nhà hai phần, tự tay
thiết kế ôn tuyền cho con gái ngài. Qủa thực phải nói người cha này hết sức
cưng chiều con đi.

Khói ôn tuyền bốc lên nghi ngút che đi tầm mắt làm Bạch Băng mơ màng, nàng ngủ
thiếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ nàng như còn nghe thấy Bạch Xà khóc lóc than vãn điều gì đó, lại có
tiếng Hắc Xà nói gì đó, sau đó là tiếng loảng xoảng như đồ bị vỡ. Khi nàng
tỉnh dậy thì một cây trụ ở ôn tuyền không hiểu sao lại bị đổ, nghe Hắc Xà bảo,
là do Bạch Ngôn cảm thấy cây trụ được đặt không hợp phong thủy nên phải di rời
đi chỗ khác.

Nàng nghe thấy liền lập tức tỉnh ngủ, Bạch Ngôn mà cũng xem phong thủy gì đó
ư, quả thật ở gần tên Nguyệt Hạ đó đầu óc cũng không được bình thường rồi, mà
chuyện này truyền ra khéo lại thành cổ tích dân gian, trang vàng sử sách cũng
nên.

Nàng suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cảm thấy có khi cần phải tìm đại phu đến xem
bệnh, biết đâu nàng cũng bị lây bệnh từ hai người bọn họ.

Đưa Bạch Băng đến được chính điện, Hắc Xà, Bạch Xà thở phào nhẹ nhõm, cuối
cùng hai người họ cũng được thoải mái mà đi canh cửa, ngay lúc này, đối với
bọn họ mà nói canh cửa có lẽ chính là việc làm tuyệt nhất không gì sánh bằng.
Hẳn là trước kia Bạch Ngôn thượng thần nhà họ cũng rất khổ sở, khổ quá mới
phải đùn đẩy qua cho họ.

Vừa bước vào chính điện, Bạch Băng bỗng chân tay run rẩy, nàng như không thể
trụ vững mà sắp sửa ngã khụy xuống, hai tay phải tỳ vào thành cửa mới có thể
xem như tạm ổn.

Trên chiếc ghế tựa yêu thích Bạch Ngôn, hắn đang rất ung dung ngồi đọc sách,
Mộ Nguyệt ngồi trên đùi hắn, đầu dựa vào ngực hắn, vẻ mặt đang còn ngái ngủ.
Điều khiến nàng để ý là hôm nay Mộ Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo, không những
thế còn rất xuềnh xoàng, vạt áo bị hở hơn nữa, lộ bờ vai và cánh tay trắng
hồng hào, trên cổ hắn còn có một vết đỏ đỏ nhìn qua như côn trùng cắn. Bạch
Ngôn cũng mặc không nhiều hơn là bao, chỉ khác ở chỗ hắn có thêm chiếc áo lông
khoác bên ngoài. Đây quả thực quá là lộ liễu rồi. Nàng biết tình cảm giữa Bạch
Ngôn và Mộ Nguyệt rất tốt, tốt đến mức không biết từ lúc nào hai người họ đã
thành đoạn tụ mà cuốn lấy nhau. Nhưng công khai quá mức thế này, quả thực
không thể không có ý kiến.

Thấy nàng còn đứng ngơ người, ra vẻ khổ sở ở cửa, Bạch Ngôn nhẹ nhàng đặt Mộ
Nguyệt xuống ghế, cởi áo choàng đắp lên người hắn, đi đến chỗ bàn ăn, vẫy tay
gọi nàng

"Lại đây ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Mặt còn chưa hết vẻ ngơ ngác không kém phần tò mò, Bạch Băng đi về phía chiếc
bàn, lấy ghế ngồi xuống, nàng hất hàm về phía Mộ Nguyệt hỏi

"Tối qua hắn ở lại đây?"

"Ừm." Bạch Ngôn lựa thức ăn gắp vào bát nàng, trả lời cho qua. Nhưng nàng lại
hỏi

"Sao hắn có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, không phải bình thường Hồng Ti cung làm việc
từ rất sớm sao, với cả bên điện của huynh có côn trùng?"

"Tối qua bọn ta có ít việc phải làm, chắc Mộ Nguyệt mệt quá còn chưa tỉnh
được, cứ để hắn ngủ, chúng ta ăn trước đi, ăn xong ta có việc muốn nói."

Bạch Băng vốn không có tính hỏi nhiều phiền phức, nàng nghe đến đâu thì xem
như biết đến đó, nghe Bạch Ngôn nói vậy nàng cũng không muốn hỏi, chỉ muốn
chuyên tâm mà ăn cơm.

Với cả linh tính của nàng luôn mách bảo rằng chuyện của hai người bọn họ, nàng
biết càng ít càng tốt, không nên am hiểu chuyên sâu.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, rất nhanh nàng đã xong bữa. Ăn xong nàng
liền kêu Bạch Xà vào dọn dẹp, mặc cho Bạch Ngôn còn ngồi nhâm nhi đảo đi đảo
lại mấy miếng thịt. Hôm nay cơm không nấu theo khẩu vị của nàng, nàng ăn không
vừa miệng, đương nhiên dẫn đến tâm tình cũng không tốt. Mà cơm không hợp khẩu
vị nàng, chắc chắn có liên quan tới tên Mộ Nguyệt đang ngủ như chết kia.

Thấy nàng đứng dậy, đồ ăn cũng đã bị dọn hết, Bạch Ngôn càu nhàu

"Muội cũng thật là, ta còn chưa ăn xong làm sao đã dọn dẹp rồi."

"Ăn không hợp khẩu vị." Bạch Băng đi lại ghế của nàng, rót một cốc trà ngồi
xuống từ từ uống. Nàng hôm nay là không có hứng thú, nếu không nhất định không
bỏ qua cho Bạch Ngôn, lại dám vì Mộ Nguyệt mà tùy tiện nấu đồ ăn, thật quá khó
chịu đi.

Đang còn mãi nheo mày nhăn trán, nàng chợt nhớ ra lời khi nãy Bạch Ngôn nói,
liền hỏi

"Huynh có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh để ta về ngủ trưa."

"Muội cũng không còn bé nữa sao lúc nào cũng chỉ biết ngủ, ta kêu người đi gọi
muội từ sớm mà đến trưa mới thấy mặt, chỉ biết ăn rồi ngủ. Ta có phải sắp được
gặp Thần Lợn rồi không."

Nàng đưa mắt nhìn Bạch Ngôn đầy vẻ khó chịu, hắn là lại muốn ăn đòn rồi. Thấy
nàng nhìn hắn liền cười cười nói

"Ta chuẩn bị đến Liên Sơn một chuyến."

"Liên Sơn? Là lãnh thổ của Hồ tộc không phải sao, huynh đến đó làm gì?"

"Ta đến Liên Sơn làm một số chuyện, tiện thể gặp vài người. Nghe nói ở Liên
Sơn xuất hiện dị cảnh, bên trong còn là băng tuyết bao đầy, nghe thôi đã có
hứng thú. Với cả ở Hồ tộc có một số người không gặp cũng không được, trốn
tránh mãi chi bằng chọn thời cơ mà lộ diện. Lần này ta đi chắc khoảng một hai
tháng mới quay lại, muội nhớ ở nhà trông nhà, đừng đi lung tung nghịch loạn,
chờ ta quay về sẽ có quà cho muội."


Hoa Vũ - Chương #6