Người đăng: Marg
Tính ra thì bà ta cũng đã mấy chục vạn tuổi rồi, mà năm nào bà ta tổ chức thọ
yến đều gửi thiệp mời, nhưng mười lần gửi đến cả mười lần đều bị nàng từ chối.
Đã vậy bà ta còn có thể mặt dày cứ hai trăm năm gửi thiệp mời đến dự hội Bàn
Đào. Chính vì sự phiền phức của bà ta khiến nàng rất khó chịu, có lần sứ giả
do Thiên Hậu phái đến mời dự tiệc đã bị nàng ném từ cửa Bạch gia về đến cửa
cung Thiên Hậu, nhưng dường như bà ta không để tâm lắm.
Lần này thọ yến còn phái cả con trai bà ta xuống mời. Hừ, cứ nghĩ rằng nàng
với con trai bà ta có giao tình tốt đi. Nhưng nàng đã không muốn đi, kẻ nào
dám ép buộc.
Bạch Ngôn bên cạnh nghe nàng nói cũng gật gù bồi thêm một câu "Đúng vậy, trước
nay chúng ta đều không tham dự yến tiệc. Huống chi đó là thọ yến của Thiên Hậu
không phải thọ yến của ."
Mặc Lâm hắn chỉ biết tròn mắt nhìn hai huynh muội họ Bạch diễn kịch, diễn rất
tốt, rất đạt, khiến hắn không khỏi cạn lời.
Hắn biết rõ Thiên Hậu tổ chức bao nhiêu yến tiệc, từ khi có hai huynh muội bọn
họ thì nhận lại bấy nhiêu lời từ chối. Đến hắn cũng không hiểu vì sao cứ phải
mời hai huynh muội họ, mỗi lần mời đền khiến Thiên Hậu mất hết mặt mũi, vậy mà
bao lần vẫn muốn mời. Lần này lại còn ép hắn xuống tự mình đi mời, hắn dù gì
cũng đường đường chính chính là Chân Hoàng Quân, là Thái Tử Thiên giới lại bị
bắt xuống chịu nhục, thật khó chấp nhận đi.
Mặc Lâm hắn quen Bạch Băng từ khi nàng ta mới ba trăm tuổi, lần đó hắn được
Thiên Quân đem đi dạo chơi thủy cung, không ngờ lại gặp một con tiểu nha đầu
không biết phép tắc dám xông vào phá nát tứ trụ lại còn cắt mất tròm râu của
Đông Hải Long Vương. Ấy vậy mà cả Đông Hải Long Vương và Thiên Quân đều mắt
nhắm mắt mở cho qua, khiến hắn rất tò mò, hắn đi tìm hiểu mới biết nàng là tứ
tiểu thư của Bạch Gia tên là Bạch Băng.
Hắn cũng không nhớ rõ mình đã bỏ ra bao công sức tiền của, cả bảo bối quý giá
mới kết bạn được với nàng, nghĩ đến giờ hắn lại muốn ứa nước mắt.
Quen nhau lâu như vậy nên hắn biết rõ tính tình của nàng trước nay ngang
ngược, lạnh lùng, không xem ai ra gì, nàng chỉ làm những gì nàng thích, việc
nàng không thích đến Thiên Quân cũng không ép nổi.
Nhưng mà cũng phải thôi, Bạch Băng nàng năm nay mới mười ba vạn tuổi, bé hơn
hắn những hai vạn tuổi mà đã được lên làm Tam Thần lừng lẫy. Nói ra thật xấu
hổ, hắn đường đường là Thái Tử Thiên giới mà năm ba nghìn hai trăm tuổi mới có
thể phi thăng thượng thần, thực ra cũng là một nhân tài nhưng so ra với nàng,
hắn cũng còn quá kém cỏi rồi.
Còn nói đến ca ca của nàng, tên Bạch Ngôn đó, thực sự thì có cho mười lá gan
cũng không ai dám đụng đến một sợi lông của hắn. Nói đến Bạch Băng bảy trăm
tuổi diệt Lục Xà nghe thôi đã khiến người ta kính nể ghê sợ. Lại nói đến Bạch
Ngôn, năm bảy trăm mười hai tuổi hắn đã thăng làm thượng thần, sống bao lâu
này, chưa một ai dám đụng đến hắn, trừ muội muội hắn. Hai huynh muội nhà họ
Bạch phải nói nhàn rỗi quá làm phát sinh nhiều ý tưởng đặc biệt, cứ thi thoảng
lại đánh nhau một trận, phá nhà phá cửa chơi cho đỡ buồn.
Bạch gia là một gia tộc có gia thế hết sức uy phong, là đệ nhất gia tộc của
Cửu Trùng Thiên, Phượng tộc cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi. Bạch Hiển tức cha
của Bạch Băng, ông ta trước kia từng là một thượng thần mà ai ai nghe cũng
phải nể sợ, ngay đến Thiên Quân cũng từng phải nể mặt, lấy lòng ông ta, nếu
như năm xưa không phải Bạch Hiển lên tiếng để Thiên Quân lên ngôi thì có lẽ
người làm Thiên Quân bây giờ chính là ông ta rồi.
Từ thời thượng cổ, có một vị tiên tử đẹp khôn sánh, nàng tên Tinh Nhã, chính
là Hoa Thần. Nghe nói một lần Bạch Hiển đi Thiên sơn gặp nàng đang bị một con
hắc điểu tấn công, ngài liền ra tay giúp đỡ, vì nàng bị thương nên ngài lại
giúp nàng trị thương. Hai người sống với nhau lâu dần nảy sinh tình cảm lúc
nào không ai hay. Vì tình yêu của hai người mà nàng và Bạch Hiển từng được ca
tụng là đôi phu thê danh tiếng nhất Hồng Hoang.
Nhà họ Bạch con cái sinh ra ai cũng là tiên thai, không những thế còn thông
minh lanh lợi hơn người. Con trưởng là Băng Thần Bạch Ngôn là vị thần ưu nhã
nhất Thiên giới, Độc Thần và Dược thần là hai tỷ đệ song sinh hai vị này hành
tung cực kì quái dị, tính khí lạ lùng không mấy ai gặp được, con út chính là
Băng Hoa Thần Bạch Băng vị nữ thần tùy tính nhất Thiên giới. Nói thế nhưng
cũng chỉ dám nói trong lòng, không ai dám mở miệng mà nói nàng ta tùy tính,
khó bảo.
Truyền thuyết thần tộc kể rằng, Bạch gia được đặt ở nơi tiên khí hội tụ dày
đặc nhất, là nơi phong thủy, cảnh đẹp không thiếu, có một không hai. Mấy vạn
năm về trước, sau khi Băng Hoa Thần được tròn một vạn một trăm tuổi, phu thê
Bạch Hiển liền thoái ẩn, không có bất cứ vị thần tiên nào gặp được. Hơn hết
được biết trong khoảng thời gian đó, Băng Hoa Thần đã mắc một căn bệnh, ngủ
suốt ba mươi năm mới tỉnh lại. Đương nhiên là tin tức này cũng đã bị phong
tỏa, không một ai dám nhắc đến.
Bạch Gia trước giờ đều không màng thế sự, luôn sống một cuộc sống vô ưu vô tư,
tự do tự tại, thích như nào thì làm như vậy. Chính vì vậy mà mời được nhà họ
Bạch dự tiệc là phúc phần mà ai ai cũng ao ước, thèm muốn, nhưng mời nhà họ
Bạch dự tiệc cũng là việc khó không kể siết. Mỗi lần tổ chức yến hội, Thiên
Hậu đều ngỏ lời mời đến, nhưng lần nào cũng vậy, nhà họ Bạch vẫn là cái tên hư
truyền, ít ai gặp được.
Mặc Lâm hắn rất thích Bạch Băng, thương yêu nàng như muội muội của mình. Nhưng
thực ra trước kia, cũng có một khoảng thời gian hắn động lòng với nàng. Đó là
khi hắn một vạn tuổi, khi ấy hắn đã tự nhủ rằng nàng là người hắn yêu nhất,
sau này nhất định hắn sẽ làm nàng phải gả cho hắn. Nhưng dần dần quen với
nàng, hắn mới nhận ra, trên người nàng luôn có một bức tường lạnh lẽo đẹp đẽ
ngăn cách nàng với mọi người bên ngoài, cố gắng đến gần nàng, đi xuyên qua bức
tường chắn ấy, nó sẽ xuất hiện những mũi gai nhọn đâm vào người đau điếng, nó
như bảo vệ không để một ai tiếp xúc, thương tổn nàng.
Nữ tử khắp Hồng Hoang, ai ai cũng biết động lòng, chỉ nàng không biết. Nàng
xinh đẹp chỉ có thể ngắm, để ca tụng, tuyệt đối không thể yêu.
Sau một hồi suy nghĩ dài dòng, tìm cách đối phó với hai huynh muội bọn họ,
cuối cùng Mặc Lâm cũng lên tiếng
"Hai người các ngươi có thể nể mặt bọn ta một chút không?"
"Không." Bạch Băng lên tiếng chặn đứng họng của Mặc Lâm khiến hắn chỉ biết
cười, cười đến khi mặt mày cứng đờ lại như tảng đá.
Bạch Ngôn nhìn khuân mặt của Mặc Lâm liền cảm thấy rất thú vị, hắn nói thêm
như muốn bồi câu nói của muội muội hắn
"Nể mặt là món gì, có ngon không
"Hahaha." Mặc Lâm hắn không biết phải đối đáp với hai người trước mặt thế nào,
quả thực hai người họ không chỉ tu vi cao mà trình độ làm nhục người khác cũng
quá cao rồi. Bây giờ hắn mới biết trước đây những sứ giả của mẫu hậu nhà hắn
đã phải chịu khổ đến mức nào. Tuyệt nhiên hắn liền chỉ biết cười, cười và cười
mà thôi.
Bạch Băng nhâm nhi chén trà nhìn Mặc Lâm, Bạch Ngôn thong thả lấy một cuốn
sách trong tay áo ra ngồi đọc. Thời gian trôi qua hết một nén hương, cả ba
người vẫn cứ lặng lẽ làm việc của mình, huynh muội họ Bạch vẫn xem như không
có gì, chỉ có Mặc Lâm hắn đang khổ sở vò đầu bứt tai nghĩ cách mời bọn họ đi
dự tiệc. Không khí cứ thế mà trở nên áp bức vô đối với hắn.
Bỗng nhiên, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào điện, hắn chuẩn bị đến nơi thì
đột nhiên đập mặt vào một bức tường phía trước, là kết giới mà Bạch Băng nàng
tạo ra, ngăn không cho hắn vào. Thấy hắn bị cản lại, nàng lên tiếng
"Hắc Xà, Bạch Xà."
Nghe tiếng gọi, Hắc Bạch song xà lập tức chạy vào, nàng lại nói
"Lôi hắn ra ngoài cho ta."
"Khoan đã." Bạch Ngôn lên tiếng, cho Hắc Xà Bạch Xà lui ra. Vừa nói dứt câu,
hắn ăn ngay một ánh mắt đầy sát khí vào người. Hắn nhìn Bạch Băng cười, bảo
nàng
"Để Mộ Nguyệt vào đi."
Ngay lúc này mà hắn lại chạy đến đây hẳn không có việc gì tốt đẹp, phần lớn là
biết chuyện yến hội đến khuyên hai huynh muội nàng đi. Đương nhiên nàng không
thể để hắn vào. Nhưng Bạch Ngôn lại đặc biệt coi trọng hắn, với cả hắn đến
không chừng còn có tin tức hay, thôi thì nàng sẽ nhường hắn một lần vậy, xem
như nể mặt Bạch Ngôn đi. Nàng liếc mắt lườm Mộ Nguyệt, kết giới cũng theo đó
biến mất.
Kết giới vừa biến mất, Mộ Nguyệt liền cười tươi roi rói lao thằng đến bên
nàng, tìm một chỗ ngồi giữa nàng và Bạch Ngôn. Vừa ngồi xuống hắn liền ôm lấy
tay áo nàng, tỏ vẻ ủy khuất nói
"Tại sao a...tiểu tổ tông không tiếp ta có phải ngươi là chán ghét ta rồi
không...a..thật là làm người ta đau lòng mà!"