Người đăng: Marg
Từ thuở Hồng Hoang, Thiên Địa được chia thành ba giới, Thiên giới, Ma giới,
Phàm giới tách biệt. Thiên giới được xem là nơi cao quý nhất, đặt ở Cửu Trùng
Thiên.
Thần tiên trên thiên giới được chia theo ba bậc. Bậc cao nhất đó là Thần. Thần
là những tiên thai, sinh ra đã có thể trở thành thần tiên, không cần tu luyện
khổ cực, nhưng cũng cần phải chịu thiên kiếp mới có thể đạt được cấp bậc cao
hơn. Thần có thể thọ ngang trời đất, có dung mạo tuyệt trần, trí tuệ phi phàm,
linh lực vượt trội. Là loài cao quý bậc nhất, không gì sánh bằng.
Thứ hai là tiên, tiên không giống thần, muốn có được pháp lực, tu vi cao cường
cần phải tu luyện cực khổ, phải chịu được ba lần thiên kiếp mới có thể thành
chính quả. Nếu không chịu được thiên kiếp, đồng nghĩa với việc hồn phi phách
tán mãi mãi không thể đầu thai.
Bậc thấp nhất của Thiên giới đó là bán tiên. Họ là những người phàm tu tiên mà
thành, cũng chính vì người phàm linh lực yếu kém lại thêm lòng tham vô lượng
nên để tu thành bán tiên cũng mất mấy trăm năm, có thể đến mấy nghìn năm mới
thành. Vì là bán tiên, nên hầu hết tuổi thọ chỉ được tầm hai đến ba vạn năm là
sẽ biến mất, không đáng nhắc đến.
Ma giới được xem là vùng đất tượng trưng cho sự chết chóc, nơi của yêu ma quỷ
quái, nhưng chưa hẳn vậy. Thiên Địa phân chia, Ma giới không chịu quyền quản
lý của Thiên giới, cũng không phải vì yếu kém hơn mà xếp thứ hai. Nhưng không
lý nào mà ma lại có thể xếp trước tiên được, điều này khiến cho Thiên Tiên Địa
Mẫu hết sức đau đầu, qua bao nhiêu quyết định, lập ra Ma giới buộc phải xếp
thứ hai. Ma cũng chia thành ba bậc, Thần, Ma yêu và Qủy. Nói là Thần nhưng
khắp cả Ma giới từ trước đến nay cũng chỉ có quy nhất một vị Thần, chính là Ma
Vương đời thứ ba.
Nghe nói vị Ma Vương này chính là con trai của Thiên Quân cùng Hải Ngạn công
chúa, con gái của Ma Vương tiền nghiệm sinh ra. Nhưng vì Thiên Hậu khi ấy còn
trẻ, sốc nổi bồng bột, lại nảy sinh lòng ghen ghét quá độ trước sự sủng ái mà
Thiên Quân giành cho Hải Ngạn công chúa, năm lần bảy lượt lập kế hãm hãi nàng
ta, nhưng không thành. Thiên Quân sợ Thiên Hậu làm tổn thương đến nữ nhân của
mình, ngài liền đem Hải Ngạn công chúa đến một nơi không ai biết, khi ấy nàng
đang mang thai. Một nghìn năm sau, Thiên Quân đưa Hải Ngạn công chúa cùng con
trai của nàng trở lại. Thiên Hậu bấy giờ nổi cơn thịnh nộ, nàng ta chưa sinh
được con mà Hải Ngạn công chúa kia lại có một đứa con lớn như vậy, linh tính
lấn át, nhân lúc Thiên Quân đưa con trai Hải Ngạn công chúa đi bái sư học đạo,
Thiên Hậu cho Thiên Binh Thiên Tướng đánh xuống Ma giới, giết hại Ma Vương.
Hải Ngạn công chúa nghe tin Thiên Hậu đánh Ma giới liền vội vàng trở về nhà,
thì đúng lúc đó nàng cũng bị Thiên Hậu hạ độc mà chết.
Khi Thiên Quân trở về biết tin hết sức phẫn nộ, ngài hạ lệnh giam Thiên Hậu
vào đại lao, đồng thời phong tỏa tin tức không cho hài tử của Hải Ngạn biết.
Nhưng tất cả cũng đã quá muộn, không lâu sau khi Thiên Quân trở về, con trai
Hải Ngạn cũng quay lại, biết tin mẫu thân cùng gia gia bị sát hại, hắn lao
thẳng đến đại lao giết Thiên Hậu.
Hôm ấy, một hài tử chừng hai vạn tuổi tay cầm một thanh kiếm, một mình xông
vào đại lao Thiên giới, hắn đi đến đâu người chết đến đó, không ai có thể cản
nổi. Thiên Quân biết tin vội vàng đến ngăn cản, nhưng khi ngài đến nơi, con
trai Hải Ngạn đã tự tay đâm Thiên Hậu một nhát, thanh kiếm của hắn cũng đã hút
đi hai phách của Thiên Hậu. Thấy Thiên Quân đến hắn liền rút kiếm bỏ đi.
Thiên Hậu vốn là con gái của Phượng tộc, thế lực của Phượng tộc cũng không hề
nhỏ, Thiên Quân muốn xem như không cũng không được. Nhưng ngài rất đậm tình
với Hải Ngạn, giờ nàng đã chết, cốt nhục của ngài và nàng lẽ ra ngài phải bảo
vệ nó thật tốt. Không còn cách nào khác, Thiên Quân hạ lệnh hủy bỏ tước vị của
con trai Hải Ngạn bấy giờ là Thái Tử, giáng hắn ta xuống làm Ma Vương quản lý
Ma giới. Nhìn qua có vẻ là giáng chức chịu thiệt, nhưng thực ra đó là cách tốt
nhất mà Thiên Quân dùng để bảo vệ con trai của mình, cách tốt nhất để nó không
phải chịu thiệt thòi. Từ đó cốt nhục của Hải Ngạn công chúa cùng Thiên Quân
trở thành Ma Vương đời thứ ba, câu chuyện này cũng bị cấm trong Tam giới,
không ai được nhắc đến.
Thiên Hậu bị mất hai phách, Thiên Quân cho nàng ta đến Bồng Lai tĩnh dưỡng. Ba
nghìn năm sau Thiên Hậu mới hồi phục trở về, trải qua quãng thời gian dài tu
tâm dưỡng tính, nàng ta như cũng đã thay đổi không ít, tính tình ôn hòa cần
thận, hành vi chừng mực, xứng đáng cho bậc mẫu nghi. Biết rằng trước đây mình
đã sai, Thiên Hậu luôn tìm cách tạ lỗi với Ma Vương nhưng tất cả đều bị từ
chối.
Ma yêu trong Ma giới là những kẻ dưới trướng, làm việc cho Ma Vương, cũng có
thể coi như các thần tướng thiên thiên giới. Qủy, phàm là những kẻ khi ở phàm
gian làm những truyện ác, hay vì chấp niệm quá sâu chết đi không tiêu tán sẽ
trở thành Ma, Qủy đi hại người.
Phàm giới là tầng thấp nhất của Tam giới, phàm nhân là những kẻ yếu hèn nhất
vì lúc nào chúng cũng chỉ chất đầy tham sân si, ai ai cũng giống nhau, không
có gì nổi trội. Chính bởi sự yếu đuối thấp hèn ấy mà chúng luôn bị Ma giới tấn
công, vì điều đó mà Thiên Quân rất phiền não, phải lệnh cho các vị tiên nhân
xuống trần bảo vệ phù hộ cho người phàm.
Trong Tam giới, còn một khái niệm nữa, đó là Tuệ Linh Tam Thần. Tuệ Linh Tam
Thần là ba vị thần tối cao của Thần tộc, là ba người giỏi nhất. Thần tộc có
Phật và Thần. Phật tổ là người cai quản Phật, Tuệ Linh Tam Thần cai quản Thần.
Có người nói Thần không bằng Phật, vì Phật tổ Như Lai một mình có thể cai quản
Phật, nhưng quản Thần liền có hẳn ba vị. Nhưng phải không khi dưới trướng Phật
tổ còn có mười tám vị La Hán cùng các vị Quan Âm bồ tát khác.
Ba vị thần cao cao tại thượng của Thần tộc đó là Băng Thần, một vị nam thần
tuyệt sắc. Vị thứ hai là Băng Hoa Thần, đây là một vị nữ thần hết sức bí ẩn,
ngay cả Thiên Quân cũng chỉ mới gặp nàng ta một lần, còn về dung mạo của nàng
ta, không một ai dám đoán bừa. Vị thứ ba chính là Ma Vương hiện tại đang cai
quản Ma giới. Hắn chính là Hắc Diệm Thần, một vị thần hành tung bí ẩn, lãnh
khốc vô tình.
Không cần nói cũng biết ba vị thần kia cao thượng đến cỡ nào, họ đều là những
vị chỉ cần cái búng tay nhẹ là có thể lay chuyển trời đất. Bất kể thần phật
hay yêu ma, ai cũng mong muốn có được phúc phận, một lần được gặp mặt, không
bõ công tu hành cực nhọc mấy nghìn năm.