Người đăng: phuongdz
Ta không thấy được tâm hồn lạc lõng của người.
Cũng chẳng thể nào đoán được màu sắc trong mắt người.
Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài, tình yêu cũng khó lường như số phận.
Rốt cuộc trái tim người bị điều gì mê hoặc?
…
Nằm trên nền tuyết, bàn tay vô thức lùa vào trong áo, Kỉ Xương chợt giật mình
kinh hoảng, không có? Chẳng lẽ hắn làm rơi nó? Khỉ thật!
Nghiến tuyết trong lòng bàn tay, Kỉ Xương bật dậy, vội xoay người lại chạy
ngược hướng đi vừa nãy. Băng nhân đó rất quan trọng, không thể mất được!
Tuyết rơi ngày càng dày, Kỉ Xương lại thấy lòng như lửa đốt, mồ hôi lạnh chảy
ra trên trán rồi nhanh chóng rồi nhanh chóng đóng băng, không còn kiên nhẫn
lùng sục khắp nơi. Nỗi sợ hãi vô hình như nuốt trọn lấy hắn. Lần đầu tiên, Kỉ
Xương biết sợ mất một thứ là như thế nào. Nếu như không nhanh chóng tìm thấy,
nó sẽ bị vùi sâu dưới lớp tuyết lạnh lẽo kia mất.
Kỉ Xương giẫm đi giẫm lại một khoảng tuyết, trong đầu không có ý niệm nào khác
là tìm ra băng nhân đó, bất cứ giá nào cũng phải tìm lại…
Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, lớp tuyết bên trên lún xuống, Kỉ Xương cảm thấy
cơ thể đang rơi tự do xuống một hố sâu không đáy.
Hạc Nhi…
Đan Hạc nhìn dấu chân trên tuyết, hít sâu một hơi, nàng lại trở về chỗ cũ. Bão
tuyết càng ngày càng mạnh, không biết sư phụ có…
Che miệng ho hai tiếng, Đan Hạc cảm thấy từng khối cơ trên người nàng đang dần
đông cứng lại. Hàng canh giờ đi dưới trời tuyết, chân khí trong người Đan Hạc
sớm đã suy kiệt, chỉ có thể cố gắng lúc nào hay lúc ấy. Thân nhiệt bắt đầu
giảm xuống, Đan Hạc đưa đôi tay lạnh cóng kéo chiếc áo khoác bên ngoài kín hơn
một chút, tiếp tục kiên trì tiến sâu vào trong rừng.
“Bão tuyết sẽ mạnh hơn gấp bội. Chân khí của ngươi sẽ cạn kiệt trước khi tìm
thấy hắn, tại sao phải cố chấp như vậy? Chờ đến sáng mai vào rừng nhặt xác hắn
là được rồi.”
Đan Hạc vô cùng lo lắng, trước đây không phải Kỉ Xương chưa từng trốn đi chơi
cả ngày thế này, mà thậm chí còn vài ngày mới về tới Vân Cung, nhưng khi đó Kỉ
Xương còn có Bạch Hổ làm bạn phần nào khiến Đan Hạc yên lòng nhưng tuyết rơi
dày thế này, đến Bạch Hổ cũng phải lẩn sâu vào trong hang, sư phụ…
…
Một bóng người khoanh tay đứng trong tuyết trước cửa Vô Vọng điện nhìn về phía
bóng tối thăm thẳm, góc áo xanh nhạt lay động không ngớt, mi tâm nhíu chặt,
ánh mắt trong như nước bắt đầu dậy sóng, tối sầm lại, móng tay bấm chặt vào da
thịt. Nữ nhân ngu ngốc!
Không thể chỉ đứng nhìn được nữa.
…
Dường như có người đang gọi hắn, là tỷ sao Hạc Nhi?
Không phải, đó đâu phải ta, kẻ đó là sư phụ trong lòng tỷ, còn ta vĩnh viễn
chỉ là một bóng ma thay thế, phải không, Hạc Nhi?
Trước mắt hắn là hai bóng người một cao một thấp, màu xám bạc mờ ảo trong bóng
trúc, một dáng người nhỏ bé mặc y phục trắng làm nổi bật mái tóc đỏ như một
ngọn lửa trong gió đang níu lấy vạy áo kẻ kia.
Hạc Nhi?
Kỉ Xương chạy tới, vươn tay ra muốn giữ lấy thứ đằng trước, kết quả lại xuyên
qua bóng người màu trắng, giống như đó chỉ là một vầng sáng vĩnh viễn không
thể chạm tới được. Cả hai cùng quay đầu nhìn hắn, đáy mắt tựa hồ băng lạnh
lẽo, rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
Đừng đi…
Kỉ Xương mở bừng mắt ra, phía sau đầu đau dữ dội, có lẽ rơi xuống đây hắn đã
đập phải nền đá, xung quanh tối đen, Kỉ Xương ngước mắt lên nhìn, cái hố này
phải sâu tới vài trượng, có lẽ là một cái giếng cạn. Có tiếng động vọng từ
trên xuống.
Giọng nói phía trên tiếp tục vang lên.
Một thứ gì đó được ném xuống, Kỉ Xương liền bắt lấy, đạp một chân vào vách rồi
bắt đầu trèo lên. Chỉ còn cách mặt đất hai tấc thì một bàn tay đưa xuống, Kỉ
Xương vô thức nắm lấy rồi bò khỏi miệng hố.
Thiếu nữ trước mặt trạc mười năm mười sáu tuổi, gương mặt thon nhỏ lại hiện
lên một vẻ ngây thơ nhút nhát, đôi mắt đen như hắc ngọc, trong veo thuần
khiết, hoa nhường nguyệt thẹn, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, mái
tóc mềm mại tuôn xuống như dòng suối, khoác một chiếc áo lông cáo màu đen
tuyền lộ nửa vai, bất chợt quỳ xuống dưới chân Kỉ Xương, giọng nói trong trẻo
như tiếng chuông, vô cùng thân thuộc.
Kỉ Xương ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, nói như thì thầm.
Lạc Tử ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên vẻ ngơ ngác.
Kỉ Xương khẽ lùi lại một bước, lắc đầu cho tỉnh táo lại, giọng nói của người
này và Hạc Nhi gần như không thể phân biệt được.
Ngươi là ai? – Kỉ Xương lặp lại.
Ân nhân, người không nhớ Lạc Tử sao? Năm đó chẳng phải người đã cứu mạng ta
trong rừng Huyền Lâm…
Kỉ Xương dường như nhớ lại. Một dáng người nhỏ bé ngồi bên bờ hồ giã thuốc đắp
lên vết thương của một tiểu hồ ly…
Ngươi là tiểu hắc hồ năm đó?
Ân nhân, cuối cùng người cũng nhớ ra Lạc Tử rồi.
Lạc Tử mỉm cười vui vẻ, giọng nói trong như tiếng chuông, lanh lảnh như tiếng
ngọc vỡ. Kỉ Xương nhìn nàng, mắt nhòe đi, lại như nhìn thấy một người khác.
Quay đầu không nhìn nàng, giọng nói của hắn mờ nhạt một cách kì lạ.
Lơ đãng nhìn về phía Vân Cung chìm trong bống tối, Kỉ Xương thấp giọng lẩm bẩm
một mình. Hạc Nhi chắc đang lo lắng…
Nhưng rồi lại sực nhớ ra bây giờ chắc Đan Hạc đang ở bên cạnh Vô Lam, còn tâm
nào nghĩ đến hắn nữa. Đây đâu phải lần đầu hắn bỏ đi chơi lâu như thế. Kỉ
Xương ngẩng đầu nhìn lên trời bật ra một tiếng cười tự giễu.
Hạc Nhi…? Một thứ gì đó lướt qua trong đầu, Kỉ Xương sực nhớ, hốt hoảng nhìn
xuống nền tuyết xung quanh.
Lạc Tử nhìn hắn cuống cuồng lùng sục hết góc này đến góc khác thì rụt rè đưa
tay ra, trong tay là một khối băng được khắc thành hình người, mặc dù không
đẹp nhưng lại thấy được người khắc vô cùng trân trọng.
Kỉ Xương vội cầm lấy, đưa lên miệng thổi thổi, tỉ mẩn dùng góc áo lau hết bụi
phía trên, lòng dần dịu lại. Nhìn băng nhân trong tay, khẽ mỉm cười.
Lạc Tử thấy hắn như vậy, ánh mắt cụp xuống, nén lại một tiếng thở dài.
Tuyết rơi càng dày, hai nhân ảnh từ trong bóng đêm bước ra, hướng thẳng về Vân
Cung.
Kỉ Xương nhướn mày nhìn kẻ trước mặt cực kì bình thản khoanh tay đứng trong
gió tuyết dường như không cảm nhận được một chút hàn khí nào, vẫn cúi đầu
không thèm ngẩng lên, mắt khép hờ, lạnh lùng và cao ngạo như một tảng đá trên
sườn núi tuyết.
Kỉ Xương nhìn Vô Lam như thể tên này đang có vẫn đề gì về thần kinh ăn no rửng
mỡ ra đây đứng giữa trời tuyết thế này, để hóng gió à?
Kỉ Xương chẳng trông đợi gã trả lời cũng không buồn tiếp chuyện, chỉ đơn giản
là bước sang một bên định đi ngang qua.
Có điều gì đó không đúng… Trong lòng chợt cộm lên một câu hỏi, Kỉ Xương vội
xoay người, ngữ khí cao hơn bình thường.
Vô Lam thoáng mở mắt ra nhưng vẫn không thay đổi tư thế, chỉ im lặng nhìn nền
tuyết lạnh lẽo.
Bình thường Kỉ Xương sẽ không so đo với gã, cho dù gã có thân thiết với Hạc
Nhi đi nữa thì hắn cũng chỉ đơn giản là cười nhạt quay đi. Nhưng nếu đã là
chuyện liên quan đến Hạc Nhi, Kỉ Xương sẽ không nhịn nữa.
Một tay kéo cổ áo Vô Lam xốc lên, giọng nói không kìm nổi tức giận và kích
động.
Một tia giận dữ đến cực điểm lóe lên trong đôi mắt lạnh lẽo, Vô Lam hất tay Kỉ
Xương ra, chậm rãi lùi lại phía sau, tiếp tục khoanh tay đứng như một tượng
băng ngàn năm không suy suyển.
Trái với biểu cảm tức giận của Kỉ Xương, Lạc Tử cứng người lại tròn mắt nhìn
kẻ phía trước. Nam nhân này…
Cửa tĩnh thất bật mở, Phong Hiểu Hàn cau có ôm mấy bình rượu rỗng bước ra, trố
mắt hết nhìn Kỉ Xương lại nhìn sang Lạc Tử, rồi lại nhìn Kỉ Xương, ngạc nhiên
đến mức làm một chiếc bình rơi đánh choang một tiếng.
Kỉ Xương cũng trợn mắt nhìn lại hắn, nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt.
Hạc Nhi làm sao?
Không phải nàng ấy ra ngoài tìm ngươi sao?
Chưa nghe hết câu, Kỉ Xương đã quay đầu chạy thục mạng, Phong Hiểu Hàn ngây
người nhìn, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Vô Lam tới lúc này mới ngẩng
lên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lạc Tử, khẽ gật đầu.
Lạc Tử chậm rãi nhìn theo bóng lưng của Kỉ Xương, môi lại mấp máy. Hạc Nhi?
Đan Hạc lảo đảo dừng lại, tầm mắt mờ đi giống như đang đứng cạnh một bờ sông
mù sương, không thể xác định rõ phía trước là thứ gì nữa. Vài màu sắc lướt qua
trong đầu, ảo ảnh quá khứ lại hiện ra. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng, nếu sư
phụ biến mất như trước kia thì sao?
Tim như thắt lại, Đan Hạc không biết là vì sợ hay vì lạnh nữa.
Đan Hạc quá chủ quan, quá tự tin rằng mình là thần hạc, trong huyết quản có
máu thần, dù tiêu tan toàn bộ chân khí cũng không thể chết được, nhưng lại
không biết rằng hạc chịu lạnh cực kì kém. Dù cho có là thần hạc đi nữa nếu hàn
khí xâm nhập cơ thể quá độ có thể dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn, đảo ngược luân
hồi nhẹ thì tàn phế, nặng thì phát điên, tẩu hỏa nhập ma.
Mà hiện giờ thị giác của nàng đã suy yếu, tay chân bắt đầu mất cảm giác. Chỉ
sợ chưa đến nửa canh giờ nữa khứu giác, thính giác cũng sẽ mất khả năng cảm
nhận bên ngoài.
Lẫn trong tiếng gió tuyết gào thét bên tai, Đan Hạc dường như nghe
thấy loáng thoáng tiếng ai đó gọi mình. Đưa tay lên dụi mắt nhìn
quanh chỉ thấy một màu đen hun hút trộn lẫn một màu trắng mờ ảo.
Là nàng nghe lầm?
Đôi mắt hai màu mở lớn, lần này chắc chắn không phải nàng tưởng
tượng. Là sư phụ đang gọi tên nàng.
Một bóng người chạy trên nền tuyết, Đan Hạc mở miệng muốn gọi sư
phụ, tiếng nói lại đông cứng trong cổ họng chỉ có thể mấp máy
khoé miệng, không một thanh âm nào được phát ra.
Hạc Nhi, Hạc Nhi. Cuối cùng ta cũng tìm thấy tỷ. - Người trước
mặt gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, ngực phập phồng thở dốc, nhìn
bóng dáng nhỏ bé của nàng lòng bỗng cảm thấy xót xa xen lẫn tội
lỗi.
... lạnh không...? - Đan Hạc cố gắng nói, lại chỉ phát ra một câu
cụt ngủn, không đầu không cuối, chỉ như thì thầm, những tiếng còn
lại không thể phát thành lời - ... mặc áo.
Rờ rẫm cởi nút bên ngoài, Đan Hạc kéo áo khoác trên người xuống
nhưng vì quá thấp nên chỉ khoác lên được tới một bả vai của Kỉ
Xương. Đôi môi nhỏ tái nhợt lại khẽ mỉm cười, thật lạ, nàng chẳng
còn thấy lạnh chút nào nữa, chỉ có điều... hơi buồn ngủ một chút.
Vẫn mỉm cười như thế, Đan Hạc đưa tay chạm vào góc áo của Kỉ Xương,
giọng nói mờ ảo chìm trong tiếng gió.
Mi mắt nặng trĩu, Đan Hạc yên tâm dựa vào người Kỉ Xương, xung quanh
càng ngày càng trở nên mơ hồ, mọi tiếng động đều dần mờ mịt rồi
rơi vào tĩnh lặng.
Nhìn người trước mặt khuỵu xuống, Kỉ Xương vội vàng đưa tay đỡ lấy
nàng, ngón tay vô thức chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại
kinh hoảng phát hiện ra cả người Đan Hạc lạnh ngắt, da mặt trắng
bợt không còn chút máu như xác chết, trên môi vẫn giữ nguyên nét
cười. Ruột gan như bị cuộn thành một khối, cả người run bần bật,
tức giận cực điểm gào lên.
Giật chiếc áo trên vai xuống bọc nàng lại, Đan Hạc giờ lại giống
như một cây củ cải bé bị Kỉ Xương nhét vào trong áo, ghì chặt cơ
thể lạnh ngắt của nàng vào lồng ngực trần của hắn, đi như chạy về
Vân Cung.
Biểu cảm vẫn hầm hầm tức giận, trong lòng lại giống như bị kim châm
liên tiếp, hết nhát này đến nhát khác. Chỉ lặp đi lặp lại duy nhất
một từ: đồ ngốc!
Hạc Nhi đi tìm hắn, trong tâm của nàng vẫn có hắn. Thật tốt. Kỉ
Xương chỉ cần điều đó thôi, không cần quan tâm đến quá khứ nữa, cũng
đừng để tâm đến những kẻ xung quanh. Hắn chỉ cần biết trong lòng
Hạc Nhi có hắn đã là quá đủ rồi.
Vô Lam thờ ơ nhìn kẻ đứng trước mặt mình, có vẻ hoàn toàn không có
ý muốn tránh đường.
Kỉ Xương mặt mũi méo mó, kiên quyết mọc rễ tại chỗ, dù thiên lôi
đánh cũng bất di bất dịch.
Vô Lam lạnh lùng nhìn Kỉ Xương lại như không thèm để hắn trong mắt,
hờ hững buông một câu.
Phong Hiểu Hàn đột nhiên đá vào cạnh cửa ngã cái oạch. Mặt Kỉ
Xương nửa đỏ nửa trắng, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng hỏi lại.
Vô Lam nhếch môi cười khinh bỉ, không thèm liếc hắn đến nửa con mắt.
Phong Hiểu Hàn bò dậy, cố gắng trấn tĩnh hỏi.
Vô Lam hơi nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn hai kẻ này như thể
cả hai đều có vấn đề thần kinh.
Đúng lúc này một bóng người nhỏ nhắn chạy vào, đứng bên cạnh Kỉ
Xương, rụt rè chìa tay ra.
Phong Hiểu Hàn kêu lên bất mãn, tay chỉ vào đống thuốc trên tay Lạc
Tử.
Vừa rồi Hoa Thiên Cốt nói muốn dùng máu của mình phục hồi nguyên
khí cho Tiểu Đan, tại sao ngươi không đồng ý?
Tiểu Đan nhiễm phong hàn. Ngươi muốn ta cho nàng uống máu thần,
còn sợ nàng chết muộn quá hay sao? - Mặt Vô Lam tối đen lại, gầm
nhẹ qua kẽ răng.
Phong Hiểu Hàn còn muốn mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt tức giận hết
kiên nhẫn của Vô Lam thì giật mình không dám ho he gì nữa. Nhưng Kỉ
Xương vẫn không phục, bước tới nghiến răng nói.
Vô Lam không đáp, còn đang nghĩ xem có nên một cước đá bay hắn ra
ngoài không thì người trong tay nàng đã khẽ cựa quậy yếu ớt, hữu
khí vô lực thì thào nói.
Không, để Tiểu Lam làm đi.
Hạc Nhi! - Kỉ Xương trừng mắt nhìn nàng, cuống họng chợt trở nên
bỏng rát. Nếu là Vô Lam, hắn thà liều mạng cũng sẽ không để hắn động vào Hạc
Nhi dù chỉ đầu ngón tay. Hạc Nhi của hắn, há để kẻ khác dễ dàng tùy ý mang đi
như vậy? Nhưng Hạc Nhi lại đồng ý, nàng như vậy là có ý gì?
Không! Hắn không cho phép!
Nhưng Đan Hạc từ đầu tới cuối không hề nâng mắt lên nhìn hắn, chỉ khẽ lắc
đầu đẩy hắn ra, quay đầu dựa vào người Vô Lam. Vô Lam nhíu mày.
Chỉ nhấc nhẹ tay, một luồng sáng trắng bắn ra đẩy bật Kỉ Xương ngã
đập vào tường, trượt xuống. Lạc Tử đứng bên cạnh cũng hoàn toàn không ngăn
kịp, chỉ có thể vội vàng đỡ hắn dậy. Vô Lam ném cho hắn một ánh mắt coi
thường rồi bước qua người hắn tới hồ nước nóng phía sau Tử La
điện.
Vô Lam ôm Đan Hạc ngâm nước thuốc nguyên một ngày một đêm. Lập kết
giới xung quanh Tử La điện không cho một ai bước vào.
Vô Vọng điện lại yên tĩnh đến kì lạ, khác hẳn vẻ náo nhiệt hôm
qua.
Vạt áo sờn vải màu xám tro của Kỉ Xương chỉ khẽ động đậy rồi
tiếp tục yên lặng. Giọng nói của Hạc Nhi lúc này giống như liều
thuốc độc từ từ ăn mòn hắn từng chút một. Không, không phải Hạc
Nhi.
Lạc Tử khẽ chớp mắt, nhét một miếng bánh vào tay Kỉ Xương, trong
mắt hiện lên một tia khác thường mang theo chút xót xa đấu tranh nhìn
hắn.
Đó không hoàn toàn là một câu hỏi, tay Kỉ Xương bất giác siết chặt
lại, bóp nát cái bánh trong tay thành vụn nhỏ, vài đường gân nổi
lên hằn rõ trên thái dương nhưng vẫn hoàn toàn yên lặng.
Lạc Tử chợt thấy tim mình quặn lại, đau như ngàn vạn kim đâm, lồng
ngực bị nén chặt, khoét đi cả một lỗ hổng lớn. Muốn đưa tay chạm
vào bàn tay đang siết thành nắm đấm của hắn lại rụt về. Không để
ý chiếc khăn lụa trong tay bị giằng đến mức tưởng như đứt làm đôi.
Một dáng người thẫn thờ bước ngang qua, hoàn toàn không để ý đến
Lạc Tử và Kỉ Xương đang ngồi ngay bên cạnh. Lạc Tử ngẩng lên nhìn
Phong Hiểu Hàn như người mất hồn vô thức đi đi lại lại, từ tối hôm
trước hết đi loanh quanh ngoài kết giới lại về Vô Vọng điện, một
lúc giống như không nhịn được lại mò tới Tử La điện thám thính mà
chóng hết cả mặt.
Phong Hiểu Hàn sốt ruột nghĩ nếu hai canh giờ nữa mà vẫn không thấy
hai kẻ đó đi ra hắn sẽ phá quách cái kết giới đáng ghét kia đi.
Lạc Tử ngơ ngác nhìn vẻ mặt cau có của hắn, nửa hiếu kì nửa bối
rối đứng dậy.
Gọi tới lần thứ hai, Phong Hiểu Hàn mới như vừa thoát khỏi cơn mê,
máy móc đáp lại.
Lạc Tử ngập ngừng, vặn vẹo tay một hồi rồi thấp giọng hỏi.
Phong Hiểu Hàn ngây người, sửng sốt há miệng nhìn Lạc Tử, mắt trợn
lên, không hề chớp cái nào. Cái... Cái gì?? Hắn mà đi thích nha đầu
đó sao??
Lạc Tử nhìn phản ứng ngạc nhiên thái quá của Phong Hiểu Hàn thì
hiểu ra rằng hắn cũng chưa để ý đến chuyện này, nàng lại còn tâm
đi quản hắn, mặt bất giác đỏ bừng, chỉ muốn giơ tay tát cho mình
một nhát.
Mất một lúc lâu gọi hồn, Phong Hiểu Hàn mới trấn tĩnh lại, nhưng
không trả lời mà ấp úng hỏi lại.
Lạc Tử đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp tới
mức nếu không chú ý thì không thể nghe thấy.
Phong Hiểu Hàn nhướn mày. Cũng?
Mà đời nào hắn lại đi thích một tiểu nha đầu đáng ghét suốt ngày
nhìn hắn bằng nửa con mắt, còn gọi hắn Tiểu Hàn, Tiểu Hàn nữa đi
chứ? Đành là nàng hơn tuổi hắn thật, nhưng... Thật quá đáng!! Từ
trước tới nay chưa kẻ nào dám to gan khi dễ hắn như thế!
Thấy mặt Phong Hiểu Hàn ngây ngốc nhìn mình, Lạc Tử vội vàng xua
tay.
Không kịp để Phong Hiểu Hàn phàn ứng, Lạc Tử xoay người bỏ đi, nháy
mắt người đã không thấy đâu.
Phong Hiểu Hàn vẫn đứng đực ra đó, miệng còn chưa kịp ngậm lại,
vài hình ảnh chẳng ăn khớp gì với nhau xoay mòng mòng trong đầu.
Nếu Lạc Tử không nhắc thì hắn cũng hoàn toàn không lưu tâm rằng từ tối hôm
trước tới giờ hắn đều nghĩ đến việc tên Tiểu Vô Tử đáng chém ngàn vạn lần kia
ôm Tiểu Đan tắm dưới hồ nước nóng mà máu trong người sôi lên sùng sục, bốc lên
đầu vô cùng khó chịu.
Khoan đã… Như vậy, chẳng… chẳng phải là…
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra điều mà Lạc Tử ném vào mặt hắn. Đầu Phong Hiểu Hàn
nổ ầm, cằm rơi đánh bộp một cái, vẻ mặt giống như bị một tia sét dội trúng
đỉnh đầu. Không phải chứ…? T__T
Không còn nghe thấy tiếng bão gào thét, tuyết cũng ngừng rơi, nhưng bên ngoài
vẫn lạnh như vậy, khắp nơi phủ một màu trắng xóa, thi thoảng lại có một mảng
tuyết rơi từ trên mái xuống trước cửa, lớp tuyết phủ lên lối đi trong Vô Vọng
điện cũng trở lên cứng hơn do bị dẫm đạp nhiều.
Từ trong phòng bếp, một nữ nhân cực kì kiều diễm bước ra, từ đầu tới cuối vận
hắc y thêu hoa văn kim tuyến khiến làn da trắng tỏa sáng như bạch ngọc, biểu
cảm vui vẻ vô cùng thận trọng nâng một đĩa bánh trên tay, cực kì cẩn thận bước
trên nền tuyết trơn cứng tiến về phía chính điện, trên môi không kìm nổi nụ
cười, nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa tĩnh thất, giọng nói trong trẻo như tiếng
chuông.
Lạc Tử vừa mở miệng đã nghe thấy một tiếng choang tựa như tiếng đồ sứ bể, nụ
cười của nàng cũng theo đó mà biến mất, hai bàn tay đột nhiên không kìm được
run rẩy.
Cửa tĩnh thất thô bạo bị đẩy ra, nam tử phía trước ánh mắt trở nên khác
thường, khóe miệng mấp máy vốn định nói từ gì đó lại không phát ra tiếng, sau
khi định thần nhìn rõ người phía trước bất ngờ lên tiếng, thanh âm mang theo
vài phần khách khí.
Ý tứ trong lời của hắn nàng đã nghe rõ, Lạc Tử gượng cười nhợt nhạt đến đáng
thương, không nhìn thẳng vào mắt Kỉ Xương, thanh âm trùng xuống, rời rạc.
Vừa cất lời đã nhận ra mình vô thức lỡ miệng, Lạc Tử lập tức mím chặt môi, khẽ
lùi lại một bước, đầu cúi xuống giống như chỉ cần ngẩng lên người trước mặt sẽ
xé nàng ra làm đôi vậy.
Nhưng dường như chỉ vậy đã quá đủ để Kỉ Xương trở nên sa sầm, đôi mắt tựa như
hai đường hầm tối đen không một chút ánh sáng. Cánh cửa vừa kéo lại một nửa
lập tức bị đẩy bật ra. Ánh mắt vẫn không có chút ánh sáng nào dán chặt vào
người Lạc Tử. Lạc Tử bị ánh mắt này dọa sợ, run rẩy tiếp tục lùi về phía sau
hai bước, đáy mắt đã bắt đầu có chút đỏ, mồ hôi rịn ra trên lòng bàn tay.
Thanh âm của Kỉ Xương không bình thường, nhưng Lạc Tử không để ý đến điều đó.
Kỉ Xương vừa gọi nàng bằng tên mà không phải Lạc Tử cô nương. Một tia hi vọng
cùng vui sướng trào lên trong giọng nói của nàng.
Nhưng Kỉ Xương lại như chẳng cần biết Lạc Tử có đồng ý hay không, đột ngột
bước thẳng đến trước mặt nàng, nắm tay nàng kéo đi, dùng lực không cần thiết.
Đĩa bánh trên tay Lạc Tử rơi xuống đất một tiếng choang, vung vãi khắp sàn.
Lạc Tử khẽ nhắm mắt rồi mở ra nhìn Kỉ Xương. Tia sáng vừa rồi đã hoàn toàn bị
dập tắt, trái tim như vừa bị ném xuống đáy vực.
Nàng còn không biết sao? Khi nhìn thấy nàng, không, là khi nghe giọng nói của
nàng, người trong mắt huynh ấy đâu phải nàng. Khẩu hình vừa rồi Kỉ Xương vô
tình thốt ra nàng cuwajc kì quen thuộc…
Hạc Nhi.
Kỉ Xương vẫn sẽ thô bạo kéo nàng đi như thể nếu như không gắp phải một cảnh mà
đến Lạc Tử cũng không tin vào mắt mình.
…
Dưới tàng hoa đào nghìn năm là hai nhân ảnh, một nam một nữ, nữ tử một thân
hồng y lưu động như ngọn lửa, nam nhân mặc y phục màu xanh nhạt vô cùng đơn
giản nhưng lại toát ra khí phách hán tử cương mãnh, cùng nhau múa kiếm. Tuyết
cuộn dưới chân hai người giống như một cơn lốc nho nhỏ.
Cánh đào rụng như mưa, đường kiếm xẻ đôi cánh hoa đào vô cùng lưu loát tựa lưu
thủy hành vân. Bộ kiếm pháp tuyệt thế cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, giống như
đã quen thân là tri kỉ từ lâu.
Mà đường kiếm kia lại như chém tim của kẻ đứng ngoài làm mấy mảnh.
Bộ kiếm pháp này hắn biết, biết rất rõ. Là bộ kiếm pháp chỉ lưu truyền trong
môn phái cũng là bộ kiếm pháp duy nhất mà Đan Hạc luyện nhuần nhuyễn suốt mười
năm qua.
Lạc Hoa Lưu Thủy.
…
Nhân gian tự hữu hoa như vũ.
Thiếp thị hoa trung đệ kỉ nhân.
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy,
Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.
…
Một kiểm chẻ xuống giống như tuyệt tình lại chỉ sượt qua những cánh hoa đào
rơi theo chiều gió.
Không phải ta vô tình quên lãng mà là hữu tình nhưng rồi cũng trôi theo dòng
nước.
Cuộc đời vô tình, tạo hóa trêu ngươi, có trách thì trách hữu duyên mà vô phận.
….
Trước đây hắn từng hứa sẽ học thuộc bộ kiếm pháp này để có thể cùng nàng múa
kiếm dưới tàng hoa đào, ngắm tuyết rơi. Dù vậy, năm này qua năm khác vẫn chưa
học nổi.
Nhưng bây giờ hắn thực sự thông suốt rồi. trong mắt Hạc Nhi không có hắn, nàng
lúc nào cũng luyến tiếc quá khứ, chờ mong kẻ kia trở về. Cho dù hắn có thuần
thục bộ kiếm pháp này cũng chỉ vô ích mà thôi.
Ánh mắt Kỉ Xương đang thẳng tắp nhìn phía trước đột nhiên mở lớn, đáy mắt
không một chút phản quang nhìn cảnh tượng trước mặt. Mọi kinh mạch trong người
lập tức ngưng trệ, tất cả thanh âm xung quanh đều biến mất hoàn toàn. Lạc Tử
bên cạnh lại thở ngắt quãng, tay vô thức níu chặt vạt áo Kỉ Xương, đôi mắt đen
như hắc ngọc mở lớn, ghim đầy hình ảnh khi Vô Lam kéo người nhỏ nhắn trước mặt
lại, cúi xuống đặt môi lên trán Đan Hạc lưu lại dấu hôn. Còn Đan Hạc như dựa
hẳn vào ngực Vô Lam, lại khẽ ngẩng lên…
Lạc Tử thật sự bị cảnh trước mặt dọa cho chết đứng tại chỗ, nếu như không có
bàn tay lạnh ngắt thô bạo của Kỉ Xương túm lấy lôi đi chắc nàng sẽ đứng ngây
ngốc ở đó không nhấc chân lên nổi.
Kỉ Xương không để ý đã nghiến nát cổ tay nhỏ bé của Lạc Tử trong tay mình, Lạc
Tử cũng cắn răng không lên tiếng, cổ tay nàng đã bị vặn thành một vệt đỏ ửng.
Hàn khí cùng sát khí trong mắt Kỉ Xương vô cùng rõ ràng, tim cũng không kìm
nổi run rẩy. Hắn sai rồi, sai lầm nghiêm trọng. Không phải trong mắt Hạc Nhi
không có hắn mà là hắn trong tâm của nàng chưa bao giờ tồn tại. Cho dù kẻ múa
kiếm cùng nàng là ai thì cũng có gì thay đổi? Có gì thay đổi chứ? Rốt cuộc
cũng chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
…
Đan Hạc ngơ ngác nhìn Vô Lam, ánh mắt cực kì kinh ngạc, miệng há hốc. Đưa tay
sờ sờ lên trán, nhìn Vô Lam không chớp mắt. Rõ rầng vừa có gì đó hiện ra trong
đầu nàng, nhưng nàng lại không bắt được.
Giọng nói của Đan Hạc mặc dù có chút không ngờ tới nhưng lại không hề có nửa
điểm tức giận. Nàng chỉ không hiểu sao tự nhiên Tiểu Lam lại hôn trán nàng.
Vô Lam nhếch môi cười, những gì vừa xảy ra, những ai đã nhìn thấy há nàng lại
không biết? Âu cũng là điều tốt.
Giọng nói của Vô Lam không những ác ý mà còn cực kì không nể mặt. Đan Hạc nghe
thế thì quên khuấy thắc mắc trong lòng, Tiểu Lam không chê nàng chứng tỏ nàng
luyện cũng đâu đến mức nào đúng không? Vì thế cực kì vô tư nói.
Vô Lam thu kiếm về bên hông, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh lùng thờ ơ như cũ, chậm
rãi liếc nàng một cái.
Đan Hạc hơi nheo mắt nhìn Vô Lam, không thể nào, sư phụ từng nói với nàng chỉ
có những người tu luyện lâu năm trong phái mới được phép học bộ kiếm pháp này,
nếu tự ý luyện, hậu quả thực sự không thể lường trước. Lạc Hoa Lưu Thủy nói
chính thì là chính mà nói tà thì cũng lại là tà. Nếu chấp niệm trong lòng quá
sâu không thể hóa giải mà luyện bộ kiếm pháp này thậm chí lợi bất cập hại, tùy
theo mức độ có thể tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nghịch chuyển, nổ tan xác mà
chết. Vì vậy mặc dù khó tin nhưng Đan Hạc chắc chắn Tiểu Lam của nàng không
phải người xấu.
Đan Hạc sực nhớ ra chuyện quan trọng, nhảy dựng hét toáng lên. Bữa sáng củ sư
phụ! Giờ này đã qua canh năm, sư phụ chắc chắn đã dậy rồi. Vừa nãy Tiểu Lam
hướng dẫn nàng múa kiếm, hóa ra từ trước tới nay nàng đều múa không đúng cách.
Lạc Hoa Lưu Thủy chỉ cần có tâm thanh tịnh, đặt tâm vào kiếm là có thể tu
dưỡng nội lực, tăng cường khí lực, nhưng từ trước tới giờ nàng múa ngoài hao
tổn nội lực thì không thu được gì khác. Giờ mới biết là do nàng vận khí không
đúng cách.
Đan Hạc mải mê luyện tập như thế, đến khi nhận ra thì mặt trời đã lên cao từ
lâu rồi. Sư phụ chắc đang rất đói.
Vội vàng xắn cao tay áo, Đan Hạc định xách váy chạy thẳng vào phòng bếp thì bị
Vô Lam túm lại. Trên mặt Vô Lam lóe lên một tia giễu cợt, môi khẽ nhếch lên
tạo thành một vầng trăng khuyết tuyệt mỹ lại toát ra sự vô tình lạnh lẽo.
Điểm tâm? Hắn còn cần điểm tâm của ngươi sao?
Đan Hạc ngồi dựa vào gốc cây tùng trên vách núi của Lãnh Cốc Nhai cách Vân
Cung vài dặm. Nàng không có ý giận, chỉ là trong lòng không thoải mái. Từ khi
nhìn thấy cảnh tượng đó cùng với lời nói của Vô Lam không hiểu sao nàng có cảm
giác trống rỗng khó chịu không sao tả nổi, giống như trên đời này không ai còn
cần nàng nữa vậy.
Đan Hạc biết nàng và người là sư đồ, nàng nguyện cả đời chỉ làm
một đồ nhi bên cạnh người, không mong ước gì hơn một cuộc sống đơn
giản trên Vân Sơn, không cần gì cả, chỉ hi vọng thi thoảng sẽ được
nhìn thấy bóng áo bạc của người, nghe người gọi một câu Hạc Nhi.
Nhưng lời nói của Tiểu Lam lại khiến nàng tỉnh lại. Sư phụ đã không
còn là thượng tiên vô dục vô cầu trên Vân Sơn nữa. Kiếp này người
chỉ là một phàm nhân, người được quyền lựa chọn cuộc sống của
người.
Đan Hạc ngàn tính vạn tính cũng không thể tính đến việc có một nữ
nhân khác chen vào giữa nàng và sư phụ.
Trước kia Vô Vọng điện chỉ có hai người, vô cùng đơn điệu, nhưng nàng
lại không hề thấy nhàm chán, cũng rất ít khi bận lòng buồn bực.
Chỉ cần sư phụ vui vẻ, nàng cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Kỉ Xương trong rừng trúc đắp người
tuyết cùng với Lạc Tử nàng lại cảm thấy một loại cảm giác cực
kì trống trải, cực kì cô độc, như vậy có nghĩa là sư phụ không cần
nàng nữa sao?
Mà lời nói của Tiểu Lam như ghim vào tim nàng.
"Có vẻ sư phụ của ngươi với nàng rất thân thiết. Lạc Tử cũng là
một cô nương tốt. Ngươi nói đúng không?"
Dĩ nhiên nàng đủ hiểu một người sắc sảo như Tiểu Lam sẽ không hỏi một
câu ngớ ngẩn như vậy. Nhưng quả thật từ trước đến nay nàng không mảy
may nghĩ đến điều này dù chỉ một chút. Suốt bao năm ôm giấc mộng
vừa giản đơn nhưng cũng lại ích kỉ đó. Vì thế, những lời của Tiểu
Lam không sai, âu cũng chỉ muốn nàng tỉnh mộng.
"Ngươi nói xem, một cô nương dịu dàng kiều diễm như thế đâu phải dễ
gặp. Ngươi phải mừng cho Kỉ Xương có nhãn quang độc đáo biết nhìn
người mới phải. Hắn cũng không còn là một tiểu hài tử để ngươi
chăm sóc nữa rồi."
Giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh dậy, lí lẽ đó sao nàng không
hiểu được? Chỉ là cố chấp níu kéo một thứ đã vuột khỏi tầm tay.
Nàng không muốn tỉnh, cũng càng không muốn chấp nhận một thực tế
như thế.
"Tiểu Lam, ý ngươi là gì?"
Vô Lam ngửa mặt lên trời cười. Nhưng trong tiếng cười lại không có
lấy nửa điểm hài hước, chỉ có lạnh lẽo thấu xương như hất vào
nàng cả một thùng nước lạnh.
"Tới giờ ngươi còn không muốn hiểu sao? Tiểu Đan, nghe cho kĩ. Ngươi
và hắn là sư đồ, bất luận đạo lí hay thân phận, đều là điều cấm
kị. Sớm muộn gì ngươi cũng phải gọi con hắc hồ đó là sư nương. Bỏ
cuộc đi."
Bỏ cuộc? Nàng không hiểu gì hết, hoàn toàn không hiểu, Tiểu Lam
muốn nàng bỏ cuộc cái gì? Nàng chỉ muốn được làm đệ tử của
người mà thôi. Nàng sai ở đâu? Phải bỏ cuộc thế nào?
Sư nương?
Đan Hạc nghe hai từ này giống như sét đánh bên tai. Sư nương? Nàng sẽ
phải gọi nữ nhân của sư phụ là sư nương sao? Nữ nhân của...
Tay nắm chặt, khảm thành vết hằn trên lòng bàn tay. Nếu sư phụ đã muốn,
nàng đâu có tư cách gì để tham gia vào? Là nàng, là nàng thật sự
đã quá ích kỉ rồi sao?
Chỉ nghĩ đến việc một nữ nhân khác nàng ở bên sư phụ, đi bên cạnh
sư phụ, chăm sóc sư phụ...
Gió rít qua vách đá trên sườn núi tuyết tạo nên một âm thanh lạnh
lẽo cô liêu. Đan Hạc thu người lại nép vào sâu trong hốc cây, co chân
vùi mặt vào hai bàn tay, thở yếu ớt. Không biết từ bao giờ nàng và
sư phụ lại xa cách tới vậy.
Đan Hạc giật mình, sao sư phụ biết nàng ở chỗ này? Cả người nàng
bị thân cây tùng che khuất, sư phụ không thể nhìn thấy nàng, trừ phi
người biết rất rõ nàng thường xuyên tới đây.
Hạc Nhi. - Kỉ Xương cũng không có ý định muốn kéo nàng ra. Cả hai
ngồi đối diện nhau chỉ cách một thân cây tùng. Im lặng thật lâu,
giống như chỉ cần vĩnh viễn như vậy. Không một kẻ nào xen vào giữa
hai người.
Hạc Nhi, sư phụ của tỷ rất giống Vô Lam phải không?
Im lặng bị phá vỡ, giọng nói của Kỉ Xương không còn sự kiêu ngạo
trẻ con thường ngày mà mang âm điệu trầm thấp. Đan Hạc cứng người,
không nghĩ câu đầu tiên Kỉ Xương hỏi lại là câu này. Câu này nói sai
thì cũng không hề sai, Đan Hạc trong chốc lát không biết trả lời thế
nào.
Kỉ Xương không nghe nàng trả lời, tâm càng thêm vài phần lạnh giá.
Lẽ ra hắn phải hiểu...
Kỉ Xương tiếp tục lên tiếng, không giận dữ, không trách móc, nhưng ẩn
sâu là xót xa nặng nề. Đan Hạc nghe tới đây thì thốt nhiên cảm thấy
kinh hoảng. Chẳng lẽ... người... !?
Mặt Đan Hạc tái đi, nếu như không vì trước mặt cả hai là một cây
tùng lớn thì Kỉ Xương đã nhìn thấy toàn thân nàng đang run rẩy.
Không... Không phải.
Sư phụ, đó...
Là kiếp trước của ta đúng không? Trong mắt tỷ chỉ có hình ảnh
của ta ở kiếp trước... Đúng không?
Kỉ Xương lắc đầu, nụ cười trên mặt tê cứng. Tim Đan Hạc như bị bóp
nghẹt, mặt không ngừng tái thêm vài phần.
Giọng nói của Đan Hạc gấp gáp giống như một đứa trẻ bị giật mất
đồ chơi, muốn giành lại nhưng có cố cũng không thể với tới.
Đúng thế, kẻ đó là sư phụ của nàng. Vĩnh viễn trong mắt nàng chỉ
có mình hắn.
Giọng nói của Đan Hạc nghẹn lại trong cổ họng. Nàng sẽ làm thế
nào...
Nếu hắn không phải sư phụ nàng ư?
Người phía trước chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào nhưng lại
như không bao giờ có thể với tới.
Kỉ Xương vốn muốn hỏi hắn trong mắt nàng rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng không hiểu sao lại hỏi những câu ngớ ngẩn đó. Tâm cũng dần mất
cảm giác, tê cứng.
Giọng nói của nàng mang theo sự kiên quyết. Ánh mắt cũng sáng rực
hơn bình thường. Mặc dù nàng luôn muốn sư phụ có thể sớm khôi phục
linh thức, trở lại là một thượng tiên không màng thế sự trước đây.
Nhưng tuyệt nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Kỉ Xương bây giờ chỉ là
một cái bóng của kiếp trước. Ban đầu nàng cũng chỉ vì muốn Kỉ
Xương mau chóng nhớ lại, để cả hai có thể sống một cuộc sống giản
đơn như trước. Nhưng rồi thời gian qua đi, nàng cũng không còn rõ điều
mà nàng thật sự mong muốn là gì.
Chỉ một câu nói đơn giản, thanh âm không lớn nhưng vô cùng rõ ràng.
Kỉ Xương cứng người lại. Câu nói của nàng lọt vào tai hắn dội đi
dội lại lùng bùng trong đầu. Mãi một lúc lâu lắc sau hắn mới chợt
hiểu được. Duy nhất. Trong mắt nàng chỉ có duy nhất mình hắn. Tức
là...
Kỉ Xương dường như đã mất bản năng ngôn ngữ, trong lòng trào lên một
cảm giác vui sướng khác thường.
....
Bóng người đứng trong bụi cây cách đó không xa khẽ cụp mắt xuống, tay
nắm chặt thành quyền, cả người toả ra hàn ý, ánh mắt càng ngày
càng lạnh lẽo.
Nàng vẫn chậm một bước.
...
Kỉ Xương lơ đễnh đùa giỡn với một nhánh cỏ lau, ánh mắt có chút mơ
màng nhìn Đan Hạc.
Đan Hạc tròn mắt nhìn hắn, bật ra một tiếng cười. Sư phụ quả thật
rất dễ thương nha~ Còn muốn biết kiếp trước mình như thế nào nữa.
Mày Kỉ Xương nhíu chặt, giọng nói cực kì hoang mang nhưng lại có vẻ
đáng yêu.
Tiếng cười vang lên theo chiều gió, thuần khiết như tuyết trắng, rạng
rỡ như nắng ban mai.
Kỉ Xương hơi khựng lại, nheo mắt nhìn nàng đề phòng.
Đan Hạc nhìn hắn, khoé môi vẽ lên một nụ cười. Sư phụ đến lí do
này cũng nghĩ ra được. Quả nhiên là vô cùng đáng yêu nha.
Kỉ Xương cũng biết nàng sẽ và cũng không bao giờ làm thế, nhưng hắn
không nhịn được bật hỏi, bây giờ điều duy nhất hắn sợ là nàng đột
nhiên bỏ đi. Nàng muốn ở lại làm thứ gì đó à?
Sau một hồi ngẩn người suy nghĩ, Kỉ Xương mới ngơ ngẩn hỏi, trong
lòng lại cảm thấy ấm áp. Thấy Đan Hạc chỉ tinh quái nhìn hắn mà
không đáp mới xác nhận rằng điều đó đúng.
Đan Hạc chun mũi, chỉ là một thứ nho nhỏ nàng kiếm được thôi mà, sư
phụ lại hớn hở thế kia làm nàng có chút ngượng nghịu nha.
Kỉ Xương nghe vậy thì toét ra một cái cười tới mang tai, quay người
định bước xuống núi thì như vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay
trở lại, gấp gáp nhìn Đan Hạc, vẻ mặt giống như trẻ con không được
phát kẹo.
Đan Hạc trố mắt nhìn hắn, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết.
Đan Hạc còn chưa nói dứt câu đã bị Kỉ Xương kéo lại. Đôi môi vừa
mềm vừa ấm còn hơi ẩm ướt lướt qua trán nàng, dường như còn cố ý
lưu lại một lúc lâu mới chịu buông ra. Biểu cảm của Kỉ Xương lúc này
cực kì sáng rỡ.
Không kịp để Đan Hạc phản ứng, Kỉ Xương vô cùng hoan hỉ quay người,
rảo chân bước xuống núi.
Đan Hạc lần này còn kinh ngạc tới mức còn không đưa tay lên sờ trán,
chỉ há hốc miệng, biểu cảm không thể nào tin nổi, đứng đơ tại chỗ
như trời trồng. Tim đánh thịch một cái rồi ngừng đập luôn.
Đây... Đây là...
..
Đôi mắt trong veo, thăm thẳm như nước biển khẽ gợn, nhìn chằm chằm
vào Đan Hạc một khắc rồi cũng rảo chân bước theo bóng Kỉ Xương
xuống núi, ánh mắt tối sầm lại, tay vẫn nắm chặt. Chính là nơi
này, bi kịch bắt đầu.
Ngày hôm đó.
Kỉ Xương rơi xuống vực, đầu đập mạnh vào đá nên đã mất sạch trí nhớ. Tiểu Đan
lại đi tìm hắn suốt bốn năm, khi tìm được, hắn đã yêu người con gái khác, kết
làm phu thê, không còn nhớ nàng là ai nữa…
Tiểu Đan cố giữ lấy chấp niệm, tình nguyện ở lại bên hắn cả đời, không cần hồi
đáp. Kỉ Xương cũng chỉ vì áy náy với tấm nhu tình nàng dành cho hắn mà đồng ý
thành thân với nàng, nhưng lại bỏ rơi nàng ngay đêm tân hôn. Trái tim Đan Hạc
sớm đã tan nát, cả đêm bất lực khóc một mình. Đêm động phòng hoa chúc của nàng
chỉ có ảm đạm cùng tuyệt vọng.
Nỗi đau của Tiểu Đan là nỗi đau của nàng, nước mắt của Tiểu Đan cũng là nước
mắt của nàng. Cho dù vạn kiếp bất phục nàng cũng sẽ một mình gánh chịu.
Vô Lam ngẩng đầu nhìn mặt trời phía xa xa, đôi mắt ánh lên một tia
khác thường, thân mình bất chợt cứng đờ, run rẩy nhìn bóng lưng của
Kỉ Xương, nỗi sợ hãi ào đến không báo trước.
Không... không đúng, không phải như vậy! Chuyện này, chuyện này rốt
cuộc là...
Đôi mắt màu lam trợn trắng kinh hoảng.
Tiểu Đan!!
Kỉ Xương đang cực kì vui vẻ bước đi thì nghe thấy một âm thanh lạ,
chậm rãi xoay người lại, không khỏi kinh ngạc.
Vô Lam đã khuỵu xuống mặt đất, một tay gắt gao ôm lấy ngực, gân xanh
trên tay nổi lên rần rật, mồ hôi lạnh trên trán túa ra đầm đìa, phun
ra một búng máu đen đặc, cả thân người gập xuống, run rẩy. Chỉ cần
nhìn cũng đã cảm thấy cực kì đau đớn.
Mặc dù Kỉ Xương không thích gã thân mật với Hạc Nhi, nhưng lạ một
điều rằng hắn luôn cảm thấy Vô Lam cực kì quen thuộc, giống như sớm
đã là tri kỉ của nhau, nếu không phải kiếp này, thì ắt là kiếp
trước. Mà cho dù bình thường Kỉ Xương có hận ý với gã tới mức
nào thì giờ phút này nhìn thấy bộ dạng đau đớn cực điểm của Vô
Lam, hắn cũng không thể bỏ mặc.
Nhưng khi Kỉ Xương kéo Vô Lam dậy dìu đi thì Vô Lam đột nhiên níu lấy
hắn, giọng nói yếu ớt ngập đầy kích động ríu đặc trong cổ họng,
Kỉ Xương miễn cưỡng nghe được bập bõm vài từ rời rạc vô nghĩa, có
duy nhất từ Tiểu Đan là rõ ràng.
Kỉ Xương hiển nhiên không hiểu ý Vô Lam muốn nói, mày nhăn lại. Tên
này không còn muốn sống nữa phải không? Nhìn bộ dạng hắn chỉ cần
nói thêm một từ nữa có khi nào sẽ gục luôn ở đây không?
Trong mắt Vô Lam ánh lên tia tuyệt vọng, không còn tâm trí để phong bế
huyệt đạo của chính bản thân.
Không thể nào! Tại sao… tại sao tất cả mọi việc lại trở nên như vậy…? Tất cả
mọi việc đã nằm ngoài tầm tay của nàng quá xa.
Chất kịch độc nhanh chóng lan ra, Vô Lam gục xuống lần nữa, nôn ra
máu đen, mắt nhắm nghiền, cả người vô lực mà bất tỉnh.
Đan Hạc lôi từ hốc cây ra một tượng gỗ nhỏ xíu, treo vào sợi dây
chuyền cùng một viên đá màu xám có hình dáng giống một con sói và
một quả chuông bé nàng dùng máu chính mình luyện thành. Trên chuông
khắc hình chiếc lông vũ màu đỏ.
Nghe ra thì cũng hơi lỉnh kỉnh và cũng thật trẻ con. Nhưng tay chân
vụng về như nàng làm được vật này cũng đã là kì công lắm rồi.
Ngón tay lơ đãng vuốt ve hình lông vũ đỏ trên quả chuông, nâng niu như
báu vật vô giá, môi khẽ mỉm cười. Hoàn toàn không biết có người
nhẹ nhàng đứng sau.
Đôi mắt đen như hắc ngọc ánh lên sự lãnh huyết cùng ngoan tuyệt, nữ
nhân này là mầm hoạ, chỉ cần nàng ta biến mất...
Lúc này Đan Hạc đang đứng bên cạnh gốc cây tùng ngay sát sườn núi,
phía dưới là vực sâu không thấy đáy, nhìn xuống chỉ thấy mây mù mờ
ảo, đã rơi xuống thì đến xác cũng khó mà tìm được.
Chì cần đẩy nhẹ một cái...
Đôi tay đã vươn ra, bất giác đẩy mạnh!
Đan Hạc lúc này mới nhận ra điều bất thường, giật mình né sang bên,
lực đạo kia do đột ngột, không kịp đổi hướng, sượt qua người nàng trong
gang tấc.
Đan Hạc liếc mắt qua, gần như chết sững, gương mặt kiều diễm, đôi
mắt đen ẩn chứa sự nhút nhát vô tư giờ chỉ toát ra sự lãnh khốc vô
tình, cực kì ngoan tuyệt.
Một tiếng keng dội vào tiềm thức đã đông cứng của Đan Hạc, lực đạo
kia không trúng vào nàng nhưng lại chệch đi một chút trúng vào thứ
nàng đang cầm trên tay.
Không cần suy nghĩ, Đan Hạc vội vàng nhoài người ra phía trước bắt
lấy. Cả cơ thể liền rơi không lực cản xuống dưới vực.
Kẻ phía trên còn đang cực kì ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nở nụ
cười tàn nhẫn, vừa rồi nàng không thành công, với thân thủ của nàng
ta nhất định sẽ không còn cơ hội, không ngờ nàng ta lại tự mình
nhảy xuống vực.
Giọng nói vọng từ dưới lên, lẫn trong hơi thở gấp gáp.
Nữ tử phía trên nụ cười liền biến mất, nhưng sự ngoan tuyệt trong
mắt một chút cũng không giảm. Liếc qua Đan Hạc đang khó khăn cố sức
bám vào một cành cây mảnh khảnh trên vách núi, tìm cách leo lên.
Vốn nàng cũng chẳng cần đụng tay, chỉ cần đứng một bên từ từ nhìn
cành cây kia gãy làm đôi. Nhưng trong đôi mắt tràn đầy thị huyết kia
hoàn toàn không có chút gì thủ hạ lưu tình, chậm rãi lấy ra một
thanh chuỷ thủ chuôi gắn một viên bạch ngọc cực kì tinh tế, không
chút do dự chém xuống.
Mắt Đan Hạc hiện ra vài phần lãnh ý cùng chua xót. Nữ nhân này hận
nàng tới vậy sao, hận tới mức lãnh huyết ngoan độc như thế.
Cành cây nàng đang bám vào quá sức mảnh khảnh, nhận một đao chém
xuống của kẻ kia mà vẫn ngoan cường chống chọi. Đan Hạc khẽ cười.
Tiểu Mộc Tử, ngươi vốn sinh ra trên sườn núi, tồn tại cũng không dễ
dàng. Tính mạng của ta không giữ được mấy chốc, cũng không muốn kéo
ngươi hương tiêu ngọc vẫn (*).
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: Ngọc đá cùng tan.
Ánh mắt lộ ra ý cười, không chờ một đao kia chém xuống, Đan Hạc đã
buông tay, thân người rơi nhanh qua tầng mây dày, nháy mắt đã không còn
thấy nhân ảnh.
Tay kia vẫn nắm chặt chiếc vòng trong tay, Đan Hạc chậm rãi khép mắt
lại, đôi môi đỏ mọng mấp máy.
Sư phụ...