Người đăng: phuongdz
Sáu năm sau
Vân Cung chìm trong một cơn mưa màu trắng tinh khôi, mặt nước hồ phía sau Vô
Vọng điện trở nên cứng và trong suốt, màu trắng thuần khiết của tuyết phủ lên
mọi thứ giống như đóa bạch liên trong bức tranh thủy mặc. Đan Hạc thêm một
khúc củi vào đống lửa nhỏ trong điện, đặt thêm một viên dạ minh châu lên chiếc
đế trong thư phòng, đưa tay phủi phủi những bông tuyết bám trên tóc xuống,
miệng lầm bầm lo lắng.
Thiếu nữ mặc áo xanh bên cạnh uể oải nằm nghiêng người trên bàn, nhấc cây bút
lông trong miệng ra lơ đễnh viết nghệch ngoạc vài nét lên giấy.
Vẫn chưa tìm thấy tiểu Xương hả?
Bảo Bảo tỷ, đừng gọi tiểu Xương nữa. Dù sao người cũng là sư phụ của muội.
Đường Bảo không thèm khách khí, trèo thẳng lên bàn ngồi vắt vẻo, một tay chọc
chọc búi tóc bánh bao trên đầu, một tay đưa một quả táo lên há miệng cắn.
Đan Hạc chống một tay lên má, phản bác.
Đường Bảo hừ lạnh, vụng về vẽ một mặt người xiêu vẹo trên giấy rồi vẽ đè một
con rùa lớn lên trên.
Đan Hạc thở dài chán nản. Thật không hiểu Thập Nhất ca sao chịu nổi tỷ.
Đường Bảo còn chưa nói hết, bên ngoài đã nghe thấy một tiếng bịch lớn như thể
có ai đó vừa ngã uỵch xuống lớp tuyết dày trước điện.
Đan Hạc lạch bạch chạy đến, nhìn đám chân tay lộn xộn dưới đất, thở hắt ra,
cúi xuống túm một cánh tay dùng hết sức bình sinh lôi dậy.
Lần này là chuyện gì đây? Nguyệt ca lại bắt tỷ ăn chay à?
Đan Hạc chống hai tay lên má nhìn U Nhược đang khua chân múa tay, hăng hái kể
đông kể tây mà Đan Hạc có thể hiểu mập mờ là Nam Vô Nguyệt liếc mắt đưa tình
với mấy tiên nữ theo hầu Hằng Nga tiên tử, chủ Quảng Hàn cung trên Thiên giới,
với Đường Bảo bên cạnh ra sức tán thưởng phụ họa.
Đan Hạc ngáp một cái mà không thèm che miệng. Hai đại tỷ à,có phải sông lâu
nhiều tuổi rồi, thấy đời tĩnh lặng quá nên mới nghĩ ra mấy trò ghen tuông vô
lý này cho đỡ tẻ không??
Nhưng nàng cũng cố gắng ngồi nghe chuyện tán hươu tán vượn của U Nhược và
Đường Bảo. Nào thì Tôn Thượng và sư phụ Cốt Đầu đến giờ vẫn không thấy động
tĩnh gì, sư phụ còn cả tuần không ra khỏi Tuyệt Tình điện nửa bước, có phải có
hỷ rồi không? Nào là Tử Huân tiên tử gần đây chu du Lục Giới có vẻ đã tìm được
ý trung nhân mà lúc nào tới thăm mẹ Cốt Đầu đều vô cùng tươi tắn, hai người
lại thầm thì với nhau cả buổi không dứt ra được… Cho đến khi hai người bắt đầu
nói đến chuyện riêng tư phu thê, tính xem sẽ sinh mấy tiểu hài tử thì Đan Hạc
không chịu nổi bật dậy, ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đan Hạc đưa tay đẩy cửa tĩnh thất, một cơn gió lập tức lùa vào cùng với hàng
chục bông tuyết rơi xuống.
Đan Hạc khoanh tay, co người bước trên tuyết, nàng sinh ra đã mang cốt tiên,
trong người còn có thần huyết nhưng đạo hạnh và pháp lực lại chưa đủ để chân
chính thành tiên, mặc dù có thể trường sinh bất lão nhưng vẫn cảm thấy lạnh,
còn sư phụ chỉ là một người phàm, đứng ngoài trời tuyết lâu như thế, vạn nhất…
Nhưng bão tuyết lớn như vậy, làm sao tìm được sư phụ đây? Đan Hạc ngước mắt
nhìn lên trên, ánh mắt rớt trúng một cây đại thụ cao hơn mười trượng bèn dùng
khinh công bay lên ngọn cây ngồi.
Đảo mắt nhìn quanh, phía bên này là Bàn Nhược điện, xa hơn nữa là Tử La điện,
nhìn thấy cả cây đào mà mẹ Tiểu Cốt mang đến trồng nữa. Còn bên này là Đoạn
Trường điện, Khôn La điện, rừng trúc mười dặm, còn đống tuyết to kia…
Đan Hạc suýt nữa thì ngã lộn cổ khỏi ngọn cây, miệng há hốc nhìn đám tuyết
giống như đang cục cựa phía dưới, luýnh quýnh trèo xuống gần đến nơi lại bất
cẩn ngã úp mặt xuống tuyết.
Đan Hạc nheo mắt nhìn đống tuyết chất cao quá đầu nàng trông giống một ngọn
núi nho nhỏ, không còn cách nào khác là bò lên tới đỉnh. Đan Hạc chống tay
xuống tuyết nửa trườn nửa bò, loay hoay mãi cuỗi cùng cũng đến nơi.
Một thiếu niên mặc bộ y phục được khâu vụng về bằng vải thô đang ngồi quay
lưng về phía này đang ra sức đục đẽo thứ gì đó. Đan Hạc vừa thò đầu qua chỉ
kịp nhìn thấy một màu trắng xóa lạnh ngắt tông thẳng vào giữa trán nàng đánh
cộp một cái, Đan Hạc mất đà ngã chổng vó ngay trước mặt thiếu niên kia.
Thiếu niên kia rõ ràng là bất ngờ tới mức đứng đơ ngay tại chỗ, lúng nhét vật
gì đó trong tay giấu ra sau.
Đan Hạc khó khăn bò dậy, đưa tay xoa xoa trán, cầm lên một viên đá trong suốt
như thủy tinh. Thứ gì thế này?? Sao lại cứng như vậy chứ? Nàng nhìn thấy cả
đom đóm rồi này.
Bất mãn nhìn người trước mặt. Suýt nữa là Hạc Nhi chấn thương sọ não luôn rồi.
Sư phụ, người, người, … Aizz.
Thật uổng công con lo lắng cho người, vậy mà người còn ở đây nghịch tuyết,
còn mặc mỗi cái áo này nữa, người không lạnh sao?
Không lạnh, tỷ xem, tay ta còn ấm hơn tay tỷ.
Đan Hạc tò mò đi vòng quanh, đưa tay gãi gãi má. Lạ thật. Phàm nhân sao lại
không biết lạnh được? Đến tiên nhân cũng phải vận chân khí ngăn cản để hàn khí
không xâm nhập vào cơ thể. Trừ tuyết lang(*) thì đám thú trong rừng cũng không
dám ra ngoài trời tuyết thế này.
(*) Sói tuyết.
Đan Hạc nhìn viên đá trên tay, lật qua lật lại. Hình như là một tảng băng cỡ
nhỏ.
Đan Hạc tí thì phụt cười, lại nhớ ra mình chưa từng nói điều này cho sư phụ,
bèn lấy mặt nghiêm túc nói.
Kỉ Xương nghe vậy thì háo hức nói.
Thật à? Tỷ dạy ta đi!
Bùa chú này rất khó nhớ, người đưa cho con vẽ giúp là được rồi.
Kỉ Xương một mực giữ chặt trong tay không chịu đưa ra, lắc đầu.
Đan Hạc trố mắt nhìn Kỉ Xương, bình thường sư phụ ghét tu luyện kiếm pháp bùa
chú lắm mà, sao lần này lại hăng hái vậy chứ?
Đem cỏ Thần Chi và giấy bằng gỗ trầm hương đốt lấy tro rồi hòa vào nước, rồi
vẽ theo hình này. Sau đó thử dội một chút nước nóng lên nếu băng không tan là
thành công.
Đan Hạc đưa một cuốn sánh hướng dẫn cách làm cụ thể cho hắn, còn nàng thì ngồi
bên cạnh nghịch một khối băng khác. Tiểu Thủ Nhi hóa thành một con dao bạc
nhỏ, Đan Hạc cầm lấy, bắt đầu tỉ mẩn gọt đẽo khối băng. Loay hoay hết xoay
trái lại xoay phải, cuối cùng cũng làm xong, Đan Hạc đắc ý quay sang Kỉ Xương.
Kỉ Xương vội vàng giấu biến vào trong áo, lúng túng nói.
Đan Hạc nhe răng cười tự mãn, đưa ra khối băng vừa khắc xong, cỡ chỉ lớn bằng
ba nắm tay là cùng. Thật ra ban đầu nàng muốn khắc to một chút nhưng không
hiểu sao càng gọt đẽo kích thước của nó lại càng nhỏ lại, còn không lớn bằng
một nửa ban đầu.
Kỉ Xương nhìn tới nhìn lui, cuối cùng thành thật hỏi.
Đan Hạc nhảy dựng lên.
Sư phụ, nhãn quanh của người chẳng tinh tế gì hết. Đây rõ ràng là một con
hổ mà?
Hổ?
Nó đang nằm đây nhé, còn đang gầm nữa.
Kỉ Xương cầm khối băng xoay trước xoay sau, cuối cùng nghi ngờ nói.
Đan Hạc ngẩng đầu nhìn trời xanh, không phục nói.
Vậy người cho con xem thử người khắc đi.
Không, không được.
Cho con xem đi mà.
Kỉ Xương ôm ghì khối băng vào người, sống chết không đưa.
Không.
Sư phụ…
Kỉ Xương tay cẩm khối băng giơ cao, nhìn nha đầu cao không tới thắt lưng mình
nhảy loi choi phía dưới nhưng không tài nào với tới, buồn cười trong bụng.
Đan Hạc ấm ức nhìn hắn. Sư phụ, người thật quá đáng!
Năm nay Kỉ Xương đã mười tám tuổi, còn Đan Hạc vẫn chỉ mang hình dáng một đứa
bé chưa đến mười hai tuổi. Đây chẳng phải là ăn hiếp nàng sao?
Mặc dù gương mặt kiếp trước và kiếp này giống nhau như tạc nhưng Kỉ Xương kiếp
này còn lâu mới có được phong thái trác tuyệt vô song trước kia, tính cách còn
quái dị hơn trước gấp mười lần, cho dù nàng có may cho hắn bao nhiêu bộ y phục
bằng loại vải tốt đến mức nào thì quanh năm suốt tháng, mặc xác đông hay hè,
hắn đều mặc bộ đồ lùng thùng, rách tới rách lui kia, nàng có nói thế nào cũng
không thể bắt hắn mặc y phục hẳn hoi quá nửa canh giờ. Thích gì làm nấy, hoàn
toàn không có phép tắc gì cả.
Kỉ Xương mặc dù không ham học, không có hứng thú với sánh vở nhưng tiên tư lại
không tồi, có thể nói ngay cả Đan Hạc cũng phải kinh ngạc. Gặp được thầy giởi
sẽ giống như cây non gặp đất tốt, nhưng Đan Hạc lại không dám tự mình dạy hắn,
càng không dám dẫn hắn đi tầm sư học nghệ. Nói đi nói lại, đệ tử đưa sư phụ đi
bái sư chẳng khác nào chọn sư tổ cho mình, còn trên dưới gì nữa.
Đan Hạc ở trong tình trạng giằng co như thế hết năm này qua năm khác, tiến
thoái lưỡng nan, cách này không được, cách khác càng không xong, không biết
làm sao cho phải. Bây giờ nháy mắt đã chín năm, dù nàng có cho sư phụ đọc bao
nhiêu sách tốt, nhiều đạo lý làm người hơn nữa thì cũng chỉ là kính hoa thủy
nguyệt, xây lâu đài trên cát mà thôi.
Điều duy nhất Đan Hạc có thể làm được cho sư phụ là giữ cho người ngày ngày
vui vẻ, không bị cuốn vào những tranh chấp, ái hận tình thù nơi hồng trần.
Sư phụ, người đã mười tám tuổi, dĩ nhiên là cao hơn Hạc Nhi rồi!
Hả? Vậy tỷ bao nhiêu tuổi?
Con…
Đan Hạc á khẩu, mặt bắt đầu ửng lên một màu kì lạ, mãi lâu sau mới miễn cưỡng
lí nhí nói “Bảy mươi hai.”
Kỉ Xương nheo mắt nhìn Đan Hạc từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu.
Mặt Đan Hạc bắt đầu chuyển từ màu hồng hồng sang trắng xanh. Lúc trước khi Kỉ
Xương còn mang dáng vẻ đứa bé chưa tới mười tuổi, chỉ cao tới vai nàng thì
nàng gọi hắn là sư phụ. Bây giờ Kỉ Xương đã mười tám, nàng chỉ cao không quá
eo hắn thì hắn gọi nàng là Hạc Nhi tỷ, còn tới mức bà bà… Người ngoài mà biết
chẳng phải sẽ cười rụng răng sao?
Đan Hạc còn chưa biết nói năng ra sao, trong bụng lại thầm nghĩ cũng may lúc
này tên tiểu tử thối phiền nhiễu kia không ở đây, bằng không… Đan Hạc không
biết hắn sẽ cười vào mặt nàng như thế nào nữa, thì chợt một tràng cười phá lên
đằng sau khiến Đan Hạc nhảy bật lên trước một bước, quay đầu khóc không ra
nước mắt.
Một hắc y nhân bước ra từ trong bóng trúc, vừa tiến về phía này vừa ôm bụng
cười ngặt nghẽo.
Kỉ Xương đứng một bên nhìn Đan Hạc và Phong Hiểu Hàn đấu khẩu, gãi đầu.
Phong Hiểu Hàn cười xấu xa, kéo Kỉ Xương qua một góc, thì thầm to nhỏ.
Này, tiểu Kỉ Xương, ta nói ngươi nghe, theo lí mà nói ngươi còn không bằng
tuổi nội tôn của nha đầu kia đâu, gọi bà bà nghe không hợp lí lắm.
Hả? Vậy ta phải gọi ra sao?
Đan Hạc vội vàng đưa tay kéo Kỉ Xương lại, liếc Phong Hiểu Hàn một cái sắc
lẻm.
Đan Hạc nhìn quanh, thất vọng nói.
Phong Hiểu Hàn khịt mũi, đá tung một đống tuyết, làu bàu bất mãn.
Mặt mày hầm hầm nhìn về phía rừng trúc mười dặm, Phong Hiểu Hàn gào lớn.
Sợi dây màu đen trên vai hắn bắt đầu ngọ ngoậy, ngóc một cái đầu đen xì lên.
Đan Hạc nhìn mà lạnh sống lưng. Này này, đừng đùa thế chứ, cái thứ đó quấn
quanh cổ tay nàng suốt nửa ngày đấy.
Một bóng người miễn cưỡng bước ra, một thân tử y màu lam nhạt, nghiêng đầu hất
mái tóc xanh ngọc ra sau lưng, ném cho Phong Hiểu Hàn một ánh nhìn lạnh tanh
rồi quay mặt qua nơi khác. Đan Hạc vừa nhìn thấy đã nhe răng cười toe toét,
chạy ào đến.
Vô Lam không thèm liếc nàng đến một cái, lặng lẽ lùi lại. Phong Hiểu Hàn đứng
bên cạnh trề môi, không thuận mắt nói.
Tiểu tử ngươi còn trưng bản mặt đó ra nữa? Đứng trong đó ngắm người ta cả
ngày, bây giờ nàng ở ngay trước mắt còn giả bộ ngầu làm gì…
Tiểu Hàn. – Vô Lam trừng mắt nhìn Phong Hiểu Hàn, tên nhiều chuyện này...
Can gì tới ngươi? Ngươi là nữ nhân chắc?
Đan Hạc cười khúc khích nhìn Vô Lam, lạnh lùng như thế khi gọi người khác lại
đáng yêu vậy sao?
Mặt Phong Hiểu Hàn cực kì không phục.
Đan Hạc vẫn ôm Vô Lam chặt cứng, xì một tiếng.
(*) Ở đây Đan Hạc dùng theo nghĩa châm biếm, phong hàn là một loại bệnh cảm
lạnh thường gặp.
Mặc kệ Phong Hiểu Hàn càu nhàu, Đan Hạc nhìn cái bọc lớn trên nền tuyết, ngồi
xuống nhìn tới nhìn lui, một tay chống lên má, một tay thò ra chọc chọc, cứ
chọc là có lỗ.
Túi hành lí này là sao? Đệ định chuyển tới Vân Cung?
Còn không phải tại hắn một mực ép ta thu dọn hành lí chuyển tới đây sao?
Đan Hạc ngẩng đầu hả một tiếng, ngạc nhiên tột độ.
Vô Lam lúc này mới chịu mở miệng, đôi mắt trong như nước mùa thu khẽ động nhìn
Vân Cung nguy nga, hờ hững nói.
Đan Hạc đứng há hốc miệng tại chỗ, mất một lúc mới gật đầu lia lịa, cười hí
hửng cầm tay Vô Lam kéo vào trong.
U Nhược và Đường Bảo dù gì cũng thành thân rồi, mặc dù Lạc Thập Nhất và Nam Vô
Nguyệt dễ bị hai người họ bắt nạt, nhưng chỉ thi thoảng cả hai mới tới chơi
với nàng hoặc vác hành lí đến Vân Cung ở vài hôm để… dỗi. Đan Hạc đã từng
chứng kiến mấy lần, nào là không thể tha thứ rồi trời ơi đất hỡi gì nữa thì
cũng chỉ hai ngày sau cũng phải bò về nhà, cùng lắm thì Nam Vô Nguyệt đưa mông
ra cho U Nhược đá một cái, còn Lạc Thập Nhất chịu để im cho Đường Bảo véo tai
hoặc cắn một cái là đâu lại vào đấy thôi mà.
Đan Hạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Đan Hạc nhìn bộ dạng kinh hoảng tới mức hoa dung thất sắc của Sát Thiên Mạch,
vội vội vàng vàng nhảy lên hỏa phượng bay đi mất, đầu chảy xuống mấy vạch đen
sì.
Đan Hạc ôm cổ Vô Lam, ríu rít nói. Phong Hiểu Hàn nghe vậy hi vọng chen vào.
Mặt Vô Lam sa sầm, sát khí tuôn ra ào ạt. Đan Hạc không thèm nhìn Phong Hiểu
Hàn vẫn ríu rít hí hửng với Vô Lam.
Phong Hiểu Hàn như bị tạt gáo nước lạnh, bĩu môi oan ức, giơ một nắm đấm kháng
nghị.
Đan Hạc thấy phiền nhiễu, ngoảnh đầu hừ một tiếng, nhe răng với hắn.
Vân Cung bình thường vô cùng yên tĩnh hôm nay lại rất náo nhiệt.
Chẳng là trong vòng chưa đến một canh giờ Đan Hạc đi khỏi, Vô Vọng
điện đã tiếp đón thêm vài vị khách quý.
Đan Hạc vừa đẩy cửa bước vào thì đã há miệng tròn mắt đứng ngay
râu luôn ở cửa ra vào, còn Vô Lam thì khoanh tay, khẽ nhếch môi với
vẻ mặt người đi xem náo nhiệt
Đầu Đan Hạc xoay mòng mòng. Cái gì thế này? Vân Cung trờ thành nhà
tạm trú bao giờ vậy!?
Hai nữ nhân vừa đến vô cùng diễm lệ. Một người mặc hoa phục màu lam
đậm thêu hoa văn cúc trắng đang giẫm một chân lên án, hùng hổ chống
nạnh. Dung mạo xuất trần, lại cực kì hoạt bát, mắt ngọc mày ngài,
kinh diễm tuyệt luân ít ai bì được.
Người còn lại nằm nhoài người trên ghế, một tay đỡ lấy đầu, ánh
mắt trong như nước hờ hững như còn đang ngái ngủ. Trong tất cả nữ
nhân tuyệt sắc ở đây lại là người nổi bật nhất. Từ đầu tới cuối
một thân hồng y, gương mặt quyến rũ mị hoặc như hoa như mộng, mang
theo vẻ ngây thơ ngốc nghếch lại đẹp tới mức đất trời đảo điên,
phong vân biến sắc.
Đan Hạc còn đang đơ người ra chưa nói được gì thì Vô Lam bên cạnh mắt
lộ ý cười, chắp tay thản nhiên nói.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, xoay người ra phía cửa, bật ra một tiếng
cười ngượng ngập.
Đan Hạc tới lúc này mới ngậm được miệng, bước vội về phía Hoa
Thiên Cốt, bò vào lòng nàng, lại lo lắng nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi lắc đầu, đưa tay xoa đầu con bé nhưng không nói
lời nào.
Khoé miệng Vô Lam khẽ nhếch lên, liếc nửa mắt sang Phong Hiểu Hàn.
Cái miệng vừa khó khăn lắm mới ngậm lại được của Đan Hạc lại há
hốc, trợn mắt nhìn, không chớp cái nào.
Đừng nói Đan Hạc, đến Vũ Thanh La thậm chí cả Hoa Thiên Cốt cũng
tròn mắt sửng sốt không nói được câu nào, mãi lâu sau mới lên tiếng,
giọng điệu cực kì gượng gạo.
Ánh mắt liếc sang bên nhìn U Nhược ra sức tìm một chỗ nào đó chui
vào, còn Đường Bảo giả bộ uống trà quay mặt đi nơi khác.
Vũ Thanh La cười xấu xa, mon men bò đến bên cạnh Hoa Thiên Cốt.
Thiên Cốt, muội khai thật đi, rốt cuộc là từ bao giờ?
Không có chuyện đó...
Hoa Thiên Cốt phẩy tay, mặt ửng lên một màu hồng nhạt, thấp giọng
nói.
Đường Bảo sặc trà, ho khù khụ không dứt. Vũ Thanh La không hiểu sao
tự nhiên trượt chân, ngã oạch xuống sàn. U Nhược ngẩng phắt dậy,
đầu đập bốp vào gầm bàn, u lên một cục, đau tới nghiến răng nghiến
lợi.
Vũ Thanh La nhảy bổ lên, không thể tin nổi.
Vô Lam nhếch môi cười, may mà nàng biết người biết ta đã đá thẳng
Phong Hiểu Hàn ra khỏi phòng từ lâu.
Hoa Thiên Cốt vặn vẹo hai tay, trông cực kì khồ sờ nhìn Vũ Thanh La.
U Nhược lắp bắp cố xen vào một chút thực tế.
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi lắc đầu, nằm bò ra bàn.
Bốn người nhìn nhau. Đội nguyên một núi câu hỏi trên đầu.
Tính háo sắc dại gái của Hoả Tịch không ai là không tường. Chỉ cần
là mỹ nhân, bất luận nam hay nữ, Hoả Tịch cũng phải làm quen cho
bằng được.
Kể lể một hồi, cuối cùng Vũ Thanh La tức giận phừng phừng chốt
lại.
Kết quả chỉ nửa canh giờ sau, Vân Cung đã náo nhiệt còn náo nhiệt
hơn gấp bội. Hương rượu nồng đượm say người, vấn vương quyến rũ lan
khắp Vô Vọng điện.
Vô Lam chỉ ngồi một bên im lặng uống rượu, mặc cho bốn tên tửu quỷ
kia đã bắt đầu hát hò ầm ĩ, cung hỉ tá lả. Đan Hạc không ngờ tửu
lượng của Tiểu Lam khá đến thế, uống hết một vò rượu Vong Ưu mà
vẫn còn tiếp tục uống.
Cửa Vô Vọng điện bị đá ra, Phong Hiểu Hàn bước vào, mặt mũi cau
có, lắc lắc đầu để gạt đám tuyết trên tóc xuống, hai tay kẹp hai
bình rượu, bất mãn phản đối.
Đan Hạc cốc đầu hắn.
Đến khi U Nhược ôm cổ Vô Lam gọi phu quân, Đường Bảo bắt đầu tưởng
chân của Vũ Thanh La là một cây củ cải cỡ lớn thì Đan Hạc ngộ ra
là không nên ở đây cùng với mấy tên tây tây này nữa.
Tiểu Hàn, sư phụ ta đâu?
Sư phụ, sư phụ. Suốt ngày ngươi chỉ bám dính lấy tên tiểu tử đó,
không biết chán à?
Đan Hạc bực mình, giơ chân đá thẳng vào mông hắn.
Phong Hiểu Hàn xoa xoa mông, nhăn nhó nói.
Đan Hạc có chút chột dạ, với vội chiếc áo khoác bên cạnh.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng cất lên.
Kỉ Xương tiến sâu vào bóng tối, tuyết bị nghiến dưới chân, tiếng
động nhỏ nhưng lại âm vang trong tĩnh lặng hoàn toàn. Xung quanh Kỉ
Xương giờ chỉ có hai màu, màu đen hun hút của bóng tối và màu
trắng xoá của tuyết.
Ruột gan như bị xoắn thành một khối cực kì khó chịu. Sáu năm là
một khoảng thời gian đủ dài để hắn biết được một số chuyện.
Ban đầu khi mới gặp Đan Hạc, rồi theo nàng tới đây hắn chỉ nghĩ rằng
Đan Hạc là người tốt, nàng đối tốt với hắn thì hắn sẽ không hại
nàng. Thậm chí khi Đan Hạc gọi hắn là sư phụ, sư phụ miết, rồi
hành xử vô cùng kì lạ, rõ ràng rất quan tâm đến việc học hành của
hắn nhưng lại buông thả, cách nàng bắt hắn học cũng cực kì âm nhu,
hoàn toàn không có chút nghiêm khắc nào cả. Kỉ Xương vốn chẳng bao
giờ lưu tâm đến đèn sách vì thế thường xuyên gục mặt xuống án ngủ
hay trốn đi chơi. Đan Hạc lại chẳng hề trách móc hắn, có những lúc
hắn trốn đi chơi đến mấy ngày mới về hay làm gì đó quá đáng thì
Đan Hạc cũng chỉ bất lực cắn môi, không mở miệng trách hắn một câu.
Kỉ Xương cũng chẳng lấy đó làm bận tâm xem vì sao lại thế.
Nói đi nói lại khi đó hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Làm sai không phạt khác nào
ủng hộ cho việc làm sai trái. Có thể Kỉ Xương không phải một kẻ xấu, chỉ là
trong tâm của hắn không phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Hắn đã sống
bao năm cô độc một mình trong rừng như thế thì bây giờ sống như vậy thì cũng
đâu có sao? Suy nghĩ của Kỉ Xương vốn chỉ đơn giản vậy thôi.
Mãi sau này Kỉ Xương mới hiểu được, tại sao Hạc Nhi lại đối xử với hắn như
vậy. Nàng gọi hắn là sư phụ, muốn hắn tu tiên nhưng lại chưa từng trực tiếp
dạy hắn, nói hắn phải tự học, không bao giờ trách mắng hắn, thậm chí còn không
cản hắn khi hắn phá phách nghịch ngợm chỉ im lặng thu dọn hậu quả. Hắn mới
hiểu hai tiếng sư phụ kia nàng gọi hắn mà không phải là hắn. Sư phụ của nàng
là một kẻ khác, cũng lại là chính hắn.
Kỉ Xương không biết kẻ đó là ai, như thế nào, cho dù là hắn ở kiếp trước đi
nữa thì hắn vẫn khó chịu, khó chịu vì khi Hạc Nhi nhìn thấy hắn, gọi hắn, cười
với hắn, quan tâm hắn, ở bên hắn, nhưng trong tâm của nàng thì đó lại không
phải hắn.
Kỉ Xương kiếp trước quan trọng với nàng đến như vậy sao? Đến mức cho dù phải ở
bên một kẻ xa lạ không quen biết chỉ để nhìn thấy bóng ma của kiếp trước? Kỉ
Xương không chấp nhận việc mình không phải duy nhất trong mắt Hạc Nhi, việc
nàng nhìn hắn nhưng trong lòng nàng lại nghĩ tới kẻ khác, ở bên cạnh một kẻ
khác không phải hắn.
Kỉ Xương ích kỉ tự nhủ với chính mình điều đó có gì quan trọng, chỉ là kiếp
trước hay kiếp này mà thôi, đó vẫn chỉ là mình hắn. Tại sao phải để tâm? Hạc
Nhi vẫn ơ bên hắn, như vậy không phải đủ rồi sao?
Ít nhất đúng là như vậy, cho đến khi… Cho đến khi gã đó xuất hiện. Vô Lam. Hạc
Nhi gọi gã là Tiểu Lam. Hạc Nhi không chỉ coi gã là bằng hữu tốt mà thậm chí
còn thích gã, thân mật với gã. Chỉ bởi vì, bởi vì gã có tính cách giống kẻ làm
sư phụ nàng trước kia. Sư phụ của nàng…
Kỉ Xương cúi đầu, bật cười qua kẽ răng nghiến chặt, đến cuối cùng, người trong
lòng Hạc Nhi vẫn không phải hắn.
~~~
Giới thiệu chương sau:
“Ngươi là tiểu hồ ly năm đó?”
“Ân nhân, cái mạng này của Lạc Tử là do người nhặt về, Lạc Tử khắc cốt ghi
tâm, vì người Lạc Tử dù có phải xuống thập bát tầng địa ngục cũng sẽ không hối
tiếc.”
“Tiểu Lam, ý… ý ngươi là gì?”
“Ngươi còn không muốn hiểu ư? Ngươi và hắn là sư đồ, sớm muộn gì ngươi cũng
phải gọi con hắc hồ đó là sư mẫu. Bỏ cuộc đi.”
“Kỉ Xương rơi xuống vực, đầu đập mạnh vào đá nên đã mất sạch trí nhớ. Tiểu Đan
lại đi tìm hắn suốt bốn năm, khi tìm được, hắn đã yêu người con gái khác, kết
làm phu thê, không còn nhớ nàng là ai nữa…”
“Không thể nào! Tại sao… tại sao tất cả mọi việc lại trở nên như vậy…? Tất cả
mọi việc đã nằm ngoài tầm tay của nàng quá xa.”