Phong Thanh Hạc Lệ ( Phần 1)


Người đăng: phuongdz

Về phần Tiểu Kỉ Xương, chẳng qua ở trên núi chán rồi nên muốn xuống núi du
ngoạn mộ phen, nói để nghe có vẻ hiểu biết chứ thực chất hắn chẳng biết du
ngoạn là làm cái quái gì. Mục đích chính là muốn tìm bá bá trước kia hay đem
đồ ăn đến cho hắn, nói rằng chỉ cần xuống núi sẽ tìm được. Nhưng không ngờ
dưới núi lại nhiều người như thế, đi nửa ngày mà không tài nào tìm thấy nhà bá
bá đó đâu, lại còn bị đám người đáng ghét không hiểu lí lẽ đem dây định trói
đem đến công đường. Hắn nào biết công đường là cái mông gì, chỉ biết có một
lần bá bá nói bị quan phủ điệu đến công đường chất vấn, quan phủ là một người
rất đáng sợ, mỗi năm dân trong làng lại phải đóng gạo, ngô, bất cứ thứ gì có
trong nhà, không ai dám chống đối. Aizz, xem ra chỉ là dọa người thôi. Nếu
không phải bị lôi đi thì hắn đã nhét giầy vào miệng tên quan thối đó rồi. Còn
chưa kịp hiểu gì đã bị Đan Hạc lay cho chóng hết cả mặt, gọi sư phụ sư phụ tối
tăm mặt mũi, bây giờ còn được bay nữa, người bình thường đều bay được thế này
à?


  • Hạc Nhi. Tỷ biết bay à? Làm thế nào, tỷ dạy ta được không?

Đan Hạc vừa Ngự Kiếm, vừa túm cổ áo Kỉ Xương giữ cho hắn khỏi rơi mà dở khóc
dở cười. Này, không đùa chứ a?? Có đời thủa đâu đệ tử đi dạy sư phụ mình kĩ
thuật Ngự Kiếm cơ bản nhất!?

Cuối cùng cũng lôi được tiểu tử kia đến Vân Cung. Đan Hạc thở phào, trước đây
sống một mình rất ít khi nàng Ngự Kiếm ra ngoài vì cơ bàn là cứ một hai ngày
Sát Thiên Mạch, Hoa Thiên Cốt, U Nhược và Đường Bảo lại đến, lật tung mọi ngóc
ngách ở đây lên. Đồ ăn cũng chẳng bao giờ thiếu, Đan Hạc chỉ việc hết ăn lại
ngủ, không thích luyện công thì lại mò ra sau điện nghịch đất, hái hoa, đùa
giỡn với ong bướm. Rất ít khi thực hành Ngự kiếm nhưng cũng không đến nỗi quá
dở, miễn cưỡng thì có thể một mình Ngự Kiếm từ Vân Cung này tới Trường Lưu
Sơn. Lần đầu tiên nàng Ngự Kiếm đi đường xa như vậy, lại còn phải phân tâm
trông nom tiểu tử thích táy máy kia, đi bộ thì chẳng biết ngày nào tháng nào
mới đến. May là cũng về đến nới an toàn, chỉ có điều tiếp đất không được nhẹ
nhàng cho lắm. Mông nàng vẫn còn đau ê ẩm.

Sảnh chính của Vân Cung được lát bạch ngọc, hoa văn uốn lượn tinh tế bằng hổ
phách và phỷ thúy vô cùng tao nhã. Bên cánh tả là biển hoa khoe sắc, bên hữu
là rừng Trúc Lâm mười dặm. Thác nước đổ từ trên không xuống giống như một dải
lụa buông xuống từ dải Ngân Hà, chảy khắp Cửu Thiên.

Chính điện còn nguy nga hơn nữa, mái sơn son thiếp vàng được chạm khắc hình
rồng bốn góc cực kì tinh tế, hình phượng hoàng sải cảnh nổi bật trên vách được
ghép từ đá kim cương, hồng ngọc, lam ngọc. Phía trên lần lượt là Trùng Ân
điện, Bàn Nhược điện, Điệp Si điện, Đoạn Trường điện, Vô Vọng điện và Tử La
điện vô cùng lộng lẫy, uy nghiêm.

Nhưng có vẻ tiểu tử kia cũng không hề biết mình đang ở giữa một nơi tuyệt cảnh
thế gian, siêu phàm thoát tục gì hết. Chỉ cần ở một nơi có cái ăn, có chỗ ngủ
là được, sao cần phải đến một nơi như thế này? Nhà rộng chẳng có tác dụng gì
khác ngoài đi mỏi chân.

Bóng áo đỏ như hoa bay từ Bàn Nhược điện đáp xuống giữa tiền sảnh, góc áo bay
lên nhẹ như lông vũ rồi uyển chuyển hạ xuống, mái tóc tím tuôn xuống vai, nét
ma mị khuynh đảo chúng sinh lại không giấu nổi vài phần kích động trẻ con.


  • Đan Đan!

Mắt Đan Hạc tròn xoe, cười tươi như đóa mẫu đơn nở trong sương sớm, vội vàng
chạy ào đến, lại vụng về vấp phải đá suýt nữa ngã cắm mặt xuống đất thì đã bị
bàn tay dịu dàng kéo lên, ôm vào người.


  • Cô cô, người đến từ bao giờ vậy?


  • Đan Đan, sao con hạ giới mà không nói cho ta biết? Làm ta lo gần chết. Nhỡ
    có người bắt nạt Tiểu Đan Đan của ta thì làm sao đây? – Sát Thiên mạch xoa đầu
    nàng rồi lại nhíu mày, kéo Đan Hạc hết xoay trái lại xoay phải. Mới chưa được
    một tháng hắn không ở bên vậy mà tóc nàng đã thành ra thế này rồi, người phải
    gầy đi mấy cân đấy. Không được, không được, Tiểu Đan Đan nhỏ bé đáng yêu cửa
    hắn mà gầy đi thì hắn sẽ tìm tên Kỉ Xương thối đó, dần cho một trận. – Đan
    Đan, con lười tắm phải không?


  • Ơ… - Đan Hạc ngẩn mặt ra, lúc trước là do nàng phải tập trung tìm sư phụ
    nên thời gian ngó ngàng đến bản thân. Sau đó tìm được sư phụ rồi lại càng đau
    đầu hơn, Đan Hạc cũng quên biến là mình đã bao lâu không tắm rồi.


Sát Thiên Mạch cốc trán nàng, giọng cả giận.


  • Ta đã nói rồi, với nữ nhi dung nhan là quan trọng nhất, không thể để tổn
    hại chút nào được.

Không chờ hắn nói xong, Đan Hạc đã khúc khích cười, chui sâu vào trong lòng
hắn.


  • Con biết rồi, cô cô. Từ bây giờ con sẽ chăm sóc dung mạo thật tốt. – Đan
    Hạc cọ cọ mũi vào áo hắn. A, lần này là một mùi hương nhẹ, dể chịu, được điều
    rất tinh tế, người khác ngửi thấy như lạc vào cốn bồng lai, tựa như mọi đau
    khổ trên thế gian đều biến mất, vô cùng thư thái. Phải là người vô cùng am
    hiểu về hương liệu, điều hương mới chế ra được. Nhưng nếu ở trên người Sát cô
    cô thì chắc chắn là do mẹ Tiểu Cốt làm.


  • Tiểu Đan Đan gầy đi nhiều quá. Cũng tại tên Kỉ Xương đáng ghét. – Sát Thiên
    Mạch bẹo má nàng.


Vừa nói đến đây thì một giọng nói khác chen vào.


  • Có vấn đề gì đến ta sao?

Đan Hạc sực nhớ, ngồi dậy, kéo tay Kỉ Xương.


  • À cô cô, con quên mất. Cô cô, đây là sư phụ con.

Sát Thiên Mạch lảo đảo suýt thì ngã đập đầu xuống đất. Cái gì?? Tên tiểu tử
cao chưa đến thắt lưng này là sư phụ của tiểu Đan Đan?? Không đùa chứ?


  • Này. – Kỉ Xương nghi ngờ huých tay Đan Hạc, hiếu kì hỏi. – Hắn ta là nam
    nhân hay nữ nhân thế?

Sát Thiên Mạch chảy mấy vạch đen sì trên đầu, chột dạ liếc mắt sang Đan Hạc.
Nhóc con này đang cau mày suy nghĩ vô cùng chăm chú. Này, này, không phải chứ…


  • Hình như… là nữ thì phải. – Sát Thiên Mạch vểnh tai nghe lén, nghe tới đây
    thì ngã lăn xuống đất - Không, không, là nam. – Xem ra còn hiểu biết một chút
    – À, không phải, nữ. – Hắn vừa bò dậy lại lần nữa cắm mặt xuống đất. – Không,
    chắc chắn là nam.

Xong rồi, xong rồi. Đúng là mẹ nào con nấy, lão tử cam bái hạ phong.

Kỉ Xương nghi ngờ nheo mắt.


  • Tỷ chắc thật không?

Bình tĩnh, bình tĩnh… Không được nóng. Sát Thiên Mạch hít sâu một hơi, quay
sang tên nhóc láo lếu kia, một tay cầm chiết phiến, một tay khẽ lướt qua lọn
tóc rủ xuống trán, giọng sặc mùi ghét bỏ.


  • Ra ngươi chính là Ngạo Hàn Thiên Giáng Lãnh Nhật Băng Tâm Kỉ Xương Thượng
    tiên? Bản quân nghe tiểu Đan Đan nói đến ngươi đã lâu, hôm nay quả nhiên gặp
    ngươi rồi. Rất tốt, bản quân cũng có việc cần tìm ngươi. Nhóc con này tiên tư
    rất khá, ta rất thích. Nhưng nàng trước sau chỉ đồng ý gọi ngươi là sư phụ,
    hôm nay rất thích hợp, chi bằng chúng ta so vài chiêu với nhau. Thế nào?

Sát Thiên Mạch vốn dĩ hoàn toàn không cho Kỉ Xương một cơ hội lựa chọn đấu hay
không đấu. Tay vừa lật, một luồng sáng hiện ra, chân khí cuộn lại, bắn một
chưởng lực về phía Kỉ Xương.


  • Cô cô!!

Đan Hạc không ngăn kịp, vội vàng chạy đến. Sát khí dù không mạnh nhưng cũng đủ
khiến một đứa bé không có chút tiên lực nào như sư phụ đến một mẩu xương cũng
không còn. Tay lập tức kết ấn, triệu hồi chân khí, dùng chưởng phong chặn
đường tấn công của Sát Thiên Mạch. Một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, chưởng
phong không đủ lực, cả Đan Hạc và Kỉ Xương đều bị hất văng về phía sau. Sát
Thiên Mạch đánh rơi chiếc quạt, hốt hoảng chạy đến.


  • Đan Đan!

Đan Hạc lồm cồm bò dậy, đưa tay níu vạt áo của hắn, khẩn thiết nói.


  • Cô cô, người đừng đánh với sư phụ, sư phụ luân hồi chuyển thế đã quên sạch
    rồi, tu vi đạo hạnh cũng mất. Người bây giờ chỉ là một đứa bé chưa đến mười
    tuổi thôi.


  • Bảo sao ta không cảm nhận được linh khí của hắn.


Sát Thiên Mạch nhíu mi tâm, nhìn Đan Hạc vội vàng chạy về phía Kỉ Xương đang
nằm lăn trên đất, ra sức lay.


  • Sư phụ! Sư phụ!

Sát Thiên Mạch còn đang kinh ngạc về chuyện vừa xảy ra, chưởng vừa rồi của hắn
không thể nào gọi là hết sức, chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, coi như chào hỏi mà
thôi. Nhưng lại bị một chưởng phong chặn lại, uy lực tan biến hoàn toàn, lại
còn là chưởng xuất ra trong lúc cấp bách, cùng lắm cũng chỉ huy động được chưa
đến bốn phần công lực mà thôi. Rốt cuộc là tại hắn rong chơi quá trớn hơn chục
năm nay tu vi giảm sút hay là nha đầu kia đã luyện tới cảnh giới vượt xa mức
tưởng tượng của hắn rồi?

Nhìn tiểu tử dưới đất bằng ánh mắt cực kì không ưa, chạm hai đầu ngón tay vào
trán, quả nhiên có phong ấn, hơn nữa cực kì mạnh, tên Kỉ Xương này rốt cuộc
mưu tính điều gì?


  • Đan Đan đừng lo, chỉ là đầu đập mạnh xuống đất nên chấn thương, bất tỉnh
    tạm thời mà thôi. Hơn nữa, thể lực tên tiểu tử này không tầm thường đâu. Vết
    thương nhỏ như thế không bằng muỗi đốt với hắn. – Sát Thiên Mạch hừ lạnh, lườm
    Kỉ Xương một cái sắc lẻm. – Dù sao, uế khí và chướng khí trên người hắn quá
    nặng, nếu không mau gột sạch để dung hòa với tiên khí ở đây, không sớm thì
    muộn hắn cũng chịu không thấu mà rời đi thôi.

Đan Hạc ngẩng lên nhìn hắn.


  • Vậy cô cô, người giúp con tắm cho sư phụ được không?

Sát Thiên Mạch nhảy dựng lên.


  • Ta?? Sao ta phải tắm cho hắn chứ!?

Đan Hạc vô tội nhìn hắn.


  • Vì người là sư phụ con, con không thể phạm húy được. Mà khoan, cô cô là nữ,
    không được, không được, để con gọi cha tới.

Sát Thiên Mạch lảo đảo, bất lực nhìn trời xanh. Nha đầu nào vừa nãy còn nói
chắc chắn là nam vậy??

Ba năm sau.

Sát Thiên Mạch kéo tay áo lau mồ hôi, cuối cùng cũng xong rồi, xem bộ dạng hắn
bây giờ còn giống một Ma Quân tiêu dao tự tại không!? Thực hối hận sao ngày đó
lại đồng ý với bé con là chăm sóc tốt cho tiểu quỷ kia làm gì kia chứ? Hối
không kịp, aizz.

Kéo tay áo xuống, hắn ném chiếc khăn trên vai sang một bên, khoan thai ngồi
xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà, đưa lên miệng thổi, vô cùng hưởng thụ
hít một hơi mùi hương thanh nhã của trà. Quả là tuyệt hảo thế gian hiếm có,
ngọc bích quỳnh tương, nhẹ nhàng tản ra xung quanh, thoang thoảng như hương
hoa trong gió xuân, lại vô cùng lưu luyến, thanh nhã.

Sát Thiên Mạch cười tán thưởng, trình độ cất trà của bé con ngày càng lên tay,
mùi hương và màu sắc rất ôn hòa, phối hợp vô cùng ăn khớp. Để xem, vị…

Rầm một tiếng, cửa chính Bàn Nhược điện bị đá sập, một thân tố y chạy qua,
thanh âm trong trẻo đầy kích động dội thẳng vào màng nhĩ Sát Thiên Mạch.


  • Cô cô!!

Nửa ngụm trà Sát Thiên Mạch vừa uống lập tức sặc thẳng lên tới mũi, ho khù khụ
mãi không dứt, không khóc nổi ngẩng đầu nhìn lên.


  • Tiểu Đan Đan, ta nói con nghe. Sát Thiên Mạch ta cả đời làm Ma Quân, cho dù
    là luyện công vài trăm năm có khi xém nữa thì tẩu hỏa nhập ma cũng chưa bao
    giờ bị hành tới mức thưởng trà không nổi này. – Sát Thiên Mạch bi phẫn nói,
    lấy một chiếc khăn lụa lau nước trà trên tay – Nói ta nghe, lần này lại chuyện
    gì nữa?

Đan Hạc nửa mếu nửa khóc.


  • Cô cô, sư phụ…

Sát Thiên Mạch loạng choạng. Sư phụ? Đời này ông đây ghét nhất hai từ 'sư
phụ'.

Đầu tiên là tên Bạch Tử Họa, chẳng biết bé con thấy gì hay ho ở tảng băng di
động hắn mà bất chấp thương thiên hại lý, mang tội danh khi sư diệt tổ cũng
một mực bái đường cùng hắn.

Bây giờ lại đến Kỉ Xương, người bình thường có muốn nhìn thấy nửa cái chân
lông mày của y còn khó hơn lên trời, thế gian này người nhìn thấy dung mạo y
chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là Ngọc Đế y còn không coi ra cái khỉ mốc
gì, từ chối thẳng thừng, mà có gặp rồi thì thế nào? Phong lưu tiêu sái, ngọc
thụ lâm phong thế nào hắn chưa tường nhưng có thể sánh ngang tầm với đại mỹ
nhân Sát Thiên Mạch hắn sao?

Bại dưới tay Bạch Tử Họa thì cũng thôi, đời này người khiến hắn phục đi khắp
Lục Giới cũng chẳng có mấy người, cho dù là luận tiên tư, dung mạo, hay khí
chất phong thái với Bạch Tử Họa đều không phải bàn gì thêm.

Còn tiên tiểu tử mà Đan Đan gọi là sư phụ kia thì sao? Tiên tư. Đến một mẩu
pháp thuật cũng không biết. Dung mạo. Miễn cưỡng thì có thể nói là có khí chất
một chút, sau này trưởng thành cũng có thể gọi là anh tuấn xuất trần, nhưng để
so với đại mỹ nhân hắn thì, cưng à, ngoan ngoãn về nhà tu luyện thêm nghìn năm
nữa đã. Phong thái. Cái này càng không phải luận, nếu để hắn phục thì chỉ có
hai điều, tiểu tử này đúng là phá hoại có nghề và chuyên gia mất tích.

Không biết hôm nay…


  • Cô cô, sư phụ biến mất rồi. – Đan Hạc mếu máo ôm ống tay áo của hắn quẹt
    nước mũi.

À, là mất tích à? Tình hình này thật đáng báo động, càng ngày hắn càng trở
thành vật định vị cho tiểu tử đó rồi thì phải. Sát Thiên Mạch không chịu nổi
dặt tách trà xuống.


  • Đan Đan à, tên tiểu tử đó có chân đi thì khắc có chân về. Con cớ gì phải
    tìm hắn loạn lên cho nhọc.

Mắt nàng rưng rưng sắp khóc ấm ức nhìn hắn, Sát Thiên Mạch liền bó tay chịu
trói, giương cờ trắng lập tức.


  • Thôi được rồi, hắn ở trong rừng Huyền Lâm cách đây hơn mười dặm.

Đan Hạc tròn mắt, bật dậy.


  • Rừng Huyền Lâm??

Ở đó có rất nhiều yêu quái thành tinh, sư phụ tới đó làm gì chứ?


  • Cô cô, người có thể nhìn thấy sư phụ không? Sư phụ có bị thương không?

Sát Thiên Mạch hừ một tiếng, rót một chén trà khác, quay đi.


  • Chướng khí ở đó quá dày, ta không thể nhìn thấy rõ hắn đang làm gì, nhưng
    đảm bảo với con là hắn vẫn vô sự, chưa mất đến một sợi lông chân.

Đan Hạc nhìn vẻ mặt giận dỗi trẻ con đùng đùng của hắn liền cười khúc khích,
chạy xô tới ôm cổ hắn, chu mỏ ra muốn thơm thơm lên cái má đang phùng lên của
hắn.


  • Cô cô, cô cô giận tiểu Đan Đan sao? Cô cô đừng giận, giận mắt cô cô sẽ có
    nếp nhăn, xấu lắm đó.

Nghe tới đây, Sát Thiên Mạch kêu lên một tiếng, vội vàng rút trong tay áo ra
một cái gương, săm soi từng nét trên gương mặt tuyệt mỹ.


  • Sao con không nói sớm. Ôi, làn da hoàn mỹ của ta, xấu lắm đúng không?


  • Đâu có, cô cô vẫn là tuyệt sắc mỹ nhân đẹp nhất Lục Giới.


  • Thật vậy sao? Đẹp như thế nào?


  • Ưm, đẹp hơn cả mẹ, hơn U Nhược tỷ. Tất cả mỹ nhân thiên hạ đều không đẹp
    bằng cô cô.


Sát Thiên Mạch như mở cờ trong bụng, tâm tình trở lại vui vẻ, nở nụ cười
khuunh quốc khuynh thành, tiếp tục chăm chút từng đường nét trên gương mặt
mình trong gương. Tiểu quỷ này, đúng là mẹ nào con nấy, đã khen thì chỉ có
đúng. Ha ha!

Rừng Huyền Lâm vốn là rừng ngàn năm, dù là thú hay là cổ thụ lâu năm ở đây nếu
không hóa yêu thì cũng đã vài trăm tuổi, nhưng chướng khí lại nặng, kìm hãm
các yếu tô ngoại lực tác động đến những vật thể đó để hóa yêu, tinh khí đất
trời vô cùng dồi dào, nhưng cũng vì thế lại càng nguy hiểm.

Nhật quang không thể chiếu xuyên qua lớp chướng khí dày đặc, nên dù đêm hay
ngày ở đây đều có vẻ âm u lạnh lẽo tới đáng sợ. Đan Hạc đã hạ xuống ngay ở bìa
rừng, sợ nếu tiến vào sâu một chút chướng khí sẽ cản trở việc đáp xuống, không
biết làm gì khác hơn là vừa đi vừa mò mẫm. Đi được vài bước lại vấp phải cái
gì đó ngã sấp mặt.


  • Tiểu Thủ Nhi, - Cuối cùng cũng không chịu nổi phải lấy chiếc vòng đang đeo
    trên cổ xuống. Ba năm trước nàng dùng máu của mình để tăng linh khí cho Tiểu
    Thủ Nhi, ai ngờ vừa nhỏ xuống thì máu nhanh chóng bị hút cạn, Tiểu Thủ Nhi dần
    dần co lại thành bé như một hạt ngọc, có thể đeo lủng lẳng trên cố và ngủ lăn
    lóc đến giờ mới chịu tỉnh lại. Phải công nhận trong việc mò tìm sư phụ nó rất
    có ích. – Ta cần ngươi giúp.

Tiểu Thủ Nhi giống như một cái đèn dạ quanh nhanh chóng sáng lên. Đan hạc nhìn
đám rễ cây sần sùi nhô lên khỏi mặt đất giống như một đàn rắn ngọ ngoậy dưới
chân mà rợn tóc gáy, sư phụ vào đây tính làm gì chứ!?

Một góc nào đó trong khu rừng, các loài thú từ hổ báo đến hươu nai, khỉ vượn
đều túm tụm lại xung quanh, các loài cây dạ quang cũng tập trung lại phát ra
ánh sáng nhàn nhạt soi rõ một quả cầu bụi loạn xà ngầu dưới đất, ta đấm ngươi
đá không biết trời trăng là gì, lăn hết trái lại sang phải, mặt đất phía dưới
như bị xới tung lên.

Cuối cùng bốp một tiếng, con gấu đen gầm lên một tiếng rồi bị hất bay ra xa cả
ba thước để lại trên mặt đất một đường dài. Đám thú nhốn nháo hò reo, nhầm,
gầm rống thì đúng hơn. Kỉ Xương đắc ý phủi phủi tay, hất mặt lên nói:


  • Sao? Còn ai muốn lên nữa? Nếu không còn ai thì các ngươi phải chấp nhận
    điều kiện của ta.

Bọn thú nhìn nhau qua lại, đứa này đẩy đứa kia, cuối cùng vẫn để Bạch Hổ ra
đấu.


  • Các ngươi làm vậy chẳng phải coi thường ta? Ta đã hạ Bạch Hổ lần này là bốn
    lần rồi. – Kỉ Xương chán nản vỗ trán – Nhưng nếu hạ hắn thì các ngươi sẽ đồng
    ý ta phải không? Được, lên!


  • Sư phụ!!


Kỉ Xương giật nảy mình quay ra, hơi chột dạ.

Bóng áo màu trắng chạy vào lại bị bọn thú cản lại, nhe nanh vuốt lên hù dọa.
Đan Hạc đứng lại, cau trán. Sư phụ, người cũng thật quá đáng.


  • Không tránh ra đừng trách ta ra tay không nói trước.

Kỉ Xương vội vàng chen lên, gạt đám thú sang một bên, kéo Đan Hạc ra phía sau.


  • Dẹp ra! Dẹp hết ra. Các ngươi thử đụng vào tỷ ấy thử xem. – Xem ra đám thú
    nay hung hăng dữ tợn lại rất coi trọng Kỉ Xương. – Hạc Nhi, tỷ đến đây làm gì?


  • Sư phụ, ở Vân Cung đâu thiếu chim chóc hươu nai, người tới chỗ rừng thiêng
    nước độc này làm gì? Chướng khí ở đây vô cùng hại với người thường. – Đan Hạc
    nhét Tiểu Thủ Nhi vào trong áo, ngẩng lên nói. – Chỗ sách con đưa cho người
    hôm trước người luyện xong chưa?


Kỉ Xương uể oải nhét một quả nho vào miệng.


  • Chỗ sách đó xem buồn ngủ chết đi được, ta tới đây chơi còn vui hơn. Hạc
    Nhi, ở đây nhiều thứ hay lắm, tỷ xem này, rất nhiều đá cuội đẹp nhé, ở nhà tỷ
    còn lâu mới có.

Đan Hạc lắc đầu, muốn gỡ bỏ phong ấn chỉ có một cách để sư phụ tu tiên, năm
nay sư phụ sắp mười ba tuổi, nàng đã giúp sư phụ xem những bài học căn bản để
tu đạo nhưng Kỉ Xương hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đèn sách, cả
ngày chỉ nghĩ ra những trò quái đản và rất hay trốn đi chơi. Đan Hạc lại không
thể phạt hay dạy dỗ người nghiêm chỉnh một chút vì dù gì nàng cũng là đệ tử,
nếu vượt phép chẳng phải đại nghịch bất đạo sao? Cho dù người có luân hồi
chuyển kiếp bao nhiêu lần thì vẫn là sư phụ của nàng.


  • Sư phụ, nếu như không tu tiên, sao có thể trường sinh bất lão?

Kỉ Xương hoàn toàn không hiểu những điều này.


  • Tại sao phải trường sinh bất lão? Tại sao nhất định phải tu tiên? Như thế
    chả có gì vui cả. Hạc Nhi, tỷ cũng đừng ở trong phòng luyện công luyện công
    mãi như thế. Cả ngày ở trong đó không thấy chán sao? Chi bằng tới đây chơi với
    ta.

Đan Hạc không kiên nhẫn nổi, hất tay Kỉ Xương ra, thở dài, quay lưng bỏ đi.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho dù nàng có cố gắng giúp người mau chóng
thành tiên tới đâu thì người không muốn cũng không thể làm gì được.


  • Hạc Nhi, tỷ đi đâu vậy? Đợi ta. – Kỉ Xương định chạy theo lại chợt nhớ ra
    điều gì đó, quay lại nhìn đàn khỉ nãy giờ vẫn trố mắt đứng đó, một số con bắt
    đầu chơi trò tay chuyền tay, ném chuối qua lại. – Chuyện các ngươi hứa, đừng
    có quên đấy.

Lần này Đan Hạc không dùng Tiểu Thủ Nhi soi đường mà vận chân khí nhận biết
chướng ngại dưới chân tìm đến một cái hồ gần đó. Bóng tối lạnh lẽo không phải
lúc nào cũng không tốt, nhất là khi nàng đang cảm thấy nặng nề muốn tập trung
suy nghĩ.

Kỉ Xương không ngờ Đan Hạc đi nhanh đến thế, vừa rời mắt đã không thấy bóng
dáng đâu nữa bèn nằm sấp xuống đất, dò tìm từng chút một.

Rừng Huyền Lâm vốn nơi nơi u ám, nên ở hồ này cũng chẳng ngoại lệ nhưng lại
được đặt cho một cái tên rất đẹp, Nhật Lệ. Hồ rộng tới mức trong bóng tối nhìn
giống như không thấy được bờ phía đối diện. Đan Hạc dựa lưng vào một thân cây,
nhìn đáy hồ không chớp mắt.

Lí do đầu tiên khi nàng tới Vân Sơn là gì? Cha chỉ nói mệnh nàng rất đặc biệt
không tuân theo thiên mệnh, sau này sẽ bị cuốn vào những tranh chấp ở cả Hạ
giới và Tiên giới, không mốn nàng gặp nguy hiểm ở Trường Lưu Sơn nên mới gửi
nàng cho một cao nhân mà cha quen trước đây. Thật không ngờ lại gặp được sư
phụ, ân nhân cứu mạng nàng. Từ lúc đó nàng đã biết đây là số mệnh của nàng,
bái Kỉ Xương thượng tiên làm sư phụ. Lên núi lấy cỏ tiên Nguyệt Sương, xuống
biển lấy ngọc Thuồng Luồng, Hải Liên hoa, Thanh Trùng quả… Không muốn nhận lại
thứ gì ngoài việc được ở lại Vân Sơn, được quang minh chính đại gọi người một
tiếng sư phụ.

Nàng một lòng chỉ cầu được trở thành đệ tử của người, nhưng ngay khi nàng được
chấp thuận thì sư phụ lại bỏ đi. Có phải nàng đã làm sai điều gì hay sư phụ
ghét nàng, hối hận vì đã nhận nàng làm đệ tử không. Nàng đã hạ quyết tâm dù
sau này có phải lên núi đao xuống biển lửa, nàng cũng không oán không hối.

Lí do nàng muốn sư phụ tu tiên là gì chứ? Không phải để người sớm nhớ ra nàng,
trở lại làm một Thượng tiên cao cao tại thượng ngày đó ở Vân Sơn. Nàng chẳng
cầu gì xa hoa, chỉ có một mong ước nhỏ nhoi được lần nữa nhìn thấy góc trường
bào xám thanh cao của người, nghe người gọi một tiếng Hạc Nhi, dạy nàng kiếm
thuật.

Đan Hạc chợt nhận ra mong muốn đó thật ích kỉ. Sư phụ vì sao phải xuống Hạ
giới đầu thai, vì sao đặt phong ấn trí nhớ? Để trốn nàng sao, đâu cần mất công
như vậy. Người làm vậy ắt có lí của người, nàng lại dùng mọi cách cản trở việc
đó. Chỉ từng đó cũng đủ để sư phụ ghét nàng rồi. Còn cả sư phụ bây giờ nữa, kẻ
làm đệ tử như nàng lại ép người tu luyện, chỉ để lấy lại con người ở kiếp
trước, chẳng lẽ người không được quyền chọn lựa, mãi mãi sống trong cái bóng
của quá khứ sao?


  • Hạc Nhi! Tỷ đây rồi, tỷ chạy nhanh thật đấy, hại ta lục tung nửa khu rừng
    này lên rồi.

Kỉ Xương không biết từ đâu chạy ra, vui vẻ liến thoắng nói, không cần biết Đan
Hạc có đồng ý hay không đã ngồi phịch luôn xuống bên cạnh.


  • Sư phụ, người tìm Hạc Nhi từ lúc đó đến tận giờ sao? Tay của người…

Kỉ Xương chợt giật nảy mình, bỗng dưng thò tay ra nắm vạt áo.


  • À…

Đan Hạc chợt cảm thấy lạ lùng, Kỉ Xương ngày thường vô nghĩ vô lo, lại có óc
hiếu kì kinh người, cái gì không hiểu thì tìm cách hiểu cho bằng được, hôm nay
tự nhiên sao lại ấp úng thế này?


  • Sư phụ? Người giấu con cái gì phải không? – Đan Hạc lại cảm thấy hốt hoảng,
    chẳng lẽ vì bị nàng ép luyện công nên sư phụ nhập ma rồi? Nghĩ vậy nàng lạnh
    toát sống lưng, bèn ra sức kéo cái thứ Kỉ Xương ôm chặt trong tay lại.

Kỉ Xương cũng không chịu kém, ra sức giành lại.


  • Đừng, không được xem… Hạc Nhi, trả lại cho ta!

Nàng tu luyện hơn mười năm, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp cái cục diện
tình thế giằng co nghiêng hẳn về phía Đan Hạc. Một cái gói nhỏ được bọc bằng
vải lụa vô cùng cẩn thận, mảnh vải màu xanh đậm này không phải mảnh hôm trước
nàng nói sẽ khâu y phục cho người sao? Sư phụ, người… người…

Đan Hạc nhanh chóng kéo nút thắt vụng về ở đầu mảnh vải, hé mắt nhìn vào.


  • Là… - Đan Hạc cứng họng, tròn mắt nhìn không chớp. – Lê?

Kỉ Xương vừa nói vừa vô tình vẽ mấy đường loằng ngoằng trên đất.


  • Cho tỷ.


  • Cho con?


Kỉ Xương giấu tay ra sau lưng, mắt nhìn qua chỗ khác.


  • Năm ngoái ngày này, Sát Thiên Mạch cho tỷ một cây trâm cài, ta hỏi hắn tại
    sao lại là trâm cài. Hắn nói ta ngốc, ngày sinh thần của tỷ mà không biết. Ta
    nghĩ nó là ngày quan trọng của tỷ nên năm nay ta muốn tìm thứ gì đó. Mấy hôm
    trước tỷ nói muốn ăn lê, nhưng mùa lê còn lâu mới đến. Ta biết rừng Huyền Lâm
    này có một cây lê rất lớn ra quả trái mùa, quả tuy có hơi nhỏ nhưng rất ngọt,
    nên mới…

Đan Hạc vẫn nhìn không chớp mắt, giọng nói chợt nhỏ lại.


  • Vậy người… Hôm nay người tới đây là muốn lấy thứ này cho con?


  • Ta đọc xong hết mấy quyển sách đó rồi. – Kỉ Xương nói nhanh như sợ bị phạt.
    – Vốn ta định tối nay đưa cho tỷ, nhưng giờ tỷ thấy mất rồi, cho tỷ luôn đấy.


Đan Hạc chợt nghẹn họng, muốn nói gì đó không hiểu sao ra tới miệng lại thành
câu châm chọc.


  • Sư phụ, người có biết ngày sinh thần là ngày gì không vậy?


  • Ta… tất nhiên là… biết.


Đan Hạc phụt cười.


  • Người thật… Ngày này chẳng ai đi tặng lê cả, nếu có chỉ tặng quả Trường Thọ
    thôi.

Đan Hạc và Kỉ Xương nhìn nhau rồi lăn ra cười.

Kỉ Xương chợt bịt miệng nàng, giơ ngón tay lên suỵt một cái.


  • Sư phụ?


  • Tỷ nghe xem, hình như có tiếng gì đó.


Đan Hạc im lặng lắng tai nghe, đúng là có tiếng động, hơn nữa còn càng ngày
càng lớn, giống như đang tiến về phía này vậy. Tiếng bước chạy xem lẫn tiếng
cỏ cây bị giẫm gạt. Đan Hạc vội kéo Kỉ Xương nép vào sau gốc cây đang ngồi.


  • Tỷ… Này, Hạc Nhi…

Đan Hạc đặt tay lên môi, suỵt nhẹ.


  • Đừng.

Chưa đầy một khắc sau, một bóng đen nhỏ lảo đảo chạy đến, có lẽ đang bị thương
nên đang chạy thì chậm dần rồi ngã bịch xuống đất. Hình như phía sau còn có kẻ
đuổi theo, bóng đen gắng gượng bò dậy, lết về phía gốc cây hai người đang
đứng. Đan Hạc nhìn rõ nó là một con hắc hồ ly nhỏ, trên người toàn là vết
thương giống như bị móng vuốt cào vào. Lại chợt nghĩ đến mình hơn mười ba năm
về trước dưới chân núi Vân Sơn, bị đám Lang Yêu bắt nạt, bèn kéo con vật lại
gần, ôm trong tay.

Vừa trở về chỗ nấp đã thấy một đàn bạch hồ chạy đến, vài con đi đầu xem xét
chỗ máu trên đất. tìm quanh một lúc, rồi tiếp tục đuổi vể phía trước.

Kỉ Xương cựa quậy phía sau, ngó đầu lên nói.


  • Hạc Nhi?

Đan Hạc vẫn nhìn quanh đề phòng, đẩy con vật trong tay cho Kỉ Xương.


  • Có vẻ như con hắc hồ này bị đàn bạch hồ đó truy bắt.


  • Vậy sao tỷ còn cứu nó? Chẳng phải nói vạn vật phải tự sinh tự diệt, mạnh
    thì tồn tại, yếu thế thì chỉ có tan thành tro bụi sao?


Đan Hạc giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt nàng giống như
chìm trong một màn mưa hoa đào, bóng áo xám bạc mờ ảo khuất dần trong rừng
trúc, giọng nói khẽ thoảng như một cơn gió.

“Hạc Nhi, nhớ kĩ. Vạn vật trên đời hữu sinh ắt hữu tử, tạo hóa vốn vô tình như
thế đấy. Sống chỉ có hai lựa chọn, hoặc là dẫm đạp lên kẻ khác để bước lên
hoặc sẽ trở thành vật để kẻ khác dẫm đạp. Tự sinh tự diệt, mạnh thì có thể trở
thành vương một cõi, yếu thì chỉ có kết cục tan thành tro bụi. Dù cho con
không cam tâm đi nữa nhưng cố chấp thay đổi thiên mệnh, xoay chuyển càn khôn
là vạn vạn không thể, chỉ là vô ích mà thôi. Cuối cùng người chịu hậu quả chỉ
có thể là con, nếu không thì cũng sẽ là người bên cạnh con. Hiểu chứ?”

Lúc đó nàng cố cứu một con chim non bị rớt khỏi tổ rơi xuống đất, nàng đem nó
về phòng mình băng bó, tìm mọi loại thuốc nàng biết để cứu nó. Nhưng vài ngày
sau, Đan Hạc nhỏ phải chứng kiến cảnh nó gục đầu xuống lòng bàn tay nàng, bộ
lông chỉ mới mọc đã trở nên xơ xác rồi trở nên lạnh ngắt. Khi đó nàng không
chấp nhận con chim đã chết, một mực nói rằng nó chỉ ngủ như mọi lần thôi. Còn
Kỉ Xương khi đó không muốn nhận nàng làm đồ đệ, kiếm cớ tránh nàng, ở lì trong
phòng bế quan. Lúc nàng khăng khăng ôm chặt vật nhỏ bé trong tay không chịu
buông thì, lần đầu tiên, người xuất hiện, im lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi
nói vậy. Đó cũng là câu nói đầu tiên nàng nghe người nói với nàng.

Quả thật lúc đó nàng không cam tâm, muốn tu tiên thành tài, sau này có thể cải
tử hoàn sinh chỉ là vì con chim nhỏ đó. Không ngờ mười năm sau, nàng lại nghe
lại đúng câu nói đó. Mà Đan Hạc bây giờ lại giống hệt mười năm năm về trước,
nắm giữ một sinh mạng nhỏ bé trong tay.

Rốt cuộc, cứu hay không cứu?

Ỷ đông hiếp yếu là thứ nàng căm ghét nhất trên đời này. Cố chấp thì sao? Thiên
mệnh thì sao nào? Vì thiên mệnh mà nàng có thể trơ mắt thấy chết mà không cứu?
Dù cho vạn kiếp bất phục, nàng cũng muốn thử một phen.


  • Sư phụ, người thuộc đường ở đây hơn con, người người giúp con tìm mấy cấy
    thuốc này có được không?

Kỉ Xương nhìn nàng gật đầu, đưa hai ngón tay huýt sáo gọi vài con thú tới,
quay đầu nhìn Đan Hạc, ánh mắt vô cùng khó đoán, rồi tiến sâu vào bóng tối âm
u của khu rừng.

Đan Hạc một tay giã thuốc, một tay giật dải dây buộc tóc trên đầu làm hai mảnh
rồi dùng răng xé làm đôi. Khi Kỉ Xương ôm nắm thuốc trở lại thì thấy nàng đang
quỳ cạnh bờ hồ, tay cầm một chiếc lá múc nước hồ để rửa vết thương cho tiểu hồ
ly, mái tóc dài chảy trên vai, vài sợi dính quanh khuôn mặt nhỏ ướt đẫm mồ
hôi. Tiểu Thủ Nhi bên cạnh phát ra ánh sáng xanh dễ chịu.

Đắp thuốc rồi băng bó, Đan Hạc đưa tay chạm vào huyết mạch phía dưới cổ của
nó. Hỏng rồi, nó bị thương quá nặng, mạch tượng suy kiệt, gần như không thấy,
thuốc của nàng chỉ có tác dụng với ngoại thương nhưng còn nội thương, chỉ có
thể dùng pháp lực.

Đan Hạc tụ khí, chân khí trong người nàng cuộn lên rồi bất ngờ tan biến,
chướng khí ở đây thật quá mạnh. Nàng nhìn tiểu hồ ly dưới đất, hơi thở đang
trở nên yếu dần, không còn cachs nào khác đành tập trung toàn bộ chân khí
trong người truyền hết sang người hắc hồ ly.

Một thứ gì đó đẩy bật Đan Hạc ra phía sau, Kỉ xương vội đưa tay đỡ nàng.


  • Hạc Nhi!

Không đúng, chướng khí không thể làm được thế này, toàn bộ chân khí của nàng
không thể bị rút cạn rồi tan biến nhanh như vậy được. Đưa mắt nhìn tiểu hắc hồ
dưới đất, là nó?


  • Con đã truyền một chút chân khí cho nó. Sư phụ, chúng ta về Vân Cung đi.

Kỉ Xương nhìn tiểu hồ ly dưới đất đang khẽ cựa quậy, lại nhìn Đan Hạc.


  • Tỷ không chờ nó tỉnh dậy sao?

Đan Hạc lắc đầu. Gặp được nhau đã là duyên phận, cần gì truy câu kết quả.
Huống hồ…


  • Chẳng qua chỉ là người qua đường. Không gặp mặt thì tốt hơn, nếu như đã
    thực sự có duyên, sau này ắt sẽ gặp lại.

Tầm mắt bỗng dưng mờ đi, Đan Hạc bỗng trượt chân, lảo đảo dựa người vào một
thân cây.


  • Hạc Nhi? Không sao chứ?

Đan Hạc lắc đầu, cười chấn an.


  • Chỉ là hao tổn chút chân khí. Tiểu Thủ Nhi có thể giúp con. Sư phụ, chúng
    ta may về thôi.

Kỉ Xương im lặng gật đầu. Lúc đó hắn không biết tình cảm là gì, càng không
biết thứ gọi là lòng trắc ẩn, hắn đã quen với cuộc sống trước kia, muốn tồn
tại thì phải bảo vệ bản thân. Ngoài bản thân thì có gì hắn quan tâm chứ? Hắn
cô độc, không cảm nhận được một thứ như tình cảm. Có lẽ hắn sẽ sống như thế
mãi, vô cảm với nỗi đau của những kẻ xung quanh mình.

Đan Hạc vừa bước lên lại trượt chân đứng không vững, Kỉ Xương kéo nàng dậy. Bị
như vậy mà còn nói ‘hao tổn chút chân khí’, tỷ thật ngốc. Chỉ vì một con hắc
hồ, như vậy có đáng không?

Kỉ Xương nhìn Đan Hạc tiếp tục gượng bước đi và lại trượt ngã bèn bước tới,
xốc Đan Hạc lên tay.


  • Sư phụ…?


  • Ta thuộc đường ở đây hơn tỷ.


Kỉ Xương liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng rồi quay đầu đi nơi khác.

Thì ra trên đời còn có thứ quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình.

Đan Hạc ngước nhìn gương mặt của hắn, tiềm thức bỗng trở nên mơ màng, chợt nhớ
lại những ngày tháng trước kia…

Rừng trúc chìm trong bóng tà dương, tiếng sáo chậm rãi xuyên qua tán trúc dội
vào vách đá, vọng lại một cách buồn tẻ. Bóng áo xám bạc của người nổi bật trên
một nền màu xanh lục. Còn nàng, lặng lẽ đứng nhìn. Khúc nhạc mà người thổi
nàng chưa từng được nghe, từng tiết tấu vang lên cô độc và vô định xen vào
những khoảng lặng tê cứng, tâm tư của người cũng khó đoán giống như khúc nhạc
kia, không biết hướng về đâu.

Sư phụ, cho dù người không nhớ gì nữa, không biết tin tưởng ai nữa thì người
còn có Hạc Nhi mà. Người thổi sáo, Hạc Nhi có thể học mà, Hạc Nhi sẽ thổi cùng
người. Người uống rượu, Hạc Nhi sẽ uống cùng người. Nếu người buồn, Hạc Nhi sẽ
múa kiếm cho người xem…

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng sẽ không cầu gì nữa. Chỉ cần người
luôn vui vẻ ở bên nàng là đủ rồi.


Hoa Thiên Cốt - Chương #7