Cao Sơn Lưu Thủy, Hậu Hội Hữu Kì (phần 2)


Người đăng: phuongdz

Đan Hạc thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn bóng tối càng ngày càng trở nên
đặc hơn. Bầu trời đen như vẩy mực, hun hút như một hố sâu không đáy.
Cứ đà này chưa đến nửa canh giờ nữa chắc đến năm đầu ngón tay nàng
cũng nhìn không rõ.

Vừa quay đầu Đan Hạc đã đá phải thứ gì đó lăn lóc dưới đất phát
ra một tiếng cốp, cúi xuống nhìn thì ra là cái thứ gớm chết làm
đèn lồng bất đắc dĩ khi nãy bèn cúi xuống dựng lên rồi chọc chọc,
rồi lại chọc.


  • Xem ra chỉ còn mi là bằng hữu của ta bây giờ. Aizz, coi như chúng
    ta có duyên phận. Tối nay ở cùng ta đi.

Nói tới đó, cái đầu lâu đột ngột phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt
hệt như khi nãy. Đan Hạc tròn mắt nhìn, nhấc nó lên xoay qua xoay lại
trong tay, hoan hỉ nói.


  • Ngươi nghe hiểu ta nói? Ngươi có ý thức sao? Nói không chừng chục
    năm trăm năm nữa ngươi có thể biến thành người. Xem ra ngươi không đến
    nỗi đáng sợ, ưm, chắc trước đây ngươi cũng là một tuyệt sắc giai
    nhân nhỉ. Được, chúng ta kết bằng hữu. Nếu đã là bằng hữu của ta,
    vậy ta gọi ngươi, gọi ngươi là... Thủ... Tiểu Thủ Nhi. Cái tên này
    rất đáng yêu. Ta gọi ngươi là Tiểu Thủ Nhi. Được không?

Ánh sáng xanh nhấp nháy hai lần, coi như chấp thuận. Đan Hạc vui vẻ
ôm nó trên tay, ngó ngang ngó dọc một hồi. Những mái nhà tranh lụp xụp
xếp sát nhau, cảnh vật tiêu điều xơ xác trong bóng tối tĩnh mịch lạ thường.

Đan Hạc nghi ngại thò tay ra cầm một thanh xà ngang của một căn nhà
gần đấy, khẽ bẻ một cái.


  • A!

Mái nhà ngay trên đầu Đan Hạc sập cái rầm, bụi dày như sương mù. Đan
Hạc bịt mũi ho sù sụ, loạng choạng tìm đường ra thì đầu đập cái
bốp vào cạnh cửa, quạ đen bay vù vù trước mặt.

Vừa ho vừa phủi phủi đám bụi trắng xoá trên người. Thật nguy hiểm
chết người a, xém chút nữa là nàng bị đè cho dẹp lép rồi.

Thêm hai lần sập nhà nữa Đan Hạc mới tìm được một chỗ tạm ổn có
vẻ chắc chắn nhất rồi ôm một bó rơm trải xuống đất, đặt Tiểu Thủ
Nhi bên cạnh rồi ngồi phịch xuống duỗi chân tay. Cả ngày đi bộ mệt
rã rời.

Đan Hạc cũng cảm thấy kì lạ, từ sau khi Tiểu Lam bất thình lình
xuất hiện cầm theo thứ phát ra ánh sáng khác thường đó dường như
quỷ hồn trong gần mười dặm quanh đây điều biến mất không rõ tăm hơi,
nói đúng hơn là đám tiểu quỷ thì bị đánh cho tan thành cho bụi,
đám quỷ tu được chút đạo hạnh thì co cẳng chạy mất dép. Âm khí
tích tụ ở đây tản đi nhanh chóng. Xem ra tối nay nàng có thể kê cao
gối ngủ được rồi.

Đan Hạc buồn ngủ ríu cả mắt vẫn cố gượng viết vài bùa chú cơ bản
lên vách tường rồi mới nằm lăn ra, mắt nhắm mắt mở nói.


  • Tiểu Thủ Nhi, ngươi cũng ngủ đi.

Đan Hạc còn chưa nói hết thì ánh sáng đã tắt. Mỉm cười nhắm mắt
lại, bao nhiêu câu hỏi lại xoay mòng mòng trong đầu nàng. Rốt cuộc
thì Tiểu Lam làm gì ở đây? Còn dính vào tên Tiểu Tử Thối đó. Cả
hắn nữa, sao lại nhầm nàng thành Tiểu Lam được?

Aizz, vốn dĩ nàng giả nam trang là do mẹ Tiểu Cốt nói có thể tránh
một vài phiền phức và cũng bớt nguy hiểm một chút, nguy hiểm phiền
phức thì chưa thấy nhưng từ lúc rời Vân Cung đến giờ tất cả những
gì Đan Hạc đụng phải đều chứng minh điều ngược lại. Xem ra nàng
không giống mẹ, không phải nàng chọn cho mình rắc rối mà là rắc
rối cứ nhè đầu nàng mà đâm thẳng.

Nghĩ ngợi một lúc, bóng tối và im lặng nhanh chóng khiến Đan Hạc
dần chìm vào giấc ngủ.

Nàng mơ thấy mình và sư phụ ở Vân Sơn, sư phụ ngồi thưởng trà, góc
áo màu bạc khẽ lay động theo gió, còn nàng nấp người sau cánh cửa
ngây ngẩn ngắm sư phụ ngồi dưới tán trúc. Bỗng nàng chợt nghĩ rằng
cho dù thiên hoang địa lão, vạn kiếp thành tro chỉ cần có người là
đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt dậy Đan Hạc đã không nhớ gì về giấc mơ
đêm qua nữa, suy nghĩ đầu tiên của nàng là mau mau tìm thôn trấn nào
đó quanh đây, không cần biết kẻ là sư phụ đại nhân tôn quý của nàng
đang ở chỗ khỉ mốc nào, nếu Đan Hạc không nhanh nạp thứ gì đó vào
cái bụng rỗng tuếch đang biểu tình dữ dội của nàng đừng nói đến
quỷ hồn hay Tiêu Ngạn huynh đệ, đến ốc sên chắc nàng cũng đuổi không
kịp.

Đói hoa cả mắt, Đan Hạc rờ rẫm đưa tay sờ sờ bụng, aizz, thật muốn
có một cái đùi gà.

Chẹp chẹp, chỉ mới nghĩ đến mùi gà nướng là Đan Hạc đã chảy nước
miếng ròng ròng.

Khoan khoan, hình như không phải nàng tưởng tượng, chắc chắn là có
mùi gà nướng mà.

Chưa bao giờ thân thủ của Đan Hạc phát huy công dụng đến thế. Chỉ
nửa canh giờ sau nàng đã tìm được nguồn gốc của cái mùi vô cùng
gợi đòn kia, là một thôn có vẻ trù phú nằm ở tả ngạn sông Dương
Tử, khói bếp toả dưới ráng chiều, hài hoà và yên bình.

Đan Hạc liếc mắt xuống bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu cả tuần không
tắm rửa mà còn ngủ vạ vật hết góc này tới xó kia của mình chợt
này ra một sáng kiến lủi vào lùm cây gần đó dùng chút pháp thuật
sửa sang bộ nam phục nàng đang mặc một chút. Hầy, chỉ một chút
thôi, chắc sẽ không vấn đề gì đâu nhỉ?

Không biết Đan Hạc dùng pháp thuật tinh vi ảo diệu cỡ nào, chỉ thấy
một bên giầy của nàng bay vút lên đỉnh ngọn cây rồi mắc luôn trên đó
làm cách nào cũng không lôi xuống được đành bặm môi bỏ lại, rồi
một khắc sau lại thấy một đụn khói đen sì bốc lên như cháy rừng
kèm theo một tiếng ré nhỏ, may mắn là không có người nào để ý.

Cuối cùng cũng thành công, một cái bóng nhỏ bé thò đầu ra khỏi
lùm cây, ngó ngang ngó dọc rồi rón rén bước ra, y phục rách nát tả
tơi, trên mông còn có một miếng vá to tướng - Đan Hạc đắc ý nhất là
cái miếng vá thần thánh này, đầu đội mũ trùm che kín cả gương
mặt, giầy không hiểu sao lại chì có một bên, trên tay ôm một cục gì
đó trăng trắng. Nếu như không phải tay áo che đi gần hết cái đầu lâu
trắng hếu của Tiểu Thủ Nhi thì chắc sẽ hù cho tất cả dân thôn ở
đây hồn vía lên mây hết.

Rất nhanh tìm được một quán ăn gần nhất và có vẻ to nhất ở đây,
nhìn gà nướng Đan Hạc thèm rệu nước miếng, còn chưa kịp mở miệng
thì đã bị tên chủ quán cau có đuổi thẳng.


  • Tên ăn mày thối, đi chỗ khác. Đi đi!

Đan Hạc nhăn trán, khó chịu nói.


  • Cho ta ba cái đùi gà, hai bánh bao.


  • Quán nhỏ lẻ không ghi sổ. Tên ăn mày nhà ngươi có rửa bát thuê cả
    tuần cũng không đủ trả. Không có tiền thì biến!


Đan Hạc đói hoa cả mắt, không rảnh so đo với y, ném vài đồng bạc lên
bàn, bực mình nói.


  • Ai nói ta không có tiền? Nhanh gói lại cho ta.

Tay chủ quán nhìn nàng nghi ngờ nhặt mấy đồng bạc lên xem xét, lật
đông lật tây đến một phân cũng không chừa.


  • Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Tiền thật đấy. Không bán thì trả lại
    cho ta.

Đan Hạc mất kiên nhẫn xoè tay ra, tay chủ quán liền cất biến chỗ
bạc của nàng vào bao.


  • Đùi gà của ngươi. Đi đi, đi chỗ khác mà ăn.

Đan Hạc rút một cái đùi ra cắn, nhìn tên chủ quán, đang nghĩ xem có
nên lấy Tiểu Thủ Nhi ra doạ cho ông ta biết điều một chút không thì
thấy y la lên.


  • Ăn trộm! Ăn trộm! Bắt lấy thằng ăn trộm!

Mọi người xung quanh hiếu kì đến xem trò vui, xô đẩy nhau chen lên
phía trước, Đan Hạc bị đẩy mạnh, suýt mắc nghẹn miếng thịt gà.

Một đám đông nhanh chóng kéo đến ngay trước cửa quán, vài tiếng ạch
đụi, tiếng người kêu la, lại nghe tiếng hét của tay chủ quán đáng
ghét.


  • Đã ăn trộm còn đánh người nữa hả? Tên tiểu tử thối này!

Đan Hạc hoan hỉ gào thét trong bụng, cho ngươi chết, dám hỗn với lão
tử a?

Một giọng nói vừa hách dịch ngang tàng nhưng vừa đượm chút trẻ con
không lí lẽ cất lên.


  • Kinh quá. - Miếng bánh chưa nuốt qua cổ đã phì ra. - Đây là cái
    quái gì vậy? Chẳng ngon chút nào. Vậy mà cũng đòi lên mặt với ta?
    Ta phải dạy dỗ ngươi một trận, cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Một loạt tiếng loảng xoảng rổn rảng vang lên. Đám đông xì xào, Đan
Hạc nghe thấy hai người gần nhất nói.


  • Tên tiểu tử này đúng là không biết điều. Ở đây chẳng ai dám đắc
    tội với chủ quán Lục.


  • Đúng đấy, ông ta rất thân với quan phủ kia mà.


Đan Hạc càng tò mò, cố chen qua đám đông, chỉ nhìn thấy một cái
bàn chỏng trơ dưới đất, bánh bao rơi tung toé. Đưa đùi gà lên cắn
thêm một miếng nữa, chà, tên này cũng khá thật.


  • Phải đưa thằng nhãi này tới công đường. Bắt hắn bồi thường. - Tay
    chủ quán gào lên nhưng chẳng ai muốn giúp y. Đám thuộc hạ thì lăn
    lóc dưới đất, vài tên gắng gượng đứng dậy được thì cạch không dám
    tiến thêm một bước.

Y nổi giận, xắn tay áo hùng hổ bước đến nắm cổ áo kẻ gan cùng
mình kia.


  • Thằng nhãi, đi tới công đường mau!


  • Ta tự đi được. - Giọng nói ngang tàng kia lại vang lên, đám đông rẽ
    ra để nhường đường.


Lại vài tiếng xì xào bình phẩm.


  • Tới công đường, vậy thằng nhóc kia chết chắc rồi.


  • Đi. Đi xem.


Đan Hạc chưa kịp nhìn thấy kẻ kia, trong bụng lại thấy không ổn,
không biết con cái nhà ai mà dạy dỗ không tử tế, để chạy loạn như
vậy thì đã bị đám đông xô đẩy tới tận cửa công đường.


  • Thảo dân to gan dám đạp đổ tiệm bánh bao, ngươi biết tội chưa?!?

Đan Hạc cố chen lên phía trước, thấy một bóng người nhỏ chắc cũng chỉ tầm chưa
đến mười tuổi ngang bướng không chịu quỳ mà ngồi khoanh tay khoang chân giữa
công đường.


  • Ngươi là quan phủ?

Tên quan phía bên trên vuốt chòm râu dê hất mặt lên nói.


  • Đúng là bản quan thì sao?


  • Quan phủ nào cũng béo thế hả?


Đan Hạc suýt thì cắm đầu xuống đất. Đám đông xung quanh cười ồ lên.


  • To gan!! - Quan huyện đập bàn cái chát. Sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ. -
    Nếu ngươi không bồi thường cho chủ tiệm thì sẽ lôi ra ngoài đánh hai chục
    trượng.

Tiểu tử kia dường như chẳng nghe lọt câu nào vào tai, ung dung đứng dậy,
nghênh ngang tiêu sái đi lại nhìn ngó hết góc này đến góc khác, hết sờ lại
chọc.

Kẻ kia vừa quay ra, Đan Hạc nhìn mà phát sặc, ho sù sụ mãi không dứt, xém
nữa thì nuốt luôn cả lưỡi, loạng choạng đứng không vững.

Sư phụ!!

Mặc dù vóc người nhỏ hơn, không thể có được nét phi phàm trác tuyệt, vạn năm
lạnh lẽo băng sơn trước đây nhưng gương mặt, phong thái đó thì không lẫn đi
đâu được. Sư phụ của nàng, có luân hồi chuyển kiếp hàng chục hàng trăm, nghìn
vạn lần, nàng cũng nhận ra.

Tiểu tử kia chính là Kỉ Xương Thượng tiên, sư phụ đại nhân vô cùng tôn quý
ngày đó trên Vân Sơn!? Dù Đan Hạc có ngàn lần vạn lần tưởng tượng khi gặp lại
sư phụ cũng chẳng thể nào tưởng được một tình huống éo le dở khóc dở cười đến
mức này.

Mặt tên quan huyện tiếp tục đổi màu theo một cách vô cùng đáng lo ngại. Trong
nháy mắt đã chuyển từ đỏ sang xanh rồi từ xanh sang tím.


  • Tiểu tử to gan!! Người đâu! Lôi ra ngoài đánh ba chục trượng!

Nhưng lần này không có tiếng gõ chát vô cùng uy nghiêm kia nữa. Nguyên nhân là
tiểu tử hiếu động kia đã nhanh tay chớp lấy ném lên ném xuống trong tay.


  • Cái cục này làm đồ chơi tốt đấy. Cho ta mượn đỡ một chút.

Hết kiên nhẫn nổi, quan huyện đại nhân quát thét.


  • Năm chục trượng!!

Đến khi vài tên tay chân lóng ngóng chạy đến bắt người Đan Hạc mới bừng tỉnh.
Nguy rồi! Sư phụ thật là...


  • Ấy ấy, xin đại quan giơ cao đánh khẽ, ngài ấy... à hắn là người nhà của
    tiện nữ. - Tình thế cấp bách, Đan Hạc chạy vội vào, cúi đầu bấm bụng nói. Hừ
    hừ, tên quan thối ngươi dám đòi đánh sư phụ đại nhân của lão tử, trước giờ
    bản cô nương chỉ quỳ trước mặt phụ mẫu và sư phụ thôi đấy, cứ đợi đấy cho ta,
    nợ này ta còn tính sổ với nhà ngươi dài dài.


  • Tiện nữ xin bồi thường đầy đủ, xin đại quan lượng thứ.


Nhân lúc đám quan quân kia còn chưa kịp phản ứng, Đan Hạc lấy một túi bạc
trong người đặt xuống đất rồi nhanh chóng kéo sư phụ chen qua đám người ngoài
cửa chạy biến.


  • Đừng có kéo ta. - Kẻ chỉ thấp đến vai nàng kia càu nhàu - Tỷ là ai? Sao lại
    giúp ta?

Đan Hạc cứng họng trợn mắt nhìn, cái gì?? Không phải đấy chứ? Sư phụ không
nhớ tí gì về nàng? Đầu thai chuyển kiếp quên sạch rồi!?


  • Sư phụ! Con là Hạc Nhi mà?

Tiểu tử kia nhíu mày nhìn nàng từ đầu đến chân. Hình như gặp ở đâu đó rồi thì
phải...


  • A! - Kẻ kia đắc thắng kêu lên - Ta nhớ là chưa gặp tỷ bao giờ cả.

Đan Hạc hụt chân ngã lăn xuống đất. Xong rồi, xong rồi, thì ra sư phụ lợi hại
như vậy. Không biết người uống hết mấy bát canh Mệnh Bà nữa.


  • Sư phụ. Người thật sự không nhớ gì nữa sao?


  • Tỷ nói cái quái gì ta không hiểu, nể tình tỷ vừa giúp ta. Ta cho phép tỷ
    tới nhà ta đấy. - Tiểu tử kia nghênh ngang nói như thể nàng đang được ban một
    đặc ân lớn lắm vậy. - Ta tên Kỉ Xương. Còn tỷ?


  • Kỉ Xương? - Đan Hạc càng choáng váng. Không nhớ đệ tử duy nhất là nàng
    nhưng lại nhớ tên mình là sao??


Tiểu Kỉ Xương chìa cổ tay trái cho nàng xem cái bớt giống hệt của nàng bên
trên có hai chữ ‘Kỉ Xương’ rất rõ.


  • Bá bá nhờ người xem hộ nói hai chữ này là Kỉ Xương, nói tất là thiên ý nên
    gọi luôn tên ta như vậy.


  • Người... người không biết cả chữ sao!? - Đan Hạc đi hết choáng váng này
    đến choáng váng khác. Trông cái điệu bộ hách dịch kia của người kìa, nàng còn
    tưởng người đầu thai không phải công tử con quan thì chí ít cũng là cậu ấm phú
    hộ trong thành, ăn sung mặc sướng quen rồi sinh hư. Vậy mà đến tên mình cũng
    không biết đọc. Thảm đến vậy sao trời...


  • Từ nhỏ đến lớn đâu có ai dạy mà biết, tỷ biết tên ta rồi, tên tỷ là gì?


  • Sư phụ, con là Đan Hạc. - Nàng ỉu xìu nói.


  • Đan tỷ tỷ, tỷ nói ta chẳng hiểu gì hết. Đến nhà ta rồi.


  • Nhà? - Đan Hạc nhìn theo hướng chỉ của Kỉ Xương, không được, không được.
    Chắc chắn nàng hoa mắt rồi.


Cho dù nàng có ngốc đến mức nào đi nữa thì cũng phải chắc chắn một điều là cái
thứ trước mặt nàng đây còn khuya mới đủ trình độ gọi là 'nhà'.

Bốn cái cọc, xung quanh buộc đủ thứ từ rơm rạ đến vải rách. Thần linh ơi,
chuồng heo cũng không thảm đến mức này…


  • Sư phụ, người sống ở đây suốt tám năm sao? Phụ mẫu người đâu? – Đan Hạc
    chảy mồ hôi ròng ròng.


  • Ta không biết, sinh ra đã ở bìa rừng này, một bá bá dưới làng tìm thấy ta,
    nuôi ta đến năm ta ba tuổi nói cứ khi nào ta đói lại có một con sói cái từ
    rừng đi ra cho ta uống sữa. Bá bá từng mang ta về nhà một lần nhưng cũng chỉ
    được một đêm, sáng hôm sau ngủ dậy không hiểu sao ta lại ngủ ở đây rồi. Từ đó
    bá bá rất ít khi đến tìm ta. Ở đây rất tối, đủ mọi thứ, không như dưới thôn
    kia toàn gặp đám người đáng ghét như vậy. Đan tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu?


Đan Hạc không dự tính tình huống này, chẳng biết làm gì hơn là chán nản nói.


  • Đừng gọi con là Đan tỷ tỷ, gọi con là Hạc Nhi.

Người là sư phụ của nàng, mặc dù trông nàng bây giờ không lớn hơn Kỉ Xương bao
nhiêu nhưng gọi ‘tỷ tỷ’ chẳng phải trên dưới loạn hết lên hay sao?


  • Hạc Nhi? Hạc Nhi… Ừm cũng dễ gọi, vậy từ giờ ta gọi tỷ là Hạc Nhi. – Tiếu
    tử kia chống tay lên cằm suy nghĩ rồi gật gù. – Ta đói rồi.


  • Để con xuống thôn mua bánh cho người. - Đan Hạc xắn tay áo, dợm chân định
    đi thì bị cản lại.


  • Thôi khỏi, đừng. Cái thứ đám người đó gọi là bánh ăn như cạp đất vậy, chẳng
    có vị gì cả. Tỷ vào trong nhà chờ đi, ta đi lấy đồ ăn rồi về.


Kỉ Xương phẩy tay, cởi cáo áo màu xám tro khoác bên ngoài vo thành một cục ném
vào trong. Đan Hạc vội vàng đi theo.


  • Người đi một mình nguy hiểm, con đi cùng người.


  • Tỷ thật nhiều chuyện. Ta quen đi một mình rồi. Vướng víu.


Đan Hạc trề môi buồn thiu. Tiểu tử kia đi được mấy bước không biết nghĩ sao
liền quay đầu lại.


  • Đi thì đi, đừng có phá ta là được.

Đan Hạc nghe vậy nhe răng cười, người đâu nói chuyện dễ ghét, cả cái vẻ mạc
thị vô nhân (*), coi trời bằng vung kia nữa, càng nghe càng bực. Nhưng Đan Hạc
lại thấy vui vẻ, sư phụ nàng trước đây tính cách cũng chẳng khá khẩm hơn là
mấy, đã vậy suốt ngày còn coi nàng như trẻ con phiền phức. Tính cách bây giờ
của Kỉ Xương ít ra còn dễ gần hơn nhiều.

(*) Mạc thị vô nhân: không để ai trong mắt, khinh thường người khác.


  • Sư phụ, người chỉ có một bộ đồ này thôi ạ? Sư phụ, người lấy đồ ăn ở đâu?
    Sư phụ, sao người không làm một căn nhà khác to hơn? Sư phụ, người chải đầu
    thế nào vậy?

Đan Hạc bắt đầu nói không ngừng cũng không quan tâm Kỉ Xương có thèm nghe hay
không, làm hắn chóng cả mặt, đau đầu không chịu nổi. Bắt đầu cảm thấy hối hận
khi cho nàng đi theo. Không biết làm gì khác là mặc xác nàng lải nhải.


  • Sư phụ…

Kỉ Xương bất chợt đứng khựng tại chỗ, Đan Hạc suýt nữa thì đâm đầu vào hắn.
Quẹt một ngón tay vào dấu chân trên mặt đất. Còn ướt, chứng tỏ còn rất mới,
xem ra tối nay sẽ được ăn thịt tươi đây.


  • Vết máu này là con thú đó bị thương sao... - Đan Hạc nhìn vết chân như vết
    chân mèo nhưng to bằng cái bát xung quanh còn có vệt đỏ thẫm, tò mò. Chưa hỏi
    hết câu đã bị Kỉ Xương bịt miệng.


  • Suỵt.


Cả hai cùng rón rén nấp vào một gốc cây, im lặng nghe.

Hình như có tiếng gì đó vang lên, rất nhỏ nhưng lại có cảm giác hơi rờn rợn.
Kỉ Xương như một con rắn trườn không tiếng động lên một mô đất gần đó, nghé
mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên. Quả không sai, một con mèo béo.


  • Sư phụ, con cũng muốn lên. - Đan Hạc kéo kéo ống tay hắn như đòi kẹo.


  • Aizz, tỷ lên làm gì? Đừng làm phiền ta nữa được không. - Kỉ Xương khó chịu
    nhăn mặt. Đan Hạc chu môi, mắt lại long lanh nước. Sợ nàng gây tiếng ồn làm
    con thú chạy đi mất, Kỉ Xương đành xuống nước nhượng bộ, cau có nói. - Thôi
    được rồi, được rồi, nữ nhân thật phiền phức y hệt nhau. Lên đây đừng có làm ồn
    là được. Nó chạy mất lát nữa ta cho tỷ nhịn đói đấy.


Đan Hạc gật đầu lia lịa, tay quơ quơ xung quanh để trèo lên, loay hoay mãi mới
nhích lên được một chút. Trượt, trượt, trượt hoài.

Kỉ Xương không thèm để ý đến nàng đang khổ sở tìm cách trèo lên, cho đến
khi...


  • Hạc Nhi, sao tỷ tụt quần ta? Bỏ ra nhanh, bỏ ra.

Đan Hạc lóng nga lóng ngóng xoay hết bên này đến bên kia, cuối cùng trượt
chân, ngã oạch xuống đất. Xong rồi, xong rồi, nàng thành con hạc vẹo mông mất
rồi. Sư phụ, người thật quá đáng.


  • Aizz, đưa tay cho ta. - Kỉ Xương cực kì bất đắc dĩ chìa tay ra.

Đan Hạc sụt sịt nắm lấy, hai chân đạp lia lịa, cuối cùng cũng trèo lên được.
Mặc dù đây là sư phụ của nàng, nhưng người cũng chỉ là một đứa bé chưa đến
mười tuổi, tránh không được một cảm giác mất tự nhiên.

Vất vả lắm mới trèo lên được, Đan Hạc phủi phủi đất bám trên tay, ngồi xuống
cạnh Kỉ Xương nhìn 'con mèo béo' cho bữa tối của hắn, Đan Hạc suýt nữa cắm đầu
xuống đất, ngẩng đầu lấy tay dụi mắt, thiếu tí nữa là nàng lại lăn bịch xuống
đất rồi.

Ôi phụ mẫu ơi. Một con mãnh hổ to gấp đôi cả nàng và Kỉ Xương cộng lại ấy chứ,
còn nữa, giờ nàng mới biết máu trên đất vừa rồi không phải do nó bị thương như
nàng đoán mà là máu của một con nai nhỏ vinh dự trở thành bữa trưa cho chúa
sơn lâm.


  • Sư phụ, không phải người nói là một con mèo sao?? Sao giờ lại biến thành
    con hổ to bổ chảng thế này?

Kỉ Xương khó hiểu nhìn nàng.


  • Thì đó đúng là con mèo còn gì? Giống hệt con ở nhà bá bá, càng to chúng ta
    càng được ăn no chứ sao?

Đan Hạc ngẩng đầu nhìn trời xanh, nghẹn họng không nói được gì nữa.


  • Sư phụ, đừng bắt nữa. Chúng ta đi tìm thỏ rừng, gà rừng ăn.


  • Ta mặc kệ, ta không quan tâm, trưa nay ta muốn ăn thịt mèo! - Kỉ Xương
    không chịu để nàng kéo đi lăn qua lăn lại dưới đất mấy chục vòng. Đan Hạc nhìn
    mà dở khóc dở cười, sư phụ, người đầu thai chuyển thế còn học được cách ăn vạ
    này nữa à?


Tiếng động làm con thú phát giác, nó buông miếng mồi đang ăn dở gầm lên một
tiếng rung chuyển mặt đất. Đan Hạc thầm gào lên, thảm rồi, thảm rồi, làm thế
nào mới tốt đây...

Kỉ Xương nghe thấy tiếng gầm, hưng phấn bật dậy, hai bàn tay chống xuống đất.
Một người một thú nhìn nhau, mắt trợn lên đỏ sọc, ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi, hoàn toàn bỏ quên thần hạc là nàng đây. Đan Hạc đang vô cùng đau đầu
nghĩ xem có nên dùng pháp thuật giúp sư phụ không thì con mãnh thú đã lại gầm
lên một tiếng nhảy đến, Kỉ Xương cũng hét lên một tiếng nhảy vào vật lộn cùng
nó, bụi đất bay tứ tung.


  • Sư phụ!

Xong rồi, xong rồi, cả hai ôm nhau nhảy thế kia nàng dùng pháp thuật nhỡ trúng
phải sư phụ thì sao, không được, không được. Phải xem tình hình thế nào đã.

Đan Hạc lạch bạch chạy lên, hết quay đầu sang đông lại quay đầu sang tây, chân
cẳng lẫn lộn, nàng chịu thua không thể phát hiện ai hơn ai kém.

Chợt một thứ gì đó phụt ra bắn thẳng vào mặt Đan Hạc, vừa sờ lên hóa ra là
máu. Đan Hạc kinh hoảng chạy đến, suýt vấp phải đá hai lần.


  • Sư... sư phụ!

Không có động tĩnh, mặt Đan Hạc trắng bệch, ruột gan quặn lại, hốt hoảng nhìn
con thú đang gầm gừ, còn Kỉ Xương thì máu me bê bết bên cạnh. Đám cỏ cây bên
dưới cả hai bị quần cho nát bươm.


  • Sư phụ!!

Đan Hạc nhào đến lay lay thân thể bất động của Kỉ Xương, đôi mắt hai màu ngập
đầy sợ hãi, tay chân run bần bật. Miệng không ngừng gào thét.


  • Sư phụ! Sư phụ!!


  • Tỷ hét cái gì mà hét. - Kỉ Xương bực tức bật dậy. - A... đói chết mất. Con
    mèo chết tiệt.


Đan Hạc bị tình thế biến chuyển đột xuất dọa cho đứng hình tại chỗ, mãi sau
mới vui mừng giật giật tay Kỉ Xương.


  • Sư phụ! Sư phụ, người không sao chứ?


  • Không sao thì cũng bị tỷ lay cho ruột gan phun hết ra ngoài rồi. - Kỉ Xương
    càu nhàu.


  • Người không sao là tốt rồi. Sư phụ, chỗ máu này là sao?


  • Của tiểu cô nương này. - Kỉ Xương chỉ con hổ lúc này đã lăn ra đất, trên cổ
    có một vết thương. Cái này... sư phụ lấy đâu ra thứ để chém nhanh gọn thế a?


Quay lại nhìn Kỉ Xương, Đan Hạc suýt thì phá ra cười, không ngờ răng của sư
phụ cũng được việc đấy chứ.


  • Tỷ nhìn cái gì mà nhìn, con mèo đó dùng răng được, chẳng lẽ ta không dùng
    được?

Im lặng, trán Đan Hạc chảy xuống một giọt mồ hôi to đùng.


  • Sư phụ.

Đan Hạc kéo tay áo Kỉ Xương.


  • Hửm? - Kỉ Xương cắn một miếng thịt nhai rau ráu, không buồn nhìn nàng.


  • Người định sống ở đây mãi sao?


  • Ở đây có gì không tốt sao?


Dĩ nhiên là có rồi. Rất nhiều thứ không tốt là đằng khác. Nhà không ra nhà, y
phục chẳng phải y phục, đã vậy còn phải sống chung với đám thú hoang. Nguy
hiểm không nói, chẳng lẽ cả đời để sư phụ sống ở một nơi man di mọi rợ thế này
sao?


  • Sư phụ, người đừng ở đây nữa, về Vân Sơn với con đi.

Kỉ Xương tới lúc này mới quay đầu qua nhìn Đan Hạc.


  • Vân Sơn? Nhà của tỷ? Tỷ rủ ta tới nhà tỷ chơi à?

Đan Hạc không buồn giải thích, gật đầu một cái tẻ ngắt. Kỉ Xương chống tay lên
cằm ngẫm nghĩ, khu rừng này bị hắn lật từng góc lên rồi, đám thú ở đây chỉ mới
nhìn thấy hắn đã cong đuôi chạy biến. Suy nghĩ của một đứa trẻ con vốn vô cùng
đơn giản.


  • Có thức ăn không?

Đan Hạc bất đắc dĩ tiếp tục gật đầu, xem ra lần này phải nhờ đến cha rồi.

Vân Sơn hùng vĩ nhìn qua thì có vẻ yên tĩnh. Chỉ có điều... sao chim chóc lại
hoảng hốt bay dáo dác thế? Đến đám thú nhỏ cũng bị dọa cho chạy tóe khói không
dám quay đầu lại. Ngay đến Tiêu Ngạn thú ở rừng Âm Tịch cách đây hơn mười dặm
cũng bị quấy nhiễu tới không ngủ được.

Một bóng trắng thanh thoát như làn khói lướt qua, gương mặt hờ hững lạnh lẽo
như băng tuyết, vạn năm không đổi, nháy mắt đã đáp xuống tiền sảnh.

Bên trong vọng ra tiếng gì đó rổn rảng cùng một giọng nói trong như tiếng cung
linh vang lên kích động.


  • Sư phụ! Xin người, người đừng nghịch nữa được không?

Bạch Tử Họa mặt vẫn không biến đổi nhưng trong mắt lại hiện ý cười. Kỉ Xương
trước nay sống vô tắc vô ưu, bây giờ không hiểu nghĩ sao lại muốn xuống Hạ
giới lịch kiếp. Tính cách hắn sáng nắng chiều mưa, quái đản thế nào Bạch Tử
Họa còn không biết sao. Khi trước đưa Tiểu Đan tới bái sư đã phải dựng tạm căn
nhà trúc nhỏ án ngữ ngay trước cổng ra vào đúng bảy ngày bảy đêm mới thấy hắn
thò mặt ra ngoài. Bây giờ đầu thai chuyển kiếp dĩ nhiên trẻ con đơn giản hơn
nhiều nhưng độ quái đản, lập dị chưa chắc đã giảm xuống.


  • Tiểu Đan.

Bạch Tử Họa đang đánh cờ với Ma Nghiêm trong Tham Lam điện thì bị Đan Hạc gọi
đến, đành bỏ dở ván cờ, phẩy tay áo bỏ đi. Đoán chừng có lên quan tới Kỉ
Xương, quả nhiên con bé đã tìm được hắn.


  • Cha. - Đan Hạc mếu máo, lạch bạch chạy ra - Sư phụ biến thành đứa bé rồi.
    Người không nhớ ra con nữa.

Xoảng

Bên trong lại có tiếng động, Đan Hạc vội vàng chạy vào.


  • Sư phụ!

Đan Hạc nhìn đống mảnh vỡ mà mồ hôi chảy dài, cái bình thứ tám rồi đấy.


  • Hạc Nhi, tỷ dẫn ai đến vậy? - Kỉ Xương thích thú nheo mắt nhìn Bạch Tử Họa.
    Ở đây có nhiều thứ hay và kì quái thật, ví dụ như cái chậu đằng kia cứ đụng
    vào là lại nháy sáng.

Đan Hạc vơ mấy chiếc chén lưu li trên bàn nhét hết vào tủ, khóa lại.


  • Sư phụ, đây là cha con, chưởng môn Trường Lưu.


  • Hạc Nhi, tên ta không phải sư phụ. Gọi Kỉ Xương được rồi. Ta chẳng hiểu gì
    cả, Trường Lưu là cái gì? - Kỉ Xương làu bàu, gãi gãi má.


  • Sư phụ... - Đan Hạc bất lực.


  • Tiểu Đan, để ta. - Bạch Tử Họa xoa đầu nàng, tiến lên hai bước, cúi xuống,
    hai đầu ngón tay chỉ vào trán Kỉ Xương, một dấu ấn đỏ như máu bùng lên, phát
    ra ánh sáng đỏ thẫm.


  • Thúc thúc, người làm gì vậy? - Kỉ Xương khó chịu nói.


Bạch Tử Họa nhếch mép, Kỉ Xương trước kia cứ gặp hắn là một câu tiểu tử, hai
câu tiểu tử khiến hắn khó chịu vô cùng. Bây giờ vừa gặp đã gọi thúc thúc, hắn
bỗng cảm thấy cứ để tên đó mất trí nhớ như thế này cũng hay.

Bỗng một luồng sáng bạc không biết từ đâu đột nhiên hiện ra giữa mi tâm Kỉ
Xương và đầu ngón tay Bạch Tử Họa, Đan Hạc chợt thấy cổ tay mình nóng bất
thường, một khối chân khí không bị điều khiển trong người cuộn lên rồi như bị
sức mạnh nào đó khống chế, tự động chìm xuống.

Ánh sáng bạc càng lúc càng mạnh rồi nổ bùm một cái, cả Bạch Tử Họa và Kỉ Xương
bị đẩy bật về phía sau, luồng chân khí trong người Đan Hạc cũng biến mất lập
tức. Đan Hạc hốt hoảng chạy đến.


  • Sư phụ. Cha.

Khá lắm, Kỉ Xương Thượng tiên. Đến cả Bạch Tử Họa hắn cũng không phá giải được
phong ấn trí nhớ. Phong ấn này không những cực kì chắc chắn, biến đổi khôn
lường, theo hắn thấy còn có một sợi liên kết giữa trí nhớ của Kỉ Xương với
Tiểu Đan, muốn phá còn khó hơn xuống Âm Phủ.(*) Xem ra phải thuận theo tự
nhiên rồi.

(*) Đây là nói theo Bạch Tử Họa vì hắn bất tử bất diệt, nơi duy nhất không thể
tới được là Âm Phủ.


  • Cha, chuyện gì vậy?

Bạch Tử Họa ôn nhu xoa đầu Đan Hạc.


  • Sư phụ con đã niêm phong ấn trí nhớ toàn bộ kiếp trước. Đến khi đạt đến
    cảnh giới nhất định sẽ tự động hóa giải. Bằng không, sẽ vĩnh viễn chỉ có kí ức
    của kiếp này.

Đan Hạc kéo ống tay áo hắn.


  • Cha, vậy sư phụ phải tu luyện bao lâu mới đạt đến cảnh giới để gỡ bỏ phong
    ấn?

Phong ấn này chỉ được phá giải trong hai trường hợp. Thứ nhất, chỉ khi đạt đến
cảnh giới Khái Thị Không sẽ tự động hóa giải. Ít cũng phải một trăm, hai trăm
năm nữa.


  • Nhanh nhất là hai trăm năm.

Cái gì? Hai trăm năm? Sư phụ sẽ không nhớ ra nàng trong từng ấy năm ư?

Nước mắt nước mũi nàng bắt đầu chảy ào ào. Bạch Tử Họa lau nước mắt cho nàng,
trong đầu lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, Khái Thị Không là một cảnh giới rất
ít người muốn luyện. Vì nó không hề nâng cao tu vi hay nội lực, chỉ có duy
nhất một tác dụng là điều khiển tâm trí, hoàn toàn cắt đứt thất tình lục dục
của bản thân người tu luyện. Nói cách khác, thiên trường địa cửu, trường tồn
cùng trời đất, tất cả đều thuận theo Thiên Mệnh, sinh li, tử biệt, ái, hận,
tình, thù cũng chỉ như mây khói thoảng qua. Giống như cánh hoa rơi xuống dòng
nước chảy.

Chỉ còn duy nhất một thứ có thể phá bỏ phong ấn...

Mặt Bạch Tử Họa liền tái đi vài phần, thở dài nhìn Đan Hạc. Tiểu Đan nhà hắn
rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, tương lai còn phải đi những con đường nào, trắc
trở bao nhiêu hắn không nhìn thấu nhưng có thể biết sẽ không hề dễ dàng.


  • Cho đến lúc đó, con đừng để hắn chạy loạn, đi phá hoại là được. Ta phải trở
    về Trường Lưu sơn, có chuyện gì thì hãy gọi ta.

Đan Hạc sụt sịt gật đầu, chớp mắt một cái đã không thấy góc áo trắng của Bạch
Tử Họa đâu nữa.

Tiểu tử kia giờ mới lò dò bước đến, khó hiểu hỏi.


  • Hạc Nhi, cha tỷ lạ quá, sao thúc ấy không nói gì với ta đã bỏ đi rồi? Thúc
    ấy không thích ta sao? Ta làm gì để thúc ấy giận à?


  • Sư phụ, rốt cuộc hôm đó người đã làm gì để bị đưa đến công đường vậy?


Đan Hạc muốn véo mặt mình một cái quá. Sao càng ngày nàng càng thấy mình giống
vú nuôi của sư phụ thế này!? Nàng là đồ đệ của người, người mới là sư phụ nàng
kia mà.

Kỉ Xương cầm một cái đế cắm nến lên xem xét rồi rất cẩn thận để lại chỗ cũ
nhưng lại lộn ngược đầu.


  • Chỗ của ta, ta muốn lên núi hái quả thì hái, khát thì xuống suối uống, lấy
    mật ong. Sao lấy một cái bánh cũng không được?

Đan Hạc lẽo đẽo theo sau chỉnh lại cái đế rồi phủi phủi đám bụi trên bàn.


  • Sư phụ, dưới núi khác, muốn có bánh ăn người phải trả tiền.

Kỉ Xương vừa cầm một cuộn thẻ trúc lên, khó hiểu hỏi.


  • Tiền? Là cái gì?


  • Tiền là... - Đan Hạc ngán ngẩm ngừng ngang, bất lực. Đến tiền là gì cũng
    không biết thì...


  • Mấy viên sỏi này hay thật, tỷ mang nó vào nhà làm gì? Cho ta mượn chơi lát
    nhé.


  • Sư phụ! Đó không phải sỏi. Là quân cờ bằng bạch ngọc và hắc ngọc, sư phụ
    đem từ Tây Hải về mà!? Đừng sư phụ, mấy bức tranh đó là chính tay người vẽ...


Cái gì thế này?? Càng ngày càng loạn hết lên rồi. Trước kia sư phụ quý mấy bức
tranh này lắm rất cẩn thận nâng niu, Đan Hạc muốn thấy cũng còn khó. Bây giờ
mới chỉ chạm vào một chút mà đã in cả dấu tay bẩn lên trên rồi.


  • Sư phụ! Người đi rửa tay đi.

Đan Hạc bé nhỏ khốn khổ nói, nàng không muốn ra lệnh cho sư phụ nhưng lại
không muốn người nghĩ đó không phải một mệnh lệnh. Chưa nói dứt câu, Kỉ Xương
đã bất cẩn loạng choạng ngã sấp mặt, đầu đập vào kệ, ống bút nghiên mực lung
lay dữ dội rồi thi nhau nhảy cầu xuống đất.

Không xong rồi, đại sự không hay rồi, nếu cứ để sư phụ ở đây không khéo chưa
đầy một tuần, đồ đạc trong phòng khó mà bảo toàn tính mạng, đội nón mà đi hết.
Sau này sư phụ nhớ lại thì nàng biết nói thế nào?

Mà khoan, đồ đạc có hỏng là do chính sư phụ phá mà nhỉ? Như thế người đâu thể
giận nàng được. Ôi, đau đầu chết mất. Nhưng nàng cũng không muốn nơi ở của
mình và sư phụ bị phá tanh bành.

Nghĩ vậy Đan Hạc bèn lôi Kỉ Xương tới Vân Cung, hơi có lỗi với mẹ Tiểu Cốt,
nhưng chỉ thiếu một vài cái bình cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?

~~~

Giới thiệu chương sau:

"Đan Hạc vừa Ngự Kiếm, vừa túm cổ áo Kỉ Xương giữ cho hắn khỏi rơi mà dở khóc
dở cười. Có đời thủa đâu đệ tử đi dạy sư phụ mình kĩ thuật Ngự Kiếm cơ bản
nhất!?"

"Ra ngươi chính là Lãnh Nhật Băng Tâm Kỉ Xương Thượng tiên? Bản quân nghe Tiểu
Đan Đan nói đến ngươi đã lâu, hôm nay quả nhiên gặp ngươi rồi. Rất tốt, bản
quân cũng có việc cần tìm ngươi. Nhóc con này tiên tư rất khá, ta rất thích.
nhưng nàng trước sau chỉ đồng ý gọi ngươi là sư phụ, hôm nay rất thích hợp,
chi bằng chúng ta so vài chiêu với nhau. Thế nào?"

"Cô cô!!"

"Nửa ngụm trà trong miệng Sát Thiên Mạch sặc lên tới mũi. Đời này ông đây ghét
nhất hai từ 'sư phụ'. Đầu tiên là bé con, bây giờ lại đến Tiểu Đan Đan.

Bại dưới tay của Bạch Tử Họa cũng thôi đi. Luận tiên tư, luận dung mạo, luận
phong thái đều phải nể hắn vài phần. Còn tiểu tử mà Đan Đan gọi là sư phụ kia
thì sao? Nếu để hắn nể thì chỉ có hai điều, tiểu tử này đúng là phá hoại có
nghề và chuyên gia mất tích."


Hoa Thiên Cốt - Chương #6