Địa Hải Lao Châm


Người đăng: phuongdz

Chín năm sau, trên Vô Vọng Điện ở Vân Cung.

Như mọi hôm, Sát Thiên Mạch lại cưỡi phượng hoàng tới Vô Vọng Điện
dụ dỗ bé con đáng yêu kia nhận mình làm sư phụ.

Nhưng chính điện trống không, Sát Thiên Mạch vừa bước qua bực cửa
lại phải lùi lại ba bước, mi tâm khẽ nhíu, trán chảy xuống một
giọt mồ hôi to đùng, không biết làm gì hơn là lắc đầu bó tay. Chưa
đến một ngày mà Vô Vọng Điện đã bị tiểu quỷ kia phá tanh bành
rồi. Trong vòng một tuần hắn không tới chắc sẽ biến thành chuồng
heo mất.

Nhóc con nghịch ngợm kia chạy đi đâu rồi? Bày ra một đống chiến
trường hổ lốn này rồi phủi áo bỏ đi hả?

Đan Hạc đang ngồi nghịch đất sau điện, mái tóc đỏ rực tết thành
một búi nhỏ trên đỉnh đầu còn lại để xoã xuống vai, tay áo xắn
quá khuỷu, gương mặt đỏ hồng lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt một bên đỏ
rực như lửa, một bên màu xanh trong trong veo sâu thẳm như nước biển.

Nàng hầu như không hề khác trước, cả dung mạo lẫn tính cách. Dáng
người vẫn nhỏ nhắn đáng yêu như đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.
Đan Hạc muốn đến khi gặp lại sư phụ vẫn sẽ là một đứa bé, sư phụ
nhìn có thể nhận ra ngay.

Đan Hạc đưa tay quệt mồ hôi, vô tình vẽ một vết bùn dài trên mặt,
cực kì cẩn thận đặt một khối đá lên chồng đá cao vỏn vẹn hai
thước, làm bằng gần hai chục hòn đá cuội đủ hình dáng và kích cỡ
xếp chồng lên nhau. Viên đá trên cùng là một viên cẩm thạch trắng có
hình mặt người được khắc vô cùng vụng về, đơn giản nhưng lại rất
dễ thương.

Xong rồi, Đan Hạc phủi phủi tay, chẳng những không sạch hơn chút nào
mà hai tay còn bị bôi đen nhẻm. Cúi xuống nhặt một cành cây nhỏ,
vừa chọc chọc vào đống đá vừa lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với
người thật.


  • Sư phụ, chờ đến khi Hạc Nhi tìm được người xem. Đừng hòng Hạc Nhi
    để người chạy mất nữa nhé.

Sát Thiên Mạch đã đứng sau từ bao giờ, suýt nữa thì phì cười nhưng
lấy bộ mặt nghiêm túc nói:


  • Đan Đan.

Nghe gọi, Đan Hạc mừng rỡ quay lại, nhào vào lòng Sát Thiên Mạch.


  • Cô cô!


  • Nha đầu ngươi, còn nhớ đến cô cô này hả? Bày một đống rác trong
    điện tính làm quà cho ta à?


Sát Thiên Mạch ôm Đan Đan nhỏ của hắn vào lòng, kéo tay áo lau sạch
vết bùn ngộ nghĩnh trên mặt nàng. Nàng mãi chỉ là một đứa bé
trong mắt hắn.

Đan Hạc phùng má thanh minh.


  • Không phải con, là U Nhược và Đường Bảo tỷ.

Sát Thiên Mạch xoa đầu Đan Hạc, nghịch nghịch búi tóc nhỏ của nàng.
Nhóc con này không lớn hơn trước bao nhiêu chỉ có điều càng ngày
càng nghịch ngợm quậy tung lên, kết quả cuối cùng để Sát Thiên Mạch
hắn đi dọn dẹp, lại không thể nào giận nàng nổi. Mỗi khi muốn cho
tiểu quỷ này một trận nên thân để nàng bớt quậy đi thì nàng lại
làm mặt quỷ đáng yêu không đỡ được, le lưỡi cười. Vẻ ngây thơ trong
sáng, thuần khiết như bạch ngọc không vết tỳ đã ẩn hiện dung nhan
khuynh đảo chúng sinh, khuôn mặt nhỏ bé kia mỗi khi cười lại vô cùng
giống Lưu Hạ khiến hắn lung lay dữ dội. Aizz, tự cổ anh hùng xuất
thiếu niên. Không khéo lại sắp có nhan sắc đứng ngang hàng với hắn
đây.


  • Đan Đan, tên Kỉ Xương đó có gì hay ho? Chi bằng nhận cô cô làm sư
    phụ đi, ta sẽ dạy con toàn bộ võ công tuyệt thế độc bộ Lục Giới
    của Thất Sát, xịn gấp mấy lần tên tiểu tử đó.

Đan Hạc lắc đầu quầy quậy, chìa cổ tay cho hắn xem, đôi mắt hai màu
nhấp nháy tinh nghịch:


  • Cô cô nhìn xem, huyền ấn của con càng ngày càng sáng chứng tỏ con
    tu luyện rất tốt, sư phụ sẽ rất hài lòng.

Huyền ấn ở cổ tay Đan Hạc không chỉ càng ngày càng sáng mà còn
biến đổi hình dáng tinh xảo hơn trước rất nhiều, hoa văn vừa mềm
mại uyển chuyển, vô cùng tinh tế như cánh hoa vừa hé nở lại vừa
dứt khoát mạnh mẽ như ngọn lửa, uốn lượn bập bùng.

Sát Thiên Mạch tức đến tím mặt, nghiến răng ken két. Sao cứ tìm
được người mà hắn thích lại bị kẻ khác hớt tay trên là thế nào?
Tên Kỉ Xương đáng ghét đó có gì tốt mà nàng lại cứng đầu thế
chứ. Cố chấp giống hệt mẹ vậy.

Lần tới gặp nhất định hắn phải phân rõ cao thấp giành lại Tiểu Đan
Đan từ tay tiểu tử đó mới được.

Cảm nhận được có người đang cưỡi gió rất nhanh đến đây, Sát Thiên
Mạch nhìn lên vừa lúc một tiếng gọi vọng xuống, thanh âm trong trẻo
không giấu được vui mừng.


  • Tỷ Tỷ! - Hoa Thiên Cốt cưỡi mây đáp xuống tiền sảnh, tóc vấn cao,
    tết nhiều bím tóc kì công, y phục xanh nhạt thêu hoa văn tinh tế,
    thoạt nhìn qua dáng vẻ như đứa trẻ nhìn thấy kẹo của nàng chắc sẽ
    chẳng ai nghĩ nàng đã thành thân gần ba mươi năm. Thành quả cả một
    buổi sáng của U Nhược.


  • Bé con, muội cũng đến. Vậy tốt quá, ta sẽ làm đồ ăn cho hai
    người. - Sát Thiên Mạch hăm hở xắn tay áo, hùng hổ bước thẳng xuống
    phòng bếp.


Đan Hạc và Hoa Thiên Cốt nhìn nhau cười thầm. Sát Thiên Mạch tưởng
tay nghề nấu ăn của mình thiên hạ vô song rồi, không ngờ trận thách
đấu vẫn Bạch Tử Hoạ kém một bậc, tức đến mặt đỏ tía tai.


  • Mẹ Tiểu Cốt, con nghe U Nhược và Đường Bảo tỷ nói mẹ lại giận
    cha à?

Đan Hạc gãi đầu bó tay, bao nhiêu năm rồi mà mẹ và cha đến một chút
tiến triển cũng không có. Lần mẹ giận lâu nhất kéo dài hơn năm năm
lận, cha phải tìm đủ cách dỗ dành mãi mẹ mới hết giận đấy. Nghe U
Nhược nói lần đầu tiên Trường Lưu thượng tiên vang danh Lục Giới kia
phải mò tới gặp nó, hỏi nó cách dỗ cho Hoa Thiên Cốt hết giận.

Với tính cách của cha mà còn làm tới nước đó, aizz, nàng muốn
biết là chuyện gì quá đi. Mới làm lành chưa được mấy hôm cha lại
chọc cho mẹ giận nữa rồi. Haizz, thật là...

Hoa Thiên Cốt e hèm, liếc mắt qua Đan Hạc.


  • Tiểu Đan, gần đây con không lén ta luyện công pháp kì quái nào
    chứ?

Đan Hạc cười hì hì, kéo tay áo Hoa Thiên Cốt rồi dụi mặt lên đó.

Hoa Thiên Cốt nghiêm nghị nói.


  • Không được luyện linh tinh nữa. Nội thương của con còn chưa khỏi.

Chín năm này, Đan Hạc đúng là đã tiến bộ không ít, đến Hoa Thiên
Cốt cũng phải ngạc nhiên. Con bé không cần nàng dạy, cũng không cần
Sát Thiên Mạch chỉ điểm, chỉ luyện theo mấy cuốn sách ít ỏi Kỉ
Xương để lại ở Vân Sơn, pháp lực tăng tiến đột xuất, chẳng mấy chốc
đã đột phá cảnh giới Khám Tâm. Linh khí dung hoà với cơ thể, đã
giữ được hình người cả ngày lẫn đêm.

Hoa Thiên Cốt thấy vài lần con bé tự luyện xém tẩu hoả nhập ma mà
thất kinh, lo lắng nhờ sư phụ giúp Tiểu Đan, nhưng Bạch Tử Hoạ một
đầu ngón tay cũng không chịu đụng. Chỉ khi nào âm dương đảo chiều,
chân khí chạy loạn, linh lực bất ổn nguy hiểm quá mới giúp nàng
giữ trận, sau đó không quan tâm gì nữa. Hoa Thiên Cốt lại phải một
mình lẻn vào phòng y tìm đủ loại linh đơn diệu dược tới Vân Cung
trị thương cho nó. Nàng thì lo tới thắt ruột thắt gan, vậy mà con
bé cứng đầu kia còn ngây thơ cười cái gì mà chỉ chút nữa đột phá
được công pháp Khai Tâm rồi.

Có lần nguyên khí đại thương, chân khí cực mạnh dội lại cơ thể
khiến kinh mạch đứt đoạn, thần đơn tiên dược đều vô dụng, Hoa Thiên
Cốt không kịp lấy máu của mình cho con bé uống thì chắc nhẹ sẽ
thành người tàn phế, nặng thì mất mạng, hồn phi phách tán không
biết chừng.

Bạch Tử Hoạ biết Tiểu Cốt giận vì hắn quá tuyệt tình không quan
tâm đến Tiểu Đan, nhưng hắn thấy con bé luyện rất tốt, tính lĩnh
ngộ lại cao, chỉ đôi khi không tập trung mới khiến âm dương bất hoà
khiến trận pháp suýt bị phá vỡ.

Nàng rất giống Hoa Thiên Cốt trước kia, thông minh hoạt bát, căn bản
là không có việc cần hắn nhúng tay. Chỉ có điều... Hắn thực sự
tính không ra bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra sau này với con bé. Dù là
nhập định hay bấm đốt tay nhẩm tính đều vô nghĩa.

Bạch Tử Hoạ đang thưởng trà, đánh cờ với Sênh Tiêu Mặc ở chính
điện Tuyệt Tình điện. Sênh Tiêu Mặc liếc mắt sang Bạch Tử Hoạ rồi
đi nước chết.


  • Sư huynh, tâm của huynh đang không ở đây. Có chuyện gì khiến huynh
    bận tâm đến vậy?

Bạch Tử Hoạ không đáp, nhấp môi vào tách trà, ánh mắt liếc ra
ngoài vừa vặn một dáng người quen thuộc chạy vào.


  • Sư phụ. Sư phụ! Bái kiến sư thúc.


  • Không cần đa lễ. Xét theo vai vế có phải ta nên gọi người là tẩu
    tẩu rồi không? - Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc cười đầy ẩn ý, vô cùng thoả
    mãn nhìn vẻ mặt thoáng biến đổi của Bạch Tử Hoạ.


  • Thôi được rồi, ta cảm thấy mình đang là kẻ kì đà cản mũi ai đó
    thì phải. Hai người cứ nói chuyện, ta có việc phải đi bây giờ.


Lời còn chưa dứt đã không còn thấy bóng dáng ngả ngớn của Sênh Tiêu
Mặc đâu nữa.

Hoa Thiên Cốt bị câu nói của hắn hù cho đứng hình tại chỗ, chợt
nhớ ra chuyện cần nói.


  • Sư phụ.

Sáng sớm vừa tới Vân Cung, Hoa Thiên Cốt đã thấy Sát Thiên Mạch mặt
mày có chút hoang mang bước tới bước lui trong điện nói Đan Hạc không
biết chạy đâu mất. Hắn chờ nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng,
đang lo nàng gặp phải chuyện gì.


  • Tiểu Đan muốn xuống trần tìm Kỉ Xương thượng tiên? - Hoa Thiên Cốt
    sửng sốt.


  • Chắc giờ con bé đang tới Dị Hủ Các. Với võ công của Tiểu Đan cho
    dù không dùng pháp thuật cũng sẽ không gặp trở ngại gì lớn. Nàng
    đừng lo. - Bạch Tử Hoạ bình thản nói, nhưng trong lòng lại cộm lên
    một câu hỏi. Tại sao, tại sao hắn không thể nhìn thấu vận mệnh của
    Tiểu Đan?


Cách thành Dao Ca mười dặm về phía Nam, một dáng người nhỏ nhắn
vừa bước đi vừa tập trung cảm nhận xung quanh. Một thân bạch y từ
đầu chí cuối, mái tóc đỏ rực buộc cao, mặc dù mang nam phục cũng
không giấu nổi mắt khói mày cong, làn da trắng mịn lại không thiếu
vẻ lãng tử phong lưu. Đan Hạc đưa tay lên gãi gãi má, thật lạ, nàng
đã đi nửa ngày đường, vậy mà đến một chút dấu vết của sư phụ
cũng không thấy.


  • Công tử, nếu ngài chưa tìm được chỗ nghỉ chân thì xin mời vào
    quán chúng tôi. –Một kẻ mặc đồ tiểu nhị vắt một chiếc khăn trắng
    qua vai kính cẩn đề nghị.

Đan Hạc buồn cười trong bụng, ha ha, không ngờ giả nam trang cũng thú
vị đấy chứ. Cũng không còn sớm nữa, xem ra phải chờ qua đêm nay rồi.

Đan Hạc liếc biển hiệu của quán một cái rồi đặt hai tay ra sau lưng,
ung dung tiêu sái bước vào.


  • Công tử, mời ngồi. Không biết công tử muốn dùng gì?

Đan Hạc ngẫm nghĩ, thường thì vào tửu quán thì gọi gì nhỉ? Phải
rồi, hán tử phải có mỹ tửu. Đan Hạc làm bộ trịnh trọng gọi rượu
rồi ném một thỏi bạc lên bàn.


  • Đa tạ công tử, xin ngài chờ một lát.

Đan Hạc còn đang đắc ý cười thầm thì bỗng sống lưng lạnh toát, một
luồng hàn khí lạnh thấu xương không biết xuất hiện từ đâu bao xung
quanh nàng. Tay bất giác nắm lấy chuôi kiếm nhìn xung quanh. Quán
rượu vẫn ồn ào như trước, đủ mọi loại người ăn mặc quái dị, nhiều
kẻ trong đó có nội lực không tầm thường, võ công chắc chắn không
tồi. Nhưng để phát hiện xem người nào có pháp lực thì lại khá nan
giải. Lúc nàng mới vào đây thấy vài kẻ ăn người ở đang dọn dẹp
một đống mảnh vỡ và vụn gỗ vương vãi trên sàn đoán chừng vừa có
mấy tên vô công rồi nghề lôi nhau ra đây đánh đấm . Mấy chuyện đó xảy
ra như cơm bữa, tà khí, sát khí lẫn lộn. Một chút hàn khí thật
chẳng dễ tìm.


  • Chủ quán, còn phòng trọ chứ?


  • Còn, dĩ nhiên còn. Khách quan, mời theo tại hạ.


Tới một căn phòng cuối dãy hành lang, chủ quán mở cửa.


  • Khách quan, đây là căn phòng yên tĩnh nhất rồi, có điều nhỏ hơn
    các phòng khác một chút. Khách quan còn cần gì...

Đan Hạc nhìn căn phòng tối, cầm theo cây nến bước luôn vào trong.


  • Không cần.

Khép cửa gỗ, Đan Hạc gãi đầu. Cả ngày hôm nay vẫn không tìm thấy.
Thông tin của Dị Hủ Các đời nào sai? Quái lạ, đến một chút cảm
giác hơi thở của sư phụ cũng không thấy. Chẳng lẽ tu vi gần chục năm
tu luyện chỉ đề chưng thôi à?

Bỏ đi, bỏ đi, nàng mệt gần chết rồi. Mai sẽ tìm tiếp vậy.

Đan Hạc vừa định cúi xuống châm thêm một cây nến lại cau mày đứng
phắt dậy.

Trong chớp mắt, cửa sổ bật tung, một luồng gió cực mạnh thốc vào
phòng thổi tắt phụt ngọn nến trên tay Đan Hạc, một bóng đen vụt qua,
Đan Hạc chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào thứ gì đó. Kẻ kia
còn điểm luôn mấy huyệt đạo trên người nàng.

Xong rồi, xong rồi. Nàng gây thù chuốc oán với ai bao giờ sao?

Đan Hạc rủa thầm trong bụng, con rùa chết tiệt, dám đánh lén bổn cô
nương. Lão tử mà tóm được ngươi đảm bảo sẽ cho ngươi răng đi đằng
răng môi đi đằng môi. Hừ hừ.

Bị nhấc hổng chân vác lên vai, Đan Hạc đành bấm bụng vận công giải
huyệt đạo, muốn giải không khó, chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù bị điểm huyệt lại bị trùm bao kín mít nhưng Đan Hạc vẫn
nhận ra khinh công của kẻ này rất khá, nội công lại thâm hậu. Thảm
rồi, thảm rồi, hu hu sư phụ, Hạc Nhi không chờ được ngày gặp người
mất rồi.

Điểm huyệt thì cứ điểm đi, còn trùm cái bao hôi rình này lên người
ta làm quái gì? Bị vác nửa canh giờ, nàng không bị xóc chết thì
cũng ngạt thở mà chết.

Ai mà biết bị tên biến thái kia điểm liền mấy huyệt chứ? Nếu biết
trước thì nàng đã học công phu giải huyệt này kĩ hơn một chút rồi.

Cuối cùng nàng bị ném một cách thô bạo xuống đất, cái bao trùm
đầu được kéo ra. Đan Hạc trợn mắt nhìn kẻ trước mặt đang phủi phủi
tay, đắc ý nói.


  • Tiểu Vô Tử, ngươi cũng được đấy. Dám lừa ta uống thuốc mê rồi
    chạy mất hả? Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi có chạy đến thiên
    trường địa cửu ta cũng lôi ngươi về bằng được.

Đan Hạc cắn răng vận chân khí từ đan điền gồng sức giải á huyệt.
Hì hục một lực mới giải được, nàng ho sù sụ.


  • Thả ta ra! Tên tiểu tử thối nhà ngươi, mau thả ta ra!


  • A? Còn dám mắng ta là tiểu tử thối? Tiểu Vô Tử nhà ngươi càng
    ngày càng không biết điều. Ta phải xích tay ngươi lại mới được.


  • Ta không phục, ngươi dám dùng thủ đoạn vô sỉ đánh lén ta. Giỏi
    thì thả ta ra!


  • Đành thôi, ngươi nói ta đánh lén vô sỉ, vậy ngươi dùng thuốc mê
    đánh lén ta thì không phải vô sỉ? Ta không làm vậy, ngươi trốn mất
    lần nữa thì ta biết tìm ở đâu? Ngươi tưởng chút thuật dịch dung đó
    mà che nổi mắt ta á? Tiểu Vô Tử ngươi có hoá tro ta cũng nhận ra.


  • Ta không dùng dịch dung. Cũng không phải Tiểu Vô Tử nhà ngươi. Thả
    ta ra! Thả ra!


  • Ngoan ngoãn ngồi im đó cho ta. Lão tử tìm ngươi mấy hôm mệt bã cả
    người.


Đan Hạc còn định nói nữa thì lại bị điểm á huyệt. Chỉ có thể
trố mắt nhìn tên kia lăn bịch xuống đám lá bên cạnh ngáy khò khò
mà khóc dở mếu dở. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này??

~~~

Giới thiệu chương sau:

“Đan Hạc liếc qua kẻ kia, trong bụng thì thầm nghĩ không biết con cái nhà ai
mà dạy dỗ không tử tế như vậy thì đã bị đám đông hiếu kì cuốn
đi."

"Kẻ kia hiên ngang ngồi khoanh chân khoanh tay ngay giữa công đường, không
thèm đáp lời, sau đó chống tay đứng dậy ung dung tiêu sái đi đi lại
lại, nghịch hết thứ này đến thứ khác."

"Đan Hạc nhìn mà ho sù sụ, suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi, loạng
choạng đứng không vững."
"Sư phụ!!"

"Bạch Tử Hoạ nhếch mép. Kỉ Xương trước kia cứ gặp hắn là một câu
tiểu tử hai câu tiểu tử khiến hắn khó chịu vô cùng. Bây giờ vừa
gặp đã gọi thúc thúc, hắn bỗng cảm thấy cứ để gã đó mất trí
nhớ thế này cũng hay."

"Sư phụ, hồi nãy người làm gì để bị đưa đến công đường vậy? Sao
người lại lấy bánh bao của người ta? - Đan Hạc muốn véo mình một
cái quá, nàng là đồ đệ, người mới là sư phụ cơ mà??"


Hoa Thiên Cốt - Chương #4