Hồ Trung Thiên Địa


Người đăng: phuongdz

Tuyệt Tình Điện vẫn lộng lẫy nguy nga như vậy, vạn năm không đổi.
Hương hoa đào phảng phất, mỗi khi gió thổi qua lại chìm trong một cơn
mưa màu hồng nhạt đẹp đến mê mẩn. Chính điện trống không, thoảng
mùi trầm hương thanh nhã, Đan Hạc vừa bước vào đã lon ton chạy hết
chỗ này đến chỗ khác, gãi đầu thắc mắc.


  • Cha đâu?

U Nhược cốc đầu Đan Hạc, véo má nàng. Nhóc con này từ khi tới đây
cứ mở miệng ra gọi Tôn Thượng một câu cha, hai câu cũng cha khiến U
Nhược vừa cảm thấy có gì đó ngượng ngùng vừa buồn cười chết đi
được.

Nghĩ đến dáng vẻ cao cao tại thượng không vướng chút bụi trần như tảng băng
nghìn năm của Tôn Thượng bây giờ lại thò ra một đứa con, người ngoài mà biết
không phải sẽ loạn lên sao? Riêng việc của Tôn Thượng và Cốt Đầu sư phụ đã là
tin sốt rẻo, là chủ đề liên tu bất tận của vô số vụ buôn dưa lê ở Lục giới.
Bây giờ mà biết giữa hai người có một đứa con lớn chừng này nữa thì đỡ sao
nổi?


  • Suỵt, để ta quan vi xem. Ừm, hình như đang nghị sự ở đại điện.


  • Mẹ Tiểu Cốt Đâu?


  • Sư phụ chắc đang nghịch mấy gốc đào trước điện. Hôm qua đã làm
    chết một gốc rồi, Tôn Thượng phải dùng pháp lực cứu lại mà không
    được, đành trồng cây khác. Mà Đan Hạc, sao muội đến đây? Còn thong
    dong đi vào nữa chứ. Kỉ Xương Thượng tiên lại đổi ý không nhận muội
    làm đệ tử nữa hả? - U Nhược xếp giỏ rau vào bếp.


  • Tỷ xem này. - Đan Hạc sực nhớ vội lật ống tay áo lên khoe huyền
    ấn đỏ rực ở cổ tay.


  • Muội được nhận rồi? - U Nhược nhe răng cười, huých nàng - Huyền
    ấn cũng tốt, chứ muội ấy, giữ cung linh thì không biết mất bao nhiêu
    lần rồi.


  • Tỷ tỷ. - Đan Hạc chu môi.


  • Được rồi, không trêu muội nữa. Cũng giỏi đấy, được làm đồ đệ
    của Kỉ Xương Thượng tiên. Nghe nói Thượng tiên chưa từng nhận đệ tử.


  • Muội cũng nghe nói vậy, nhưng tại sao thế? - Đan Hạc vừa gặm táo
    vừa hỏi.


  • Không muốn hoặc không ai muốn. Muội biết Minh Phạm Thượng tiên
    không?


  • Minh Phạm Thượng tiên? Nghe quen quen, hình như có một lần mẹ Tiểu
    Cốt có nói với muội hồi mẹ còn ở man hoang có gặp, nhưng muội
    không dám hỏi nhiều sợ mẹ buồn. Nghe nói trước kia Minh Phạm tiên là
    thượng tiên tôn sư đức cao vọng trọng của Lục Giới.


  • Đúng vậy, sau đó vì phạm phải tội ác tày trời, thiên địa bất
    dung nên đã bị đày tới man hoang mấy trăm năm rồi.


  • Thiên địa bất dung? - Đan Hạc tò mò.


  • Muội... không nên biết thì hơn. - U Nhược xoa đầu Đan Hạc - Kỉ Xương
    Thượng tiên chính là sư đệ của Minh Phạm tiên. Có lẽ vì bất mãn
    với tiên giới đã đày sư huynh tới man hoang mà Kỉ Xương Thượng tiên
    lui về ẩn cư sơn lâm từ đó đến giờ. Không quan tâm bất kì chuyện gì
    ở Lục Giới. Tính ra thì tôn thượng còn là vãn bối của ngài ấy.


U Nhược chỉ nói một nửa, Đan Hạc còn nhỏ sao hiểu được ẩn tình
trong đó. Một kẻ đoạn tụ, thoái hoá loạn luân, khi sư diệt tổ, tàn
sát huynh đệ ruột thịt, bị cả Lục giới phỉ nhổ như Minh Phạm tiên
gần như đã không tồn tại trên thế gian này nữa. Không hiểu sao Kỉ
Xương Thượng tiên vẫn còn cố chấp tin tưởng đến vậy.

Nhìn vẻ mặt ù lì của Đan Hạc, U Nhược thiếu chút nữa phá ra cười.
Nhóc con ngây ngô này chắc không hiểu nổi một nửa những gì nàng
nói.


  • Không phải muốn gặp mẹ Tiểu Cốt của muội lắm hả?


  • A, đúng đúng. Muội phải đi tìm mẹ.


Đan Hạc sực nhớ, vội vàng chào U Nhược rồi xách váy chạy đi tìm
Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt đang ngồi dựa vào gốc đào trước Tuyệt Tình Điện chơi trò đếm
cánh hoa. Bóng váy dài sắc tím trải trên đất nổi bật giữa một bức tranh tuyệt
thế say đắm lòng người, gương mặt tỏa ra khí chất khuynh thành đảo thế, vượt
xa thế tục đẹp đến mức rung trời chuyển đất. Mái tóc dài xõa xuống vai tỏa ra
xung quanh thật là khiến người khác kìm lòng không đậu.
Đan Hạc ngơ ngẩn ngắm Hoa Thiên Cốt.

Đó là mẹ Tiểu Cốt của nàng đấy, không ngờ đẹp đến nàng cũng không dứt mắt ra
nổi.

Mãi lâu sau mới bừng tỉnh, hấp ta hấp tấp vụng về chạy về phía Hoa
Thiên Cốt bắt đầu sụt sịt.


  • Mẹ Tiểu Cốt! - Con bé oà khóc vùi mặt vào áo Hoa Thiên Cốt làm
    nũng.

Hoa Thiên Cốt qua phút kinh ngạc ban đầu, ôm Đan Hạc vào lòng. Hai tay
áp lên mặt con bé đẩy qua đẩy lại, muốn véo một cái. Đáng yêu chết
đi được.


  • Đan Hạc, sao con lại về rồi? Kỉ Xương thượng tiên đâu?

Đan Hạc tiếp tục nước mắt nước mũi tèm lem kéo ống tay áo của Hoa
Thiên Cốt lên chùi, sụt sịt kể cho nàng nghe chuyện Kỉ Xương bắt nạt
con bé, còn trốn nó xuống hạ giới đầu thai kiếp khác, không cho nó
tới gặp.


  • Mẹ Tiểu Cốt, con nhất định phải tìm ra người. Mẹ giúp con đi.

Thần thức của Hoa Thiên Cốt đang dần phục hồi, bắt đầu dùng được
pháp lực tuy còn yếu. Mấy tháng trước nàng giận Bạch Tử Hoạ,
Đường Bảo lại tới Dị Hủ Các với Đông Phương, U Nhược suốt ngày bám
dính Tiểu Nguyệt khiến nàng chán muốn chết, chẳng có ai chơi cùng.
Bất ngờ lại có một nhóc con tèm.lem nước mắt nước mũi chạy thẳng
vào Tuyệt Tình điện ôm nàng chặt cứng, liên tục gọi mẹ Tiểu Cốt,
gọi Bạch Tử Hoạ là cha khiến nàng sốc ngay đơ. Sau khi hiểu ra thì
lại đỏ mặt, không ngờ nàng và sư phụ lại có một đứa con. Nàng đã
nợ Trúc Nhiễm một mạng, bây giờ lại thêm đứa bé đáng yêu này nữa.


  • Mẹ Tiểu Cốt, Tiểu Đan Hạc và Bảo Bảo tỷ mẹ yêu ai hơn? - Đan Hạc
    nghịch nghịch một lọn tóc đen dài của Hoa Thiên Cốt, đổi chủ đề
    cái rụp.

Hoa Thiên Cốt bật cười, mưa hoa đào cũng phải ngừng rơi, đưa bàn tay
thon dài, trắng nõn như ngọc xoa đầu con bé.


  • Con bé ngốc này, hỏi cái gì vậy? Không phải chỉ nhìn thấy mỗi
    sư phụ mình thôi hả, còn quan tâm đến ta nữa.


  • Yêu mẹ Tiểu Cốt nhất, sư phụ xấu, trốn con xuống trần, con còn
    chưa tính nợ đấy. - Đan Hạc chu môi, dụi đầu vào áo Hoa Thiên Cốt cọ
    qua cọ lại.


  • Chuyện của Kỉ Xương Thượng tiên ta cũng không rõ, nếu con muốn tìm
    ngài ấy thì phải hỏi nơi khác, tu vi của ngài ấy không hề thua kém
    sư phụ. Nếu muốn để không ai tìm ra thì ta cũng bó tay thôi.


Đan Hạc xụ mặt, mắt lại ngân ngấn nước.


  • Thế thì con phải tìm đâu bây giờ.


  • Có một nơi chuyện trên thế gian này không gì không biết, con quên
    rồi sao? - Hoa Thiên Cốt không nhịn nổi véo má con bé, da vừa mịn
    vừa trắng chỉ muốn nhào như nhào bột mì.


Sao hôm nay nhiều người muốn véo má nàng thế nhỉ?


  • Dị Hủ Các? - Mắt Đan Hạc sáng lên. - Hay quá! Bây giờ con đi tìm
    Đông Phương thúc thúc.

Hoa Thiên Cốt kéo Đan Hạc lại, gõ đầu nó:


  • Tiểu Đan ngốc, bây giờ con không dùng được pháp thuật, con muốn đi
    từ Trường Lưu Sơn này xuống thành Dao Ca à? Đường Bảo sắp về đây,
    con nhờ nó đi.

Nhưng đến tối, Hoa Thiên Cốt bắt đầu hơi hối hận. Trong bữa ăn, U
Nhược một bên lải nhải nói chuyện gì không rõ, hình như là về Tiểu
Nguyệt, con bé cứ luôn miệng. Đan Hạc gắp cho nàng một bát đầy ụ
thức ăn cũng nói không ngừng, Đường Bảo trong tai nàng cũng không
chịu kém cạnh dùng hết sức hò hét.


  • Cốt Đầu sư phụ.


  • Mẹ Tiểu Cốt.


  • Mẹ Cốt Đầu.


Người nàng muốn nói chuyện nhất là sư phụ thì Bạch Tử Hoạ lại
không nói gì, chỉ bình thản ăn coi như không nghe thấy gì hết.

Bạch Tử Hoạ vẫn mang khuôn mặt như tượng băng ngàn năm, phong thái
lạnh lùng lãnh đạm khiến vạn vật cúi mình nể phục. Ánh mắt nghiêm
nghị sâu không đáy kia lại vô cùng dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, gắp
đồ ăn cho nàng, thi thoảng lại lấy khăn lau miệng cho nàng nhưng tuyệt
nhiên không nói một lời nào. Ngay cả dáng ngồi cũng cực kì tao nhã,
trường bào trắng hơn tuyết như phát ra hào quang, mái tóc đen dài rủ
xuống như dòng thác, mềm hơn lụa, nhẹ tựa sương.

Khi Hoa Thiên Cốt bắt đầu nhức đầu khủng khiếp thì bụp một tiếng
nhỏ, Đan Hạc trở về là một con hạc đỏ, không thể nói gì nữa.

Đường Bảo thấy thế hí hửng bò ra khỏi tai Hoa Thiên Cốt nhảy lên
lưng Đan Hạc lăn qua lăn lại. Chà, thoải mái quá.


  • Đan Hạc, lưng muội êm quá, ta cũng muốn có một chiếc giường giống
    thế này. À, đúng rồi, Đan Hạc, muội muốn biết Kỉ Xương Thượng tiên ở đâu
    phải không? Cha tỷ biết đó, nhưng cái giá phải trả hơi đắt, là một bên mắt của
    muội.

Hoa Thiên Cốt phì cả cơm ra, cái gì? Một bên mắt? Đông Phương, huynh định làm
gì vậy? Chẳng lẽ vì biết Đan Hạc là con của ta và sư phụ mà muốn biến nó thành
con hạc chột mắt sao?

Đường Bảo quơ quơ mấy cái chân ngắn ngủn nói.


  • Thấy cha bảo muội là thần hạc có một không hai, trong người có
    thần huyết. Mắt muội là báu vật độc nhất vô nhị không tìm được ở
    bất cứ đâu, có linh lực vô hạn. Nhưng để muội mất một bên mắt thì
    ác quá... Hay vậy nhé, muội cho ta ba chiếc lông của muội để nằm, ta
    sẽ dùng linh lực và đạo hạnh mấy năm nay làm giúp muội một con mắt
    khác. Ba chiếc lông của muội cũng nhất định có ích cho việc tu
    luyện của ta. Vậy được không?

Nó vốn định dùng đạo hạnh và linh lực này để biến thân nhưng để
đổi lấy ba chiếc lông của thần hạc thì cũng đáng.

Đan Hạc gật đầu cái rụp, ba chiếc lông đó là linh lực ba trăm năm
đất trời, nhưng vậy còn hơn là chột một bên mắt.

Mặc dù đã dùng tiên đan nhưng dược tính của Li Quang Thuỷ quá mạnh,
Đan Hạc dần cảm thấy buồn ngủ.

Bạch Tử Hoạ lúc này mới chịu mở miệng, thanh âm trong trẻo hờ hững
như gió như mây.


  • Tiểu Đan, bây giờ Kỉ Xương mới chỉ là một bào thai phàm tục, có
    muốn gặp hắn cũng phải mười, hai mươi năm nữa. Linh lực của con tuy
    mạnh nhưng lại không biết cách sử dụng, kiểm soát. Chi bằng hai mươi
    năm này con ở lại Tiên giới tu luyện học cách sử dụng pháp lực rồi
    hãy xuống trần tìm hắn.

Đan Hạc mơ màng ngẫm nghĩ. Đúng là nếu không có pháp thuật xuống
trần tìm sư phụ chẳng khác nào mò kim đáy bể, nàng thà đánh nhau
với Tiêu Ngạn thú còn dễ dàng hơn. Nên cuối cùng đành gật đầu rồi
lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau, người của Dị Hủ Các tới lấy đi một bên mắt của Đan
Hạc, nàng đau tới mức chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy dài,
nhưng tuyệt nhiên không kêu một tiếng, đôi môi tái nhợt run run mím
chặt.


  • Tiểu Đan...

Hoa Thiên Cốt đứng bên cạnh, giọng có chút xót xa. Vẻ mặt của Tiểu
Đan giống hệt nàng trên trụ Tru Tiên chịu mười bảy đinh Tiêu Hồn gần
tám mươi năm về trước, nhớ đến cảm giác đó Hoa Thiên Cốt vẫn cảm
thấy rờn rợn lạnh sống lưng, bất giác đưa tay nắm chặt vạt áo Bạch
Tử Hoạ. U Nhược đứng một bên quay đầu đi, che mắt không nỡ nhìn.

Bạch Tử Hoạ dịu dàng ôm Hoa Thiên Cốt, đưa tay xoa đầu nàng. Hắn
cũng muốn làm gì đó giúp Tiểu Đan nhưng phải chờ đến khi bí thuật
chấm dứt mới có thể dùng pháp lực và linh dược cầm máu cho con bé
được.

Mắt Đan Hạc biến thành một viên hồng ngọc phát ra ánh sáng đỏ chói
mắt, bồng bềnh giữa không trung.


  • Hàng trao đổi đã lấy xong, bất kì khi nào ngươi muốn biết điều
    cần hỏi hãy đến Dị Hủ Các. Các chủ không bao giờ thất hứa. - Kẻ
    đeo mặt nạ nói bằng giọng bị biến âm rồi thoắt một cái đã biến
    mất.

Đường Bảo nhảy từ trên cánh hoa đào xuống nhưng không rơi xuống đất
mà lơ lửng cách mặt đất chừng năm thước, cả người phát ra ánh
sáng, linh lực thoát ra cuộn trong không khí hút lấy sương sớm trên
những cánh hoa tụ lại một chỗ giống như một cơn lốc nhỏ. Gió thổi
phần phật, cánh đào rụng lả tả. Từ tâm cơn lốc một viên thuỷ ngọc
dần hình thành, đẹp tinh tế và trong veo như pha lê.

Ánh sáng trên người Đường Bảo mờ dần, gió cũng nhẹ đi tạo thành
một viên thuỷ tinh phát ra ánh sáng màu xanh lam rực rỡ.


  • Hơi nhầm lẫn một chút. - Đường Bảo lẩm bẩm, cọ cọ mấy cái chân
    ngắn ngủi với nhau rồi quay sang Hoa Thiên Cốt - Con đã định làm
    thành màu đỏ nhưng lại để linh khí cuộn theo chiều âm, thành ra...
    Cốt Đầu, còn lại nhờ mẹ nhé. Con buồn ngủ quá.

Đường Bảo ngáp một cái thật dài rồi rơi bịch vào lòng bàn tay U
Nhược ngáy khò khò. U Nhược đưa tay chọc cái bụng múp míp của
Đường Bảo. Chọc chọc, rồi lại chọc chọc chọc. Đẩy nó lăn qua lăn
lại mà Đường Bảo vẫn ngủ say như chết, nghịch chán rồi mới chịu
đặt nó vào chiếc giường mới làm bằng ba chiếc lông của Đan Hạc.

Đan Hạc sau khi ghép mắt xong cũng mệt quá ngủ thiếp đi. Bạch Tử
Hoạ điều chân khí cho nàng, nhìn lên trên vừa lúc một bóng người
cưỡi phượng hoàng lửa từ xa bay đến.

Chỉ cần thoáng qua đã đủ khiến hồn phách hoảng loạn, sắc đẹp diễm lệ tuyệt
trần choáng ngợp, tất cả cảnh đẹp trên thế gian đều không sánh nổi, mái tóc
tím mềm mại cực kì, lay động không ngớt. Một dung mạo siêu phàm trác tuyệt,
hoàn mỹ vô song, tựa như lạc vào ảo cảnh


  • Bé con!


  • Tỷ tỷ. - Hoa Thiên Cốt hớn hở chạy tới.


  • Muội có chuyện gì sao? Ta nghe thấy tiếng cốt tiêu. - Sát Thiên
    Mạch vuốt đầu nàng, nụ cười lộng lẫy khiến đất trời chao đảo.


  • Không phải muội mà là Tiểu Đan.


Hoa Thiên Cốt nói đến đó thì không biết nói gì thêm, chuyện này đến
nàng còn không tin nổi thì giải thích thế nào với tỷ tỷ bây giờ.


  • Tiểu Đan? - Sát Thiên Mạch rõ ràng là không hiểu gì.


  • Là con của ta và Tiểu Cốt. - Bạch Tử Hoạ đột nhiên lên tiếng, câu
    nói đơn giản nhưng lại khiến Sát Thiên Mạch sốc ngay đơ, suýt thì
    đứng không vững.


Lại mất thêm một thời gian nữa để giải thích tường tận. Sát Thiên
Mạch vừa nghe đến tên Trúc Nhiễm thì đỏ mặt tía tai, tay nắm thành
quyền. Tên tiểu tử đó...


  • Muội muốn tỷ đưa nó đến Vân Cung. Dù sao đó cũng là nơi nó sinh
    ra.

Sát Thiên Mạch không trả lời, chỉ nhìn Đan Hạc với ánh mắt mênh mang
khiến Hoa Thiên Cốt không hiểu gì hết. Bạch Tử Hoạ im lặng không lên
tiếng nhưng trong lòng đã biết từ lâu.

Mặc dù Tiểu Đan là con của hắn và Tiểu Cốt, đều có phần giống cả
hai nhưng người nặn ra hình dáng cho con bé lại là Trúc Nhiễm, tất
ít nhiều cũng phải có vài phần giống người trong lòng Trúc Nhiễm
khi đó. Là Lưu Hạ.

Hoa Thiên Cốt cũng muốn chơi với Đan Hạc thêm vài ngày nữa nhưng
Tuyệt Tình điện bây giờ không giống trước kia, bất kì ai cũng có
thể ra vào. Nhỡ có người nhìn thấy con bé rồi đồn gần đồn xa,
không biết khi nghe lại sẽ thành tin thế nào nữa. Để con bé tới Vân
Cung cũng tốt, nàng sẽ thường xuyên đến thăm nó.

Sát Thiên Mạch còn cò kè với Bạch Tử Hoạ nửa canh giờ nữa, nói
phải cho hắn mượn ngọc Câu Lan vài hôm. Mặc dù hắn đã bỏ tham vọng
hợp nhất mười sáu món thần khí từ lâu nhưng vẫn bị viên ngọc bé
xíu này dụ dỗ, nói làm trâm cài đầu thì không gì tuyệt bằng.

Đầu Bạch Tử Hoạ chảy mấy vạch đen sì nhưng mặt vẫn không thèm biến
sắc, nói ngọc Câu Lan là thần khí do Trường Lưu canh giữ không thể
cho mượn tuỳ tiện. Cuối cùng đành thoả thuận đồng ý đấu với hắn
một trận xem tay nghề nấu ăn ai cao hơn.

Mấy năm nay Sát Thiên Mạch đi khắp Lục Giới để khổ luyện nấu nướng
chờ ngày quyết đấu với Bạch Tử Hoạ. Vậy mà hắn toàn lấy cớ bận
việc Trường Lưu không đấu. Bây giờ có cơ hội, Sát Thiên Mạch ngu gì
bỏ qua.

Ta thêm tám lạng ngươi bớt nửa cân. Đem thần khí thượng cổ làm trâm
cài?? Hoa Thiên Cốt đứng một bên nhìn sư phụ và Sát tỷ tỷ mặc cả,
mấy vạch đen trên đầu chảy dài.

Định ngày thách đấu đủ kiểu Sát Thiên Mạch mới bế Đan Hạc, xoa đầu
Hoa Thiên Cốt rồi cưỡi hoả phượng bay đi. Vừa bay vừa nhéo hai cái
má trắng hồng phồng lên của Đan Hạc. Nhóc con này ngủ say quá, nước
miếng chảy cả ra tay áo hắn. Lòng thì thích chí nghĩ đệ tử đáng
yêu thế này, của ta chắc rồi.

~~~

Giới thiệu chương sau:

"Sát Thiên Mạch tức đến tím mặt, nghiến răng ken két. Sao cứ tìm
được người mà hắn thích lại bị kẻ khác hớt tay trên là thế nào?
Tên Kỉ Xương đáng ghét đó có gì tốt mà nàng lại cứng đầu thế
chứ. Cố chấp giống hệt mẹ vậy.

Lần tới gặp nhất định hắn phải phân rõ cao thấp giành lại Tiểu Đan
Đan từ tay tiểu tử đó mới được."

“Mẹ Tiểu Cốt, con nghe U Nhược tỷ nói mẹ lại giận cha à? Aizz, hai người cứ
giận nhau vậy bao giờ con mới có đệ đệ muội muội để bế đây?”

“Hoa Thiên Cốt làm như không nghe thấy, con bé U Nhược này thật nhiều chuyện.”

"Này, tên tiểu tử thối nhà ngươi! Thả ta ra mau!"

"Ta phải làm vậy nếu không ngươi trốn mất lần nữa thì ta biết tìm
ở đâu. Ngươi tưởng chút thuật dịch dung đó mà che nổi mắt ta á?"

"Ta không dùng dịch dung. Cũng không phải Tiểu Vô Tử nhà ngươi. Thả ta
ra! Thả ra!"


Hoa Thiên Cốt - Chương #3