Tình Bất Vi Nhân Qủa


Người đăng: phuongdz

Phi Dạ nhìn nhân ảnh nhỏ bé của Đan Hạc từng bước rời đi, dần biến mất trong
bóng tối, nén lại một tiếng thở dài, đưa mắt nhìn Kỉ Xương nằm trên chiếc
giường cũ nát rồi lại ngẩng lên nhìn bóng tối dày đặc. Tiểu tử này hiện như
đèn treo trước gió sắp cạn dầu, còn cứu được hay không phải xem lão thiên gia
nhân từ tới đâu.

Con người, một khi tâm đã có chấp niệm, cho dù biết đó là vạn kiếp bất phục
cũng chẳng thể nào lay chuyển. Chính nàng cũng trầm luân vào đó, không cách
nào dứt ra thì có tư cách gì ngăn cản Tiểu Đan?


  • Cô nương đi đâu vậy?

Đan Hạc giật mình, nàng vừa bước chân ra khỏi cửa sau của phủ đã bị một giọng
nói đột ngột vang lên doạ sợ. Hơn nữa canh hai nửa đêm không có nguyệt quang,
sao kẻ này biết nàng là một cô nương?


  • Ngươi là ai?


  • Ta? Cô nương không nhớ ta sao? Chúng ta vừa gặp mặt vài canh giờ trước mà.


Đan Hạc ngẩn người một lúc mớt sực nhớ ra chuyện mất mặt hồi chiều. Ôi mẹ ơi,
đừng nói lúc giặt áo nàng mạnh tay quá nên bị rách chỗ nào nhé… Đan Hạc nghĩ
tới đây bắt đầu đổ mồ hôi, còn dây dưa ở đây sợ sẽ rất phiền phức, tìm cách
chuồn là nhanh nhất.


  • Ra là huynh đài, thật… trùng hợp. Ta đang rất vội, dịp khác sẽ tìm huynh
    đối ẩm. Cáo từ.

Tần Nguyên Khanh đưa tay kéo nàng.


  • Cô nương đi đâu đêm khuya như vậy? Ngươi có biết Tần phủ sau giờ Dậu không
    được phép ra ngoài không?

Giọt mồ hôi to đùng từ thái dương chảy xuống. Chẳng lẽ tên này là nội thị vệ
phủ?? Đừng xui xẻo tới vậy chứ!?


  • Ta…

Tần Nguyên Khanh nhìn nàng, ánh mắt có phức tạp có đấu tranh, hắn sẽ không
trêu đùa với thiên mệnh. Chỉ là một nữ nhân, cho dù trăm người, vạn người, cản
đường hắn cũng không kẻ nào được phép tồn tại.

“Yêu nghiệt này nguyên lai là hoạ do Yêu Thần để lại bảy mươi năm về trước.
Thân mang yêu khí, một khi nhật nguyệt trùng luân, cửu tinh liên châu sẽ đạt
tới ngưỡng cường đại nhất, thiên hoang địa lão, Lục Giới huỷ là điều không
tránh khỏi.”

“Ăn nói hàm hồ. Không thể có chuyện đó!”

“Tần công tử chắc chắn kẻ đó không thể nào là yêu nghiệt vong quốc hoạ thuỷ mà
bần đạo nói sao?”

“Ngươi dựa vào cái gì động tới người của ta? Muốn giết là giết?”

“Tin hay không là tuỳ công tử. Kẻ đó nếu là nam nhân, cái đầu này, ta không
cần nữa, tất cả những gì ta nói đều là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng, nếu kẻ đó là
nữ tử, bần đạo xin nói thẳng, không những ảnh hưởng tới suy vong của Bắc
Nguyên triều, mệnh của công tử và kẻ đó là khắc tính, nếu không giết ả ta, thì
kẻ chết sẽ chính là ngươi.”

Tần phủ này, kẻ biết nàng là nữ nhân không quá ba người.

Đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn nàng, bàn tay đặt sau lưng siết chặt lất thanh đoản
kiếm giấu dưới ống tay áo. Một kiếm chém xuống, con đường tới hoàng vị của hắn
sẽ chẳng còn vật cản, hắn còn do dự điều gì?


  • Nếu ta nói ta muốn tìm nhà xí huynh có tin không?

Tần Nguyên Khanh đột nhiên lảo đảo suýt ngã, mi tâm nhướn lên, miệng hơi há
ra, biểu cảm trên mặt chưa từng kì dị như vậy.


  • Dĩ nhiên không tin rồi, tới ta cũng không tin nổi. – Đan Hạc gật gù, đúng
    là nàng nói dối dở tệ. – Huynh đài, ta nhất định phải rời phủ. Nếu giờ không
    đi, sợ rằng không còn kịp nữa.


  • Nơi cô nương muốn tới là…?


  • Thiên Sát đạo quán.


Thiên Sát đạo quán? Tần Nguyên Khanh nhíu mày nhìn nàng. Nàng dám tới Thiên
Sát đạo quán, hơn nữa còn đi một mình? Tới hắn cũng không có gan bước vào lãnh
phận này nếu không có ít nhất mười ám vệ tinh nhuệ tháp tùng. Nàng chán sống
rồi?

Thật ra nàng đâu phải người của Tần phủ. Nàng muốn rời đi có gì khó khăn. Hắn
chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ nàng lại thành thật trả lời. Nữ nhân
này thật không hiểu nổi, hành tung của mình lại không do dự nới hết cho một kẻ
vừa mới quen biết. Nàng không biết thế nào là binh bất yểm trá hay sao?

Đan Hạc thấy hắn im lặng, bèn gãi gãi má khó xử nói.


  • Nội thị vệ huynh, ta thực có việc quan trọng. Có thể cho ta đi được không?

Ánh mắt Tần Nguyên Khanh lộ ra vẻ thú vị, không suy nghĩ buột miệng nói.


  • Ta không thể cho kẻ nào rời phủ tự do vậy được. Nhưng cô nương nhất định
    phải đi thì có một cách. Đem ta theo.

Hai canh giờ đi bộ mới tới được Âm Trạch nhai, vách núi đá cao dựng đứng trải
đầy rêu trơn trượt, sương mù màu khói đen bao quanh, một đàn quạ đen yên lặng
khác thường đậu xung quanh xác một con chó sói chết khô. Chẳng có vẻ gì là có
người ở chứ đừng nói một đạo quán.


  • Tần ca, huynh chắc dẫn đúng đường không vậy? Tần ca?

Không thấy tiếng trả lời, vị nội thị vệ huynh đài kia chạy đâu mất rồi? Ít
nhất cũng phải nói cho nàng một tiếng chứ…? Đan Hạc cố nhìn qua sương mù dày
đặc, cảm giác lạnh sống lưng, lão thiên gia, ngài đừng nói ở đây có quỷ nhé.
Ta vẫn còn muốn sống, ít nhất phải tìm giải dược về cho sư phụ trước đã.

Đan Hạc ngao ngán nhìn vách đá dựng đứng rồi lại nhìn hai bàn tay chưa lành
vết bầm tím của mình, thầm than một tiếng, dũng cảm níu lấy một hòn đán có vẻ
chắc chắn nhất rồi bắt đầu trèo.


  • Bạch cô nương.

Đan Hạc vừa trèo vừa trườn, cố gắng lắm mới nhích lên được. Năm trượng này quả
thực tốn không ít công sức, bị một tiếng kêu không to không nhỏ lôi tuột
xuống, tiếp đất lại là hai quả thịt bé của nàng. Xong rồi, lần này thành hạc
vẹo mông thật rồi…


  • Tần ca, huynh làm gì vậy!? Đau chết ta…

Tần Nguyên Khanh nhìn nàng ôm mông nhảy dựng, cố gắng nín cười tới nội thương.


  • Cô nương làm gì vậy? Có bậc thang đi lên mà. Vừa rồi sương mù dày quá nên
    ta không tìm thấy, ngươi trèo lên vách đá làm gì?

Mấy vạch đen trên đầu Đan Hạc chảy dài.

Gọi thứ dưới chân này là bậc thang thì quá tử tế, cùng lắm là mấy viên đá xếp
lộn xộn thôi, miễn cưỡng có thể bước lên được, ít nhất dễ nhằn hơn trèo vách
núi.

Tần Nguyên Khanh rất tự tin vào định lực của mình nhưng hiện tại hắn lại phải
vận hết nội công nín cười bằng được để không phát ra tiếng. Ai bảo kẻ nào đó
đi được vài bước lại không cẩn thận trượt vào đám rêu xanh lè dưới chân, kêu
ré lên một tiếng rồi ngã cái oạch. Đã vậy còn không đàng hoàng ‘lắc lư’ ngay
trước mặt hắn. Thật muốn nội thương luôn rồi.

Lại nói lắc lư. Quả thực mất mặt, nàng vừa bị ngã, mông còn đau ê ẩm, dáng đi
đúng là có hơi… thiếu tế nhị.


  • Đi đứng cẩn thận chút. E rằng chưa lên tới đỉnh núi ngươi đã tự mình lăn
    xuống chân núi được rồi. – Tần Nguyên Khanh đưa tay kéo nàng, khoé môi không
    nhịn được nhếch lên, ánh mắt lộ ý cười rõ rệt.

Theo như ‘quan sát’ nãy giờ của hắn, có thể xương hông của nàng thật sự bị
trật. Nếu là vị trí khác có lẽ hắn cũng không ngần ngại nắn lại giúp nàng.

Xem ra tới đỉnh núi là cả một cực hình, Tần Nguyên Khanh hoàn toàn không có vẻ
gì là mệt mỏi, nhưng Đan Hạc thì phải kiểm tra kĩ càng xem mông của nàng có
lệch đi phân nào nữa không.

Càng lên cao sương mù càng dày đặc, trong sương không chỉ có hàn khí mà cả tử
khí, phảng phất mùi máu tanh. Đan Hạc ôm vai rùng mình, răng đánh bò cạp.


  • Cứ tiếp tục thế này có khi nào ta bị đóng băng trước khi tới được đỉnh núi
    không?


  • Yên tâm. Ngươi không bị đóng băng đâu. – Tần Nguyên Khanh chợt ngừng lại,
    nhíu mi tâm khẽ nói. – Tới nơi rồi.


Đan Hạc ngẩng đầu lên nhìn, cả người đột nhiên cứng lại, miệng há hốc, con
ngươi thẳng tắp nhìn cánh cửa bằng đá xung quanh phủ toàn rễ cây không chớp
cái nào.

Điều đáng nói ở đây là thứ đang treo lủng lẳng dọc theo cửa đá không chỉ có
một. Cảnh quan thực hiếm thấy nha~

Tần Nguyên Khanh quan sát vài cái đầu người còn tươi, trong đó, một cái còn
nhỏ máu ròng ròng, khoé môi nhếch lên.


  • Tên quái nhân này lại có đồ chơi mới sao?

Tiểu Thủ Nhi nguyên bản một cái đầu lâu trắng hếu, Đan Hạc đã từng đè ra để vẽ
hoa lá cành lên đó bất chấp nó cực kỳ bất mãn nháy sáng liên tục, nhưng hiện
tại nhìn cảnh này không khỏi có chút buồn nôn. Nguyên lai bởi vì một vài cái
đã bắt đầu thối rữa, hoà cùng mùi tanh nồng của máu quả thực là không dễ ngửi.

Đan Hạc bịt mũi, kiềm chế cảm giác kinh tởm trào lên tận họng, cực kỳ cẩn thận
tránh mấy cái đầu lủng lẳng, sờ soạng cánh cửa đá, vô thưởng vô phạt phán một
câu.


  • Tần ca, thính giác của huynh tốt thật.

Cánh cửa này ít nhất dày hơn hai xích, nặng phải tới vài tấn, đừng nói mở, xê
dịch được nó cũng tốn kha khá công sức. Đứng mãi ở đây ngoài ngắm mấy thứ treo
lủng lẳng kia ra thì thật không phải cách, Tần Nguyên Khanh còn đang nghĩ xem
có nên ‘gõ cửa’ một chút không thì cánh cửa bắt đầu kêu ầm ầm, mặt đất cũng
rung chuyển, bụi đá bay mù mịt, nặng nề mở ra.

Hắn vừa kịp né sang một bên tránh vật gì đó từ bên trong bay ngang qua đầu,
vận công giữ chặt khe hở đang sắp đóng lại.


  • Khoan đã, ta muốn gặp đạo trưởng của các người.

Không thấy bên trong có bóng người, chỉ thấy thanh âm trầm thấp lạnh lẽo
truyền ra.


  • Đạo trưởng bế quan không tiếp khách, các người đi đi.

Tần Nguyên Khanh chưa kịp đáp lời đã phải nhảy lui về phía sau vài bước tránh
ám khí từ trong bắn ra.

Tên Thiên Sát đạo sĩ này không hổ danh quái nhân. Bế quan? Hừ, kiếm cớ đuổi
bổn thiếu gia đi thì có.


  • Tần ca, cứu ta…

Tần Nguyên Khanh quay đầu lại, không nhịn được đưa tay áo lên quệt mồ hôi. Đan
Hạc đang nằm bẹp dưới đất, vắt ngang người nàng là một thứ gì đó nằm một đống.
Lúc hắn giơ chân đá sang một bên mới biết ‘cái đống’ đó là người hẳn hoi.


  • Hắn chết rồi sao?


  • Còn hơi thở. Xem ra còn sống. Có vẻ chỉ là thường dân. – Tần Nguyên Khanh
    kiểm tra mạch tượng của kẻ này. Mạch tượng suy yếu, nhưng ít nhất vẫn còn. Có
    điều… - Hắn bị mù, cũng không nói được.


Tần Nguyên Khanh ấn huyệt nhân trung của gã, kẻ kia rất nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng trông biểu cảm chẳng có nửa điểm sợ hãi hay ngạc nhiên, dường như đã quá
quen với việc này.

Có thể hiểu Thiên Sát đạo trưởng không thể tự mình hạ nhai đi mua ngũ cốc
được, ít nhất phải có người đưa đồ từ ngoài vào trong. Kẻ này vừa bị mù vừa bị
câm, có lẽ là bị tên đạo trưởng quái dị đó huỷ để không lộ ra chuyện gì.


  • Giữ kẻ này vô ích thôi. Thả hắn đi đi.

Đan Hạc ngẫm nghĩ một lúc, nói.


  • Ta có cách.

Đưa ngón tay lên miệng nhắm mắt cắn bừa một cái. Mùi hương kỳ lạ toả ra, khuấy
động khắp nơi, Đan Hạc bất cẩn để rớt một giọt máu nhỏ xuống nền đất, cây cỏ ở
đó nhanh chóng chết khô, không lâu sau mọc lên một thân hoa Bỉ Ngạn đỏ rực.

Tần Nguyên Khanh mở to mắt nhìn cảnh tượng kì lạ rồi lại nhìn nàng, lúc trước
nói nàng là yêu nữ hắn còn bán tín bán nghi. Một tiểu cô nương như vậy, đối
với hắn lại không nửa điểm phòng bị. Tuy đã từng thấy nội lực nàng bạo phát
tới thuộc hạ xuất sắc nhất của hắn phải hao tổn ít nhất năm phần công lực mới
vào được trong chướng khí nhưng hắn chỉ đơn giản nghĩ nàng có năng lực không
tầm thường nên mới sai người đưa nàng về phủ. Nhưng hiện tại, e là nàng thật
sự không phải phàm nhân.

Thần huyết có thể liên kết tâm linh, Dạ Nhi và nàng có thể nói chuyện trong
suy nghĩ, vậy thì cũng có thể dùng máu của nàng để đọc tâm trí người này.

Đan Hạc dùng tay viết chú, cẩn thận không để máu của nàng chạm vào da thịt
người phàm. Huyết chú phát ra ánh sáng màu đỏ sậm giữa không trung, dần dần
tựu hình thành vô số tinh thể máu. Thanh âm không to không nhỏ từ mi tâm người
kia truyền ra.

“Tên ta là A Phúc. Đa tạ hai vị cứu mạng. Hình như hai vị muốn gặp Thiên Sát
đạo trưởng, vậy tại hạ khuyên chân thành, hai vị nên quay về là tốt nhất.”


  • Vị thúc thúc này, người chưa biết nguyên do tại sao ta phải tới đây, tại
    sao lại ngăn cản?

“Cô nương, bất kể lí do ngươi tới đây là gì, cái giá phải trả sẽ không kham
nổi đâu.”


  • Ngươi nghĩ ta thiếu ngân lượng sao? – Tần Nguyên Khanh nhìn gã khinh
    thường.

“Có ngân lượng cũng không chắc mua được mạng người. Hai vị nghĩ ta không muốn
sống thêm vài năm sao? Ta cũng không phải mới sinh ra đã là người mù. Chỉ vì
đã chịu giao ước với nơi này, mỗi tháng ta phải tới đây đều đặn hai lần.
Chuyển đồ, nhận ngân lượng, rồi để lại ba bát máu mới có thể rời đi. Nếu như
không phải mạng ta lớn, có lẽ chết không biết bao nhiêu lần rồi.”

Đan Hạc mặt tái đi vài phần nhưng vẫn khẽ cười.


  • Ta đã sớm biết cái giá phải trả.

Đôi mắt vô hồn của kẻ kia nhìn nàng, ngạc nhiên thoáng lướt qua, một lát sau,
giọng nói kia tiếp tục vang lên.

“Thiên Sát đạo nhân là một kẻ lãnh huyết vô tình, rất nhiều người tìm tới đây
để cầu thần thuỷ có thể chữa bách bệnh, với người luyện võ có thể nội lực tăng
nhanh, trở thành đệ nhất cao thủ chốn giang hồ. Nghe nói thần thuỷ này được
luyện từ tinh hoa huyết nhục của người sống cùng một loại thần dược. Nhưng
chẳng mấy người tới cầu thần thuỷ bước chân vào đó có thể bước ra. Kẻ bước ra
được có lẽ là mấy kẻ ham sống sợ chết không chịu nổi cách thức thi pháp, may
mắn nhất là chịu được nhưng phát điên. Đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu ý cô
nương đã quyết, ta cũng không ngăn cản. Chỉ hy vọng cô nương sau này, đừng hối
hận.

Âm Trạch nhai trước kia tuy không được coi là kỳ cảnh nhưng cũng không nặng âm
khí như bây giờ. Đạo quán này cũng không phải tên là Thiên Sát. Cái tên Thiên
Sát này vốn chỉ được hậu nhân đặt mà thôi. Mười ba năm trước, đạo trưởng tiền
nhiệm có hai đồ đệ ưu tú nhất, một người pháp hiệu Huyền Không, người còn lại
là Huyền Tâm. Hai huynh đệ đối với Huyền Thiên đạo trưởng cũng rất hiếu thuận.

Sau đó Huyền Thiên đạo trưởng vì cứu người, hao tổn tu vi mà cưỡi hạc khuất
núi, nước suối của Âm Trạch nhai cũng vì thế chuyển sang màu đỏ máu suốt một
ngày một đêm. Hai huynh đệ kia vốn tình như thủ túc ngay đêm hôm đó một người
cầm chiết phiến một người cầm thiên thương, huynh đệ tương tàn ngay trước linh
cữu của Huyền Thiên đạo trưởng. Sau đó người sư đệ là Huyền Tâm rời đi, Huyền
Không kế nhiệm chấp chưởng đạo quán. Chính là Thiên Sát đạo trưởng bây giờ.
Không một ai biết nguyên nhân vì sao xảy ra đại chiến ngày hôm đó. Nhưng một
lần ta đem vật dụng vào đây đã vô tình thấy được, nên hiện tại mới có bộ dạng
này.”

Đan Hạc biết vị lão đại phu kia có cầu nàng tới đây để gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai
người bọn họ, nhưng câu chuyện này quả thật lần đầu tiên được nghe.

“Một khi tu đạo, phải tuyệt thất tình lục dục. Tuyệt tham, tuyệt sân, tuyệt
si. (*) Hai huynh đệ bọn họ đã phạm phải giới luật cấm kỵ của tu đạo. Không
chiến thắng nổi nhân tâm mới dẫn tới cơ sự này. Nguyên lai sự việc...”

(*)Tham, sân, si là tam độc của người tu luyện đạo pháp và tiên pháp.

A Phúc vừa nói tới đó, cả người đột nhiên co lại, không tới thời gian một chớp
mắt liền đứt ra thành từng khúc, Đan Hạc đứng ngay cạnh đó huyết nhuộm y phục
thành màu đỏ. A Phúc trước khi chết bị loại chỉ cực mảnh siết quanh người, cực
kỳ đau đớn, sau đó bị siết chặt tới mức xương cốt cũng không chịu nổi vỡ vụn,
huyết nhục tứ tán, chết vô cùng thê thảm. Cách hạ thủ này thật quá độc ác rồi.

Tần Nguyên Khanh bước lên trước, đưa một tay kéo Đan Hạc còn sửng sốt tới mức
không động tĩnh về phía sau, tay chạm chuôi kiếm.

Nam tử một thân đạo bào xám không rõ đã xuất hiện phía sau từ bao giờ, mặt
không lộ chút biểu cảm, khoé miệng khẽ động, thanh âm trầm thấp đều đều cất
lên.


  • Đạo trưởng có lời mời. Thỉnh.

Đan Hạc chậm rãi đưa tay quệt vết máu trên khoé miệng, nhìn huyết nhục thịt
xương văng tung toé trên nền đá nhuộm màu đỏ sẫm. A Phúc đã biết trước kết cục
khi quyết định nói chuyện này với nàng, âu cũng là một sự giải thoát.


  • Bạch cô nương…! – Tần Nguyên Khanh đột nhiên giữ lấy tay nàng, giọng nói
    cao bất thường.

Đan Hạc đưa mắt nhìn hắn, đáy mắt giống như đã đóng băng loé lên một tia đỏ,
khẽ gạt tay hắn ra, tiếp tục bước theo đạo y nhân.

Hắn có thể đơn giản là mặc kệ nàng, như vậy không cần hắn xuống tay, nàng cũng
không chắc tới một phần có thể sống sót. Nhưng Tần Nguyên Khanh hắn vốn là một
kẻ kiêu ngạo, luôn luôn kiêu ngạo. Mãi về sau này, hắn thường nghĩ nếu khi đó
hắn không bước vào nơi đó cùng nàng, thì liệu cửu thiên lục giới có xảy ra
chuyện không thể cứu vãn này hay không. Chỉ tiếc, thế gian vốn làm gì có nếu…

Đạo y nhân kia dẫn đường qua nhiều hành lang giống như trận đồ bát quái. Trên
đường đi cũng không nói một lời nào. Yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng gió
thổi qua kẽ lá, cộng với không chút nhật quang nào thành ra quang cảnh có chút
âm u rợn sống lưng. Không đúng, Đan Hạc nhận ra có gì đó kì quái, càng đi sâu
vào trong càng tối hơn, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ cảnh vật xung
quanh. Đạo nhân này dường như có gì đó không ổn…


  • Đi nửa canh giờ, sao còn chưa tới nơi? Ngươi nói rõ cho ta, đạo trưởng các
    ngươi đang ở đâu? – Tần Nguyên Khanh cau mày, trở tay rút trường kiếm kề vào
    cổ y, lạnh lùng nói.

Đan Hạc bước tới điểm hai huyệt đạo trên người y, lập tức kinh hãi nhảy lùi về
sau hai bước.


  • Không phải người. Chỉ là một con rối vải.

Nàng thật quá sơ suất rồi, tới thuật che mắt đơn giản như vậy cũng nhìn không
ra.

Ánh thép lạnh loé lên trong bóng tối, Tần Nguyên Khanh kéo nàng sang một bên
vừa kịp lúc gần chục mũi tên cắm phập xuống sàn gỗ nơi nàng vừa đứng. Ánh sáng
bùng lên trong đêm tối, màu đỏ thẫm yêu dị.

Đan Hạc ngẩng đầu nhìn nơi phát ra ánh sáng, môi khẽ nhếch lên. Huyết thạch.
Loại đá có thể hấp thụ máu. Chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể bị nó hút
máu đến chết. Những mũi tên kia chỉ nhắm vào nàng không phải ngẫu nhiên, vậy
ra muốn thần huyết trong người nàng sao?

Tiếp tục nhiều cơ quan được khởi động, Tần Nguyên Khanh chắn trước mặt nàng
vung kiếm phá tiễn trận. Đan Hạc đứng phía sau giữ chặt ngón tay chảy máu của
mình nhìn hắn thi triển kiếm pháp ảo diệu không khỏi cảm thán. Thân thủ rất
tốt, kiếm pháp không tồi, hẳn là cao thủ trong Nhân giới, bất quá nàng mang
tiên thân, tu luyện cũng đã hơn năm mươi năm cũng chỉ có thể cao minh hơn một
bậc.

Đan Hạc cố gắng vận chân khí khai thông huyệt đạo, nhưng chỉ thấy đau đớn như
bị vạn tiễn xuyên tâm, cố nuốt xuống vị ngọt tanh trong miệng.

Đúng lúc này Tần Nguyên Khanh bị trúng một tên vào cánh tay trái. Với kiếm
pháp của hắn có thể vừa thủ vừa công thoát khỏi đây an toàn, nhưng nếu còn che
chắn cho nàng, chân khí sẽ rất nhanh chóng cạn kiệt, bị bắn thành nhím không
biết chừng.

Không còn cách nào khác, Đan Hạc rút Đoạt Phách kiếm từ khư đỉnh, vận khí bay
lên. Trường kiếm trong tay luân phiên biến ảo, vô số kiếm khí lập tức quét
qua, cuồng phong nổi lên, toàn bộ cung tên trên không trung gãy làm đôi. Không
để đám cơ quan kia kịp thời nạp tên đã bị chưởng lực từ tay nàng bắn ra đánh
nát.

Tần Nguyên Khanh kinh ngạc nhìn nàng, quên cả việc vết thương trên vai còn
chảy máu ròng ròng. Vừa rồi hắn lo lắng cái gì chứ. Chẳng lẽ còn lo nàng bị
thương sao? Hắn cũng thật quá coi thường nàng rồi. Rõ ràng nàng bị thương còn
chưa hồi phục, lại có thể nhanh như vậy phá tan trận pháp, thân thủ kì ảo đến
ngưỡng hoang đường. Chỉ riêng thanh kiếm trong tay nàng cũng tuyệt đối không
thể là binh khí thông thường, đường vân trên kiếm quá tinh xảo hoàn mỹ, giống
như đúc từ một khối băng hàn ngọc nghìn năm, tự nó có thể phát ra hào quang
cùng linh khí, tất cả âm linh xung quanh đây đều tan thành tro bụi. Nếu như
không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không tin thế gian này có thể có kiếm
pháp tinh diệu như vậy.

Đan Hạc khoé miệng chảy ra máu tươi, trực tiếp từ trên không rơi thẳng xuống
đất. Đoạt Phách kiếm hoá thành một vệt sáng bạc thu lại vào khư đỉnh của nàng.
Ngiêng đầu phun ra một búng máu, vừa rồi nàng liều mạng bức huyệt đạo trong
người nổ tung để giải phóng nội lực, thêm vào đó Đoạt Phách kiếm vốn không
phải của nàng mà là bảo kiếm tuỳ thân của sư phụ, uy lực quá cường đại. Tu vi
của nàng sao so được với người, bị phản phệ không ít. Xem ra tám tháng nửa năm
nữa nàng đừng hòng dùng lại được pháp lực.

Đan Hạc lồm cồm bò dậy, nhìn Tần Nguyên Khanh cắn răng rút tên trên vai, dù
sao hắn cũng vì nàng mới bị thương, liền áy náy hỏi.


  • Tần ca, huynh không sao chứ?

Tần Nguyên Khanh nhìn nàng xé y phục băng vết thương cho hắn, môi không kìm
được khẽ nhếch lên, bật ra một tiếng cười.


  • Huynh cười gì vậy?


  • Mặt của ngươi. – Lớp hoá trang trên mặt nàng bị quệt đi phân nửa, thành ra
    gương mặt chẳng khác nào vừa ngã vào lu mực.


  • Hả? Ở đâu? – Đan Hạc theo bản năng đưa mu bàn tay lên lau má, vô tình tạo
    thêm một vệt đen lớn trên mặt.


Tần Nguyên Khanh nét cười trên mặt càng rõ, kéo ống tay áo lên lau mặt cho
nàng, lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chà xát qua lại khiến làn da trắng
như bạch ngọc của nàng ửng hồng.

Đan Hạc chui ra khỏi bàn tay của hắn, không vui nhăn mặt nói.


  • Đau…

Tần Nguyên Khanh quệt vết máu trên khoé miệng nàng.


  • Ngươi mới bị thương nặng hơn ta. Có sao không?

Đan Hạc hơi nghiêng đầu, cau trán nói.


  • Ờ… có vẻ mông ta hết lệch rồi.

Tần Nguyên Khanh á khẩu nhìn nàng, răng cắn vào môi tới hằn thành vết. Hắn bị
làm sao không biết. Tình hình này tương lai hắn so với việc bị mấy mũi tên kia
bắn thành nhím thì nín cười tới nội thương mà chết nghe còn thảm hơn.

Khung cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, trận pháp bát quái dưới đất cũng
biến mất, cảnh vật xung quanh hiện ra. Rêu phủ kín mặt đất, đạo quán có lẽ rất
lâu không được trùng tu, cỏ dại mọc hoang, xơ xác tiêu điều.


  • Huyễn thuật! – Tần Nguyên Khanh nhíu mi tâm, hừ lạnh một tiếng. Tên đạo
    trưởng này không muốn thò cái đầu rùa ra còn phải dùng huyễn thuật cùng kỳ môn
    độn pháp để đối phó hắn? Nực cười!

Những dấu vết để lại có thể thấy nơi đây trước kia là một hậu hoa viên, không
đẹp nhưng chắc chắn thanh tịnh thoải mái. Trải qua năm tháng đạo quán lại có
dáng vẻ thế này, không lúc nào không tanh mùi máu, sát khí nặng nề, Huyền
Thiên đạo trưởng nếu thấy được có lẽ tới chết cũng không thể nhắm mắt.


  • Thật xin lỗi vì sự đón tiếp không được chu đáo vừa rồi. Cô nương hình như
    muốn có việc nhờ bần đạo. Nơi này tồi tàn không tiện đón tiếp quá đông khách,
    cảm phiền chỉ một mình cô nương vào đạo quán nghỉ ngơi.

Tần Nguyên Khanh nghe tới đây, liền nhếch mép cười khẩy một tiếng, lạnh lùng
đáp trả.


  • Đạo trưởng có vẻ đang tiếc nuối sao không đặt thêm vài cơ quan nữa để ‘tiếp
    đón’ ta trọng thể sao? Bổn công tử muốn vào còn đợi ngươi cho phép?

Tần Nguyên Khanh định vận công phá tan cánh cửa gỗ đã cũ kĩ thì đột nhiên cả
người bỗng run lên, mặt tái đi vài phần, không chịu nổi đau đớn gục xuống, tay
ôm chặt lấy vết thương ở vai trái, miệng vết thương đang chuyển dần sang màu
tím đen.


  • Có độc? Thiên Sát đạo trưởng, ông…


  • Cô nương không phải lo lắng. Chỉ cần vị công tử này không vận công thì độc
    tính sẽ không lan ra đâu. Nhưng nếu hắn nhất định muốn qua Quỷ Môn Quan thì
    bần đạo cũng không thể đảm bảo.


Tần Nguyên Khanh gắng gượng nhịn đau, ngửa mặt cười hai tiếng.


  • Ngưỡng mộ đạo trưởng đã lâu. Người giang hồ đồn thổi quả không sai. Thiên
    Sát đạo trưởng cao minh hơn người, cũng vô sỉ hơn người.

Tiếng đàn đột nhiên phát ra âm thanh nghịch thiên, vừa sắc vừa lạnh, giống như
muốn xé nát màng nhĩ người nghe, âm vang rất lâu, vọng qua các vách đá vọng
lại mang theo sự âm u ghê rợn. Nghe thấy cả tiếng đàn quạ đen hoảng hốt đập
cánh bay lên.

Tần Nguyên Khanh phụt ra một búng máu đen, không trụ nổi ngã xuống đất, nghiến
răng để không phát ra tiếng kêu.


  • Tần ca! – Đan Hạc kinh hãi nhìn vết thương của hắn chuyển màu thành đen
    đậm. Nàng chưa lấy được thuốc giải cho sư phụ thì đã liên lụy thêm một người
    bị trúng độc.

Thanh âm chói tai kia vẫn không ngừng vang lên, biến ảo khôn lường.


  • Thiên địa đạo lý là cái gì? Phù sinh ngắn ngủi, tạo hóa trêu ngươi. Miệng
    lưỡi giang hồ còn độc hơn rắn rết. Cô nương, hôm nay ngươi tới đây cầu thần
    thủy là muốn chữa bệnh hay tăng cường tu vi?

Đan Hạc chậm rãi quay người lại, đôi mắt hai màu huyết lam khẽ chuyển động
dường như phát ra ánh sáng.


  • Ta tới để cầu thần dược luyện từ nhân sâm ngàn năm cùng băng sơn tuyết liên
    để cứu mạng sư phụ ta.

Tiếng dây đàn đứt chặn ngang câu nói cửa nàng. Một giây im lặng bất thường,
cánh cửa phòng đột nhiên bung ra, Đan Hạc bị một lực đạo kéo mạnh ném vào
trong, ngã sấp trên nền đất.

Bên trong là một không gian rộng lớn, nhưng trống trải, ngoài một đàn tế cùng
một trận đồ bát quái cực kì tinh xảo như đang chuyển động phía trên, xung
quanh sáng mờ mờ nhờ vài ngọn đèn sắp cạn. Phía trên đàn tế được che bởi một
tấm màn lụa mỏng có một bóng người mặc đạo y ngồi yên lặng, mái tóc đen xõa
xuống lưng. Tấm màn khẽ bay lên để lộ ra một nam tử an tĩnh như nước, mỗi
đường nét trên mặt đều như khắc chạm, đôi mắt đen thâm thúy linh động nhưng
lạnh lẽo ngập đầy sát khí.

Đan Hạc thầm kêu một tiếng kinh ngạc. Lão đại phu mà nàng biết râu tóc đều
chuyển sang màu trắng xóa, trông giống như đã tám chục tuổi. Vậy mà nam nhân
này lại là sư huynh nhưng nhiều nhất cũng chỉ ngoài ba mươi.

Người này là… Thiên Sát đạo trưởng?


  • Mười năm, kẻ nào bước tới của đạo quán cũng chỉ muốn thần thủy. Cô nương,
    sao ngươi biết nơi này có thần dược?

Đan Hạc lấy từ trong người một miếng ngọc bội bằng bạch ngọc mà
lão đại phu đưa cho nàng.


  • Có phải đạo trưởng biết miếng ngọc bội này?

Nam tử phía trên ánh mắt vừa chạm tới vật trên tay nàng thì đột
nhiên kích động. Hất văng chiếc huyền cầm sang một bên, lắc mình một
cái đã tới trước mặt Đan Hạc, một tay siết chặt cổ nàng, đôi mắt
trước giờ bình thản như nước hằn lên tia đỏ. Giọng nói cũng vì
kích động mà trầm xuống.


  • Nói! Ngươi lấy miếng ngọc bội này ở đâu?

Đan Hạc nhăn mặt ho vài tiếng yếu ớt, phát ra vài âm tiết không trọn
vẹn.


  • ... Huyề...n ... Tâm...

Bàn tay đang chế trụ cổ nàng nới lỏng. Đan Hạc ngã xuống đất, ho
sù sụ. Thực sự nàng không biết tên lão đại phu, chỉ dựa theo lời A
Phúc mà bất giác nói ra cái tên đó.

Thiên Sát buông nàng ra, lảo đảo lùi lại hai bước.


  • Là đệ ấy? Thực là đệ ấy sao?

Gương mặt gã có thương tâm áy náy, cũng có vui mừng. Gã túm lấy tay
nàng lắc mạnh.


  • Giờ đệ ấy đang ở đâu? Tiểu Tâm... Đệ ấy nhờ ngươi tới gặp ta
    đúng không? Năm đó... Năm đó là ta có lỗi với đệ ấy. Có phải đệ
    ấy đồng ý tha thứ cho ta không?

Đan Hạc bị lắc tới chóng mặt, có chút khó hiểu. Không phải hai huynh đệ
họ có thâm thù tới mức tương tàn lẫn nhau sao? Nàng khẽ nhíu mi tâm đáp.


  • Đúng là Huyền Tâm đại phu nhờ ta tới tìm ngươi. Nhưng ông ấy chết
    rồi.

Gương mặt Thiên Sát như vừa bị sét dội trúng đỉnh đầu. Mặt cắt khôngcòn chút
máu. Nam nhân này rõ ràng cực kỳ bình tĩnh nhưng hiện tại lại kích động thành
bộ dáng này...


  • Không thể nào! Chắc chắn ngươi đang lừa ta! Là ai sai ngươi tới lừa ta?
    Nói! Nếu không ta giết ngươi!

Đan Hạc bước lùi lại một bước, nhưng vẫn kiên quyết nói.


  • Ta không lừa người. Huyền Tâm đại phu chết rồi.

Thiên Sát gầm lên, một chưởng đánh Đan Hạc sang một bên, giống như đã phát
điên.


  • Không thể nào!!

Đan Hạc còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một chưởng khác tới bên người mình, theo
bản năng liền đưa tay che trước mặt. Thầm nghĩ lần này nàng tiêu chắc rồi...

Linh khí bảo hộ quanh người nàng vốn đã suy yếu trúng đòn vừa rồi hẳn sớm bị
đánh tan, đúng ra phải đánh thẳng tới người nàng mới phải. Nhưng sao… nàng
không cảm giác được gì nhỉ? Xung quanh lại đột nhiên yên lặng như vậy, chẳng
lẽ chưởng này mạnh tới mức nàng bất tỉnh luôn rồi?

Đan Hạc mở mắt ra, quang cảnh xung quanh có chút đổi khác. Vẫn là chính điện
của Thiên Sát đạo quán nàng vừa bước vào vài phút trước nhưng lại sáng sủa
hơn, chí ít cũng sạch sẽ và màu mè hơn rất nhiều. Đan Hạc tròn mắt nhìn quanh,
cửa chính điện mở, hậu hoa viên bên ngoài được chăm sóc cẩn thận, trong điện
đốt lư hương toả ra mùi thoang thoảng dễ chịu. Đi lướt qua nàng là một tiểu tử
mặc đạo bào xám, ngang nhiên không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, liền cầm
chổi quét. Điều Đan Hạc chú ý là… nàng vẫn nằm nguyên một đống trên đất trong
tư thế khó coi như vậy thế mà tên tiểu tử kia vẫn điềm nhiên như không lia cán
chổi tới ngay trước mặt nàng.


  • Này này… - Đan Hạc chưa kịp đưa tay lên che mặt thì đã thấy cái chổi đó
    xuyên qua người nàng từ bao giờ rồi. Lúc này nàng thật muốn hét lên, cái tình
    huống quái quỷ gì thế này? Nàng thành hồn ma vật vờ bao giờ vậy?? Lão thiên
    gia, cái mạng nhỏ này còn muốn sống thêm vài năm a~

Đúng lúc Đan Hạc bò dậy muốn xác thực một chút xem có đúng là nàng đang vô
hình vô thể không, chẳng hề nương chân nhằm thẳng mông tiểu tử kia sút tới. Ai
nha, thật tội cho cúc hoa nhỏ, nếu bị nàng sút phải sưng mấy hôm không biết
chừng… Khoan! Nếu tiểu tử này bình thường thì không nói, nhưng nếu hắn bị… (*)
liệu nàng có hại đời đứa nhỏ, tạo sát nghiệp không ta?

Suy tính như vậy nên Đan Hạc có chút thương hại, tự nhiên lực đạo ở chân cũng
giảm đi phần nào.

(*) Đại ý là tiểu Đan Đan hảo tâm suy nghĩ chu toàn =)) sợ tiểu Huyền Tâm bị
trĩ ấy mà =))

Đúng lúc chân nàng chuẩn bị tiếp xúc thân mật với cúc hoa nhỏ, từ bên ngoài đã
vọng lại tiếng hồ nháo lẫn với tiếng cười ha ha sảng khoái.


  • Tiểu Tâm, xem ta có thứ gì!

Tiểu tử kia nghe vậy liền không do dự cầm luôn theo chổi chạy ra ngoài, báo
hại Đan Hạc sút trượt ngã cái oạch xuống đất. Nằm dưới đất, thần hạc nàng
không khỏi nuốt vào một cục tức. Aizz, đồ đệ duy nhất của Kỉ Xương thượng
tiên, thân thủ phi phàm là nàng ném vào một xó cho mọc rêu, giờ đem ra dùng
còn thua một tiểu đạo sĩ còn chưa đắc đạo. Nhục nhã thay. Nhục nhã thay…


  • Huynh lại đi bắt ma tước điểu nữa. Sư phụ nói rồi, chúng ta là người tu
    đạo, không được tạo sát nghiệp.

Đan Hạc nhìn cảnh kia cực kỳ lạ mắt. Rõ ràng tên tiểu tử kia chỉ đứng đến vai
thiếu niên cao lớn, vậy mà trông biểu cảm một kẻ mặt như ông cụ non, một tên
ham vui mải mê nghịch đồ chơi trong tay lẽ ra phải đổi cho nhau mới đúng.

Thiếu niên kia nghe vậy trề môi không vui nhưng vẫn thả ma tước điểu trong tay
đi.


  • Nói rất đúng. Huyền Không, ngộ tính của con cao nhưng chưa thật sự thanh
    tâm quả dục. Nhớ kỹ, đối với đệ tử mới tu đạo phải tránh xa bụi hồng trần. Nếu
    không hậu quả nghiêm trọng thế nào chắc không cần ta nói con cũng hiểu. Điều
    này con phải học hỏi Huyền Tâm.

Nhìn hai tên tập sự ngoan ngoãn nghe sư phụ giảng đạo, Đan Hạc muốn ôm bụng
cười một trận lớn. Tiểu tử kia thì cực kỳ chăm chú tiếp thu, còn thiếu niên
bên cạnh rõ ràng là đang cố nín một cái ngáp, biểu cảm cực kỳ đối lập.

Huyền Thiên đạo trưởng thốt ra lời vàng ý ngọc xong thì phất tay áo bỏ vào
trong. Huyền Không kia lập tức cả người thả lỏng, vô ý ngoác miệng ngáp một
cái ra trò. Bắt đầu cười cười lôi lôi kéo kéo tiểu sư đệ.


  • Tiểu Tâm, hôm nay sư phụ bế quan. Chúng ta hạ sơn đi.

Khoan đã! Huyền Tâm?? Đan Hạc lúc này bừng tỉnh quay phắt sang nhìn tiểu tử
kia, mắt trợn lên, miệng há ra. Đây… đây là Huyền Tâm đại phu mà nàng gặp?
Thật… thật có chút sốc a~ May cho nàng vừa rồi đá hụt, nếu không biết ăn nói
thế nào với lão đại phu dưới suối vàng?

Huyền Tâm trưng ra bộ mặt ông cụ non, ôn nhu hỏi:


  • Hạ sơn làm gì?


  • Sư phụ không phải nói chúng ta phải nhìn thấu nhân sinh sao? Hạ sơn đi quan
    sát mới có thể ngộ ra nhiều điều. Chúng ta phải cảm khái nhân sinh…


Ừm, nói năng trôi chảy lưu loát như vậy, lại còn có vẻ cực kì thành khẩn tu
chân luyện pháp. E là tiểu quỷ này sớm đã luyện trước gương bao nhiêu lần.
Huyền Thiên hơi nhíu mày.


  • Lần trước hạ sơn huynh đã nói vậy rồi. Huynh dẫn ta vào tửu quán uống một
    trận say bí tỉ. Cuối cùng bị sư phụ phạt diện bích (*) một ngày sáu canh giờ
    suốt ba tháng.

(*) Úp mặt vào tường suy nghĩ.

Hai huynh đệ họ quả nhiên tình như thủ túc. Đáng tiếc, quá khứ này vĩnh viễn
chìm sâu rồi. Rốt cuộc là biến cố gì khiến cả hai trở mặt thành thù như vậy?
Đan Hạc mải suy nghĩ, tới khi nhận ra thì không thấy bóng dáng hai người kia
đâu nữa. Có vẻ Huyền Không ham vui láu cá đã dụ được Huyền Thiên ngây thơ
ngoan đạo xuống núi dạy hư đứa bé này. Vốn chuyện chẳng liên quan tới nàng,
chỉ vì chút tò mò nên cũng hạ sơn tìm hai người họ.

Người dân trong Thiên Tân thành dưới núi quả nhiên không buồn để ý đến nàng.
Đan Hạc ban đầu còn buồn bực, dẫu nàng giờ có là hồn ma vật vờ bằng một cách
vi diệu nào đó xuyên luôn thời gian tới đúng địa điểm này hay cái khỉ gió gì
đó thì bị người ta đi xuyên thân thể cũng phải thấy khó chịu chứ. Nhưng một
lúc sau Đan Hạc bị đi xuyên qua đến mặt cũng chai luôn rồi nên không buồn để ý
đến nữa, không phải chen lấn qua đám đông trực tiếp đi xuyên qua là được, tính
ra cũng có chút thuận lợi, vì thế bèn tập trung tìm hai huynh đệ đũa lệch kia.

Nàng cứ đi tìm như vậy cho tới khi ánh tịch dương dần biến mất, người đi xuyên
qua nàng cũng chẳng còn mấy ai mới dừng lại trước một nơi duy nhất chưa tìm
còn mở cửa. Sáu chữ uốn éo Đệ Nhất Bồng Lai Thanh Lâu đạp vào mặt thật chói
mắt a~

Đan Hạc cũng không có niềm tin mấy sẽ tìm được hai đạo sĩ ở nơi này, đã định
phất áo bỏ đi thì nghe thất tiếng nói vọng từ trong ra, thanh âm không lớn
nhưng cũng đủ cho thần hạc vô dụng nàng nghe thấy.


  • Ha ha, tửu lượng tốt. Sư huynh, cạn!

Trong đầu rủa thầm một tiếng, tên Huyền Không kia đích thực là dạy hư đứa nhỏ
rồi. Đan Hạc bước vào trong, cảnh đầu tiên đập vào mắt là Huyền Không đang
ngồi ngả ngớn trên ghế, hai tay mỗi tay ôm một tiểu mỹ nữ, lại thêm hai mỹ nữ
khác ở bên rót rượu. Một bên Huyền Thiên rõ là đã bị tên xấu xa kia chuốc rược
cho say bí tỉ tới không còn biết trời trăng gì nữa. Còn kể ra được là ít nhất
bên cạnh tiểu tử kia không có mỹ nhân nào.

Chơi được một lúc, tiểu Huyền Tâm liền ngã xuống bàn. Say xỉn rồi mà vẫn còn
lẩm bẩm.


  • Sư huynh, đi luyện công. Sư phụ nói không được lười biếng…

Huyền Không lúc này cũng đã lê tê phê, nấc cụt một cái, lè nhè nói.


  • Luyện công cái đầu đệ! Này Tiểu Tâm, ta biết sư phụ là muốn đệ chấp chưởng
    đạo quán. Tới Tuyết Sâm thần dược cũng giao cho đệ rồi. Ta không hứng thú với
    tu đạo, cũng chẳng tha thiết gì chức đạo trưởng. Nhưng mà đệ lên làm đạo
    trưởng rồi, chúng ta đâu thể đi chơi được nữa. Chơi thế này khoái hoạt bao
    nhiêu.

Huyền Tâm lúc này tới sét đánh trúng đầu cũng không biết cư nhiên Huyền Không
nói gì cũng mặc xác, ậm ừ gì đó trong cổ họng rồi tiếp tục lăn ra ngủ.

Đan Hạc thấy vậy liền có dự cảm không lành. Cả hai người họ đều không phân
biệt nổi đâu là đường, đâu là cửa nữa rồi. Huyền Không lại có vẻ nhân dịp hiếm
có này phải hưởng hết khoái lạc chốn hồng trần. Đan Hạc bất giác liếc mắt qua
biển hiệu chói mắt của kĩ viện, đột nhiên hoảng sợ. Này này, đừng nói là…

Huyền Không ném lên bàn chút bạc vụn, chân nam đá chân tây loạng choạng tựa
vào người mấy nữ tử xung quanh mới có thể đứng lên.


  • Dì Cửu, cho vài mỹ nữ phục vụ đệ ấy. An bài cho tốt, nếu làm đệ ấy vui sẽ
    có thưởng.

Đan Hạc thầm kêu hỏng một tiếng, lại không thể can thiệp, chỉ có thể trơ mắt
đứng nhìn mà sôi máu. Lúc này nàng thất muốn sút thẳng vào mông tên Huyền
Không kia một cái ra trò, bất kể cúc hoa nhỏ của hắn có vấn đề hay không.

Lẽ dĩ nhiên Huyền Tâm bị lôi lên một căn phòng trong tình trạng hai bên mỗi
bên một người dìu mới ném được thằng nhóc lên giường. Huyền Không thì đeo vẻ
mặt giống như vừa làm một việc tốt nhất đời gã mà đứng bên ngoài nghe ngóng
tình hình.

Đan Hạc lại không được dũng cảm như thế, đứng giữa nơi ngập trong dục vọng
chốn hồng trần khiến nàng không khỏi đỏ bừng mặt, dù gì người ta cũng là hoàng
hoa khuê nữ tiên tử, nam nhân làm mấy chuyện này thật sự không phải lúc hiếu
kỳ nổi lên. Đúng lúc nàng định quay người bước ra khỏi đây càng sớm càng tốt
thì từ trong phòng, hai kỹ nữ vừa bước vào trong đã tông cửa chạy ra, uỷ khuất
nói tên nhóc kia không cho hai người họ đụng vào, còn đánh họ tới tay chân bầm
dập. Huyền Không hơi ngạc nhiên một chút, rồi thì thầm vào tai dì Cửu điều gì
đó.

Báo hại Đan Hạc vừa nhấc chân bước xuống cầu thang thì sửng sốt trượt chân ngã
lăn xuống ba bậc thềm. Cái tai của nàng muốn làm phản rồi sao??

Mẹ kiếp!! Đan Hạc vừa mới bò dậy không nhịn được mắng to. Tên Huyền Không chết
tiệt! Cứ phải hại đời sư đệ gã mới chịu vừa lòng?? Xuân dược?

Ý muốn rời đi đã bay đâu mất, Đan Hạc hầm hầm chống nạnh đi đến trước mặt hắn.
Bên trong phòng im ắng một hồi rồi đột nhiên có tiếng nữ nhân hét lên chói tai
rồi khóc lóc chạy ra ngoài, Đan Hạc ngoác miệng cười nhìn vết đỏ trên mặt nàng
ta, đây không phải dấu bàn tay a~ Chính xác là nguyên một bàn chân mới đúng.
Tiểu Huyền Tâm, được lắm.

Huyền Không đứng ngoài gãi đầu gãi tai, xua đám nữ nhân kia đi. Loạng choạng
bước vào trong, trực tiếp ngồi xuống đầu giường của Huyền Tâm, chọc chọc cái
mặt đang ngủ say, làu bàu.


  • Chẳng lẽ sư đệ quả thật vô dục vô cầu không gần nữ sắc?

Huyền Tâm nói mớ vài câu khẩu quyết, lập tức khua chân múa tay đạp Huyền Không
lăn oạch xuống đất.


  • Tiểu tử ngươi dám đánh sư huynh a? Đến ngủ cũng đi luyện công! Ta mới mặc
    kệ ngươi! – Huyền Không trên trán mọc cây xương rồng, bất đắc dĩ kêu lên, buồn
    bực xếp tay chân loạn xạ của Huyền Tâm sang một bên, phất tay áo lảo đảo định
    bỏ ra ngoài.

Đột nhiên lại thấy không cử động nổi, Đan Hạc đứng phía ngoài chưa kịp bước
vào cũng toàn thân cứng đờ, Huyền Tâm từ bao giờ đã ngồi dậy, mặt ửng hồng,
sức lực không biết từ đâu ra trực tiếp kéo tay áo Huyền Không lôi lại lên
giường.


  • Tiểu Tâm… Đệ… - Huyền Không lúc này chuếnh choáng hơi men, chỉ kịp lẩm bẩm
    mấy từ trước khi thứ gì đó phủ kín môi hắn.

Tấm màn mỏng đầu giường không biết vô tình hay hữu ý phủ xuống, Đan Hạc vẫn
kịp nhìn thấy cả hai đã nửa loã thể quấn lấy nhau. Không lâu sau từ trong
truyền ra tiếng rên rỉ…

Nàng hiểu rồi. Hoàn toàn hiểu. Thì ra thâm thù đại hận cũng chỉ vì một chữ
tình mà thôi. Nhưng chữ tình này, dù hai người họ có cố gắng thể nào cũng
không thể nắm nổi.

Cảnh vật xung quanh đột nhiên lung lay rồi dời đi, Đan Hạc vẫn không chớp mắt.
Cho tới khi những mảng màu vô định xung quanh tựu lại nàng đã đang ở hậu hoa
viên của Thiên Sát đạo quán trước kia. Một nhân ảnh từ trong điện đi nhanh như
chạy về phía này, đầu luôn cúi xuống, khi bất giác ngẩng lên ánh mắt đã không
còn trong trẻo như xưa, liên tục ngơ ngác rồi tội lỗi bao trùm, nàng nhận ra,
đây là Huyền Tâm.


  • Tiểu Tâm! Đệ đứng lại cho ta!

Tiếng quát giận dữ vang lên phía sau, một nhân ảnh khác cấp tốc chạy về phía
này. Ngoài Huyền Không ra thì còn ai khác? Huyền Tâm giống như không nghe
thấy, còn tiếp tục bước nhanh hơn. Nhưng trong chớp mắt đã bị chặn đầu.


  • Tiểu Tâm! – Huyền Không cũng không còn vẻ cợt nhả hôm trước, ánh mắt đã
    kiên định hơn rất nhiều, lạnh giọng hỏi. – Ba ngày nay đệ đi đâu?

Huyền Tâm vẫn cúi đầu không ngẩng lên, thanh âm hờ hững phát ra.


  • Ta tới Tĩnh Tâm điện luyện công. Đại sư huynh, nếu không còn việc gì, Huyền
    Tâm xin đi trước.

Dứt lời định đi lướt qua hắn, lại bị Huyền Không cản lại. Sắc mặt bắt đầu
chuyển thành màu tím.


  • Đệ đứng im đó cho ta. Ta muốn nói chuyện. Tiểu Tâm, việc hôm đó là ta sai.
    Nhưng chuyện đã lỡ rồi. Ta…

Huyền Tâm vừa nghe tới đây, cả người đột nhiên run rẩy, có vẻ cậu đã cố gắng
để không nhớ lại, bây giờ lại bị Huyền Không trước mặt nói thẳng ra.


  • Sư phụ ra ngoài cứu người. Nói ta phải chăm chỉ luyện công. Ta cái gì cũng
    không biết, huynh đừng làm phiền ta!


  • Đệ nói không biết là sẽ không có chuyện gì sao!? – Huyền Không cũng không
    giữ nổi bình tĩnh hét lên. – Tiểu Tâm, ta nói cho đệ biết! Ta thích đệ! Vậy
    thì sao?


Tựa như đau đớn tích tụ từ trước tới giờ vừa bùng nổ, Huyền Tâm lập tức giãy
ra.


  • Chúng ta là người tu đạo! Ta và huynh cùng là nam nhân! Huynh đừng có ăn
    nói hàm hồ!

Huyền Không mặc xác cậu đang quẫy đạp mạnh thế nào, trực tiếp dùng tay khoá
chặt Huyền Tâm lại bên mình, không do dự cúi xuống.

Rốt cuộc tới khi Huyền Tâm cuối cùng cũng đẩy được hắn ra, trên môi hai người
đã toàn là máu. Huyền Tâm vừa thoát được đã vùng chạy đi, mắt hằn lên vệt đỏ.
Huyền Không đứng lại đó vai gồng lên tức giận, đáy mắt từ khi nào đã bị bóng
tối bao phủ.

Huyền Không lấy trộm một nửa Tuyết Sâm thần dược trong tư thất. Chiều hôm đó
Huyền Thiên đạo trưởng vừa trở về đạo quán chỉ còn chút hơi tàn, bất tỉnh ngay
trước đại điện, hai canh giờ sau liền tuyệt khí, không kịp trăn trối lại điều
gì. Huyền Tâm phát hiện thần dược bị mất, bèn rút chiết phiến chĩa vào Huyền
Không. Huyền Không nhất định muốn cùng nhau đi trốn, không chịu giao ra, cuối
cùng rút thiên thương đánh nhau một trận lưỡng bại câu thương ngay trước linh
cữu Huyền Thiên đạo trưởng. Huyền Không võ công cao hơn chiếm thế thượng phong
nhưng không nỡ xuống tay. Đánh nhau một đêm, cuối cùng Huyền Tâm biết mình
không thể đánh lại sư huynh liền buông chiết phiến, tự phế bỏ tu vi, rời khỏi
đạo quán. Huyền Không giống như đã hoá điên, ngẩng đầu nhìn trời gầm lên một
tiếng. Hận ý trong mắt đều biến thành lãnh huyết vô tình.

Thế nào là đạo? Thế nào là tâm? Nếu cả thiên hạ ngăn trở ta, ta sẽ kiến máu
nhuộm Lục Giới!

Những cảnh này lướt qua mắt Đan Hạc chỉ một màu đau thương. Cuối cùng xung
quanh như muốn nứt vỡ, ảo cảnh bắt đầu tan biến, ngọc bội trong tay nàng phát
ra ánh sáng soi đường. Trước khi rời khỏi nàng còn có thể nhìn thấy từ trong
ngọc bội hiện lên hình ảnh một thiếu niên đứng trên vách núi ba ngày ba đêm
như đang chờ đợi điều gì đó, mái tóc trước kia đen tuyền, bây giờ giống như
nhuộm thành màu bạc phất phơ trong gió…

Người tu đạo cấm kỵ ba điều tham, sân, si. Ngàn năm trước khi Thiên giới còn
tồn tại nhiều quy củ, thần tiên dám vọng tưởng mang chấp niệm sẽ tuỳ theo sâu
hay nặng mà phạt thiên lôi, thiêu hoả, cuồng phong. Có những kẻ vì chấp niệm
quá sâu mà sa vào ma đạo chỉ có hai kết cục, hoặc ba hồn bảy phách bị đánh cho
tan nát, mãi mãi không thể luân hồi, hoặc đem hồn phách đó vĩnh viễn giam cầm
một nơi, chính là Man Hoang. Nơi tối tăm tận cùng của Lục Giới, chứa đựng bao
tội ác thế gian.

Sau trăm ngàn năm, luật lệ Thiên Giới cũng dần nới lỏng. Nhưng đó vẫn là đại
kỵ của đệ tử nhập môn, Trường Lưu sơn trên Thiên Giới tồn tại Tam Sinh trì để
nhắc nhở đệ tử điều này.

Vốn nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới đổi được kiếp này một
lần đi lướt qua nhau.

Thì ra…

Người có tình. Trời lại vô tình. Tất cả cũng chỉ là một mối nghiệt duyên.

Trên bờ Vong Xuyên, dưới cầu Nại Hà, Bỉ Ngạn hoa nở đỏ rực. Ta chờ người vạn
năm. Không gặp không đi.


Hoa Thiên Cốt - Chương #16