Người đăng: phuongdz
【"Sư phụ, nếu như người không tìm thấy Hạc Nhi thì sao? Nếu Hạc Nhi thật sự
biến mất thì sao? Người định đi tìm như vậy suốt à?"
"Ta cũng không rõ. Có phải tìm bao lâu ta cũng không quản. Cho tới khi tìm
thấy nàng." 】
Một tiếng xé gió lao đến, hai tên trong đám lâu la ngã xuống đất, máu loang ra
từ viết thương trên lưng, liên tiếp hàng loạt tiếng động tương tự, quá nửa
những tên thổ phỉ có mặt ở đó chết tại chỗ, số còn lại kinh hoảng chạy tán
loạn.
Nam tử trên hắc mã một thân kim giáp, phong thái uy vũ bất phàm, trắc mạo
phong lưu, vô cùng anh tuấn. Đôi mắt đen lạnh lẽo không buồn động, lười biếng
buông ra một từ.
Dường như chỉ đợi có vậy, mười tay thủ hạ phía sau chưa tới thời gian một cái
chớp mắt nhất loạt động thủ, một khắc sau đem đủ mười hai thủ cấp về trình lên
Tần Nguyên Khanh. Hắn lại không chút biểu cảm chỉ hơi nheo mắt nhìn tên thủ hạ
thân tín của mình bất chấp hao tổi năm phần nội lực xông vào trong chướng khí
của Đan Hạc liền một lúc phong bế toàn bộ huyệt đạo đang bạo phát trên người
nàng.
Giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng sắc lạnh tới mức người nghe không rét mà
run.
Âu Dương Đình bình tĩnh quỳ xuống trước mặt hắn, chậm rãi nói.
Môi Tần Nguyên Khanh khẽ nhếch lên, không nói lời nào liền lập tức quay ngựa
bỏ đi, hạ lệnh.
...
Trong cửu thiên sáu cõi, Nhân Giới là tạp giới nhất, tuổi thọ ngắn nhất nhưng
dung nạp nhiều thành phần ô hợp hơn cả. Thứ gọi là chấp niệm, thất tình lục
dục đa số đều xuất phát từ đây. Người trong Nhân Giới vốn yếu ớt nhưng lại cho
mình là rốn vũ trụ, vua thì xưng danh thiên tử, quan thì lạm quyền công cầu tư
lợi, không biết tận hưởng ngày tháng yên bình mà chiêu binh mãi mã chém giết
lẫn nhau, máu chảy đầu rơi, bách tính lầm than. Thiên Tân thành là một nơi như
thế, kinh đô của Bắc Nguyên triều, bên ngoài trông có vẻ cực kì phồn thịnh
nhưng thực ra là cá lớn nuốt cá bé.
Từ khi Đan Hạc tỉnh lại đã ở trong Thiên Tân thành, trí nhớ của nàng chỉ dừng
lại khi chướng khí bao quanh, huyệt đạo trên người tuần tự nổ tung, còn sau đó
thì không nhớ bất cứ thứ gì nữa.
Có người nói với nàng là thiếu chủ của Tần phủ tình cờ đi săn qua đó, vô tình
cứu được nàng, thấy nàng thương thế nghiêm trọng nên sai người đưa nàng về
đây, cũng thật sự là mạng nàng chưa tận.
Ti Mệnh Tinh Quân cũng thật khéo an bài, nàng còn chưa hoàn hồn đã tưởng mình
gặp quỷ. Mô phật, trên đường đi tạo quá ư nhiều sát nghiệp, có phải nàng đang
bị quả báo không??
Dạ Nhi, ta thật có lỗi với ngươi... Nhưng hiện tại ngươi chưa thể bắt ta đi
cùng được. Sư phụ ta chỉ còn kéo dài khí huyết được ba ngày nữa. Coi như ta
trả ơn cứu mạng cho người, sau đó ta sẽ đi cùng ngươi được không...?
Tiểu Đan! Ngươi bị thương tới hồ đồ luôn rồi hả? Mở to mắt ra mà nhìn! Ta
không phải quỷ!
Phi Dạ rõ ràng là vừa muốn nín cười tới nội thương vừa muốn nhảy đến cốc đầu
nhóc con này một cái. Tiểu quỷ ngươi! Không hẹn không nói tự ý bỏ đi, ta còn
chưa tính sổ đâu, giờ dám nói ta là quỷ, tin ta đem chậu xương rồng này trồng
trên đầu ngươi không?
Đan Hạc như vừa hoàn hồn, đá bay chậu xương rồng sang một bên, túm lấy Phi Dạ
xoay trái phải đến chóng mặt.
Bốp một tiếng, một cục u nhanh chóng mọc trên trán Đan Hạc. Phi Dạ xoa xoa
tay, liếc nàng hừ lạnh một cái.
Ngươi mong ta chết sớm để không có ai cốc đầu ngươi đúng không? Tiểu quỷ vô
ơn!
Đan Hạc ôm chân nàng, kéo vạt váy lên chùi nước mắt tèm lem, chùi xong còn hỉ
mũi khịt một cái. Phi Dạ đầu bốc khói, tính toán xem liệu có thể sút bay cái
mông cực kì gợi đòn kia sang một bên hay không.
...
Đan Hạc gãi gãi má, xoa xoa đám xương rồng trên đầu. Dạ Nhi, ngươi thật tàn
nhẫn a~
Phỉ Dạ hơi nhíu mày đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Kỉ Xương mặt trắng bệch
nằm trên nền đất.
Huyết Linh kia là ngươi đưa vào cơ thể hắn đúng không?
Đan Hạc gật đầu.
Ngươi không thấy trên chuông có một vệt màu đen sao? Hắn là người phàm, cho dù
kéo dài khí huyết được mười ngày thì không ăn không uống tới ngày thứ năm rồi,
cho dù có là người khoẻ mạnh cũng không còn giữ được mạng. Nếu không có chút
thần huyết từ chiếc chuông kia, hắn sớm đã ngoẻo rồi. Ngươi nghĩ hắn còn trụ
được bao lâu nữa?
Đan Hạc vội vàng khoác áo, đứng dậy.
Vô ích, nếu hắn không tỉnh lại, sau ba canh giờ nữa, cho dù ngươi có đem cả
Yêu Thần tới đây cũng vô dụng.
Phi Dạ nhìn nàng quỳ dưới chân mình, thở dài một hơi.
Ta có một cách có thể khả dụng, nhưng tiểu tử này có thể tỉnh lại hay không ta
chỉ có thể chắc tới sáu phần. Có điều...
Đan Hạc bám lấy vạt áo của Phi Dạ giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng.
Mi tâm Phi Dạ nhíu lại, gương mặt hiện lên vẻ đau xót không đành lòng.
Tiểu Đan, ngươi là người tu tiên, tại sao không hiểu sinh tử luân hồi? Chết đi
còn có thể đầu thai, sao còn cố chấp muốn kéo người từ Quỷ Môn quan trở về?
Đàn Hạc nhìn Phí Dạ, đôi mắt trong suốt lấp lánh quyết liệt kia, dường như đã
gặp ở đâu rồi...
Phi Dạ cười khổ. Những gì đã mất, sẽ là vĩnh viễn...
Ta cho ngươi một cơ hội, cũng là níu lại cho mình một tia hy vọng.
...
Hắn có cảm giác đã ngủ rất lâu, giống như rất nhiều năm trôi qua. Cơ thể hắn
có lúc giống như bị lực đạo nào đó siết chặt tới không thở nổi, sau đó lại
giống như có một thứ gì đó ấm áp ở bên cạnh hắn, bảo hộ hắn. Tiếng chuông rung
lên trong tâm trí. Những hình ảnh xa lạ hiện lên mơ hồ, giống như rất lạ mà
rất quen.
Thứ hắn nghe thấy là một thanh âm giống như tiếng ngọc va chạm, giọng nói đó
nhẹ nhàng gọi hắn. Nhưng hắn lại không thể đáp lại. Không có đủ sức để đáp
lại.
Trước mắt hắn là gương mặt nào đó nhoè đi rồi tụ lại, gương mặt đó bị lớp hóa
trang che lấp đi dung nhan, nhưng đôi mắt huyết lam đang tràn đầy vui sướng
kia thì rất rõ.
Kí ức của hắn trống rỗng, nhưng lúc này giống như một bản năng, môi hắn khẽ
mấp máy.
Tần Nguyên Khanh khẽ cười, đưa tay xoa xoa một bên mặt vừa bị một bàn tay
giáng thẳng cánh. Kì thực hắn đau gì đâu, chỉ là nơi đó còn lưu lại chút mùi
hương trên bàn tay nàng.
Lí do Phi Dạ tức giận như vậy vì số hoa mẫu đơn dại nàng rất thích trong hậu
hoa viên đã biến mất tiêu trong vòng chưa tới nửa ngày. Nàng nhìn hắn chất vấn
thì hắn lại thản nhiên nói.
Sự thực Tần Nguyên Khanh muốn chọc tức nàng chỉ là phụ. Điều khiến hắn không
thương tiếc nhổ sạch đám hoa Phi Dạ thích lại là vấn đề khác...
Ta không muốn nàng thích thứ gì khác ngoại trừ ta. Viêm Đằng, ngươi thấy
nàng rất lạ không?
Nữ nhân thường phiền phức, thiếu chủ đừng lưu tâm.
Tần Nguyên Khanh khẽ nhíu mày, nhìn về hướng bóng lục y của Phi Dạ vừa khuất.
...
Âu Dương Đình vốn thấy nữ nhân nhiều chuyện có thể ngồi lê đôi mách tám chuyện
trên trời dưới đất không biết chán là một sự lạ. Nhưng việc hai nữ nhân suốt
ngày chỉ nhìn vào mắt nhau rồi đứng như phỗng cả giờ đồng hồ mà không chớp mắt
lại càng lạ. Không kể đến, một trong hai người lại bị câm. Hắn ngồi một bên
quả thật đau đầu, hai người này giống như đang đấu mắt xem ai chớp trước vậy.
Không nhịn nổi dựa vào tường gật gù ngủ quên. Đến Kỉ Xương cũng ngoài việc đi
loanh quanh trong phòng thi thoảng được thả ra ngoài tắm nắng cho khỏi mọc rêu
ra thì cũng chỉ ngồi ngáp dài gãi mông, chờ Đan Hạc đem cơm đến ba bữa một
ngày cũng nghi ra được việc đếm gạch dưới chân cho đỡ tẻ.
Phi Dạ nhăn nhó dùng hai đầu ngón tay cầm lên một miếng vải màu xám bẩn, một
tay bịt mũi giống như là một con cá chết đã vài ngày, vừa hôi vừa tanh.
Tiểu Đan, thứ ngươi gọi là y phục đây hả? Ngươi... bao nhiêu ngày không tắm
rồi?
Đan Hạc gãi gãi má, suy tư nói.
Mặt Phi Dạ nửa trên xanh lét, nửa dưới trắng bệch.
Ngươi... Đừng nói với ta từ khi rời khỏi Phong Hoả sơn... chưa tắm lần nào.
Miếng vải trên tay Phi Dạ vô ưu lượn một vòng rơi xuống đất. Gập người xuống
nôn ra cả mật. Nửa canh giờ nàng vui vẻ ăn ăn uống uống xem như đi tong. Nhìn
bản mặt ngây thơ vô số tội kìa, không bị chém hơi phí.
Và hậu quả cho việc sáu ngày ở bẩn của Đan Hạc là bị Phi Dạ lôi vào ngâm nước
suốt hai canh giờ tới nỗi người muốn trương lên rồi. Phi Dạ còn cảnh cáo nàng
nếu không tắm rửa đàng hoàng sẽ lập tức đem nàng cùng sư phụ đá ra ngoài
thành.
Tần Nguyên Khanh ném kiện áo bào sang một bên, ngả người nửa nằm nửa ngồi trên
trường kỷ, lười nhác ngáp một cái.
Ông già càng ngày càng lú lẫn. Gọi ta đến cả canh giờ chỉ để tên đạo sĩ
thối được thể phun ra đống rác rưởi cái gì mà yêu khí dày đặc, yêu nhân vong
quốc xuất thế...
Đạo sĩ đó là tiên nhân đắc đạo. Thiếu chủ không tin lời ông ta sao?
Chén trà trên tay hắn bể tan, mảnh vỡ văng xa tới mấy thước. Khoé môi hắn khẽ
nhếch lên.
Âu Dương Đình im lặng. Lời này, quả thực quá kiêu ngạo rồi. Tức là cứ cho kẻ
đó thực sự xuất hiện cũng sẽ không làm gì được Tần Nguyên Khanh hắn?
Thiên Quốc mười tám năm nay không có quân vương. Tất cả chính sự trong ngoài
đều do hoàng hậu sau rèm nhiếp chính cùng Đại Thừa Tướng dụng quyền. Tiên đế
dưới gối chỉ có duy nhất hai nhi tử, nhưng hai người bị thích khách truy sát.
Năm đó Nhị hoàng tử mới lọt lòng còn chưa được phong tước hiệu. Còn Tiểu Điện
Hạ năm đó mới ba tuổi. Ba mươi sáu thái giám hộ vệ đều tìm thấy xác rải rác
trong khu rừng gần đó. Nhất sinh cửu tử, không rõ còn sống nhưng biệt tích hay
đã sớm bỏ mạng mà suốt mười tám năm không có nửa điểm manh mối.
Quốc không thể một ngày thiếu vương. Hoàng hậu vì tiên đế băng hà mà đổ bệnh,
quá thương nhớ hài tử nên suốt mười tám năm ngai vàng vẫn để trống. Vương
quyền phần lớn đều nằm trong tay Đại Thừa Tướng. Vài năm gần đây Hoàng Hậu do
bị tâm bệnh, sức khoẻ ngày càng suy yếu, trị vì giang sơn, binh biến trận mạc
không thể không có uy nghiêm thiên tử. Việc lập vương cũng không thể chậm trễ
được nữa. Mà tài trí song toàn, thiên tư thông tuệ, muốn mưu lược có mưu lược,
muốn khí chất có khí chất, muốn quyền lực có quyền lực thử hỏi khắp Thiên Quốc
còn kẻ nào xứng đáng với ngôi vị cửu ngũ hơn hắn?
Tần Nguyên Khanh nâng mắt lên nhìn, xem ra có kết quả rồi?
Chiếc bình sứ gần đó rung lên nhè nhẹ. Đáy mắt Tần Nguyên Khanh khẽ động, mi
tâm nhíu lại. Hàn khí không kiềm chế khuấy động khắp nơi.
Viêm Đằng quỳ rạp dưới chân hắn, khẳng định.
Chiếc bình kêu rắc một tiếng liền vỡ tan, mảnh vỡ từ trên kệ rơi xuống đất.
Nếu Đan Hạc biết trước được chỉ để ngâm trong hồ nước nóng của Tần Phủ chưa
tới một khắc đồng hồ lại là nguyên do tạo ra nghiệp chướng về sau tới nỗi vạn
kiếp bất phục thì dù là một tháng chưa tắm nàng cũng không muốn hưởng ân huệ
này.
-Dạ Nhi, ta sẽ tắm cẩn thận, một chỗ cũng không bỏ sót. Ngươi... ra ngoài được không?
Hồ nước nóng rộng tới mức người ở dưới hồ nhìn qua làn hơi nước chỉ thấy mờ mờ
ảo ảo như trong sương mù dày đặc. Đan Hạc đưa tay che ngực, ngẩng đầu nhìn Phi
Dạ cực kì khổ sở nói. Chuyện nữ nhân tắm chung là chẳng có gì đáng nói, nhưng
nàng tắm lại có một người khác ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì thật không bình
thường.
-Này, Dạ Nhi. Đừng nói... ngươi cũng là đoạn tụ a~
Khụ khụ... Thực sự là rất nghi ngờ nha~
Từ đỉnh đầu Phi Dạ bốc lên một cuộn khói, phất tay áo giận dữ bỏ đi. Vừa bước
tới cửa, trên đầu tự nhiên loé lên một cái bóng đèn, 'vô tình' cầm theo đám y
phục của Đan Hạc, cười xấu xa.
Hừ, để ta xem ngươi ra ngoài kiểu gì...
-Dạ Nhi!! Đừng mà!! Ta sai rồi! Tha cho ta đi!! – Đan Hạc thảm thiết kêu lên. Phi Dạ kông thèm nể tình, quay đầu ngạo nghễ nhếch mép cười, không do dự bước ra ngoài.
Đan Hạc khóc không ra nước mắt, không thể chạy theo lấy lại. Dạ Nhi, ngươi
thật tàn nhẫn a~ T__T
...
-Thiếu chủ, để thuộc hạ đem hắn tới đây.
Tần Nguyên Khanh sắc mặt không biểu cảm lấy nửa điểm, nhưng đôi mắt lại lạnh
hơn mấy phần. Giọng nói lạnh thấu xương.
-Không cần, các ngươi lui hết cho ta. Không cho phép kẻ nào đặt chân vào biệt viện này nửa bước.
Đúng là hắn đối với nàng có sự khác biệt, không phải chỉ vì dung nhan của nàng
khuynh thành tuyệt diễm mà vì tính cách nàng kiên cường cố chấp, cường đại như
một nữ hán tử. Nàng không ham cường quyền, không màng danh lợi, cũng không
dùng dung mạo để câu dẫn hắn. Hoàn toàn không phải nữ nhi thường tình. Nhưng
hắn sủng nàng, không có nghĩa là nữ nhân của hắn có thể ngay trước mặt hắn tư
thông với kẻ khác. Kẻ phản bội đáng chém gấp vạn lần kẻ xu nịnh. Với nàng,
cũng sẽ không ngoại lệ.
Ta đã nói rồi, nàng không được phép thích thứ khác ngoài ta.
Siết chặt chuôi bảo kiếm bên hông, Tần Nguyên Khanh từng bước vô thanh vô tức
bước tới.
Nhưng khi hắn vừa đẩy cửa bước vào, đến kiếm còn chưa rút khỏi bao thì từ phía
sau tấm bình phong một quả cầu nhỏ đã thò ra. Hắn trợn mắt nhìn cái vật nhỏ
đó, vật đó cũng trợn đôi mắt hai màu huyết lam nhìn hắn.
Đấu ~ mắt ~
Cuối cùng, đôi mắt huyết lam không nhịn được ngây ngốc chớp hai cái, Đan Hạc
hơi nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.
-Vị huynh đài này, ngươi là ai vậy? – Ánh mắt đảo một lượt từ trên xuống dưới, rồi à lên một tiếng - Có phải Âu Dương ca nhờ huynh tới đem y phục cho ta không? Dạ Nhi thật ác quá. Sao có thể đến tới một chiếc áo cũng không để lại cho ta chứ!
Tần Nguyên Khanh nghe vậy cũng theo bản năng liếc nhìn một cái, lập tức sửng
sốt tới mức quên cả chớp mắt.
Dung nhan của nàng không thể dùng từ mỹ lệ xuất trần để diễn tả. Phi Dạ là một
nữ tử mỹ nhã thiên sơn, giai nhân tuyệt sắc tới mức đất trời điên đảo, nếu để
so sánh với nàng, chỉ sợ chưa thể bằng một phần mười. Nàng giống như pha lê
trong veo thuần khiết, không chút vẩn đục của cõi nhân gian. Dung mạo của nàng
nếu xuất hiện chỉ e giang hồ dậy sóng, không rõ bao nhiêu cường quốc phải đổ
nước khuynh thành.
Rèm cửa khẽ đung đưa, khói mỏng quẩn quanh, trên mặt nước bồng bềnh cánh hoa
hồng đỏ, hương hoa khẽ thoảng trong không khí. Thân thể nàng để trần nửa ẩn
nửa hiện sau tấm bình phong, mái tóc đỏ rực ngấm nước quấn quanh người nàng,
lại thêm mờ ảo của làn hơi nước nhữ giữa chốn bồng lai tiên cảnh càng khiến
cho vẻ yêu mị quyến rũ của nàng cho dù định lực cao tới đâu cũng không thể
bình tĩnh nổi. Vạn hoa thất sắc, thiên địa phải cúi đầu.
Không phải hắn tới đây bắt gian sao...? Nữ tử này là ai? Tại sao lại ở đây?
Cho dù là tiên tử cũng không thể tới mức bức người như vậy a. Hay là yêu nhân?
Dùng ma lực để khống chế tâm trí hắn?
Thần hồn hắn đã chín phần thoát khỏi xác, nghĩ tới đây liền dùng hết định lực
kéo về được phân nửa, trấn tĩnh lại nhìn kĩ kẻ này đề phòng, lại chợt ngẩn
người trước ánh mắt dù yêu diễm mĩ hoặc nhưng trong veo không nửa điểm vẩn đục
của nàng.
-Hắt... xì... - Đan Hạc đột nhiên che miệng hắt xì một tiếng, môi bắt đầu chuyển sang màu tím do nhiễm lạnh, khịt mũi bộ dáng đáng thương nói. – Lạnh chết ta rồi. Vị huynh đài này, có thể lấy gì đó cho ta khoác tạm được không?
Đan Hạc nhìn bộ y phục chỉnh tề của hắn bằng ánh mắt thèm thuồng, chỉ hận
không lột một cái ra mặc tạm. Ài, cái quái gì nam nữ thụ thụ bất thân, hiện
tại lo giữ cái mạng nhỏ của nàng đi đã, chờ thêm nửa khắc nữa, có khi nào nàng
sẽ nhiễm phong hàn mà ngủm luôn không? Ai nha, tội cho thần hạc vô dụng là
nàng, máu thần cái cóc khô gì chứ?!
Tần Nguyên Khanh nhìn cái miệng đang nhỏ nước miếng của nàng, đầu chảy xuống
mấy vạch đen sì, chỉ thiếu điều không thể phá ra cười.
Sau đó, Đan Hạc khoác tạm áo của Tần Nguyên Khanh bước ra ngoài, rồi sau đó
còn giặt đi giặt lại nhiều lầ đem phơi vì sợ yêu khí trên người nàng làm ảnh
hưởng tới vị huynh đài kia. Thực ra là nàng lo thừa mà thôi, hắn mặc hai lần
một bộ y phục đã là khiên cưỡng. Một bộ y phục đã qua tay một nữ nhân mặc sao
hắn có thể chạm tới lần nữa?
Vì sự cố nho nhỏ, trong Tần phủ lại có thêm một người nữa biết nàng là nữ phẫn
nam trang. Chỉ là Dạ Nhi nói nàng hay tin người thái quá, khi nào cũng có thể
đem bát tự của mình cho người khác xem nên cấm tiệt nàng nói thật danh tính
với bất kỳ ai. Vì cơ sự đó, ngoài việc biết nàng họ Bạch, người kia là sư phụ
của nàng đang bị trọng thương, Tần Nguyên Khanh không biết gì thêm.
Về phần Đan Hạc cũng chỉ coi đó là duyên số ngẫu nhiên, gặp chẳng qua cũng chỉ
là người qua đường, vì thế dĩ nhiên cũng không lưu tâm nhiều. Chưa đầy canh
giờ sau đã quên sạch, cực kì vô ưu tung tăng lôi lôi kéo kéo Kỉ Xương ra sau
một góc hậu hoa viên đã bỏ hoang lâu ngày, ở đây có một cây bồ đề phải có bách
niên tuổi thọ, nhưng âm khí quá nặng, phàm nhân rất ít khi lui tới, hoa cũng
mọc không nổi, khắp nơi đều là cỏ dại leo lắt, khô héo, thành ra khung cảnh dù
yên tĩnh nhưng lại thê lương trong ráng chiều đỏ như máu.
Kỉ Xương ngồi dựa vào thân cây bồ đề, đầu khẽ nghiêng sang một bên nhìn Đan
Hạc chạy ngược xuôi, đuổi theo một con chuồn chuồn nhỏ xíu. Mái tóc của nàng
dưới ánh chiều tà giống như ngọn lửa rực sáng. Khoé môi nhợt nhạt khẽ nhếch
lên, tầm mắt hơi mờ đi đôi chút, xem ra hắn lại buồn ngủ rồi...
Đan Hạc cuối cùng cũng bắt được chuồn chuồn nhỏ, cực kỳ vui vẻ, cười vang chạy
lại khoe với Kỉ Xương.
Kỉ Xương cười yếu ớt, tay khẽ xoa đầu Đan Hạc. Xem ra nàng bề ngoài có trưởng
thành, trong tâm vẫn là hài tử vô ưu vô lo. Như vậy, không hẳn đã là không
tốt.
Đan Hạc mở tròn mắt nhìn hắn, không hiểu hỏi:
Kỉ Xương không nhìn nàng, hắn không biết khi chết đi một phàm nhân sẽ ra sao,
chỉ nghĩ đơn giản là biến mất khỏi đây. Không còn được nhìn thấy nàng, không
còn được nói chuyện cùng nàng.
Nếu không thể thì sao?
Tại sao không thể? Hạc Nhi là đệ tử của người, sư phụ đi đâu Hạc Nhi theo
đó.
Kỉ Xương cười khổ, nàng vẫn chỉ coi hắn là sư phụ...
Nhưng nếu vậy, khi hắn biến mất, cũng sẽ không liên luỵ tới nàng. Kỉ Xương đưa
tay vào trong vạt áo, lấy ra một vật nhỏ được bọc cẩn thận trong lớp vải
trắng.
Đan Hạc đón lấy, tò mò mở lớp vải bọc ra, trong đó là một băng nhân được gọt
đẽo vụng về nhưng rất có hồn. Gương mặt của băng nhân có nhiều nét rất quen,
giống như nàng đã nhìn thấy ở đâu đó...
Nếu là trước kia, hắn sẽ không bao giờ đưa nó cho nàng, từ nhỏ đến lớn, xung
quanh hắn chẳng có thứ gì khiến hắn lưu tâm hơn. Hắn cũng chỉ khắc lên đó thứ
mà hắn nhớ rõ nhất, quen thuộc nhất, cũng là duy nhất trong tâm hắn...
Gương mặt này... không phải chính là nàng sao??
Chưa nói dứt câu, Kỉ Xương đã gập người lại, phun ra một ngụm máu tươi, mặt
trắng nhợt như người chết, hơi thở ngày càng yếu, những giọt máu chảy qua kẽ
tay hắn rơi xuống đất, Kỉ Xương mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đan Hạc run rẩy đưa tay chạm vào cánh tay lạnh dần của Kỉ Xương, môi mấp máy
buông ra vài từ không vẹn âm tiết.
...
"Sư phụ, nếu như người không tìm thấy Hạc Nhi thì sao? Nếu Hạc Nhi thật sự
biến mất thì sao? Người định đi tìm như vậy suốt à?"
"Ta cũng không rõ. Có phải tìm bao lâu ta cũng không quản. Cho tới khi tìm
thấy nàng."
"Tại sao? Người ngốc như vậy, thật là...."
"Không có nàng, ta còn thứ gì khác sao?"
...
Cớ sao thiên địa bất nhân quyết đoạn tình.
Ta muốn xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên ý.
Dẫu buông xuôi tất cả cũng không lời oán trách.
Ta nguyện vì người mà đánh mất cả kiếp này...