Xích Huyết Tử Ảnh (phần 1)


Người đăng: phuongdz

【 Nếu đồng ý, cô nương sẽ phải tự tay giết bảy bảy bốn mươi chín mạng người để
cứu mạng hắn. Cô nương thật sự suy nghĩ kĩ rồi chứ? 】

Đan Hạc mơ màng tỉnh dậy, ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên nền
đất. Chẳng lẽ đêm qua nàng bị lăn xuống đây sao?

Đan Hạc lồm cồm bò dậy, hơi choáng váng, cảm giác khó chịu lúc
trước đã giảm đi nhưng toàn thân lại trở nên vô lực không còn sức.
Nàng lưu lại Phong Hoả sơn tính đến nay đã hơn một tuần trôi qua nhưng
cổ họng nàng vẫn chưa thể nói được, pháp lực cũng không cảm thấy
một dấu hiệu khôi phục. Rốt cuộc là tại sao vậy?


  • A Thương.

Một giọng nói bất chợt vang lên bên ngoài khiến Đan Hạc hơi giật
mình nhìn quanh. Dạ Nhi giờ này có lẽ còn đang dưỡng thương ở Băng
Tâm động còn chưa trở về.


  • A Thương, mau dậy đi.

Không chờ Dạ Nhi về được, Đan Hạc vội kéo khăn che mặt, vừa hạ tay
xuống thì rèm cửa bị vén lên. Nữ tử kia chỉ liếc Đan Hạc một cái
rồi ném một chiếc khăn lau nhà cho nàng.


  • Kiều Nhu tiểu thư nói ngươi mau tới thư phòng dọn dẹp, phải xong
    việc sau một canh giờ, sau đó đem nước rửa chân tới cho tiểu thư.

Đan Hạc hơi nhíu mi tâm, giờ này còn chưa tới canh sáu, nữ nhân tên
Kiều Nhu kia thật quá đáng ghét rồi, tìm mọi cách hành hạ Dạ Nhi
của nàng, dọn dẹp trong thư phòng trước giờ không phải do người khác
làm sao? Nha hoàn kia vốn định rời đi lại quay đầu nhìn nàng từ đầu
đến chân, nhếch môi cười khinh bỉ.


  • Còn nữa, ngươi không được bước chân vào khu lều phía Nam, thiếu
    chủ đang triệu tất cả tì nữ tới đó, nếu thiếu chủ nhìn thấy kẻ
    quái dị như ngươi rồi trút giận thì mười cái mạng ngươi cũng không
    đủ chết đâu.

Quái dị? Nàng ta đang nói Dạ Nhi sao? Ta phi! Ngươi nhìn lại bản thân
mình đi, xem ai mới là người quái dị!?

Tần Nguyên Khanh tức giận siết chặt chén trà trong tay thành từng
mảnh vụn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn trừng trừng tên thủ hạ đang quỳ
dưới đất.


  • Viêm Đằng, ngươi nói rõ ràng cho bổn thiếu gia, nếu không nội trong
    hôm nay đem đầu của ngươi tới đây.

Viêm Đằng bất đắc dĩ đáp lời.


  • Thiếu chủ, thật sự đây là toàn bộ nha hoàn chúng ta đem theo rồi.
    Người thiếu chủ tìm không phải là tì nữ của ta thì sao?

Chính y cũng cảm thấy kì quái, đi theo chủ tử bao nhiêu năm nay Viêm
Đằng y chưa bao giờ bị hỏi tội vì không làm tròn phận sự. Hơn nữa,
thiếu chủ mặc dù luyến hoa tiếc nguyệt tới mức nào cũng chưa bao
giờ lưu một nữ nhân trong mắt. Tình trường nữ nhi đối với hắn chẳng
đáng nửa xu. Chẳng qua cũng chỉ là một đêm hoan lạc phong lưu. Vậy
mà lần này chủ tử lại nổi giận chỉ vì không tìm thấy một nữ
nhân.


  • Ngươi câm miệng cho ta. Ý ngươi là bổn thiếu gia cố ý đặt điều?
    Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn.


  • Thuộc hạ không dám. Thiếu chủ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Chỉ
    một nữ nhân, thiếu chủ chọn bất cứ nha đầu nào trong phủ đều phục
    vụ người vô điều kiện. Tại sao phải...?


Viêm Đằng chưa nói hết câu đã bị một cước đá bay sang bên. Tần Nguyên
Khanh giẫm một chân lên người y, sát ý trong mắt không hề che giấu
bốc lên ngùn ngụt.


  • Ngươi nghĩ bổn thiếu gia không dám giết ngươi hay không nỡ giết
    ngươi? Nghe cho rõ, có phải san bằng Phong Hoả sơn này cũng phải tìm
    nàng về cho ta. Cút!

Nhìn đám nha hoàn đang run rẩy một góc, hắn tức giận quát.


  • Các ngươi cút hết cho ta!

Đám nha hoàn thấy hắn tức giận thì kinh hãi, không dám chậm trễ mà
vội vã rời khỏi.

̃Lúc này, một hắc y nhân mới bước từ trong ra, tới gần Tần Nguyên
Khanh, khoé môi khẽ nhếch lên cực kì giảo hoạt, chậm rãi nói.


  • Chủ tử, kì thực tìm nàng không khó. Điều ta chắc chắn là nàng
    nhất định ở ngay chân núi Phong Hoả sơn này. Chỉ là người chưa tìm
    kĩ mà thôi.

Tần Nguyên Khanh không kiên nhẫn quay sang y.


  • Vậy ngươi nói thử, nàng đang ở đâu?

Hắc y nhân khẽ nhếch môi, thong thả thưởng thức một ngụm trà rồi
mới chậm rãi nói, mắt loé lên một tia âm hiểm.


  • Không cần sốt ruột, cá đã nằm trong lưới, còn sợ không bắt được
    sao?

Đan Hạc quệt giọt mồ hôi chảy trên trán, nheo mắt nhìn lên trời, đã
quá thời gian mất nửa nén nhang. Không thể trách nàng được, dù là
nàng ở đây hơn một tuần nhưng đường đi lối lại thật sự quá rắc
rối. Đi săn thôi mà, có phải vác cả Tàng Kinh các tới đây không
vậy!? Rộng như vậy mà chỉ một mình nàng dọn dẹp, thật là ức hiếp
người quá đáng!

Nữ nhân Kiều Nhu kia cũng thật là cầu toàn đi. Chỉ nước rửa chân
thôi mà nàng cũng phải pha chế hết hơn nửa canh giờ. Nàng ta đây là
muốn bắt nạt Dạ Nhi đúng không?

Được lắm. Để xem ta trị ngươi thế nào.

Đan Hạc hết xoay trái lại xoay phải, cuối cùng lôi ra được một cái
bọc nhỏ. Cái này ấy à, nàng chỉ tuỳ tiện hái một bông bỉ ngạn,
tán bột ra rồi trộn với một vài thảo dược 'đặc biệt'. Bỉ Ngạn hoa
có kịch độc, nhưng liều lượng nhỏ sẽ không hại lắm tới cơ thể, chỉ
là... Ha ha, sau một thời gian sẽ mọc ra vài cái mụn 'nho nhỏ'.

Đan Hạc cầm bọc dốc dốc, vẻ mặt hí hửng như sắp có trò vui để
xem, dốc hết nửa bọc vẫn cảm thấy vậy chưa đủ liền giũ nốt chỗ
bột còn lại vào hết trong chậu.

Từng đây thuốc, nữ tử xấu xa kia nếu không bị mọc mụn suốt một
tháng thì coi như nàng bất tài.

Đan Hạc đứng từ xa dùng một cành cây khoấy thật kĩ, lòng nở đầy
hoa.

Aiz, người đã làm việc xấu nhất định sẽ bị quả báo, nàng nhớ rất
rõ trước giờ mình đâu có đắc tội với Ti Mệnh tinh quân?

Không rõ là do nàng làm việc không đứng đắn bị lão thiên gia nhìn
thấu hay mệnh của nữ nhân Kiều Nhu kia quá mạnh, trong khi nàng còn
đang rất chi là đắc ý như thế thì chỉ nghe ào một tiếng, chậu nước
trên tay nàng nháy mắt không còn tí nước nào. Một nửa hất lên người
nàng, một nửa dội trúng đỉnh đầu nam tử trước mặt.

Lỡ tay rồi thì cũng thôi, ba mươi sáu chước, chuồn là thượng sách,
nhưng nàng nghĩ lại hiện tại nàng đang mặc y phục của Dạ Nhi, hỏng
rồi, nhỡ tên nam nhân này lòng dạ hẹp hòi tìm Dạ Nhi hỏi tội thì
nguy to. Hất nước rửa chân vào người là chuyện nhỏ, bị bắt mà cố
tình chạy trốn là tội lớn. Không được, không được.

Đan Hạc lo sợ ngẩng đầu lên nhìn nam tử kia, chỉ thấy biểu cảm trên
mặt hắn có chút tò mò pha lẫn thích thú tàn nhẫn chứ tuyệt không
lưu nửa điểm tức giận, nàng thở phào, mặc kệ hắn có hiểu hay
không, nàng khua chân múa tay làm bộ hối lỗi.

Tên nam nhân kia vẫn hiếu kì nhìn nàng, không nói không rằng, kẻ đi
phía sau hắn mấy lần định bước lên lại bị hắn giơ tay cản lại.

Nữ nhân này có chút thú vị đây.

Đan Hạc xin lỗi xong rồi mà hắn vẫn không mở miệng nói câu nào,
bỗng thấy hơi chột dạ, có khi nào hắn muốn đem nàng đi trị tội
không?

Nam tử kia nhìn gương mặt nàng qua lớp mạng che, lại cảm thấy có
chút kinh diễm, vô thức đưa tay lên định kéo xuống.

Đan Hạc thấy vậy phát hoảng, dùng lực đánh bật tay hắn ra, lại
không ngờ nội lực không ổn định của nàng trong lúc vô ý bộc phát
đẩy bật cả nàng và hắn ra xa.

Ở lại đây thật không ổn, Đan Hạc vội nhân lúc kẻ kia chưa định thần
nhanh chóng rời đi.

Tốc độ của nàng quá nhanh, Tần Nguyên Khanh không kịp đuổi theo, chỉ
đứng nhìn bóng nàng rời đi.

Thân thủ này... Dường như hắn đã từng thấy...


  • Thiếu chủ, người không sao chứ? Để thuộc hạ sai người bắt nàng ta
    lại.

Tần Nguyên Khang hơi nheo mắt lại, khoé môi nhếch lên.


  • Nàng là người của ta?

Tay thuộc hạ cúi đầu.


  • Nàng ta tên A Thương, cổ họng vốn không nói được nhưng thế này thì
    vô phép quá rồi. Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ sẽ cho người xử lý
    ngay lập tức...

Tần Nguyên Khanh tiện tay kéo áo khoác ngoài xuống, đáy mắt lần nữa
xuất hiện chút cảm xúc.


  • Nửa canh giờ nữa đem nàng tới chỗ ta.


  • Dạ? - Tay thuộc hạ há miệng ra nhìn, chủ tử của hắn thật kì
    quái. Chẳng lẽ không còn lãnh huyết tàn nhẫn như trước nữa sao?


  • Ngươi không nghe rõ? Vậy tai của ngươi chắc cũng vô dụng rồi, ngươi
    tự cắt hay muốn bổn thiếu gia giúp ngươi?


Y lạnh sống lưng, mồ hơi lạnh chảy thành dòng, quả nhiên chủ tử vẫn
là chủ tử, vội vàng nói chữa.


  • Nửa canh giờ nữa đem nàng ta tới chỗ thiếu chủ. Thuộc hạ sẽ đi
    làm ngay.

Tần Nguyên Khanh nhìn phần tay bị dính nước đưa lên ngửi qua, ý cười
trong mắt càng rõ.

Phi Dạ đang tỉ mẩn pha chế dược trong lều thì Đan Hạc chạy vào, vấp
phải chân ghế ngã oạch luôn xuống đất. Nước trong bình trên tay Phi
Dạ sóng ra ngoài hơn nửa.

Doạ chết ta! Ngươi không an phận ngồi một chỗ, chạy loạn cái gì?

Đan Hạc bò dậy, lấm lét nhìn Phi Dạ, lí nhí nói.

Dạ Nhi...? Ta thắc mắc... Mấy tên nam nhân ở đây... Lai lịch thế nào
vậy?

Phi Dạ tiếp tục chế thuốc, không buồn quay đầu lại.

Nam nhân? Đám nam nhân ở đây đều là thuộc hạ thân tín của tên công tử
bột kia, được giao toàn quyền xử lí mọi việc phát sinh. Sao vậy
Tiểu Đan? Không phải ngươi vừa mắt nam tử nào rồi chứ?

Một giọt mồ hôi to đùng trên trán Đan Hạc chảy xuống, lắp bắp kể
lại việc vừa rồi.

Phi Dạ hừ lạnh nhìn Đan Hạc mếu máo ôm cục u vừa mọc trên đầu,
không phải chứ!? Tiểu quỷ này! Lại gây hoạ rồi.

Bên ngoài bỗng có tiếng xôn xao, Phi Dạ nhíu mày, bước nhanh tới bên rèm cửa
sổ liếc mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy vài tên nam tử trên người mặc thiết
giáp đang bước tới đây. Mi tâm nàng nhíu lại, nghiêm trọng tới mức này sao?
Tiểu Đan đã đắc tội với nhân vật nào vậy?

Không nghĩ nữa, Phi Dạ vội kéo Đan Hạc ném vào trong, phủ chăn lên.

Ngươi ở yên trong này, nếu ta chưa về tuyệt đối không được ra ngoài, sau hai
canh giờ nữa nếu ta không về thì tìm cách trốn đi.

Không kịp để Đan Hạc phản đối, Phi Dạ lập tức điểm luôn hai tử huyệt trên
người Đan Hạc.

Huyệt đạo này sau hai canh giờ sẽ tự giải, tự chiếu cố bản thân mình đi.

Cơn buồn ngủ ập đến khiến tất cả mọi thứ xung quanh Đan Hạc trở nên mờ mịt,
không thể làm gì khác hơn ngoài việc liên tục hét lên trong tâm trí dần mơ hồ.
Không được…

Phi Dạ ném chăn lên người Đan Hạc, không cần chờ hai tên kia xông vào trong,
nàng tự mình bước ra ngoài.


  • Tiện nhân! Kẻ quái dị như ngươi cũng cả gan hất nước rửa chân lên người chủ
    tử? Chán sống rồi? Vậy để lão tử thành toàn cho ngươi.

Phi Dạ khẽ nhếch mép, Tiểu Đan à Tiều Đan, ngươi cũng thật chọc đúng người quá
đi. Thật sự, cái mạng này của ta chết đi có gì đáng tiếc, chỉ tiếc không thể
gặp lại hắn một lần. Nhưng đã ba năm rồi, tại sao ta không tìm thấy hắn? Chẳng
lẽ hắn vốn không phải người trong Tần phủ, hay đã sớm chết rồi?


  • Dừng tay lại. không giết nàng ta được, ngươi quên thiếu chủ nói gì rồi sao?

Tên kia buồn bực hạ tay xuống.


  • Để thiếu chủ nhìn thấy kẻ quái dị như ả, ngươi không sợ thiếu chủ trút giận
    lên chúng ta à?


  • Vậy ngươi giết nàng ta chưa được sự cho phép là trái lời chủ tử, cái mạng
    của ngươi còn cần nữa không?


Phi Dạ tới lúc này mới nhìn lên, người đang ngăn trước mặt nàng có vẻ như đã
từng gặp ở đâu đó.


  • Âu Dương Đình, không phải ngươi có ý với kẻ quái dị này đấy chứ? Nhãn quang
    của ngươi cũng thật kém tinh tế đi.

Âu Dương Đình nhíu mày nhìn y.


  • Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, ta chỉ làm theo lệnh chủ tử thôi.


  • Thôi được rồi, ngươi dám thì lát nữa đem ả ta tới chỗ thiếu chủ, ta không
    ngu tự mình bước vào tử địa.


Tên kia đi khuất rồi, Âu Dương Đình mới quay sang Phi Dạ.


  • A Thương cô nương, cô không sao chứ?

Phi Dạ chăm chú nhìn hắn, cố nhớ lại tới mức quên cả gật đầu. A, nàng nhớ ra
rồi, Âu Dương Đình là thuộc hạ bên cạnh Tần Nguyên Khanh, ở trong phủ từ năm
mười tuổi, tính cách cũng không đến nỗi tệ, trước đây nàng giúp hắn tìm người
thân nên hắn cảm kích nàng. Cái mạng này của nàng giữ được xem ra nhờ may mắn.

Âu Dương Đình đưa nàng tới trước cửa tư thất của Tần Nguyên Khanh thì
đột nhiên dừng lại. Tính cách của chủ tử lãnh huyết thế nào hắn
còn không thấu sao? Lần này A Thương cô nương chỉ e lành ít dữ nhiều.

Phi Dạ thấy hắn dừng lại đột ngột, nghĩ là có lẽ hắn không dám
vào trong, không muốn khiến hắn khó xử, nàng liền định tự mình
bước vào, không ngờ một bàn tay lập tức kéo nàng lại. Âu Dương Đình
cuối cùng cụp mắt xuống, hạ quyết tâm nói.


  • A Thương cô nương, nơi này không thể lưu lại nữa, cô hãy đi đi, đi về
    hướng Tây, trời đất rộng lớn cô đi đâu cũng được, tốt hơn là ở nơi
    này.

Phi Dạ ngước mắt lên nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu rút tay ra. Nếu bây
giờ nàng trốn, Âu Dương Đình nhất định sẽ bị hỏi tội, nàng sẽ
không vì tính mạng mình mà hại đến mạng kẻ khác. Hơn nữa, nàng
phạm phải cấm luật, bị đuổi khỏi gia tộc thì đã là kẻ phản bội
rồi, nàng còn có thể đi đâu? Nàng chỉ muốn gặp lại kẻ đó một
lần, tự tay trả lại hắn món đồ kia cho hắn, nói với hắn rằng nàng
không phải kẻ trộm...

Âu Dương huynh, đa tạ huynh.

Phi Dạ hơi mỉm cười, đôi mắt màu lục đậm khẽ chớp, quay người bước
vào trong.

Âu Dương Đình bất giác đưa tay ra, muốn giữ lấy nàng trong khoảnh
khắc, nhưng bóng bạch y của nàng đã biến mất sau lớp rèm cửa.

Tiềm thức Đan Hạc lúc tỉnh lúc mê, thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi
khắc lại giống như một lưỡi dao cứa lên người Đan Hạc, từ từ rỉ
máu. Nếu như Dạ Nhi vì nàng mà xảy ra chuyện gì chẳng phải chuyện
tốt nàng làm sao?

Nàng cảm thấy rất lâu rất lâu sau đó, xung quanh nàng hoàn toàn yên
lặng, tới tiếng bước chân ngoài lều cũng không có. Đan Hạc nửa ngồi
nửa nằm trong trạng thái tĩnh lặng như vậy cho tới khi tiếng cửa
lều bị vạch ra.

Đan Hạc bừng tỉnh, chẳng lẽ... chẳng lẽ Dạ Nhi trở về rồi!?

Tiếng bước chân cực kì nhẹ nhàng, động tác cũng vô cùng dứt khoát,
Đan Hạc kinh sợ. Đây không phải Dạ Nhi. Xét nội lực lẫn khinh công,
kẻ này nhất định là cao thủ trong chốn giang hồ.

Tiếng chân tiến về phía nàng càng ngày càng gần. Cơ thể nàng vốn
bị huyệt đạo khống chế, một chút sức lực cũng không có.

Đan Hạc chỉ biết sau khi tấm khăn phủ trên người nàng bị kéo ra,
trước mặt nàng là một hắc nhân ảnh gương mặt bị che bởi một chiếc
mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt không chút phản quang, tất cả khí lực
trong người nàng bị hắn hút cạn nhanh chóng, sau đó Đan Hạc không
còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa.

Bên ngoài lần nữa phủ một mảng màu đỏ như máu.

Lạc Tử trợn mắt há miệng nhìn Phong Hiểu Hàn. Nam tử này... Có
phải gần đây rảnh rỗi không có ai cãi nhau với hắn nên đầu óc có
chút không bình thường rồi không??

Hơn một tuần qua, cứ cách nhiều nhất là hai ngày hắn lại nghĩ ra
vài trò quái đản, nhưng lần này thật hơi quá rồi.


  • Lạc Tử, ta đang cực kì nghiêm túc. Tiểu Vô Tử nằm lâu như vậy
    cũng phải vệ sinh tắm rửa, thay y phục chứ?

Lạc Tử mất một lúc mới hoàn hồn. Hiểu Hàn huynh, ta thật sự...
không còn gì để nói.

Một ngày mười hai canh giờ, hắn giành chín canh giờ đi loanh quanh
trong phòng Vô Lam, còn không thèm dùng pháp thuật đi tìm Kỉ Xương và
Đan Hạc. Chẳng bù cho nàng lo cho hai người họ tới mức ngơ ngẩn làm
gì cũng không tập trung.


  • Muội đem một bộ nam phục tới đây, ta sẽ mặc cho hắn.

Lạc Tử còn đang lo âu nghĩ đến Kỉ Xương, nghe vậy thì đột nhiên sặc
nước bọt của chính mình ho sù sụ.


  • Khụ... Huynh? Thay quần áo... Khụ... cho Vô Lam công tử...?


  • Dĩ nhiên là ta, hắn ta là nam nhân, chẳng lẽ muội định tự mình
    thay y phục cho hắn?


Lạc Tử bị hắn đá ra khỏi phòng, còn cẩn thận dặn nàng không được
nhìn lén. Mấy vạch đen trên đầu Lạc Tử chảy dài, nàng càng ngày
càng nghi ngờ, đây mới thực sự là mục đích chính của Phong Hiểu
Hàn.

...

Phong Hiểu Hàn hơi khó xử đứng bên cạnh thân thể bất động của Vô
Lam. Hắn ngại ngùng cái quái gì chứ? Không phải cả hai đều là đại
nam nhân sao? Cứ làm bừa một chút là được rồi.

Cánh tay vừa đưa tới gần nút thắt trên y phục của Vô Lam lại rụt
về. Không được, tên tiểu tử này giữ thân hơn vàng, nếu tỉnh rồi
biết được, có khi nào không thèm nhìn mặt hắn nữa không?

Không đúng, lượng tiểu phi quân tử, Phong Hiểu Hàn hắn có ý tốt, tên
tiểu tử đó chẳng lẽ lại bất phân thị phi, so đo chuyện cỏn con này
với hắn?

Mặt đột nhiên nóng bừng, Phong Hiểu Hàn nhắm chặt mắt đưa tay tháo
bừa một nút thắt. Không khí xung quanh nóng nực bất thường, mồ hôi
chảy dọc hai bên như vừa chạy bộ cả trăm dặm không ngừng lại.

Đau tim chết ta.

Hắn có thể chỉ đơn giản xé quách mấy cái nút thắt vướng víu này
đi không?

Nghĩ là làm, Phong Hiểu Hàn toan xé luôn y phục của Vô Lam ra làm đôi
thì Vô Lam đột nhiên bật dậy.


  • Tiểu Đan...

Phong Hiểu Hàn bị doạ cho xém ngã lộn cổ xuống mấy bậc thềm, lồm
cồm bò dậy. Ha ha, không thể đúng lúc như vậy chứ?

Vô Lam lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nhíu mày lại.


  • Ngươi làm cái gì vậy?

Phong Hiểu Hàn mồ hôi lạnh chảy thành dòng, càng cố gắng trưng ra bản
mặt vô tội thì lại càng giống như vừa lén lút làm điều gì mờ ám, cười khan
hai tiếng, tính chạy cho nhanh thì một giọng nói ngập sát khí vang
lên, Vô Lam nhìn xuống y phục có chút không chỉnh tề của mình.


  • Ngươi vừa làm gì!?


  • Ta... Chỉ muốn... Thay y phục giúp ngươ...


Chưa nói dứt câu, một chưởng phong đánh Phong Hiểu Hàn bay vèo qua
một bên.

Phong Hiểu Hàn nhìn đôi mắt ánh lên tia thị huyết của Vô Lam kêu lên
một tiếng.


  • Ta có ý tốt muốn giúp ngươi, tại sao lại đánh ta??

Giọng nói lạnh lẽo khiến hắn không lạnh mà run.


  • Tại sao không dùng pháp thuật thanh tẩy?

Phong Hiểu Hàn cứng họng, trợn mắt ngồi như hoá đá. Xong rồi, xong
đời rồi...

Vô Lam chợt nhìn thấy một mảng màu đỏ thẫm phía trên, kích động
lật người bước xuống, vội vã lảo đảo tiến đến bên cạnh khung cửa
sổ.

Không thể nào, điều này là bất khả...

Mặt trăng lớn gấp đôi bình thường đang toả ra thứ ánh sáng đỏ thẫm
yêu dị, một cánh dạ điệp bị gió thổi tới, yếu ớt đậu lên thành
cửa rồi lặng lẽ rớt xuống lòng bàn tay lạnh ngắt của Vô Lam, cánh
khẽ đập một cái rồi ngừng hẳn.

Đáy mắt kinh hãi mở lớn, màu xanh nhạt trong như nước đối lập với
màu đỏ thẫm như máu.


  • Kỉ Xương và Tiểu Đan đâu?

Vẫn là thanh âm lạnh lẽo đó nhưng âm vực cao một cách bất thường,
ngập đầy sợ hãi.


  • Hắn...

Nhưng Vô Lam đã hoá thành một vệt sáng, nhanh chóng biến mất. Mặc
kệ Phong Hiểu Hàn gào lên phía sau.


  • Tiểu Vô Tử!!

...

Dưới ánh trăng đỏ thẫm, huyền ấn trên tay Kỉ Xương bùng lên ánh sáng
bạc.

Hạc Nhi, nàng nhất định không được có chuyện gì...

Đan Hạc như đang tỉnh, nhưng thực chất lại không cảm nhận được bất
cứ điều gì ngoài bóng tối vô tận bao phủ thân thể nàng. Lạnh lẽo,
cô độc và sợ hãi nhấn chìm nàng. Những bàn tay vô hình từ bóng
tối bắt lấy nàng. Giằng xé. Không phải thể xác mà là linh hồn
nàng đang bị xé ra thành từng mảnh nhỏ. Đan Hạc cố gắng níu lại
một phần ý thức giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Lạnh quá... Nàng mệt rồi, không muốn gắng trụ nữa.

Ta sắp chết, nhưng đến lí do ta chết, tại sao ta chết, ta cũng không
biết... Phải dừng lại tại đây rồi sao...?

Tiểu Đan, ngươi ở đâu? Trả lời ta!!

Tiểu Lam, là ngươi sao? Ta rất muốn trả lời, nhưng ta mệt rồi. Ta ngủ
một chút, một chút thôi được không...?

Không được! Ngươi mau tỉnh lại. Tiểu...

Giọng nói của Tiểu Lam vang lên trong đầu nàng nhưng nhanh chóng nhỏ
dần, giống như những gợn nước yếu ớt từ từ tan ra rồi biến mất
trong bóng tối vô tình.

Đan Hạc mệt mỏi khép mắt lại, giấc ngủ đó có thể là mãi mãi...

Hạc Nhi!

Một tiếng gọi trôi tới bên tai nàng, tất cả khối cơ trên thân thể
nàng như bị giọng nói kia đánh thức. Nàng muốn tỉnh lại.

Hạc Nhi!

Tiếng gọi đó nhẹ nhàng mang theo chút gấp gáp càng ngày càng rõ
ràng hơn. Đan Hạc khó khăn cuộn mình đứng dậy. Cố gắng thoát ra
khỏi giấc ngủ ma mị kia.

Sư phụ... Có phải là người không? Hay chỉ là ảo giác của mình ta?

...

Bóng bạch y lơ lửng giữa không trung bị huyết quang vây quanh, đôi mắt
khép hờ như đang thiếp ngủ khó khăn hé ra một đường mảnh như sợi
chỉ.

Sư phụ, thực sự là người sao...!?

Một tiếng gầm lớn, Bạch Hổ bị hất văng sang một bên, đập vào vách
đá rồi trượt xuống, bộ lông trắng loang ra vài vệt màu đỏ tươi.
Bạch Hổ rên lên vài tiếng đau đớn, gượng đứng dậy lại tiếp tục ngã
xuống.


  • Ngươi đã làm gì Hạc Nhi!?

Hắc y nhân bật ra một tiếng cười không mang nửa điểm hài hước, ba
phần ảm đạm bảy phần tàn độc. Đôi mắt đen không chút phản quang,
thích thú ác độc nhìn nam tử trước mặt.


  • Kỉ Xương Thượng tiên. Biệt lai vô dạng. (*)

(*) Đã lâu không gặp.

Kỉ Xương hơi khựng lại, mi tâm khẽ nhíu. Kẻ này biết danh tự của
hắn, nhưng không gọi hắn là Kỉ Xương mà là Kỉ Xương Thượng tiên.


  • Ân oán một ngàn năm của chúng ta, nên trả rồi chứ?


  • Ngươi là kẻ nào? Ân oán một ngàn năm là sao?


Hắc y nhân ngưng cười, đôi mắt ánh lên tia thị huyết nhìn chằm chằm
Kỉ Xương rồi bất chợt hiểu ra, cười khan hai tiếng.


  • Ra là ngươi đã phong ấn kí ức. Được, ta tạm thời giữ lại mạng
    cho ngươi. Nhưng nữ nhân kia, xem ra ngươi cũng có chút động tâm với ả
    ta, vậy mạng ả coi như bồi táng theo nàng đi.

Kỉ Xương nhìn thân ảnh của Đan Hạc trôi giữa không trung, giận dữ
nói.


  • Ta không cho phép ngươi làm hại Hạc Nhi.


  • Cho phép ta? Nực cười. Ta từ khi nào đã cần sự cho phép của
    ngươi? Ngươi không muốn, vậy ta càng phải giết ả!


Một đạo huyết quang tụ lại thành trăm nghìn mũi tên, lao vút đi trong
gió hướng về phía bạch y nữ tử khuynh thành tuyệt sắc.

Đan Hạc kinh hãi, kẻ kia lấy thần huyết của nàng làm nguyên căn
thuật huyết ngẫu, nguy hiểm không kể xiết, lệ khí ngùn ngụt tuôn ra
vô hạn định. Chưởng này đánh ra, chỉ không biết uy lực sẽ cường đại
mức nào.

Trong tích tắc, Kỉ Xương nhảy vọt tới chắn trước mặt nàng, toàn bộ
mũi tên trực tiếp xuyên thấu thân thể hắn.

Mặt Kỉ Xương tái mét, nghiến răng cực lực chịu đựng, thân người khẽ
run lên, đưa tay ôm lấy nàng, bảo hộ nàng trong lòng hắn. Cả hai cùng
bị lực đạo kia hất văng xuống dưới vách núi, rơi xuyên qua tán cây,
trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Đan Hạc tuyệt nhiên không chịu chút thương tổn nào, nhưng tim run lên,
còn đau đớn hơn chính mình chịu vạn tiễn xuyên tâm. Một chất lỏng
đỏ thẫm tràn trên tay nàng, Kỉ Xương toàn thân máu tươi đầm đìa, vẫn
dứt khoát ghì chặt nàng vào bên trong. Giọng nói hữu âm vô lực kia
nhẹ nhàng gọi tên nàng như đã rất lâu rồi không được gặp lại.


  • Hạc Nhi... Hạc Nhi...

Hắn ôn nhu nhìn nàng rất lâu, như thể nếu như rời mắt ra, Đan Hạc sẽ
biến mất lần nữa. Gương mặt xa lạ đẹp tới mức thiên địa đảo điên
của nàng phản quang trong đáy mắt hắn.

Nàng ủy khuất nhìn hắn, cực kì thương tâm. Giọng nói tựa hồ đã im lặng
rất lâu, thanh âm này đã khác trước kia, nhưng vẫn trong trẻo như tiếng ngọc
chạm vào nhau, lần nữa cất lên khe khẽ.


  • Dáng vẻ trước đây không giữ được nữa. Sư phụ, có phải Hạc Nhi
    rất xấu không?

Kỉ Xương nhìn đôi mắt hai màu huyết lam của nàng, dung mạo có đổi
khác nhưng đôi mắt này vẫn là Hạc Nhi của hắn.

Nhìn bộ dáng thương tâm của Đan Hạc, Kỉ Xương yếu ớt cười, khẽ ôm
lấy nàng.


  • Hạc Nhi cao hơn rồi...

Đan Hạc vùi đầu vào ngực hắn, tất cả sức lực sau cú ngã kia lần
nữa bị rút cạn, không thể cử động nổi.

Sư phụ, đồ nhi bất tài, không thể bảo hộ người...

Nàng thiếp đi trong vòng tay hắn.

Vô Lam rút Vô Ảnh kiếm, dùng kiếm khí đánh tan chưởng phong tạo nên
một tiếng nổ long trời lở đất. Bị lực phong phân tán đẩy lùi về
phía sau hai bước.

Hắc y nhân kia chủ thế không ổn bèn một tay kết ấn bắt quyết cưỡi
mây trốn đi.

Muốn chạy?

Cuồng phong nổi lên, Vô Ảnh kiếm phát ra ánh sáng xanh chói mắt, lập
tức từ không khí vô số băng tiễn phóng vụt tới. Hắc y nhân bị trọng
thương, ngã từ trên cao xuống đất, tan ra thành hắc yên biến mất.
Dưới đất chỉ còn bộ y phục màu đen thuần và một mặt nạ quỷ.

Vô Lam mất dấu hắn, sắc mặt sầm xuống. Kẻ kia nhất định lai lịch
không tầm thường, không phải tiên nhân cũng chẳng phải yêu nhân. Quỷ
hồn cũng không thể cường đại tới vậy.

Tất cả đang thay đổi trái ngược hoàn toàn với dự tính của nàng.
Không đúng, từ khi nàng xuất hiện, tất cả đã không còn như trong kí
ức của nàng rồi.

Đan Hạc mở mắt ra, ánh sáng của ban ngày rọi thẳng vào mắt nàng
khiến Đan Hạc bất giác nhắm chặt hai mắt lại.

Đêm huyết nguyệt... Hắc y nhân... Bạch Hổ...

Sư phụ...!

Đôi mắt hai màu run rẩy mở lớn, bên cạnh nàng là thân ảnh lạnh ngắt
đầy máu khô của Kỉ Xương. Gương mặt hắn không chút huyết sắc, gân
cốt trong người gần như đã vỡ vụn.

Sư phụ...

Lão nhân râu tóc bạc trắng nhấc tay ra khỏi cổ tay Kỉ Xương, thờ dài
một hơi.


  • Cô nương, sinh tử tại thiên, lão phu tài hèn sức mọn thứ cho ta
    không thể làm gì được...

Đan Hạc mặt tái đi, hốt hoảng nói.


  • Đại phu, cầu xin ông cứu người.

Lão nhân khe khẽ lắc đầu.


  • Kinh mạch của hắn đứt hết, nội tạng đều bị phá huỷ. Ta mạo
    hiểm dùng tiên thảo nối lại kinh mạch, may mắn giữ lại mạng cho hắn
    được mười hai canh giờ. Lão phu bây giờ thật sự lực bất tòng tâm.

Thần trí Đan Hạc dần hỗn loạn.


  • Máu của ta. Máu của ta có thể cải tử hoàn sinh. Đại phu, cầu xin
    ông cứu người, dù có lấy hết máu trong người ta cũng phải cứu được
    người...


  • Vạn vạn bất khả. Cô nương, lão biết cô nương không phải người phàm
    trần. Nhưng người cô nương mang yêu khí, máu đối với kẻ tâm vô tạp
    niệm sẽ lành bách bệnh, nhưng nếu là kẻ dù chỉ mang một chấp niệm
    không thể gỡ bỏ sẽ là kịch độc. Vị công tử này thân mang lệ khí,
    chỉ e một giọt máu của cô nương cũng đủ giết chết hắn.


Đau đớn tựa hồ sớm chết lặng, chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng phải
giương mắt nhìn người chết sao...?

Lão đại phu nhìn nàng một hồi, khẽ thở dài. Lão đã quy ẩn dưới
Phong Hoả sơn nhiều năm, lần này phá lệ lại không thể cứu được
thiếu niên kia. Thiên ý, thiên ý...

...

Xuân đi thu đến bốn mùa vội vã.

Không giữ được hà tất phải quyến luyến.

Hồng trần đến rồi đi như giấc mộng.

Chân tình khó vùi lấp vô tình.

Hồng trần đến rồi đi tựa hư không.

...

Đan Hạc thất thần quỳ bên cạnh Kỉ Xương suốt bốn canh giờ không hề đứng dậy.

Sinh tử? Luân hồi? Nếu là hai mươi năm về trước nàng sẽ thực sự tin rằng sinh
tử chẳng qua chỉ là một kiếp số, tất cả cũng chỉ mờ ảo, thoáng qua như mây
khói. Cho dù sư phụ có chuyển kiếp bao nhiêu lần, người vẫn là sư phụ của nàng
trên Vân Sơn năm đó. Nhưng giờ đây tất cả đều không còn quan trọng. Người
trước mặt nàng hiện tại là duy nhất, vĩnh viễn cũng là duy nhất.

Lão đại phu nhìn Đan Hạc, đáy mắt hiện lên vẻ đau thương. Lời lúc nãy của lão
chỉ thuận ý mà nói ra, thật sự nam tử này không phải lệ khí quấn thân mà là đã
động chân tình, nửa giọt thần huyết có chứa nước ao Tam Sinh Trì cũng sẽ chịu
nỗi đau thấu xương tuỷ tới khi chết.

Vấn thế gian, mấy kẻ thấu được chữ tình? Mấy kẻ dám vì chữ tình mà buông bỏ
tất cả? Chung quy lại cũng đều là ý trời trêu ngươi. Cái mạng già này đâu còn
sống được mấy khắc, chẳng lẽ không đáng để đổi lấy một mạng người sao?

Khoé môi nhếch lên nét cười nhàn nhạt, lão cũng muốn đánh cược với thiên mệnh
một lần.


  • Cứu mạng vị công tử này, không hoàn toàn là hết cách. Chỉ có điều cô nương
    có nguyện ý hay không.

Đan Hạc kích động quay người lại, đáy đôi mắt hai màu ánh lên một tia hy vọng.


  • Đại phu, chỉ cần cứu được người, muốn ta làm gì cũng cam tâm tình nguyện.

Lão nhân nhìn sự quyết liệt trong ánh mắt của nàng, thầm cười tự giễu một
tiếng.


  • Nói thật với cô nương, lão phu từng quen biết vài vị tiên nhân, kỳ duyên có
    được thần dược cực phẩm từ nhân sâm ngàn năm luyện cùng băng sơn tuyết liên
    trong truyền thuyết. Thần dược như vậy đáng lí ra chỉ cơ thể tiên nhân mới
    chịu được, phàm nhân dụng tất tử. Ta cũng không thể chắc chắn thân thể hắn
    chịu được hay không. Có điều, ta chỉ có được một nửa phương thuốc, một nửa kia
    bị sư huynh ta lấy đi từ rất lâu. Ta có thể giúp vị công tử này tạm thời giữ
    mạng trong vòng mười ngày. Sau mười ngày nếu không lấy được nửa phương thuốc
    kia lúc chết không những khó coi mà còn cực kì đau đớn.

Đan Hạc đầy hy vọng hỏi lại.


  • Vậy không biết sư huynh của đại phu hiện đang ở nơi nào? Thần dược như vậy
    có phải dùng vật gì trao đổi không?

Đôi mắt đã mờ đục nhìn về phía xa như đang hồi tưởng lại một quá khứ, khẽ nói.


  • Hắn là một đạo sĩ, quy ẩn tại Thiên Tân Thành cách đây ba mươi dặm về phía
    Bắc. Tính cách của hắn vô cùng tàn ác, thứ trao đổi... là tim người sống.

Mặt Đan Hạc biến sắc, một cảm giác ghê tởm đến buồn nôn. Tim... người!? Kẻ này
tại sao lại muốn thứ như thế??


  • Lão không cưỡng ép cô nương. Phàm là người ắt sẽ phải nếm trải sinh lão
    bệnh tử, mệnh hắn đoản cũng coi như bớt đi bách niên tội nghiệt.

Lão đại phu khẽ lắc đầu, thở dài quay đi. Kì thực lão muốn cho hai người họ
một cơ hội, nhưng cái giá phải trả là tạo sát nghiệp quá nặng, trái với nhân
tâm, ngược lại luân thường, không nên thì hơn...


  • Đại phu. Ta nguyện ý.

Giọng nói kia đột ngột vang lên khiến lão nhân sửng sốt quay đầu lại, đôi mắt
mờ đục nhìn thẳng vào đôi mắt huyết lam kiên quyết của nàng.


  • Nếu đồng ý, cô nương sẽ phải tự tay giết bảy bảy bốn mươi chín mạng người
    để cứu mạng hắn. Cô nương thật sự suy nghĩ kĩ rồi chứ?

Gương mặt nàng tái đi vài phần, giọng nói cũng trở nên run rẩy.


  • Trời không tuyệt đường sống con người, ta cũng chỉ có thể cố hết sức.


  • Nếu cô nương đã chấp thuận, ta lập tức thi pháp giúp hắn kéo dài khí huyết.


Phong Hoả sơn cách đó không xa ngập trong ánh chiều tà nhuốm màu đỏ như máu
tới thê lương.

Một dáng người mảnh mai mặc nam phục màu xám tro sờn vải, gương mặt phần lớn
bị lớp da ngăm đen và mái tóc dài che đi dung nhan mỹ lệ tuyệt sắc cùng đôi
mắt hai màu huyết lam chìm trong bóng chiều tà, bên cạnh là một thân ảnh khác
nằm dưới manh chiếu rách trên chiếc xe gỗ cũ.

Đan Hạc cúi đầu nhìn xuống ngôi mộ vừa mới đắp, khoé mắt lộ rõ vẻ tang thương.

"Cô nương không cần tiếc thương cho lão phu. Dương thọ của ta tới đây đã tận,
cái mạng già này cũng không còn gì tiếc nuối. Điều duy nhất trong đời ta chưa
thể hoàn chính là giao tận tay người sư huynh kia của ta miếng ngọc bội này.
Cô nương xin hãy thành toàn cho lão phu. Nếu có thể giải được khúc mắc giữa
hai chúng ta coi như lão thành tâm cảm tạ cô nương..."

Quỳ trước tấm bài vị khấu đầu ba lần, quay người nhìn túp lều nhỏ lần cuối.

Chỉ là có duyên gặp mặt, không ngờ ta lại nợ người một mạng. Đan Hạc ta có ơn
tất báo, di nguyện của người dù chỉ còn một hơi thở ta cũng quyết không từ.

Gió thổi tung mái tóc đỏ rực của Đan Hạc, nàng kéo sợi dây thừng buộc vào hai
đầu chiếc xe khoác lên vai. Từng bước từng bước rời xa Phong Hoả sơn đằng sau
lưng.

Hoàng hôn đến một miền cỏ dại,

Con đường vẫn không như lúc đầu.

Người nói kiếp trước là ta đi sai vào con đường của người.

Kiếp này trả ta một ánh nhìn.

Ta lại dùng một kiếp tình si mê bất ngộ.

Kiếp này hoàn lại người một ánh mắt.

Sườn núi dốc trơ sỏi đá, sa mạc trải dài nắng thiêu đốt, sơn cốc âm u quỷ hồn
vô số,không nơi nào Đan Hạc không phải đi qua. Mỗi đêm nàng ngủ cực kì ít,
nhiều khi quá mệt mà thiếp đi tay vẫn níu chặt không rời vạt áo Kỉ Xương, rồi
đột ngột bừng tỉnh trong ác mộng, mồ hôi lạnh chảy dài.

Trọng thương như vậy, lại thêm màn trời chiếu đất. Tới đêm thứ ba, quả nhiên
cơ thể Kỉ Xương không thể chịu nổi. Mạch tượng cực kì suy yếu, thân nhiệt
không ổn định, khi nóng khi lạnh. Dựa trên sức chịu đựng của người phàm, đừng
nói thời hạn mười ngày, có qua khỏi canh ba đêm nay hay không thật sự mong
manh như ngọn đèn trước gió.

Nhìn thân thể bất động của Kỉ Xương, Đan Hạc cảm giác được vị ngọt tanh trong
miệng mới hay nàng đã cắn sâu vào khớp tay tới bật máu.


  • Sư phụ, người có nghe tiếng Hạc Nhi đúng không? Người nhất định phải kiên
    trì, ta sẽ rất nhanh giúp người tỉnh lại... Còn nhiều thứ ta muốn hỏi người,
    rất nhiều điều chưa nói... Sư phụ...

Chiếc chuông nhỏ trên tay nàng rung lên, thanh âm lanh lảnh không ngừng như
tiếng ngọc va chạm, màu đỏ sậm ánh lên trong bóng tối.

...


  • Ta không thể hoàn toàn chắc chắn sau khi thi pháp trong vòng mười ngày sẽ
    không phát sinh biến cố đột ngột. - Ngừng một lúc, lão nhìn chằm chằm vào
    chiếc chuông nhỏ treo bên người nàng. - Cô nương, huyết linh trên người cô
    nương lai lịch thế nào?

Đan Hạc gỡ chuông nhỏ bên người, khẽ siết lại trong lòng bàn tay, trả lời.


  • Ta luyện từ huyễn thạch nghìn năm dung hoà với máu của bản thân ta. Đại
    phu, Vũ Linh này có gì không ổn sao?


  • Chiếc chuông này có linh khí hộ thể. Một khi thi pháp thần thức của hắn sẽ
    tỉnh lại đôi chút nhưng khi phát tác sẽ cực kì đau đớn, nếu có thể dùng linh
    khí này đồng nhất cơ thể hắn ít nhiều cũng sẽ có tác dụng. Tuy nhiên sức mạnh
    của nó quá lớn, trừ phi không còn cách khác thì không nên mạo hiểm. Khả dụng
    hay không, phải xem tạo hoá cùng cơ duyên của hắn và vật này rồi.


Nguyên thân của Kỉ Xương là tiên thể, tu đạo hơn nghìn năm. Hiện tại nàng
không dùng được pháp thuật. Cũng chỉ còn cách này...

Sư phụ, thứ lỗi cho đồ nhi thất lễ, mạo phạm tới thân thể người.

Đan Hạc nhắm chặt hai mắt cởi áo ngoài của Kỉ Xương, mồ hôi từ trán chảy xuống
ròng ròng, run lên trong bóng tối.

Khẽ gọi một tiếng Tiểu Thủ Nhi, đầu lâu nhỏ trong tay nàng nháy mắt biến đổi
thành một thanh đoản đao màu trắng.

Đan Hạc run run cứa một đường trên ngực trái của Kỉ Xương, máu chậm rãi tuôn
ra dọc theo vết rạch, đều bị huyết linh trên tay kia của Đan Hạc hút lấy.

Hút no máu, đường vân hình lông vũ khắc nổi trên mặt chuông bừng lên ánh sáng
màu đỏ nhàn nhạt.

Dùng thần mệnh của ta, làm vật kí gửi.

Huyết linh phản phệ, sinh tử chi giao.

Tên ngươi là Huyết Vũ Linh.

Nhận máu từ huyết chủ.

Từ nay về sau, tồn do huyết chủ, huỷ do huyết chủ.

Thiên kiếp luân hồi, vị tử tất sinh. (*)

Gương mặt Đan Hạc trắng bệch không chút huyết sắc, hai chân mềm nhũn vô lực
khuỵu xuống. Nếu là trước kia chút pháp thuật này chẳng thể làm khó nàng tới
đầu ngón tay thì vừa rồi nàng đã liều mạng dùng toàn bộ chân khí tập trung lại
được dung hợp linh khí của Huyết Vũ Linh vào cơ thể Kỉ Xương, khí huyết của
hắn bình ổn, cũng không còn sốt nữa.

Dù có là thần hạc cũng đâu phải không chịu chút thương tổn nào. Ba ngày ba đêm
liên tiếp không ngừng nghỉ, chân của nàng từng bị gãy, tay và vai bị đá nhọn
va phải tới ứa máu, da thịt bầm dập tới mức nhiều khi không còn cảm giác đau
đớn hay tê dại nữa, bàn tay thon nhỏ của nàng giờ dọc ngang vết bầm xanh tím,
những ngoại thương đó nàng vốn chẳng hề lưu tâm. Nhưng thần huyết có lợi hại
tới đâu cũng không thể đao thương bất nhập, ba ngày ngắn ngủi sao có thể hồi
phục nguyên vẹn. Hiện tại sức lực nàng cạn kiệt, không còn chân khí ngăn cản,
tất cả vết thương đều trở nên đau đớn gấp bội.

Khoé môi Đan Hạc khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ mà yếu ớt. Gắng sức vịn vào
thành chiếc xe, nắm lấy vạt áo của Kỉ Xương.


  • Sư phụ, người thật ngốc, trong người ta có thần huyết, còn người chỉ là một
    phàm nhân, vì sao còn cố chấp bảo hộ ta?


  • ...


  • Sư phụ, chúng ta trở về Vân Cung có được không? Chúng ta cùng khắc tượng
    băng, cùng đến Nhật Lệ hồ... Ta muốn biết cây lê người vì ta gieo hạt có ra
    quả không...


Trước mắt Đan Hạc phủ một lớp sương mờ ảo, đầu khẽ gục sang một bên, dựa lên
ngực Kỉ Xương, mệt mỏi thiếp đi, trên môi vẫn nở một nụ cười nhợt nhạt.

...

Thiên Tân thành theo như lão đại phu nói chỉ cách Phong Hỏa sơn mấy chục dặm,
chỉ dựa vào thân thủ của Đan Hạc nội trong vòng hai ngày có thể thong thả tới
nơi. Nhưng Kỉ Xương thân mang trọng thương, Đan Hạc lo ngại dọc đường phát
sinh sự cố nên cực kì chú tâm không để ngoại lực thương cũ chưa lành đã thêm
thương mới, vì thế đến ngày thứ năm mới tới được cổng thành.

Bất quá, đời người nào có chuyện dễ dàng suôn sẻ như thế. Ti Mệnh tinh quân
quả nhiên rất công bằng, chẳng bao giờ cho ai hưởng lợi quá nửa điểm.

Bằng chứng là sau năm ngày ròng rã đi tới kiệt sức, khi gần tới nơi thì nghe
nói trong thành đang kiểm tra gắt gao, sự tình có vẻ như một hảo hán nào đó
đột nhập phủ huyện lệnh phá một trận tưng bừng rồi đào thoát, huyện lệnh đại
nhân trước giờ thanh liêm chính trực bị cuỗm mất một bộ ấm bằng ngọc Phỷ Thúy
vừa 'tịch thu' trong buổi xử án ngày hôm đó làm 'tang vật', cảm thấy cực kì có
lỗi với nhân dân bách tính nên hạ lệnh truy nã. Sự thể là vậy khiến Đan Hạc
chẳng thể làm gì khác hơn là thầm chửi thề một câu rồi bấm bụng nhịn đói, định
vào một tán cây nào đó ngủ qua đêm. Nàng sẽ chẳng cho đó là xui xẻo lắm nếu
như giữa đường không gặp vài chuyện ngoài ý muốn.


  • Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn thông qua để lại ngân lượng!

Đan Hạc mặt mày nhăn nhó, thầm cười khổ một tiếng. Ti Mệnh Tinh quân, ngài
không phải thiêng đến vậy a~


  • Kẻ nào? Có biết đây là địa bàn của bọn ta không? Dám không nộp phí?

Đan Hạc định mở miệng lại sực nhớ nàng đang phẫn nam trang. Trước đây khi còn
mang hình dáng trẻ con, giọng nói quả thực có chút bất phân nam nữ, nhưng hiện
tại đã lớn vậy rồi, giọng nói cũng khác đi. Chỉ e một khi mở miệng đám thô lỗ
kia dù có đần độn đến mức nào cũng sẽ không thể không cảm thấy nghi ngờ. Suy
tính như vậy, cảm thấy tốt nhất nên giả bộ không thể nói, dù sao trước đây
từng có kinh nghiệm không tồi.

Đám thổ phỉ nhìn Đan Hạc khua tay múa chân hiển nhiên hoa mắt mà không hiểu
gì.

Một kẻ bị câm, vóc người lại thư sinh yếu ớt, dù có bắt lại đem bán cũng chẳng
ai mua. Còn Kỉ Xương bị trọng thương bọn chúng có đem về cũng chỉ là thừa hơi
sức đào một cái huyệt chôn mà thôi. Vì thế Đan Hạc rất nhanh chóng được xem
xét thả cho đi.

Đám thổ phỉ này phần lớn là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển nếu không
nàng sẽ chẳng thể dễ dàng mà thoát được như vậy. Nhưng có vẻ nàng giả nam
trang cực kì tồi...


  • Khoan đã. - Một giọng nói đột ngột cất lên. - Ngươi, cởi y phục ra.

Mắt Đan Hạc trợn ngược lên hộp sọ, miệng há ra, loạng choạng vấp phải một viên
đá.


  • Ngươi thất thần cái gì? Đều là đại nam nhân có cái quái gì ngượng ngùng?
    Còn đứng trơ ra đó? Muốn lão tử tự mình tới cởi giúp ngươi?

Đan Hạc không rõ tên này nhận ra nàng là nữ phẫn nam trang hay là một kẻ biến
thái thích nhìn cơ thể nam nhân, nhưng dù thế nào cũng cực kì không ổn với
nàng.


  • Thập tam đệ, ý đệ tiểu tử này là một nữ nhân?

Cả đám như vừa được khai sáng đều quay đầu nhìn Đan Hạc.

Đan Hạc run lên, khẽ lùi lại một bước, một khi bại lộ thân phận nữ tử, hậu quả
thế nào nàng tự biết. Mình nàng có thể chạy thoát hay không còn không chắc
chắn, huống hồ Kỉ Xương còn đang bất tri bất giác như vậy.

Tên kia không kiên nhẫn nhảy tới nắm tay áo Đan Hạc, loại vải thô trên người
nàng không chịu nổi giằng co rách một mảng lớn lộ ra cánh tay trắng ngần như
bạch ngọc. Đan Hạc lùi về sau ba bước, đáy mắt cháy lên lửa giận, bất chấp
trọng thương vận nội công đánh văng tên kia sang một bên, nhưng đồng thời nàng
cũng gập người xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Đan Hạc động thủ, dĩ nhiên đám còn lại sẽ không để nàng yên lành rời khỏi đây.
Nếu không thể thoát, nàng cũng không đời nào để mình bị vấy bẩn bởi bàn tay
nhơ nhuốc của bọn chúng, nàng khẽ quay đầu nhìn Kỉ Xương nằm trên ván gỗ, môi
nhếch lên nét cười.

Nếu ta chết, người cũng không thể tỉnh lại, hai người chúng ta cùng xuống
Hoàng Tuyền cũng coi như không phải chịu cô đơn.

Tập trung chút nội lực còn sót lại giải phóng qua từng huyệt đạo, bạo khí được
thả ra, chạy loạn trong kinh mạch. Nếu đã là đồng quy vu tận, ta cũng không để
thân xác người ở lại nơi phàm tục dơ bẩn này...


Hoa Thiên Cốt - Chương #14