Người đăng: phuongdz
Mày Phong Hiểu Hàn nhíu chặt lại, sắc mặt trầm xuống cực kì nghiêm trọng.
Kỉ Xương đứng một bên nhìn hắn, đáy mắt không tập trung, trong người lại cảm
thấy một cảm giác khó chịu, nóng ran như có lửa cháy trong lồng ngực. Nhưng
nhất thời không nghĩ được chuyện gì phát sinh.
Phong Hiểu Hàn một tay kết ấn, luồng sáng bao quanh hắn và Vô Lam sáng bừng
lên, chân khí từ người Phong Hiểu Hàn cuộn lên mãnh liệt rồi truyền toàn bộ
cho Vô Lam.
Cả hai từ từ xoay tròn trên không, phía dưới nở ra một bạch liên hoa tám cánh
cực lớn.
Nửa khắc đồng hồ sau, cả hai từ từ hạ xuống, ánh sáng xung quanh nhạt dần đi.
Sắc mặt Vô Lam vẫn trắng bệch không chút huyết sắc. Trán Phong Hiểu Hàn mồ hôi
chảy đầm đìa, mặt tái đi vài phần, một tay chống lên án, một tay ôm ngực thở
ngắt quãng. Mi tâm càng nhíu chặt lại. Chuyện gì thế này? Ba thành tu vi, năm
phần nội lực của hắn một chút tác dụng cũng không có, rốt cuộc tên tiểu tử này
bị làm sao vậy?
Kỉ Xương khẽ lắc đầu, mi tâm nhíu lại. Trông biểu hiện của Vô Lam thì tám chín
phần là trúng độc. Nhưng kẻ nào có khả năng hạ độc gã chứ?
Lúc đó, Vô Lam phun ra máu đen, lại liên tục níu tay áo hắn cố gắng nói điều
gì đó.
"Tiểu Đan... Cứu... Tiểu... Đan..."
Chén trà trên tay Kỉ Xương run rẩy, rơi xuống đất, bể nát.
Hạc... Hạc Nhi!!
Ngày trước làm sai khi nào sửa hết?
Cuối cùng là ai liên luỵ ai?
Kẻ có tình trời gây ly hận, chuốc lấy đời thị phi.
...
Tiểu Đan, trả lời ta...
Tiểu Đan, quên hắn đi, kẻ như hắn không đáng để ngươi trả giá si ngốc ôm một
chấp niệm như thế. Buông tay, là giải thoát cho ngươi, cũng là cho cả hai một
cơ hội.
Nương tử, cũng là ân nhân của hắn, là công chúa duy nhất của Nguyên quốc. Nàng
giống một đoá thuỷ tiên trong sương sớm, vô cùng tinh khiết đáng yêu, phải
lòng hắn ngay từ lần gặp đầu tiên. Thân là công chúa kim chi ngọc diệp nhưng
lại tự tay chăm sóc hắn suốt ba tháng trời. Nữ tử si tình như thế, đáng được
hưởng hạnh phúc.
Hắn đã là phò mã Nguyên triều, sớm muộn cũng trở thành hoàng đế. Tâm của hắn
một nửa đặt ở người thiên hạ, một nửa đặt trên người nương tử của hắn. Bất
quá, Tiểu Đan xuất hiện cũng vĩnh viễn chỉ là phù du trong mắt hắn.
Tiểu Đan nguyện đứng phía sau chờ hắn. Mỗi khi mệt mỏi hắn lại đến tìm nàng,
không nói gì, chỉ dựa vào nhau cùng ngắm trăng. Để rồi sáng hôm sau hắn rời
đi, còn không buồn quay người nhìn nàng lấy một lần.
Hồng trần vạn trượng, một khi đã vướng phải, giống như đầm lầy sâu không đáy,
càng cố sức thoát ra thì lại càng trầm luân trong đó.
Lòng người khó lường, ân ân oán oán, một đoá thuỷ tiên trong sáng cũng không
chịu nổi vùi dập, cũng như lòng ích kỉ nữ nhân muốn vĩnh viễn chiếm đoạt một
nam nhân cho riêng mình. Cho dù có rộng lượng, đơn thuần đến mấy cũng không
thể thản nhiên nhìn nam nhân mình yêu thương thân mật với một nữ nhân khác...
Tiểu Đan dù không tranh đoạt với ai, đến rốt cuộc lại trở thành cái gai trong
mắt kẻ khác, dần dần nếm trải những thủ đoạn âm hiểm của nữ nhân ngoan độc
chốn hậu cung cũng không mở miệng oán thán nửa lời. Nàng đã nói, nàng tình
nguyện ở đằng sau hắn vĩnh viễn, không cần hồi đáp.
Nhưng nếu hắn không cần nàng nữa thì sao?
Một ngày, hắn trước mặt tất cả, lạnh lùng ném một bát thuốc độc xuống trước
mặt nàng, giọng nói như thể khắc lên khối băng ngàn năm, buông ra bốn từ 'Nợ
máu trả máu'.
Nàng bật cười, còn gì để nói?
Là ta.
Nàng chậm rãi thừa nhận. Lẽ ra nàng phải hiểu, nàng và hoàng hậu của hắn, đến
cuối cùng hắn vẫn bất chấp trắng đen tin nàng ta.
Nàng lãnh của hắn một kiếm, từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì thương tâm
hay uỷ khuất. Khoé môi chảy máu, lại khẽ nhếch lên. Nợ máu trả máu. Vậy thì để
nàng trả lại nguyên vẹn những gì nàng nợ hắn đi. Bát thuốc độc trước mặt, nàng
uống cạn ngay trước mặt hắn.
Tâm của nàng sớm đã chết rồi, nàng còn muốn giữ cái xác không hồn làm gì?
Độc của phàm nhân, sao giết nổi thần hạc? Nàng hoá thành một vệt sáng đỏ trở
về tiên giới, trước khi đi còn lưu luyến nhìn gương mặt đầy ngạc nhiên của
hắn, muốn khắc sâu vào trong tâm trí. Môi khẽ mấp máy không gọi bệ hạ mà lại
thốt ra hai từ "Sư phụ..."
Vô Lam biết nàng vĩnh viễn không thể buông tay.
...
Biết yêu người là sai, nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa.
Trách người vô tình, hay trách ta cố chấp.
...
Phong Hoả sơn ngăn cách giữa Vân Cung trong truyền thuyết và phàm giới, giống
như hàn băng cách ngàn lớp bụi trần. Trải dài từ Đông sang Tây hơn trăm dặm,
cảnh vật nhờ tiên khí mà trở thành tuyệt thế kì cảnh thiên hạ hiếm thấy cùng
vô số kì trân dị thú. Từ trong biển mây mù sương, thác nước đổ xuống tạo thành
cầu vồng bảy sắc.
Vốn là khung cảnh núi non hùng vĩ cực kì yên tĩnh, không biết từ đâu kéo tới
một đám người thô lỗ, người này đến người khác trên hông đeo bảo kiếm, chẳng
hề lưu tâm giẫm nát một khoảng cỏ cây, đôi hồ điệp vội đập cánh bay lên, lạc
nhau trong khoảnh khắc.
Tiếng một nha hoàn nào đó kinh hãi hét lên thất thanh.
Vô lễ! Ngươi dám ngắt lời thiếu gia?
Nhưng... Nhưng...
Nam tử trên bạch mã chỉ liếc mắt qua nha hoàn kia một cái, tẻ ngắt nói.
Nha đầu kia kinh hoàng đổ sập xuống, cả thân người rung lên.
Đám a hoàn nhốn nháo, lại không dám lên tiếng, chỉ sợ hãi tránh xa thi thể.
Nam tử trên yên ngựa đến liếc mắt cũng lười, lại tẻ ngắt buông thêm một câu.
Nha đầu kia sợ tới mức mặt trắng bệch không chút huyết sắc, liên tục dập mạnh
đầu xuống đất, tuyệt vọng kêu lên.
Tên thị vệ tên Viêm Đằng kia đi đến, lắc đầu chán nản. Nữ nhân, quả nhiên kẻ
nào cũng giống nhau, thiếu chủ ghét nhất là ồn ào, biết điều ngậm miệng may ra
thiếu chủ sẽ lưu tình không xuống tay. Nhưng nữ nhân mà, chỉ nhìn thấy đao
kiếm là đã sợ tới líu lưỡi. Càng làm lớn lên thì càng tự tìm đường chết thôi.
Viêm Đằng quả nhiên là cao thủ, chưa tới nửa khắc đã cầm theo một thứ đỏ lòm
trên tay tới trước mặt nam tử đang ngáp trên lưng bạch mã.
Nam tử kia tới giờ mới chậm rãi quay đầu lại, gương mặt toát ra một loại ngạo
khí cùng vẻ bất cần đời, thật sự không thể tin một phàm nhân lại có khí chất
như vậy, diện mạo này nếu so với người phàm chỉ sợ không ai có được vẻ tuấn tú
xuất trần như hắn. Chỉ tiếc rằng tâm quá lạnh, nếu không nhất định sẽ là tướng
tài trong thiên hạ, vận mệnh nắm giữ giang sơn.
Đám tuỳ tùng cùng a hoàn không dám hé răng một câu, vội vàng đi theo hắn. Chỉ
trừ một nữ tử lặng lẽ lui lại phía sau.
Nữ tử kia cổ họng dường như có vấn đề, không nói câu nào chỉ khoát khoát tay ý
nói ngươi đi trước đi.
Nữ tử này không những cổ họng có vấn đề mà ngay đến gương mặt cũng vô cùng khó
coi, một vết sẹo dài lớn như bị bỏng nặng kéo từ trán tới hết má trái che hết
nửa gương mặt, nhưng đôi mắt màu lục đậm trong như nước lại cực kì mị hoặc, ẩn
hiện vài phần quyến rũ.
Nàng bước về phía thi thể nằm vùi trong bụi cỏ ven đường. Có lẽ là chết đuối
rồi dạt vào đây. Khi vươn tay chạm vào xác chết thì tay thốt nhiên lại run rẩy
một chút.
A di đà phật, a di đà phật. Sinh tử tại thiên, ta cũng không phải kẻ giết
ngươi, thấy ngươi vùi thân nơi đất khách nên mới muốn giúp ngươi làm một phần
mộ. Có hoá quỷ cũng không tới mức không có nơi để về, tuyệt đối đừng có oán
ta.
Thầm nghĩ trong lòng như vậy, nàng vững dạ kéo người kia dậy, muốn lôi tới một
nơi nào đó thuận lợi chôn cất. Tiểu hài tử này còn nhỏ quá, cùng lắm mới chỉ
hơn mười tuổi, aizz.
Nàng đang cực kì tiếc thương cho kẻ đoản mệnh kia thì bất chợt, đôi mắt của
xác chết mở trừng trừng nhìn nàng!
Á.
Nàng ngã bật ngửa ra sau, nếu không phải nàng không thể nói e rằng sớm đã hét
ầm lên rồi. Nàng nằm đó sợ tới mức đến muốn chạy cũng không chạy nổi, ba hồn
bảy phách bay hết lên chín tầng mây, chân tay mềm nhũn như bột mì. Mãi lâu sau
mới bò dậy, vẫn còn kinh hãi tới mức mồ hôi lạnh chảy dài.
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Tiểu cô nương này chắc hẳn vẫn còn sống, vừa rồi dù kinh hãi nhưng nàng vẫn
nhìn thấy đôi mắt một bên màu đỏ như máu, một bên màu xanh như nước biển đối
lập nhau.
Nàng vội vàng lục lọi trong áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lấy ra hai viên thuốc
cho tiểu cô nương kia uống, rồi cởi y phục ngoài của mình khoác cho nàng ấy.
Xong việc, nàng chợt giật mình, mặc dù chỉ phút chốc nhưng nàng nhận ra dường
như cơ thể của nàng ấy có thay đổi, cỏ cây xung quanh đồng loạt úa đi, dưới
thân thể lại mọc ra vài bông hoa đỏ như máu.
Nàng mở to mắt.
Chẳng lẽ…
Phong Hiểu Hàn đi đi lại lại trong Tử La điện, một chốc nhìn về phía tĩnh thất
phía trong, một chốc lại nhìn ra phía cửa như đang đợi ai đó.
Một hắc thân ảnh chạy vào, ánh mắt bồn chồn lo lắng không yên.
Lạc Tử buồn bã chậm rãi lắc đầu, cắn chặt môi. Rốt cuộc là Kỉ Xương đã đi đâu
rồi?
Mặt Phong Hiểu Hàn tức giận bừng bừng, một chưởng đánh lên chiếc bàn xấu số
bên cạnh tan ra làm vụn gỗ.
Đầu tiên là Tiểu Vô Tử đột nhiên lăn ra bất tỉnh chẳng rõ nguyên nhân, rồi đến
Tiểu Đan mất tích, giờ đến tên tiểu tử kia cũng mất dạng. Các người muốn chọc
ta tức chết phải không?
Lạc Tử hết nhìn hắn lại nhìn đến cái bàn dưới chân hắn đầu chảy mấy vạch đen
sì.
Phong Hiểu Hàn sau một thoáng nổi khùng thì nhìn lại đám vụn gỗ tung toé, lại
chạm phải ánh mắt oan ức của Lạc Tử, dừng một lúc đành nói thêm.
Mặt Lạc Tử vẫn không biến đổi, mày nhướn lên một chút, vạch đen trên đầu chảy
dài hơn.
Hiểu Hàn công tử, sau này nếu huynh có tức giận, có thể đừng 'thuận tay' trút
giận lên đồ vật như thế được không? Huynh cũng thật có con mắt tinh tường a~
những thứ 'hy sinh' dưới tay huynh không phải kim thạch ngàn năm thì lại là
bảo vật đem từ Đông Hải Tây Hải về. Aizz, đây gọi là đồ của chùa đúng không
vậy?
Nữ tử tên A Thương kia gật đầu, buông rèm cửa xuống. Kì thực đây là chuyện
tốt, nàng cũng đâu định ra ngoài. Tên nam nhân háo sắc đó hỏi hoa tìm liễu thì
liên quan gì đến nàng? Nàng còn có bệnh nhân để chăm sóc nha~
Nữ tử vén tấm rèm mỏng bước vào trong, chậm rãi đưa tay dò mặt đất cứng phía
dưới. Lát sau, một mật đạo mở ra.
Phong Hoả sơn vốn dĩ nhờ tiên khí mới có thể tạo thành kì cảnh, nhiều năm
trước tới đây, nàng đã phát hiện một hàn động thiên tạo phía trong thác nước,
cực kì tốt để dưỡng nội thương. Khi đó nàng còn nhỏ, không nghĩ nhiều, chỉ đặt
cho nó một cái tên là Băng Tâm. Không ngờ nhiều năm như vậy lại có duyên trở
lại đây, mật đạo kia vẫn dùng tốt.
Nàng cầm một ngọn nến nhỏ soi đường, vừa đi vừa phải khom người, lần đầu tiên
bước vào đây, trán nàng đã bị cụng thành cây xương rồng.
Mặc dù đã đoán trước nhưng nàng vẫn không khỏi kinh động tâm can, bước lùi về
phía sau một bước.
Trên giường hàn băng là một nữ tử tuyệt diễm khuynh thành tới mức đất trời ủ
dột, vạn hoa thất sắc đang thiếp ngủ. Mái tóc dài mềm mại đỏ rực tuôn xuống,
da trắng mịn như bạch ngọc, lông mi dài khép hờ như một tấm rèm châu dụ hoặc,
đôi môi mặc dù vẫn trắng bệch nhưng lại toát ra mị lực khó cưỡng.
Bất kì sự so sánh nào đều trở nên nực cười, trên người chỉ mặc một bộ tố y đơn
giản lại không thể giấu được vẻ kinh diễm vô hạn. Dung mạo này, chỉ e người
không đủ định lực sẽ không chiêm ngưỡng nổi.
Một mùi hương thuần thoang thoảng tựa mỹ nhân rơi lệ quyện với hàn khí từ
giường băng ngọc ngàn năm tạo thành một loại dị hương, lướt qua nơi nào nơi đó
cây cỏ liền úa tàn, xung quanh khối hàn băng ngàn năm lại mọc ra một rừng hoa
Bỉ Ngạn đỏ như máu.
Nàng khẽ lắc đầu cười khan một tiếng, tự cổ chí kim nữ nhân chỉ cần có chút
nhan sắc gặp không biết bao nhiêu kiếp nạn giày vò đã là thiên lý tiền định
bất thành văn. Một nhan sắc kinh động nhường này, huyễn hoặc nhường này. Trên
người nàng ấy còn có cả linh khí và yêu khí, lệ khí và tiên khí.
Một nữ tử thế này số mệnh sẽ gặp bao nhiêu trắc trở đây? Một đoá bỉ ngạn thật
đáng thương.
Mặc dù dược của nàng là loại tiên dược cực phẩm, được luyện trong Hoả Lôi lò
bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm nhưng cũng không thể hồi phục toàn bộ vết
thương trên cơ thể người bình thường nhanh như vậy được.
Xem ra suy đoán của nàng ít nhiều có phần đúng.
Nữ tử này, tuyệt đối không phải người phàm trần.
Biển mây mù sương dần dần tụ lại hữu hình, cảnh vật xung quanh nửa thực nửa
hư, quen thuộc tới giật mình lại tựa như đã rất lâu, rất lâu không gặp lại.
Một bóng áo màu bạc ung dung nhãn nhã chậm rãi thưởng trà dưới màu xanh nhạt
của tán trúc.
...
Người là một đoá băng sơn tuyết liên cao quý không nhiễm bụi trần. Một bông bỉ
ngạn nhỏ bé dưới chân người như ta vĩnh viễn không thể với tới.
...
Vân Đỉnh Thiên Cung nguy nga trong biển trời, khói mỏng lượn lờ, một hình dáng
nào đó đang ngồi dưới gốc đào trong trời tuyết chăm chú khắc lên một khối
băng.
...
Ta nguyện đổi cả tính mạng chỉ để phút giây này ngừng lại, để ta chỉ đơn giản
bên cạnh người như thế.
...
Dưới gốc tùng ngàn năm, phía dưới ta là đáy vực, bên cạnh người là một nữ tử
thanh lệ tuyệt sắc, ánh mắt người nhìn ta như thể phủ một lớp sương mù lạnh
lẽo, nhân ảnh của người ngày càng xa xôi mờ ảo.
Đừng...
Đừng rời xa ta.
Sư phụ.
Đan Hạc đột nhiên mở bừng mắt bật dậy. Nữ tử bên cạnh kinh hoảng nhảy lui lại
một bước, chiếc khăn trên tay vô ưu rơi bịch xuống đất.
Doạ chết ta. Ngươi có muốn tỉnh thì cũng phải báo trước một tiếng. Chỉ cần
ngươi bất tỉnh vài lần nữa ta cũng sớm đau tim mà chết a~
Trước mặt chỉ là một mảng tối đen, cũng không nghe thấy gì hết, thần trí Đan
Hạc càng hoảng loạn, nhất thời kích động muốn gọi sư phụ, vừa lật người xuống
thì phát hiện cổ họng không thể phát ra tiếng, toàn thân lại vô lực mà ngã
xuống đất. Cơ thể giống như đã lâu không vận động, cực kì khó chịu, nàng cố
gắng vận chân khí dùng nội lực áp chế thì lại cảm thấy đau như vạn tiễn xuyên
tâm, phụt ra một búng máu.
Nữ tử kia lo lắng đỡ lấy nàng, mày hơi nhăn lại. Tiểu cô nương này, sao vừa
tỉnh dậy đã kích động như vậy? Nàng đã bị phế tiên thân từ lâu, hiện tại cũng
không thể dùng pháp lực, chỉ có thể dùng cách bình thường nhất là đan dược.
Nàng nhíu mày nhìn máu trên tay, suy nghĩ một lát, nếu thật sự tiểu cô nương
này không phải một tiên nhân bình thường, biết đâu lại có tác dụng.
...
Tỉnh rồi sao? Đừng cố gắng vận công, điều tức chân khí trước đi đã.
Một giọng nói vang lên trong đầu, Đan Hạc ngạc nhiên, nhưng mắt không thể
thấy, chỉ vô thần nhìn trái phải. Nàng không nghe thấy gì, cũng không nói được
gì hết, vậy giọng nói này từ đâu ra?
Ngươi có thần mệnh?
Sao... Sao ngươi biết?
Ta dùng chút máu của ngươi viết chú. Chỉ có thần huyết mới có tác dụng nối kết
tâm linh.
Ngươi là tiên nhân sao?
Đúng cũng không đúng. Ta đã mất tiên thân từ lâu rồi.
Mất?
Ta cũng không cần thứ đó. Tiên thân thì sao? Tâm còn dơ bẩn hơn phàm nhân.
Ngươi quản nhiều thật đấy, để ý đến mạng mình đi. Nha đầu, tên ngươi là gì?
Ta là Đan Hạc. Còn ngươi?
Tên ta? Xem ra cũng lâu rồi ta cũng không nghe cái tên Phi Dạ nữa. Bọn họ đều
gọi ta là A Thương.
Phi Dạ, tại sao ta không nhìn thấy gì, không nói được, cũng chẳng nghe thấy gì
cả?
Ngươi ngã từ vách núi xuống, theo lý là đã chết, nhưng may cho ngươi có được
thần huyết, giữ lại mạng cho ngươi.
Nếu thần huyết đã lợi hại như vậy thì tại sao ta lại mất đi linh thức?
Ngươi suy nghĩ cũng quá đơn giản đi. Thần huyết có thể cải tử hoàn sinh, là
thứ phàm nhân không thể với tới. Nhưng cho dù là thứ cực phẩm cũng phải ba
phần độc, đồ bổ như thế ngươi nghĩ cơ thể ngươi chịu được sao? Máu thần phản
phệ, ngũ thức bị ảnh hưởng. Yên tâm đi, không có gì đáng ngại, sớm hồi phục
thôi. Chỉ có điều... dáng vẻ trẻ con của ngươi không giữ được nữa.
Đan Hạc sửng sốt, ra là vì nàng đang mang dáng vẻ trưởng thành nên có chút
không quen. Thôi, miễn là đừng xấu quá, để sư phụ chạy mất là được.
Ngươi sẽ rất nhanh hồi phục thôi. Ta chỉ là một a hoàn, phải phục vụ chủ tử.
Ngươi ở yên trong này đừng chạy loạn. Muốn ra ngoài thì lấy chiếc khăn này che
mặt đi.
Phi Dạ cũng chỉ nghĩ cho đôi bên, nếu tên thiếu gia háo sắc kia nhìn phải nàng
thì chỉ có thảm hơn trở lên, còn nếu để người khác nhìn thấy dung mạo này hậu
quả thật chẳng dám nghĩ đến.
Đan Hạc khẽ nhăn mặt, đầu chảy mấy vạch đen, xem ra dáng vẻ trưởng thành của
nàng quả thực khó coi a~
Tuyệt Tình điện trên Trường Lưu sơn gần đây có một vẻ tĩnh mịch
hiếm thấy. Hoa Thiên Cốt ngồi dưới gốc đào đếm tới mười vạn tám
mươi ba nghìn cánh hoa thì ngủ quên mất, khi tỉnh dậy, hi vọng nhìn
vào trong tĩnh thất rồi lại cụp mắt xuống chán nản.
Tử Huân tỷ tỷ du sơn ngoạn thuỷ chưa đến nửa tháng mà nàng thấy
ngày nào cũng dài như nửa năm ròng. Đông Phương nhập luân hồi chưa
tới năm năm, Sát tỷ bế quan dưỡng nhan. U Nhược, Đường Bảo đã thành
thân, thành gia lập thất hết rồi, aizz, giữ con gái trong nhà như bom
nổ chậm, mà nổ xong rồi thì đi mất hút, để lão thân neo đơn này
lại một mình. Lão nhân neo đơn nha, nàng không biết từ lúc nào đã
trở thành lão nhân neo đơn rồi nha~
Sao ngày đó không trốn đi cùng Sóc Phong cho rồi, bây giờ có hối cũng
không kịp a~ Cậu ấy lấy thanh lâu làm nhà, sòng bạc làm giường, cực
kì phóng đãng khoái lạc nha~ Cứ nửa năm một lần lại tới chỗ nàng
vay bạc. Thật sự, nàng không phải kẻ keo kiệt, nhưng hầu bao cậu ta
là loại không có đáy, mà đã bỏ gì vào đó là coi như xác định tan
theo mây khói, như thế một kẻ có rộng lượng tới đâu cũng không thể
không nhăn mặt nhíu mày khi cứ hất bạc đi như vậy.
Hoa Thiên Cốt trời sinh hiếu động, năm xưa vốn dĩ có thể ở trên
Tuyệt Tình điện không chán là do thời gian chỉ bốn năm ngắn ngủi,
nàng có thề tuỳ ý xuống núi chơi đùa cùng Sát tỷ, Thanh La, Hoả
Tịch, Khinh Thuỷ và cầu tiến tu chân luyện pháp. Nhưng bây giờ đến
Thất Tuyệt Phổ nàng cũng đã thuộc nằm lòng, nhắm mắt cũng có thể
chép ra được. Hơn nữa, sư phụ dù lạnh lùng hơi khó gần một chút
nhưng chưa từng tránh mặt nàng như bây giờ...
Kết làm phu thê đã vài chục năm rồi, Hoa Thiên Cốt vốn tưởng đã có
thể hiểu người hơn một chút, nhưng thì ra nàng chẳng hiểu được gì
cả.
Tại sao hắn lại bế quan thanh tu? Còn lập kết giới đến nàng cũng
không được phép vào? Thậm chí khi nàng hỏi hắn có thể đón Nguyên
Tiêu cùng nhau không, hắn chỉ hờ hững buông một câu ngay lập tức dập
tắt nụ cười của nàng: "Tuỳ nàng..."
Nếu hắn nói không, nàng sẽ nhõng nhẽo với hắn không buông, cho đến
khi hắn đồng ý, nhưng...
Hoa Thiên Cốt đứng ngoài kết suốt nửa canh giờ, đôi mắt tím nhạt
đượm buồn muốn nhìn xuyên qua thành kết giới. Chỉ hi vọng nhìn thấy
bóng áo trắng không vương bụi trần của người là đủ rồi.
Sư phụ, chàng giận Tiểu Cốt sao? Có phải Tiểu Cốt làm gì khiến
chàng giận không? Hay vì chàng không còn yêu Tiểu Cốt nữa?
Mi mắt nhạt nhoà phủ một lớp châu sa, Hoa Thiên Cốt đưa tay khẽ chạm
vào thành kết giới. Sư phụ, hai tuần rồi ta chưa nhìn thấy chàng.
Tiểu Cốt thật sự nhớ chàng.
Bạch Tử Hoạ kì thực không nhập định luyện công mà lặng lẽ đứng
ngay cạnh thành kết giới trước mặt Hoa Thiên Cốt.
Bàn tay cả hai dường như áp lên nhau chỉ cách một tấm bình phong
trong suốt. Khí sắc nàng yếu ớt, chân tay bắt đầu vụng về lóng
ngóng hơn trước. Hắn biết, đều vì hắn.
Tiểu Cốt, xin lỗi nàng.
Bạch Tử Hoạ mệt mỏi khép mắt lại, nghiêng người lảo đảo dựa vào
gốc hoa đào. Ánh sáng quanh người lúc có lúc không, ấn kí màu đỏ
trên trán nhạt dần.
Thiên mệnh thật biết cách trêu ngươi, kiếp nạn của Tiểu Đan cho dù
hắn đã có ý dời đi cuối cũng vẫn nhằm ngày này mà đến.
Năm đó hắn không thể bảo vệ được Tiểu Cốt, tám mươi năm sau không
thể bảo vệ được Tiểu Đan. Rốt cuộc một kẻ vô dụng như hắn dựa vào
cái gì để làm thượng tiên tôn sư của Lục Giới?
Chẳng lẽ lần nữa nhìn Tiểu Đan bước vào vết xe đổ của Tiểu Cốt
tước kia đau khổ tuyệt vọng ngàn năm ư?
Tiểu Đan, kiếp nạn này độ qua hay không phải xem tạo hoá của con
rồi.
Mở mắt ra đi, chậm thôi.
Đan Hạc từ từ mở mắt ra, những mảng màu trước mặt hơi rung rinh,
nhoà đi rồi tựu lại. Mặc dù không gian xung quanh chỉ sáng mờ mờ
nhưng nàng bất giác hơi nhăn mặt, chớp mắt một lần nữa.
Bạch y nữ tử gương mặt bị một chiếc khăn che đi, đôi mắt màu lục
đẹp như ngọc đang nhìn nàng.
Ta nhìn được rồi.
Mắt mới nhìn lại được đừng nên nhìn ánh sáng mạnh quá.
Dạ Nhi, cảm ơn ngươi.
Phi Dạ hơi mỉm cười, nhìn nàng một lúc mới lên tiếng.
Ngươi là nữ nhi của Hoa Thiên Cốt?
Đan Hạc giật mình ngẩng đầu lên, Dạ Nhi luôn khiến nàng ngạc nhiên
hết lần này đến lần khác.
Biểu cảm đó là sao? Ngươi giấu gì chứ. Trận chiến Yêu Thần tám mươi
năm trước chấn động toàn Lục Giới. Ngoài Yêu Thần ra thần huyết
trong người ngươi còn lấy từ đâu được chứ?
Dạ Nhi quả là người thông minh, nàng cũng không muốn giấu cậu ấy,
cậu ấy biết cũng không sao cả.
Dạ Nhi, vết sẹo trên mặt ngươi...?
Ngươi thấy xấu lắm sao?
Đan Hạc hơi mỉm cười nhìn Phi Dạ. Dạ Nhi chắc chắn là một tuyệt
thế mỹ nhân. Nàng chỉ thắc mắc màu da nâu đen khó nhìn là do Dạ Nhi
tạo nên, nhưng còn vết sẹo kia không những không phải tự tạo mà còn
là tử thương do thần vật gây ra, miệng viết thương sẽ vĩnh viễn không
khép miệng.
Là chính tay cha ta rạch. Hơn nữa còn là tử thương, không thể khỏi
được. Không chỉ vết sẹo này, tiên thân của ta cũng là do cha ta phế.
Cha ngươi? Tại sao? Ngươi... Ngươi là con gái của ông ta mà?
Con gái thì sao? Phản bội gia tộc, phạm phải luật cấm, ta còn giữ
được mạng đã là lão thiên gia thương hại.
Đan Hạc lặng người, hai mắt nhìn Phi Dạ không chớp. Quá khứ của cậu
ấy đau thương đến vậy sao?
Ngươi không hỏi ta phạm phải sai lầm gì sao? Không ghê tởm một tội
nhân như ta à?
Không, ta tin ngươi.
Phi Dạ cười khan một tiếng. Tin? Lòng tin là thứ nực cười nhất nàng
từng nghe.
Phi Dạ vội đẩy Đan Hạc lên giường, kéo chăn che kín rồi mới hé rèm
cửa ra.
Người đến thì thầm điều gì đó, Đan Hạc chỉ nghe được vài câu qua
loa rằng Phi Dạ phải theo chủ tử đi săn.
Phi Dạ nghe vậy thì hơi cau mày. Đám nô tì ở đây dung mạo kẻ nào
cũng xinh đẹp hơn nàng, tên công tử háo sắc này sao lại gọi một
người quái dị như nàng đi cùng?
Tiểu Đan, ta phải ra ngoài một chút. Đừng chạy loạn.
...
Rèm cửa hạ xuống Đan Hạc mới chui ra khỏi chăn. Cha của Dạ Nhi đến
nữ nhi ruột thịt của mình mà cũng không chút lưu tình xuống tay với
nàng ấy.
Đưa tay vào trong áo lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đỏ. Tiếng chuông
vang lên lanh lảnh, hấp thụ yêu khí liền toả ra một ánh sáng đỏ
nhàn nhạt.
Đan Hạc một tay một tay chống cằm nằm bò trên án. Tiểu Thủ Nhi,
ngươi nói xem, nếu như ta phạm phải cấm luật, sư phụ có ghét ta
không?
Sư phụ...
...
Quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời ta.
Chính là khi gặp được người.
Trong biển người mênh mông đó chỉ lặng lẽ nhìn về phía người.
Vừa xa lạ lại vừa vô cùng thân quen.
Kết cục chuyện tình của chúng ta không thể hoàn mỹ.
Nhưng sao ta cứ mãi hoài vấn vương.
Nếu thời gian quay trở lại cái ngày lần đầu tiên ta nhìn thấy người.
Thì ta vẫn sẽ rung động vì người thêm một lần nữa.
...
Đan Hạc tỉnh lại mới hay mình đã ngủ quên lúc nào. Tiểu Thủ Nhi
đang rung lên trong tay nàng, liên tục nháy sáng.
Tiểu Thủ Nhi, có chuyện gì rồi sao?
Đan Hạc vội nhìn quanh, một cơn gió thổi tấm rèm cửa bay lên, bên
ngoài trời bắt đầu tối dần. Dạ Nhi đâu?
Không phải nàng ấy đi săn từ sớm sao? Mặt trời lặn vẫn chưa trở về?
Ngươi nói A Thương sao rồi? Còn thở không?
Sao ta biết được? Nàng ta nằm trong vũng máu, ngươi không biết trông
kinh khủng thế nào đâu, ta sao dám lại gần xem nàng ta chết hay chưa
chứ?
Tiểu Thủ Nhi trượt qua tay nàng rơi xuống đất.
Dạ Nhi!?
Đan Hạc chợt dừng lại, đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật xung quanh mờ mờ
nhờ chút ánh sáng trắng xanh dịu của Tiểu Thủ Nhi. Hai tay Đan Hạc
ôm lấy vai, trời không có tuyết nhưng vẫn rất lạnh.
Tiểu Thủ Nhi, chúng ta đi suốt một canh giờ rồi, ngươi có chắc đúng
đường không vậy?
Nàng biết như vậy là làm khó Tiểu Thủ Nhi, nó chỉ cảm nhận được
tinh lực của người khoẻ mạnh, nếu đến Tiểu Thủ Nhi cũng không thể
tìm được vậy Dạ Nhi chẳng phải...
Một tiếng cành cây gần đó gãy, tiếng giẫm lên lá khô, có người?
Đan Hạc lo sợ lui về sau một bước thì một bóng trắng cực lớn từ
trong bóng tối của khu rừng bước ra. Đan Hạc mở to mắt ngạc nhiên.
Bạch Hổ?! Là ngươi sao?
Bạch Hổ nhìn thấy nàng, mắt hơi nheo lại một chút, bước lùi về sau
thủ thế. Đan Hạc sực nhớ mình đang mang dáng vẻ trưởng thành xa lạ
liền tiến lên một bước.
Ta là Đan Hạc. Ngươi không nhận ra ta sao?
Bạch Hổ dè chừng tiến đến, ngửi xung quanh người nàng rồi mới phủ
xuống dựa đầu vào chân nàng, cực kì thân thiết. Đan Hạc khẽ mỉm
cười xoa nhẹ đầu nó. Bạch Hổ là thú cưỡi của Kỉ Xương, trước giờ
cũng rất yêu mến nàng, bình thường luôn ở thạch động sau rừng trúc
ở Vân Cung, sao bây giờ lại ở Phong Hoả sơn?
Đan Hạc khẽ cau mày, tạm thời đừng tính đến chuyện này, phải tìm
thấy Dạ Nhi đã. Nội lực của nàng đã hồi phục được chút ít, chỉ
nói vài câu với Bạch Hổ chắc sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
Bạch Hổ, ngươi có thấy một tiểu cô nương mặc y phục giống ta, trên
mặt có một vết sẹo dài, bị trọng thương không?
Bạch Hổ đứng dậy, lập tức bỏ đi, còn quay đầu nhìn nàng như thể
muốn nàng đi theo nó.
Một khắc đồng hồ sau Bạch Hổ dừng lại, nghiêng đầu cẩn thận nghe
ngóng rồi đẩy nàng vào một hốc cây đại thụ, còn nó nằm bên cạnh
thè lưỡi ra liếm miệng vết thương còn rỉ máu.
Toàn thân Đan Hạc như đông cứng lại, lảo đảo ngã sập xuống. Đây...
Đây là Dạ Nhi sao?
Một thân huyết nhục mơ hồ, y phục vốn màu trắng thuần giờ bị nhuốm
máu đỏ tươi, khắp người không nơi nào không thương tích. Mất máu quá
nhiều khiến làn da trắng sáp chẳng khác gì một cỗ thi thể. Thậm
chí còn không cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Phi Dạ.
Đan Hạc vội truyền một chút chân khí cho Phi Dạ kéo dài khí lực cho
nàng ấy. Sau đó chuyển qua xem xét các vết thương. Mi tâm của nàng
càng ngày càng nhíu chặt, các vết thương này quả thật quá sâu, dựa
trên hình dáng có lẽ là móng vuốt của dã thú. Mạch tượng suy yếu,
phàm nhân chỉ e đã không cầm cự nổi nửa khắc đồng hồ.
Hiện tại nội lực của nàng bất ổn, cơ thể Dạ Nhi lại xuất huyết
quá nhiều, căn bản không thể miễn cưỡng truyền công. Nhưng nếu không
thể chữa, mạng nàng ấy không thể gượng tới hai canh giờ. Nên làm
thế nào...?
Một lưỡi dao xẹt qua, sắc ngọt cứa một đường dài trên tay Đan Hạc.
Tiểu Thủ Nhi, ngươi làm gì vậy?
Một loại dị hương lan toả, thần huyết được thanh tẩy qua nước ao Tam
Sinh, vừa là loại thần dược tuyệt thế vừa là kịch độc không gì
sánh được. So với máu Yêu Thần ngày trước còn thêm vài phần nguy
hiểm. Những sinh mạng nhỏ bé chỉ sợ không chịu nổi nửa giọt máu
thần.
Tách.
Đan Hạc tròn mắt nhìn vết thương trên người Phi Dạ đang dần khép
miệng, cơ thể Phi Dạ run lên một chút rồi từ từ hồi phục, làn da
vốn trắng bợt ửng lên chút huyết sắc, vết sẹo trên mặt dần dần
biến mất. Chỉ một giọt máu của nàng mà đã có thể cải tử hoàn
sinh?
Đan Hạc vui mừng cắt thêm một đường trên lòng bàn tay cho Phi Dạ uống
máu của mình, nhưng chưa chờ được tới khi Phi Dạ tỉnh lại chính
nàng lại ngã xuống bất tỉnh.
Trước mặt nàng là một nữ tử thanh lệ tuyệt thế, mỹ nhã thiên sơn,
đôi mắt màu lục đậm như thể sương sớm ban mai khẽ chớp, y phục duy
một màu trắng như tuyết không chút tì vết, ôn nhuận như ngọc lại
cực kì quyển rũ phiêu dật.
Tỉnh rồi?
Đan Hạc si ngốc nhìn người trước mặt. Nàng vốn biết Dạ Nhi thật sự
rất đẹp nhưng không ngờ dung mạo lại mỹ lệ mê hồn như vậy.
Còn không phải chuyện tốt ngươi làm sao? Ngạc nhiên cái con khỉ! Ngươi
nghĩ ngươi là thần rồi hả? Thần huyết ba hào một bình phải không?
Nói cho ngươi biết, một giọt là ba vạn năm thiên địa linh khí tạo
thành, ta mà uống hết chỗ máu đó chỉ e bây giờ không nổ tan xác
thì cũng hoá điên nhập ma rồi...
Đan Hạc ngây ngốc chịu trận. Dạ Nhi và Tiểu Lam đều có cách nói
chuyện rất dễ bực mình, chẳng thèm nể mặt kiêng dè. Người không đủ
định lực sợ sớm đã bị chọc cho tức chết rồi.
Phi Dạ trút giận xong thì lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho nàng.
Đây là dược ta luyện từ số máu đó, lần sau đừng có dùng máu tuỳ
tiện, cây đại thụ lớn tuổi nhất ở Phong Hoả sơn bị ngươi hại chết
khô rồi.
Một bạch nhân ảnh vô thanh vô tức bước vào trong gian lều tạm chật
hẹp, nghiêng đầu nhìn quanh quất rồi mới nhẹ nhàng hạ rèm cửa
xuống. Dù đang là ban ngày nhưng bên trong lại tối mờ mờ, cách vài
bước chân là sẽ không nhìn rõ.
Dạ Nhi, ngươi về rồi! Sao? Có tìm thấy Bạch Hổ không?
Phi Dạ hừ một tiếng bất mãn, nhúng chiếc khăn vào chậu nước ra sức
lau chỗ nhựa hoa giả máu trên người. Tiểu nha đầu ngươi cũng thật là
phiền phức a, báo hại ta tốn tinh lực vô ích. Ais, mệt chết ta.
Không. Ngươi yên tâm đi, ít nhất nó chưa bị xẻ làm bữa tối.
Đan Hạc khúc khích cười, nàng phát hiện ra Phi Dạ ngoài mặt thì
nghiêm túc nhưng tính cách bên trong lại cực kì trẻ con, giận dỗi
rất dễ dàng. Đan Hạc bò ra cười không ngừng lại được khi biết Dạ
Nhi của nàng trời không sợ đất không sợ, duy chỉ sợ mỗi quỷ.
Những ngày lưu lại đây nàng đã biết được một số việc. Dạ Nhi là
nha hoàn của một công tử thế gia họ Tần trong kinh thành, nàng ấy
vào phủ tới ba năm còn chưa từng thấy một cái chân lông mày của
hắn, tên này là cao thủ trong việc ném bạc qua cửa sổ, rất chuộng
những trò tiêu khiển đặc biệt là đi săn, có khi rất nhiều tháng
không hồi phủ. Mỗi lần đi đều gióng trống khua chiêng dẫn theo tuỳ
tùng cùng tỳ nữ tới hơn trăm người. Hơn nữa y còn là một kẻ lãnh
huyết vô tình, giết người không ghê tay, chỉ cần y không vừa mắt thì
có mười cái mạng cũng đừng hòng sống sót.
Dạ Nhi vốn dĩ không nói được, đối với người ngoài cực kì trầm
tĩnh, nhan sắc trước kia không có gì nổi bật nếu không muốn nói là
rất khó coi, vì vậy thường xuyên bị đám nha hoàn trong phủ coi
thường. Nếu không phải nàng làm việc chăm chỉ, chu đáo, khôn khéo
tránh xa thị phi thì sớm đã không còn mạng.
Đan Hạc cư nhiên muốn sau khi hồi phục linh thức sẽ tìm đường trở về
Vân Cung, nhưng pháp lực của nàng đã mất, căn bản không thể trèo lên
vách đá dựng đứng cao mấy trăm trượng được, có muốn rời đi cũng
lực bất tòng tâm, Bạch Hổ lại đột nhiên biến mất. Miễn cưỡng đành
lưu lại đây thêm vài ngày.
Phi Dạ bất giác cau mày, lại là Kiều Nhu? Nàng ta hữu ý gọi một
kẻ vừa bị thương như nàng tới rốt cuộc là lại muốn làm gì?
Kiều Nhu tiểu thư? Nàng ta là ai vậy?
Phi Dạ dùng chút nước giả máu tuỳ tiện bôi vài chỗ trên người, nghi
ngại đáp lời.
Nàng ta vốn là tỳ nữ nhập phủ cùng ta. Có chút nhan sắc nên quyến
rũ thiếu chủ, tất cả nha hoàn đều tìm cách lấy lòng nàng ta. Ta
vốn muốn yên ổn nên ngày mừng thọ của nàng ta có tặng một túi thơm
chứa thảo dược an thần, nhưng không biết nàng ta bị dị ứng với Thần
Chi thảo, nổi vết đỏ suốt một tuần. Thiếu chủ cũng không quan tâm
đến nàng ta nữa.
Đan Hạc gãi má, hơi lo lắng.
Vậy nàng ta hẳn rất hận ngươi rồi. Nếu nàng ta hành hạ ngươi thì
sao?
Phi Dạ nhếch mép cười, kéo khăn che mặt.
Ta quen với thủ đoạn vặt vãnh của nữ nhân rồi, không tới nỗi mất
mạng đâu.
Hả?
Mặt Đan Hạc biến sắc, mất mạng? Vậy tức là Dạ Nhi bị khi dễ rất
nhiều lần sao?
Phi Dạ lườm nàng một cái.
Tiểu quỷ ngươi dám không an phận ở yên trong này cẩn thận khi về ta
đem ngươi đá ra khỏi đây.
Không liếc tới bộ mặt khó coi của Đan Hạc, Phi Dạ kéo rèm bước ra
ngoài.
Đột nhiên, bầu trời trong xanh tối sầm trong tích tắc, tiếng sấm
vọng lại từ phía xa, chớp loè sáng chói. Một vệt đỏ kéo từ phía
Nam xẹt về phía Đông nhanh tới nỗi chỉ như một chớp đỏ thoáng qua.
Đây là...?
Phi Dạ còn chưa hiểu kịp chuyện gì đang diễn ra thì sắc đen đã biến
mất, bầu trời trở lại màu xanh thăm thẳm. Vừa rồi là gì vậy...?
Tham Lam điện.
Chiếc quạt trên tay Sênh Tiêu Mặc rơi xuống đất, sắc mặt chợt biến.
Ma Nghiêm hạ quân cờ trong tay xuống, mi tâm khẽ nhíu.
Sư đệ, đệ sao vậy?
Sư huynh, huynh nói nhị sư huynh bế quan thanh tu bao lâu rồi?
Ma Nghiêm dừng lại một chút rồi chậm rãi đáp.
Sênh Tiêu Mặc khẽ giật mình, vội phẩy tay áo đứng dậy, bỏ dở ván
cờ đang đánh.
Chưa nói xong đã không thấy bóng dáng, Ma Nghiêm ngạc nhiên.
Vừa rồi chắc chắn đã xảy ra điều gì đó, hiện tượng thiên văn kì
quái như vậy trước đây hình như đã từng xảy ra, nhưng hắn không thể
bắt được đó là gì, hắn tin chắc ngoài nhị sư huynh thì không ai lí
giải được.
Tử Họa bế quan liền một năm không ra khỏi điện. Cho dù tính cách vô
tình nhiều khi hơi khó đoán nhưng huynh ấy tuyệt đối không phải người
thường khiến người khác lo lắng. Hơn nữa tình cảm của huynh ấy và
Hoa Thiên Cốt như thế nào há hắn lại không biết. Chuyện này nhất
định có ẩn tình.
...
Bóng áo trắng hơn tuyết ngồi yên lặng, một chút cử động cũng không
có, giống như một bức tượng điêu khắc cực kì hoàn mỹ, đẹp tới mức
không thể với tới.
Bạch Tử Họa khẽ mở mắt, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại. Tư vị
này thật không dễ chịu, giống như khi hắn biết mệnh Tiểu Cốt là
hủy thiên diệt địa nhưng không còn cách nào khác hơn là mở to mắt
nhìn nàng từng bước từng bước mỗi bước lại là vạn kiếp bất phục.
Xích Huyết Tử Ảnh.
Họa của Lục Giới lần nữa tới rồi.
Đan Hạc phẫn nộ bôi thuốc lên vết bỏng trên cánh tay Phi Dạ. Nữ nhân
tên Kiều Nhu đó thật quá đáng, vết thương cũ của Dạ Nhi còn chưa
lành đã lại thêm vết thương mới.
Nàng ta muốn luộc ngươi lên sao?
Phi Dạ khẽ bật cười nhìn da trên cánh tay mình lành lặn lại.
Không ngờ nhanh như vậy đã phải dùng tới, xem ra có rút hết máu của
ngươi cũng không đủ cho ta dùng một tháng.
Dạ Nhi ngủ rồi, Đan Hạc chợt cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, chân
khí trong người nàng lưu chuyển bất thường, cho rằng do tác dụng của
thần huyết, có phải nàng sắp lấy lại được pháp lực rồi không?
Bên ngoài là một quầng sáng màu đỏ đậm như máu. Huyết Nguyệt Dạ?
Khí huyết trong người nàng càng ngày càng hỗn loạn, thần trí như
thể chìm trong sương mù, mờ ảo nửa thực nửa vô. Thứ duy nhất rõ
ràng là một nhân ảnh cực kì quen thuộc.
"Hạc Nhi."
Rõ ràng biết là bất khả, tại sao còn cố chấp mê luyến?
Tình ái khiến tâm phàm điên dại, không do dự trầm luân dưới vực sâu
vạn trượng.
Đổi cả tính mạng của ta chỉ để kiếp này được ở bên người thêm một
khắc.
Lạc hoa lưu thuỷ, dù là Tu La địa ngục, chỉ nguyện đổi lấy một ánh
mắt của người.
Bên trong phòng ánh sáng mờ ảo nhờ viên dạ minh châu đặt ở góc phòng, không
khí thoảng mùi mê hương quyến rũ kèm theo tiếng thở dốc của nữ nhân cực kì ái
muội. Hai nhân ảnh đang quấn lấy nhau phía sau tấm bình phong. Ais, cái gì gọi
là xuân sắc triền miên, khoái hoạt phong lưu không cần đi tới thiên nhai địa
giác cũng có thể thấy rõ mồn một.
Nam tử phía trên đột nhiên ngừng lại, trở mình bước xuống giường. Một thanh âm
nhẹ nhàng vang lên kèm theo vài phần oan ức giả tạo.
Nam nhân kia không thèm liếc nàng ta một cái, ném đám y phục hỗn loạn lên
giường. Lạnh lẽo buông một câu.
Nàng ta biến sắc, vội vàng gượng gạo mặc qua loa y phục. Chợt, bên ngoài có
tiếng động, rõ ràng là ám hiệu cho người trong phòng biết.
Cánh cửa kẹt mở, một hắc nhân ảnh nhanh chóng bước vào trong, phủ xuống dưới
chân nam tử trong phòng.
Tên nam nhân kia đến mở miệng nói cũng lười, chỉ tùy tiện khoác thêm một chiếc
áo ngoài rồi mới cầm mật hàm lên liếc qua một cái, mi tâm hơi co lại một chút.
Yêu nhân vong quốc họa thủy?
Thiếu chủ, tầm giờ Ngọ hôm nay xuất hiện dị tượng, một vị lão đạo sĩ đã xem
quẻ và nói vậy, chắc chắc không nhầm được.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, bóp nát mảnh giấy trong tay rồi ném vào lửa. Lão
già này cứ vài tháng không có việc gì làm lại đi xem quẻ.
Tay thuộc hạ hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói.
Ánh mắt toát ra sát khí thẳng tắp nhìn y, giọng điệu càng thêm phần lạnh lẽo.
Tên thuộc hạ còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy một tiếng động mạnh ở bên
trong, nữ nhân kia nhất thời kinh động, quần áo còn lộ nửa vai, sợ hãi nép vào
một góc. Tần Nguyên Khanh lúc này mới liếc nàng ta một cái, ném ra một câu.
Nói dứt câu chẳng hề lưu tâm bước đi, mặc kệ tiếng nức nở của nữ tử trong
phòng.
Giờ này khoảng tầm canh ba, Phong Hỏa sơn chìm vào yên tĩnh, vạn vật bao phủ
bởi một mảng màu đỏ thẫm. Tần Nguyên Khanh mi tâm hơi nhíu, hôm nay là đêm
huyết nguyệt?
Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, đáy mắt lần đầu tiên hiện lên vài cảm xúc nhưng
ngay lập tức biến mất. Tần Nguyên Khanh hắn cả đời theo đuổi mộng duy ngã độc
tôn, đến giờ hoàng quyền sắp vào tay, còn gì khiến hắn phân tâm hơn nữa?
Bước chân tùy tiện của hắn đột nhiên ngừng lại, đáy mắt đóng băng nhìn thẳng
không hề chớp. Sơn lĩnh hoang sơ, không khí vốn cực kì tĩnh lặng, cây cỏ dưới
chân hắn lại khẽ lay động. Dưới ánh trăng một nhân ảnh dùng cành trúc làm kiếm
lại giống như đang nhảy điệu Nghê Thường vũ y khúc, đằng vân giá vũ, tinh diệu
tuyệt luân. Bất quá những điệu múa trước đây hắn chiêm ngưỡng cũng không bằng
ba phần vũ kiếm này.
Mà nữ tử múa kiếm mới thực sự là trung tâm của bức thủy mặc dùng máu huyền
điểu họa nên. Mái tóc dài nhuốm ánh trăng đỏ thẫm, từng bước uyển chuyển, từng
bước khuynh thành. Cái gì là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn cũng chẳng
thể tả được một phần cốt cách của nàng. Người định lực bất phân chỉ cần nhìn
thoáng qua cũng đủ kinh tâm động phách trở nên điên dại.
Nếu đây không phải ảo mộng chốn bồng lai, thế gian còn nơi đâu là kì cảnh?
…
Lạc hoa rơi nát cõi lòng
Phảng phất xuất hiện dung nhan người
…
Nguyệt quang soi sáng dòng tư niệm
Kiếm khuynh đảo thiên hạ, người khuất xa
Nếu ngược dòng thời gian
Tung hoành tứ hải chẳng bằng bên nhau nơi nhân gian
Nan giải.
Ngự kiếm giang hồ, một kiếp ái tình một kiếp bi thương.
Dưới ánh nến hồng lập lòe, bóng song cửa tây cũng có đôi.
Đừng cười tuổi trẻ ngông cuồng chỉ trách trần duyên chưa tận.
Đã từng kề vai, giờ giang hồ quên lãng.
Ngự kiếm giang hồ, một đời phiền muộn một đời thẫn thờ.
Thu thủy lạnh yên hỏa nóng, tỉnh mộng nơi tha hương.
Bao nhiêu phồn hoa chôn vùi người trong đợi mong luân hồi.
Với người sao có thể quên.
Rượu treo trường kiếm, xây nghiệp cơ đồ.
Không gian cô tịch, ngày tàn hóa hư vô.
Gào thét biết về đâu.
Nửa đời theo đuổi chỉ vì hiệp danh.
Đôi vai dãi dầm mưa gió.
Vút đi như Lưu Tinh, Tham Thương.
Cốt cách như ngọc, điệu vũ khuynh thành.
Đoản ca bày tỏ nỗi niềm.
Trăm năm nhìn lại vẫn phong nhã như xưa.
Nan phụ.
Ngự kiếm giang hồ, mộng một đời, lầm lỡ một đời
Trường đình hắt ánh tà dương, phương thảo nhạt màu
Một điệu thanh huyền chưa phổ, nữa trang ly sầu khó viết
Quên cả niên hoa, thở dài mấy độ hoa khai
Ngự kiếm giang hồ, ý niệm một đời, cố chấp một đời
Thời gian trôi nhanh sao không quên được khổ đau
Bao nhiêu phồn hoa thành cát bụi vùi chôn người ở tận cùng
Với người vẫn muốn quấn quýt như ban đầu.