Người đăng: phuongdz
Tiểu Đan, ngươi thật sự đã dùng cấm thuật sao? Ngươi điên rồi ư?
Cấm thuật dùng máu để trả, ngươi dùng cấm thuật kéo dài tính mạng chẳng khác
nào tự mình bước vào tử địa. Nếu nguyên đan không bị tổn hại, ít nhất còn có
thể luân hồi. Nhưng một khi đã dùng loại cấm thuật này thì chỉ có một kết cục:
hồn phi phách tán, hoá thành tro bụi. Chỉ vì một nam nhân, đáng sao?
Ít nhất, ta không bao giờ hối hận.
Lạc hoa hữu ý tuỳ lưu thuỷ.
Lưu thuỷ vô tình luyến lạc hoa.
Hay cho một câu lưu thuỷ vô tình. Cho dù thịt nát xương tan cũng tuyệt vô oán
bất hối.
Nàng dùng chính thân thể này đỡ cho hắn nguyên một đạo hắc quang. Khuỵu xuống
trước mặt hắn vẫn kiên cường gồng mình chống đỡ. Nguyên thần của nàng do thực
hiện cấm thuật dần dần bị ăn mòn, lần này lại đỡ một đòn nặng có thể huỷ thiên
diệt địa. Đừng nói tới hồn phách, cả thể xác chưa chắc đã chừa lại.
Trong khoảnh khắc, cơ thể nàng như dần trở nên trong suốt sáng bừng như hồng
ngọc, ánh sáng đỏ nhàn nhạt trên người nàng tan ra, trôi bồng bềnh giữa không
trung chạm vào thân thể hắn. Phong ấn giữa mi tâm nháy mắt bị xé tan. Một đạo
hàn quanh bùng lên dữ dội, ấn kí đỏ sậm như hoa sáng bừng, biển nổi sóng gầm,
phong vân biến sắc.
Kí ức hơn một ngàn năm hiện ra. Kỉ Xương ngây người nhìn nàng. Nụ cười của
nàng vui vẻ mà thê lương đến kì lạ.
Sư phụ, cuối cùng người cũng nhớ lại...
Hạc Nhi. Ngươi...
Tốt rồi. Chỉ cần nghe được câu này của người là đủ rồi. Suốt bao năm qua, cố
chấp là vậy, đau đớn là vậy, cũng chỉ vì muốn nghe một tiếng gọi Hạc Nhi này
của người thôi.
Đan Hạc muốn đưa tay chạm vào người trước mặt lại hạ xuống. Hắn là người nàng
có thể tới gần sao? Nàng nên bi phẫn tạo hoá trêu ngươi hay tự phỉ nhổ bản
thân ôm cuồng vọng đáng khinh bỉ với chính sư phụ mình đây?
Sư phụ, trong tâm của chàng không có ta, nhưng hồi ức cả đời của ta chỉ cần
chàng là đủ.
Nguyên thần đã cạn, cơ thể nàng chỉ phút chốc sẽ hoá thành hư ảo.
Thứ lỗi cho một kẻ không biết liêm sỉ như ta tới giờ phút này vẫn muốn trở
lại những ngày trên Vân Sơn, lại là tiểu đệ tử của chàng...
Hạc Nhi!
Tiếng thét của hắn tới cây cỏ cũng rùng mình kinh hãi, nhưng Đan Hạc đâu còn
trên thế gian này nữa.
Hạc Nhi, nàng chỉ trêu đùa với ta thôi phải không? Giống như ngày đó ở Vân
Sơn, luôn tìm đủ cách chọc cho ta cười...
Nàng làm mọi cách cản thiên kiếp cho ta, nhưng nàng có biết... Nàng mới là
thiên kiếp chân chính của ta không?
Thiên mệnh, cuối cùng vẫn là thiên mệnh. Lão thiên gia quả nhiên rất cao minh.
Kỉ Xương dường như đã không còn tỉnh táo, dốc toàn bộ tiên lực trong người
truyền cho Đan Hạc. Đất trời rung chuyển, Phong Hoả sơn bị lực phong cực mạnh
hất nghiêng về một bên, Nhật Lệ hồ nháy mắt khô cạn. Ít nhất, ít nhất cũng
phải giữ lại thân thể nàng. Ngàn năm, vạn năm sau có thể tìm lại một phần hồn
phách... Ta không tin toàn bộ tiên lực cả đời của ta không cứu nổi nàng!
Kỉ Xương thượng tiên! Đến ngươi cũng điên rồi sao? Tiểu Đan đã chết rồi! Hồn
phi phách tán, không thể trở lại nữa. Ngươi còn muốn đem cả thiên hạ này tuẫn
táng cùng nàng ấy hay sao?
Hắn đã sống hơn ngàn năm, vốn nghĩ đã sớm thấu lẽ sinh tử nhưng hoá ra lại
không hề biết. Thiên hạ thì đã sao? Lục Giới thì đã sao? Chỉ cần một tia hy
vọng...
Phục hồi tiên thân, rất nhiều chuyện trước kia không hiểu giờ đã hoàn toàn
thông suốt. Không thể không căm hận bản thân mình, lại càng áy náy tuyệt vọng
hơn nữa.
Tam kiếp, ba viên đá tam sinh đều hoá thành hắc thạch.
Kiếp đầu tiên, biết nàng là kiếp nạn của mình, hắn bỏ rơi nàng, hạ phàm lịch
kiếp, còn phong ấn toàn bộ tiên thân cùng kí ức.
Kiếp thứ hai, cho dù là kẻ khác dùng mê thuật khống chế tâm trí, hắn cũng chưa
từng chạm qua nữ nhân khác, nhưng đến cuối cùng lại là hắn phụ nàng. Công chúa
Nguyên Quốc chỉ muốn có một tấm nhu tình, nàng lại có ân với hắn, đành bất đắc
dĩ trở thành phò mã Nguyên triều.
Ta không phải một nam nhân tốt, không thể cho muội tình yêu, muội vẫn không
thay đổi, muốn thú ta?
Ba tháng không được thì ba năm, ba năm không được thì ba mươi năm, nhất định
trong tâm chàng sẽ có ta.
Khi gặp được Đan Hạc kiếp này, nàng một mực quấn lấy hắn, nói sẽ vĩnh viễn chờ
cho tới khi hắn nhớ ra nàng. Nàng vui vẻ, tinh nghịch nhiều khi gây hoạ, hắn
cũng chỉ khẽ lắc đầu cười, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tới khi hắn muốn cho nàng một danh phận thì lại biết được chính thê của hắn đố
kị hạ thủ tàn độc với nàng. Không còn cách nào khác chỉ có thể lạnh nhạt để
bảo vệ nàng. Dù biết nàng vô tội nhưng chỉ vì uy nghiêm thiên tử mà đâm nàng
một kiếm như thể đâm xuyên tim hắn. Không ngờ nhát kiếm đó đâm nát tình cảm
còn lại nàng dành cho hắn.
Kiếp này với nàng đã chẳng còn lưu luyến. Hắn nói nàng nợ hoàng hậu một chén
độc dược, nàng liền trả lại hắn nguyên vẹn.
Lúc đó hắn không biết nàng vốn không phải phàm nhân, nhìn thân thể nàng hoá
thành hồng quang thanh kiếm trên tay chỉ hận không thể đâm xuyên ngực chính
mình. Cuối cùng nàng quay đầu nói một câu, 'Sư phụ.'.
Hắn liên tục điên cuồng muốn đi tìm nàng, dù lật cả mười thước đất khắp thiên
hạ cũng phải tìm thấy nàng thì đã muộn.
Trói buộc bởi vương vị hồng trần, chỉ chưa đầy một năm sau đã tuyệt khí mà đi.
...
Kiếp thứ ba. Ngày hôm đó, hắn gặp nàng trong rừng trúc. Nàng y phục xộc xệch
như vừa chui từ bụi gai ra, giơ tay vuốt mái tóc rối như tổ quạ ẹp xuống, liên
tục nói xin lỗi. Còn hắn tròn mắt đứng như phỗng nhìn nàng, kinh ngạc không
hiểu tại sao tiểu tử này lại ngã từ trên xuống.
Khi nàng ngẩng lên nhìn hắn, đáy mắt mở to. Cả hai trợn mắt nhìn nhau một lúc
lâu hắn mới tự véo mình tỉnh lại. Hắn tưởng mình hành tẩu giang hồ lâu nay, đã
gặp đủ tuyệt thế giai nhân, cũng cực kì tự hào bản thân là một trang nam tử
tuấn mỹ khó ai bì kịp, bây giờ mới hiểu rằng mình đã quá tự phụ, nhất thời bất
động thanh sắc.
Tâm lạnh như băng, tay hắn vấy máu bao lần, mỹ nữ cuốn rèm châu cũng không đổi
được một cái liếc mắt của hắn, vậy mà lúc này cũng không nhịn được mà bật nói.
Tiểu huynh đệ, mặt ngươi có hắc tuyến.
Nàng lẽo đẽo theo sau hắn, đuổi cũng không chịu đi. Đành mặc nàng làm gì thì
làm.
Nàng cũng vì hắn làm bao việc nhưng tay chân vụng về, nấu cơm không nhão thì
cháy, chỉ khâu y phục mà tự đâm vào tay không biết bao nhiêu lần, hắn cũng
thắc mắc liệu nàng có thật sự là nam tử không.
Kỉ Xương, huynh... huynh nhìn trộm ta tắm?
Hắn cũng không biết nên cười hay nên khóc lúc này. Nếu nàng là nữ nhân thì tốt
biết mấy...
Giang hồ mà biết một kẻ như hắn rốt cuộc là... là một tên đoạn tụ thì hắn có
nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không ngăn được miệng lưỡi thế gian, cuối cùng
chỉ có thể đưa ra hạ sách.
Ngươi không biết sao? Nữ nhân của hắn cực kì diễm lệ. Giống như tiên nữ hạ
phàm vậy.
...
Nàng vì hắn mà chịu biết bao thương tổn tìm giải chú về. Hắn lại rụng rời nghe
tin nàng giết vô số người, dùng máu luyện đan.
Y là yêu nhân, vong quốc hoạ thuỷ. Giết nhiều người như vậy, ngươi còn định
bao che cho y sao? Ta nói cho ngươi biết một bí mật, sư huynh ngươi cũng chết
trong tay y rồi.
Tới khi nhận ra, chỉ thấy trên tay hắn dính đầy máu của nàng. Còn nàng đã
tuyệt vọng mà rời đi.
...
Ba đời ba kiếp, đều là hắn phụ nàng. Nàng lại vì hắn trả giá lần này đến lần
khác, vì hắn mà mất đi thần mệnh, vì hắn mà mạo hiểm đánh đổi tiên thân, vì
hắn mà trở thành tội nhân thiên cổ, vì hắn mà tan thành tro bụi.
Chỉ vì ta. Đáng sao?
Tích tụ linh khí đất trời vào thân thể rồi liều mạng truyền cho nàng là cực kì
nguy hiểm. Chung quy lại cũng chỉ là đổi mạng của hắn lấy mạng của nàng. Nhưng
hắn chỉ là một thượng tiên, còn nàng là thần hạc. Cùng lắm chỉ giữ lại được
thân xác. Một khi bạo khí phát tác chỉ sợ vạn kiếp thành tro.
Giờ phút này, đến hắn cũng điên rồi...
Ngăn bạo khí, chỉ có người có tu vi ngang bằng hắn mới có khả năng.
Mà người như thế, khắp gầm trời này chỉ có hai người...
...
Ta cầu ngươi một việc. Ngàn năm, vạn năm... Nếu nàng trở lại, đừng nói cho
nàng biết... Để nàng quên ta đi. Đây là điều duy nhất ta cầu xin ngươi. Cũng
là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng...
END