Người đăng: phuongdz
Cảnh_báo: Phần này và phần sau rất ngược tâm. Hơn nữa còn là SE (kết buồn) vì
thế ta cảnh báo trước tránh để mem nào đó kiện vì tội ngược nhân vật =))) ta
đùa thôi ngược như vậy vẫn chưa tới mức tê tâm liệt phế đâu
~~~
Phiên Ngoại 1: Tiền Kiếp.
Nợ người một nụ cười, hoàn lại người một đời nước mắt.
Nợ người kiếp này, hoàn lại người nước mắt kiếp sau.
...
Mười năm giam mình chốn hậu cung âm hiểm nơi hồng trần cuối cùng đổi lại được
một nhát kiếm, một chén độc dược.
Tâm đã chết nhưng trong người mang thần huyết, muốn chết cũng chẳng thể chết
được. Đan Hạc chìm vào giấc ngủ mê man suốt mười chín năm trong Băng Tâm động.
Khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng nói sau mười chín năm im lặng là "Sư phụ..."
Nghe nói, hoàng đế của Nguyên Quốc là một minh quân hiếm thấy, nhưng tuyệt
nhiên dưới gối lại không có lấy một nhi tử nối dõi. Lẽ trời khó đoán, quân tử
gian nan hồng nhan bạc mệnh, chỉ tại vị chưa tới năm năm, sớm đã băng hà.
Tiểu Đan, buông tay đi. Kiếp trước, là hắn phụ ngươi.
Đan Hạc chỉ cười khan một tiếng. Chung quy lại, hắn đã phụ nàng một kiếp, mười
kiếp, nàng cũng tuyệt không hối hận.
Dừng lại, kiếp này là thiên kiếp của hắn, muốn độ kiếp phải trải qua ba lần
sinh tử. Vượt qua được thì sẽ hoá giải phong ấn, trường tồn cùng thiên trường
địa cửu. Không vượt qua được thì hương tiêu ngọc vẫn, dừng lại tại đây, ba hồn
bảy phách tiêu tan bằng sạch.
Thử hỏi thần tiên khắp chốn Cửu Thiên, mấy ai độ qua kiếp này?
Nếu hắn mệnh đoản, ngươi bước vào số mệnh của hắn thì chỉ còn nước chôn chung
một chỗ. Nếu hắn may mắn tránh được thì ba lần sinh tử đó sẽ giáng vào ngươi.
Vậy nên, thiên kiếp này có độ thành công hay không thì ngươi cũng chỉ có một
con đường chết. Bước thêm một bước là vạn kiếp bất phục. Cho dù ngươi có là
thần hạc đi nữa, ngươi tưởng ngươi là bất bại rồi sao?
Đan Hạc chỉ khẽ nhếch khoé môi. Thiên mệnh là thứ gì? Sinh tử là thứ gì? Sư đồ
loạn luân bất tuân lẽ trời thì sao?
Nàng đặt cả tính mạng mạo hiểm lần này.
Rất tốt, rốt cuộc thì vẫn sẽ phải có một kết cục. Ta không tin không thể xoay
chuyển càn khôn.
Sư phụ, ân tình nợ chàng ta sẽ hoàn đủ.
Thiên kiếp này, ta sẽ gánh.
...
Đã là chấp niệm quá sâu, dù cho là vực sâu hun hút cũng sẽ không do dự mà bước
tới.
Vậy mới nói, nữ tử si tình là kẻ ngu ngốc nhất, đáng giận nhất, cũng là kẻ
đáng thương nhất thế gian.
...
Lần đầu tiên nàng gặp hắn, giống như nhiều năm về trước, không hề thay đổi.
Một cỗ âm ngoan, một cỗ ngạo khí, còn không để nàng vào mắt.
Tiểu huynh đệ, mặt ngươi có hắc tuyến.
Trái tim nàng tưởng như đã không còn cảm giác sau từng ấy năm, lần nữa lại cảm
thấy ấm áp.
Kỉ Xương kiếp này là một đại hiệp hành tẩu giang hồ. Tự cổ anh hùng xuất thiếu
niên, bản lãnh khó ai bì kịp, dù kiếp này chỉ là phàm nhân cũng không hổ là đệ
tử ưu tú nhất của lão tiên gia Ngạo Hàn Môn.
Tính tình của hắn cổ quái, không phải chính cũng chẳng theo tà. Chẳng thu bất
kì tên thủ hạ nào. Nhân sĩ giang hồ nghe thấy tên hắn cũng bảy tám phần kinh
động.
Đan Hạc vốn hạ phàm để lãnh thiên kiếp cho hắn, lại không ngờ một lần nữa động
phàm tâm, vướng vào thứ gọi là ái hận tình thù nơi hồng trần. Một kẻ kiêu ngạo
như hắn không ngờ cũng có thể lưu một nữ nhân trong mắt.
Trái tim khó khăn lắm mới gắn lại được, vừa mới đập đã một lần nữa bị hắn chém
ra làm vạn mảnh, đau tới không gượng dậy nổi.
Thật sự, đối với hắn nàng chưa hoàn toàn chết tâm. Là không muốn hay không
thể?
Ba lần sinh tử.
Lần đầu tiên, nàng lãnh tám đạo thiên lôi, mười sáu đạo thiêu hoả, ba mươi hai
đạo cuồng phong, đánh tới mức chỉ còn chưa tới nửa cái mạng, không ngừng thổ
huyết. Lão thiên gia, ngài thật chẳng hạ thủ lưu tình. Mới chỉ là lần sinh tử
đầu tiên mà đến thần hạc là ta cũng chút nữa không giữ nổi mạng huống hồ một
phàm nhân như hắn đến mười cái mạng cũng không chắc giữ được rồi.
Lần thứ hai, hắn trúng phải tà pháp thượng cổ, đến thần tiên cũng khó sống.
Nàng tìm cách hoá giải, đánh đổi một nửa tu vi cùng thần mệnh của mình, không
tiếc xuống tay với người sư huynh trước đây hắn thân thiết nhất, vì hắn mà lên
núi đao xuống biển lửa, chấp nhận trở thành tội nhân thiên cổ, một mình bị đày
xuống mười tám tầng địa ngục cũng bằng được đem giải chú về.
Làn mưa trắng xoá, nàng và hắn đối diện nhau, gương mặt tuyệt vọng của nàng
nhạt nhoà mờ ảo. Thanh kiếm lạnh lẽo lần nữa chỉ thẳng vào nàng, ngữ điệu lạnh
băng của hắn đem nàng trở về ngày của mười chín năm về trước...
Ta hỏi ngươi, là ngươi giết sư huynh ta?
Khoé môi khẽ run rẩy, hàng mi dài phủ xuống. Nàng lại bật cười. Đây là kết cục
chăng...?
Người có biết hắn chính là sinh tử kiếp của người không? Có biết... Nàng cụp
mắt xuống, không cần, chỉ mình ta xuống địa ngục là đủ rồi.
Là ta.
Thanh kiếm trên tay hắn run lên, cả thân người cũng vì giận mà run lẩy bẩy.
Keng...
Một chưởng của hắn huỷ toàn bộ kinh mạch còn lại trong người nàng. Đan Hạc
phụt ra một búng máu, thần mệnh đã mất, cái mạng này của nàng giữ được là tốt
lắm rồi. Nếu như không phải còn lần sinh tử cuối cũng của hắn nàng đã không
dùng cấm thuật kéo dài tính mạng. Hậu quả thế nào nàng cũng không quan tâm
nữa...
~~~
Kemđánhrăng: Xin lỗi các mem vì tuần này không kịp ra chap mới. Nên ta đăng
phiên ngoại an ủi. Phiên ngoại này nối tiếp phần review chương 8: Hồng trần
vạn trượng. Có hé mở một chút về Vô Lam. Nhiều người ủng hộ ta sẽ ra tiếp
phiên ngoại 2 được không a