Hoa Tú Tài Mất Thiên Cốt Nên Mao Sơn


Người đăng: ducmcvn

“Ai đấy…?”

“Trương đại phu, Trương đại phu, con là Tiểu Cốt! Mau tới cứu cha con, ông ấy
sắp chết rồi!” Tiểu Cốt lòng nóng như lửa đốt hét to.

“Được, được, Tiểu Cốt, con đừng lo, đợi bác mặc quần áo và lấy đồ đã. Nhanh
thôi, nhanh thôi…”

Không lâu sau, một ông cụ đã bạc nửa đầu mang theo hòm thuốc bước ra, vội vội
vàng vàng chạy đến bên cạnh nàng.

“Sao con lại đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt thế này! Đi đường không gặp
thứ gì chứ?”

“Vừa nãy trên cầu có… Không còn cách nào khác, ba đột nhiên bệnh nặng…” Tiểu
Cốt nắm chặt áo Trương đại phu, nấp phía sau ông, khập khiễng bước đi, người
vẫn còn run lẩy bẩy. Khi đi đến gần tới cầu lén nhô đầu ra, lại thấy thi thể
tàn tạ và con mắt mình giẫm nát lúc nãy bày đầy trên mặt đất đã biến mất.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bát tự[1] của nàng rất hiếm, âm khí quá nặng, thiên sát cô tinh[2], trăm năm
khó gặp. Lúc nàng ra đời cũng là lúc mẫu thân vì khó sinh mà mất, cả thành vởn
một mùi hương lạ lùng. Rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, ấy vậy mà chỉ trong nháy
mắt trăm hoa úa tàn, vì thế nàng tên Hoa Thiên Cốt.

[1] Bát tự: Là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của
Kinh Dịch với các thuyết can chi, âm dương, ngũ hành… căn cứ vào giờ, ngày,
tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.

[2] Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, tức nghĩa tất cả những
người thân xung quanh sẽ gặp tai họa.

Phụ thân nàng là một tú tài thi rớt nhiều năm, vì mệnh tốt nên vẫn nuôi nấng
được nàng đến bây giờ. Nhưng bởi vì thể chất Hoa Thiên Cốt rất dễ hấp dẫn yêu
quái, mang đến cho thôn không ít phiền phức, nên họ đành phải ở trong một căn
nhà gỗ bên con sông chảy qua thôn.

Hoa tú tài đã mời cao tăng tha phương đến xua quỷ sửa mệnh cho Hoa Thiên Cốt,
song vị hòa thượng đó cũng chỉ lắc đầu. Ngài cho Hoa Thiên Cốt một chuỗi tràng
hạt đã mang bên mình nhiều năm và dùng da của tám con chó đen may thành áo
khoác giấu đi mùi thơm lạ lùng mà chỉ yêu quái ngửi được trên người nàng, lại
còn dặn dò sau khi mặt trời lặn tuyệt đối không được ra khỏi nhà, thế nên Hoa
Thiên Cốt mới sống bình an được đến năm mười hai tuổi.

Trương đại phu thương nàng tuổi còn nhỏ mà phải chịu nhiều tủi cực nên rất
quan tâm đến hai cha con họ. Ông là thầy thuốc, tay nắm quá nhiều sinh mệnh,
dính dáng tới sống chết của quá nhiều người, dương khí và sát khí tương đối
nặng nên tiểu quỷ bình thường không dám tới trêu chọc. Trương đại phu nắm tay
Hoa Thiên Cốt về nơi hai cha con họ ở, trên đường không gặp bất cứ phiền phức
gì.

Bệnh của Hoa tú tài rất nặng, sống bao năm với Hoa Thiên Cốt, không thể tránh
khỏi một số loại tà khí quấn thân, chưa tới bốn mươi mà lại già nua ốm yếu như
người năm mươi, sáu mươi. Trương đại phu lắc đầu thở dài, chỉ sợ đêm nay không
qua khỏi.

Hoa Thiên Cốt chạy ra chạy vào đun nước, sắc thuốc, lau mồ hôi cho Hoa tú tài,
không dám để mình rảnh rỗi. Có lẽ trong lòng nàng đã mơ hồ nhận ra cho nên
luôn lo lắng sợ hãi. Thế gian này, nàng chỉ có cha là người thân duy nhất.

Hoa tú tài rốt cuộc không thể gượng được đến hừng đông, lúc hấp hối vẫn lo
lắng sau khi mình chết Hoa Thiên Cốt chỉ còn một mình sẽ ra sao. Trương đại
phu an ủi ông sẽ thu dưỡng chăm sóc Hoa Thiên Cốt, nhưng Hoa tú tài lại không
muốn liên lụy tới Trương đại phu, cũng sợ đại phu không bảo vệ Hoa Thiên Cốt
được lâu. Vì thế dặn Hoa Thiên Cốt sau khi ông mất thì lên Mao Sơn[3] bái sư
học nghệ. Đợi đến khi thành tài sẽ không sợ yêu ma quấn thân nữa.

[3] Mao Sơn: Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ
ma. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra
những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung
Hoa.

Hoa Thiên Cốt nắm chặt bàn tay đang lạnh dần đi của cha mình mà buồn bã hiu
quạnh. Đến cả cha cũng đi rồi, một mình nàng đơn côi ở lại trên đời này còn có
ý nghĩa gì nữa? Nàng cố ép mình không được khóc, từ nhỏ đến lớn, việc cha
nghiêm khắc nhất với nàng chính là không cho nàng khóc. Nàng biết một là vì
mình khóc trời sẽ có chuyện lạ, hai là vì cha biết ông không thể ở bên nàng
mãi, nên bắt nàng cố gắng học cách tự lập và mạnh mẽ.

Trương đại phu giúp nàng xử lý vết thương trên chân, lau sạch đống máu đen
đặc, vẩy chút tàn hương, thoa ít thuốc mỡ, băng bó lại. Chỉ là chút độc của
xác chết, cũng không nghiêm trọng lắm.

Ngày hôm sau Trương đại phu và vài người nhiệt tình trong làng giúp nàng làm
một tang lễ đơn giản. Trương đại phu cho rằng nàng còn quá nhỏ, không thể ở
một mình bên ngoài được, ông muốn nhận nuôi nàng trước, ít nhất tới khi vết
thương trên chân nàng lành lại. Nhưng nàng quyết định một mình ra đi, vâng lời
cha lên Mao Sơn học tập. Trương đại phu không lay chuyển được nàng, đành phải
giúp bán mấy món đồ có giá trong nhà lấy tiền, sau đó lại cho nàng thêm ít
ngân lượng.

Đêm hôm sau, Hoa Thiên Cốt mặc áo da chó, nghe tiếng gió lùa và tiếng kêu khóc
inh ỏi, nằm trên ván giường trong căn nhà gỗ trống trơn mở hai mắt thức trắng
đêm. Trong đầu nàng đầy những âu sầu và băn khoăn về con đường tương lai. Sáng
sớm tinh mơ, nàng chào từ biệt mọi người tiến lên Mao Sơn.


Hoa Thiên Cốt Chính Bản - Chương #2